Đào Mềm

Chương 18



Bồn tắm trước giờ vẫn được coi là vật bài trí cuối cùng cũng phát huy tác dụng.

Nguyễn Đào ghé vào trên ngực Hàn Mạc, miệng nhỏ sưng đỏ đóng mở thở dốc, cơ thể trắng nõn lại xụi lơ giống như cọng mì bị nấu quá lửa, mệt mỏi đã thoáng giảm bớt, bây giờ lại bị nước ấm và ôm ấp nóng rực của nam nhân làm cho đứt hơi.

Hàn Mạc đang bấm điện thoại, mười phút trước Dương Tư nhắn tin tới trêu chọc hắn chuyện "năm phút", hắn trực tiếp mặc kệ, lại hỏi: Món đồ chơi lúc trước của cậu đâu?

Dương Tư: Trao đổi, tục xưng là đổi sủng.

Hàn Mạc rất ghét bỏ nheo mắt lại, mấy cái loại chuyện như thế này là chuyện mà đống ăn chơi sa đọa, nhóm con cháu phú nhị đại, phú tam đại thường chơi.

Dương Tư: Đổi đến đổi đi chơi chán rồi thì tặng người khác, dù sao cũng đều đã qua tay tôi.

Hàn Mạc lấy di động ra, rũ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ đang gối đầu lên ngực mình, nói nhỏ: "Ngủ rồi sao?"

Nguyễn Đào vội vàng nắm chặt cơ hội: "Tiên sinh... Tiên sinh, em không được..."

"Hử?"

"Em... thiếu oxy..."

Hàn Mạc nhéo cằm cậu, làm cho cậu ngẩng mặt lên: "Sao lại không nói sớm?"

Nguyễn Đào há miệng thở dốc: "Ngài đang bận..."

Hàn Mạc lại liếc nhìn điện thoại một cái, vừa lúc tin nhắn mới đến: Sao vậy, cậu muốn ra tay? Vậy thì cứ đưa cho tôi chơi trước một lúc?

Hàn Mạc hừ cười một tiếng, ném điện thoại lên kệ, sau đó hôn lên chóp mũi Nguyễn Đào: "Ngoan như vậy sao, nếu tôi nói tôi sẽ đưa em cho người khác thì em có ngoan ngoãn nghe lời tôi hay không?"

Nguyễn Đào chậm chạp hiểu ra, nước măt nhất thời muốn rớt xuống.

Hàn Mạc không dỗ cậu ngậm lấy cánh môi run rẩy của cậu, một bên hôn cậu một bên độ khí cho cậu, khẽ cười nói: "Thao nhiều cũng không chịu nổi, mà dọa một lát cũng không chịu được."

Dứt lời ôm cậu lên nói: "Cái miệng nhỏ nên không thao được, lá gan nhỏ nên không dọa được, có phải hay không?"

Nguyễn Đào ngơ ngác, ngài ấy đang nói cái gì vậy chứ!

Cậu bị khăn tắm lớn bọc lại, chỉ lộ ra cái đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm Hàn Mạc không rời: "Tiên sinh..."

Hàn Mạc đứng trước bồn rửa tay chỉ huy: "Kéo ngăn kéo ra."

Nguyễn Đào làm gì có tay mà kéo ra? Hơn nữa cậu cũng không muốn kéo ra, chôn mặt trong hõm vai kim chủ giống như động vật nhỏ đang ngủ đông, không động đậy.

Hàn Mạc trêu cậu đến sung sướng, một bảo bối như vậy sao có thể để cho Dương Tư đạp hư được?

Kim thoa ở trong ngăn kéo, Hàn Mạc ôm cậu ngồi lên bồn rửa tay, duỗi một tay lấy cây kim thoa dài có khảm một viên ngọc ra.

Giống như là phản xạ có điều kiện, Nguyễn Đào chỉ liếc mắt một cái đã sợ đến trái tim run rẩy.

"Ngậm."

Không muốn, nhưng đây không phải là chuyện cậu có thể quyết định.

Nguyễn Đào hé miệng, một mặt dùng ánh mắt cầu xin, một mặt không tình nguyện mà cắn lên cây châm dài lạnh băng, kim chủ vô cùng vừa lòng: "Lát nữa sẽ không sợ em phun ra nữa."

Giường lớn trong phòng ngủ được ánh sáng nhu hòa bao phủ vô cùng ấm áp, Nguyễn Đào vừa được thả xuống đã lăn vào bên trong, giãy giụa bên mép giường, nửa người dưới còn đang bọc khăn tắm, hai tay bên trên đã cầm lấy gối đầu giấu kim thoa vào.

Đáng tiếc, mê người mà không tự biết chính là nói quả đào mềm mại nhiều nước này.

Hàn Mạc tùy tay cầm lấy tấm vải buộc ngực trên tủ đầu giường, thừa dịp Nguyễn Đào còn chưa xoay người đã đè người xuống gối, hứng thú tăng vọt: "Dưới mi mắt tôi mà còn dám phản kháng, gan to ra rồi đúng không?"

Nguyễn Đào xin tha: "Không phải... Ngài..."

Hàn Mạc ngắt lời cậu: "Vẫn còn thiếu oxy sao?"

Vừa ra khỏi phòng tắm đã đỡ hơn rồi, Nguyễn Đào lắc đầu, nắm ngọn tóc nhọn nhọn của mình lấy lòng cọ cọ hắn: "Tiên sinh, em..."

Lại lần nữa bị đánh gãy, không phải là ngôn ngữ mà là bị bắt tay, bị Hàn Mạc dùng buộc ngực trói chặt cổ tay.

Cuối cùng Nguyễn Đào cũng ý thực được tiếp theo mình sẽ không gặp được chuyện gì tốt, cậu vội vàng tránh né, giấu tay vào trong ngực không dám động đậy, nhưng lại bị kim chủ dễ dàng ngăn chặn.

"Tiên sinh, tiên sinh."

"Ừ, có bị siết đau hay không?"

Nguyễn Đào trơ mắt nhìn cái nơ con bướm giữa hai cổ tay mình, khóc không ra nước mắt, cậu rũ đầu nhận mệnh nói: "...Không..."

Thế là vành tai nhận được một cái hôn.

Khăn tắm bị ném trên mặt đất, Hàn Mạc hôn một đường từ vai lưng trơn bóng của cậu đến phía dưới hai bên mông nhỏ, dưới ánh sáng nhu hòa càng có vẻ dễ bắt nạt, Hàn Mạc duỗi lưỡi liếm lên, rước lấy một chuỗi run rẩy và rên rỉ, nước bọt thấm ướt cánh mông, vô cùng sắc tình.

Nguyễn Đào có chút lâng lâng, đây là tiền diễn sao? Cánh mông lại bị cắn một cái, cắn đến cậu nằm im trong ổ chăn lên men nhũn ra, thậm chí còn lòng tham không đáy mà chủ động dẩu mông muốn càng nhiều.

Hàn Mạc có tâm muốn yêu thương cậu, vốn là hai cục bột trắng đầy vệt đỏ loang lổ, bây giờ lại thêm vài dấu răng sâu cạn không đồng nhất, đôi tay hắn dọc theo vòng eo chậm rãi xoa nắn sờ xuống dưới, lúc sờ đến trên đùi, môi lưỡi của hắn cũng đã mút tới cẳng chân cong cong, đây cũng là một bộ phận mẫn cảm, nhẹ nhàng liếm một cái đã có thể làm cho đôi chân này duỗi loạn.

"Đừng nhúc nhích."

Cặp mông lại bị thưởng một cái tát.

Nguyễn Đào không thể khống chế chính mình, cậu nhịn không được co rúm lại, tiếng rên rỉ cũng như nụ hôn đang lướt trên làn da không dừng lại được, cẳng chân lại bị cắn một ngụm, nơi đó chưa từng có người chạm qua, cả người cậu giật mình run lên một cái, gối đầu cũng bị đánh nghiêng, dùng giọng nói mềm nhũn gọi "tiên sinh".

Chân cũng trắng nõn, Hàn Mạc dùng một tay nắm lấy thưởng thức, hắn đột nhiên cười nhẹ, ngồi dậy nhấc cái eo nhỏ lên ôm người lại đây, đè chặt Nguyễn Đào vào trong ngực.

"Tôi nhớ rằng đã từng xem một bộ phim nói tới thanh lâu thời cổ đại, cởi giày thêu của hoa khôi làm chén rượu, sau khi rót đầy rượu ngon những khách đang ngồi sẽ liên tục truyền nhau mà uống."

Nói một câu hôn hai cái, Hàn Mạc cọ xát cánh môi cậu: "Nếu là ở thanh lâu, em nói xem bộ dáng này của em có thể gánh nổi chức hoa khôi hay không?"

Nguyễn Đào suy nghĩ một chút, lắc đầu đôi tay đặt hai bên má, một bộ dáng đáp đề vô cùng nghiêm túc.

"Không gánh được?" Hàn Mạc nói nhỏ: "Tôi thấy cũng không khác nhau lắm đâu."

"Em đây... em sẽ không đi thanh lâu..." Nguyễn Đào rất có tự giác từng giờ từng phút đều duy trì lòng trung thành với kim chủ: "Em sẽ ở trong phủ ngài làm gã sai vặt."

Hàn Mạc nghe xong cười ra tiếng, khuôn mặt ửng hồng của cậu còn bày ra vẻ mặt vô cùng kiên định, hắn trêu chọc: "Quét rác hả?"

"Pha trà nữa."

"Còn gì nữa?"

"Giặt quần áo."

"Ừ, còn gì nữa?"

Nguyễn Đào rất thích những lần nằm trong ổ chăn đối thoại như này, bị bắt lấy cổ tay cột lên đầu giường cũng thuận theo không lộn xộn, cậu ngẩng cổ nghênh đón kim chủ để lại từng dấu hôn, cậu nói: "Còn... ấm giường."

Hàn Mạc tựa hồ là "ừ" một tiếng, nghe không rõ, ngậm đầu v* vào trong miệng làm cho ngữ điệu của hắn trở nên mơ hồ.

Khoái cảm bén nhọn đánh xuống đỉnh đầu Nguyễn Đào, khiến cậu cầm lòng không được mà kêu dâm thật dài, eo mềm bị một đoạn cánh tay ôm lấy. Hàn Mạc gắt gao đè cậu vào trong lồng ngực, một bên mút ra tiếng nước dâm mĩ, một bên đưa đẩy nửa người dưới hung hăng bắt nạt cậu.

Còn chưa cắm vào, dương v*t đang dựng thẳng kia đang cọ xát trên hai cẳng chân trắng nõn thon dài của cậu, lực độ quá mạnh, chưa được vài cái đã làm cho làn da cậu đỏ bừng giống như quả đào hồng chín rục, Hàn Mạc phun đầu v* đã bị chơi đến cứng ngắc ra, cười nhẹ nói: "Nha đầu ấm giường."

Nguyễn Đào thở dốc không thành bộ dáng, trước kia lúc không uống thuốc, đầu v* chính là điểm mẫn cảm chỉ chạm vào một cái đã giống như là bị điện giật, bây giờ cậu hận không thể có một cái kẹp kẹp ở bên trên ngăn ngứa, hoặc là muốn bị véo mạnh, muốn bị bóp đến đau.

Cậu hơi hơi vặn eo, dựng thẳng đầu ngực chưa được yêu thương bên kia lên: "Tiên sinh, bên này... cũng muốn..."

Hàn Mạc đang hôn rốn cậu, nơi đó có một cái lỗ nho nhỏ nhưng hắn lại cảm thấy không tì vết, hắn lại đưa mắt đánh giá đầu v* đưa tới cửa kia, dùng ngón tay nắm lấy khảy khảy, khiến cho Nguyễn Đào xấu hổ đến cắn môi rên rỉ.

Hàn Mạc hỏi: "Lúc xỏ khuyên có đau hay không?"

Nguyễn Đào nhìn hắn, đôi mắt vốn ướt át đong đầy tủi thân, cậu mở rộng hai chân câu lấy eo nam nhân, lầu bầu nói: "Đau lắm... Em bị nhiễm trùng rất lâu, còn sinh mủ nữa..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện