Đạo Quân
Chương 1969: Vật tiếp dẫn (1)
Hắn không ngừng gõ, giờ phút chú ý tới phản ứng trong sa mạc, trong lòng âm thầm phỏng đoán không biết vật tiếp dẫn rốt cuộc là vật gì?
Ngay từ lúc đầu, gã nghi ngờ là bò cạp trong sa mạc, giống như phản ứng của Ngưu Hữu Đạo lúc đó vậy. Bên trong sa mạc này, ngoại trừ bò cạp còn có thể có thứ gì khác sao?
Gã có thể thấy được đến bò cạp cũng không chịu nổi âm thanh này, sau khi nghe được lại có phản ứng chạy thục mạng, điều này khiến gã nghi ngờ phán đoán của mình.
Sau nhiều lần gõ, dần dần, trong phạm vi tầm mắt có thể nhìn thấy, ngay cả bò cạp chạy thục mạng cũng không thấy được, xung quanh không có chút phản ứng nào. Trong lòng gã lại càng nghi ngờ hơn. Chẳng lẽ Ma Điển đã bị ai động tay động chân rồi? Hay là không thể đứng ở một chỗ để gõ, phải không ngừng thay đổi vị trí sao?
Bất kể là tình huống gì, nếu gã đã tới thì nhất định phải làm kiểm tra toàn diện, dù sao sa mạc rộng lớn như vậy, lúc nào có thể gọi được vật tiếp dẫn ra thì còn không biết đâu. Sau khi chuẩn bị bỏ một ngày thử xem, sau đó lại đi khắp sa mạc một lượt.
Sau khoảng gần nửa ngày, ban đêm, phía sau đỉnh núi đột nhiên xuất hiện một nam một nữ.
Năng lực nhận biết của Ô Thường không tầm thường, hai người vừa xuất hiện thì Ô Thường lập tức quay đầu nhìn lại, đồ trên tay vẫn đánh không ngừng.
Đôi nam nữ trẻ tuổi vừa chỉ trở vừa nói chuyện với nhau một lúc, sau đó cùng bay vút xuống cồn cát gần đó.
Nữ tử hò hét nói:
“Này to con, ngươi đang làm gì thế?
Tiếng gõ ngừng lại. Ô Thường chậm rãi xoay người, nhìn chằm chằm vào hai người này, đồ trên hai tay phát sáng và phát ra giọng nói hùng hậu hỏi:
“Các ngươi tới tiếp dẫn sao?
Tiếp dẫn? Hai người nam nữ trẻ tuổi nhìn lẫn nhau, hoàn toàn không nghe hiểu lời nói kia có ý gì, nữ tử kia quát lên.
“Ngươi nói cái gì?
Ô Thường lấy ra đồ vật, bỗng nhiên hai tay gõ xuống, “Đông” vang lên một tiếng huýt dài.
Tiếng vang không dễ nghe, cộng thêm hành vi của đối phương, hai người kia nhịn không được nhíu mày lại.
Đối phương cố ý đánh về phía bên này, nhìn thế nào cũng thấy như đang gây chuyện.
Dáng vẻ của nữ tử kia không tệ, da thịt trắng nõn, lại có thêm mấy phần ngạo kiều, thấy Ô Thường tóc tai bù xù, để trần hai cánh tay, giống như kẻ tán tu lang thang, nên nàng quát lớn.
“Gia hỏa lỗ m ãng, đừng lắm chuyện, ta hỏi ngươi đang làm gì, ngươi không nghe thấy sao?
Thấy nữ tử kia nói những lời kiêu ngạo, nam tử ở bên cạnh hơi bất an, nhẹ nhàng lôi ống tay áo của nàng lại, nhỏ giọng nhắc nhở.
“Sư muội, ở bên ngoài không giống như trong tông môn, muội chú ý một chút, đừng tùy tiện trêu chọc người ngoài.
Nữ tử kia quay đầu trừng mắt nhìn.
“Là do hắn gây sự với chúng ta, sao lại biến thành ta trêu chọc hắn chứ? Sư huynh, vì sao huynh lại nhát gan phiền phức như vậy?
Nam tử bị nàng nói như thế nên rất xấu hổ, nhưng vẫn nhỏ giọng khuyên bảo,
“Sư muội, mặc dù nhìn người này hơi lỗ m ãng, nhưng khí thế lại bất phàm, không giống người bình thường, không biết sâu cạn thế nào, muội cẩn thận một chút. Chưởng môn để ta hộ tống sư muội đến Vô Biên Các, lỡ may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta không có cách nào bàn giao được. Được rồi, thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, đi thôi!
Nữ tử kia tức giận nói.
“Không cần ngươi phải bàn giao! Kình Thiên Tông ta uy chấn Bạch Châu, người trong thiên hạ không ai không cho mấy phần mặt mũi, thân là đệ tử đi ra ngoài làm việc, đại biểu cho mặt mũi của tông môn, sao lại để cho người ta khiêu khích!
Ngụ ý, ta không nhát gan sợ phiền phức như người.
Sau đó chỉ về phía Ô Thường.
“To con, vì sao ta hỏi không trả lời.
Ô Thường vẫn đang nhìn phản ứng của hai người, nghe được tên Kình Thiên Tông của Bạch Châu Hàn Quốc xong, đã biết chính mình hiểu nhầm, nhưng vẫn xác nhận lại lần nữa.
“Các ngươi không phải đến để tiếp dẫn?
Nữ tử kia quát lên.
“Tiếp dẫn cái gì? Ngươi là người phương nào, có giỏi thì nói tên ra!
Xác nhận xong, không phải là người đến tiếp dẫn, Ô Thường lập tức không quan tâm đ ến bọn họ nữa, quay đầu đi vào chỗ sâu trong sa mạc, hai tay lần nữa đánh ra.
“Đông... Đông... Đông...
Không ngừng có tiếng đánh phát ra, tiếng vang rất khó nghe và chói tai.
Nam tử trẻ tuổi kia nhìn quanh bốn phía, chú ý đến dấu hiệu cộng minh trong sa mạc.
Nữ tử trẻ tuổi bị đối phương khinh thường chọc giận, thân là nữ nhi của chưởng môn Kình Thiên Tông, hơn nữa có vẻ bề ngoài không tệ, bình thường đều được người ta nhường nhịn, không bị khinh thường như vậy bao giờ, nàng ta quát to.
“Cuồng đồ to gan…
Còn chưa dứt lời, đỉnh vòng trong tay Ô Thường đã đánh đến một kích.
“Đông…
Một tiếng vang vọng làm người ta rung động sợ vỡ mật, chấn cho màng nhĩ ong ong, tâm thần hỗn loạn, máu tươi trào lên ngực, k1ch thích cho mặt hai người đỏ lên.
Hơn nữa, một cỗ khí thế bàng bạc từ trên người Ô Thường phát ra, hùng hồn bức người.
Sắc mặt của nam tử trẻ tuổi thay đổi hẳn, ý thức được gì đó, trong mắt nữ tử cũng hiện lên sự kinh hãi, khí thế cường đại như vậy, dù là Thái Thượng trưởng lão của Kình Thiên Tông giận dữ cũng không sánh bằng được, có thể nghĩ ra tu vi của đối phương rồi đấy.
Nữ tử kia run run nói.
“Ngươi là người phương nào.
Khuôn mặt Ô Thường không hề thay đổi, vẫn làm việc của mình, khinh thường phản ứng lại, ngay cả một ánh mắt cũng không muốn cho, Kình Thiên Tông cái gì, trong mắt hắn chẳng là cái gì cả.
Nam tử kia tranh thủ thời gian kéo ống tay áo của nữ tử, nói nhỏ.
“Sư muội, chúng ta không thể trêu vào người này được, đi mau!
Lúc này, nữ tử kia không tùy hứng nữa, khẩn trương gật nhẹ đầu, hai người cùng nhau nhảy lên, muốn rời đi.
Nhưng cả hai phát hiện mình không bay lên được, chỉ vọt được khoảng một thước là ngừng lại rồi, hai người cúi đầu xem, phát hiện dưới chân bị hai bàn tay to túm chặt, giống như bị hai con mãng xà lớn cuốn lấy,
Cát vàng như biến thành mấy dây leo khô già, cuốn lấy chân bọn họ, hai người dùng hết pháp lực trong người cũng không thể thoát được.
“Đông...
Hai tay Ô Thường dùng sức gõ.
Mấy dây cát vàng bỗng nhiên dùng lực, kéo hai người về trong cát.
“Sư huynh, chân ta đau quá.
Nữ tử hoảng sợ thét lên, bởi vì nàng ta phát hiện dù mình làm thế nào cũng không thể thoát khỏi mặt đất, đó mới là điều làm cho nàng hoảng sợ nhất.
Phịch! Nam tử kia rút kiếm ra, liên tục chém xuống đất cát dưới chân, nhưng hoàn toàn không làm được gì cả, vẫn khó có thể thoát được.
Hai người càng hoảng sợ hơn, bọn họ có thể cảm giác được, tu vi của hán tử quái dị kia quá cường đại, cường đại đến mức bọn họ khó có thể tin nổi.
Trong tiếng vang "Thùng thùng", cát vàng bắt đầu men theo hai chân của bọn họ từ từ lan tràn lên phía trên.
“Sư huynh, sư huynh...
Nữ tử kia không ngừng thét lên.
Nam tử lập tức hét lớn với Ô Thường.
“Tiền bối, nếu chúng ta trước đó có chỗ vô lễ, mong rằng tiền bối đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân như chúng ta, xin tiền bối giơ cao đánh khẽ tha cho chúng ta một con ngựa…
Còn chưa nói xong, đã không thể lên tiếng nữa.
Nữ tử kia cũng không thể hét lên, cát vàng đã chặn miệng hai người lại, chui vào trong miệng, chui vào trong lỗ mũi, chui thẳng vào lỗ tai bọn họ.
Hai người không muốn, nhưng lại không thể chống lại, khắp khuôn mặt đều có sự thống khổ.
Dưới sự xâm nhập của cát vàng, hai người run rẩy bành trướng lên, nhanh chóng nở lớn như trái bóng, sau đó nổ tung trong nháy mắt.
Cát vàng nổ tung, máu tươi tung tóe, xương cốt bay loạn, hai chiếc đầu lâu còn chưa khô máu phóng thẳng lên trời rồi đập xuống mặt đất.
Mùi máu tươi phiêu đãng trong gió, Ô Thường vẫn bình thường như không có gì xảy ra, đỉnh vòng trong tay cũng đánh “thùng thùng” không ngừng…
“Nhìn kìa
Trong màn đêm, trên không trung ở sa mạc có ba người đang phi hành, bỗng nhiên một người chỉ về phía xa, dưới ánh trăng có một con quái vật khổng lồ chui ra từ lòng đất cát, lao vụt về phía trước.
Ba người nhảy lên một cồn cát cao nhìn qua, một người kinh ngạc nói.
Ngay từ lúc đầu, gã nghi ngờ là bò cạp trong sa mạc, giống như phản ứng của Ngưu Hữu Đạo lúc đó vậy. Bên trong sa mạc này, ngoại trừ bò cạp còn có thể có thứ gì khác sao?
Gã có thể thấy được đến bò cạp cũng không chịu nổi âm thanh này, sau khi nghe được lại có phản ứng chạy thục mạng, điều này khiến gã nghi ngờ phán đoán của mình.
Sau nhiều lần gõ, dần dần, trong phạm vi tầm mắt có thể nhìn thấy, ngay cả bò cạp chạy thục mạng cũng không thấy được, xung quanh không có chút phản ứng nào. Trong lòng gã lại càng nghi ngờ hơn. Chẳng lẽ Ma Điển đã bị ai động tay động chân rồi? Hay là không thể đứng ở một chỗ để gõ, phải không ngừng thay đổi vị trí sao?
Bất kể là tình huống gì, nếu gã đã tới thì nhất định phải làm kiểm tra toàn diện, dù sao sa mạc rộng lớn như vậy, lúc nào có thể gọi được vật tiếp dẫn ra thì còn không biết đâu. Sau khi chuẩn bị bỏ một ngày thử xem, sau đó lại đi khắp sa mạc một lượt.
Sau khoảng gần nửa ngày, ban đêm, phía sau đỉnh núi đột nhiên xuất hiện một nam một nữ.
Năng lực nhận biết của Ô Thường không tầm thường, hai người vừa xuất hiện thì Ô Thường lập tức quay đầu nhìn lại, đồ trên tay vẫn đánh không ngừng.
Đôi nam nữ trẻ tuổi vừa chỉ trở vừa nói chuyện với nhau một lúc, sau đó cùng bay vút xuống cồn cát gần đó.
Nữ tử hò hét nói:
“Này to con, ngươi đang làm gì thế?
Tiếng gõ ngừng lại. Ô Thường chậm rãi xoay người, nhìn chằm chằm vào hai người này, đồ trên hai tay phát sáng và phát ra giọng nói hùng hậu hỏi:
“Các ngươi tới tiếp dẫn sao?
Tiếp dẫn? Hai người nam nữ trẻ tuổi nhìn lẫn nhau, hoàn toàn không nghe hiểu lời nói kia có ý gì, nữ tử kia quát lên.
“Ngươi nói cái gì?
Ô Thường lấy ra đồ vật, bỗng nhiên hai tay gõ xuống, “Đông” vang lên một tiếng huýt dài.
Tiếng vang không dễ nghe, cộng thêm hành vi của đối phương, hai người kia nhịn không được nhíu mày lại.
Đối phương cố ý đánh về phía bên này, nhìn thế nào cũng thấy như đang gây chuyện.
Dáng vẻ của nữ tử kia không tệ, da thịt trắng nõn, lại có thêm mấy phần ngạo kiều, thấy Ô Thường tóc tai bù xù, để trần hai cánh tay, giống như kẻ tán tu lang thang, nên nàng quát lớn.
“Gia hỏa lỗ m ãng, đừng lắm chuyện, ta hỏi ngươi đang làm gì, ngươi không nghe thấy sao?
Thấy nữ tử kia nói những lời kiêu ngạo, nam tử ở bên cạnh hơi bất an, nhẹ nhàng lôi ống tay áo của nàng lại, nhỏ giọng nhắc nhở.
“Sư muội, ở bên ngoài không giống như trong tông môn, muội chú ý một chút, đừng tùy tiện trêu chọc người ngoài.
Nữ tử kia quay đầu trừng mắt nhìn.
“Là do hắn gây sự với chúng ta, sao lại biến thành ta trêu chọc hắn chứ? Sư huynh, vì sao huynh lại nhát gan phiền phức như vậy?
Nam tử bị nàng nói như thế nên rất xấu hổ, nhưng vẫn nhỏ giọng khuyên bảo,
“Sư muội, mặc dù nhìn người này hơi lỗ m ãng, nhưng khí thế lại bất phàm, không giống người bình thường, không biết sâu cạn thế nào, muội cẩn thận một chút. Chưởng môn để ta hộ tống sư muội đến Vô Biên Các, lỡ may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta không có cách nào bàn giao được. Được rồi, thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, đi thôi!
Nữ tử kia tức giận nói.
“Không cần ngươi phải bàn giao! Kình Thiên Tông ta uy chấn Bạch Châu, người trong thiên hạ không ai không cho mấy phần mặt mũi, thân là đệ tử đi ra ngoài làm việc, đại biểu cho mặt mũi của tông môn, sao lại để cho người ta khiêu khích!
Ngụ ý, ta không nhát gan sợ phiền phức như người.
Sau đó chỉ về phía Ô Thường.
“To con, vì sao ta hỏi không trả lời.
Ô Thường vẫn đang nhìn phản ứng của hai người, nghe được tên Kình Thiên Tông của Bạch Châu Hàn Quốc xong, đã biết chính mình hiểu nhầm, nhưng vẫn xác nhận lại lần nữa.
“Các ngươi không phải đến để tiếp dẫn?
Nữ tử kia quát lên.
“Tiếp dẫn cái gì? Ngươi là người phương nào, có giỏi thì nói tên ra!
Xác nhận xong, không phải là người đến tiếp dẫn, Ô Thường lập tức không quan tâm đ ến bọn họ nữa, quay đầu đi vào chỗ sâu trong sa mạc, hai tay lần nữa đánh ra.
“Đông... Đông... Đông...
Không ngừng có tiếng đánh phát ra, tiếng vang rất khó nghe và chói tai.
Nam tử trẻ tuổi kia nhìn quanh bốn phía, chú ý đến dấu hiệu cộng minh trong sa mạc.
Nữ tử trẻ tuổi bị đối phương khinh thường chọc giận, thân là nữ nhi của chưởng môn Kình Thiên Tông, hơn nữa có vẻ bề ngoài không tệ, bình thường đều được người ta nhường nhịn, không bị khinh thường như vậy bao giờ, nàng ta quát to.
“Cuồng đồ to gan…
Còn chưa dứt lời, đỉnh vòng trong tay Ô Thường đã đánh đến một kích.
“Đông…
Một tiếng vang vọng làm người ta rung động sợ vỡ mật, chấn cho màng nhĩ ong ong, tâm thần hỗn loạn, máu tươi trào lên ngực, k1ch thích cho mặt hai người đỏ lên.
Hơn nữa, một cỗ khí thế bàng bạc từ trên người Ô Thường phát ra, hùng hồn bức người.
Sắc mặt của nam tử trẻ tuổi thay đổi hẳn, ý thức được gì đó, trong mắt nữ tử cũng hiện lên sự kinh hãi, khí thế cường đại như vậy, dù là Thái Thượng trưởng lão của Kình Thiên Tông giận dữ cũng không sánh bằng được, có thể nghĩ ra tu vi của đối phương rồi đấy.
Nữ tử kia run run nói.
“Ngươi là người phương nào.
Khuôn mặt Ô Thường không hề thay đổi, vẫn làm việc của mình, khinh thường phản ứng lại, ngay cả một ánh mắt cũng không muốn cho, Kình Thiên Tông cái gì, trong mắt hắn chẳng là cái gì cả.
Nam tử kia tranh thủ thời gian kéo ống tay áo của nữ tử, nói nhỏ.
“Sư muội, chúng ta không thể trêu vào người này được, đi mau!
Lúc này, nữ tử kia không tùy hứng nữa, khẩn trương gật nhẹ đầu, hai người cùng nhau nhảy lên, muốn rời đi.
Nhưng cả hai phát hiện mình không bay lên được, chỉ vọt được khoảng một thước là ngừng lại rồi, hai người cúi đầu xem, phát hiện dưới chân bị hai bàn tay to túm chặt, giống như bị hai con mãng xà lớn cuốn lấy,
Cát vàng như biến thành mấy dây leo khô già, cuốn lấy chân bọn họ, hai người dùng hết pháp lực trong người cũng không thể thoát được.
“Đông...
Hai tay Ô Thường dùng sức gõ.
Mấy dây cát vàng bỗng nhiên dùng lực, kéo hai người về trong cát.
“Sư huynh, chân ta đau quá.
Nữ tử hoảng sợ thét lên, bởi vì nàng ta phát hiện dù mình làm thế nào cũng không thể thoát khỏi mặt đất, đó mới là điều làm cho nàng hoảng sợ nhất.
Phịch! Nam tử kia rút kiếm ra, liên tục chém xuống đất cát dưới chân, nhưng hoàn toàn không làm được gì cả, vẫn khó có thể thoát được.
Hai người càng hoảng sợ hơn, bọn họ có thể cảm giác được, tu vi của hán tử quái dị kia quá cường đại, cường đại đến mức bọn họ khó có thể tin nổi.
Trong tiếng vang "Thùng thùng", cát vàng bắt đầu men theo hai chân của bọn họ từ từ lan tràn lên phía trên.
“Sư huynh, sư huynh...
Nữ tử kia không ngừng thét lên.
Nam tử lập tức hét lớn với Ô Thường.
“Tiền bối, nếu chúng ta trước đó có chỗ vô lễ, mong rằng tiền bối đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân như chúng ta, xin tiền bối giơ cao đánh khẽ tha cho chúng ta một con ngựa…
Còn chưa nói xong, đã không thể lên tiếng nữa.
Nữ tử kia cũng không thể hét lên, cát vàng đã chặn miệng hai người lại, chui vào trong miệng, chui vào trong lỗ mũi, chui thẳng vào lỗ tai bọn họ.
Hai người không muốn, nhưng lại không thể chống lại, khắp khuôn mặt đều có sự thống khổ.
Dưới sự xâm nhập của cát vàng, hai người run rẩy bành trướng lên, nhanh chóng nở lớn như trái bóng, sau đó nổ tung trong nháy mắt.
Cát vàng nổ tung, máu tươi tung tóe, xương cốt bay loạn, hai chiếc đầu lâu còn chưa khô máu phóng thẳng lên trời rồi đập xuống mặt đất.
Mùi máu tươi phiêu đãng trong gió, Ô Thường vẫn bình thường như không có gì xảy ra, đỉnh vòng trong tay cũng đánh “thùng thùng” không ngừng…
“Nhìn kìa
Trong màn đêm, trên không trung ở sa mạc có ba người đang phi hành, bỗng nhiên một người chỉ về phía xa, dưới ánh trăng có một con quái vật khổng lồ chui ra từ lòng đất cát, lao vụt về phía trước.
Ba người nhảy lên một cồn cát cao nhìn qua, một người kinh ngạc nói.
Bình luận truyện