Đạo Quân

Chương 2061: Giúp Nguyên Sắc một phen



Tề quốc lớn như vậy, Hô Diên Vô Hận nhất thời cũng không đoạt được. Hắn chỉnh quân đánh từ phía tây, bảo La Chiếu soái lĩnh quân Tần bắt đầu chỉnh từ phía đông.

Mục đích chỉ có một: dự trữ đủ lương thảo, và chiến đấu tới cùng với Tấn quốc, tuyệt đối không nói bại, tuyệt đối không để cho Tấn quốc chiếm lĩnh Tề quốc một cách dễ dàng.

Cừ thật! Hô Diên Vô Hận đã mở miệng, còn cho tu sĩ trấn giữ mọi nơi ở Tề quốc hợp, quân Tần lập tức không hề bị sức ép gì, lập tức triệt binh rào rào.

Cao Phẩm được biết tình huống này, lập tức một cái đầu hai cái đấu lớn, mưu đồ trước đó đối với quân Tần tan vỡ không nói, giờ này có một vấn đề khó khăn bằng trời đang bày ra trước mắt hắn.

Giờ này quân Tấn cón còn muốn thủ vững phòng tuyến, kiên thủ có nghĩa là ngồi xem quân địch dần dần chuẩn bị lương thảo.

Nếu như đánh, chỉ sợ quân địch đang chờ hắn đến quyết nhất thư hùng.

Hô Diên Vô Hận ném một vấn đề khó khăn cho hắn.

..

Tề quân tạm dừng để nghỉ dưỡng sức. Hô Diên Vô Hận đi tới trước một đống lương thực mới lấy được, sau khi sờ nắm kiểm tra lương thực trong giây lát, lúc này quay sang hai bên nói:

“Trước khi cho vào nồi cần phải kiểm tra kỹ, phòng bị địch nhân đầu độc lương thực chúng ta thu thập về.

“Vâng.

Quân sĩ hai bên chắp tay lĩnh mệnh.

Không ít người thậm chí còn vui vẻ. Trong tay có lương thực nhất định trong lòng không bất an.

Hô Diên Vô Hận vỗ vỗ lên vai một vị tiểu binh, xoay người rời đi, thẳng tiến tới tam đại phái trưởng lão.

Tam trưởng lão đi tới bên cạnh hắn, cùng nhau dạo bước. Thiên Hỏa giáo trưởng lão lên tiếng:

“Thượng tướng quân, phản quân đã sắp tới kinh thành, trong triều trên dưới đã giống như kiến bò trên chảo nóng. Thảnh thơi vừa đi vừa nghỉ như ngươi, tông môn không thể nói chuyện ra sao với triều đình.

Đi lên một gò núi, Hô Diên Vô Hận tay vịn bảo kiếm bên hông, nhìn theo hướng kinh thành xa xa:

“Chẳng lẽ trưởng lão còn tưởng rằng kinh thành có thể thủ được hay sao?

Đại Khâu môn trưởng lão trầm giọng nói:

“Có mười vạn nhân mã tại kinh thành, công sự phòng ngự của kinh thành chắc chắn, kiên cố không thể gãy. Ngoài ra có đầy đủ dân phu, lại có ba phái tông môn ta đích thân trấn giữ, nhất định là có thể kiên thủ được hơn một tháng.

Hô Diên Vô Hận lắc đầu:

“Lòng người phân tán, e rằng không thể tra xét hết nội gián trong kinh thành, có thể thấy rõ là phương thức ngăn chặn của chư hầu trước đây không có tác dụng. Ba vị trưởng lão, chúng ta có cần đánh cuộc hay không. Ta cá là phản quân vừa đến, không được bao lâu thì trong kinh thành đã có người mở cửa cho địch vào.

“Nếu kinh thành có thể thủ được, đại quân chủ lực của ta nhanh một chút hoặc chậm một chút cũng không quan trọng gì. Hai đường viện quân đã đủ giải vây cho quân phòng thủ kinh thành. Nếu kinh thành giữ không được, khi hai đường viện quân đến nơi, đại quân chủ lực của ta cho dù chạy gãy chân cũng không kịp a.

Vừa nghe trong kinh thành có nội ứng của địch quân, Huyền Binh tông trưởng lão giậm chân, la một tiếng:

“Tại sao không nói sớm?

Ba vị trưởng lão vội vã rời đi, nhanh chóng thông phong báo tin cho tông môn để có chuẩn bị.

Tra Hổ đến bên cạnh Hô Diên Vô Hận:

“Tướng quân không có lòng tin đối với phòng thủ kinh thành ư?

Hô Diên Vô Hận lắc đầu, đáp:

“Nghe theo mệnh trời đi!

Tra Hổ lo lắng, nói:

“Đây chẳng phải là gia quyến trong phủ sẽ gặp nguy hiểm? Tại sao tướng quân không nói sớm?

Dứt lời định xoay người đi an bài.

“Lão Hổ.

Hô Diên Vô Hận quay đầu, kêu lên.

Tra Hổ xoay người nhìn lại.

Hô Diên Vô Hận nói:

“Không chỉ có gia quyến của ta ở kinh thành, không ít gia quyến của huynh đệ đều ở kinh thành. Ngươi có thể dẫn họ đi hết được sao? Gia quyến của ta không thể đi, vừa đi là toàn bộ quân tâm của quân phòng thủ quân kinh thành liền tản. Đường đường kinh thành của Tề quốc, kinh đô của một quốc gia, hội tụ lực của một nước, mười vạn quân phòng thủ, tường thành cao ngất chắc chắn. Nếu ngay cả một chút phản quân cũng không đỡ nổi, như vậy còn ra thể thống gì đây?

“Gia quyến của ta vừa đi, gia quyến của các quan cũng chạy ngay lập tức. Các quan an ổn tại chỗ đó thì bọn họ mới có thể liều mạng giữ thành. quân Tấn vẫn còn ở bên ngoài lãnh thổ nước, còn chưa tới đó mà. Quân địch không phát binh, sao thủ đô bị chiếm được chứ? Bọn họ phải canh giữ ở đấy cho ta, nhất định phải kiên thủ cho đến khi viện quân đến.

Vẻ mặt của Tra Hổ rầu rĩ:

“Nhưng nếu không thủ được phải làm sao bây giờ. Chẳng phải là người nhà bị nguy hiểm?

“Nguy hiểm?

Hô Diên Vô Hận ngắm nhìn bốn phía, như đang tự lẩm bẩm:

“Ta tung binh đoạt lương thực của các châu phủ, các châu phủ quay đầu ắt sẽ cướp đoạt dân chúng. Hành động lần này của ta chính là mang đến cho dân chúng Tề quốc một đại nạn. Tội không thể tha...

..

Nam Châu phủ thành, nội đường oai hùng. Sau khi biết tin mới về hướng di chuyển của Tề quân và quân Tần, Mông Sơn Minh hết chỗ nói rồi.

Tính sai rồi, Mông Sơn Minh không ngờ Hô Diên Vô Hận lại có thể làm được chuyện như vậy, có thể chỉ huy mấy trăm vạn đại quân cướp bóc lương thực bốn phía trong nước mình, còn tiện thể mang quân Tần làm chuyện này.

Thương Triêu Tông lắc đầu than thở:

“Làm ra chuyện như vậy, dân chúng ắt oán hận sôi trào. Cho dù sau này có thể bảo vệ Tề quốc, trừ phi hắn cầm binh tự lập, nếu không khó thoát khỏi cái chết. Từ hoàng quyền cho tới cả triều trên dưới, cùng với thiên hạ dân chúng đều bị hắn đắc tội một lần. Chỉ sợ ba đại phái không xử trí hắn, không cấp cho Tề quốc trên dưới một công đạo cũng không được.

Mông Sơn Minh không nhịn được nữa, lắc đầu:

“Không phá thì không xây được, chỉ mong hắn có thể thành công.

..

Tề kinh, trong một tiểu viện yên tĩnh, có người gõ cửa.

Quách Mạn mở cửa, nhìn thấy người tới dẫn theo một người đội nón tre. Sau khi hỏi rõ người đến là ai thì nhanh chóng mở cửa, cũng mau mau chạy vào trong báo tin.

Chốc lát sau, Vô Tâm và Nhan Bảo Như vội vã đi ra.

“Sư phụ, sao ngài lại tới đây?

Vô Tâm hành lễ với người tới. Người ấy chính là Quỷ Y.

Quỷ Y không nói nhiều lời, giơ tay lên tỏ ý cho thầy trò nên vào phòng trong nói chuyện.

Sau khi ngồi yên vị trong phòng, Quỷ Y lên tiếng ngay:

“Nghe nói phản quân sắp kéo binh đến dưới thành, nơi này sắp trở thành chiến trường. Ngươi còn định ngồi ỳ ở đây hay sao?

Hắn vốn là đi ra để tìm con mắt thích hợp cho Nguyên Sắc, nhưng nghe nói tình huống nơi này, liền cố ý tới một chuyến.

Vô Tâm đã trầm mặc, đã hiểu ra. Sư phụ tới đây là khuyên mình nên rời đi.

Theo như hắn biết, Thiệu Liễu Nhi còn bị triều đình giam lỏng trong vương phủ. Nếu thật sự là phản quân công thành, thành không phá thì thôi, một khi phá thành...

Suy nghĩ ngổn ngang trăm mối một hồi lâu, Vô Tâm mới gượng cười, nói:

“Con không có việc gì, vẫn còn nhờ hào quang của sư phụ. Cho dù chiến sự có như thế nào đi nữa, cho dù tòa thành này thuộc về người nào đi chăng nữa, thì cũng không đến mức xông vào đây làm khó con.

Quỷ Y lạnh nhạt nói:

“Vi sư có chút việc, muốn ngươi giúp ta một chút. Nguyên Sắc Thánh Tôn tìm đến ta rồi...

Hắn kể chuyện Nguyên Sắc muốn thay mắt xong, nói:

“Chúng ta là trị bệnh cứu người đấy, không làm chuyện thương thiên hại lí. Bởi vì tìm mắt di thực thích hợp khá phí công phu, chuyện này một mình ta chạy ngược chạy xuôi không làm nổi. Nguyên Sắc bên kia lại nóng vội thúc dục. Ngươi đi theo ta đi, giúp ta một chút.

Vô Tâm vừa nghe biết ngay là viện cớ, vẫn là sợ hắn gặp nguy hiểm ở chỗ này, bấy giờ mới nghiêm mặt nói:

“Đệ tử tạm gác lại nơi này chính là đang giúp cho sư phụ. Đến lúc đó nơi này tất có một lượng lớn người thương vong, thực sự thích hợp tìm vật di thực, cũng miễn làm chuyện thương thiên hại lí a.

“...

Quỷ Y nghẹn không nói nên lời, không ngờ lại bị chận không thể lên tiếng.

Biết đồ đệ vẫn không buông được nữ nhân đó, không chịu rời đi. Tuy vậy lời nói của đồ đệ lại có vài phần đạo lý, đến lúc đó tất nhiên nơi này sẽ có một lượng lớn thương vong, phế vật lợi dụng mạnh hơn nhiều so sánh với thương thiên hại lí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện