Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 753: Thanh y như ngọc là thư sinh
- Nguy rồi...
Mặt Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ, Võ tiên sinh mặt chữ điền trắng bệch.
Người trong Quắc thành nhìn thấy hình ảnh này trái tim rớt xuống đáy vực.
Tai nạn đáng sợ nhất sắp xảy ra.
Chính lúc này...
Chợt vang tiếng hét to:
- Nghiệt chướng!
Vù vù vù vù vù!
Một luồng kiếm quang vô cùng rực rỡ từ hướng Địa Hổ khách sạn bay lên cao nhập vào yêu khí xanh đậm cuồn cuộn.
Kiếm quang như thần kéo, nơi nó đi qua cắt yêu khí xanh đậm táchra hai bên.
Lần đầu tiên có người rẽ được tầng mây yêu khí như biển cả, biến cố đột ngột làm mọi người ngẩn ngơ sau đó hét ra tiếng.
- Là người đó!
Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ, Võ tiên sinh mặt chữ điền liếc nhau, chớp mắt hiểu ra điều gì.
Là thiếu niên áo xanh kiếm thuật như thần hành động.
Tinh thần Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ, Võ tiên sinh mặt chữ điền rung lên, mắt sáng ngời.
Đúng rồi, tại sao bọn họ quên mất thiếu niên áo xanh?
Kiếm thuật xuất thần nhập hóa đó vô cùng đáng sợ, cùng là nhân loại thiếu niên áo xanh không nên thấy chết không cứu, giờ hắn đã chịu ra tay. Có thiếu niên cao thủ bí ẩn ở, tối nay Quắc thành còn có hy vọng giữ vững đi?
Trái tim Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ, Võ tiên sinh mặt chữ điền thít chặt.
Tuy trước đó Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ, Võ tiên sinh mặt chữ điền hận thiếu niên kiếm thần muốn chết nhưng lúc này hai người thầm cầu nguyện, Đinh Hạo sẽ chiến thắng đại yêu. Nếu Quắc thành bị phá thì ngàn vạn yêu tộc như thủy triều ập đến, Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ, Võ tiên sinh mặt chữ điền khó thể thoát khỏi cái chết.
* * *
- Đó là ai?
Chỗ trú của Ngọa Hổ tông, một cường giả tóc bạc toàn thân đẫm máu ngửa đầu nhìn lên trời, trong mắt chất chứa mong chờ.
- Tông chủ, hình như là cường giả bí ẩn nào đó ra tay.
Mấy trăm đệ tử Ngọa Hổ tông cảnh giác vây quanh cường giả tóc bạc, cùng nhau reo lên. Mới rồi tông chủ sử dụng bảo khí ngạo Hổ Chi Nha của tông môn Ngọa Hổ tông chém đao nhưng không thể phá mở mây yêu, bị yêu hoàng chấn rớt xuống dưới. Các đệ tử Ngọa Hổ tông tuyệt vọng, không ngờ vào phút nguy cấp bất ngờ xuất hiện cứu tinh.
- Kiếm thuật thật mạnh mẽ, người đó là ai? Trong Quắc thành có bao nhiêu cao thủ ta đều gặp qua nhưng chưa từng thấy kiếm khí cường đại đến vậy.
Cường giả tóc bạc ổn định vết thương, lòng hoảng sợ.
Cường giả tóc bạc không nghĩ ra người bí ẩn ra tay có lai lịch gì.
Có đệ tử Ngọa Hổ tông kiềm không được hỏi:
- Sư phụ, người này ngăn được yêu hoàng không?
Cường giả tóc bạc lắc đầu, nói:
- Với thị lực của ta tạm thời không nhìn ra, nhưng kiếm thuật của người này tinh tuyệt đời này ta hiếm thấy, chắc là có hy vọng.
Nghe tông chủ nói, các đệ tử Ngọa Hổ tông yên bụng, nhìn chằm chằm mây yêu khí xanh biếc cuồn cuộn trên bầu trời, kiếm quang to màu bạc không ngừng đâm xuyên mây yêu, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
* * *
Phủ thành chủ.
Nam nhân trung niên mặc giáp vàng ngực ấn ba dấu vuốt ghê người, khóe môi chảy máu ngẩng đầu nhìn chiến đấu trên bầu trời, vừa mừng vừa kinh nói:
- Là ai? Có thể phá mở mây yêu hộ thân của yêu hoàng đó? Từ khi nào Quắc thành ta xuất hiện một người kiếm thuật thần như vậy?
- Thành chủ hồng phúc tề thiên, Quắc thành của ta được cứu rồi!
- Đây đều là thành chủ cai trị tài giỏi, Quắc thành phồn thịnh nên mới có cường giả thần bí ẩn cư tại đây...
Đủ các thanh âm nịnh hót reo lên.
Nam nhân trung niên mặc giáp vàng lại hộc ngụm máu, vận khí ức chế thương thế. Nam nhân trung niên giáp vàng hừ lạnh một tiếng, nhìn bốn phía.
Nam nhân trung niên mặc giáp vàng nét mặt sa sầm nói:
- Hoành nhi dâu? Đi đâu rồi? Tiểu nghiệt súc đó suốt ngày lấy danh phủ thành chủ làm xằng làm bậy, trong phút quan trọng như vậy không thấy bóng người, tức chết ta!
- Thành chủ bớt giận!
* * *
Bên dưới pho tượng Bắc vực Huyền Sương Chiến Thần.
Một nam nhân tráng niên khôi ngô mặc huyền sương chiến giáp, mái tóc đen xõa tung, eo có một vết thương bị cào nát gần như xé người gã ra làm hai. Nam nhân tráng niên khôi ngô mặc huyền sương chiến giáp vẫn đứng thẳng, kiếm to cắm trên mặt đất trước mắt, hai tay gác lên chuôi kiếm. Mười mấy Huyền Sương Thần Vệ đứng bên cạnh nam nhân tráng niên khôi ngô mặc huyền sương chiến giáp.
- Từ khi nào Nê Châu có cao thủ kiếm thuật như vậy? Tại sao Huyền Sương Thần Cung không có chút tin tức?
Mắt nam nhân tráng niên khôi ngô mặc huyền sương chiến giáp như điện nhìn chằm chằm chiến đấu trên bầu trời, lầm bầm:
- Nếu người này có thể đẩy lùi yêu hoàng, cứu mạng mấy trăm vạn người thì xem như công đức lớn, phải bẩm báo thần cung khen hắn.
Nói đến đây nam nhân tráng niên khôi ngô mặc huyền sương chiến giáp nhỏ giọng nói:
- Ta thấy luồng kiếm quang đó phát ra gần khu mười thành bắc, lập tức phái người điều tra xem có manh mối gì không.
- Tuân lệnh!
Hai Huyền Sương Thần Vệ mặc giáp vàng khom người, hóa thành tia chớp bay nhanh hướng Địa Hổ khách sạn.
Một Huyền Sương Thần Vệ kiềm không được nói:
- Tuần Sát Sử đại nhân hãy chữa vết thương đi.
- Không sao, nhìn xem tình hình đã, chờ nhìn xem đã. Ài, hy vọng người này sẽ thành công, không thì...
Một tay nam nhân tráng niên khôi ngô mặc huyền sương chiến giáp che vết thương bên hông, nhìn chăm chú chiến đấu trên bầu trời, biểu tình căng thẳng.
* * *
Hầu như mọi người đều chú ý đến chiến đấu trên bầu trời.
Vào lúc các cường giả Quắc thành đều thua trận, mọi người đã tuyệt vọng, lúc này lòng dâng lên hy vọng.
Vang lên tiếng yêu ma gầm rống trong trời đêm, yêu khí xanh đậm như nước sôi dâng trào, thường có một luồng kiếm quang bạc thô to đâm xuyên yêu khí xanh nghiền trời đêm.
Bởi vì mây yêu xanh bao phủ nên mọi người không thể thấy rõ cho đến giờ rốt cuộc là ai chiếm ưu thế trong trận chiến đấu này.
Nhưng kiếm quang bạc không ngừng đâm ra, cắt yêu khí xanh đậm nói lên cường giả kiếm thuật cho đến bây giờ vẫn chưa thua.
Trên bầu trời chợt vang tiếng gầm giẫn dữ:
- Grao! Grao!
Thanh âm như dã thú bị thương nổi điên.
Biến dị xảy ra.
Mây yêu xanh đậm vô biên vô hạn nhanh chóng co rút lại như cá voi hút nước, ánh sáng càng chói mắt hơn. Cuối cùng mây yêu co rút thành một đoàn sáng xanh biếc cỡ vài trăm thước như mặt trời yêu dã treo trên bầu trời, chiếu rọi Quắc thành sáng như ban ngày.
Mọi người đã thấy hai đối thủ.
Thiếu niên mặc áo xanh, phong độ như ngọc, tóc đen như suối, khí chất giống tiên. Tiếc rằng mặt hắn có ánh sáng mông lung bao phủ không thể thấy rõ mặt thật, nhưng chỉ một bóng dáng đã làm người kiềm không được liên tưởng các từ hình dung như tiêu sái, anh tuấn, phong lưu, hoa quý
Thư sinh áo xanh bí ẩn lơ lửng trong không trung, đâm ra từng chỉ là sẽ hiện kiếm quang sương lạnh rực rỡ chói mắt rạch không gian bắn hướng mặt trời xanh quái dị.
Thư sinh như tiên đứng yên, giơ tay nhấc chân phát ra lực lượng cực kỳ cường đại, vững vàng áp chế yêu hoàng của yêu tộc.
Mặt Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ, Võ tiên sinh mặt chữ điền trắng bệch.
Người trong Quắc thành nhìn thấy hình ảnh này trái tim rớt xuống đáy vực.
Tai nạn đáng sợ nhất sắp xảy ra.
Chính lúc này...
Chợt vang tiếng hét to:
- Nghiệt chướng!
Vù vù vù vù vù!
Một luồng kiếm quang vô cùng rực rỡ từ hướng Địa Hổ khách sạn bay lên cao nhập vào yêu khí xanh đậm cuồn cuộn.
Kiếm quang như thần kéo, nơi nó đi qua cắt yêu khí xanh đậm táchra hai bên.
Lần đầu tiên có người rẽ được tầng mây yêu khí như biển cả, biến cố đột ngột làm mọi người ngẩn ngơ sau đó hét ra tiếng.
- Là người đó!
Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ, Võ tiên sinh mặt chữ điền liếc nhau, chớp mắt hiểu ra điều gì.
Là thiếu niên áo xanh kiếm thuật như thần hành động.
Tinh thần Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ, Võ tiên sinh mặt chữ điền rung lên, mắt sáng ngời.
Đúng rồi, tại sao bọn họ quên mất thiếu niên áo xanh?
Kiếm thuật xuất thần nhập hóa đó vô cùng đáng sợ, cùng là nhân loại thiếu niên áo xanh không nên thấy chết không cứu, giờ hắn đã chịu ra tay. Có thiếu niên cao thủ bí ẩn ở, tối nay Quắc thành còn có hy vọng giữ vững đi?
Trái tim Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ, Võ tiên sinh mặt chữ điền thít chặt.
Tuy trước đó Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ, Võ tiên sinh mặt chữ điền hận thiếu niên kiếm thần muốn chết nhưng lúc này hai người thầm cầu nguyện, Đinh Hạo sẽ chiến thắng đại yêu. Nếu Quắc thành bị phá thì ngàn vạn yêu tộc như thủy triều ập đến, Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ, Võ tiên sinh mặt chữ điền khó thể thoát khỏi cái chết.
* * *
- Đó là ai?
Chỗ trú của Ngọa Hổ tông, một cường giả tóc bạc toàn thân đẫm máu ngửa đầu nhìn lên trời, trong mắt chất chứa mong chờ.
- Tông chủ, hình như là cường giả bí ẩn nào đó ra tay.
Mấy trăm đệ tử Ngọa Hổ tông cảnh giác vây quanh cường giả tóc bạc, cùng nhau reo lên. Mới rồi tông chủ sử dụng bảo khí ngạo Hổ Chi Nha của tông môn Ngọa Hổ tông chém đao nhưng không thể phá mở mây yêu, bị yêu hoàng chấn rớt xuống dưới. Các đệ tử Ngọa Hổ tông tuyệt vọng, không ngờ vào phút nguy cấp bất ngờ xuất hiện cứu tinh.
- Kiếm thuật thật mạnh mẽ, người đó là ai? Trong Quắc thành có bao nhiêu cao thủ ta đều gặp qua nhưng chưa từng thấy kiếm khí cường đại đến vậy.
Cường giả tóc bạc ổn định vết thương, lòng hoảng sợ.
Cường giả tóc bạc không nghĩ ra người bí ẩn ra tay có lai lịch gì.
Có đệ tử Ngọa Hổ tông kiềm không được hỏi:
- Sư phụ, người này ngăn được yêu hoàng không?
Cường giả tóc bạc lắc đầu, nói:
- Với thị lực của ta tạm thời không nhìn ra, nhưng kiếm thuật của người này tinh tuyệt đời này ta hiếm thấy, chắc là có hy vọng.
Nghe tông chủ nói, các đệ tử Ngọa Hổ tông yên bụng, nhìn chằm chằm mây yêu khí xanh biếc cuồn cuộn trên bầu trời, kiếm quang to màu bạc không ngừng đâm xuyên mây yêu, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
* * *
Phủ thành chủ.
Nam nhân trung niên mặc giáp vàng ngực ấn ba dấu vuốt ghê người, khóe môi chảy máu ngẩng đầu nhìn chiến đấu trên bầu trời, vừa mừng vừa kinh nói:
- Là ai? Có thể phá mở mây yêu hộ thân của yêu hoàng đó? Từ khi nào Quắc thành ta xuất hiện một người kiếm thuật thần như vậy?
- Thành chủ hồng phúc tề thiên, Quắc thành của ta được cứu rồi!
- Đây đều là thành chủ cai trị tài giỏi, Quắc thành phồn thịnh nên mới có cường giả thần bí ẩn cư tại đây...
Đủ các thanh âm nịnh hót reo lên.
Nam nhân trung niên mặc giáp vàng lại hộc ngụm máu, vận khí ức chế thương thế. Nam nhân trung niên giáp vàng hừ lạnh một tiếng, nhìn bốn phía.
Nam nhân trung niên mặc giáp vàng nét mặt sa sầm nói:
- Hoành nhi dâu? Đi đâu rồi? Tiểu nghiệt súc đó suốt ngày lấy danh phủ thành chủ làm xằng làm bậy, trong phút quan trọng như vậy không thấy bóng người, tức chết ta!
- Thành chủ bớt giận!
* * *
Bên dưới pho tượng Bắc vực Huyền Sương Chiến Thần.
Một nam nhân tráng niên khôi ngô mặc huyền sương chiến giáp, mái tóc đen xõa tung, eo có một vết thương bị cào nát gần như xé người gã ra làm hai. Nam nhân tráng niên khôi ngô mặc huyền sương chiến giáp vẫn đứng thẳng, kiếm to cắm trên mặt đất trước mắt, hai tay gác lên chuôi kiếm. Mười mấy Huyền Sương Thần Vệ đứng bên cạnh nam nhân tráng niên khôi ngô mặc huyền sương chiến giáp.
- Từ khi nào Nê Châu có cao thủ kiếm thuật như vậy? Tại sao Huyền Sương Thần Cung không có chút tin tức?
Mắt nam nhân tráng niên khôi ngô mặc huyền sương chiến giáp như điện nhìn chằm chằm chiến đấu trên bầu trời, lầm bầm:
- Nếu người này có thể đẩy lùi yêu hoàng, cứu mạng mấy trăm vạn người thì xem như công đức lớn, phải bẩm báo thần cung khen hắn.
Nói đến đây nam nhân tráng niên khôi ngô mặc huyền sương chiến giáp nhỏ giọng nói:
- Ta thấy luồng kiếm quang đó phát ra gần khu mười thành bắc, lập tức phái người điều tra xem có manh mối gì không.
- Tuân lệnh!
Hai Huyền Sương Thần Vệ mặc giáp vàng khom người, hóa thành tia chớp bay nhanh hướng Địa Hổ khách sạn.
Một Huyền Sương Thần Vệ kiềm không được nói:
- Tuần Sát Sử đại nhân hãy chữa vết thương đi.
- Không sao, nhìn xem tình hình đã, chờ nhìn xem đã. Ài, hy vọng người này sẽ thành công, không thì...
Một tay nam nhân tráng niên khôi ngô mặc huyền sương chiến giáp che vết thương bên hông, nhìn chăm chú chiến đấu trên bầu trời, biểu tình căng thẳng.
* * *
Hầu như mọi người đều chú ý đến chiến đấu trên bầu trời.
Vào lúc các cường giả Quắc thành đều thua trận, mọi người đã tuyệt vọng, lúc này lòng dâng lên hy vọng.
Vang lên tiếng yêu ma gầm rống trong trời đêm, yêu khí xanh đậm như nước sôi dâng trào, thường có một luồng kiếm quang bạc thô to đâm xuyên yêu khí xanh nghiền trời đêm.
Bởi vì mây yêu xanh bao phủ nên mọi người không thể thấy rõ cho đến giờ rốt cuộc là ai chiếm ưu thế trong trận chiến đấu này.
Nhưng kiếm quang bạc không ngừng đâm ra, cắt yêu khí xanh đậm nói lên cường giả kiếm thuật cho đến bây giờ vẫn chưa thua.
Trên bầu trời chợt vang tiếng gầm giẫn dữ:
- Grao! Grao!
Thanh âm như dã thú bị thương nổi điên.
Biến dị xảy ra.
Mây yêu xanh đậm vô biên vô hạn nhanh chóng co rút lại như cá voi hút nước, ánh sáng càng chói mắt hơn. Cuối cùng mây yêu co rút thành một đoàn sáng xanh biếc cỡ vài trăm thước như mặt trời yêu dã treo trên bầu trời, chiếu rọi Quắc thành sáng như ban ngày.
Mọi người đã thấy hai đối thủ.
Thiếu niên mặc áo xanh, phong độ như ngọc, tóc đen như suối, khí chất giống tiên. Tiếc rằng mặt hắn có ánh sáng mông lung bao phủ không thể thấy rõ mặt thật, nhưng chỉ một bóng dáng đã làm người kiềm không được liên tưởng các từ hình dung như tiêu sái, anh tuấn, phong lưu, hoa quý
Thư sinh áo xanh bí ẩn lơ lửng trong không trung, đâm ra từng chỉ là sẽ hiện kiếm quang sương lạnh rực rỡ chói mắt rạch không gian bắn hướng mặt trời xanh quái dị.
Thư sinh như tiên đứng yên, giơ tay nhấc chân phát ra lực lượng cực kỳ cường đại, vững vàng áp chế yêu hoàng của yêu tộc.
Bình luận truyện