Đào Hoa Cẩm Lãng

Chương 4



Ban đêm, trăng sáng sao thưa, ánh trăng sáng bao trùm khắp Hầu phủ, giống như nhà giam tối tăm bất ngờ xuất hiện tầng ánh sáng trắng ảm đạm.

Tần Quan Chu khoác áo choàng màu xám bạc, tay luồn vào trong áo để sưởi ấm, vừa ngắm trăng sáng, vừa tản bộ dọc theo hoa kính.

Nàng nói sợ khó tiêu, muốn đi dạo xung quanh trong phủ một chút, không cho người đi theo. Trên chân Tần Quan Chu còn mang xích sắt, đám thị vệ Lương Thận Hành phái tới trông coi nàng cũng không quá lo lắng, lệnh một thị nữ đi theo nàng.

Tần Quan Chu thỏa hiệp.

Ở mãi trong phòng nàng buồn chán đến mức hoảng loạn, Lương Thận Hành bắt nàng mang xiềng sắt khóa chân, nàng lại càng thích đi lại hơn cả trước kia, vòng sắt dù có ma sát da thịt thế nào nàng cũng không quan tâm.

Nàng đau một, Lương Thận Hành so với nàng càng khổ ba.

Thị nữ cầm đèn lưu ly nghe thấy tiếng động lạ phía trước, nàng ta cẩn thận đi tới bát giác môn, xa xa nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đứng trong bóng đêm.

“Là ai?”

Thị nữ tiến đến, rốt cuộc muốn nhìn rõ người nọ, thấy cách ăn mặc, không phải người của Hầu phủ, mà là kiếm sĩ võ lâm mà Lương Thận Hành mời đến để bảo vệ thanh đao.

Nàng ta cung kính giải thích: “Đại hiệp, hậu viện Hầu phủ đều là nữ quyến, không cho phép người ngoài tiến vào. Đêm đã khuya, mời quay về cho, tránh va phải phu nhân nhà ta.”

Tần Quan Chu ngước mắt nhìn lên.

Gió đêm thổi đèn lồng lung lay, ánh sáng mờ ảo, nàng không thấy rõ tướng mạo người nọ, chỉ cảm thấy một đôi mắt mãnh liệt như sương lạnh nhìn qua đây.

Tần Quan Chu nhanh chóng cảm thấy khác thường, nhìn thân thể thị nữ mềm nhũn, đèn trên tay rơi xuống đất. Nàng xoay người vội chạy, không quá hai bước, eo bị siết chặt, cả người rơi vào vòng ôm rộng lớn kiên cố.

Cánh tay ôm lấy nàng vừa mạnh mẽ lạicó lực, độ ấm trên lồng ngực nóng như lửa đốt, nàng cảm nhận được đây là một thân thể cường tráng.

Tần Quan Chu la hét thất thanh.

Nam nhân che miệng nàng, một tay giữ chặt thân mình Tần Quan Chu không cho nàng giãy giụa, môi kề sát lỗ tai nàng, thấp giọng gọi: “Thành Bích.”

Tần Quan Chu bỗng chốc liền cứng đờ: “Ngươi…”

Hô hấp hắn trầm trầm, dừng bên tai Tần Quan Chu, môi mỏng dọc theo vành tai nàng phác hoạ đường đi, cắn vành tai mềm mại, cắn đến khi Tần Quan Chu khẽ nức nở thật nhỏ.

“Nàng vậy mà lại là nữ nhân của Lương Thận Hành.” Hắn thở dài, tựa như than vãn oán trách: “Thành Bích, nàng gạt ta.”

“Sao ngươi lại ở chỗ này?” Nàng cảnh giác phía xung quanh, nín thở, trái tim đập thình thịch kinh hoàng: “Ngươi không nên tới đây.”

“Ta nói rồi, ta sẽ quay lại tìm nàng mà.”

Xích sắt sột soạt rung lên, trong lòng Tần Quan Chu run sợ lui về sau, lảo đảo một chút, lưng không chút phòng bị đập vào tường.

Nam nhân nhanh lẹ vươn tay ra đỡ lấy đầu nàng, gáy Tần Quan Chu đập vào lòng bàn tay nam nhân nên mới không quá đau.

Nương theo ánh trăng, nàng rốt cuộc cũng đã thấy rõ khuôn mặt của nam nhân này.

Hắn không mang mặt nạ, má trái có một vết sẹo, từ xương gò má kéo đến cằm, khi lạnh mặt thì vết sẹo lại thêm dữ tợn dọa người khác khiếp sợ, Tần Quan Chu ước chừng có thể đoán được, ngay giây phút mà hắn chịu vết thương này thực sự rất đau.

Hắn không giống thế gia công tử sống trong nhung lụa nơi thành đô phú quý, làn da màu đồng trải qua gió sương. Mặt mày thâm thúy, góc cạnh rõ ràng, từ tướng mạo hắn có thể nhìn ra là huyết thống dị vực, anh tuấn nhưng lạnh lùng, tướng mạo sắc bén như đao kiếm của hắn.

Thế nhưng tính tình hắn lại hiền lành thật thà, không giỏi ăn nói nên khi đối mặt Tần Quan Chu, hắn không biết thốt lên câu từ nào hoa mỹ, đành hôn môi nàng, dọc theo môi nàng liếm láp vụng về.

Tần Quan Chu đẩy hắn ra, thở dốc hỗn loạn: “Đừng chạm vào ta.”

Bàn tay hắn đang chỉnh tóc rối Tần Quan Chu cứng đờ, thu tay lại, cúi đầu nhìn xiềng xích trên chân nàng.

Hắn nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Ai đối xử với nàng như này?”

Tần Quan Chu không trả lời.

Hắn suy đoán hỏi: “Lương Thận Hành?”

Trừ Lương Thận Hành, còn ai dám như thế? Nam nhân nhíu chặt mày, không suy nghĩ rút kiếm từ bên hông ra —— đây là kiếm thường, dưới ánh trăng phản chiếu hàn sắc nhàn nhạt.

“Lại đây.” Hắn nói.

Tần Quan Chu biết hắn muốn chặt đứt xích sắt, lắc đầu nói: “Không được.”

“Tại sao?” Hai mắt Ngụy Thính Phong tối sầm, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy sự khó hiểu, như thể trong mắt hắn, tên đó trói buộc nàng, ta sẽ chặt đứt xiềng xích đó, không cần nhiều lời.

Đối mặt với chất vấn của hắn, Tần Quan Chu không biết trả lời thế nào, chỉ đáp cho qua loa lấy lệ: “Cứng lắm, không dễ phá vậy đâu.”

“Hay lắm.” Hắn xách kiếm: “Nàng vẫn để ý.”

Hắn kéo xích sắt ra, chém một phát, tiếng xích sắt bị chém thành hai mảnh vang lên. Hắn vận hết nội lực mới có thể biến thứ thanh kiếm tầm thường này thành thứ sắc bén cắt đứt kim loại.

Lưỡi dao chém tạo thành một chỗ hổng nho nhỏ.

Tần Quan Chu kinh ngạc một lát, thử đi hai bước, xiềng xích vẫn khóa chặt cổ chân nàng, nàng còn đau, khẽ nhăn mày.

Ngụy Thính Phong nhạy bén phát giác: “Đau sao?”

Tần Quan Chu nói: “Không sao. So với khi nãy thì khá hơn nhiều rồi.”

“Đừng nhúc nhích.”

Hắn tiến đến giữ chặt eo Tần Quan Chu, nâng chân nàng lên, ôm nàng vững vàng vào trong ngực. Thân thể không kịp phòng hờ bất ngờ bị nhấc bổng lên không trung, Tần Quan Chu giật mình khẽ hô một tiếng, sắc mặt biến đổi: “Ngươi làm gì vậy! Ngươi buông ra… Ngươi thả ta xuống!”

Dường như hắn biết nàng lo lắng điều gì, tay vỗ eo nàng, trấn an nói: “Đừng sợ, ta đã đi xem canh phòng  ở khắp cái Hầu phủ này rồi, nàng đừng kêu to, kẻo người khác đến bây giờ.”

“Ngươi… Ngươi rốt cuộc…”

Hắn ôm Tần Quan Chu đi qua thạch viên bên kia, đi lòng vòng mà quanh co tới một nơi hẻo lánh, xem ra Hầu phủ đã sắp xếp chỗ này cho hắn rồi.

Trong tiểu viện, một con ngựa gầy yếu được cột ngay cây hòe khô, so quân mã tầm thường vẫn cần cường tráng to lớn hơn chút.

Bên cạnh cây hòe còn có một cái giếng. Hắn đặt Tần Quan Chu cạnh giếng, xách một cái ghế đá tới đặt nàng ngồi.

Hắn quỳ một gối ở trước mặt Tần Quan Chu, cẩn thận cởi vớ và giày thêu của nàng ra.

Tần Quan Chu hoảng hốt, một chân đạp mạnh vào vai hắn, ai ngờ lại giống như chân đạp bàn đá, hắn không chút sứt mẻ, còn nắm lấy chân nàng.

Hắn nhìn chằm chằm nàng, thần sắc đờ đẫn, nói: “Để ta xem vết thương của nàng.”

“Không được.” Sắc mặt Tần Quan Chu ửng đỏ.

“Tại sao?”

“…”

Hắn mím môi, nói: “Ta sờ qua rồi, cũng từng hôn qua rồi.”

Nàng bất ngờ trừng mắt nhìn hắn, thở gấp nói: “Ngươi câm miệng!”

Hắn im lặng nhìn Tần Quan Chu.

Hắn không nói một lời, Tần Quan Chu cũng có thể nhận ra khí thế sắc bén cường đại trên người hắn, thế nên lần thứ hai hắn nắm chặt chân nàng, cúi đầu cẩn thận xem kỹ vết thương ở cổ chân nàng, Tần Quan Chu không phản kháng nữa.

Chân Tần Quan Chu vô cùng trắng, lại mềm, khung xương nhỏ nhắn, nhỏ đến mức một tay là nắm trọn, còn chưa nói đến việc tay của hắn cũng rất to.

Trên tay hắn có vết chai dày, thô ráp, ma sát chân ngọc của Tần Quan Chu, làm nàng có chút ngứa ngáy.

“Có ổ khóa.”

Hắn nhìn trái phải tìm một nhánh cây nhỏ, dùng kiếm cắt nó thành một cây kim nhỏ, sờ thừ ổ khóa một chút. Không lâu sau, Tần Quan Chu nghe ‘cách’ một tiếng, cổ chân buông lỏng, hắn lấy quả khuyên sắt ra.

Tần Quan Chu bỗng ngây người: “Ngươi…”

Hắn gỡ xuống chiếc còn lại và ném nó sang một bên.

Tần Quan Chu xoa bóp da thịt hoàn hảo ngay cổ chân thật nhẹ nhàng, cười nhạt nói: “Ngươi là kiếm khách, hay là đạo tặc?”

“Ta không làm chuyện xấu.”

Hắn mang tới một lọ thuốc trị thương, đặt chân Tần Quan Chu trên đùi, nhẹ nhàng bôi dược phấn lên đó.

Dược tính mạnh như lang hổ, bôi lên da giống như lửa đốt, Tần Quan Chu đau đến phát run. Ngụy Thính Phong cúi đầu, ân cần thổi miệng vết thương, thổi tan đi cơn đau nóng rát nơi cổ chân nàng.

Hắn nhẹ nhàng xoa mu bàn chân nàng, thấp giọng hỏi: “Lục lạc đâu?”

Tần Quan Chu nói: “Ném rồi.”

Ngày đó, trước khi đi hắn cột lục lạc vào cổ chân nàng, tháo mặt nạ xuống, để lộ viền môi lạnh lẽo, dây dưa hôn nàng, thấp giọng hứa hẹn bên tai, nói: “Chờ ta, ta sẽ quay lại tìm nàng.”

Lục lạc được hắn coi như tín vật, nhưng đối với Tần Quan Chu lại là vũ khí chọc giận Lương Thận Hành.

Lương Thận Hành nhìn thấy lục lạc trên cổ chân nàng, quả thực phát điên.

Lương Thận Hành trút giận lên chiếc lục lạc đó, chém thành nhiều mảnh.

Nam nhân nghe nàng nói đã ném đi rồi, lông mày khẽ nhếch, nhẹ nhàng “À” một tiếng, rồi nhanh chóng im lặng.

Một lát sau, hắn lại hỏi: “Nàng nói mình là quân kỹ của Đại Chu để lừa ta sao?”

Tần Quan Chu không mấy để tâm, ánh mắt chuyển động, cười xinh đẹp nhìn hắn, nói: “Ngươi ngốc, ta thông minh. Ngươi nói mình tên Thính Phong, ta đâu có ngốc mà tin lời ngươi.”

“Ta chưa từng lừa nàng, ta họ Ngụy, tên Thính Phong. Ngụy Thính Phong.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện