Đào Mềm

Chương 30



"Chuyện thứ nhất là.. em muốn đi tìm việc để làm."

Hàn Mạc có chút ngoài ý muốn: "Tiền không đủ dùng sao?"

Nhưng tấm thẻ mà hắn cho cậu kia không thể nào dùng hết được, số tiền bên trong đủ cho cậu tiêu xài đến một, hai năm.

Ngay sau đó, Hàn Mạc liên hệ đến câu hỏi lúc nãy của cậu, trong đầu hắn lập tức nhảy ra một cái suy đoán cũng rất ngoài ý muốn: "À, muốn chuộc thân sao?"

Nguyễn Đào siết chặt cái nĩa, giả vờ bình tĩnh, run rẩy khẳng định nói: "Vâng."

Hàn Mạc chôn trong cổ cậu cười không ngừng, làm cho Nguyễn Đào sinh ra một loại ảo giác mình sắp làm cho kim chủ cười đến chết, cậu cuống quít giải thích: "Em, không phải là em không thích ngài, em rất thích ngài, nhưng em chỉ sợ tương lai có một ngày - -"

"Sợ một ngày nào đó tôi không cần em nữa, đưa em cho người khác sao?"

"...Vâng. Ngài có thể đừng đưa em cho người khác không ạ? Lúc mà ngài không cần em nữa, có thể thả cho em đi không ạ?"

Hàn Mạc ngồi dậy, nhìn đôi mắt vốn đã khóc đến đỏ bừng của cậu lại bắt đầu ướt át, không biết là do sợ hay là đang nghĩ đến cái gì, hắn tiếp tục phỏng đoán: "Em muốn tìm việc làm để kiếm tiền, sau đó tích góp từng chút, lúc đủ rồi sẽ trả lại cho tôi?"

Nguyễn Đào dùng giọng mũi "dạ" một tiếng, khẩn cầu nói: "Cầu xin ngài."

Hàn Mạc không hé răng, thần bí khó lường đột nhiên lại nâng tay đặt lên mu bàn tay Nguyễn Đào, dắt tay cậu cùng nhau chậm rì rì cắt bò bít tết, cắt xong đút cho Nguyễn Đào ăn trước, hỏi: "Muốn tìm việc gì? 55 vạn, thêm tiền lãi nữa, tôi làm tròn lên 60 vạn, em muốn tiết kiệm đến chừng nào mới xong?"

60 vạn thì 60 vạn, lãi 5 vạn đã rất tốt rồi, Nguyễn Đào phát hiện kim chủ của cậu không giống như đang tức giận cố gắng kìm nén không khóc trả lời: "Chắc vẫn là làm đầu bếp ạ. Mỗi lần dành dụm được 10 vạn thì em sẽ trả cho ngài một lần, hoặc dùng cách khác cũng được ạ, em nghe theo ngài."

Căn bản mà nói, lời cầu xin ngoài dự đoán này cũng coi như không mưu mà hợp với ý định của Hàn Mạc.

Chỉ là mục đích cuối cùng dường như không quá giống nhau.

Nhưng cho dù không giống nhau cũng không quan trọng, Hàn Mạc hơi hơi mỉm cười, từng đợt ác ý không ngừng nhảy ra bên ngoài, hắn thậm chí có chút gấp không chờ nổi.

"Đầu bếp?"

"Vâng. Em cũng sẽ cẩn thận sắp xếp thời gian, tận lực làm cho ngài không có cảm giác là em ra ngoài làm việc, em vẫn như cũ chờ lệnh của ngài!"

Hàn Mạc cười rộ lên: "Lúc trước em nói đầu bếp lương cao, là cao bao nhiêu? Một tháng cho em nhiều không?"

Tâm trạng hư vinh quấy phá, Nguyễn Đào giơ tay ra hiệu: "Một vạn."

Buông nĩa, Hàn Mạc nắm lấy tay cậu cầm cái muỗng lên ăn canh, mệnh lệnh: "Tôi trả cho em một vạn, về sau mỗi ngày đi làm cùng tôi, tan làm cùng tôi, buổi trưa phải làm cho tôi một mâm đồ ăn mà người khác không được ăn, bưng tới ăn cùng với tôi."

Nguyễn Đào sợ ngây người.

Cái tay cậu giống như con rối gỗ bị giật dây, đi theo động tác của Hàn Mạc, cái muỗng đưa tới bên môi, cậu mở miệng ra, nếm được mùi vị còn ngọt ngào hơn cả bơ.

Cậu ngẩng mặt, nước mặt rớt xuống xoạch xoạch: "Thật không ạ? Tiên sinh, có thật không ạ?"

"Khóc nữa sẽ biến thành giả."

Nguyễn Đào vội vàng cắn môi.

Nếu theo lời của kim chủ nói, cậu tính toán đâu ra đấy, để dành một vạn mỗi tháng, không tới ba năm sau thì cậu có thể chuộc thân cho mình rồi.

Khi đó cậu đã được tự do, có thể dùng thân phận bình đẳng hoàn toàn mới, bày tỏ tình cảm của mình với kim chủ, cho dù bị từ chối, cậu cũng có thể to gan mà theo đuổi hắn, không sợ hãi.

Hàn Mạc chê cười cậu một câu "túi khóc", cánh tay ôm chặt eo cậu thúc giục cậu tiếp tục đút đồ ăn, lại thúc giụa cậu nói ra yêu cầu thứ hai.

"Chuyện thứ hai..." Nguyễn Đào quyết định trước tiên cứ bán thảm trước: "Em có một người bạn cùng phòng cậu ấy - - "

"Người khác đều là có một người bạn tốt."

"À vâng, cậu ấy cũng là bạn tốt của em."

Mỗi lần cậu lo lắng đều sẽ trở nên ngớ ngẩn, Hàn Mạc ngậm lấy miếng cánh gà được đút tới, nghe cậu nói: "Chúng em gặp nhau ở hội sở, cậu ấy giống với em đều là dược nương*, nhưng mà cậu ấy...Cậu ấy rất thảm, gặp được một tên kim chủ thích ngược thân, nhốt cậu ấy trong lồng sắt, nhục nhã chà đạp cậu ấy, toàn thân cậu ấy đều bị thương."

Hàn Mạc đánh thẳng vào trọng điểm: "Sao em lại biết?"

Nguyễn Đào thả bộ đồ ăn xuống, không trốn tránh, mặt đối mặt, cậu xoay người ôm lấy cánh tay Hàn Mạc, một năm một mười thẳng thắn kể hết, từ chuyện hôm qua ra ngoài mua thuốc gặp Tự Nhiên đến việc dẫn Tự Nhiên về nhà, cuối cùng nước mắt lưng tròng nhận sai: "Em không dám nói với ngài là vì sợ ngài không vui, cũng sợ ngài sẽ đuổi cậu ấy đi."

Chuyện xưa thật sự là làm cho người khác thương tiếc, Hàn Mạc cũng rất cảm khái, hắn ghét nhất chính là loại khốn nạn ỷ mình có tiền thì không xem người khác ra gì.

Tin tức tài chính kinh tế trên TV đã hết, màn hình màu sắc rực rỡ đang phát trực tiếp thị trường chứng khoán, từng đường thẳng lên lên xuống xuống giống hệt như nhịp tim của Nguyễn Đào, kim chủ không nói lời nào, cậu cũng vô cùng lo sợ.

Nguyễn Đào nửa quỳ, xoay người, lấy lòng ôm cổ Hàn Mạc: "Tiên sinh, em chọc ngài tức giận, em xin lỗi."

Hàn Mạc giữ cái ót cậu hôn cậu, cười thở dài: "Tôi không tức giận."

"Ngài đừng tức giận mà." Nguyễn Đào ngồi lên đùi hắn, ôm eo hắn hứa hẹn nói: "Em sẽ nghe lời, về sau có chuyện gì em đều sẽ báo cho ngài."

"Tôi đang nghĩ, tối hôm qua lúc chúng ta gọi video, bạn cùng phòng của em đang ở đâu? Đang xem trực tiếp sao?"

"...?!"

Nguyễn Đào chưa từng nghĩ tới sẽ bị hỏi về chuyện này, cậu không chút do dự nói dối: "Lúc đó cậu ấy đã ngủ trong phòng khách rồi, em cũng đã khóa cửa phòng ngủ chính."

"Vậy sao." Hàn Mạc lại hỏi: "Tôi còn đang nghĩ, chắc là em vẫn còn có chuyện muốn cầu tôi... Để tôi đoán xem, em muốn cầu tôi tới hội sở lấy thuốc có phải không?"

Nguyễn Đào nhìn hắn, trong mắt tràn đầy hi vọng, cậu ôm hắn càng chặt: "Ngài có đồng ý không ạ? Loại thuốc đó có thể giúp cậu ấy trở lại thành bộ dạng vốn có, ngài nguyện ý giúp cậu ấy chứ ạ?"

"Có nguyện ý hay không còn phải xem biểu hiện của em."

Nguyễn Đào "ô" một tiếng liền chôn trong hõm vai Hàn Mạc vui vẻ khóc.

Hàn Mạc bật cười: "Biểu hiện không ra sao."

Mới khóc hai tiếng đã nghẹn lại, Nguyễn Đào lấy tay áo lau mặt, đặc biệt lau sạch nước mũi, sau đó nâng mặt Hàn Mạc lên hiến hôn.

"Em có muốn không? Tiện thể lấy thêm một phần."

Đương nhiên là muốn!

"Bây giờ còn chưa muốn ạ."

Hàn Mạc hiểu rõ: "Chờ tới ngày chuộc thân lại muốn."

Nguyễn Đào rất vui vẻ, đợi cho đến ngày có thể chuộc thân, nếu cậu theo đuổi được kim chủ, cậu có thể không cần thuốc nữa, đặc biệt không cần!

Nguyễn Đào dính chặt trong ngực Hàn Mạc làm nũng, lại nghĩ đến lúc nói tin này cho Tự Nhiên biết, không biết cậu ấy sẽ vui đến cỡ nào.

"Đi đi." Hàn Mạc vỗ vỗ sau lưng cậu: "Lấy di động của tôi tới đây."

Nguyễn Đào mừng như điên nghe theo hắn chỉ huy, đi tới phòng ngủ cầm điện thoại trình lên cho kim chủ đại nhân, lại tự mình nhào vào trong ngực kim chủ vô cùng biết ơn mà cắt cánh gà ra cho kim chủ ăn.

Một cú điện thoại chỉ nói hai ba câu, hẹn ngày mai sẽ gửi kích thích tố và thuốc qua bưu điện đến tận nhà.

Nguyễn Đào quả thật đã vui vẻ đến mức không cách nào miêu tả, thật sự là quá mức thuận lợi rồi!

Đều nhờ kim chủ của cậu quá tốt bụng!

Lời nói Nguyễn Đào phát ra từ nội tâm: "Tiên sinh, ngài làm việc tốt nhất định sẽ được báo đáp."

Hàn Mạc "ừ" một tiếng: "Mau ăn đi."

Nói xong liền tiến đến bên tai Nguyễn Đào, ngậm chặt vành tai mềm mại kia: "Ăn xong rồi thì để tôi ôm một lát."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện