Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 549: Hiện tại đến phiên các ngươi



Trong khoảng thời gian ngắn, trong hang động im ắng một cách đáng sợ.

Sắc mặt Lục Tiên Nhi tái nhợt liên tục lui về phía sau. Nàng nhớ tới rất nhiều kỳ tích mà Đinh Hạo liên tục sáng tạo ra trước đây, sự sợ hãi tăng lên gấp bội.

Trong lòng nàng bắt đầu có một dự cảm không lành mọc lên với tốc độ không thể ngăn chặn được. Trận mai phục ám sát ngày hôm nay, chỉ sợ khó có thể có hiệu quả. Nàng cũng không thể để ý được chuyện gì khác, nghĩ tới việc chạy trốn trước tiên. Nàng lén lút lùi đến trước một vòng xoáy không gian màu tím đen đứt đoạn. Nàng vừa tung người lên, muốn thoát đi...

Nhưng…

Ầm!

Một tiếng động khẽ truyền tới.

Trong nháy mắt khi thân thể Lục Tiên Nhi tưởng chừng sắp đi vào vòng xoáy không gian đứt đoạn kia, lại va chạm vào một lực lượng vô hình bắn trở về.

Nàng kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Trong nháy mắt tiếp theo, trong không gian mờ tối bên trong hang động dưới lòng đất, quang hoa kim sắc phát ra.

Từng chữ mỹ lệ giống nhau, ở phía sau địa măng vô thanh vô tức nhẹ nhàng bay lên, quang diễm mỹ lệ lại mê người. Có chừng năm sáu trăm cái, chỉ thấy nối tiếp nhau, giống như từng con thân long gào thét lao ra. Không gian trong phạm vi ngàn thước xung quanh đó, có một loại lực lượng thần bí hoàn toàn phong tỏa không gian này.

- Không tốt. Đây là... minh văn do Đinh Hạo tự mình sáng tạo ra...

Lục Tiên Nhi lập tức kêu lớn. Sắc mặt những người còn lại lập tức thay đổi.

Đinh Hạo bố trí trận pháp minh văn ở chỗ này từ lúc nào?

Bọn họ lại có thể hoàn toàn không phát hiện. Một lần đột kích tốt như vậy, lại có thể khiến đám người mình tự chui đầu vào lưới. Bọn họ cảm nhận được những phù văn hình vuông màu vàng kia giống như thực chất, bay lượn ở trong không trung. Bọn họ cũng cảm nhận được từ trong đó truyền tới lực lượng trói buộc khiến người hít thở không thông. Bất luận là cường giả Nhân tộc hay Yêu tộc, trong ngực đều không nhịn được đập thình thịch.

Lúc này, trên mặt đám người Hùng Bi Yêu Hoàng chợt lộ vẻ bừng tỉnh. Cuối cùng bọn họ cũng hiểu rõ, vì sao sau khi Đinh Hạo giết chết Mịch La Chu Hoàng, lại không lập tức điên cuồng tiến công bọn họ, thậm chí cũng không liếc mắt nhìn đám người mình một cái. Ngược lại mổ xẻ Mịch La Chu Hoàng từng chút một, hoàn toàn không lo lắng đám người mình chạy trốn. Đó là vì hắn đã sớm có bố trí. Đám người mình căn bản chạy không được!

Vừa lúc đó…

- Chuẩn bị xong chưa? Hiện tại đến phiên các ngươi!

Cuối cùng sau khi mổ xẻ Mịch La Chu Hoàng xong, Đinh Hạo ngẩng đầu lên, mỉm cười với bọn họ. Ánh mắt hắn lạnh lùng, khóe miệng lộ ra hàm răng trắng. Nhưng ở trong mắt đám người Lục Tiên Nhi, hắn lại giống như một thú dữ tợn hung ác đang nhe nanh giơ vuốt.

Lời còn chưa dứt, thân hình Đinh Hạo lóe lên. Trong nháy mắt, hắn giống như hổ lao vào bầy dê, vọt vào trong đám người bọn họ.

Kiếm ảnh trở nên hung bạo, giống như nghìn đống tuyết, nhắm ngay vào kẻ đứng mũi chịu sào là Hùng Bi Yêu Hoàng và Tà Tâm Yêu Hoàng.

Hai đệ nhất cường giả cấp Yêu Hoàng đều lựa chọn nhanh chóng lui lại.

Thật ra, lúc trước khi Đinh Hạo chém giết Mịch La Chu Hoàng, thanh kiếm rỉ kia đột nhiên phóng ra lực lượng khủng khiếp, để lại hồi ức quá đáng sợ cho bọn họ. Mặc dù là có chỗ dựa, nhưng bọn họ vẫn không muốn cứng rắn đỡ lấy một kiếm này.

Thân hình hai người vừa lui, Đinh Hạo vẫn chưa truy kích, mà trong nháy mắt lao vào bên trong.

Kiếm quang hàn khí ép người, đột ngột tiến vào cực nhanh, nhắm ngay nữ cường giả Nhân tộc toàn thân mặc y phục chiến giáp màu lửa đỏ quyến rũ. Ngay cả mái tóc của nàng cũng giống như một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt.

- Hì hì, tiểu oan gia, ta chỉ tới xem náo nhiệt, ngươi không nên ác tâm như vậy!

Nữ nhân kia cười khanh khách, thân thể mềm mại tránh sang một bên, cũng không muốn cứng rắn đỡ.

Lời còn chưa dứt, tại chỗ chỉ lưu lại một huyễn ảnh. Kiếm quang vừa lướt qua, cắt nát huyễn ảnh. Sau một khắc, nữ nhân với thân hình bốc lửa kia lại xuất hiện ở cách đó hai mươi thước. Trong đôi mắt phượng câu hồn đoạt phách ánh lên một chút mị hoặc.

Trong nháy mắt, ba đại cường giả đều né tránh, để lại đám cường giả Nhân tộc và Yêu tộc, phải trực tiếp đối mặt với trường kiếm của Đinh Hạo.

Vèo vèo vèo!

Từng tiếng động giống như cung bắn tên phá không vang lên.

- A a a...

Trong tiếng kêu thảm thiết, bốn cường giả Yêu tộc trên mặt còn lộ rõ sự hoảng sợ chưa tan, tránh né không kịp, bị kiếm quang xẹt qua. Kiếm ý điên cuồng cắt qua cơ thể. Trong nháy mắt từ trong miệng mũi ngũ quan hai người trong đó, phun ra hỏa diễm cực nóng, ngay lập tức hóa thành tro bụi. Từ trong cơ thể hai người khác cũng liên tục bắn ra băng vụn, trong nháy mắt hóa thành hai bức tượng băng!

Hạ kiếm ý và đông kiếm ý!

Các cường giả Yêu tộc còn lại điên cuồng lui lại. Đinh Hạo cũng không truy kích nữa.

Bốp bốp bốp!

Những tiếng tát tai vang dội. Năm, sáu võ giả Hắc Sát Tông chỉ cảm thấy mặt mình giống như là vũ khí công thành đập trúng, trong nháy mắt mất cảm giác. Từ trong mắt, năm sáu ngôi sao màu vàng xuất hiện xoay tròn ở quanh đầu. Sau đó cảnh vật ở trước mắt bọn họ cũng bắt đầu điên cuồng xoay tròn, trong miệng có vị mằn mặn.

Bọn họ dù gì cũng là cường giả cấp Đại Tông Sư thậm chí còn cấp Vũ Vương. Đáng tiếc khi đối mặt với sự tấn công đột ngột giống như tia chớp của Đinh Hạo, giống như đứa bé đối mặt với sư tử hổ báo, không có chút năng lực chống cự nào, còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, đã trực tiếp bị tát bay!

Kiếm quang như rồng, nhắm thẳng vào Lục Tiên Nhi.

Sau kiếm quang, ánh mắt Đinh Hạo lạnh lùng như băng.

- A...

Trong ánh mắt Lục Tiên Nhi điên cuồng lóe ra sự khiếp sợ. Nàng đã hiểu rõ Đinh Hạo tính làm gì.

Một màn hào quang kim sắc hiện lên phía bên ngoài thân thể nàng. Đó chính là màn kim quang như ý, huyền khí phòng thủ đã cứu nàng một mạng trong lần đầu tiên gặp Đinh Hạo. Sau khi trở lại học viện Thanh Bình, tổ phụ Lục Hùng Phi tự mình ra tay, một lần nữa luyện món bảo vật này. Hôm nay nó đã là huyền khí cực phẩm.

Đáng tiếc, Đinh Hạo hôm nay đã sớm không phải Đinh Hạo trước đây.

Răng rắc!

Ngay cả trong nháy mắt, màn kim quang như ý kia cũng không có thể chống đỡ được, hoàn toàn vỡ tan hóa thành một chùm ánh sáng biến mất.

Tất cả đều trở nên vô ích. Kiếm quang xẹt qua, máu tươi bắn ra mạnh mẽ.

Lục Tiên Nhi chỉ cảm thấy một lực lượng cuồng bạo không chút lưu tình ầm ầm đánh vào trong cơ thể. Trong nháy mắt, thông đạo kinh mạch và hạt giống huyền khí trong đan điền bị đánh nát bấy. Cảm giác đau đớn giống như bị đao cắt truyền đến. Còn không chờ nàng kêu lên thảm thiết, trên cổ truyền đến một lực lượng cường đại. Sau đó nàng giống như con rối bị giật dây, bị xách lên!

Gió chợt dừng lại. Vạt áo của rất nhiều người bị kình phong cuốn lên, cũng chậm rãi hạ xuống.

Đinh Hạo đã trở về vị trí lúc trước. Trong tay của hắn, mang theo Lục Tiên Nhi toàn thân đầy máu tươi.

- Không... Không, van xin ngươi, tha mạng... tha cho ta... Ta còn trẻ, ta còn rất trẻ. Ta không muốn chết...

Lục Tiên Nhi kinh hoàng, liên tục giãy dụa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện