Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 1321: Cắt áo đoạn nghĩa (hạ)
Thất Nghĩa Minh đã thành ánh sáng ngày hôm qua, huy hoàng bị gió mưa thổi bay. Về sau xảy ra nhiều chuyện, Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết lần lượt mất tích, Thất Nghĩa Minh giải tán. Dù là đám người tiểu võ si Trần Thắng, Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông cũng ít khi tụ tập với danh nghĩa Thất Nghĩa Minh.
Ba chữ kia đã bị chôn trong nước lũ thời gian.
Tư chất của năm người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, tiểu võ si Trần Thắng nổi bật nhất trong đám đệ tử Vấn Kiếm tông cùng lứa, tất nhiên Vấn Kiếm tông không bạc đãi bọn họ. Mấy năm nay thực lực của năm người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, tiểu võ si Trần Thắng tăng vọt, xem như cao thủ trong đệ tử cùng lứa. Nhưng nếu so với nhân vật siêu đẳng thế hệ Thanh Sam Đông Viện của đám Đinh Hạo thì năm người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, tiểu võ si Trần Thắng thú xa nhiều.
Năm người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, tiểu võ si Trần Thắng vốn tưởng Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết đã chết, không ngờ hai người siêu đẳng nhất Thất Nghĩa Minh ngày xưa cùng xuất hiện tại đây.
Nhưng Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết xuất hiện với thân phận như vậy.
Tiểu võ si Trần Thắng rống to:
- Nhị ca, có phải là ca không? Nói một câu đi!
Vang tiếng thở dài, sương trắng hỗn độn quanh thân nam nhân áo trắng tán đi lộ ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, tuy thêm phần phong sương so với năm xưa, càng trưởng thành hơn nhưng thần vạn không thay đổi. Không phải Lương Phi Tuyết áo trắng như tuyết ngày xưa thì là ai?
Lương Phi Tuyết cười, gật đầu với đám người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, Hà Cương, tiểu võ si Trần Thắng, xoay người hành lễ hướng Đinh Hạo.
Bây giờ Đinh Hạo có địa vị rất cao trong Vấn Kiếm tông, dù Lương Phi Tuyết có nhận là người Vấn Kiếm tông hay không thì từng có tình đồng môn. Lương Phi Tuyết hành lễ xem như công nhận thân phận Đinh Hạo, sẽ không đứng đối lập cùng hắn.
- Lương sư đệ, đã lâu không gặp.
Đinh Hạo gật đầu, nói:
- Nhiều năm không gặp không ngờ Lương sư đệ trở thành truyền nhân của Bích Lạc Tiên tông, cơ duyên không tệ.
Đêm trăng trong Thạch Chủy thành, Đinh Hạo ôm Tạ Giải Ngữ bị thương tìm một sân nhỏ nhà nông trị thương. Dưới ánh trăng, truyền nhân của U Minh Quỷ tông, Bích Lạc Tiên tông từng xuất hiện, kết hợp chuyện hôm nay, không còn nghi ngờ gì nữa, Lương Phi Tuyết chính là truyền nhân của Bích Lạc Tiên tông.
Huống chi hơi thở trên người Lương Phi Tuyết giống hệt truyền nhân của Bích Lạc Tiên tông.
Hèn gì đêm đó truyền nhân của Bích Lạc Tiên tông hết sức khuyên nhủ truyền nhân U Minh Quỷ tông. Đinh Hạo cảm giác hai truyền nhân U Minh Quỷ tông, Bích Lạc Tiên tông có lẽ quen biết nhau, quan hệ sâu nhưng hắn không ngờ chuyện sẽ như vậy.
Lương Phi Tuyết gật đầu, nói:
- Ta chỉ là một quân cờ thân bất do kỷ.
Trong câu nói của Lương Phi Tuyết đầy buồn bã.
Lương Phi Tuyết quay đầu nhìn Lý Mục Vân, nói:
- Đại ca, ta biết ngươi đi đến hôm nay phần nhiều là thân bất do kỷ. Sau không trở đầu thương hủy U Minh Quỷ tông đi, phá quỷ chú trên người. Với thực lực của ngươi, trời đất bao la có nơi nào không thể đi? Cần gì theo người diều khiển?
Lý Mục Vân đứng yên tại chỗ, dưới lớp mặt nạ có tia sáng ướt nước lóe qua.
Khi Lý Mục Vân nhìn huynh đệ ngày xưa Lương Phi Tuyết, đám người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, Hà Cương, tiểu võ si Trần Thắng, nhìn từng khuôn mặt quan tâm thì nỗi lòng phức tạp.
Đối với Lý Mục Vân sớm mất đi người thân, mấy năm nay như rơi vào địa ngục, ngày tháng đó nếu nói có gì cho gã chút ấm áp thì chính là tình huynh đệ Thất Nghĩa Minh.
Tiếc rằng mọi thứ không thể cứu vãn.
- Đại ca... Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Tiểu võ si Trần Thắng kích động lao lên, cách tường kiếm ý hét to:
- Nếu đại ca còn xem Trần Thắng là huynh đệ cùng sống cùng chết thì hãy nói cho ta biết tất cả là sao? Tại sao?
Tiểu võ si Trần Thắng cực kỳ kích động, hơi tức giận.
Mấy năm nay người tiểu võ si Trần Thắng khâm phục nhất vẫn là Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết. Tiểu võ si Trần Thắng nhiều lần suy nghĩ nếu hai huynh trưởng không mất tích, với tư chất, thiên phú của Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết kiếm được thánh tựu dù không bằng Đinh Hạo nhưng tuyệt đối chẳng kém hơn Cuồng Đao Trương Phàm, Phương Thiên Dực.
Mỗi tới ngày mười lăm hàng tháng là đám người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, Hà Cương, tiểu võ si Trần Thắng sẽ đoàn tụ lại, rắc rượu dưới trăng, uống say xỉn.
Ngày mười lăm là ngày Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết vào chiến trường bách thánh.
Mấy năm nay đám người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, Hà Cương, tiểu võ si Trần Thắng không quên hai huynh trưởng Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết, nhưng không ai ngờ sẽ chờ một kết cuộc như vậy.
Tiểu võ si Trần Thắng nói đến chỗ kích động bỏ qua tường kiếm ý, muốn xông vào trong.
Đinh Hạo thở dài, xóa đi tường kiếm ý.
Đám người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông vội vàng chạy vào.
Lý Mục Vân kích động rống to:
- Không, các ngươi đừng tới đây, đừng lại gần...!
Lý Mục Vân duỗi tay ra, lực lượng ôn hòa đẩy đám người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, Hà Cương, tiểu võ si Trần Thắng ra ngoài.
Tiểu võ si Trần Thắng hét lên:
- Đại ca!
Biểu tình Lý Mục Vân phức tạp nhìn đám người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, Hà Cương, tiểu võ si Trần Thắng, lại liếc Lương Phi Tuyết, nghĩ thông cái gì, mắt mờ mịt dần kiên quyết. Lý Mục Vân siết chặt hai tay, ngửa đầu hú dài.
- A... A a a a!
Tiếng hú như thiên lôi đánh ầm ầm trên bầu trời Vấn Kiếm sơn mạch, phá vỡ tầng mây, làm chim bay thú chạy trong núi run cầm cập. Trong thanh âm chất chứa không cam lòng vận mệnh, vô tận bi thương, giận dữ, như khóc như than, như oán như giận làm mọi người rung động.
Tiếng hú dứt, cuối cùng biến thành tiếng cười.
Tiếng cười âm u.
- Ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha!
Lý Mục Vân âm u như quỷ chậm rãi vuốt mặt, một luồng sáng đen xẹt qua. Mặt nạ vỡ lành lại ngay, bao khuôn mặt Lý Mục Vân.
Lý Mục Vân điên cuồng nói:
- Mỗi người nên trả giá vì điều mình làm, đến kết cuộc hôm nay, mỗi một bước là ta tự mình lựa chọn nên không thể hối hận, càng không thể lùi bước!
Đám người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, Hà Cương, tiểu võ si Trần Thắng giật mình kêu lên:
- Đại ca, ngươi...!
Lý Mục Vân lạnh lùng quát:
- Đừng gọi ta là đại ca, mọi thứ sớm nên chấm dứt. Từ hôm nay chúng ta tuyệt giao, cắt áo đoạn nghĩa!
Ngón tay Lý Mục Vân xẹt qua, một khúc tay áo bị cắt đứt bay trên không trung. Mặt đất nứt một vệt dài ngăn cách Lý Mục Vân và đám người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, Hà Cương, tiểu võ si Trần Thắng.
Đám người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, Hà Cương, tiểu võ si Trần Thắng ngây ngẩn.
Lý Mục Vân gằn từng chữ:
- Phi Tuyết, nếu trong lòng ngươi còn chút tình cảm cuối cùng với đại ca thì hãy tránh ra. Ta mong chờ cuộc chiến với Đinh Hạo đã quá lâu, tuyệt đối không thể bỏ dở nửa chừng.
Lương Phi Tuyết khẽ thở dài:
- Cần gì khổ vậy?
Ba chữ kia đã bị chôn trong nước lũ thời gian.
Tư chất của năm người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, tiểu võ si Trần Thắng nổi bật nhất trong đám đệ tử Vấn Kiếm tông cùng lứa, tất nhiên Vấn Kiếm tông không bạc đãi bọn họ. Mấy năm nay thực lực của năm người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, tiểu võ si Trần Thắng tăng vọt, xem như cao thủ trong đệ tử cùng lứa. Nhưng nếu so với nhân vật siêu đẳng thế hệ Thanh Sam Đông Viện của đám Đinh Hạo thì năm người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, tiểu võ si Trần Thắng thú xa nhiều.
Năm người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, tiểu võ si Trần Thắng vốn tưởng Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết đã chết, không ngờ hai người siêu đẳng nhất Thất Nghĩa Minh ngày xưa cùng xuất hiện tại đây.
Nhưng Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết xuất hiện với thân phận như vậy.
Tiểu võ si Trần Thắng rống to:
- Nhị ca, có phải là ca không? Nói một câu đi!
Vang tiếng thở dài, sương trắng hỗn độn quanh thân nam nhân áo trắng tán đi lộ ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, tuy thêm phần phong sương so với năm xưa, càng trưởng thành hơn nhưng thần vạn không thay đổi. Không phải Lương Phi Tuyết áo trắng như tuyết ngày xưa thì là ai?
Lương Phi Tuyết cười, gật đầu với đám người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, Hà Cương, tiểu võ si Trần Thắng, xoay người hành lễ hướng Đinh Hạo.
Bây giờ Đinh Hạo có địa vị rất cao trong Vấn Kiếm tông, dù Lương Phi Tuyết có nhận là người Vấn Kiếm tông hay không thì từng có tình đồng môn. Lương Phi Tuyết hành lễ xem như công nhận thân phận Đinh Hạo, sẽ không đứng đối lập cùng hắn.
- Lương sư đệ, đã lâu không gặp.
Đinh Hạo gật đầu, nói:
- Nhiều năm không gặp không ngờ Lương sư đệ trở thành truyền nhân của Bích Lạc Tiên tông, cơ duyên không tệ.
Đêm trăng trong Thạch Chủy thành, Đinh Hạo ôm Tạ Giải Ngữ bị thương tìm một sân nhỏ nhà nông trị thương. Dưới ánh trăng, truyền nhân của U Minh Quỷ tông, Bích Lạc Tiên tông từng xuất hiện, kết hợp chuyện hôm nay, không còn nghi ngờ gì nữa, Lương Phi Tuyết chính là truyền nhân của Bích Lạc Tiên tông.
Huống chi hơi thở trên người Lương Phi Tuyết giống hệt truyền nhân của Bích Lạc Tiên tông.
Hèn gì đêm đó truyền nhân của Bích Lạc Tiên tông hết sức khuyên nhủ truyền nhân U Minh Quỷ tông. Đinh Hạo cảm giác hai truyền nhân U Minh Quỷ tông, Bích Lạc Tiên tông có lẽ quen biết nhau, quan hệ sâu nhưng hắn không ngờ chuyện sẽ như vậy.
Lương Phi Tuyết gật đầu, nói:
- Ta chỉ là một quân cờ thân bất do kỷ.
Trong câu nói của Lương Phi Tuyết đầy buồn bã.
Lương Phi Tuyết quay đầu nhìn Lý Mục Vân, nói:
- Đại ca, ta biết ngươi đi đến hôm nay phần nhiều là thân bất do kỷ. Sau không trở đầu thương hủy U Minh Quỷ tông đi, phá quỷ chú trên người. Với thực lực của ngươi, trời đất bao la có nơi nào không thể đi? Cần gì theo người diều khiển?
Lý Mục Vân đứng yên tại chỗ, dưới lớp mặt nạ có tia sáng ướt nước lóe qua.
Khi Lý Mục Vân nhìn huynh đệ ngày xưa Lương Phi Tuyết, đám người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, Hà Cương, tiểu võ si Trần Thắng, nhìn từng khuôn mặt quan tâm thì nỗi lòng phức tạp.
Đối với Lý Mục Vân sớm mất đi người thân, mấy năm nay như rơi vào địa ngục, ngày tháng đó nếu nói có gì cho gã chút ấm áp thì chính là tình huynh đệ Thất Nghĩa Minh.
Tiếc rằng mọi thứ không thể cứu vãn.
- Đại ca... Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Tiểu võ si Trần Thắng kích động lao lên, cách tường kiếm ý hét to:
- Nếu đại ca còn xem Trần Thắng là huynh đệ cùng sống cùng chết thì hãy nói cho ta biết tất cả là sao? Tại sao?
Tiểu võ si Trần Thắng cực kỳ kích động, hơi tức giận.
Mấy năm nay người tiểu võ si Trần Thắng khâm phục nhất vẫn là Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết. Tiểu võ si Trần Thắng nhiều lần suy nghĩ nếu hai huynh trưởng không mất tích, với tư chất, thiên phú của Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết kiếm được thánh tựu dù không bằng Đinh Hạo nhưng tuyệt đối chẳng kém hơn Cuồng Đao Trương Phàm, Phương Thiên Dực.
Mỗi tới ngày mười lăm hàng tháng là đám người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, Hà Cương, tiểu võ si Trần Thắng sẽ đoàn tụ lại, rắc rượu dưới trăng, uống say xỉn.
Ngày mười lăm là ngày Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết vào chiến trường bách thánh.
Mấy năm nay đám người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, Hà Cương, tiểu võ si Trần Thắng không quên hai huynh trưởng Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết, nhưng không ai ngờ sẽ chờ một kết cuộc như vậy.
Tiểu võ si Trần Thắng nói đến chỗ kích động bỏ qua tường kiếm ý, muốn xông vào trong.
Đinh Hạo thở dài, xóa đi tường kiếm ý.
Đám người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông vội vàng chạy vào.
Lý Mục Vân kích động rống to:
- Không, các ngươi đừng tới đây, đừng lại gần...!
Lý Mục Vân duỗi tay ra, lực lượng ôn hòa đẩy đám người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, Hà Cương, tiểu võ si Trần Thắng ra ngoài.
Tiểu võ si Trần Thắng hét lên:
- Đại ca!
Biểu tình Lý Mục Vân phức tạp nhìn đám người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, Hà Cương, tiểu võ si Trần Thắng, lại liếc Lương Phi Tuyết, nghĩ thông cái gì, mắt mờ mịt dần kiên quyết. Lý Mục Vân siết chặt hai tay, ngửa đầu hú dài.
- A... A a a a!
Tiếng hú như thiên lôi đánh ầm ầm trên bầu trời Vấn Kiếm sơn mạch, phá vỡ tầng mây, làm chim bay thú chạy trong núi run cầm cập. Trong thanh âm chất chứa không cam lòng vận mệnh, vô tận bi thương, giận dữ, như khóc như than, như oán như giận làm mọi người rung động.
Tiếng hú dứt, cuối cùng biến thành tiếng cười.
Tiếng cười âm u.
- Ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha!
Lý Mục Vân âm u như quỷ chậm rãi vuốt mặt, một luồng sáng đen xẹt qua. Mặt nạ vỡ lành lại ngay, bao khuôn mặt Lý Mục Vân.
Lý Mục Vân điên cuồng nói:
- Mỗi người nên trả giá vì điều mình làm, đến kết cuộc hôm nay, mỗi một bước là ta tự mình lựa chọn nên không thể hối hận, càng không thể lùi bước!
Đám người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, Hà Cương, tiểu võ si Trần Thắng giật mình kêu lên:
- Đại ca, ngươi...!
Lý Mục Vân lạnh lùng quát:
- Đừng gọi ta là đại ca, mọi thứ sớm nên chấm dứt. Từ hôm nay chúng ta tuyệt giao, cắt áo đoạn nghĩa!
Ngón tay Lý Mục Vân xẹt qua, một khúc tay áo bị cắt đứt bay trên không trung. Mặt đất nứt một vệt dài ngăn cách Lý Mục Vân và đám người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, Hà Cương, tiểu võ si Trần Thắng.
Đám người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, Hà Cương, tiểu võ si Trần Thắng ngây ngẩn.
Lý Mục Vân gằn từng chữ:
- Phi Tuyết, nếu trong lòng ngươi còn chút tình cảm cuối cùng với đại ca thì hãy tránh ra. Ta mong chờ cuộc chiến với Đinh Hạo đã quá lâu, tuyệt đối không thể bỏ dở nửa chừng.
Lương Phi Tuyết khẽ thở dài:
- Cần gì khổ vậy?
Bình luận truyện