Đào Hoa

Chương 91: Phiên ngoại 24





Chỉ thấy bên trong trướng mạn xe thứ tư kia, hai người cứng đờ ngã xuống.

Trong đó một cái còn đè lên người tiểu cô nương giá xa không kịp tránh, cô nương kia bị dọa chưa kịp kêu lên đã ngã quỵ xống đất hôn mê. Bọn người đứng khá gần đó đều trông thấy, sắc mặt hai cao thủ hộ bảo kia, quả nhiên xanh giống như lá dâu tằm.

Trong đài hộ vệ làm thành một vòng, chậm rãi hướng đến gần xe thứ tư. Một người dẫn đầu, lấy mũi kiếm đẩy trướng mạn ra.

Cũng ngay trong nháy mắt, bên trong trướng mạn phát ra một vật hắc sắc, dính ở trên mặt hắn. (hắc sắc: màu đen)

Sau đó người kia liền im lìm ngã xuống, trong đài liền không chút tiếng động, yên tĩnh đến khủng bố.

Giết chết con tiểu trùng này vốn không phải là khó khăn, nhưng trùng kia lại chính là bảo vật trong đại hội ngoạn vật lần này, giá trị nhất định vượt qua sinh mệnh của đám hộ vệ đi.

Một hộ vệ lại tìm cái giỏ đồng, hướng phía trên thi thể úp xuống.

Lại một tiếng hét nữa vang lên.

Tiểu trùng kia nhìn qua nhuyễn nhu nhu (mềm dẻo), cư nhiên vèo một tiếng nhảy dựng lên, dính vào trên tay cầm chậu đồng của hắn!

Người thứ tư chết.

Một cái mạng lưới vô hình, giống như bao trùm lên đám người giữa sân liền khiến người ta kinh sợ.

Không ai dám động!

Không, có một người dám động.

Là tiểu cô nương ở xe thứ hai mươi chín.

Nàng không những chỉ muốn bê lên, mà còn muốn ôm cái tráp chứa Chiếu tâm kính kia, hướng đến chỗ xe ngựa chạy như điên.

Ai lại đi chấp nhất cái lộn xộn của nàng đây.

Âm quỷ tàm đã giết chết bốn người, Giang gia chủ sự vẫn như cũ hạ lệnh bắt sống không giết. Tựa như bảo vật trong tay nàng quý hơn, ở đoạn đường ngắn ngủn kia nếu có gì sơ xuất, chính là cái tánh mạng nho nhỏ của nàng ta nhất định cũng bồi không đủ.

Ngay cả cao thủ trong xe cũng đều đã kiềm chế không được, vén trướng mạn ra, chỉ đợi thân thủ đi tiếp.

Một tiếng hét giống như quỷ dị, ở phía sau, cư nhiên lại vang lên!

Ở đây có cả một ngàn ánh mắt, đã có đến chín trăm chín mươi chín cặp, đều nhìn về phía tiểu trùng khủng bố ở trên thi thể người kia.

Lúc này không động thủ, còn đợi đến khi nào?

Tiểu cô nương xe thứ hai mươi chín chuyển cái tráp kia qua, nhưng người nọ trong xe không hề tiếp được.

Hay là nói, tay hắn tiếp được, nhưng người thì không tiếp được.

Hắn trơ mắt mà nhìn cổ tay chính mình bị đứt đoạn đi, rớt trên mặt đất, máu tươi giống như nước suối phun ào ra.

Trong xe một cao thủ khác mãnh bổ nhào ra, lại bị một viên hàn tinh vô cùng chuẩn xác bắn trúng ngực.

Chỉ có tiểu cô nương kia thật sự may mắn.

Nếu chậm đi trong chớp mắt, bị đứt có lẽ chính là tay nàng.

Càng may mắn hơn chính là, nàng lập tức gục xuống ngất đi. (vãi diễn trò =]]z)

Tình cảnh này, hôn mê chẳng phải chính là biện pháp trốn tránh tốt nhất. (=]]z hảo nha)

Nguyên bản cái tráp từ trên tay nàng rớt xuống mặt đất, lại vững vàng rơi vào một đôi tay khác.

Chính là tay của Vu Hành Vân.

Một thân hắc y, thân ảnh cao lớn như vậy, nhanh gọn hệt như ma quỷ.

Thậm chí người còn chưa kịp nhìn đến, hắn như thế nào đột nhiên xuất hiện ở nơi này.

Mấy hộ vệ đứng gần đó thật là hảo mà bao vây hắn xông lên, những thanh kiếm nhanh chóng hướng cổ, ngực, hạ phúc (bụng dưới) đến các bộ vị hiểm nhất của hắn mà đâm tới, phương hướng cùng lực đạo đều tuyệt không giống nhau, tránh thoát cái này, liền đụng phải cái kia, giống như tránh cũng không thể tránh, chỉ thấy Vu Hành Vân xoay chuyển người, thân ảnh hắc sắc giống như gió xoáy, mạnh khai phá nhất phiến kiếm tiêm mà hướng lên. (nhất phiến kiếm tiên: một lưỡi kiếm mỏng)

Đợi hắn trụ được thân mình, liền thấy trong tay hắn xuất ra rất một loại binh khí kỳ quái.

Trùy (mũi khoan) hắc sắc, dài đến một thước, cán cùng thân trùy ước rộng chừng nửa thước, gồ ghề như tam chỉ (ba ngón tay), thân trùy loan chiết (uốn cong) vặn vẹo, không thể tưởng tượng. Vốn là một cái độn khí ngăm đen nặng nề, tiếc rằng thân hình hắn quá phần cao lớn, cầm ở trong tay hắn liền có vẻ cực kỳ nhẹ, dài ra một chút quả thực tựa như cánh tay hắn, ánh sáng âm lãng ảm đạm hơi hơi dạ chiếu.

Tựa như người của hắn, giả dối kì quỷ, một loại ác ý khó có thể nên tên.

Chỉ nghe thoáng qua khanh khách vài tiếng, mấy thanh kiếm hướng tấn công hắn vừa rồi đột nhiên gảy đầu, rơi trên mặt đất, đúng là do va chạm với trùy trong tay Vu Hành Vân mới vừa rồi, tự bên trong gãy đoạn ra bên ngoài.

Thấy tình cảnh vậy, hộ vệ trong sân mỗi người sắc mặt thận trọng hơn, chậm rãi tụ lại, tay cầm binh khí, tạo thành một cái vòng tròn, đi chậm rãi từng bước hướng tới gần hắn.

Luôn có câu song quyền nan địch tứ thủ, Vu Hành Vân võ công dù cao tới đâu, mười mấy người vây tấn công như thế, lẽ nào không chiếm được tiện nghi. (song quyền nan địch tứ thủ: hai quyền không thể địch được với bốn tay)

Vu Hành Vân sắc mặt lạnh xuống, ngay cả tư thế chấp trùy cũng đều không biến động.

Nghiêm nghị giống như ngọn núi.

Mười mấy người kia càng ép đến gần, hơn mười thanh kiếm dạ lên ánh nắng, lóe sáng đến chói mắt.

Không biết là ai khẽ quát một tiếng.

Tổng xuất thủ.

Kiếm quang như tấm lưới, chính là không thể tìm ra kẻ hở.

Vu Hành Vân lại giống như một con hắc ngư trong ao nhỏ, trơn nhẵn như vậy, lẫn trốn được bất quá cũng chỉ là một tất vuông, như thế nào có thể thoát khỏi thiên la địa võng đây?

Vu Hành Vân gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên bạt thân dựng lên. (bạt: nhảy, nhún…)

Ngay trong hoảnh khắc đó, hơn mười thanh kiếm đâm vào vị trí ban đầu của hắn vốn là như thủy tiết bất thông. Mà Vu Hành Vân cư nhiên chỉ với một cái bạt lực, nhẹ nhàng dẫm lên phía trên một đám mũi kiếm dày đặc, nhảy vút lên trên cao, bay đi ra ngoài! (thủy tiết bất thông: nước không thông qua được)

Lúc này tính toán chuẩn như vậy, liền khiến kẻ khác không kịp nhìn đến, còn chưa kịp tán thưởng, cao thủ hộ bảo trong xe ở chung quanh vô thanh vô tức, cư nhiên đều hướng hắn bắn ra hoàng tiễn ám khí, tiếng xé gió vang vọng bốn phía.

Cho dù đã đến lúc này, cao thủ trong xe cũng không hề lao tới, mà chính là đều tự phát ra ám khí, đây cũng có thể thấy được Giang gia an bài chu đáo chặt chẽ, không làm loại việc cố thử thất bỉ (mất cái này được cái kia), thật cũng phải có chút tán thưởng phong phạm đại gia. (phong thái của gia tộc lớn)

Chỉ thấy Vu Hành Vân đứng yên trên đỉnh xe thứ hai mươi chín, tụ áo tản ra, ám khí kia một số bị hắn cuốn vào trong tay áo, một số bị đẩy lùi ra ngoài. Tuy rằng như thiên thủ phật bình thường tả hữu chiếu cố, nhưng địch đông ta ít, tất nhiên là không dám ở lâu, vì thế Vu Hành Vân liền thả người nhảy vọt lên, hướng trên mái hiên xung quanh phóng đi. (thiên thủ phật: phật có ngàn cái tay)

Trong nháy mắt lúc hắn nhảy vọt lên, cũng đủ để hắn bất ngờ tê dại ngứa ngái một chút.

Từ phía dưới hướng lên, ở trong một khoảng cách quá gần phát ra một viên ám khí, lợi dụng thời cơ ác độc chuẩn xác như vậy.

Vu Hành Vân tuy không dừng lại cước bộ đào tẩu, nhưng vẫn là nhịn không được hướng nhìn lại phía dưới chân.

Hai cao thủ hộ vệ xe thứ hai mươi chín, một thì đã chết, kẻ thì không còn tay.

Còn ai có thể phát ra ám khí như vậy?

Ở một khoảng đất dưới chân hắn, còn có một tiểu cô nương lam y, rất đáng thương mà hôn mê từ đời nào.

Hắn bắn ra một viên ngũ độc liên tâm đạn. (một viên ngũ độc hạt sen)

Ám khí này chính là từ cao thủ trong xe thứ nhất mới vừa rồi liệp sát đến. (liệp sát: săn giết).

Tiểu cô nương cũng khá may, cư nhiên ở thời điểm kia, dường như rất thống khổ lăn lộn một chút, khó khăn lắm tránh khỏi viên đạn nguy hiểm kia. (=]] khó đỡ ~ lăn với chả lộn)

Người nàng cũng từ trong hôn mê tỉnh lại, chậm rãi mở hai mắt.

Thanh thanh tú tú như vậy, hại tiểu diện khổng (gương mặt) phải lộ ra nét thẹn thùng xấu hổ đi, sóng mắt nàng dường như có hoa đào, liền muốn khiên hồn nhiếp phách. (sóng mắt: ánh mắt đung đưa)

Hắn đã gặp qua ánh mắt này.

Còn ai có được một đôi như vậy.

Thẳng một hơi trốn đến vùng đồng nội ngoại ô, Vu Hành Vân mới ngừng lại được.

Hắn lập tức lấy chủy thủ ra, không chút luyến tiếc mà cắt bỏ đi khối thịt kia, giống như đó không phải là một miếng thịt, mà chính là một sợi tóc, một mảnh móng tay thậm chí là một loại vật bài tiết.

Máu từ miệng vết thương chảy ra vẫn là màu đen, đến lúc máu chậm rãi biến thành đỏ tươi, sắc mặt hắn đã có phần trắng bệch. Nhưng hắn vẫn thực trấn định hướng trên miệng vết thương rắc dược cầm máu, sau đó băng bó lại.

Ám khí Vương Liên Hoa làm gì có cái nào không nhiễm độc, ngay cả một phần vạn may mắn cũng đều không có.

Nhưng người sống so với vật chết vĩnh viễn càng đáng sợ hơn.

Đợi lúc hắn hảo băng bó xong ngẩng đầu lên, liền thấy Thẩm Lãng đứng trước mặt hắn.

Thẩm Lãng lúc này chính là mỉm cười, quả thực cùng với ánh mắt Vương Liên Hoa mới vừa rồi đều khiến người ta đến chết cũng khó quên.

Rất hiếm người gặp qua Thẩm Lãng sử dụng kiếm, bởi vì y chỉ thích cứu người mà không phải là giết người..

Thanh kiếm này giống như một cái bội râu ria đeo ở thắt lưng y, không cần dùng đến nhưng không có nghĩa là không cần.

Tựa như nhân từ nhưng không có nghĩa là thoái nhượng.

Thanh kiếm kia lúc này cũng không trong vỏ, mà ở trong tay y.

Y một thân thanh sam, sắc màu ánh lên kiếm phong, cũng có chút ôn nhu lưu luyến.

“Vu huynh võ công đảm lược không giống người thường, tại hạ quả bội phục vô cùng.”

Vu Hành Vân không nói gì, chính là cầm thật chặt hắc chùy trong tay.

Hai người đều không hề động.

Ai động trước chính là xuất ra kẻ hỡ.

Thẩm Lãng khí định thần nhàn như vậy, giống như dù chờ bao lâu cũng không có việc gì.

Thương tích Vu Hành Vân dù không tính là nặng, nhưng bởi vì thân thể luôn phải chịu kiềm chế. Đặc biệt hắn còn biết một người như Thẩm Lãng, luôn luôn có thể một kích liền bắt được điểm trọng yếu.

Trên trán Vu Hành Vân toát ra mồ hôi.

Đột nhiên có một tiếng hét lên, phá vỡ yên tĩnh khiến kẻ khác bất an lúc này.

Trông thấy hai người kia, ngay cả bất an cũng đều có thể tỉnh lại, bởi vì đã phải tuyệt vọng đến không được phép kháng cự.

“Chủ nhân, ta là bị bắt, ta……” Hô to gọi nhỏ chính là Lam Lam mặc y phục Nghê kẻ điên kia.

Mang theo hắn đến đây chính là Vương Liên Hoa mặc y phục nữ trang.

Hắn cho dù mặc nữ trang rách nát nhăn nheo xốc xếch, nhưng cách búi tóc cài một nửa thả một nửa của nữ nhân, cũng vẫn là thong dong, vẫn đẹp, vẫn phong lưu, cùng thời điểm hắn mặc cẩm y ngồi ngay ngắn đều không có gì khác nhau.

Vu Hành Vân cảm thấy được chính mình lúc này rất không nên nhìn hắn hăng say như vậy, nhưng trước tình hình hiện tại lại còn có thể làm chuyện gì khác tốt hơn đây, chi bằng an tâm cùng tiểu Lam Lam cùng nhau ngoan ngoãn chịu trói. Chờ trở về Miêu Cương, lại vạch ra ngàn kế vạn sách vậy. Mặc dù không rõ bọn họ muốn đoạn tình hoa là để giải cổ như thế nào, nhưng xem ra bọn họ nếu một khắc không được hoa kia, sẽ phải lưu hắn sống lại một khắc, cho nên thật cũng không cần phải quá mức e ngại.

Hắn trong lòng cực quyết tâm, vì thế đối Vương Liên Hoa nở nụ cười một chút.

Vương Liên Hoa vốn đang cười, lúc này lại đột nhiên không cười.

“Lấy người đổi người, cái loại giao dịch này rốt cuộc phải làm bao nhiêu lần nữa đây?” Lâm Hồng Liên cùng Lâm Kính Hoa từ phía sau cánh rừng chậm rãi đi ra, nhân tiện không có gì bất ngờ mà đặt mũi kiếm ở phía sau lưng Từ Thường Tú cùng Tiểu Lê.

Trên y sam bọn họ đều có vài phần máu đông lại, không biết Tần ký ở Cảnh Đức trấn còn có người sống hay không.

Vương Liên Hoa thở dài: “Điển tịch Bách Hoa tiên tử lấy được cũng thôi đi, nhị vị như vậy sao lại nghĩ không ra, còn muốn lấy bảo bối đến đổi mạng người này. Chẳng lẽ nhị vị nữ hiệp muốn chiêu hắn tới nhà làm con rể?”

Lâm Hồng Liên lạnh lùng thốt: “Điển tịch Bách Hoa tiên tử đúng là khiến người luyến tiếc, nhưng chính là ta cũng biết, nếu muốn hảo hảo đối phó hai người các ngươi, không có hắn thì không thể.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện