Đạo Quân

Chương 1937: Hai ba bốn trên Đan bảng (2)



Lục lạc trên xe ngựa một đường lay động phát ra tiếng vang kỳ quái, hướng đi cũng không phải Phù Phương Viên, mà là lòng vòng ở trong kinh thành.

Tiếng chuông giống như là tín hiệu triệu hoán, không ngừng có tu sĩ lộ diện, nhìn xe ngựa chắp tay hành lễ.

“Hắc Ly tiên sinh.

Người đồng hành thay đáp lời.

“Trước tiên đi tới ngoài Phù Phương Viên chờ một chút.

“Hắc Ly tiên sinh.

“Trước tiên đi tới ngoài Phù Phương Viên chờ một chút.

Theo thời gian trôi qua, tin tức Quỷ Y đã đến Tề Kinh dần dần truyền ra, không ít người nghe tin đi xem trò vui.

Đầu đường, nơi xe ngựa đến, ngay cả dân chúng lui tới trong thành cũng phát hiện không đúng, phát hiện không ít nhân sĩ mang theo đao kiếm đi theo, ánh mắt đều nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa kia.

Cũng thỉnh thoảng xuất hiện người mang vũ khí đi tới trước xe ngựa, hành lễ sau đó rời khỏi.

Ở đầu hẻm, một lão thái bà chống nạng chờ đợi, chờ xe ngựa đi tới, đột nhiên ném gậy, lấy đi ngụy trang, lộ ra chân dung xinh đẹp tiến lên.

“Nhan Bảo Như!

Vưu Bội Bội kinh ngạc.

Người tới chính là Nhan Bảo Như, nghe vậy gật đầu, sau đó đồng hành ở bên xe ngựa chắp tay nói:

“Hắc Ly tiên sinh, ta chính là Nhan Bảo Như tùy tùng bên cạnh Vô Tâm tiểu tiên sinh, lúc trạch viện của tiểu tiên sinh gặp nạn, tiểu tiên sinh lệnh ta thoát thân, sau khi thoát thân không cách nào liên hệ được, nên chờ đợi đến nay...

Thanh âm già nua lên tiếng ngắt lời:

“Ngồi đi.

Ngồi? Nhan Bảo Như vừa đi vừa nhìn chung quanh một chút, ngồi cái gì? Nàng còn tưởng bản thân nghe lầm.

Tách tách!

Phu xe vung roi gõ gõ càng xe.

Nhan Bảo Như lập tức phản ứng lại, không khỏi kinh hỷ, này là coi nàng như người mình, nhất thời lắc người, rơi ở trên càng xe, cùng phu xe song song.

Chu Kiếm và Vưu Bội Bội nhìn nhau, đều nhìn ra cổ quái trong mắt đối phương, Đan bảng xếp thứ hai, ba, bốn lúc này đều hộ vệ ở bên xe ngựa.

Tu tiên giới trừ Cửu Thánh, chỉ sợ các đại phái trong thiên hạ cũng khó tụ tập bọn hắn lại ra lệnh.

Tuy chỉ là một chiếc xe ngựa, còn có vẻn vẹn mấy người, nhưng tu sĩ ở hai bên đường quan vọng đã bắt đầu xì xào bàn tán.

Có rhần sắc nghiêm nghị, cũng có mặt lộ vẻ hâm mộ.

...

Anh Vương phủ, Đại Khâu Môn Xa Bất Trì vội vã vào phủ, thẳng tới trong phủ, nhìn Hạo Chân đang ôm tiểu nhi chơi đùa nói:

“Vương gia, Quỷ Y đến rồi, vào thành.

Thiên Hỏa Giáo Cao Tiệm Hậu, Huyền Binh Tông Tạ Long Phi ở phụ cận nói chuyện phiếm đều nghe tiếng quay đầu lại, xoay người đi tới.

Thiệu Liễu Nhi ngẩn ra, thử hỏi.

“Sư phó của Vô Tâm tiên sinh đến rồi?

Xa Bất Trì gật đầu.

Hạo Chân giao hài tử cho Thiệu Liễu Nhi, Thiệu Liễu Nhi thì gọi vú em qua mang hài tử đi.

“Cũng chính là nói, Quỷ Y tự mình ra mặt cứu Vô Tâm tiên sinh?

Hạo Chân hỏi.

Xa Bất Trì:

“Sợ là sợ không chỉ cứu người đơn giản như vậy, Đan bảng xếp hàng thứ hai Nhan Bảo Như, xếp hạng thứ ba Chu Kiếm, xếp hạng thứ tư Vưu Bội Bội đều hiện thân, đều hộ giá ở bên người Quỷ Y! Tu sĩ trong thành lục tục chạy tới bái kiến, sau đó lại lao tới Phù Phương Viên, đại lượng tu sĩ đã bắt đầu tụ tập ở xung quanh Phù Phương Viên.

Hạo Chân:

“Làm ra tình cảnh lớn như vậy, muốn làm gì, lẽ nào còn muốn khai chiến ở trong kinh thành sao?

Cao Tiệm Hậu nói:

“Nghe đồn Quỷ Y này là người có thì tất báo.

Tạ Long Phi cũng khẽ gật đầu.

“Mới đầu Ngọc Thương không để Quỷ Y ở trong mắt, không để vào mắt thì thôi, lại còn bắt đệ tử thân truyền của Quỷ Y, lần này sợ là hắn cũng đau đầu.

Thiệu Liễu Nhi thử hỏi.

“Thả người, nhân nhượng cho yên chuyện không được sao?

Xa Bất Trì lắc đầu.

“Hiện tại hắn đã cưỡi hổ khó xuống, thả người cũng có lý do, dưới tình huống bị bức bách này, để hắn làm sao thả người? Hiện tại hắn thả người cũng không phải, rời đi cũng không phải, Quỷ Y không nói hai lời trực tiếp lao tới, nói rõ chính là muốn cho Ngọc Thương bài học. Ngọc Thương tính sai rồi, đoán chừng mới đầu không để Quỷ Y không quyền không thế ở trong mắt, không nghĩ tới Quỷ Y có thể cường thế như vậy, hiện tại Ngọc Thương đã tiến thoái lưỡng nan.

Hạo Chân nói.

“Nói như thế, Quỷ Y từ đầu tới đuôi không có ý tứ cùng Ngọc Thương hiệp đàm thả người, mà trực tiếp muốn liều với Hiểu Nguyệt Các, tính khí của Quỷ Y này cũng thật lớn. Tình huống trước mắt không biết tam đại phái có thái độ gì?

Ba người nhìn nhau, Xa Bất Trì thay trả lời:

“Dường như là muốn yên lặng nhìn tình huống. Tọa sơn quan hổ đấu, cũng là biện pháp ổn thỏa nhất.

Hạo Chân khẽ gật đầu.

“Lão thập thất chết, phụ hoàng cũng có chút ý kiến với Ngọc Thương.

Thiệu Liễu Nhi lo lắng là cái khác, nghe xong nghị luận, lại thử hỏi:

“Quỷ Y tự thân xuất mã, có thể cứu Vô Tâm tiên sinh không?

Hạo Chân nói.

“Có thể cứu hay không đã không trọng yếu, cái này không phải chúng ta có thể bận tâm, nàng cũng không nên dính vào.

...

Tu sĩ tụ tập ở xung quanh Phù Phương Viên càng ngày càng nhiều, trên căn bản đã vây quanh toàn bộ Phù Phương Viên.

Quách Hành Sơn vội vã chạy vào chính sảnh, sắc mặt không quá đẹp đẽ, chắp tay bẩm báo:

“Sư tôn, bên ngoài người càng đến càng nhiều, bước đầu ước lượng, sợ là không dưới 5000 người, đã hoàn toàn vây quanh Phù Phương Viên!

Kỳ thực Quỷ Y không có gọi nhiều người như thế, là người nghe nói động tĩnh chạy tới xem náo nhiệt càng nhiều a.

Nhưng Ngọc Thương nào biết, ai cũng không rõ người nào là thiếu nợ nhân tình của Quỷ Y đến, người nào không phải, theo quy củ của Quỷ Y, người thiếu nợ nhân tình của hắn bình thường đều không được rêu rao.

Đột nhiên tụ tập nhiều người như thế, còn hoàn toàn vây quanh Phù Phương Viên, khẳng định không phải quân đội bạn, muốn làm gì, lại sẽ làm ra cái gì, vẫn chưa thể xác định, nói chung áp lực của Ngọc Thương rất lớn.

Vì ứng biến, nhân viên đồng hành cộng thêm lâm thời triệu tập đến nhân thủ, tổng cộng cũng chỉ mấy trăm người mà thôi, nhưng quy mô của đối phương đạt mấy ngàn người, áp lực không lớn mới là lạ.

Then chốt là, hắn biết phía bên mình có bao nhiêu hảo thủ, nhưng không biết bên đối phương đến bao nhiêu cao thủ.

Khuôn mặt Ngọc Thương căng thẳng, cắn răng nói:

“Hắc Ly lão tặc, cho mặt không muốn mặt, ta không tin hắn dám ở Tề Kinh hiệu lệnh nhiều người đánh giết như thế!

Đối với thuyết pháp này, Độc Cô Tĩnh cảm thấy mình nên nhắc nhở một thoáng.

“Sư tôn, đồn đại Quỷ Y là người có thù tất báo, có thể xằng bậy hay không... cũng không thể không phòng a!

Ý tứ là, không được cảm thấy may mắn.

Quách Hành Sơn cũng nói:

“Sư tôn, sư huynh nói có lý, vạn nhất lão tặc kia nổi điên, chúng ta chuẩn bị không đủ, sợ là sẽ ăn thiệt thòi. Hiện tại Nhan Bảo Như, Chu Kiếm, Vưu Bội Bội đều đi theo bên cạnh hắn, lai giả bất thiện a.

Trong mắt Ngọc Thương sáng tối bất định, hít sâu một hơi, lại từ từ thở ra nói:

“Lập tức phái người đi liên hệ tam đại phái Tề quốc, ta không tin bọn họ hy vọng nhìn thấy Tề Kinh đại loạn, để bọn hắn phái nhân thủ đến hiệp trợ. Nhanh đi!

“Vâng!

Quách Hành Sơn lĩnh mệnh cấp tốc rời đi, cũng không trì hoãn nổi, đã là sơn vũ dục lai, tùy thời có khả năng bạo phát.

...

Từ Bang nhìn vào nội thành, thần sắc trên mặt có chút kinh ngạc, trở về?

Chiếc xe ngựa phát sinh tiếng chuông cổ quái kia trở về, lại chạy đến cửa tây, Từ Bang hồ nghi, lẽ nào là muốn rời đi?

Không đi! Xe ngựa tới gần cửa thành thì dừng lại, phu xe vung roi điều động, xe ngựa thay đổi phương hướng.

Phương hướng xoay một cái, phu xe quay đầu lại hỏi:

“Sư phó, đã một vòng, hiện tại đi đâu?

Nghe được lời ấy, Nhan Bảo Như có chút ngoài ý muốn nhìn phu xe, người này cũng là đệ tử Quỷ Y?

Thanh âm già nua nói:

“Cũng nên đi gặp người bắt sư huynh ngươi rồi.

Sư huynh? Nhan Bảo Như lại lần nữa ngoài ý muốn, cảm thấy Vô Tâm đã đủ trẻ tuổi, không nghĩ tới còn có sư đệ, vừa rồi nàng còn tưởng phu xe là sư huynh của Vô Tâm.

Vù đùng! Phu xe vung roi, xe ngựa chạy băng băng, không giống như trước không nhanh không chậm.

Chu Kiếm và Vưu Bội Bội theo ở phía sau cũng thúc ngựa gia tốc đuổi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện