Đạo Mộ Bút Ký
Quyển 8 - Chương 96
Càng nghĩ càng ngán ngẩm, tôi nhận ra phương án nào cũng bất khả thi, có lẽ tôi sẽ không thể thay đổi chủ ý của hắn được.
Nhưng gì thì gì, tôi vẫn muốn thử sức một lần. Tôi còn nghĩ, phải chăng Muộn Du Bình chỉ muốn đến định cư trong một thôn nhỏ dưới chân núi Trường Bạch, ngày ngày ngắm đỉnh núi tuyết, hút tẩu thuốc cũ, chuẩn bị an hưởng tuổi già ở đó?
Không sao cả, cho dù là thế, cùng lắm tôi chỉ biến thành kẻ ngáng chân đáng ghét thôi, chẳng có gì đáng kể.
Khi tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ, chợt thấy gã bán trứng luộc nước trà đang nhìn chằm chằm cục gạch trong tay mình, hấp ta hấp tấp dọn quán rời đi. bớ người ta có kẻ muốn mưu sát chồng =))))))))
Có lẽ vừa rồi khi suy tính các phương án, tôi đã làm chuyện gì quái đản chăng? Tôi vội vàng vứt cục gạch đi, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm: đây là lần cuối cùng mình tìm cách khuyên nhủ hắn, nếu không khuyên nổi thì thôi, mình cũng chẳng cưỡng cầu làm gì nữa.
Có điều Muộn Du Bình vĩnh viễn không để cho tôi toại nguyện. Tôi cứ thế đợi ở bến xe ròng rã suốt nhiều giờ, đợi đến rạng sáng khi xe kia vào bến mới phát hiện ra Muộn Du Bình không ở trong xe.
Tôi nhìn từng người từng người một xuống xe rồi tản đi, cứ dõi theo bóng lưng họ một hồi lâu như thế, cuối cùng mới dám khẳng định Muộn Du Bình thực sự không ở trên xe. Tôi lập tức leo lên, túm cổ lái xe, hỏi Muộn Du Bình đi đâu mất rồi.
Lăn qua lộn lại hồi lâu lái xe mới hiểu tôi muốn hỏi gì, hắn nói Muộn Du Bình đã xuống một trạm thu phí dọc đường rồi. Tôi lắc lắc lái xe liên tục, hỏi: “Anh khẳng định anh ta xuống xe chứ không phải là đi vệ sinh bị kẹt mãi chưa ra?” Người lái xe đáp, chính miệng Muộn Du Bình nói thế nên tuyệt đối không thể nhầm đâu.
Tôi hỏi vị trí trạm thu phí kia rồi tìm một quán net gần đó, cẩn thận tra cứu bản đồ. Tôi phát hiện ra từ trạm thu phí kia đi xuống không xa lắm là một thị trấn nhỏ, ở đó có thể bắt xe đi tới Nhị Đạo Bạch Hà (*).
(*) Nhị Đạo Bạch Hà: Tên một địa khu nằm dưới chân núi Trường Bạch.
Tôi gọi cho Tiểu Hoa, bảo hắn chuẩn bị ngay cho tôi một chiếc xe, toàn bộ phí tổn tôi chịu hết, mau mau phóng tới Nhị Đạo Bạch Hà. Trong lòng tôi cũng phải âm thầm cảm thán, xem ra mình đã quá coi thường gã Tiểu Ca kinh nghiệm sống thương tật đến cấp 9 này rồi.
Hiển nhiên là với những nơi đã đi qua, hắn rất giỏi ghi nhớ đường tắt, cho dù là trong cổ mộ hay trong xã hội hiện đại cũng không hề thay đổi.
Tạm thời không nhắc tới những câu chuyện phiếm trên đường đi, rạng sáng hôm sau tôi đã tới Nhị Đạo Bạch Hà.
Vừa xuống xe, tôi lập tức hỏi thăm dân bản xứ điểm trả khách trái phép của cái xe dù kia. Khi tìm đến nơi, vừa hay tôi nhìn thấy Muộn Du Bình lưng đeo hành lý đang cắm cúi hướng về một phương trời xa.
Tôi vội vàng gọi tên hắn. Hắn quay đầu lại, thấy tôi, hắn mơ hồ tỏ ra kinh ngạc nhưng cũng không hỏi tại sao tôi bám theo đến tận đây mà chỉ lẳng lặng quay người tiến thẳng về phía trước.
Ngay tức khắc, tôi cũng lảo đảo đuổi theo.
Nhưng gì thì gì, tôi vẫn muốn thử sức một lần. Tôi còn nghĩ, phải chăng Muộn Du Bình chỉ muốn đến định cư trong một thôn nhỏ dưới chân núi Trường Bạch, ngày ngày ngắm đỉnh núi tuyết, hút tẩu thuốc cũ, chuẩn bị an hưởng tuổi già ở đó?
Không sao cả, cho dù là thế, cùng lắm tôi chỉ biến thành kẻ ngáng chân đáng ghét thôi, chẳng có gì đáng kể.
Khi tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ, chợt thấy gã bán trứng luộc nước trà đang nhìn chằm chằm cục gạch trong tay mình, hấp ta hấp tấp dọn quán rời đi. bớ người ta có kẻ muốn mưu sát chồng =))))))))
Có lẽ vừa rồi khi suy tính các phương án, tôi đã làm chuyện gì quái đản chăng? Tôi vội vàng vứt cục gạch đi, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm: đây là lần cuối cùng mình tìm cách khuyên nhủ hắn, nếu không khuyên nổi thì thôi, mình cũng chẳng cưỡng cầu làm gì nữa.
Có điều Muộn Du Bình vĩnh viễn không để cho tôi toại nguyện. Tôi cứ thế đợi ở bến xe ròng rã suốt nhiều giờ, đợi đến rạng sáng khi xe kia vào bến mới phát hiện ra Muộn Du Bình không ở trong xe.
Tôi nhìn từng người từng người một xuống xe rồi tản đi, cứ dõi theo bóng lưng họ một hồi lâu như thế, cuối cùng mới dám khẳng định Muộn Du Bình thực sự không ở trên xe. Tôi lập tức leo lên, túm cổ lái xe, hỏi Muộn Du Bình đi đâu mất rồi.
Lăn qua lộn lại hồi lâu lái xe mới hiểu tôi muốn hỏi gì, hắn nói Muộn Du Bình đã xuống một trạm thu phí dọc đường rồi. Tôi lắc lắc lái xe liên tục, hỏi: “Anh khẳng định anh ta xuống xe chứ không phải là đi vệ sinh bị kẹt mãi chưa ra?” Người lái xe đáp, chính miệng Muộn Du Bình nói thế nên tuyệt đối không thể nhầm đâu.
Tôi hỏi vị trí trạm thu phí kia rồi tìm một quán net gần đó, cẩn thận tra cứu bản đồ. Tôi phát hiện ra từ trạm thu phí kia đi xuống không xa lắm là một thị trấn nhỏ, ở đó có thể bắt xe đi tới Nhị Đạo Bạch Hà (*).
(*) Nhị Đạo Bạch Hà: Tên một địa khu nằm dưới chân núi Trường Bạch.
Tôi gọi cho Tiểu Hoa, bảo hắn chuẩn bị ngay cho tôi một chiếc xe, toàn bộ phí tổn tôi chịu hết, mau mau phóng tới Nhị Đạo Bạch Hà. Trong lòng tôi cũng phải âm thầm cảm thán, xem ra mình đã quá coi thường gã Tiểu Ca kinh nghiệm sống thương tật đến cấp 9 này rồi.
Hiển nhiên là với những nơi đã đi qua, hắn rất giỏi ghi nhớ đường tắt, cho dù là trong cổ mộ hay trong xã hội hiện đại cũng không hề thay đổi.
Tạm thời không nhắc tới những câu chuyện phiếm trên đường đi, rạng sáng hôm sau tôi đã tới Nhị Đạo Bạch Hà.
Vừa xuống xe, tôi lập tức hỏi thăm dân bản xứ điểm trả khách trái phép của cái xe dù kia. Khi tìm đến nơi, vừa hay tôi nhìn thấy Muộn Du Bình lưng đeo hành lý đang cắm cúi hướng về một phương trời xa.
Tôi vội vàng gọi tên hắn. Hắn quay đầu lại, thấy tôi, hắn mơ hồ tỏ ra kinh ngạc nhưng cũng không hỏi tại sao tôi bám theo đến tận đây mà chỉ lẳng lặng quay người tiến thẳng về phía trước.
Ngay tức khắc, tôi cũng lảo đảo đuổi theo.
Bình luận truyện