Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 807: Yêu nữ hiện thân (hạ)
Đinh Hạo cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Đúng là mèo khóc chuột, giả từ bi. Yêu nữ, sự thật như thế nào trong lòng ngươi roàng nhất. Những tên ngu ngốc bị ngươi mê hoặc, không rõ trắng đen. Trường kiếm trong tay Đinh Hạo chưa từng thương hương tiếc ngọc!
Mắt Đinh Hạo bắn ra sát khí.
Nguyệt Hoa Tiên Nữ mỉm cười nói:
- Đến lúc này ngươi vẫn chấp mê bất ngộ, thật tiếc cho tư chất, tài hoa kinh người của ngươi. Nếu ngươi hạn ta thấu xương thì đấu với ta một trận, thả Cẩu thiếu hiệp ra được không?
Đinh Hạo không hề bị ảnh hưởng:
- Còn muốn giả nhân giả nghĩa thu mua lòng người sao? Ta từ khi võ đạo có tiểu thành, tung hoành Bắc Vực chưa từng giết nữ nhân như ngươi. Yêu nữ, dù ngươi che mờ mắt thiên hạ nhưng khó tránh nhất kiếm truy hồn.
Vẻ mặt Nguyệt Hoa Tiên Nữ từ bi nói:
- Nếu giết một mình Nguyệt Hoa có thể đổi lấy những oan hồn chết trong tay ngươi thì Nguyệt Hoa nguyện chết.
Mặt Đinh Hạo bình tĩnh nhưng ánh mắt nóng rực:
- Giết ngươi đúng là có thể cho những oan hồn an nghỉ. Ngươi kêu ta thả con chó của ngươi? Cũng được, thả hắn thì có sao. Hắn tự cam đọa lạc, lạm dụng yêu lực, sớm đã biến thành bán yêu. Cái thứ giả dối đê tiện như vậy giết hắn làm bẩn kiếm của ta.
Đinh Hạo nhấc chân đá Hắc Thương Vương Cẩu Kim từ hai mươi mốt tầng Hoàng Hạc lâu xuống đám đông.
Nguyệt Hoa Tiên Nữ biến sắc mặt nói:
- Ngươi thật độc ác.
Nguyệt Hoa Tiên Nữ hóa thành một luồng ánh trăng muốn đón lấy Hắc Thương Vương Cẩu Kim.
Đinh Hạo cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Như thế nào? Sợ người ta thấy cái gì trên người hắn sao?
Đinh Hạo chặn Nguyệt Hoa Tiên Nữ lại, kiếm thức như hồng, sát khí lạnh lẽo chặn Nguyệt Hoa Tiên Nữ lại giữa không trung.
Hai tay Nguyệt Hoa Tiên Nữ cầm hỗn độn mông lung như thần binh, kín không kẽ hở phong lại kiếm thức của Đinh Hạo nhưng cũng bị bám chặt.
Nguyệt Hoa Tiên Nữ hét hướng bầu trời:
- Không mau cứu người?
Trong không trung có vài cái bóng chớp lóe lao hướng Hắc Thương Vương Cẩu Kim té xuống dưới.
Đinh Hạo cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Yêu nữ, ngươi có trợ thủ chẳng lẽ ta không có sao?
Đinh Hạo húy sáo:
- Doremon, ra đi, nhờ vào ngươi!
Một tiếng mèo kêu kỳ dị vang lên:
- Meo!
Trên bầu trời có một ánh sáng bạc siêu nhanh xẹt qua.
Mấy bóng người định bắt lấy Hắc Thương Vương Cẩu Kim bị tia chớp bạc đụng văng ra ngoài, hét đau. Cuối cùng Hắc Thương Vương Cẩu Kim rớt xuống đất, bị người bên dưới nâng đỡ.
Nguyệt Hoa Tiên Nữ biến sắc mặt.
- Như thế nào? Yêu nữ sợ rồi?
Đinh Hạo cười nhạt, trực giác của hắn rất sắc bén, thanh kiếm rỉ sét như bão táp mưa sa áp chế nàng không thể thoát ra.
Nguyệt Hoa Tiên Nữ cười khúc khích nhưng không nói lớn mà truyền âm nhập mật khiêu khích Đinh Hạo:
- Đinh Hạo, mặc cho ngươi có thực lực thông thiên thì chỉ là con cờ của ta.
Kiếm thức của Đinh Hạo không ngừng, hắn cũng truyền âm:
- Nói vậy là ngươi giết những người đó?
Nguyệt Hoa Tiên Nữ truyền âm nhập mật đáp lại:
- Ha ha ha ha ha ha! Ngươi là người thông minh, tiếc rằng đã định là kẻ thất bại, chỉ là con cờ trong tay ta.
Nguyệt Hoa Tiên Nữ biến hỗn độn chi khí thành song kiếm, thân hình ưu mỹ, giống như tinh linh xinh đẹp múa trong trời trăng.
Đinh Hạo không thể không công nhận chỉ nhìn bề ngoài, khí chất thì Nguyệt Hoa Tiên Nữ là trời sinh vưu vật, có năng lực hấp dẫn hồn người.
Thực lực của Nguyệt Hoa Tiên Nữ rất mạnh, đôi hỗn độn chi hình hóa kiếm chặn lại kiếm thức của Đinh Hạo.
Đinh Hạo cười to bảo:
- Cờ? Ngươi đừng quên con tốt qua sông có thể lật trời. Yêu nữ, dù ngươi dụ dỗ chúng sinh thì sao? Hôm nay ta chém ngươi chết thì dù ván cờ còn đó cũng không liên quan đến ngươi!
Kiếm thức của Đinh Hạo nhanh và gấp, như bão táp mưa sa, kiếm pháp tinh diệu không gì sánh kịp.
Đao kiếm song thánh thể có thể nhìn thấu mọi kiếm pháp trần gian, tuy chỉ mới đánh nhau cỡ một chén trà nhưng Đinh Hạo đã bắt giữ được sơ hở áo nghĩa kiếm pháp của Nguyệt Hoa Tiên Nữ. Thanh kiếm rỉ sét như thủy ngân trút xuống, len vào sơ hở.
Nguyệt Hoa Tiên Nữ rơi vào thế bị động.
Đôi mắt Nguyệt Hoa Tiên Nữ tràn ngập giật mình, thiên phú, sự cường đại của Đinh Hạo khiến nàng không ngờ.
Nguyệt Hoa Tiên Nữ kinh hoảng.
Nguyệt Hoa Tiên Nữ thi triển kiếm quyết do người kia dạy, không phải kiếm thuật trên Vô Tận đại lục, sự mạnh mẽ tinh diệu càng khó nói rõ. Ai ngờ chưa đến một chén trà Đinh Hạo đã tìm ra sơ hở trong kiếm thuật này, Nguyệt Hoa Tiên Nữ dần không thể ngăn cản.
Nguyệt Hoa Tiên Nữ mơ hồ cảm giác bất cứ kiếm pháp nào cũng không thể khắc chế được thiếu niên áo xanh trước mặt nàng.
Thanh kiếm rỉ sét như vũ khí ăn xin vỉa hè sử dụng giống con rắn độc mỗi một kích làm Nguyệt Hoa Tiên Nữ cảm nhận chết chóc tới gần.
- Muốn qua sông? Sợ là con tốt nhà ngươi không có cơ hội đó. Dù ngươi có thực lực thông thiên thì sao? Ha ha ha ha ha ha! Không thành thần rốt cuộc chỉ là con kiến. Muốn lấy bạo lực phá cục, rất nhiều đồ ngu đều nghĩ thế nhưng cuối cùng chúng đều thành xương khô.
Nguyệt Hoa Tiên Nữ cười khúc khích lùi lại.
Đinh Hạo lạnh lùng cười:
- Vậy chờ xem ai mới là đồ ngu.
Kiếm thức của càng thêm gấp gáp điên cuồng, giống như cuồng phong bão tố, như bóng với hình, không cho Nguyệt Hoa Tiên Nữ cơ hội thở dốc. Thanh kiếm rỉ sét bám riết không tha điểm yếu trán đối thủ.
Ánh sáng hỗn độn mông lung chớp lóe quanh thân Nguyệt Hoa Tiên Nữ có xu hướng suy kiệt.
Nguyệt Hoa Tiên Nữ đổi kiếm thức, hóa thành luồng sáng trốn khỏi vòng chiến.
- Muốn đi? Muộn rồi!
Tối nay Đinh Hạo một mình bước vào nguy hiểm là vì dụ người Diệu Dục Trai ra, sao có thể trơ mắt nhìn Nguyệt Hoa Tiên Nữ trốn thoát? Đinh Hạo như bóng với hình, kiếm quang tựa mưa sao băng bao phủ Nguyệt Hoa Tiên Nữ.
- Kiếm pháp hay!
Nguyệt Hoa Tiên Nữ khen từ tận đáy lòng, khuôn mặt phong hoa tuyệt địa không hề kinh hoàng, nhẹ vẫy tay hướng đối diện.
Đinh Hạo biến sắc mặt.
Bởi vì hơi thở vô cùng đáng sợ bỗng nhiên làm khó dễ âm thầm đánh lén sau lưng Đinh Hạo.
Đinh Hạo từ bỏ Nguyệt Hoa Tiên Nữ, xoay người giơ kiếm ngưng kết tường băng trước mặt.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một bàn tay to như tay thần đánh nát tường băng, mang theo khí thế không gì sánh bằng bóp Đinh Hạo như muốn bóp nát con kiến, cực kỳ kiêu căng.
- Đây là... Đây là Thần Linh Thủ Ấn, thần thông trấn giáo của Lạc Thần Sơn...
- Trời ạ, truyền nhân của Lạc Thần Sơn ra tay rồi sao?
- Tốt qua, cuồng ma giết người đến từ Bắc vực chết chắc!
- Ha ha ha ha ha ha! Cao thủ thật sự xuất hiện, Lạc Thần Sơn là siêu tông phái xếp hai mươi hàng đầu Trung Thổ Thần Châu, tông môn nặng ký trong Trung Thổ Thần Châu, không thể khinh thường.
- Lạc Thần Đại Chưởng Ấn được gọi là có thể đánh rơi thần linh, vô cùng thần diệu, chiến quyết xếp hạng chín trên Bảng Trung Thổ kỳ công võ điển. Cuồng ma giết người đến từ Bắc vực đó làm sao đỡ nổi?
Kim thủ ấn cực kỳ kiêu căng vừa xuất hiện dẫn đến những người xung quanh hò reo.
- Ha ha ha ha ha ha! Đúng là mèo khóc chuột, giả từ bi. Yêu nữ, sự thật như thế nào trong lòng ngươi roàng nhất. Những tên ngu ngốc bị ngươi mê hoặc, không rõ trắng đen. Trường kiếm trong tay Đinh Hạo chưa từng thương hương tiếc ngọc!
Mắt Đinh Hạo bắn ra sát khí.
Nguyệt Hoa Tiên Nữ mỉm cười nói:
- Đến lúc này ngươi vẫn chấp mê bất ngộ, thật tiếc cho tư chất, tài hoa kinh người của ngươi. Nếu ngươi hạn ta thấu xương thì đấu với ta một trận, thả Cẩu thiếu hiệp ra được không?
Đinh Hạo không hề bị ảnh hưởng:
- Còn muốn giả nhân giả nghĩa thu mua lòng người sao? Ta từ khi võ đạo có tiểu thành, tung hoành Bắc Vực chưa từng giết nữ nhân như ngươi. Yêu nữ, dù ngươi che mờ mắt thiên hạ nhưng khó tránh nhất kiếm truy hồn.
Vẻ mặt Nguyệt Hoa Tiên Nữ từ bi nói:
- Nếu giết một mình Nguyệt Hoa có thể đổi lấy những oan hồn chết trong tay ngươi thì Nguyệt Hoa nguyện chết.
Mặt Đinh Hạo bình tĩnh nhưng ánh mắt nóng rực:
- Giết ngươi đúng là có thể cho những oan hồn an nghỉ. Ngươi kêu ta thả con chó của ngươi? Cũng được, thả hắn thì có sao. Hắn tự cam đọa lạc, lạm dụng yêu lực, sớm đã biến thành bán yêu. Cái thứ giả dối đê tiện như vậy giết hắn làm bẩn kiếm của ta.
Đinh Hạo nhấc chân đá Hắc Thương Vương Cẩu Kim từ hai mươi mốt tầng Hoàng Hạc lâu xuống đám đông.
Nguyệt Hoa Tiên Nữ biến sắc mặt nói:
- Ngươi thật độc ác.
Nguyệt Hoa Tiên Nữ hóa thành một luồng ánh trăng muốn đón lấy Hắc Thương Vương Cẩu Kim.
Đinh Hạo cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Như thế nào? Sợ người ta thấy cái gì trên người hắn sao?
Đinh Hạo chặn Nguyệt Hoa Tiên Nữ lại, kiếm thức như hồng, sát khí lạnh lẽo chặn Nguyệt Hoa Tiên Nữ lại giữa không trung.
Hai tay Nguyệt Hoa Tiên Nữ cầm hỗn độn mông lung như thần binh, kín không kẽ hở phong lại kiếm thức của Đinh Hạo nhưng cũng bị bám chặt.
Nguyệt Hoa Tiên Nữ hét hướng bầu trời:
- Không mau cứu người?
Trong không trung có vài cái bóng chớp lóe lao hướng Hắc Thương Vương Cẩu Kim té xuống dưới.
Đinh Hạo cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Yêu nữ, ngươi có trợ thủ chẳng lẽ ta không có sao?
Đinh Hạo húy sáo:
- Doremon, ra đi, nhờ vào ngươi!
Một tiếng mèo kêu kỳ dị vang lên:
- Meo!
Trên bầu trời có một ánh sáng bạc siêu nhanh xẹt qua.
Mấy bóng người định bắt lấy Hắc Thương Vương Cẩu Kim bị tia chớp bạc đụng văng ra ngoài, hét đau. Cuối cùng Hắc Thương Vương Cẩu Kim rớt xuống đất, bị người bên dưới nâng đỡ.
Nguyệt Hoa Tiên Nữ biến sắc mặt.
- Như thế nào? Yêu nữ sợ rồi?
Đinh Hạo cười nhạt, trực giác của hắn rất sắc bén, thanh kiếm rỉ sét như bão táp mưa sa áp chế nàng không thể thoát ra.
Nguyệt Hoa Tiên Nữ cười khúc khích nhưng không nói lớn mà truyền âm nhập mật khiêu khích Đinh Hạo:
- Đinh Hạo, mặc cho ngươi có thực lực thông thiên thì chỉ là con cờ của ta.
Kiếm thức của Đinh Hạo không ngừng, hắn cũng truyền âm:
- Nói vậy là ngươi giết những người đó?
Nguyệt Hoa Tiên Nữ truyền âm nhập mật đáp lại:
- Ha ha ha ha ha ha! Ngươi là người thông minh, tiếc rằng đã định là kẻ thất bại, chỉ là con cờ trong tay ta.
Nguyệt Hoa Tiên Nữ biến hỗn độn chi khí thành song kiếm, thân hình ưu mỹ, giống như tinh linh xinh đẹp múa trong trời trăng.
Đinh Hạo không thể không công nhận chỉ nhìn bề ngoài, khí chất thì Nguyệt Hoa Tiên Nữ là trời sinh vưu vật, có năng lực hấp dẫn hồn người.
Thực lực của Nguyệt Hoa Tiên Nữ rất mạnh, đôi hỗn độn chi hình hóa kiếm chặn lại kiếm thức của Đinh Hạo.
Đinh Hạo cười to bảo:
- Cờ? Ngươi đừng quên con tốt qua sông có thể lật trời. Yêu nữ, dù ngươi dụ dỗ chúng sinh thì sao? Hôm nay ta chém ngươi chết thì dù ván cờ còn đó cũng không liên quan đến ngươi!
Kiếm thức của Đinh Hạo nhanh và gấp, như bão táp mưa sa, kiếm pháp tinh diệu không gì sánh kịp.
Đao kiếm song thánh thể có thể nhìn thấu mọi kiếm pháp trần gian, tuy chỉ mới đánh nhau cỡ một chén trà nhưng Đinh Hạo đã bắt giữ được sơ hở áo nghĩa kiếm pháp của Nguyệt Hoa Tiên Nữ. Thanh kiếm rỉ sét như thủy ngân trút xuống, len vào sơ hở.
Nguyệt Hoa Tiên Nữ rơi vào thế bị động.
Đôi mắt Nguyệt Hoa Tiên Nữ tràn ngập giật mình, thiên phú, sự cường đại của Đinh Hạo khiến nàng không ngờ.
Nguyệt Hoa Tiên Nữ kinh hoảng.
Nguyệt Hoa Tiên Nữ thi triển kiếm quyết do người kia dạy, không phải kiếm thuật trên Vô Tận đại lục, sự mạnh mẽ tinh diệu càng khó nói rõ. Ai ngờ chưa đến một chén trà Đinh Hạo đã tìm ra sơ hở trong kiếm thuật này, Nguyệt Hoa Tiên Nữ dần không thể ngăn cản.
Nguyệt Hoa Tiên Nữ mơ hồ cảm giác bất cứ kiếm pháp nào cũng không thể khắc chế được thiếu niên áo xanh trước mặt nàng.
Thanh kiếm rỉ sét như vũ khí ăn xin vỉa hè sử dụng giống con rắn độc mỗi một kích làm Nguyệt Hoa Tiên Nữ cảm nhận chết chóc tới gần.
- Muốn qua sông? Sợ là con tốt nhà ngươi không có cơ hội đó. Dù ngươi có thực lực thông thiên thì sao? Ha ha ha ha ha ha! Không thành thần rốt cuộc chỉ là con kiến. Muốn lấy bạo lực phá cục, rất nhiều đồ ngu đều nghĩ thế nhưng cuối cùng chúng đều thành xương khô.
Nguyệt Hoa Tiên Nữ cười khúc khích lùi lại.
Đinh Hạo lạnh lùng cười:
- Vậy chờ xem ai mới là đồ ngu.
Kiếm thức của càng thêm gấp gáp điên cuồng, giống như cuồng phong bão tố, như bóng với hình, không cho Nguyệt Hoa Tiên Nữ cơ hội thở dốc. Thanh kiếm rỉ sét bám riết không tha điểm yếu trán đối thủ.
Ánh sáng hỗn độn mông lung chớp lóe quanh thân Nguyệt Hoa Tiên Nữ có xu hướng suy kiệt.
Nguyệt Hoa Tiên Nữ đổi kiếm thức, hóa thành luồng sáng trốn khỏi vòng chiến.
- Muốn đi? Muộn rồi!
Tối nay Đinh Hạo một mình bước vào nguy hiểm là vì dụ người Diệu Dục Trai ra, sao có thể trơ mắt nhìn Nguyệt Hoa Tiên Nữ trốn thoát? Đinh Hạo như bóng với hình, kiếm quang tựa mưa sao băng bao phủ Nguyệt Hoa Tiên Nữ.
- Kiếm pháp hay!
Nguyệt Hoa Tiên Nữ khen từ tận đáy lòng, khuôn mặt phong hoa tuyệt địa không hề kinh hoàng, nhẹ vẫy tay hướng đối diện.
Đinh Hạo biến sắc mặt.
Bởi vì hơi thở vô cùng đáng sợ bỗng nhiên làm khó dễ âm thầm đánh lén sau lưng Đinh Hạo.
Đinh Hạo từ bỏ Nguyệt Hoa Tiên Nữ, xoay người giơ kiếm ngưng kết tường băng trước mặt.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một bàn tay to như tay thần đánh nát tường băng, mang theo khí thế không gì sánh bằng bóp Đinh Hạo như muốn bóp nát con kiến, cực kỳ kiêu căng.
- Đây là... Đây là Thần Linh Thủ Ấn, thần thông trấn giáo của Lạc Thần Sơn...
- Trời ạ, truyền nhân của Lạc Thần Sơn ra tay rồi sao?
- Tốt qua, cuồng ma giết người đến từ Bắc vực chết chắc!
- Ha ha ha ha ha ha! Cao thủ thật sự xuất hiện, Lạc Thần Sơn là siêu tông phái xếp hai mươi hàng đầu Trung Thổ Thần Châu, tông môn nặng ký trong Trung Thổ Thần Châu, không thể khinh thường.
- Lạc Thần Đại Chưởng Ấn được gọi là có thể đánh rơi thần linh, vô cùng thần diệu, chiến quyết xếp hạng chín trên Bảng Trung Thổ kỳ công võ điển. Cuồng ma giết người đến từ Bắc vực đó làm sao đỡ nổi?
Kim thủ ấn cực kỳ kiêu căng vừa xuất hiện dẫn đến những người xung quanh hò reo.
Bình luận truyện