Đào Hoa

Chương 87: Phiên ngoại 20





Giờ Tuất đã qua, cửa thành đã đóng, tất nhiên là không thể quay về Cúc Nguyệt các.

Thẩm Lãng liền quay đầu lại hỏi Vương Liên Hoa: “Liên Hoa, Thủy Nguyệt các được không?”

Vu Hành Vân nếu đã đi, Lâm gia mẫu tử đối hai người bọn họ cũng có chút kiêng kị, hiện thời tất nhiên là vô phương lần tới Thủy Nguyệt các. Huống hồ chi mặc dù một nhà Đổng Thiếu Anh đã đi, đội ngũ còn lại vẫn như trước hạo hạo đãng đãng, Thủy Nguyệt các tôi tớ tương đối nhiều, tất nhiên là chu đáo hơn một ít. (hạo hạo đãng đãng: mênh mông chậm chạp)

Vương Liên Hoa ở phía bên trong xe hữu khí vô lực đáp: “Đương nhiên được.”

Hắn thanh âm vừa mệt mỏi lại vừa trống lốc, Thẩm Lãng nghe được trong lòng cũng trống trãi, roi huy xuống ngựa đều giống như huy trong hư không.

May mắn Thủy Nguyệt các cũng không xa.

Lão Chu quản gia vẫn còn buồn ngủ ra mở cửa, vừa thấy chủ nhân nhiều ngày chưa về, nhất thời thanh tỉnh hơn phân nữa, đem tôi tớ tạp dịch đều lôi dậy chuẩn bị. Thẩm Lãng đang cùng lão Chu bàn giao, chỉ nghe thoáng Vương Liên Hoa ở trong xe buồn thanh nói: “Để cho Lam Lam tiểu quan nhân ngủ ở chủ phòng đi, ta không muốn ngủ ở chỗ hắn đã từng nằm qua.”

Lam Lam nghe được phân phó này, thực ngoan ngoãn mà xuống xe, thậm chí vì lấy lòng tân chủ, ngay cả Tạ Dao Hồng cũng giúp bế xuống. Ở trên xe Vương Liên Hoa đem tất cả vật dụng bảo bối ở trên người hắn đều lục lọi không còn gì, đương nhiên cũng không quên để cho hắn uống tán công dược. Bất quá Lam Lam luôn là cái dạng người biết cam chịu số phận, tự biết luận về thủ đoạn hay võ công, hắn ở trước mặt Thẩm Vương hai người đều không đáng giá một phân, có thuận hay không đều giống nhau không sai biệt lắm, cho nên hắn hoàn toàn không có ý tứ lo lắng gì, trong một đám người, hắn lại là có tâm tình tốt nhất.

Từ Thường Tú suốt cả một buổi tối làm nền, chính là cảm thấy được có điểm mệt mỏi, cũng không nghĩ nhiều. Nhưng thật ra Tiểu Lê thấy trận mới vừa rồi, biết nhóm người này thủ đoạn lợi hại vô cùng, nếu là chưa từng thấy qua, chỉ sợ cuối cùng nghĩ mãi cũng muốn không ra, không khỏi thầm tự trách mình lúc trước con mắt không biết nhận thức người, chọc phải vào một đám người phiền toái như vậy, lụy công tử chịu khổ. Nghĩ đến đây, thực tại trong lòng càng dày vò, nhịn không được nói: “Chu quản gia, vẫn là ta cùng công tử một phòng đi.”

Từ Thường Tú trợn tròn mắt nhìn Tiểu Lê, mặt đều hồng đến tận cổ.

Tiểu Lê cúi đầu nói: “Nếu là có cái gì ngoài ý muốn, Tiểu Lê tốt xấu gì cũng có thể chắn được một đao.”

Thẩm Lãng vốn muốn cùng nàng nói không cần băn khoăn nhiều như vậy, nhưng lại cảm thấy được nếu nói ra nhất định sẽ làm mất đi phong tình, vì thế quyết định không nói.

Sau khi Từ Thường Tú cùng Tiểu Lê xuống dưới, xe ngựa cũng không một tiếng vang, Vương công tử dường như ở bên trong tiêu thất vào hư không.

Thẩm Lãng trong lòng cả kinh, vội vàng kéo trướng mạn ra nhìn, mới nới lỏng một hơi.

Người cũng không phải là hảo hảo đi đâu, dồn ở một góc trên tấm thảm trong xe, một bộ dáng bán ngủ bất tỉnh, thấy hắn cũng xa cách.

Tuy rằng tấm thảm kia kỳ thực là lông tơ lạc đà tốt nhất, vừa nhẹ lại vừa mềm, sắc màu sáng bóng hoa mỹ, Thẩm Lãng như trước vẫn cảm thấy được bộ dáng Vương Liên Hoa nhìn qua có phần đáng thương, cho nên y thấy tâm đều nhu mềm đến dậy lực không nổi.

“Trở về phòng đi, Liên Hoa.”

Vương Liên Hoa lười biếng nói: “Ngươi đi về trước, ta có chút mệt.”

Thẩm Lãng khom nữa người hướng vào trong, một phen đem hắn bế đi ra. Nếu là bình thường, Vương Liên Hoa khẳng định sẽ tức giận, nói như vậy làm tổn hại đến hùng phong nam nhi của hắn, hôm nay lại thuận theo vô cùng, ngay cả động cũng không động một chút. Gần qua Đoan ngọ, trời đã dần dần ấm lên, tòa nhà bên cạnh hồ đi vào đêm lại vẫn là u ám lạnh lẽo buồn chán. Người nọ trong lòng ngực khó có được không nóng không nháo, mắt khép hờ, mi mắt dư âm giống như cành liễu mỏng manh lãnh đạm, tất cả đều tản mạn xung quanh bên trong ngọn gió.

Đêm dài hoa không ngủ, thanh phong chiếu đến bóng. (thanh phong: gió mát)

Tuy là về tới chỗ ở quen thuộc, nhưng gian phòng cũng không thấy quen.

Ngay cả mùi nghe qua cũng đều thấy xa lạ.

Thời điểm Thẩm Lãng đem Vương Liên Hoa đặt tới trên giường, Vương Liên Hoa cuối cùng cũng mở mắt, đối cảnh vật chung quanh biểu tình rất không vừa lòng. Thẩm Lãng một bên giúp hắn cởi bỏ dây cột tóc, một bên nói: “Liên Hoa, mới vừa rồi ngay từ đầu, ta chỉ là muốn cùng ngươi nói, Vu Hành Vân kia không tham điển tịch, cũng không thấy được chịu khống chế của Lâm Kính Hoa, hướng hắn đòi vật kia, ngược lại làm bại lộ điểm yếu của chính mình, e là bị hắn cắn ngược lại một cái.”

Vương Liên Hoa lạnh lùng thốt: “Ta biết. Thẩm đại hiệp là thiên hạ đệ nhất nam nhân, Vương mỗ kiến thức thiển cận, nào có thể cùng so sánh với ngươi.” (thiển cận: nông cạn)

Lời này nói ra vừa dỗi lại vừa bực bội, Thẩm Lãng nghe qua trong lòng lại thấy được nới lỏng, nở nụ cười.

“Gặp mặt nhau trước là phải nịnh nọt một phen, ngươi cũng muốn vậy thật sao. Đêm nay tất cả đều là diệu kế của Vương công tử, đương nhiên là Vương công tử lợi hại.”

Trình độ nịnh nọt này quả thực quá kém, Vương Liên Hoa nghe không được đi, nhăn lông mi lại.

“Thế nào, tại hạ bất quá cũng là xiêm y của người ta thôi, nếu không có Thẩm đại hiệp, người ta làm sao một nhà đoàn viên?”

Thẩm Lãng thở dài, ôm hắn nói: “Vu Hành Vân nói ra thật cũng không sai, tuy rằng bên chúng ta nhiều hơn một người, nhưng lại còn có Từ Thường Tú, Tiểu Lê cô nương cùng một tiểu hài tử, không thấy chiếm được tiện nghi.”

Vương Liên Hoa cười lạnh nói: “Nếu là đối với ngươi nói, hắn đương nhiên không sai. Nếu là nói với ta, hắn chính là sai lầm rồi. Hài tử kia nếu là xảy ra chuyện, phu thê Đổng gia tất nhiên phát cuồng, sau đó nhanh chóng thệ sát đám người Vu Hành Vân; chỉ cần bắt được Vu Hành Vân là bắt được đoạn tình hoa, Từ Thường Tú cùng Tiểu Lê dù là đã chết, cũng cùng ta không hề can hệ gì. Lâm Hồng Liên thập phần muốn điển tịch của Bách Hoa tiên tử, trừ phi nguy hiểm cho bản thân, nếu không nhất định sẽ bảo toàn cho Tiểu Lê một mạng. Cứ như vậy, chúng ta cũng không phải rơi xuống thế hạ phong, ngược lại còn có đến sáu bảy thành nắm chắc, chẳng lẽ không đáng liều mạng?”

Thẩm Lãng gật đầu nói: “Phải phải phải, Vương công tử nói được là được, tại hạ lỗ mãng.”

Vương Liên Hoa hừ một tiếng nói: “Ngươi cũng không cần nói ta phải, ta cũng biết ngươi nghĩ muốn cái gì. Ngươi bất quá là sợ hại tánh mạng một nhà Đổng Thiếu Anh, cùng tánh mạng Từ Thường Tú, Tiểu Lê. Mạng của bọn họ so với dược của ta quan trọng hơn có phải hay không?”

Thẩm Lãng ôm hắn càng chặt hơn, chặt đến nổi hận không thể đem hắn nạp thành huyết nhục của chính mình.

“Liên Hoa, với ta mà nói, trên đời này không có gì so với ngươi quan trọng hơn được.”

Trong lòng ngực người này như trước lạnh lùng nói lý: “Mặc kệ quan trọng hơn như thế nào, ngươi vẫn là muốn hành sự theo cách mình thích. Nhân nghĩa đi trước, không làm tổn hại đến kẻ yếu, có phải hay không Thẩm đại hiệp?”

Thẩm Lãng còn chưa nói cái gì, hắn cư nhiên tự hờn tự giận nói: “Dù sao ta cũng là tiểu nhân, tâm địa lại không tốt, vừa lúc có chuyện phải tự cứu, dù sao cũng không ở trong phạm vi chiếu cố của Thẩm đại hiệp đây.”

Nghe xong lời này, Thẩm Lãng vừa muốn sinh khí, vừa muốn cười, còn muốn đem hắn hôn đến không nói được loại lời độc miệng độc lưỡi này.

Thẩm Lãng vừa nghĩ đến một điểm, liền cảm thấy được đó là một chủ ý thực diệu, quyết định tự thể nghiệm một phen.

“Những chuyện mới vừa rồi đã phải đắc tội, hiện tại bắt đầu chiếu cố, cũng coi như là mất bò mới lo làm chuồng đi.”

Vương Liên Hoa bị y hôn đến không thở nổi, Thẩm Lãng mới vừa buông bờ môi hắn ra, liền bắt đầu thốt lên: “Nếu nghĩ như vậy là có thể hối lộ bản công tử, đúng là người si nói mộng, ô……”

Thẩm Lãng cảm thấy được hắn mỗi lúc càng kỳ quái, không thể làm gì khác hơn là ngăn chặn môi miệng hắn.

Thời điểm lại buông ra Vương Liên Hoa còn chưa phản ứng được, nhất thời không kịp nói, Thẩm Lãng liền thừa dịp cười nói: “Nếu hối lộ như vậy còn chưa đủ, tại hạ còn có nhiều điểm phân lượng hơn.”

Y đưa hắn ôm đến ngồi dưới đùi chính mình, tay giống như rắn linh hoạt tiến vào y sam.

Y lúc làm chuyện gì phong cách đều thực giống nhau, chung quy chính là có thể chuẩn xác, không hề lầm lẫn mà nhắm trúng bộ phận mấu chốt nhất của mục tiêu. Nếu không ngoài dự liệu, Vương Liên Hoa nhất định là phải nén giận, hắn ở vị trí này rất giống với tiểu hài tử hoặc tiểu nữ tử, thế nhưng Thẩm Lãng động tác thành công khiến cho hắn lấy rên rỉ thay thế oán giận.

“Thẩm Lãng…… Ngươi thật sự là…… cái quỷ……” Vương Liên Hoa thở dốc, cư nhiên còn chưa chịu thôi cố gắng kháng nghị. Chính là vật kia trên người hắn, đã muốn phản bội ý chí mất rồi, rất khoái hoạt rất mất mặt mà run rẩy ở trong tay Thẩm Lãng, hắn thậm chí còn cảm giác được vật đó toát ra cái gì ẩm ướt dính vào tay Thẩm Lãng.

Đôi tay kia đã bị dính ướt lại vẫn ấm áp, ổn định mà động.

Mặc kệ là nắm bắt đôi tay này, hay là bị đôi tay này nắm bắt, cũng đều tốt chết được.

Nhưng lúc này đôi tay kia lại giống như cuốn hút vật dưới hạ thân hắn lâm vào tình thái gần như điên cuồng, độ ấm trong lòng bàn tay càng lúc càng cao, động tác tay cũng nhanh hơn. Thẩm Lãng vùi đầu ở trên cổ hắn hôn môi, nhiệt khí trong miệng thổi trúng hai bên má hắn đều nhanh lộ ra.

“Trên cổ, sẽ bị người thấy ……” Lúc này còn cư nhiên nghĩ đến vấn đề sĩ diện ngày mai xuất môn.

Thẩm Lãng cười mắng: “Buổi tối bị người nghe thấy còn không sợ, lại sợ buổi sáng xuất môn bị người thấy.” Y muốn trả đũa một chút liền kéo căng đầu mút vật phía trước hắn, kích dậy lên một mảnh hưng phấn gợn sóng, Vương Liên Hoa cả người đều run rẩy nhổm dậy, trên cổ đột nhiên liền toát ra những giọt mồ hôi nho nhỏ tinh mịn, Thẩm Lãng dùng đầu lưỡi nhẹ liếm qua, chỉ cảm thấy hắn vừa đáng yêu lại đáng thương.

Động tác thủ hạ một chút cũng không chịu thả lỏng, nên nhanh thì nhanh, đáng chậm thì chậm, cần nhẹ thì nhẹ, phải nặng thì nặng. Hệt như người của y, như y thủy chung kiên trì nguyên tắc nào đó, như y đối hắn muốn làm hết thảy. Cho dù không có ý định học hỏi theo, cũng vĩnh viễn không phải không nhận thức được y luôn làm việc một cách tốt nhất chính xác nhất. Yêu một người như vậy, hoặc bị một người như vậy yêu, thế nào không dễ dàng khắc cốt ghi tâm, có lẽ đến cuối cùng, ngay cả linh hồn cũng đều khó có thể thoát khỏi ma chưởng của y.

Cái gì ma chưởng.

Nếu Thẩm Lãng lúc này, tay còn không gọi là ma chưởng, cái gì mới phải.

Vương Liên Hoa mắt nhìn thấy tay Thẩm Lãng ở dưới sam y hắn luật động, vạch ra bức họa nhăn nhíu từng chút lại từng chút khiến kẻ khác nghĩ đến kỳ quái. Hắn tuy rằng không thể nhìn thấy được, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra, vật đó trên người chính mình xoay cuộn trăn trở như thế nào trong tay Thẩm Lãng, dục tiên dục tử. Thẩm Lãng còn cố tình ở cổ hắn, trên vành tai không ngừng khẽ hôn, kích dục tình rung động từ quanh thân dưới vang dội lên trên, lại từ quanh thân trên tiến đến mặt, tới tới lui lui, không ngừng không nghỉ. (dục tiên dục tử: đơn giản dễ hiểu: ham muốn lên tiên chết được =]]z)

Vương Liên Hoa trong rên rỉ rốt cục gạt ra được một câu: ” Để cho, để cho ta đi trước……”

Bình thường đến lúc này, Thẩm Lãng luôn nhịn không được phải đùa hắn một phen, mới bằng lòng buông tay. Cũng là, bộ dáng hắn đáng yêu như vậy, xem nhiều hơn một chút cũng tốt. Lúc này y lại một chút cũng không do dự, nháy mắt đem động tác tiến nhanh hơn, để cho chất lỏng kích tình tất cả đều phun đi ra, trên y sam màu đỏ nhất thời chiếu ra một mảnh dấu vết thâm sắc(đậm màu).

Vừa xinh đẹp lại sâu sắc khắc vào.

Vương Liên Hoa thỏa mãn mà thở ra một hơi, nói một câu không đầu không đuôi: “Y phục ướt.”

Thẩm Lãng cảm kích diễn ý đến kỳ lạ.

“Y phục nếu ướt, đương nhiên là nên cởi bỏ.”

Động tác đem y phục hắn thoát ra mềm nhẹ quả thực giống như bác khai một đóa hoa.

Vương Liên Hoa cũng ngoan đến kỳ lạ.

Tùy ý để Thẩm Lãng đem y phục hắn bỏ đi, lộ ra dấu đỏ ửng trên da thịt hồng nhạt chưa từng rút đi, trơ mắt mà nhìn thấy ngón tay y phủ đầy chất lỏng dính ướt mới vừa rồi, len vào thân thể hắn, nhẹ nhàng trảo nạo, tiếp đó hẳn là đụng chạm vào chỗ kia, từng bước, từng bước, khiến hắn khoái hoạt cuồn cuộn không ngừng. (trảo nạo: cào – gãi – khuấy =]]z)

Chính là Thẩm Lãng cũng không như vậy mà tiếp tục đi xuống, nhẹ nhàng rút tay ra, sau đó đưa hắn đặt ở phía trên giường.

Vương Liên Hoa thấp giọng nói: “Mới vừa rồi như vậy, cũng tốt lắm.”

Thẩm Lãng thanh âm thực kiên định: “Ta muốn xem đến biểu tình của ngươi, ánh mắt của ngươi, cũng muốn ngươi xem đến của ta.”

Y đem hai cái gối mềm lót ở trên đầu của hắn, quả nhiên khiến cho hắn có thể rành mạch nhìn thấy hết thảy phát sinh kế tiếp. Nhìn đến nữa thân dưới chính mình ở trong lòng bàn tay y, nhìn đến y đưa hai chân hắn mở ra, nhìn đến y nâng đồn bộ hắn lên, sau đó đưa hung khí hữu lực của y đâm vào bên trong thân thể hắn.

Mặc kệ làm chuyện này nhiều hay ít, nhưng ngay từ đầu luôn có một chút thống khổ, bởi vì vật của Thẩm Lãng thật sự là lớn, vượt qua khả năng chứa được của dũng đạo ở phía sau, diện mạo thứ này cùng với thời điểm y mặc phục trang nho nhã lễ độ, bộ dáng cả người lẫn vật vô hại đều phi thường không phối hợp.

Không chỉ có bộ dáng vật kia cùng ngoại hình không hợp, ngay cả lúc làm ở trên giường cũng quả thực chính là hóa thân của mặt người dạ thú.

Thẩm Lãng phi thường không chỗ nào cố kỵ mà đưa đồn bộ hắn nâng lên thật sự cao, hai chân mở ra đến mức khiến kẻ khác cảm thấy thẹn, cùng sử dụng tay đè lại làm cho hắn không thể giãy, khiến cho hắn như vậy nhìn thấy vật ở trên thân thể y tiến tiến xuất xuất, nhìn đến vị trí ở trên thân hắn không phải dùng để hoan ái bị người trừu sáp mà có vẻ sưng đỏ, thanh âm xuy xuy vang dội thực vô cùng dâm đãng. Vật tử sắc thật lớn kia mỗi lần ra vào đều mang ra chất lỏng màu trắng ngà, dùng chất lỏng chính mình phun ra làm đạo cụ chiếm hữu chính mình, nghĩ đến đây ở sâu trong nội tâm xuất hiện một loại xúc động hắc ám mà cơ khát. (cơ khát: đói khát cầu) (tử sắc: màu tím)

Phải vĩnh viễn làm đến như vậy, làm đến chết mới thôi. Nếu nói như vậy, có phải hay không có thể vĩnh viễn giữ lấy người này, hoặc là vĩnh viễn bị người này giữ lấy, da thịt tâm hồn đều không thể phân ly.

Thẩm Lãng mê muội nhìn thấy tình thái điên cuồng của hắn, so với hắn còn không biết xấu hổ hơn nói: “Liên Hoa, ngươi xem, cho dù không chạm vào phía trước, chỉ ở phía sau cũng đều đã dựng lên.”

Quả nhiên, ngay cả phân thân phía trước hắn không có gì mơn trớn cũng đều có phản ứng, thỏa mãn mà căng trướng dựng thẳng lên. Vương Liên Hoa bắt đầu cảm thấy thống khổ, không khỏi rên rỉ nói: “Thẩm Lãng, phía trước cũng……”

Thẩm Lãng đưa tay ở mặt trên nó kéo một chút, rồi lại rất nhanh thu hồi tay về, cười nói: “Mới vừa rồi đã muốn chiếu cố qua rồi, bây giờ cần phải chiếu cố ngươi. Nếu không Vương công tử chẳng phải là muốn trách ta chiếu cố không chu toàn?”

Biểu tình Thẩm Lãng hiện tại quả thực so với thời điểm hắn vô sỉ nhất còn muốn vô sỉ dâm tà hơn một trăm lần. Nếu không phải việc giường chiếu không tiện nói với người ngoài, hắn thật sự rất muốn làm cho bọn nhân sĩ gian hồ nịnh hót Thẩm Lãng đại hiệp đại nhân đại nghĩa phải trợn tròn mắt nhìn qua bộ dáng hiện tại của Thẩm đại hiệp.

Vương Liên Hoa nhịn không được run rẩy đưa tay đụng chạm phân thân chính mình, lại bị Thẩm Lãng ôm trụ lại.

Bắt lấy tay hắn khẽ hôn, sau đó giống như trừng phạt mà đặt tay hắn tại ngực, ngay cả hắn muốn tự mình gắng sức một chút cũng không cho.

Thẩm Lãng chính là chặt chẽ đè nặng hai chân hắn, một chút lại một chút mà trừu sáp, động tác từng chút lại từng chút rành mạch, rõ ràng hơn, còn gắt gao theo dõi ánh mắt hắn, làm cho hai mắt hắn khép không được, trốn cũng không thoát.

“Liên Hoa, ta chỉ là muốn ngươi biết, hoàn toàn dựa vào ta, cũng không phải làm sao mà phá hư chuyện. Ngươi xem, như vậy cũng không phải không tốt lắm?” Y vừa nói, một bên hung hăng va chạm vào điểm sâu nhất trong thân thể hắn, bức bách hắn phát ra rên rỉ cuồng loạn hơn.

Cảm thụ cam mỹ như vậy, khiến người choáng váng hoa mắt. (cam mỹ: thơm ngọt)

Vương Liên Hoa thế nhưng cũng không lùi bước.

Mặc cho trong mắt tình dục đã muốn đi xa nhiều hơn lý trí, nhưng hắn vẫn là nói ra vài tiếng đứt quãng, hợp lại vừa đúng một câu.

“Ta …… Không …… Phải …… Nữ …… Nhân ……”

Vừa nghe đến lời này, Thẩm Lãng lúc này gần như một mực thô bạo chính là đột nhiên khống chế dục bình ổn xuống, biểu tình lộ ra ôn nhu, giống như thời điểm y mặc lại trang phục.

“Liên Hoa, thực xin lỗi.”

Y nhẹ nhàng cúi thân xuống, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Liên Hoa, ta chưa từng có đem ngươi thành nữ nhân đối đãi. Chính là nếu ngươi lại dùng ánh mắt như vừa rồi lúc ở Lâm trạch nhìn ta như vậy, ta liền hận không thể đem ngươi trông giữ, cột vào trên giường, làm cho ngươi khóc cầu xin tha thứ mới thôi, cho ngươi giống như nữ nhân phải đáp ứng ta, không ra khỏi cửa, chỉ phải ở trong nhà làm thê tử của ta, sinh nhi dục nữ……” (sinh nhi dục nữ???? sinh cùng dưỡng dục con cái, được không đó???)

Vương Liên Hoa mặt tức giận mà đỏ lên, quát lớn nói: “Ngươi đầu óc đần độn, ngươi con cái vẫn còn ít sao, chuyện này ta sẽ không!”

Thẩm Lãng thực ôn nhu hôn trụ miệng hắn thầm nói: “Ta biết, lời vừa rồi chính là hăm dọa ngươi.” Thời điểm Thẩm Lãng ôn nhu lúc thoát y, cùng lúc mặc y sam quả nhiên vẫn là không giống nhau.

Chính là động tác thay đổi.

Lại ôn nhu, lại thong thả, chính là trải qua tình cảm mãnh liệt mới vừa rồi, hiện giờ lại như vậy, thật sự khe dục đầy khó khăn. Có lẽ ngay cả đối với Thẩm Lãng tại phương diện này. Nếu là có thống khổ, liền hẳn là lấy càng nhiều thỏa mãn hơn đến che dấu nó. Cho dù vẫn còn thống khổ kia, nhưng cũng giống như nhất thời biến thành vui vẻ.

Nhưng nếu là đã không có vui vẻ, dù chỉ là thống khổ nhỏ đi nữa, cũng đều có vẻ khó nhịn như vậy. Nhân sinh khổ đoản, làm sao bằng hành lạc.

Vương Liên Hoa nhẹ giọng nói: “Mau chút.”

Hắn thanh âm nhẹ như vậy, Thẩm Lãng lại nghe đến thật rõ. Y rất nhanh liền gia tăng tốc độ động tác, hơn nữa tay thật sự đi đụng chạm phía trước hắn.

Vốn là Vương Liên Hoa muốn chuyện này, cũng rất không không chịu thua kém, y mới vừa đụng chạm đến trong nháy mắt, liền phun dũng không ngừng. Thẩm Lãng cũng không buông tha hắn, nhanh ở đồn bộ hắn tiếp tục trừu sáp. Cao triều liên tục xuyên qua thân thể mẫn cảm làm sao tiếp nhận được kích thích như vậy, tiếng rên rỉ Vương Liên Hoa càng phát ra mê loạn, từng tiếng từng tiếng đánh sâu vào trong tâm Thẩm Lãng, Thẩm Lãng vì thế rốt cục nhẫn nại không được, trầm nhẹ một tiếng, bắn đi ra. Nhiệt lưu cuồng đãng ồ ồ chảy vào trong thân thể hắn, một loại khiến kẻ khác hoan lạc, tiết tấu ấm áp.

Thẩm Lãng thấp giọng hỏi hắn: “Liên Hoa, ngươi muốn tẩy trần?”

Vương Liên Hoa lười nhác mệt mỏi nói: “Ta tẩy bất động.” (không động được sao tẩy)

Thẩm Lãng liền đem hắn ôm lấy, đặt ở đầu gối. Đem áo gối lót dưới huyệt khẩu hạ thân hắn, hứng lấy chất lỏng bên trong thong thả chảy ra, một mặt lấy khăn lụa hảo chuẩn bị bên giường, mặt khác cẩn thận lau qua bộ phận bị chất lỏng dính vào trên người hắn.

Đột nhiên cảm thấy được cổ một trận sinh đau, ngẩng đầu liền thấy, Vương Liên Hoa hai tay kháp(bóp) ở cổ y, hướng y cười.

Ánh mắt đen tối như vậy, lại sáng như vậy, ánh mắt như đao phong.

Vừa rồi mê loạn như vậy, xinh đẹp như vậy, cư nhiên lại là ánh mắt của cùng một người.

“Nếu ngươi lần sau còn phản bội ta như vậy, mặc kệ có phải hay không hiểu lầm, ta đều giết ngươi.”

Thẩm Lãng vừa nghe lời này, ném khăn lụa cầm trong tay đi, ôm hắn ngã lăn vào trên giường.

“Bị ngươi giết đi, thật là ta có thể tưởng tượng ra được tử pháp tốt nhất.”

(tử pháp: kiểu chết)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện