Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 557: Chỉ mành treo chuông



Lúc này người nào còn quay trở lại, chỉ có một con đường chết. Vậy chẳng khác nào là qua lại chịu chết.

- Khà khà, thực sự là một cảnh tượng khiến người ta cảm động!

Ma Sát Quyền cười ha ha.

Trên khuôn hắn lộ vẻ thâm độc, lớn giọng mỉa mai giễu cợt.

Găng tay sắt của hắn đánh xuống. Từng quyền ấn với một màu đen sẫm giống như gió mạnh mưa rào đánh xuống, tạo ra những tiếng rít không ngừng vang lên trong không khí. Điền Khảm đồng thời nhìn người bên cạnh quát to:

- Tất cả không được nhúng tay vào. Ta muốn tự tay giết chết Độc công tử. Sai người ở phía xa bày binh bố trận, mở ra một lỗ hổng, để đám đệ tử Vấn Kiếm Tông ngu xuẩn tự tìm đường chết tiến vào. Ha ha, vừa lúc khiến tất cả bọn họ đều thành bánh chẻo, không chừa một mống!

Vương Tuyệt Phong biến sắc. Điền Khảm muốn lấy mình làm mồi, bắt giết những đệ tử tông môn kia. Xem ra không thể kéo dài được nữa.

Vừa hạ quyết tâm, Vương Tuyệt Phong chợt quát một tiếng.

Kiếm quang của trường kiếm trong tay lập tức tăng vọt. Ngân quang bắn ra, phát ra một lực lượng mạnh mẽ, ép Ma Sát Quyền Điền Khảm lui lại trong chớp mắt. Vương Tuyệt Phong giơ tay lên nuốt một viên đan dược lục sắc. Dược lực dường như dòng nước ấm trong nháy mắt tan ra ở trong cơ thể hắn. Ngay lập tức, huyền khí dâng lên, quang diễm bão táp. Hắn lại khôi phục chiến lực đỉnh phong.

- Làm sao có thể như vậy được?

Điền Khảm biến sắc, theo bản năng cảm giác được có điều không đúng.

- Chết đi!

Vương Tuyệt Phong cũng không tiếp tục cho hắn cơ hội suy nghĩ. Kiếm quang của thanh trường kiếm trong tay tăng vọt, trong nháy mắt phóng ra quang hoa chói mắt. Ngay cả ánh sáng bình minh trong không trung cũng bị ánh sáng của một kiếm này che lấp. Nơi nào nó đi qua, không có gì không thể bẻ gãy.

Thân hình Ma Sát Quyền Điền Khảm bắn lên cao, máu chảy như suối. Trên mặt hắn vẫn còn giữ lại biểu tình khó có thể tin nổi.

Đan dược có thể khôi phục thực lực trong nháy mắt, trên thế giới này không phải là không có. Nhưng nó quá mức trân quý. Trong lời đồn đại, chỉ có đan dược sư đã ngoài lục giai mới có thể chế luyện ra tới loại đan dược này.

Lấy Tuyết Châu làm ví dụ, trong tay trưởng môn nhân và những người đứng đầu học viện Thanh Bình và Vấn Kiếm Tông có bảo bối như vậy. Nhưng nó tuyệt đối không thể xuất hiện ở trong tay những người như Vương Tuyệt Phong.

Làm sao có thể như vậy được?

Hắn làm sao biết được rằng, khi hắn tính kế với Vương Tuyệt Phong, Phúc Hắc Nam này làm sao không tính kế với hắn.

Vương Tuyệt Phong vốn muốn dụ dỗ càng nhiều cường giả như Điền Khảm qua, sau đó ăn viên Thiên Tâm Giục Huyền đan do Đinh Hạo tặng, trong nháy mắt xông qua, coi như cố gắng hết sức giảm bớt số cường giả phía bên kẻ địch. Ai biết Điền Khảm dụng tâm hiểm ác đáng sợ, không chỉ muốn Vương Tuyệt Phong chết, còn muốn hắn làm mồi dẫn dụ các đệ tử Vấn Kiếm Tông khác tới chịu chết.

Vì để tránh cho đệ tử Vấn Kiếm Tông vô tội bị giết chết, Vương Tuyệt Phong không thể làm gì khác hơn là sớm phát động.

- Lui!

Một chiêu đắc thủ, thân hình Vương Tuyệt Phong lóe lên, lui về phía sau. Kiếm quang chói mắt, giống như vũ điệu của rắn trắng.

Vương Tuyệt Phong một lần nữa khôi phục thực lực, giống như hạc giữa bầy gà, ra tay không chút lưu tình. Chỗ nào kiếm quang chợt hiện, đám người xâm phạm Vấn Kiếm Tông xung quanh đều trở thành một đống xương trắng máu và thịt. Nơi nào kiếm quang đi qua, võ giả phía bên kẻ địch giống như lúa mạch gặp phải lưỡi liềm của người nông dân, tất cả đều ngã rạp xuống.

Sau mấy lần lên xuống, hắn đã đi tới trước mặt đệ tử Vấn Kiếm Tông, quát to:

- Mau lui lại, không nên hy sinh vô nghĩa!

Mọi người thấy hắn đột nhiên đại phát thần uy xông ra, tất nhiên vô cùng vui mừng. Tất cả không tiếp tục xông ngược vào trong, mà từ từ lui ra.

Sắc mặt Vương Tuyệt Phong nghiêm túc và trịnh trọng, vẫn đi ở cuối đám người, chặn hậu cho những đệ tử khác. Mắt thấy bọn họ sắp thuận lợi rút lui khỏi đó, vừa lúc đó, đột nhiên có một thay đổi bất ngờ.

- Hừ, giết chết người của Tinh Vẫn Tông, lại khinh địch muốn rời khỏi như vậy sao?

Trong tiếng hừ giận dữ, đã thấy trong hư không phía xa, một chưởng lớn kim sắc chợt xuất hiện.

Ban đầu, cự chưởng này chỉ lớn khoảng mấy thước. Nhưng trong quá trình tới gần, nó lại tăng lên vô hạn, chớp mắt đã trở nên cực lớn, xé rách hư không, từ phía xa lao về phía Vương Tuyệt Phong ấn xuống. Gió mây kích động, lực ép hư không, khiến người người phải chú ý. Trong chưởng ấn ẩn chứa lực lượng cường đại khác thường, không thể kháng cự, không ngờ trấn trụ Vương Tuyệt Phong ở tại chỗ!

Vương Tuyệt Phong biến sắc, chỉ cảm thấy dường như có một ngọn núi lớn đè xuống. Kình khí đáng sợ khiến người ta hít thở không thông. Đây tuyệt đối không phải là lực lượng hắn có thể chống đỡ. Chưởng ấn còn chưa tới, đã khiến hắn mất đi lực phản kháng. Còn chưa kịp có phản ứng gì, Vương Tuyệt Phong chỉ có thể cứng rắn vận công, liều mạng đánh một trận.

Các đệ tử Vấn Kiếm Tông vốn lui ra thấy thế, trong lòng muốn quay người trở lại cứu, lại bị kình khí khủng khiếp gạt ra, căn bản không xông vào được.

Ở nơi này hiện tại chính là thời điểm chỉ mành treo chuông.

Vèo!

Tiếng kiếm ngâng lên. Từ trên sơn môn Vấn Kiếm Tông, một đạo quang diễm đỏ như máu phát sau mà đến trước, mảnh giống như sợi tóc, quấn lấy chưởng ấn khổng lồ màu vàng kia. Chỉ có điều trong nháy mắt đó, chưởng ấn khổng lồ màu vàng kia đã bị cắt thành bột phấn kim sắc, dần dần dao động biến mất ở trong hư không.

- Kẻ đáng giết chính là tặc tử Tinh Vẫn Tông ngươi. Ngươi còn lớn tiếng kêu gào sao?

Lão quái vật Khí Thanh Sam một bước cũng không nhường lạnh lùng nói. Hắn từ trên núi bay xuống.

Trong sơn môn, nhất thời vui mừng vang lên tiếng hoan hô.

Thân là cao thủ siêu cấp đứng thứ hai trong bảng xếp hạng cường giả Tuyết Châu, gần với Tiên Hoàng Đại Thánh, lão quái vật Khí Thanh Sam và chưởng môn nhân Lý Kiếm Ý là cột trụ tinh thần trong cảm nhận của rất nhiều đệ tử. Hắn vừa ra tay, trong nháy mắt đã khiến các đệ tử Vấn Kiếm Tông phấn chấn, tăng thêm sĩ khí. Rất nhiều đệ tử, bản thân bị trọng thương mệt mỏi đến cực điểm, đều vui mừng kêu lên thành tiếng, trên mặt lộ vẻ hưng phấn.

Chỉ có có cao thủ như vậy trấn thủ, Vấn Kiếm Tông sẽ không ngã.

Sức ép trên thân thể Vương Tuyệt Phong vừa nhẹ đi một chút, hắn không chậm trễ, lập tức dẫn các đệ tử lui về phía sau, tiến vào trong quan ải thứ hai. Trong nháy mắt tiếp theo trận pháp minh văn phát động. Kiếm khí và ký hiệu minh văn với các màu sắc lóe sáng ở khắp nơi trên bầu trời, tạo thành từng vòng bảo hộ hữu hình và vô hình đầy cường đại. Lực lượng, khí tức cường đạng lóe lên, bảo vệ quan ải này ở trong đó.

Từng tầng trận pháp phòng hộ này, cho dù là cường giả cấp Vũ Vương đỉnh phong cũng phải tốn rất nhiều thời gian, mới có khả năng phá hủy được.

- Hừ, lão quái vật, để cho ngươi nở mặt một lát. Sớm hay muộn gì ta cũng công phá Vấn Kiếm Sơn. Đến lúc đó nhất định sẽ dạy ngươi biết thế nào là máu tươi ba thước!

Trong bầu trời phía xa truyền đến một tiếng nói đầy tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện