Đao Phong Dữ Thi Hành
Chương 9
Sau khi có thông báo thứ hạng thi lý luận, Carayon gọi tôi vào phòng làm việc của hắn.
“Nó là của em” Hắn dựa vào bên cạnh bàn, ném thanh đao cho tôi, “Mười ngày. Nếu em không đối xử dịu dàng với nó, tôi sẽ biết ngay”
“Thế nên giờ là em được thầy tán thành ạ?” Tôi dùng giọng điệu đùa cợt nói với hắn.
“Dĩ nhiên” Hắn đáp.
Tôi từng nói câu “Tớ thích cậu thật đó” với không ít người, số lần nói với Carayon còn nhiều hơn. Nhưng trái lại vào giờ phút này, câu nói ấy chỉ lặng lẽ vùi trong bụng tôi, ẩn đi tiếng động——tôi nhận ra rằng lúc này đây những gì mình muốn nói, cũng không thể dùng câu nói nhẹ nhàng nảy ra này để mà cân nhắc dễ dàng như vậy.
Tôi chỉ cúi đầu với hắn.
Nay là một ngày tuyết rơi nhiều, thế nhưng lúc sắc trời tối thui hẳn, tuyết đã ngừng. Bởi vì tiết trời sáng sủa, vẫn có thể thấy được mặt trăng treo lơ lửng giữa không trung, trên bầu trời đêm có một màn sương như đám mây trôi qua.
Tôi đứng trên bãi đất trống nhỏ trong rừng cây của vùng tự do. Trong tay tôi cầm cây đao kia——cho dù có vuốt nhẹ chuôi đao ấy rất nhiều lần, nhưng vào ban ngày tôi như thể khiếp sợ mà không dám lấy nó ra nhìn kỹ.
Toàn thân nó màu vàng nhạt, chuôi đao có khắc đường vân khéo léo cùng hoa văn nhỏ tinh xảo, đường nét thân đao vô cùng lưu sướng, ở lưỡi đao có thủy văn tinh tế, cả thanh đao hoàn toàn giống như một thể, cho dù là người thợ khéo léo giỏi điêu khắc nhất cũng không xoi mói ra được chút tỳ vết nào.
Tôi cũng không biết ban đầu vì sao mình lại khao khát giành được nó, e rằng chỉ là để được nắm nó trong tay vào thời khắc này mà thôi.
Rất nhiều lá cây cách đó không xa theo từng cơn gió lạnh rì rào mà rơi xuống. Chân sau của tôi giẫm xuống tuyết, làm một động tác vọt tới trước, dùng đao bổ mạnh tới một chỗ trong tuyết.
“Lúc bổ xuống vai, khuỷu tay và thân đao phải nằm trên cùng một đường thẳng”. Đây là nội dung từng được nhắc tới trong cơ sở đao giả.
Tuyết bị khuấy động bởi luồng không khí, không ít hạt tròn vòng lại lên không trung, đánh vào đám lá rụng vốn bồng bềnh bất định, nhấn chìm chúng vào một chỗ.
“Mười hai chiếc” Tôi nhìn số lượng lá bị tuyết đánh rơi “Ở đây có một chiếc lọt lưới”
Nương theo sự xuất hiện của suy nghĩ này, đoản đao màu vàng gần như bị tôi không chút nghĩ ngợi phóng về phía chiếc lá đó. Mũi đao xuyên qua gân lá, ghim nó vào trong cái hố cạn cùng với đồng bạn.
Ánh mắt tôi dán chặt lên cái hố tuyết cùng đống lá bên trong, tay phải hơi run. Tôi gần như không dám tưởng tượng ban nãy mình mạnh mẽ cầm chuôi đao, hoàn thành cú ném cuối cùng kia như thế nào.
Đã rất lâu rồi tôi không chạm vào một thanh đao chân chính.
Tám năm chăng?…Hay là ngắn hơn?
Tám năm này quá ngắn. Nếu không, như tử tù trong lao ngục, cũng sẽ biết rõ được chính xác tháng ngày mình trải qua. Hắn sẽ khắc từng nét, từng nét một trên vách tường.
“Nói thế, rất ít người có thể sử dụng thanh đao không thuộc về mình một cách tự nhiên”. Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau tôi, một người đi tới từ trong cái bóng của ánh trăng, hai hàng dấu chân uốn lượn rõ ràng trên tuyết.
“Đúng, đặc biệt là ở tình huống người kia cũng không phải đao giả” Tôi bình tĩnh mà bổ sung giúp hắn, nghiêng người đối mặt với hắn, “Carayon, nửa đêm thầy tản bộ ngang qua, hay là đặc biệt tới tìm em, bắt em về nhà ngủ bù?”
“Có thể coi là vế sau” Hắn mỉm cười, “Tôi nhớ mình đã nói rồi mà nhỉ. Nếu em không đối xử dịu dàng với nó, tôi sẽ biết ngay. Tôi cảm nhận được sự run rẩy của hồn đao”
Câu cuối của hắn rất nhẹ.
“Em không thể làm hồn đao run rẩy được, Carayon” Tôi nói với hắn “Em là một ma pháp sĩ”
Hắn nhìn tôi chăm chú hồi lâu, đến nỗi tôi cho rằng hắn sẽ mang sự nghi hoặc chắc chắn bị vùi lấp rời đi——đây là lễ nghi tiến thoái thức độ, cũng là điều mà tuyệt đại đa số người nơi đây sẽ tuân thủ. Nhưng sau đó hắn nói: “Em có thể cho phép tôi dẫn em tới một nơi không?”
Hắn dùng giọng điệu này lúc nói chuyện, tôi không có cách nào từ chối được.
Chúng tôi bước đi chầm chậm trong tuyết, hắn sẽ không dùng ma pháp, mà tôi thì cũng không đề cập đến ma pháp truyền tống——tôi vẫn chưa học được truyền tống trận về nhà đâu.
Hắn đưa tôi đi xuyên qua cổng gác canh của viện Đông, đi đến một nơi na ná đài tinh tượng. Chúng tôi đi qua tinh bàn (1), bản đồ sao và mô hình phủ bụi, đi tới trước mặt một tấm điêu khắc đặt ở ngoài trời. Thanh kim loại phía trên nó nằm ngang nối liền từng quả cầu bán trong suốt, tổng thể hình thành một biểu tượng lưỡi đao sắc bén.
Đây là hoa văn huy hiệu của đao giả.
“Em biết nó” Tôi đối mặt với bức điêu khắc này một lát rồi nói “Thậm chí còn từng dùng”
Tôi để tay lên vị trí đầu của hoa văn, xoay người nhìn hắn. Vẻ mặt của hắn làm tôi có hơi bất ngờ——bên trong con mắt lam xám của hắn chưa bao giờ thiếu những tình cảm giàu sức sống kia, nhưng giờ đây tôi nhìn hắn, chỉ cảm thấy trong mắt hắn ngoài phản chiếu ánh trăng ngoài kia ra thì không còn gì khác.
Một tay khác của tôi vỗ cái bốp, “Biểu diễn sắp bắt đầu rồi”
Tôi gạt chốt máy trên tấm điêu khắc, ngay sau đó dường như có ánh sáng chảy ra từ ngón tay tôi, từng khối cầu bán trong suốt không nhanh không chậm được thắp sáng theo thứ tự. Mãi đến khi tia sáng kia chầm chậm tràn vào viên ngọc cuối cùng, toàn bộ hoa văn hoàn chỉnh của huy hiệu đều được ánh sáng nối lại rực rỡ hẳn lên.
“Em có độ hòa hợp tối đa với đao” Carayon chẳng biết từ lúc nào đã tới bên cạnh tôi, “Nhưng hệ thống ma lực của em, làm sao lại biến em trở thành một ma pháp sĩ được?”
“Đây cũng là câu hỏi rất lâu trước đây em luôn tự hỏi chính mình, nhưng giờ thì không thường thế nữa” Tôi rút tay khỏi tấm điêu khắc kia, nhiệt độ còn sót lại của nó nấn ná trên đầu ngón tay tôi, khiến người ta ảo giác bản thân vẫn còn vương một tia sáng ấm áp, “Chắc là ý trời mở ra một câu chuyện cười tệ hại chăng”
“Em có bằng lòng kể nó cho tôi nghe không?”
“‘Nó’?”
“Một câu chuyện. Hay cái gì cũng được, chỉ cần là em muốn nói” Hắn nhìn tôi mà rằng.
“Cũng chẳng có câu chuyện như thầy tưởng tượng đâu——chỉ là một bước ngoặt đơn giản thôi. So với nhạc đệm trăm vẻ của nhân gian, nó ngắn biết bao” Tôi nói, “Một tên nhóc mười tuổi, từ nhỏ đã thể hiện thiên phú hơn người trên phương diện đao võ, nó tập luyện dựa theo những phương pháp trẻ con ngốc nghếch nhất, tất cả mọi người đều cho rằng tương lai nó sẽ trở thành một đao giả vĩ đại như cha mình. Năm mười bốn tuổi ấy nhánh ma pháp hiện ra lại khiến nó không thể chấp nhận được một sự thật: Nó căn bản sẽ không có hồn đao, cũng sẽ không có thanh đao thuộc về mình. Sự chuẩn bị từ trước vì cái lý tưởng này——thử dự đoán nó, rèn luyện nó, kiềm chế nó——đều là trò cười”
“Không chỉ thế” Carayon, “Cậu ấy còn yêu quý nó”
“Yêu quý, yêu quý thì chưa đủ” Tôi thì thào “Thiên phú chẳng lẽ không quan trọng ư?”
“Động tác phóng đao liền chuỗi đêm nay của em cực kỳ xuất sắc”
“Làm loại cường độ vận động này sau mười phút em sẽ mệt đến ngồi dựa dưới gốc cây. Cánh tay em sẽ tê dại, cả người thở hồng hộc. Đây là cơ thể của ma pháp sĩ, sẽ chẳng ai cần đao giả như vậy hết” Tôi nhìn vào mắt hắn, nói thêm, “Không——em muốn nói, ngay cả khi không có gì, chính em cũng không cần. Có lẽ em nên làm một thi nhân. Thầy biết đó, em cũng rất thích thơ mà”
“Nhưng mọi người giờ cũng không cần thi nhân” Carayon dịu dàng nhìn tôi chăm chú, nhưng không dung tình chút nào mà rằng, “Thời đại tạo nên thi nhân, Vicente, tất cả mọi người trong chiến hỏa ở Thời đại hoàng kim đều cần đến sự tồn tại của thi nhân. Khiến họ phấn chấn, thay họ nói ra đau khổ, khơi gợi sự đồng cảm của quần chúng, thi nhân là đôi mắt, lỗ tai và cái miệng của dân chúng, là vũ khí có thể duỗi ra xa của võ giả, lúc cần thiết cũng là lợi khí thao túng hữu dụng nhất của quan liêu. Giàu có không được tâng bốc lên cao trong thời đại chiến tranh, thi nhân không sợ hãi. Nhưng khi bọn họ ở trong một đầm nước ấm của hòa bình, thì sẽ muốn ấm no, dừng lại với những vụn vặt thường ngày. Cây bút của một người nếu như không có sự chứng thực của bối cảnh lớn, thì không còn gì có thể chứng minh được sự vĩ đại của nó. Không còn thi nhân nữa, thi nhân đã là quá khứ rồi”
Tôi chưa bao giờ cảm nhận được sự run rẩy như vậy.
Hắn nhìn tôi chuyên chú, sau đó ánh trăng trong mắt hắn trở nên nhỏ vụn, theo cái bóng dưới lông mi nhẹ nhàng rung động.
“Em có muốn theo tôi học đao không, Vicente?” Hắn hỏi tôi “Cho dù là người bình thường cũng có thể vung một thanh đao bình thường”
“Thầy đang thương hại em à?”
“Thương hại!” Hắn cười nhẹ một tiếng, tôi nghe thấy tiếng cười đầu tiên trong đêm nay của hắn “Thương hại thì có ích lợi gì?”
Ánh mắt của tôi cẩn thận miêu tả từng biểu cảm nhỏ bé của hắn, sau đó tôi ý thức rằng suy nghĩ cùng lời nói của hắn không có sự khác biệt.
Nhưng tôi lúc này đây sợ câu trả lời chân thành như vậy. Tôi không có cách nào đối diện với nó, bởi nó có thể chiếu rọi lòng tôi rõ mồn một.
Tôi cực kỳ ghét sự rụt rè của mình lúc này ——nhưng niềm hy vọng ấy giày vò tôi rất nhiều năm, giống như một người vào lúc sắp chết đuối, chờ tình huống hơi có chuyển biến tốt lại một lần nữa chìm vào vực thẳm. Cho dù là một phần cơ hội sống rõ ràng bày ra trước mắt tôi như thế, tôi cũng do dự không thể duỗi tay chạm vào.
Tôi mở miệng, muốn trả lời “Không”, nhưng ngay cả giọng nói vào lúc này cũng keo kiệt nhả ra, thế là tôi cố hết sức vặn vẹo cái cổ, làm một động tác lắc đầu, e rằng biên độ nhỏ đến nỗi người ta cũng chẳng rõ.
“Kẻ khổ cầu,” Carayon bỗng nhiên nhắc tới từ tôi từng viết ra này. Hắn áp sát tôi một bước, tra hỏi: “Em đang sợ hãi cái gì? Bởi vì quá quen với niềm hy vọng sụp đổ liền quyết định để mặc lòng mình như tro tàn? Cứ cho là nó sụp đổ hết lần này đến lần khác, vết sẹo chồng chất, nhưng vẫn chưa kết thúc. Mãi đến tận phần cuối cùng của sinh mệnh chúng ta, nó cũng vẫn chưa kết thúc” Như có một sự hận đời chế nhạo trong giọng nói của hắn trồi lên mặt nước, lộ ra một góc, “Bởi vì mắt thấy hy vọng sụp đổ là chuyện thú vị nhất. Ngược lại cũng vậy”
Con mắt của hắn có thể nhìn thấu tất cả.
“Để tôi mang hy vọng đến cho em nhé, Vicente”
Tôi từ trên sân thượng nhìn xuống, dường như có thể thấy vùng hoa Caron bung nở như ngọn lửa nơi lầu văn học phía xa xa. Nhưng tôi lại nhớ tới giờ là đầu đông, trong trận tuyết lớn như vầy, vốn không nên có hoa Caron tùy ý nở.
Tôi đột nhiên nhìn thấy 《Chiến binh》của Goya trong bóng tối này. Con người đó bị vây hãm trong lửa địa ngục, hắn cố chấp lau chùi vũ khí đầy rẫy vết tích, hô to mấy câu thuyết từ cảm xúc mãnh liệt dâng trào:
“Cứ việc giày xéo ta xuống đất bùn dưới chân mi
Bẻ gãy vũ khí của ta, cắt bỏ cột sống của ta
Cứ việc nguyền rủa ta nghìn bài một điệu
Thao túng đầu ta, trói chặt tiếng nói của ta
Ta biết mi như hình với bóng
Phía sau ta, trước mắt cùng phương xa
Có lẽ sinh ra đã không thể chém ngã mi
Nhưng trước khi chết rồi cũng phải thử một lần”
Trong tiếng gào thét của người kia, tôi nghe thấy giọng nói mình mơ hồ rằng “Em tất nhiên vô cùng bằng lòng”
Chú thích:
(1) Tinh bàn “星盘”: dụng cụ đo tinhtú thời xưa
“Nó là của em” Hắn dựa vào bên cạnh bàn, ném thanh đao cho tôi, “Mười ngày. Nếu em không đối xử dịu dàng với nó, tôi sẽ biết ngay”
“Thế nên giờ là em được thầy tán thành ạ?” Tôi dùng giọng điệu đùa cợt nói với hắn.
“Dĩ nhiên” Hắn đáp.
Tôi từng nói câu “Tớ thích cậu thật đó” với không ít người, số lần nói với Carayon còn nhiều hơn. Nhưng trái lại vào giờ phút này, câu nói ấy chỉ lặng lẽ vùi trong bụng tôi, ẩn đi tiếng động——tôi nhận ra rằng lúc này đây những gì mình muốn nói, cũng không thể dùng câu nói nhẹ nhàng nảy ra này để mà cân nhắc dễ dàng như vậy.
Tôi chỉ cúi đầu với hắn.
Nay là một ngày tuyết rơi nhiều, thế nhưng lúc sắc trời tối thui hẳn, tuyết đã ngừng. Bởi vì tiết trời sáng sủa, vẫn có thể thấy được mặt trăng treo lơ lửng giữa không trung, trên bầu trời đêm có một màn sương như đám mây trôi qua.
Tôi đứng trên bãi đất trống nhỏ trong rừng cây của vùng tự do. Trong tay tôi cầm cây đao kia——cho dù có vuốt nhẹ chuôi đao ấy rất nhiều lần, nhưng vào ban ngày tôi như thể khiếp sợ mà không dám lấy nó ra nhìn kỹ.
Toàn thân nó màu vàng nhạt, chuôi đao có khắc đường vân khéo léo cùng hoa văn nhỏ tinh xảo, đường nét thân đao vô cùng lưu sướng, ở lưỡi đao có thủy văn tinh tế, cả thanh đao hoàn toàn giống như một thể, cho dù là người thợ khéo léo giỏi điêu khắc nhất cũng không xoi mói ra được chút tỳ vết nào.
Tôi cũng không biết ban đầu vì sao mình lại khao khát giành được nó, e rằng chỉ là để được nắm nó trong tay vào thời khắc này mà thôi.
Rất nhiều lá cây cách đó không xa theo từng cơn gió lạnh rì rào mà rơi xuống. Chân sau của tôi giẫm xuống tuyết, làm một động tác vọt tới trước, dùng đao bổ mạnh tới một chỗ trong tuyết.
“Lúc bổ xuống vai, khuỷu tay và thân đao phải nằm trên cùng một đường thẳng”. Đây là nội dung từng được nhắc tới trong cơ sở đao giả.
Tuyết bị khuấy động bởi luồng không khí, không ít hạt tròn vòng lại lên không trung, đánh vào đám lá rụng vốn bồng bềnh bất định, nhấn chìm chúng vào một chỗ.
“Mười hai chiếc” Tôi nhìn số lượng lá bị tuyết đánh rơi “Ở đây có một chiếc lọt lưới”
Nương theo sự xuất hiện của suy nghĩ này, đoản đao màu vàng gần như bị tôi không chút nghĩ ngợi phóng về phía chiếc lá đó. Mũi đao xuyên qua gân lá, ghim nó vào trong cái hố cạn cùng với đồng bạn.
Ánh mắt tôi dán chặt lên cái hố tuyết cùng đống lá bên trong, tay phải hơi run. Tôi gần như không dám tưởng tượng ban nãy mình mạnh mẽ cầm chuôi đao, hoàn thành cú ném cuối cùng kia như thế nào.
Đã rất lâu rồi tôi không chạm vào một thanh đao chân chính.
Tám năm chăng?…Hay là ngắn hơn?
Tám năm này quá ngắn. Nếu không, như tử tù trong lao ngục, cũng sẽ biết rõ được chính xác tháng ngày mình trải qua. Hắn sẽ khắc từng nét, từng nét một trên vách tường.
“Nói thế, rất ít người có thể sử dụng thanh đao không thuộc về mình một cách tự nhiên”. Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau tôi, một người đi tới từ trong cái bóng của ánh trăng, hai hàng dấu chân uốn lượn rõ ràng trên tuyết.
“Đúng, đặc biệt là ở tình huống người kia cũng không phải đao giả” Tôi bình tĩnh mà bổ sung giúp hắn, nghiêng người đối mặt với hắn, “Carayon, nửa đêm thầy tản bộ ngang qua, hay là đặc biệt tới tìm em, bắt em về nhà ngủ bù?”
“Có thể coi là vế sau” Hắn mỉm cười, “Tôi nhớ mình đã nói rồi mà nhỉ. Nếu em không đối xử dịu dàng với nó, tôi sẽ biết ngay. Tôi cảm nhận được sự run rẩy của hồn đao”
Câu cuối của hắn rất nhẹ.
“Em không thể làm hồn đao run rẩy được, Carayon” Tôi nói với hắn “Em là một ma pháp sĩ”
Hắn nhìn tôi chăm chú hồi lâu, đến nỗi tôi cho rằng hắn sẽ mang sự nghi hoặc chắc chắn bị vùi lấp rời đi——đây là lễ nghi tiến thoái thức độ, cũng là điều mà tuyệt đại đa số người nơi đây sẽ tuân thủ. Nhưng sau đó hắn nói: “Em có thể cho phép tôi dẫn em tới một nơi không?”
Hắn dùng giọng điệu này lúc nói chuyện, tôi không có cách nào từ chối được.
Chúng tôi bước đi chầm chậm trong tuyết, hắn sẽ không dùng ma pháp, mà tôi thì cũng không đề cập đến ma pháp truyền tống——tôi vẫn chưa học được truyền tống trận về nhà đâu.
Hắn đưa tôi đi xuyên qua cổng gác canh của viện Đông, đi đến một nơi na ná đài tinh tượng. Chúng tôi đi qua tinh bàn (1), bản đồ sao và mô hình phủ bụi, đi tới trước mặt một tấm điêu khắc đặt ở ngoài trời. Thanh kim loại phía trên nó nằm ngang nối liền từng quả cầu bán trong suốt, tổng thể hình thành một biểu tượng lưỡi đao sắc bén.
Đây là hoa văn huy hiệu của đao giả.
“Em biết nó” Tôi đối mặt với bức điêu khắc này một lát rồi nói “Thậm chí còn từng dùng”
Tôi để tay lên vị trí đầu của hoa văn, xoay người nhìn hắn. Vẻ mặt của hắn làm tôi có hơi bất ngờ——bên trong con mắt lam xám của hắn chưa bao giờ thiếu những tình cảm giàu sức sống kia, nhưng giờ đây tôi nhìn hắn, chỉ cảm thấy trong mắt hắn ngoài phản chiếu ánh trăng ngoài kia ra thì không còn gì khác.
Một tay khác của tôi vỗ cái bốp, “Biểu diễn sắp bắt đầu rồi”
Tôi gạt chốt máy trên tấm điêu khắc, ngay sau đó dường như có ánh sáng chảy ra từ ngón tay tôi, từng khối cầu bán trong suốt không nhanh không chậm được thắp sáng theo thứ tự. Mãi đến khi tia sáng kia chầm chậm tràn vào viên ngọc cuối cùng, toàn bộ hoa văn hoàn chỉnh của huy hiệu đều được ánh sáng nối lại rực rỡ hẳn lên.
“Em có độ hòa hợp tối đa với đao” Carayon chẳng biết từ lúc nào đã tới bên cạnh tôi, “Nhưng hệ thống ma lực của em, làm sao lại biến em trở thành một ma pháp sĩ được?”
“Đây cũng là câu hỏi rất lâu trước đây em luôn tự hỏi chính mình, nhưng giờ thì không thường thế nữa” Tôi rút tay khỏi tấm điêu khắc kia, nhiệt độ còn sót lại của nó nấn ná trên đầu ngón tay tôi, khiến người ta ảo giác bản thân vẫn còn vương một tia sáng ấm áp, “Chắc là ý trời mở ra một câu chuyện cười tệ hại chăng”
“Em có bằng lòng kể nó cho tôi nghe không?”
“‘Nó’?”
“Một câu chuyện. Hay cái gì cũng được, chỉ cần là em muốn nói” Hắn nhìn tôi mà rằng.
“Cũng chẳng có câu chuyện như thầy tưởng tượng đâu——chỉ là một bước ngoặt đơn giản thôi. So với nhạc đệm trăm vẻ của nhân gian, nó ngắn biết bao” Tôi nói, “Một tên nhóc mười tuổi, từ nhỏ đã thể hiện thiên phú hơn người trên phương diện đao võ, nó tập luyện dựa theo những phương pháp trẻ con ngốc nghếch nhất, tất cả mọi người đều cho rằng tương lai nó sẽ trở thành một đao giả vĩ đại như cha mình. Năm mười bốn tuổi ấy nhánh ma pháp hiện ra lại khiến nó không thể chấp nhận được một sự thật: Nó căn bản sẽ không có hồn đao, cũng sẽ không có thanh đao thuộc về mình. Sự chuẩn bị từ trước vì cái lý tưởng này——thử dự đoán nó, rèn luyện nó, kiềm chế nó——đều là trò cười”
“Không chỉ thế” Carayon, “Cậu ấy còn yêu quý nó”
“Yêu quý, yêu quý thì chưa đủ” Tôi thì thào “Thiên phú chẳng lẽ không quan trọng ư?”
“Động tác phóng đao liền chuỗi đêm nay của em cực kỳ xuất sắc”
“Làm loại cường độ vận động này sau mười phút em sẽ mệt đến ngồi dựa dưới gốc cây. Cánh tay em sẽ tê dại, cả người thở hồng hộc. Đây là cơ thể của ma pháp sĩ, sẽ chẳng ai cần đao giả như vậy hết” Tôi nhìn vào mắt hắn, nói thêm, “Không——em muốn nói, ngay cả khi không có gì, chính em cũng không cần. Có lẽ em nên làm một thi nhân. Thầy biết đó, em cũng rất thích thơ mà”
“Nhưng mọi người giờ cũng không cần thi nhân” Carayon dịu dàng nhìn tôi chăm chú, nhưng không dung tình chút nào mà rằng, “Thời đại tạo nên thi nhân, Vicente, tất cả mọi người trong chiến hỏa ở Thời đại hoàng kim đều cần đến sự tồn tại của thi nhân. Khiến họ phấn chấn, thay họ nói ra đau khổ, khơi gợi sự đồng cảm của quần chúng, thi nhân là đôi mắt, lỗ tai và cái miệng của dân chúng, là vũ khí có thể duỗi ra xa của võ giả, lúc cần thiết cũng là lợi khí thao túng hữu dụng nhất của quan liêu. Giàu có không được tâng bốc lên cao trong thời đại chiến tranh, thi nhân không sợ hãi. Nhưng khi bọn họ ở trong một đầm nước ấm của hòa bình, thì sẽ muốn ấm no, dừng lại với những vụn vặt thường ngày. Cây bút của một người nếu như không có sự chứng thực của bối cảnh lớn, thì không còn gì có thể chứng minh được sự vĩ đại của nó. Không còn thi nhân nữa, thi nhân đã là quá khứ rồi”
Tôi chưa bao giờ cảm nhận được sự run rẩy như vậy.
Hắn nhìn tôi chuyên chú, sau đó ánh trăng trong mắt hắn trở nên nhỏ vụn, theo cái bóng dưới lông mi nhẹ nhàng rung động.
“Em có muốn theo tôi học đao không, Vicente?” Hắn hỏi tôi “Cho dù là người bình thường cũng có thể vung một thanh đao bình thường”
“Thầy đang thương hại em à?”
“Thương hại!” Hắn cười nhẹ một tiếng, tôi nghe thấy tiếng cười đầu tiên trong đêm nay của hắn “Thương hại thì có ích lợi gì?”
Ánh mắt của tôi cẩn thận miêu tả từng biểu cảm nhỏ bé của hắn, sau đó tôi ý thức rằng suy nghĩ cùng lời nói của hắn không có sự khác biệt.
Nhưng tôi lúc này đây sợ câu trả lời chân thành như vậy. Tôi không có cách nào đối diện với nó, bởi nó có thể chiếu rọi lòng tôi rõ mồn một.
Tôi cực kỳ ghét sự rụt rè của mình lúc này ——nhưng niềm hy vọng ấy giày vò tôi rất nhiều năm, giống như một người vào lúc sắp chết đuối, chờ tình huống hơi có chuyển biến tốt lại một lần nữa chìm vào vực thẳm. Cho dù là một phần cơ hội sống rõ ràng bày ra trước mắt tôi như thế, tôi cũng do dự không thể duỗi tay chạm vào.
Tôi mở miệng, muốn trả lời “Không”, nhưng ngay cả giọng nói vào lúc này cũng keo kiệt nhả ra, thế là tôi cố hết sức vặn vẹo cái cổ, làm một động tác lắc đầu, e rằng biên độ nhỏ đến nỗi người ta cũng chẳng rõ.
“Kẻ khổ cầu,” Carayon bỗng nhiên nhắc tới từ tôi từng viết ra này. Hắn áp sát tôi một bước, tra hỏi: “Em đang sợ hãi cái gì? Bởi vì quá quen với niềm hy vọng sụp đổ liền quyết định để mặc lòng mình như tro tàn? Cứ cho là nó sụp đổ hết lần này đến lần khác, vết sẹo chồng chất, nhưng vẫn chưa kết thúc. Mãi đến tận phần cuối cùng của sinh mệnh chúng ta, nó cũng vẫn chưa kết thúc” Như có một sự hận đời chế nhạo trong giọng nói của hắn trồi lên mặt nước, lộ ra một góc, “Bởi vì mắt thấy hy vọng sụp đổ là chuyện thú vị nhất. Ngược lại cũng vậy”
Con mắt của hắn có thể nhìn thấu tất cả.
“Để tôi mang hy vọng đến cho em nhé, Vicente”
Tôi từ trên sân thượng nhìn xuống, dường như có thể thấy vùng hoa Caron bung nở như ngọn lửa nơi lầu văn học phía xa xa. Nhưng tôi lại nhớ tới giờ là đầu đông, trong trận tuyết lớn như vầy, vốn không nên có hoa Caron tùy ý nở.
Tôi đột nhiên nhìn thấy 《Chiến binh》của Goya trong bóng tối này. Con người đó bị vây hãm trong lửa địa ngục, hắn cố chấp lau chùi vũ khí đầy rẫy vết tích, hô to mấy câu thuyết từ cảm xúc mãnh liệt dâng trào:
“Cứ việc giày xéo ta xuống đất bùn dưới chân mi
Bẻ gãy vũ khí của ta, cắt bỏ cột sống của ta
Cứ việc nguyền rủa ta nghìn bài một điệu
Thao túng đầu ta, trói chặt tiếng nói của ta
Ta biết mi như hình với bóng
Phía sau ta, trước mắt cùng phương xa
Có lẽ sinh ra đã không thể chém ngã mi
Nhưng trước khi chết rồi cũng phải thử một lần”
Trong tiếng gào thét của người kia, tôi nghe thấy giọng nói mình mơ hồ rằng “Em tất nhiên vô cùng bằng lòng”
Chú thích:
(1) Tinh bàn “星盘”: dụng cụ đo tinhtú thời xưa
Bình luận truyện