Dao Hoan
Chương 13
Ánh trăng nhẹ nhàng buông xuống núi đồi, dịu dàng lan tỏa khắp mặt đất.
Cỏ cây bên dưới khe khẽ cúi người, tỏ lòng thần phục.
Khu rừng trước đấy vẫn rì rào nay đã lặng lại, chỉ còn tiếng gió, chỉ còn bóng cây.
Kiếm sắc trong tay Phong Nghị hơi hơi chấn động như đang khiếp sợ trước khí tức của người vừa đến, run lên khe khẽ. Kiếm ý khi đối mặt với Dao Hoan đã tiêu tán từ lâu.
Phong Nghị hiển nhiên đã nhận ra kiếm của mình chùn bước, gã nhíu mày, không dám xem thường người nọ, cảnh giác cầm bùa vàng, chờ được dịp sẽ ra tay trước.
Nhưng nam nhân có thân phận và tu vi bí ẩn này chỉ liếc thoáng một cái, chẳng thèm chú ý đến gã.
Song chính sức mạnh và ánh mắt hờ hững ấy lại khiến Phong Nghị bắt đầu căng thẳng.
Gã mím môi, nhìn rồng nhỏ đã hóa người đang vùi đầu vào lòng nam nhân nọ.
Chập tối Dao Hoan mới học xong phép hóa quần áo để mặc, cách bấm quyết cũng vụng về lắm thay.
Lúc tên đạo sĩ này vừa rút kiếm ra, kiếm ý chói chang khiến nàng choáng váng, giờ thấy đế quân, nàng lập tức quên-một-cách-có-chọn-lọc rằng mình mới rước một đống phiền phức cho ai đấy, ngoan ngoãn nấp ra sau lưng y. Chõ đạo sĩ, chém gió không chớp mắt: “Tôi xuống núi bắt gà rừng về hầm tẩm bổ cho đế quân, rốt lại đụng phải tên người xấu này.”
Cỏ thần hành quay đầu liếc Dao Hoan một cách đầy khinh bỉ, vừa định vạch trần đã bị Dao Hoan kéo khỏi đế quân, nhét dưới đuôi nàng.
Cỏ thần hành: “... Ứ ứ ứ ứ!”
Trò khôn vặt của Dao Hoan trót lọt, nàng tít mắt cười, nịnh nọt hơn nữa: “Đế quân, tôi đuổi người xấu này đi hộ ông nhé?”
Bấy giờ tuy không tiện truy cứu tại sao nàng lại chạy đến đây, nhưng đế quân vẫn mặt nặng mày nhẹ như thường.
Y cúi đầu nhìn cặp mắt đang sáng lấp lánh của Dao Hoan, biết nàng đang dỗ ngọt mình. Ý nghĩ này khiến cơn tức trong lòng dịu bớt, y liếc cái đuôi đang vẫy đến là vui vẻ sau lưng nàng, sau đó ngoảnh sang đánh giá kỹ tên khách không mời như lâm đại địch kia, môi vương nét cười, gật gù hài lòng: “Được thế thì tốt.”
Dứt lời, thực sự tỏ vẻ chờ Dao Hoan đuổi kẻ nọ đi, mang con bỏ chợ.
Dao-Hoan-tự-đào-hố-chôn-mình đực mặt ra.
Nàng bối rối nhìn gã đạo sĩ, rồi ngoái đầu nhìn đế quân đang thong dong vô ngần. Hoang mang chớp mắt, hơi không dám tin vào điều mình vừa nghe thấy.
Nàng ngoáy lỗ tai, mặt dày hỏi lại: “Ban nãy đế quân nói gì cơ ạ? Gió to quá, Dao Hoan nghe không rõ.”
Đế quân liếc nàng.
Ánh mắt thản nhiên ấy như thấu tỏ mọi suy nghĩ bấy giờ của nàng, khiến Dao Hoan không dám nhìn thẳng vào.
Nàng tức khắc dời mắt, ỉu xìu sờ mũi: “Thôi được.”
Nàng bất đắc dĩ nhích lên một bước, nhưng khi nhìn đến thanh kiếm đạo sĩ cầm trong tay lại không kìm được sợ hãi. Ý nghĩ này vừa manh nha trong đầu Dao Hoan, đế quân đã khẽ khàng đặt tay lên lưng nàng.
Dao Hoan ngoái đầu, trông thấy ngay đôi mắt sáng tựa ánh trăng cùa y, lúc bấy giờ đang nhàn nhạt ý cười.
Đế quân gập ngón gõ nhẹ xuống đầu nàng, khẽ trách: “Ngươi quên sạch mấy bài trước kia ta giảng rồi à?” Giọng nói trong lành tựa gió núi chầm chậm lướt qua.
Trách cứ đấy, nhưng lại nghe như nhắc nhở.
Trước kia?
Dao Hoan ngơ ngác.
Khác với các yêu tinh núi rừng tự sinh thần thức mới bắt đầu tu luyện kia, long tộc là huyết mạch thượng cổ, vừa lọt lòng đã kế thừa dòng máu thượng cổ. Linh lực và tu vi đều vượt xa đám yêu tinh tu tiên ấy.
Bằng không thì làm sao một con rồng chưa cả hóa hình như Dao Hoan có thể hoành hành ở ngọn núi Vô Danh này được.
Thế nên, trong lúc hướng dẫn Dao Hoan tu luyện bằng cách hấp thụ linh khí thiên địa, đế quân còn dạy nàng khá nhiều pháp thuật. Chỉ vì chưa hóa hình nên nàng không thi triển được thôi.
Nghĩ đến đấy, Dao Hoan sáng bừng ánh mắt.
Nàng vạch trận phòng ngự đơn giản quanh mình trước, hồ như lúc nàng vừa kết xong trận, gã đạo sĩ nọ đã kinh hãi lùi bước, tái mét mặt mày: “Đây, đây là trận pháp thượng cổ?”
Vừa dứt lời, Dao Hoan đã úp sọt gã bằng chiếc lưới linh lực to tướng nàng mới dệt.
Phong Nghị không dám xem thường, hắn tập trung cắn ngón giữa, bóp vài giọt máu vạch lên bùa vàng, quăng sang lưới của Dao Hoan. Liền tiếp chiêu này, gã khua kiếm Trấn Yêu trong tay, lưỡi kiếm sáng lên, kêu ù ù.
Một đường kiếm bổ ngang về phía Dao Hoan.
Kiếm khí đến nơi, chiếc lưới Dao Hoan vừa ngưng kết thành chẳng đỡ nổi một chiêu đã rơi vụn vỡ. Pháp trận phòng ngự nứt ra, nàng phơi mình trước kiếm Trấn Yêu đang bay thẳng đến.
Dao Hoan đã “va chạm” vô vàn trận với đám yêu tinh, lúc ấy chẳng toàn thắng như bây giờ. Từ đọ độ lỳ đòn đến khi biết cách chơi chiêu đã phải nếm không ít trái đắng.
Lúc này đây, kiếm khí sắp xém lông mày rồi mà nàng vẫn không chớp mắt.
Tuy phải phí chút sức lực nhưng Phong Nghị vẫn thừa cơ đối phó với Dao Hoan, cơ mà sau khi nam nhân hoàn toàn không rõ lai lịch này xuất hiện, gã đã biết đêm nay mình sẽ trắng tay ra về. Từ đầu đã chẳng định chọi nhau, chỉ muốn thừa dịp rời khỏi.
Ra chiêu kiếm này vì muốn con rồng non rõ ràng không phải đối thủ của mình này biết khó mà lui, đồng thời thăm dò tý chút. Ngờ đâu mũi kiếm sắp chạm đến, nàng thoắt cái đã biến mất.
Phong Nghị kinh ngạc, trân mắt nhìn kiếm khí quét ngang một cái cây gần đấy, thân cây nứt ngang một vết to, đổ ngay xuống đất.
Dao Hoan lách ra kịp thời, hoảng hồn vỗ ngực, đưa ánh mắt cầu trợ sang đế quân vẫn mãi khoanh tay đứng nhìn.
Thôi vậy.
Đế quân se sẽ thở dài, không thể vội vàng.
Y nhấc tay phất nhẹ. Dây mây lẫn cành khô tách mình khỏi đất, bò lên tứ chi Phong Nghị. Y muốn dạy Dao Hoan chiêu này, động tác đã chậm hơn nhiều.
Dao Hoan hiểu ý, bắt chước hí hoáy theo.
Linh lực của nàng còn kém, vừa thúc đến trước Phong Nghị, mây khô đã bị chém rối lên.
Đám cây cành bay ngang rớt dọc ấy khiến Dao Hoan dỗi phồng cả mang, nàng bực mình quật đuôi. Lại quên bên dưới có cỏ thần hành, vừa tung đuôi đã vứt phắt nó đi thật xa.
Dao Hoan bất giác bịt mắt, kẹp đuôi... cứ như thứ vừa bị quẳng không phải là cỏ thần hành mà là mình, co người lại.
Nàng vừa lơ đễnh, mũi kiếm cùa Phong Nghị đã đến trước mặt. Không chờ gã tiến thêm một bước, đế quân phất tay, một tấm chắn vô hình lập tức vững vàng ngăn tách trước người Dao Hoan.
Chiêu này quá mạnh, Phong Nghị hồ như bị cuốn vào xoáy nước, đau đớn chừng nứt toác cả người.
Gã biết nam nhân kia đang cảnh cáo, rằng mình không nên quá đáng dù chỉ là chút ít mảy may.
Cảm giác bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay nhưng không thể cự lại này khiến Phong Nghị đỏ bừng hai mắt... Nhưng gã biết mình vốn chẳng phải là đối thủ của nam nhân trước mắt đây.
Dao Hoan ham học hỏi, đế quân luôn sử dụng những chiêu khác nhau khi ra tay, nàng cũng mày mò rất nhanh. Chưa cần đến ba lần làm mẫu, nàng đã học được trọn một thuật pháp.
Xong xuôi bèn thực hành luôn với Phong Nghị chứ chẳng nể nang gì, chứng kiến gã từ lúc hóa giải trong vòng một chiêu rồi dần dần phải cần ba chiêu thậm chí nhiều hơn để hóa giải, Dao Hoan hứng khởi vẫy đuôi mãi.
Thế cho nên Phong Nghị, kẻ bị xem là “hình nộm” đã chìm trong nước sôi lửa bỏng cả một đêm ấy, gã không phá nổi chiêu trói tăng cường của đế quân, cũng chẳng làm khó Dao Hoan được.
Thấy ánh ban mai dần ló rạng, Phong Nghị tái mét mặt mày, nhũn người quỳ xuống trước mặt đế quân.
Gã đã mệt mỏi lắm rồi, linh lực cạn kiệt. Nếu vũ khí của gã không phải là kiếm Trấn Yêu, chỉ e trời chưa sáng đã ngất đi vì mất sức.
Gã cúi gục đầu, từng hạt mồ hôi trên trán men gò má tuôn xuống nền lá trước mắt, tí tách khiến gã choáng váng không thấy đường.
Gan bàn tay của gã đã bị lưỡi kiếm phản lại, rách toát chảy máu, gã siết chặt lấy nó, kiếm Trảm Yêu tắm máu tươi giờ phút này sáng loáng như vừa rời vỏ, chói lóa lắm thay.
Thấy gã chật vật nhường kia, Dao Hoan bất giác nổi lòng trắc ẩn. Nàng ngẩng đầu nhìn đế quân, đưa tay kéo áo y.
Bị nàng kéo tay áo, đế quân cúi xuống nhìn, đối diện với đôi mắt lấp lánh vệt nắng ban mai đầu tiên của nàng, y khẽ khựng lại. Đế quân nhấc tay nhẹ nhàng xoa đầu Dao Hoan: “Đem về sơn động thôi.”
Dao Hoan vẫy đuôi, vừa định sán tới khiêng người lên, mày đã chau lại bởi mùi máu tanh trên cơ thể gã.
Nàng là một con rồng ưa sạch sẽ, ai lại thèm khiêng cái tên bẩn tưởi này.
Thấy đế quân đã xoay người rời đi, Dao Hoan không dây dưa thêm, nàng hóa về nguyên hình đưa vuốt quắp lấy phần lưng áo vẫn tạm gọi là sạch của Phong Nghị, cưỡi gió đuổi theo.
Dao Hoan vừa bay lên, Phong Nghị dưới vuốt nàng bị siết bởi chính áo mình, chỉ kịp ho hắng một tiếng đã bị gió táp ngược, không ra người ngợm gì nữa.
Cả gương mặt gã bầm đen, hít thở khó khăn khiến gân xanh trên mặt lồi lên, song cấm chế đế quân vận vào người khiến gã không tài nào nhúc nhích nổi.
Chuyến này bị rồng đần xách bay cùng, gió táp vào làm nước mắt nước mũi gã ròng rã cả.
Đám hoa cỏ tinh chứng kiến tất cả ào ạt tỏ lòng cảm thông.
Hoa cánh bướm: “Gã đạo sĩ này đúng là xui tám kiếp rồi...”
Hoa thược dược: “Tên đạo sĩ đầu tiên tôi gặp lại bị siết chết, sau này có gặp gã nào cũng ra oai vênh váo như vậy thì biết lấy chuyện gì ra để chế giễu một...”
Chưa dứt chữ “...phen rồi” đã nghe tiếng xé vải.
Toàn bộ hoa cỏ tinh nín thở tập trung nhìn lên trời.
Chỉ nghe tiếng vật nặng đập “ầm” xuống đất.
Dao Hoan thấy vuốt mình nhẹ bổng, sau đó cúi đầu nhìn xuống... Dưới vuốt nàng chỉ còn vài mảnh áo tơi, còn gã đạo sĩ máu me cả người kia đã biến mất.
Nàng sốt ruột, vội vội vàng vàng quay lại tìm.
Bay chưa được mấy dặm, nàng đã nghe Phong Nghị vừa hít thở lại được chửi tướng lên: “Phong Nghị lừng lẫy cõi tu tiên trăm năm như ta nay suýt bị một con rồng đần ít tuổi siết chết... Ta thề có ngày sẽ nhét con mẹ mi vào lại trứng rồng!”
Hoa cỏ tinh đang mãi xem kịch đưa mắt nhìn nhau.
Khoai lang: “Nghe chưa kìa? Gã đạo sĩ này tên là Phong Nghị.”
Khoai từ: “Há há há há há há, nghe rồi nghe rồi, tên là Phong Nghị.”
Cam: “Tôi phải kể ngay chuyện cười này cho chị em mình mới được.”
Phong Nghị áo rách quần manh nằm dưới nền cỏ tuôn rơi lệ nóng: “...”
Chưa hôm nào gã xác định đạo tâm của mình là trảm yêu trừ ma rõ đến vậy.
Cỏ cây bên dưới khe khẽ cúi người, tỏ lòng thần phục.
Khu rừng trước đấy vẫn rì rào nay đã lặng lại, chỉ còn tiếng gió, chỉ còn bóng cây.
Kiếm sắc trong tay Phong Nghị hơi hơi chấn động như đang khiếp sợ trước khí tức của người vừa đến, run lên khe khẽ. Kiếm ý khi đối mặt với Dao Hoan đã tiêu tán từ lâu.
Phong Nghị hiển nhiên đã nhận ra kiếm của mình chùn bước, gã nhíu mày, không dám xem thường người nọ, cảnh giác cầm bùa vàng, chờ được dịp sẽ ra tay trước.
Nhưng nam nhân có thân phận và tu vi bí ẩn này chỉ liếc thoáng một cái, chẳng thèm chú ý đến gã.
Song chính sức mạnh và ánh mắt hờ hững ấy lại khiến Phong Nghị bắt đầu căng thẳng.
Gã mím môi, nhìn rồng nhỏ đã hóa người đang vùi đầu vào lòng nam nhân nọ.
Chập tối Dao Hoan mới học xong phép hóa quần áo để mặc, cách bấm quyết cũng vụng về lắm thay.
Lúc tên đạo sĩ này vừa rút kiếm ra, kiếm ý chói chang khiến nàng choáng váng, giờ thấy đế quân, nàng lập tức quên-một-cách-có-chọn-lọc rằng mình mới rước một đống phiền phức cho ai đấy, ngoan ngoãn nấp ra sau lưng y. Chõ đạo sĩ, chém gió không chớp mắt: “Tôi xuống núi bắt gà rừng về hầm tẩm bổ cho đế quân, rốt lại đụng phải tên người xấu này.”
Cỏ thần hành quay đầu liếc Dao Hoan một cách đầy khinh bỉ, vừa định vạch trần đã bị Dao Hoan kéo khỏi đế quân, nhét dưới đuôi nàng.
Cỏ thần hành: “... Ứ ứ ứ ứ!”
Trò khôn vặt của Dao Hoan trót lọt, nàng tít mắt cười, nịnh nọt hơn nữa: “Đế quân, tôi đuổi người xấu này đi hộ ông nhé?”
Bấy giờ tuy không tiện truy cứu tại sao nàng lại chạy đến đây, nhưng đế quân vẫn mặt nặng mày nhẹ như thường.
Y cúi đầu nhìn cặp mắt đang sáng lấp lánh của Dao Hoan, biết nàng đang dỗ ngọt mình. Ý nghĩ này khiến cơn tức trong lòng dịu bớt, y liếc cái đuôi đang vẫy đến là vui vẻ sau lưng nàng, sau đó ngoảnh sang đánh giá kỹ tên khách không mời như lâm đại địch kia, môi vương nét cười, gật gù hài lòng: “Được thế thì tốt.”
Dứt lời, thực sự tỏ vẻ chờ Dao Hoan đuổi kẻ nọ đi, mang con bỏ chợ.
Dao-Hoan-tự-đào-hố-chôn-mình đực mặt ra.
Nàng bối rối nhìn gã đạo sĩ, rồi ngoái đầu nhìn đế quân đang thong dong vô ngần. Hoang mang chớp mắt, hơi không dám tin vào điều mình vừa nghe thấy.
Nàng ngoáy lỗ tai, mặt dày hỏi lại: “Ban nãy đế quân nói gì cơ ạ? Gió to quá, Dao Hoan nghe không rõ.”
Đế quân liếc nàng.
Ánh mắt thản nhiên ấy như thấu tỏ mọi suy nghĩ bấy giờ của nàng, khiến Dao Hoan không dám nhìn thẳng vào.
Nàng tức khắc dời mắt, ỉu xìu sờ mũi: “Thôi được.”
Nàng bất đắc dĩ nhích lên một bước, nhưng khi nhìn đến thanh kiếm đạo sĩ cầm trong tay lại không kìm được sợ hãi. Ý nghĩ này vừa manh nha trong đầu Dao Hoan, đế quân đã khẽ khàng đặt tay lên lưng nàng.
Dao Hoan ngoái đầu, trông thấy ngay đôi mắt sáng tựa ánh trăng cùa y, lúc bấy giờ đang nhàn nhạt ý cười.
Đế quân gập ngón gõ nhẹ xuống đầu nàng, khẽ trách: “Ngươi quên sạch mấy bài trước kia ta giảng rồi à?” Giọng nói trong lành tựa gió núi chầm chậm lướt qua.
Trách cứ đấy, nhưng lại nghe như nhắc nhở.
Trước kia?
Dao Hoan ngơ ngác.
Khác với các yêu tinh núi rừng tự sinh thần thức mới bắt đầu tu luyện kia, long tộc là huyết mạch thượng cổ, vừa lọt lòng đã kế thừa dòng máu thượng cổ. Linh lực và tu vi đều vượt xa đám yêu tinh tu tiên ấy.
Bằng không thì làm sao một con rồng chưa cả hóa hình như Dao Hoan có thể hoành hành ở ngọn núi Vô Danh này được.
Thế nên, trong lúc hướng dẫn Dao Hoan tu luyện bằng cách hấp thụ linh khí thiên địa, đế quân còn dạy nàng khá nhiều pháp thuật. Chỉ vì chưa hóa hình nên nàng không thi triển được thôi.
Nghĩ đến đấy, Dao Hoan sáng bừng ánh mắt.
Nàng vạch trận phòng ngự đơn giản quanh mình trước, hồ như lúc nàng vừa kết xong trận, gã đạo sĩ nọ đã kinh hãi lùi bước, tái mét mặt mày: “Đây, đây là trận pháp thượng cổ?”
Vừa dứt lời, Dao Hoan đã úp sọt gã bằng chiếc lưới linh lực to tướng nàng mới dệt.
Phong Nghị không dám xem thường, hắn tập trung cắn ngón giữa, bóp vài giọt máu vạch lên bùa vàng, quăng sang lưới của Dao Hoan. Liền tiếp chiêu này, gã khua kiếm Trấn Yêu trong tay, lưỡi kiếm sáng lên, kêu ù ù.
Một đường kiếm bổ ngang về phía Dao Hoan.
Kiếm khí đến nơi, chiếc lưới Dao Hoan vừa ngưng kết thành chẳng đỡ nổi một chiêu đã rơi vụn vỡ. Pháp trận phòng ngự nứt ra, nàng phơi mình trước kiếm Trấn Yêu đang bay thẳng đến.
Dao Hoan đã “va chạm” vô vàn trận với đám yêu tinh, lúc ấy chẳng toàn thắng như bây giờ. Từ đọ độ lỳ đòn đến khi biết cách chơi chiêu đã phải nếm không ít trái đắng.
Lúc này đây, kiếm khí sắp xém lông mày rồi mà nàng vẫn không chớp mắt.
Tuy phải phí chút sức lực nhưng Phong Nghị vẫn thừa cơ đối phó với Dao Hoan, cơ mà sau khi nam nhân hoàn toàn không rõ lai lịch này xuất hiện, gã đã biết đêm nay mình sẽ trắng tay ra về. Từ đầu đã chẳng định chọi nhau, chỉ muốn thừa dịp rời khỏi.
Ra chiêu kiếm này vì muốn con rồng non rõ ràng không phải đối thủ của mình này biết khó mà lui, đồng thời thăm dò tý chút. Ngờ đâu mũi kiếm sắp chạm đến, nàng thoắt cái đã biến mất.
Phong Nghị kinh ngạc, trân mắt nhìn kiếm khí quét ngang một cái cây gần đấy, thân cây nứt ngang một vết to, đổ ngay xuống đất.
Dao Hoan lách ra kịp thời, hoảng hồn vỗ ngực, đưa ánh mắt cầu trợ sang đế quân vẫn mãi khoanh tay đứng nhìn.
Thôi vậy.
Đế quân se sẽ thở dài, không thể vội vàng.
Y nhấc tay phất nhẹ. Dây mây lẫn cành khô tách mình khỏi đất, bò lên tứ chi Phong Nghị. Y muốn dạy Dao Hoan chiêu này, động tác đã chậm hơn nhiều.
Dao Hoan hiểu ý, bắt chước hí hoáy theo.
Linh lực của nàng còn kém, vừa thúc đến trước Phong Nghị, mây khô đã bị chém rối lên.
Đám cây cành bay ngang rớt dọc ấy khiến Dao Hoan dỗi phồng cả mang, nàng bực mình quật đuôi. Lại quên bên dưới có cỏ thần hành, vừa tung đuôi đã vứt phắt nó đi thật xa.
Dao Hoan bất giác bịt mắt, kẹp đuôi... cứ như thứ vừa bị quẳng không phải là cỏ thần hành mà là mình, co người lại.
Nàng vừa lơ đễnh, mũi kiếm cùa Phong Nghị đã đến trước mặt. Không chờ gã tiến thêm một bước, đế quân phất tay, một tấm chắn vô hình lập tức vững vàng ngăn tách trước người Dao Hoan.
Chiêu này quá mạnh, Phong Nghị hồ như bị cuốn vào xoáy nước, đau đớn chừng nứt toác cả người.
Gã biết nam nhân kia đang cảnh cáo, rằng mình không nên quá đáng dù chỉ là chút ít mảy may.
Cảm giác bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay nhưng không thể cự lại này khiến Phong Nghị đỏ bừng hai mắt... Nhưng gã biết mình vốn chẳng phải là đối thủ của nam nhân trước mắt đây.
Dao Hoan ham học hỏi, đế quân luôn sử dụng những chiêu khác nhau khi ra tay, nàng cũng mày mò rất nhanh. Chưa cần đến ba lần làm mẫu, nàng đã học được trọn một thuật pháp.
Xong xuôi bèn thực hành luôn với Phong Nghị chứ chẳng nể nang gì, chứng kiến gã từ lúc hóa giải trong vòng một chiêu rồi dần dần phải cần ba chiêu thậm chí nhiều hơn để hóa giải, Dao Hoan hứng khởi vẫy đuôi mãi.
Thế cho nên Phong Nghị, kẻ bị xem là “hình nộm” đã chìm trong nước sôi lửa bỏng cả một đêm ấy, gã không phá nổi chiêu trói tăng cường của đế quân, cũng chẳng làm khó Dao Hoan được.
Thấy ánh ban mai dần ló rạng, Phong Nghị tái mét mặt mày, nhũn người quỳ xuống trước mặt đế quân.
Gã đã mệt mỏi lắm rồi, linh lực cạn kiệt. Nếu vũ khí của gã không phải là kiếm Trấn Yêu, chỉ e trời chưa sáng đã ngất đi vì mất sức.
Gã cúi gục đầu, từng hạt mồ hôi trên trán men gò má tuôn xuống nền lá trước mắt, tí tách khiến gã choáng váng không thấy đường.
Gan bàn tay của gã đã bị lưỡi kiếm phản lại, rách toát chảy máu, gã siết chặt lấy nó, kiếm Trảm Yêu tắm máu tươi giờ phút này sáng loáng như vừa rời vỏ, chói lóa lắm thay.
Thấy gã chật vật nhường kia, Dao Hoan bất giác nổi lòng trắc ẩn. Nàng ngẩng đầu nhìn đế quân, đưa tay kéo áo y.
Bị nàng kéo tay áo, đế quân cúi xuống nhìn, đối diện với đôi mắt lấp lánh vệt nắng ban mai đầu tiên của nàng, y khẽ khựng lại. Đế quân nhấc tay nhẹ nhàng xoa đầu Dao Hoan: “Đem về sơn động thôi.”
Dao Hoan vẫy đuôi, vừa định sán tới khiêng người lên, mày đã chau lại bởi mùi máu tanh trên cơ thể gã.
Nàng là một con rồng ưa sạch sẽ, ai lại thèm khiêng cái tên bẩn tưởi này.
Thấy đế quân đã xoay người rời đi, Dao Hoan không dây dưa thêm, nàng hóa về nguyên hình đưa vuốt quắp lấy phần lưng áo vẫn tạm gọi là sạch của Phong Nghị, cưỡi gió đuổi theo.
Dao Hoan vừa bay lên, Phong Nghị dưới vuốt nàng bị siết bởi chính áo mình, chỉ kịp ho hắng một tiếng đã bị gió táp ngược, không ra người ngợm gì nữa.
Cả gương mặt gã bầm đen, hít thở khó khăn khiến gân xanh trên mặt lồi lên, song cấm chế đế quân vận vào người khiến gã không tài nào nhúc nhích nổi.
Chuyến này bị rồng đần xách bay cùng, gió táp vào làm nước mắt nước mũi gã ròng rã cả.
Đám hoa cỏ tinh chứng kiến tất cả ào ạt tỏ lòng cảm thông.
Hoa cánh bướm: “Gã đạo sĩ này đúng là xui tám kiếp rồi...”
Hoa thược dược: “Tên đạo sĩ đầu tiên tôi gặp lại bị siết chết, sau này có gặp gã nào cũng ra oai vênh váo như vậy thì biết lấy chuyện gì ra để chế giễu một...”
Chưa dứt chữ “...phen rồi” đã nghe tiếng xé vải.
Toàn bộ hoa cỏ tinh nín thở tập trung nhìn lên trời.
Chỉ nghe tiếng vật nặng đập “ầm” xuống đất.
Dao Hoan thấy vuốt mình nhẹ bổng, sau đó cúi đầu nhìn xuống... Dưới vuốt nàng chỉ còn vài mảnh áo tơi, còn gã đạo sĩ máu me cả người kia đã biến mất.
Nàng sốt ruột, vội vội vàng vàng quay lại tìm.
Bay chưa được mấy dặm, nàng đã nghe Phong Nghị vừa hít thở lại được chửi tướng lên: “Phong Nghị lừng lẫy cõi tu tiên trăm năm như ta nay suýt bị một con rồng đần ít tuổi siết chết... Ta thề có ngày sẽ nhét con mẹ mi vào lại trứng rồng!”
Hoa cỏ tinh đang mãi xem kịch đưa mắt nhìn nhau.
Khoai lang: “Nghe chưa kìa? Gã đạo sĩ này tên là Phong Nghị.”
Khoai từ: “Há há há há há há, nghe rồi nghe rồi, tên là Phong Nghị.”
Cam: “Tôi phải kể ngay chuyện cười này cho chị em mình mới được.”
Phong Nghị áo rách quần manh nằm dưới nền cỏ tuôn rơi lệ nóng: “...”
Chưa hôm nào gã xác định đạo tâm của mình là trảm yêu trừ ma rõ đến vậy.
Bình luận truyện