Đao Giả Bá Vương
Chương 24: Đáng nghi(3)
Lã Thiên Vũ hơi nghi ngờ nhưng hắn lại thấy lời nói của Dịch Phong có phần đáng tin liền nhanh chóng đánh thức Tiêu Bân cùng Trúc Tinh dậy, e rằng chuyến đi này điềm rủi sẽ còn kéo dài.
-Tiêu Bân, Trúc Tinh, mau dậy.
-Gì nữa hả? Ta đang ngủ.
-Ngươi không ngủ thì để người khác ngủ đi.
-Suỵt!!!! Nói bé thôi. Dậy đi.
Tiêu Bân mắt nhắm mắt mở, khóe miệng vẫn còn chảy dãi, mơ màng nói.
-Ngươi gọi bọn ta dậy có việc gì?
Lã Thiên Vũ khẽ nói.
-Ta nghĩ nơi này có vấn đề.
Trúc Tinh uể oải đứng dậy lấy khăn dấp ít nước lau mặt cho tỉnh táo nói.
-Vấn đề? Về cái gì?
-Có kẻ muốn sát hại những người tạm trú ở đây.
Tiêu Bân định nói bỗng có tiếng động ở mấy gian gần phòng trong nghe thật quỷ dị mờ ám rồi lại im bặt, nhất thời cả bốn người tĩnh lặng nhìn nhau, không gian im ắng có thể nghe được rõ tiếng thở, Dịch Phong ra dấu tất cả bình tĩnh không ai lên tiếng.
Dịch Phong nhẹ nhàng đến cửa sổ, mắt hé qua khe cửa, không gian vẫn im ắng tối mịt, biết nơi này không phải là nơi tốt lành cho nên vì sự an toàn, hắn bắt tất cả mọi người phải ở yên tại chỗ cẩn thận đề phòng, không được coi thường vọng động, tránh xảy ra chuyện.
Tiêu Bân trên trán bắt đầu đổ mồ hôi, tuy rằng thời tiết về đêm là rất mát nhưng trong hoàn cảnh này nó lại khác, hắn khẽ nhỏ giọng.
-Thiên Vũ, nếu như có chuyện vậy thì còn Tôn sư huynh cùng vài sư huynh sư đệ thì sao, ta cần phải báo cho họ biết.
-Phải đấy, nếu không sẽ xảy ra chuyện.
Lã Thiên Vũ cũng lo lắng như hai người họ nhưng nếu bây giờ mà ra ngoài thì rất nguy hiểm, cái tiên quyết bây giờ là phải đảm bảo tính mạng của mình trước.
-------------------------------------------------
Phía bên ngoài, số người chết đã hơn ba chục mạng, mỗi một người nơi cổ họng đều có một huyết động, trên đỉnh đầu năm có năm lỗ máu sâu hoắm, tử trạng cực kỳ thê thảm. Hiển nhiên cũng là bị người hút sạch máu mà chết. Mà cách nơi này không xa, có hai người đang loay hoay vô hướng chính là Tôn Phi sư huynh Lã Thiên Vũ cùng một vài người đồng môn.
Hắc ảnh nhẹ nhàng liếm môi một chút, bỏ ra lớp trùm mũ vẫn luôn che dấu diện mạo chân thật của hắn. Trong mắt hắc ảnh bắn ra một đạo xích hồng sắc quang mang, chợt lóe lên, trong đêm đen quỷ bí dị thường nhìn đám người Tôn Phi.
Tôn Phi vốn là đang thiu thiu ngủ bỗng nghe thấy tiếng người la hét thoang thoảng rồi im bặt, hắn đã nghe đến ba lần hỏi mấy người trong phòng thì đều lắc đầu, trong lòng hắn nảy sinh nghi ngờ, liền huy động đồng môn ra ngoài xem sao.
Cách bọn họ không xa, trong một bụi hoa, hắc ảnh cao lớn đeo mặt nạ kia đã lẳng lặng đứng ở nơi đây rồi, lạnh lùng nhìn những người này.
Lúc này, có một người đi đến tiểu ở bên cạnh bụi hoa, vô tình đã đem đến cho hắc ảnh này một cơ hội rất tốt, chỉ thấy hắn nhoáng lên, thân ảnh đã biến mất. Không lâu sau một tiếng hét thảm vang lên xung quanh khu vực Tôn Phi đứng đó, cả đám kinh hãi bởi tiếng hét thảm thiết, sắc mặt đại biến.
Tôn Phi lệnh cho những người ở đây chia thành các tốp hai đến ba người dò xét các phía nhưng làm thế lại càng có lợi cho tên sát nhân kia. Lập tức iếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến, số người còn sống rất nhanh giảm xuống, cảnh tượng này khiến sắc mặt Tôn Phi dù rất dũng cảm nhưng phải thoáng sợ hãi.
Người này có thể dưới mắt hắn giết người, cũng không bị hắn phát hiện ra, người như vậy, có lẽ trên đời cũng không có nhiều, võ công của hắn ta, phải cao tới trình độ nào đây? Tôn Phi thầm nghĩ.
Hắn nhận thức được mình đang phạm sai lầm liền hô lớn.
-Tất cả mau rút về, không tìm kiếm nữa.
Rất nhanh đã tập hợp lại, Tôn Phi kiểm tra sĩ số rồi thất sắc.
-Sao lại thế này?
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, không ngờ đã chết tới mười người, thủ đoạn của địch nhân dấu mặt này thực sự quá hung tàn, tốc độ cũng thật kinh người. Tôn Phi cắn chặt răng nói.
-Từ bây giờ tất cả phải đi sát với nhau không dược rời nửa bước. Phải cố thủ đến sáng, rõ chữa?
Nhìn mọi người gật đầu, Tôn Phi mới yên tâm được một chút.
----------------------------------------------------------
Bốn người Dịch Phong vẫn cố thủ trong phòng, yên lặng đón xem kỳ biến. Bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lại truyền đến những tiếng kêu thảm thiết, càng ngày càng nhiều khiến Lã Thiên Vũ, Tiêu Bân, Trúc Tinh đại biến.
Tiêu Bân nóng lòng đứng dậy nói.
-Ta lo cho đám người Tôn sư huynh quá, nếu như họ không biết thì sẽ chết mất.
Lã Thiên Vũ vội ngăn lại.
-Đừng ngu ngốc như vậy, ta biết chúng ta phải bảo vệ nhau nhưng mạng ngươi còn không bảo toàn được thì bảo vệ ai. Và việc bây giờ phải thật chú ý cẩn thận, tên sát thủ có thể tấn công bất cứ lúc nào.
-Đồng môn ngươi nói đúng đấy.
Dịch Phong lúc này lên tiếng.
-Tất cả những người ở đây số người đã chết hơn phân nửa rồi, tên sát nhân võ công cực kỳ cao cường, ta nhận ra võ công hắn phải lấy máu mới có thể luyện được.
Lại nói về hai nữ nhân cách gian phòng Dịch Phong không xa.
-Tỷ, muội sợ quá.
-Tiểu Dao đừng sợ, tỷ sẽ bảo vệ muội, ngủ đi.
Vân Tịnh khẽ ôm lấy tiểu Dao vuốt nhẹ lưng nàng nhưng trong đầu nàng đang rất lo lắng. Nghĩ tới tình cảnh hiện tại, nghe được tiếng kêu thảm thiết phía bên ngoài, nàng cũng hiểu được, đêm nay đám võ lâm cao thủ tới nơi này tá túc, đến bây giờ ngoại trừ truyền đến những tiếng kêu thảm thiết ra, thì không có động tĩnh gì lớn, điều này nói lên rằng bọn họ đều đã xong rồi, cho dù là còn sống, có lẽ cũng không đến vài người.
-Chả lẽ không còn ai?
Nghĩ đến lát nữa nàng có thể cũng lâm vào tuyệt cảnh, trong lòng Vân Tịnh tâm nổi lên một cỗ ưu sầu nhàn nhạt, có lẽ tối nay cho dù có qua đêm ở nơi hoang dã, cũng không nên đến nơi này để tá túc, giờ có muốn bỏ đi có lẽ cũng không còn cơ hội nữa rồi.
Vân Tịnh thấy tiểu Dao đã ngủ, nàng liền vận công thám thính đột nhiên thần sắc nàng biến đổi, Vân Tịnh cảm giác được khí tức của một cỗ chân khí rất kỳ lạ đang tiếp xúc cùng chân khí của nàng, điều này làm cho nàng cực kỳ kinh ngạc.
Dịch Phong ở phía kia thấy được chân khí phát ra từ gian phòng Vân Tịnh liền từ từ đáp lại nàng, cái này cũng chính là vì sao Vân Tịnh lại cảm nhận được có cỗ chân khí đang giao hòa cùng với chân khí của nàng. Hắn sử dụng truyền âm mật nói.
-Tối nay nơi này rất không an toàn, nàng nếu không muốn xảy ra chuyện, tốt nhất là ở trên giường không được ra ngoài. Chỉ cần nàng không rời khỏi nơi này, ta có thể tùy thời biết được động tĩnh của nàng mà giúp đỡ, nhớ kỹ.
Vân Tịnh nghe vậy sắc mặt biến đổi, có ba phần kinh hãi, không thể tưởng được Dịch Phong không ngờ lại nhận ra được động tĩnh của nàng, điều này làm cho nàng có cảm giác thập phần ngoài ý muốn, nàng liền đáp lại.
-Ngươi là ai? Tại sao lại bảo vệ ta?
-Nàng chỉ cần biết ta không có ý xấu là được.
-Tiêu Bân, Trúc Tinh, mau dậy.
-Gì nữa hả? Ta đang ngủ.
-Ngươi không ngủ thì để người khác ngủ đi.
-Suỵt!!!! Nói bé thôi. Dậy đi.
Tiêu Bân mắt nhắm mắt mở, khóe miệng vẫn còn chảy dãi, mơ màng nói.
-Ngươi gọi bọn ta dậy có việc gì?
Lã Thiên Vũ khẽ nói.
-Ta nghĩ nơi này có vấn đề.
Trúc Tinh uể oải đứng dậy lấy khăn dấp ít nước lau mặt cho tỉnh táo nói.
-Vấn đề? Về cái gì?
-Có kẻ muốn sát hại những người tạm trú ở đây.
Tiêu Bân định nói bỗng có tiếng động ở mấy gian gần phòng trong nghe thật quỷ dị mờ ám rồi lại im bặt, nhất thời cả bốn người tĩnh lặng nhìn nhau, không gian im ắng có thể nghe được rõ tiếng thở, Dịch Phong ra dấu tất cả bình tĩnh không ai lên tiếng.
Dịch Phong nhẹ nhàng đến cửa sổ, mắt hé qua khe cửa, không gian vẫn im ắng tối mịt, biết nơi này không phải là nơi tốt lành cho nên vì sự an toàn, hắn bắt tất cả mọi người phải ở yên tại chỗ cẩn thận đề phòng, không được coi thường vọng động, tránh xảy ra chuyện.
Tiêu Bân trên trán bắt đầu đổ mồ hôi, tuy rằng thời tiết về đêm là rất mát nhưng trong hoàn cảnh này nó lại khác, hắn khẽ nhỏ giọng.
-Thiên Vũ, nếu như có chuyện vậy thì còn Tôn sư huynh cùng vài sư huynh sư đệ thì sao, ta cần phải báo cho họ biết.
-Phải đấy, nếu không sẽ xảy ra chuyện.
Lã Thiên Vũ cũng lo lắng như hai người họ nhưng nếu bây giờ mà ra ngoài thì rất nguy hiểm, cái tiên quyết bây giờ là phải đảm bảo tính mạng của mình trước.
-------------------------------------------------
Phía bên ngoài, số người chết đã hơn ba chục mạng, mỗi một người nơi cổ họng đều có một huyết động, trên đỉnh đầu năm có năm lỗ máu sâu hoắm, tử trạng cực kỳ thê thảm. Hiển nhiên cũng là bị người hút sạch máu mà chết. Mà cách nơi này không xa, có hai người đang loay hoay vô hướng chính là Tôn Phi sư huynh Lã Thiên Vũ cùng một vài người đồng môn.
Hắc ảnh nhẹ nhàng liếm môi một chút, bỏ ra lớp trùm mũ vẫn luôn che dấu diện mạo chân thật của hắn. Trong mắt hắc ảnh bắn ra một đạo xích hồng sắc quang mang, chợt lóe lên, trong đêm đen quỷ bí dị thường nhìn đám người Tôn Phi.
Tôn Phi vốn là đang thiu thiu ngủ bỗng nghe thấy tiếng người la hét thoang thoảng rồi im bặt, hắn đã nghe đến ba lần hỏi mấy người trong phòng thì đều lắc đầu, trong lòng hắn nảy sinh nghi ngờ, liền huy động đồng môn ra ngoài xem sao.
Cách bọn họ không xa, trong một bụi hoa, hắc ảnh cao lớn đeo mặt nạ kia đã lẳng lặng đứng ở nơi đây rồi, lạnh lùng nhìn những người này.
Lúc này, có một người đi đến tiểu ở bên cạnh bụi hoa, vô tình đã đem đến cho hắc ảnh này một cơ hội rất tốt, chỉ thấy hắn nhoáng lên, thân ảnh đã biến mất. Không lâu sau một tiếng hét thảm vang lên xung quanh khu vực Tôn Phi đứng đó, cả đám kinh hãi bởi tiếng hét thảm thiết, sắc mặt đại biến.
Tôn Phi lệnh cho những người ở đây chia thành các tốp hai đến ba người dò xét các phía nhưng làm thế lại càng có lợi cho tên sát nhân kia. Lập tức iếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến, số người còn sống rất nhanh giảm xuống, cảnh tượng này khiến sắc mặt Tôn Phi dù rất dũng cảm nhưng phải thoáng sợ hãi.
Người này có thể dưới mắt hắn giết người, cũng không bị hắn phát hiện ra, người như vậy, có lẽ trên đời cũng không có nhiều, võ công của hắn ta, phải cao tới trình độ nào đây? Tôn Phi thầm nghĩ.
Hắn nhận thức được mình đang phạm sai lầm liền hô lớn.
-Tất cả mau rút về, không tìm kiếm nữa.
Rất nhanh đã tập hợp lại, Tôn Phi kiểm tra sĩ số rồi thất sắc.
-Sao lại thế này?
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, không ngờ đã chết tới mười người, thủ đoạn của địch nhân dấu mặt này thực sự quá hung tàn, tốc độ cũng thật kinh người. Tôn Phi cắn chặt răng nói.
-Từ bây giờ tất cả phải đi sát với nhau không dược rời nửa bước. Phải cố thủ đến sáng, rõ chữa?
Nhìn mọi người gật đầu, Tôn Phi mới yên tâm được một chút.
----------------------------------------------------------
Bốn người Dịch Phong vẫn cố thủ trong phòng, yên lặng đón xem kỳ biến. Bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lại truyền đến những tiếng kêu thảm thiết, càng ngày càng nhiều khiến Lã Thiên Vũ, Tiêu Bân, Trúc Tinh đại biến.
Tiêu Bân nóng lòng đứng dậy nói.
-Ta lo cho đám người Tôn sư huynh quá, nếu như họ không biết thì sẽ chết mất.
Lã Thiên Vũ vội ngăn lại.
-Đừng ngu ngốc như vậy, ta biết chúng ta phải bảo vệ nhau nhưng mạng ngươi còn không bảo toàn được thì bảo vệ ai. Và việc bây giờ phải thật chú ý cẩn thận, tên sát thủ có thể tấn công bất cứ lúc nào.
-Đồng môn ngươi nói đúng đấy.
Dịch Phong lúc này lên tiếng.
-Tất cả những người ở đây số người đã chết hơn phân nửa rồi, tên sát nhân võ công cực kỳ cao cường, ta nhận ra võ công hắn phải lấy máu mới có thể luyện được.
Lại nói về hai nữ nhân cách gian phòng Dịch Phong không xa.
-Tỷ, muội sợ quá.
-Tiểu Dao đừng sợ, tỷ sẽ bảo vệ muội, ngủ đi.
Vân Tịnh khẽ ôm lấy tiểu Dao vuốt nhẹ lưng nàng nhưng trong đầu nàng đang rất lo lắng. Nghĩ tới tình cảnh hiện tại, nghe được tiếng kêu thảm thiết phía bên ngoài, nàng cũng hiểu được, đêm nay đám võ lâm cao thủ tới nơi này tá túc, đến bây giờ ngoại trừ truyền đến những tiếng kêu thảm thiết ra, thì không có động tĩnh gì lớn, điều này nói lên rằng bọn họ đều đã xong rồi, cho dù là còn sống, có lẽ cũng không đến vài người.
-Chả lẽ không còn ai?
Nghĩ đến lát nữa nàng có thể cũng lâm vào tuyệt cảnh, trong lòng Vân Tịnh tâm nổi lên một cỗ ưu sầu nhàn nhạt, có lẽ tối nay cho dù có qua đêm ở nơi hoang dã, cũng không nên đến nơi này để tá túc, giờ có muốn bỏ đi có lẽ cũng không còn cơ hội nữa rồi.
Vân Tịnh thấy tiểu Dao đã ngủ, nàng liền vận công thám thính đột nhiên thần sắc nàng biến đổi, Vân Tịnh cảm giác được khí tức của một cỗ chân khí rất kỳ lạ đang tiếp xúc cùng chân khí của nàng, điều này làm cho nàng cực kỳ kinh ngạc.
Dịch Phong ở phía kia thấy được chân khí phát ra từ gian phòng Vân Tịnh liền từ từ đáp lại nàng, cái này cũng chính là vì sao Vân Tịnh lại cảm nhận được có cỗ chân khí đang giao hòa cùng với chân khí của nàng. Hắn sử dụng truyền âm mật nói.
-Tối nay nơi này rất không an toàn, nàng nếu không muốn xảy ra chuyện, tốt nhất là ở trên giường không được ra ngoài. Chỉ cần nàng không rời khỏi nơi này, ta có thể tùy thời biết được động tĩnh của nàng mà giúp đỡ, nhớ kỹ.
Vân Tịnh nghe vậy sắc mặt biến đổi, có ba phần kinh hãi, không thể tưởng được Dịch Phong không ngờ lại nhận ra được động tĩnh của nàng, điều này làm cho nàng có cảm giác thập phần ngoài ý muốn, nàng liền đáp lại.
-Ngươi là ai? Tại sao lại bảo vệ ta?
-Nàng chỉ cần biết ta không có ý xấu là được.
Bình luận truyện