Đạo Quân
Chương 1865: Nổi danh
Không quản quân Tề ngươi có phải sĩ khí hạ thấp hay không, cũng mặc kệ có phải quân Tề bị đánh rối loạn mà dẫn đến chiến lực giảm nhiều hay không, nói chung ta chính là rùa rụt cổ ở trên Tam Đạo Cốc, không tham công, không cầu tiến, chỉ tử thủ ở trong này, nếu ngươi lại dám tiến bừa, chúng ta thử một chút xem.
Cuối cùng Hô Diên Vô Hận rút quân, cũng hạ lệnh hết thảy quân Tề tiến vào Vệ quốc tác chiến toàn diện lùi lại, lui về biên cảnh Tề quốc, tiến hành chiến lược phòng thủ.
Trên đường lui, Hô Diên Vô Hận lộ ra rất nhiều kẽ hở, hy vọng có thể đưa tới quân Tấn tiến công, nhưng Cao Phẩm hạ xuống mệnh lệnh bắt buộc, hết thảy phòng tuyến thủ vững tại chỗ, bất kỳ người nào cũng không được tham công tự ý tiến công, thịt lại béo cũng không cho phép cắn, người trái lệnh… chém!
Cho dù quân Tề lùi lại đã nhượng ra rất nhiều lãnh địa Vệ quốc, nhưng Cao Phẩm vẫn không chịu thừa lúc vắng mà vào chiếm lĩnh, quân Tề đã đi xa, hắn còn muốn quân Tấn tử thủ ở phòng tuyến, không được nhúc nhích, cách làm quả thực quá bi3n thái!
Cuối cùng ngay cả triều đình Tấn quốc cũng không nhìn nổi, này không khỏi cẩn thận quá đáng đi, đây không phải đánh trận, rõ ràng chính là con rùa đen rút đầu, không ít người trên triều công kích, muốn đôn đốc Cao Phẩm tranh thủ nhân cơ hội chiếm lĩnh.
Nhưng Cao Phẩm gánh áp lực không hề bị lay động, kiên trì chiến lược vốn có.
Hắn làm như vậy, Hô Diên Vô Hận không thể không ôm nỗi hận quay về, bởi vì thực không tìm được cơ hội hạ thủ, Cao Phẩm ngay cả một cơ hội nhỏ bé cũng không cho hắn.
Cao Phẩm trầm ổn, đã có thể so sánh với Hàn quốc Kim Tước.
Đợi đến khi quân Tề toàn diện rút về Tề quốc, hai quân cách nhau rất xa, Cao Phẩm mới ra lệnh, từ bỏ phòng tuyến, đại quân toàn diện lên phía bắc, dễ như ăn bánh, không uổng một binh một tốt liền chiếm lĩnh lãnh địa Vệ quốc.
Này đều là nói sau, mà trước mắt đối với Tấn quốc mà nói, là một hồi đại thắng, làm Tấn quốc trên dưới phấn chấn!
Hai phe địch ta ở Tam Đạo Cốc tập kết hơn trăm vạn đại quân chém giết, Cao Phẩm lấy ba mươi vạn thủ quân chặn lại 80 vạn liên quân Tề, Vệ tiến công, lại áp chế liên quân, lấy tổn thất không đến hai vạn người tiêu diệt hơn 20 vạn liên quân, điển hình lấy ít địch nhiều, đánh quá đẹp đẽ!
Hơn nữa còn chém tướng đoạt cờ, quân kỳ của Kiêu Kỵ Quân danh chấn thiên hạ rơi vào trong tay quân Tấn, trưởng tử của Hô Diên Vô Hận Hô Diên Bảo cũng chết ở trong tay quân Tấn.
Càng trọng yếu là, thần thoại vô địch chấn nhiếp ba nước phía tây của Kiêu Kỵ Quân phá diệt, Kiêu Kỵ Quân ở trong một trận chiến tổn thất hơn ba vạn kỵ binh!
Mười vạn nhân mã cuối cùng của Vệ quốc gần như toàn quân bị diệt, còn sót lại hơn ngàn người, Vệ quốc đã chỉ còn lại trên danh nghĩa.
Tin tức truyền quay lại Tấn quốc, có thể nói cả nước vui mừng, Tấn hoàng Thái Thúc Hùng lấy được quân kỳ của Kiêu Kỵ Quân cao hứng không ngớt, treo lơ lửng ở trên triều, Tề quốc bất diệt, vẫn sẽ treo như vậy, lấy cái này nhục nhã Tề quốc, đồng thời hạ lệnh ban thưởng tướng sĩ tham chiến ở Tam Đạo Cốc.
Không biết đối với Cao Phẩm mà nói, trận chiến này vẫn có tiếc nuối, thật không dễ dàng sáng tạo ra chiến cơ có lợi nhưng không thể khuếch đại, theo hắn đánh giá, ít nhất cũng phải diệt hơn mười vạn nhân mã của Tề quốc, nhưng Hô Diên Vô Hận không hổ là lão tướng sa trường, kinh nghiệm giàu có, đúng lúc ổn định bại quân, không để cục diện binh bại như núi đổ khuếch đại!
Nếu không, lúc đó Cao Phẩm thật có khả năng thừa cơ xua quân truy sát!
Mà sau khi tin tức bại trận truyền quay lại Tề quốc, Tề quốc trên dưới lòng người bàng hoàng, ngay cả Hô Diên Vô Hận cũng nếm mùi thất bại? Nhi tử của Hô Diên Vô Hận chết trận? Tề quốc còn có thể ngăn trở thế tiến công của Tấn quốc sao?
Tâm tình của Tề hoàng Hạo Vân Đồ trầm trọng, đối mặt tấu chương thỉnh tội của Hô Diên Vô Hận, hắn cũng chỉ có thể hồi phục một câu thắng bại là chuyện thường của binh gia!
Thời điểm này không thể trị tội Hô Diên Vô Hận, cũng tìm không ra người càng tốt hơn đến thế thân Hô Diên Vô Hận.
Hạo Vân Đồ cũng có chút hối hận, trước không nên giục Hô Diên Vô Hận triệt binh.
Thế nhưng đối mặt Tấn quốc lại lần nữa tập kết đại quân ép về phía Tề quốc, trên triều cho Hạo Vân Đồ áp lực cũng rất lớn, ý kiến của các triều thần không thể nói không có đạo lý.
Tấn quốc sắp đánh vào Tề quốc, Hô Diên Vô Hận ngươi ở Vệ quốc đánh với Cao Phẩm lại đánh lâu không xong, vậy còn liều chết với Cao Phẩm làm gì? Đã không cách nào thủ thắng, đương nhiên phải triệt binh ngăn cản thế tiến công của Tấn quốc với Tề quốc.
Tính mạng cả triều đều ở trong Tề quốc, đối mặt uy hiếp tan cửa nát nhà, cả triều ngưng tụ lại áp lực là không có mấy người gánh vác được. Trên tay Hô Diên Vô Hận nắm lấy đại quân, xảy ra sự tình cũng không sợ, nhưng trên tay bọn hắn không có binh lực tự vệ, đến thời điểm đó nên làm sao lo liệu?
Một khi cục diện đến mức nhất định, Hô Diên Vô Hận lấy đại cục làm trọng người ở phương xa, là có thể bỏ rất nhiều người không để ý, đến thời điểm đó tất cả mọi người chỉ có thể quỳ xin Hô Diên Vô Hận, không làm gì được hắn.
Tự nhiên là phải nhân lúc còn có thể khống chế tạo áp lực.
Tự nhiên là muốn bức Hô Diên Vô Hận mau chóng triệt binh.
Người trên triều liên thủ tạo áp lực, chỉ là phương diện lương thảo hậu cần đã làm Hô Diên Vô Hận sứt đầu mẻ trán.
Mà lợi ích của tam đại phái Tề quốc cũng đều ở Tề quốc, này cũng là áp lực to lớn.
Hạo Vân Đồ chỉ có thể tạo áp lực lên Hô Diên Vô Hận, thúc dục mau chóng triệt binh, mưu đồ ở Tề quốc chuẩn bị chống cự thế tiến công của Tấn quốc...
Hô Diên Bảo được lễ ngộ tự nhiên khác tướng sĩ bình thường, không nói cái khác, chỉ nói từng vì Tề quốc lập xuống vô số công lao hãn mã, thi thể được tu sĩ chở về Tề kinh hậu táng.
Hô Diên gia để tang, Hô Diên Uy thân ở kinh thành thương tiếc đại ca chết trận, khóc chết đi sống lại, gặp hoàng đế xin lên sa trường báo thù cho đại ca.
Hoàng đế không cho phép, quần thần cũng không cho phép, đối với một ít người mà nói, Hô Diên Uy chỉ là bao cỏ, theo các ca ca tham dự bình phản, có các ca ca bảo hộ đánh chơi còn được, ngươi còn thật nghĩ mình năng chinh thiện chiến sao? Tự mình lĩnh binh giao thủ với Cao Phẩm, không phải mở chuyện cười sao?
Cả triều lục tục lao tới Hô Diên gia phúng viếng, thậm chí Tề hoàng Hạo Vân Đồ đích thân tới.
Thời điểm này đối với Tề quốc mà nói, tuyệt đối không phải thời điểm tốt gì, phụ tử Hô Diên gia thất bại, phảng phất như một tầng mây dày đặc bao phủ ở trên bầu trời Tề quốc, ngay cả sinh ý mã trường của Tề quốc cũng khó thực hiện, người tới giảm mạnh.
Rất nhiều người đã không có tâm tư đi chơi, cũng muốn khiêm tốn một chút, Tề quốc nếm mùi thất bại, ngươi chạy đi xa hoa đồi trụy, sống phóng túng mà nói được sao?
Hô Diên Vô Hận lại nếm mùi thất bại?
Tình hình cụ thể ở Tam Đạo Cốc, nhất thời thành sự tình trọng yếu mà quân đội các quốc gia dò hỏi phân tích, người tham dự nhiều như vậy, tình hình cụ thể là không che giấu nổi.
Phủ Thứ Sử Nam Châu, trong Anh Vũ đường, Thương Triêu Tông nhìn địa đồ, nhìn chăm chú bản đồ Tam Đạo Cốc một lúc lâu.
Trên xe đẩy, Mông Sơn Minh cầm tình báo có quan hệ tới Tam Đạo Cốc kiểm tra, sau một hồi lâu, buông tay, đặt ở trên bàn, khẽ than thở một tiếng.
“Trận chiến này, bại không oan a!
Thương Triêu Tông cũng hít sâu một hơi.
“Cũng không biết Hô Diên Vô Hận là nghĩ như thế nào, khu vực hẹp dài như vậy, lại là vùng núi, Hô Diên Vô Hận lại lấy kỵ binh cường công, coi như có nắm chắc, cũng không tránh khỏi quá mạo hiểm!
Mông Sơn Minh than thở:
“Hắn cũng là bất đắc dĩ, cũng thực là bị Cao Phẩm kéo không có cách nào, cũng có thể nói là bị triều đình Tề quốc bức không còn đường lui.
Thương Triêu Tông thỉnh giáo:
“Xin được chỉ giáo?
Cuối cùng Hô Diên Vô Hận rút quân, cũng hạ lệnh hết thảy quân Tề tiến vào Vệ quốc tác chiến toàn diện lùi lại, lui về biên cảnh Tề quốc, tiến hành chiến lược phòng thủ.
Trên đường lui, Hô Diên Vô Hận lộ ra rất nhiều kẽ hở, hy vọng có thể đưa tới quân Tấn tiến công, nhưng Cao Phẩm hạ xuống mệnh lệnh bắt buộc, hết thảy phòng tuyến thủ vững tại chỗ, bất kỳ người nào cũng không được tham công tự ý tiến công, thịt lại béo cũng không cho phép cắn, người trái lệnh… chém!
Cho dù quân Tề lùi lại đã nhượng ra rất nhiều lãnh địa Vệ quốc, nhưng Cao Phẩm vẫn không chịu thừa lúc vắng mà vào chiếm lĩnh, quân Tề đã đi xa, hắn còn muốn quân Tấn tử thủ ở phòng tuyến, không được nhúc nhích, cách làm quả thực quá bi3n thái!
Cuối cùng ngay cả triều đình Tấn quốc cũng không nhìn nổi, này không khỏi cẩn thận quá đáng đi, đây không phải đánh trận, rõ ràng chính là con rùa đen rút đầu, không ít người trên triều công kích, muốn đôn đốc Cao Phẩm tranh thủ nhân cơ hội chiếm lĩnh.
Nhưng Cao Phẩm gánh áp lực không hề bị lay động, kiên trì chiến lược vốn có.
Hắn làm như vậy, Hô Diên Vô Hận không thể không ôm nỗi hận quay về, bởi vì thực không tìm được cơ hội hạ thủ, Cao Phẩm ngay cả một cơ hội nhỏ bé cũng không cho hắn.
Cao Phẩm trầm ổn, đã có thể so sánh với Hàn quốc Kim Tước.
Đợi đến khi quân Tề toàn diện rút về Tề quốc, hai quân cách nhau rất xa, Cao Phẩm mới ra lệnh, từ bỏ phòng tuyến, đại quân toàn diện lên phía bắc, dễ như ăn bánh, không uổng một binh một tốt liền chiếm lĩnh lãnh địa Vệ quốc.
Này đều là nói sau, mà trước mắt đối với Tấn quốc mà nói, là một hồi đại thắng, làm Tấn quốc trên dưới phấn chấn!
Hai phe địch ta ở Tam Đạo Cốc tập kết hơn trăm vạn đại quân chém giết, Cao Phẩm lấy ba mươi vạn thủ quân chặn lại 80 vạn liên quân Tề, Vệ tiến công, lại áp chế liên quân, lấy tổn thất không đến hai vạn người tiêu diệt hơn 20 vạn liên quân, điển hình lấy ít địch nhiều, đánh quá đẹp đẽ!
Hơn nữa còn chém tướng đoạt cờ, quân kỳ của Kiêu Kỵ Quân danh chấn thiên hạ rơi vào trong tay quân Tấn, trưởng tử của Hô Diên Vô Hận Hô Diên Bảo cũng chết ở trong tay quân Tấn.
Càng trọng yếu là, thần thoại vô địch chấn nhiếp ba nước phía tây của Kiêu Kỵ Quân phá diệt, Kiêu Kỵ Quân ở trong một trận chiến tổn thất hơn ba vạn kỵ binh!
Mười vạn nhân mã cuối cùng của Vệ quốc gần như toàn quân bị diệt, còn sót lại hơn ngàn người, Vệ quốc đã chỉ còn lại trên danh nghĩa.
Tin tức truyền quay lại Tấn quốc, có thể nói cả nước vui mừng, Tấn hoàng Thái Thúc Hùng lấy được quân kỳ của Kiêu Kỵ Quân cao hứng không ngớt, treo lơ lửng ở trên triều, Tề quốc bất diệt, vẫn sẽ treo như vậy, lấy cái này nhục nhã Tề quốc, đồng thời hạ lệnh ban thưởng tướng sĩ tham chiến ở Tam Đạo Cốc.
Không biết đối với Cao Phẩm mà nói, trận chiến này vẫn có tiếc nuối, thật không dễ dàng sáng tạo ra chiến cơ có lợi nhưng không thể khuếch đại, theo hắn đánh giá, ít nhất cũng phải diệt hơn mười vạn nhân mã của Tề quốc, nhưng Hô Diên Vô Hận không hổ là lão tướng sa trường, kinh nghiệm giàu có, đúng lúc ổn định bại quân, không để cục diện binh bại như núi đổ khuếch đại!
Nếu không, lúc đó Cao Phẩm thật có khả năng thừa cơ xua quân truy sát!
Mà sau khi tin tức bại trận truyền quay lại Tề quốc, Tề quốc trên dưới lòng người bàng hoàng, ngay cả Hô Diên Vô Hận cũng nếm mùi thất bại? Nhi tử của Hô Diên Vô Hận chết trận? Tề quốc còn có thể ngăn trở thế tiến công của Tấn quốc sao?
Tâm tình của Tề hoàng Hạo Vân Đồ trầm trọng, đối mặt tấu chương thỉnh tội của Hô Diên Vô Hận, hắn cũng chỉ có thể hồi phục một câu thắng bại là chuyện thường của binh gia!
Thời điểm này không thể trị tội Hô Diên Vô Hận, cũng tìm không ra người càng tốt hơn đến thế thân Hô Diên Vô Hận.
Hạo Vân Đồ cũng có chút hối hận, trước không nên giục Hô Diên Vô Hận triệt binh.
Thế nhưng đối mặt Tấn quốc lại lần nữa tập kết đại quân ép về phía Tề quốc, trên triều cho Hạo Vân Đồ áp lực cũng rất lớn, ý kiến của các triều thần không thể nói không có đạo lý.
Tấn quốc sắp đánh vào Tề quốc, Hô Diên Vô Hận ngươi ở Vệ quốc đánh với Cao Phẩm lại đánh lâu không xong, vậy còn liều chết với Cao Phẩm làm gì? Đã không cách nào thủ thắng, đương nhiên phải triệt binh ngăn cản thế tiến công của Tấn quốc với Tề quốc.
Tính mạng cả triều đều ở trong Tề quốc, đối mặt uy hiếp tan cửa nát nhà, cả triều ngưng tụ lại áp lực là không có mấy người gánh vác được. Trên tay Hô Diên Vô Hận nắm lấy đại quân, xảy ra sự tình cũng không sợ, nhưng trên tay bọn hắn không có binh lực tự vệ, đến thời điểm đó nên làm sao lo liệu?
Một khi cục diện đến mức nhất định, Hô Diên Vô Hận lấy đại cục làm trọng người ở phương xa, là có thể bỏ rất nhiều người không để ý, đến thời điểm đó tất cả mọi người chỉ có thể quỳ xin Hô Diên Vô Hận, không làm gì được hắn.
Tự nhiên là phải nhân lúc còn có thể khống chế tạo áp lực.
Tự nhiên là muốn bức Hô Diên Vô Hận mau chóng triệt binh.
Người trên triều liên thủ tạo áp lực, chỉ là phương diện lương thảo hậu cần đã làm Hô Diên Vô Hận sứt đầu mẻ trán.
Mà lợi ích của tam đại phái Tề quốc cũng đều ở Tề quốc, này cũng là áp lực to lớn.
Hạo Vân Đồ chỉ có thể tạo áp lực lên Hô Diên Vô Hận, thúc dục mau chóng triệt binh, mưu đồ ở Tề quốc chuẩn bị chống cự thế tiến công của Tấn quốc...
Hô Diên Bảo được lễ ngộ tự nhiên khác tướng sĩ bình thường, không nói cái khác, chỉ nói từng vì Tề quốc lập xuống vô số công lao hãn mã, thi thể được tu sĩ chở về Tề kinh hậu táng.
Hô Diên gia để tang, Hô Diên Uy thân ở kinh thành thương tiếc đại ca chết trận, khóc chết đi sống lại, gặp hoàng đế xin lên sa trường báo thù cho đại ca.
Hoàng đế không cho phép, quần thần cũng không cho phép, đối với một ít người mà nói, Hô Diên Uy chỉ là bao cỏ, theo các ca ca tham dự bình phản, có các ca ca bảo hộ đánh chơi còn được, ngươi còn thật nghĩ mình năng chinh thiện chiến sao? Tự mình lĩnh binh giao thủ với Cao Phẩm, không phải mở chuyện cười sao?
Cả triều lục tục lao tới Hô Diên gia phúng viếng, thậm chí Tề hoàng Hạo Vân Đồ đích thân tới.
Thời điểm này đối với Tề quốc mà nói, tuyệt đối không phải thời điểm tốt gì, phụ tử Hô Diên gia thất bại, phảng phất như một tầng mây dày đặc bao phủ ở trên bầu trời Tề quốc, ngay cả sinh ý mã trường của Tề quốc cũng khó thực hiện, người tới giảm mạnh.
Rất nhiều người đã không có tâm tư đi chơi, cũng muốn khiêm tốn một chút, Tề quốc nếm mùi thất bại, ngươi chạy đi xa hoa đồi trụy, sống phóng túng mà nói được sao?
Hô Diên Vô Hận lại nếm mùi thất bại?
Tình hình cụ thể ở Tam Đạo Cốc, nhất thời thành sự tình trọng yếu mà quân đội các quốc gia dò hỏi phân tích, người tham dự nhiều như vậy, tình hình cụ thể là không che giấu nổi.
Phủ Thứ Sử Nam Châu, trong Anh Vũ đường, Thương Triêu Tông nhìn địa đồ, nhìn chăm chú bản đồ Tam Đạo Cốc một lúc lâu.
Trên xe đẩy, Mông Sơn Minh cầm tình báo có quan hệ tới Tam Đạo Cốc kiểm tra, sau một hồi lâu, buông tay, đặt ở trên bàn, khẽ than thở một tiếng.
“Trận chiến này, bại không oan a!
Thương Triêu Tông cũng hít sâu một hơi.
“Cũng không biết Hô Diên Vô Hận là nghĩ như thế nào, khu vực hẹp dài như vậy, lại là vùng núi, Hô Diên Vô Hận lại lấy kỵ binh cường công, coi như có nắm chắc, cũng không tránh khỏi quá mạo hiểm!
Mông Sơn Minh than thở:
“Hắn cũng là bất đắc dĩ, cũng thực là bị Cao Phẩm kéo không có cách nào, cũng có thể nói là bị triều đình Tề quốc bức không còn đường lui.
Thương Triêu Tông thỉnh giáo:
“Xin được chỉ giáo?
Bình luận truyện