Đào Nguyệt
Quyển 2 - Chương 17
Tên hắc y nhân đeo một chiếc mặt nạ vẽ quỷ vô cùng đáng sợ che khuất toàn bộ khuôn mặt, thân hình vạm vỡ cao lớn cùng tử khí dữ tợn phát ra trông như quỷ thần ATula từ địa ngục phái tới. Hắc y nhân im lặng nhìn về phía chiếc tủ nơi Lãnh Nguyệt đang bị nhốt, trong ánh mắt lóe lên tia tử khí lạnh lẽo.
_ Giết…phải giết…ngươi….
Câu nói còn chưa dứt, thân ảnh của hắn đã chuyển động. Tiếng gió rít lên, trong chớp mắt chiếc cửa tủ đã bị nghiền nát vụn. Một quyền này của hắn, mạnh mẽ và chuẩn xác đến không ngờ. Không đợi cho mắt người có thể theo kịp chuyển động, một quyền thứ hai đã như chớp lao đến, tiếng rít trong không khí càng thêm dữ dội và đáng sợ, xong đích đến của một đòn hung ác này lại không phải là Lãnh Nguyệt đang bị trói vô lực kia, mà lại chính là Thiên Đào.
Lãnh Nguyệt giận dữ dẫy dụa ngã khỏi ngăn tủ, ánh mắt đen thẳm lóe lên tử khí dữ dội.
_ Ảnh Nhất, mau dừng tay lại cho bản Điện hạ! Không được làm hại Thiên Đào!
Nhưng hắc y nhân nào có còn lý trí để nghe mệnh lệnh của chủ nhân? Hắn chính là phải giết chết tên nam sủng đã dám quyến rủ Thái tử điện hạ, phải diệt trừ hậu họa này trước, bất chấp cho dù có phải đánh đổi bằng mạng sống của hắn.
Vì thế một chiêu này của hắn hướng về phía Thiên Đào, có bao nhiêu phần hung hiểm cùng sát khí, tất cả là vì hắn muốn một chiêu kết thúc sinh mạng của Thiên Đào.
Thiếu niên xinh đẹp khẽ mỉm cười nhìn nam nhân trước mặt, nó có thể cảm nhận được luồng sát khí dữ dội phát ra từ đòn tấn công kia. Nó lại nhìn thấy ánh mắt tức giận nhưng lại đang vô cùng hoảng sợ của Nguyệt Nguyệt…Nguyệt của nó, thật sự đang lo lắng cho nó à?
<<ẦM>>
Thân hình to lớn của hắc y nhân bỗng chấn động mạnh, toàn bộ đòn tấn công của hắn tưởng chừng như sắp chạm tới thiếu niên lại bị chặn lại bởi một màn chắn uy lực vô hình. Toàn bộ sức mạnh của đòn tấn công dội lại mạnh mẽ đánh trực tiếp vào hắn, trong nháy mắt hắc y nhân đã bị trọng thương và đánh bật ra sau. Hắn nhanh chóng hiểu được bản thân đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, thiếu niên kia, không phải là kẻ yếu nhược. Thiên Đào vẫn mỉm cười nhìn nam nhân to lớn bị bức lùi về sau bốn bước nhưng vẫn trụ vững thân mình và đang chuẩn bị cho đòn tấn công mới. Hắn rút ra một con dao găm đen tuyền sắc bén ánh lên tinh lệ đáng sợ rồi lao về phía nó với tốc độ chớp nhoáng. Thiếu niên nhẹ nhàng lay động thân mình làm lệch hướng tấn công của lưỡi dao sắc bén, đôi tay trắng nõn uyển chuyển lách vào khe hở giữa đòn tấn công rồi vận lực đánh vào yếu huyệt hất bay thanh chủy thủ kia, lại nhanh chóng lách ra sau lưng nam nhân tung một quyền uy vũ vào mạn sườn. Trong không gian vang lên tiếng vỡ vụn của xương cốt.
Hắc y nhân kinh ngạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên vẫn đang nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành mà nhìn hắn, thân hình hắn khẽ đảo vòng rồi tung ra một cước vào bụng của thiếu niên nhưng chỉ chạm vào khoảng không. Ngay lúc này lại nghe lên bốn tiếng rít trong không khí, nhìn lại thì chính là bốn giọt nước bắn ra từ tay thiếu niên. Hắn vừa định lách mình tránh né thì bên sườn lại nhói lên cảm giác đau đớn tê dại, động tác của hắn cũng vì thế mà chậm lại nửa khắc. Nửa khắc này, đã đủ khiến cho hắn thất bại thảm hại. Cảm giác nhói đau đến tận xương tủy tại tứ chi khiến hắn biết được bản thân đã thảm bại trước thiếu niên kia. Đôi mắt hắc y nhân kinh ngạc rồi bừng lên nộ khí đáng sợ.
_ Thật ra ngươi là ai?- Giọng nói trầm khàn vang lên cùng với tiếng thân thể to lớn của nam nhân ngã ra mặt đất.
Tuy ý thức hắn vẫn còn, xong thân thể đã vô lực chuyển động. Thiếu niên vẫn mỉm cười, tung mình bay qua hắc y nhân đang nằm bất động trên mặt đất. Thiên Đào lại dùng dây thừng trói lại y rồi kéo cái thân hình khổng lồ kia đến vứt cạnh Lãnh Nguyệt lúc này đã trợn mắt sửng sốt nhìn Thiên Đào, rồi nó lấy một chiếc chăn dày cộp phủ lên che khuất tầm mắt của hai tên nam nhân.
_ Xử lý xong hai con sắc lang, hừm.
Thiếu niên nhẹ nhàng bước trở lại vào bồn tắm, làn nước ấm áp lướt qua tẩy sạch những dơ bẩn cùng mồ hôi chảy ra sau trận giao chiến. Căn phòng trở lại vẻ yên tĩnh vốn có của nó, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng nước chảy róc rách. Khi đã tắm rửa thỏa thích, Thiên Đào mới bước ra khỏi mộc bồn, tùy tiện khoác lên người chiếc áo lụa dệt mỏng, rồi tiến về phía chiếc tủ nơi hai nam nhân kia đang bị trói gô nằm đó.
_ Đào nhi…đừng giận nữa, ta không sai hắn tới a!
Lãnh Nguyệt khổ sở nhìn thiếu niên mà mình yêu thương, cho dù ban nãy hắn có hơi kinh ngạc khi Đào nhi mỏng manh yếu ớt của hắn đã hạ gục một trong các thuộc hạ mạnh nhất của mình chỉ bằng vài chiêu thức.
_ Ta không giận ngươi.
Thiên Đào mỉm cười cởi trói cho Lãnh Nguyệt, lại liếc nhìn hắc y nhân vẫn đang trừng mắt ác độc nhìn nó.
_ Ta vốn là không muốn ngươi nhìn thấy hình ảnh xấu xí của ta lúc xử lý tên nam nhân này- Nó hừ nhẹ- Nhưng không ngờ hắn lại phá hỏng kế hoạch của ta.
Lãnh Nguyệt ngẩn người, sau đó lại cười to một tiếng mà ôm Đào nhi của hắn đến ngồi bên giường.
_ Hắn là Ảnh Nhất, là Ảnh vệ đắc lực nhất của ta. Tính hắn có hơi nóng vội một chút, chắc là đã có chút hiểu lầm với Đào nhi, ngươi cũng đừng vì chuyện nhỏ nhặt này mà trách phạt hắn.
_ Chủ nhân! Thân phận kẻ này bất minh, lại dùng sắc đẹp quyến rũ Ngài, võ công lại thâm sâu khó lường, chỉ e là mật thám hoặc thích khách do…
_ Ngươi CÂM MIỆNG CHO TA!
_ CHỦ NHÂN! Ảnh Nhất dù có mất mạng cũng thỉnh ngài phải giết chết thiếu niên này để diệt trừ hậu họa!
Lãnh Nguyệt lạnh lùng nhìn nam nhân cao lớn đang nằm vô lực trên sàn nhà, bất giác thở dài. Thủ hạ này của hắn, xuất phát cho hành động bất kính ngày hôm nay cũng là vì lòng trung thành mà thôi.
_ Nguyệt Nguyệt, hắn nói đúng, ngươi không cần phải khó xử.
Thiếu niên lặng lẽ nhìn vào sâu trong con ngươi đen thẳm của nam nhân, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một nụ cười khổ sở.
_ Chuyện ngày hôm nay xảy ra, ta đã liệu trước rồi.- Thiên Đào đứng dậy đến cạnh hắc y nhân, rồi chuyển ánh mắt liếc nhìn ánh trăng mờ ảo soi bóng trúc trên khung cửa sổ.
_ Cũng đã đến lúc, ta kể cho ngươi nghe một chút về thân phận, về con người thật của ta.
_ Thiên Đào! Nếu ngươi không muốn thì không cần phải…
_ Không sao không sao…Chỉ là một câu chuyện nhỏ mà chính bản thân ta cũng đã quên mất một số chi tiết…Dù sao thì đêm nay cũng rất thích hợp để kể chuyện mà.
Ánh trăng như bao bọc lấy thân ảnh xinh đẹp của thiếu niên, chất giọng trong trẻo mềm nhẹ như chuông ngân cứ thế mà vang vọng giữa căn phòng yên tĩnh.
_ Tên họ đầy đủ của ta là SỞ THIÊN ĐÀO, là một người thuộc Hoàng tộc của SỞ Thiên quốc, kẻ chính thống được đề tên trên chiếu chỉ truyền ngôi vị hoàng đế hơn bảy năm về trước.
_ Giết…phải giết…ngươi….
Câu nói còn chưa dứt, thân ảnh của hắn đã chuyển động. Tiếng gió rít lên, trong chớp mắt chiếc cửa tủ đã bị nghiền nát vụn. Một quyền này của hắn, mạnh mẽ và chuẩn xác đến không ngờ. Không đợi cho mắt người có thể theo kịp chuyển động, một quyền thứ hai đã như chớp lao đến, tiếng rít trong không khí càng thêm dữ dội và đáng sợ, xong đích đến của một đòn hung ác này lại không phải là Lãnh Nguyệt đang bị trói vô lực kia, mà lại chính là Thiên Đào.
Lãnh Nguyệt giận dữ dẫy dụa ngã khỏi ngăn tủ, ánh mắt đen thẳm lóe lên tử khí dữ dội.
_ Ảnh Nhất, mau dừng tay lại cho bản Điện hạ! Không được làm hại Thiên Đào!
Nhưng hắc y nhân nào có còn lý trí để nghe mệnh lệnh của chủ nhân? Hắn chính là phải giết chết tên nam sủng đã dám quyến rủ Thái tử điện hạ, phải diệt trừ hậu họa này trước, bất chấp cho dù có phải đánh đổi bằng mạng sống của hắn.
Vì thế một chiêu này của hắn hướng về phía Thiên Đào, có bao nhiêu phần hung hiểm cùng sát khí, tất cả là vì hắn muốn một chiêu kết thúc sinh mạng của Thiên Đào.
Thiếu niên xinh đẹp khẽ mỉm cười nhìn nam nhân trước mặt, nó có thể cảm nhận được luồng sát khí dữ dội phát ra từ đòn tấn công kia. Nó lại nhìn thấy ánh mắt tức giận nhưng lại đang vô cùng hoảng sợ của Nguyệt Nguyệt…Nguyệt của nó, thật sự đang lo lắng cho nó à?
<<ẦM>>
Thân hình to lớn của hắc y nhân bỗng chấn động mạnh, toàn bộ đòn tấn công của hắn tưởng chừng như sắp chạm tới thiếu niên lại bị chặn lại bởi một màn chắn uy lực vô hình. Toàn bộ sức mạnh của đòn tấn công dội lại mạnh mẽ đánh trực tiếp vào hắn, trong nháy mắt hắc y nhân đã bị trọng thương và đánh bật ra sau. Hắn nhanh chóng hiểu được bản thân đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, thiếu niên kia, không phải là kẻ yếu nhược. Thiên Đào vẫn mỉm cười nhìn nam nhân to lớn bị bức lùi về sau bốn bước nhưng vẫn trụ vững thân mình và đang chuẩn bị cho đòn tấn công mới. Hắn rút ra một con dao găm đen tuyền sắc bén ánh lên tinh lệ đáng sợ rồi lao về phía nó với tốc độ chớp nhoáng. Thiếu niên nhẹ nhàng lay động thân mình làm lệch hướng tấn công của lưỡi dao sắc bén, đôi tay trắng nõn uyển chuyển lách vào khe hở giữa đòn tấn công rồi vận lực đánh vào yếu huyệt hất bay thanh chủy thủ kia, lại nhanh chóng lách ra sau lưng nam nhân tung một quyền uy vũ vào mạn sườn. Trong không gian vang lên tiếng vỡ vụn của xương cốt.
Hắc y nhân kinh ngạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên vẫn đang nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành mà nhìn hắn, thân hình hắn khẽ đảo vòng rồi tung ra một cước vào bụng của thiếu niên nhưng chỉ chạm vào khoảng không. Ngay lúc này lại nghe lên bốn tiếng rít trong không khí, nhìn lại thì chính là bốn giọt nước bắn ra từ tay thiếu niên. Hắn vừa định lách mình tránh né thì bên sườn lại nhói lên cảm giác đau đớn tê dại, động tác của hắn cũng vì thế mà chậm lại nửa khắc. Nửa khắc này, đã đủ khiến cho hắn thất bại thảm hại. Cảm giác nhói đau đến tận xương tủy tại tứ chi khiến hắn biết được bản thân đã thảm bại trước thiếu niên kia. Đôi mắt hắc y nhân kinh ngạc rồi bừng lên nộ khí đáng sợ.
_ Thật ra ngươi là ai?- Giọng nói trầm khàn vang lên cùng với tiếng thân thể to lớn của nam nhân ngã ra mặt đất.
Tuy ý thức hắn vẫn còn, xong thân thể đã vô lực chuyển động. Thiếu niên vẫn mỉm cười, tung mình bay qua hắc y nhân đang nằm bất động trên mặt đất. Thiên Đào lại dùng dây thừng trói lại y rồi kéo cái thân hình khổng lồ kia đến vứt cạnh Lãnh Nguyệt lúc này đã trợn mắt sửng sốt nhìn Thiên Đào, rồi nó lấy một chiếc chăn dày cộp phủ lên che khuất tầm mắt của hai tên nam nhân.
_ Xử lý xong hai con sắc lang, hừm.
Thiếu niên nhẹ nhàng bước trở lại vào bồn tắm, làn nước ấm áp lướt qua tẩy sạch những dơ bẩn cùng mồ hôi chảy ra sau trận giao chiến. Căn phòng trở lại vẻ yên tĩnh vốn có của nó, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng nước chảy róc rách. Khi đã tắm rửa thỏa thích, Thiên Đào mới bước ra khỏi mộc bồn, tùy tiện khoác lên người chiếc áo lụa dệt mỏng, rồi tiến về phía chiếc tủ nơi hai nam nhân kia đang bị trói gô nằm đó.
_ Đào nhi…đừng giận nữa, ta không sai hắn tới a!
Lãnh Nguyệt khổ sở nhìn thiếu niên mà mình yêu thương, cho dù ban nãy hắn có hơi kinh ngạc khi Đào nhi mỏng manh yếu ớt của hắn đã hạ gục một trong các thuộc hạ mạnh nhất của mình chỉ bằng vài chiêu thức.
_ Ta không giận ngươi.
Thiên Đào mỉm cười cởi trói cho Lãnh Nguyệt, lại liếc nhìn hắc y nhân vẫn đang trừng mắt ác độc nhìn nó.
_ Ta vốn là không muốn ngươi nhìn thấy hình ảnh xấu xí của ta lúc xử lý tên nam nhân này- Nó hừ nhẹ- Nhưng không ngờ hắn lại phá hỏng kế hoạch của ta.
Lãnh Nguyệt ngẩn người, sau đó lại cười to một tiếng mà ôm Đào nhi của hắn đến ngồi bên giường.
_ Hắn là Ảnh Nhất, là Ảnh vệ đắc lực nhất của ta. Tính hắn có hơi nóng vội một chút, chắc là đã có chút hiểu lầm với Đào nhi, ngươi cũng đừng vì chuyện nhỏ nhặt này mà trách phạt hắn.
_ Chủ nhân! Thân phận kẻ này bất minh, lại dùng sắc đẹp quyến rũ Ngài, võ công lại thâm sâu khó lường, chỉ e là mật thám hoặc thích khách do…
_ Ngươi CÂM MIỆNG CHO TA!
_ CHỦ NHÂN! Ảnh Nhất dù có mất mạng cũng thỉnh ngài phải giết chết thiếu niên này để diệt trừ hậu họa!
Lãnh Nguyệt lạnh lùng nhìn nam nhân cao lớn đang nằm vô lực trên sàn nhà, bất giác thở dài. Thủ hạ này của hắn, xuất phát cho hành động bất kính ngày hôm nay cũng là vì lòng trung thành mà thôi.
_ Nguyệt Nguyệt, hắn nói đúng, ngươi không cần phải khó xử.
Thiếu niên lặng lẽ nhìn vào sâu trong con ngươi đen thẳm của nam nhân, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một nụ cười khổ sở.
_ Chuyện ngày hôm nay xảy ra, ta đã liệu trước rồi.- Thiên Đào đứng dậy đến cạnh hắc y nhân, rồi chuyển ánh mắt liếc nhìn ánh trăng mờ ảo soi bóng trúc trên khung cửa sổ.
_ Cũng đã đến lúc, ta kể cho ngươi nghe một chút về thân phận, về con người thật của ta.
_ Thiên Đào! Nếu ngươi không muốn thì không cần phải…
_ Không sao không sao…Chỉ là một câu chuyện nhỏ mà chính bản thân ta cũng đã quên mất một số chi tiết…Dù sao thì đêm nay cũng rất thích hợp để kể chuyện mà.
Ánh trăng như bao bọc lấy thân ảnh xinh đẹp của thiếu niên, chất giọng trong trẻo mềm nhẹ như chuông ngân cứ thế mà vang vọng giữa căn phòng yên tĩnh.
_ Tên họ đầy đủ của ta là SỞ THIÊN ĐÀO, là một người thuộc Hoàng tộc của SỞ Thiên quốc, kẻ chính thống được đề tên trên chiếu chỉ truyền ngôi vị hoàng đế hơn bảy năm về trước.
Bình luận truyện