Chương 148: Chương 148
Trương Diệu nhức đầu nhìn ba người làm anh đau não.
Cục trưởng Triệu thì miễn bàn, lúc rớt máy bay lênh đênh trên biển là anh đã nhìn thấy bộ mặt thật của cục trưởng CF đó rồi.
Còn cảnh sát và người đàn ông điên thì không biết tính tình thế nào.
Anh không ngờ sẽ có chuyện tình cờ như thế, trên hòn đảo môi trường kỳ lạ quái dị này những người sống sót lần nữa tụ tập với nhau.
Hạng Thần thấy Trương Diệu không nói gì thì giành lên tiếng bày tỏ cái nhìn của mình:
- Tôi cho rằng đi chung với họ sẽ càng nguy hiểm, tốt nhất đừng ở chung cùng họ.
Hạng Thần liếc qua ba người ngồi chỗ đống lửa, với cá tính của gã nếu không thích ai thì ước gì kẻ đó chết sớm, hoàn toàn không có tình cảm dư thừa thương xót ai.
- Nhưng mà...!chúng ta cùng là người sống sót, cùng nhau đi tìm thuyền thì có sao? Chúng ta cách vị trí tạo thuyền gỗ nổi đâu quá xa?
Trừ bác Triệu làm Kha Diệc Xảo hơi sợ ra cô ôm chút đồng tình, hảo cảm với người đàn ông điên vì vợ và con đã chết, cùng với chú cảnh sát luôn rất nhiệt tình.
Cô cảm thấy mọi người không nên máu lạnh như vậy, bọn họ có bản đồ trong tay, cũng sắp đến gần mục đích rồi, mọi người nên cùng giúp đỡ nhau, cùng chạy trốn mới là điều tốt nhất.
Lúc ba người kia mới đến Trương Diệu có đi qua chào bọn họ, trong lúc nói chuyện hắn đã tìm hiểu những gì ba người gặp được trong những ngày qua, biết kết quả thảm thương của người sống sót khác.
Xem biểu tình của ba người hình như đã tìm hiểu được nhóm Trương Diệu đã tìm được thuyền ra đảo, tỏ thái độ rõ ràng muốn cùng bốn người xuất phát.
Bọn họ đã sửa đổi thái độ cứng rắn tự quyết định giống mấy ngày trước làm Trương Diệu suy tư, anh biết nếu từ chối cho họ đi chung thì họ vẫn sẽ lén đi theo, khi đó không biết họ sẽ làm ra chuyện ngoài ý muốn gì, rất có thể sẽ bị họ gây rối.
Cùng là người sống sót bị nạn trên đảo, mỗi người đều khát vọng được sống, được cứu vớt, Trương Diệu biết nếu anh kiên quyết từ chối không cho họ đi cùng không chừng chọc giận họ làm ra chuyện không ai ngờ.
Người với người thầm đấu nhau càng khó đề phòng hơn bị sinh vật khủng bố trên đảo đánh lén, chẳng bằng sảng khoái đồng ý lời xin của họ, cùng nhau xuất phát.
Ít ra làm như vậy thì Trương Diệu có thể quan sát, giám thị hành động của họ, không cần luôn lo lắng cảnh giác.
Trương Diệu nhún vai, hờ hững nói:
- Vậy đi chung đi, cô bé đã nói vậy rồi.
Tối nay chúng ta nghỉ ngơi xong ngày mai có thể đến chỗ đặt thuyền trên bản đồ, có thêm vài người đi chung cũng không nhiều.
Hạng Thần nghe câu trả lời của Trương Diệu thì cau mày, biểu tình khó chịu, mãnh liệu biểu đạt cảm xúc bất mãn:
- Tại sao chấp nhận cho họ đi chung chứ!?
Trương Diệu vỗ cái đầu ngửa cao thầm giận dỗi của cậu ấm nhà giàu, anh cười khẩy nói:
- Này nhóc, bộ nhóc tưởng chúng ta từ chối không cho họ đi cùng thì mấy người kia sẽ không lén đi theo? Cần chi rắc rối vậy, cứ cho họ đi chung, chúng ta cũng sắp rời khỏi đây.
Thương ngoài sáng dễ tránh, tên bắn lánh khó phòng, để ba người không rõ gốc gác đi theo bên cạnh sẽ tốt hơn là bị họ âm thầm bám theo.
Bây giờ đã nói nhiều như vậy, Trương Diệu cũng thấy phiền phức, ba người kia cách họ không xa, đang vãnh tai tò mò nhìn sang họ.
Trương Diệu nhìn quanh, nói với Kha Diệc Xảo và Hạng Thần:
- Tôi đi xem bên Bùi Yến săn con mồi sao rồi, hai người chờ ở đây.
Nói xong anh bỏ lại hai đứa nhóc líu ríu cãi nhau, đi tìm chỗ yên tĩnh lỗ tai.
Thấy Trương Diệu rời đi, hai người xoay người chậm rãi đi về bên đống lửa.
Kha Diệc Xảo cố ý chọn chỗ cách Triệu Tường Quốc xa nhất, yên lặng ngồi xuống.
Cô nhìn người đàn ông chết vợ con ngồi bên tay trái mình, khuôn mặt vốn trắng trẻo giờ lem luốc bẩn thỉu, mặt đầy râu, tóc rối xù dính đầy bùn và cỏ dai, trông lôi thôi lếch thếch.
Tay gã đang cầm xiên thịt cá đêm qua nhóm Trương Diệu ăn còn dư, nhai khí thế.
Kha Diệc Xảo nhìn một nửa thịt cá bị gặm gần hết, một nửa khác treo lơ lửng trên nhánh gỗ sắp rớt xuống, cô khom người xuống nhanh chóng cầm một mảnh lá khô sạch hứng miếng thịt sắp rơi, lá cây bao thịt lại rồi nhét vào tay người đàn ông điên.
Người đàn ông điên vứt nhánh gỗ đã trống trơn, nhận lấy nửa miếng thịt cá mà Kha Diệc Xảo cầm giúp mình, gã nâng lá cây trong tay tiếp tục nhai ngấu nghiến.
Kha Diệc Xảo nhìn gã lo cắm đầu ăn thì xoay người cầm trai cây đã đâm thủng lỗ, bên trong đựng đầy chất lỏng có thể uổng, cô đưa cho người đàn ông điên, dịu dàng nhỏ giọng khuyên:
- Chú ăn từ từ thôi, coi chừng mắc nghẹn.
Người đàn ông điên hoàn toàn không nghe Kha Diệc Xảo khuyên, thô lỗ chộp trái cây Kha Diệc Xảo đưa tới, tiếp tục nhai ngồm ngoàm, uống ừng ực như quỷ chết đói đầu thai.
Dù sao mấy ngày nay người đàn ông điên chưa ăn thứ gì ngon lành lót dạ, giờ một hơi ăn thịt cá no bụng làm gã điên cuồng như được ăn bữa tiệc xa hoa.
Lưu Vinh vừa hong khô quần áo hơi ẩm vừa ăn thịt cá còn dư đã được nướng ấm, mở miệng hỏi cô:
- Tiểu Kha này, vừa rồi mấy đứa ở bên kia thảo luận chuyện gì vậy?
Kha Diệc Xảo không giỏi nói dối, vì tránh lộ ra đề tài vừa bàn bạc nên cho ba người đi hay ở, cô ấp úng nói:
- A? Chú cảnh sát, con...!chúng con không nói gì...!
Triệu Tường Quốc ngồi yên lặng một bên chợt xì cười, nụ cười đầy trào phúng:
- Ha ha, hắn ta mà là cảnh sát gì, mấy người đừng xưng hô như vậy nữa, nghe cười chết người.
Vừa nghe Triệu Tường Quốc nói câu đó Hạng Thần hỏi liền:
- Không phải cảnh sát?
Hạng Thần thắc mắc người đàn ông từ khi lên đảo đã vênh váo này thật ra làm nghề gì.
Mắt Triệu Tường Quốc híp thành khe hở hẹp hơi cong lên, vết chân chim càng sâu, nửa cười nửa không nói:
- Hắn ta hả, chỉ là một tên bảo an, cảnh sát gì đó toàn là thổi phồng.
Triệu Tường Quốc quét mắt qua Lưu Vinh từ khi bị vạch trần thân phận thì co cóng tay chân, lặng im vùi đầu ăn.
- Cái này...!
Kha Diệc Xảo không ngờ thân phận gì đó mà cũng có người tạo giả.
Cô cứ nghĩ bác Triệu nói bậy bạ, nhưng khi quay đầu nhìn Lưu Vinh luôn nói chuyện vang dội dõng dạc giờ rụt cổ lo ăn, không phản bác lại thì chợt hiểu ra.
thì ra người mà cô luôn ngỡ là cảnh sát thật sự không phải là cảnh sát, chỉ toàn lừa bọn họ.
Hạng Thần khinh thường xì một tiếng:
- Xì, thì ra là đồ giả.
Đời bây giờ đủ thứ chuyện, có cả người giả làm cảnh sát.
Gã càng không hứng thú với mấy người này, cầm lên nhánh gỗ xiên thịt còn lại trên đống lửa, ngán ngẩm không muốn ăn.
Hạng Thần chờ mong đêm nay có con mồi nào ngon bị Bùi Yến bắt về, gã thích ăn thức ăn tươi hơn.
Ở lâu bên cạnh Bùi Yến, Trương Diệu có năng lực đi săn siêu mạnh nuôi dưỡng khẩu vị của cả nhóm điêu hơn, hầu như mỗi ngày được ăn loại thịt khác nhau..
Bình luận truyện