Đạo Quân
Chương 2071: Một vị tiểu binh (1)
Nhưng hắn có thể làm sao? Đừng nói tới hoàng đế Tề quốc, hắn cũng không thể bảo Hô Diên Uy vứt bỏ lão bà đi?
“Giết!
Một đám phản quân gào thét vọt tới, đao thương cùng triển khai lao lên vây công.
Viên Cương bỗng nhiên quay đầu vung tay, ném Hô Diên Uy lảo đảo lui ra sau đụng vào tường, đao quang trong tay chém soàn soạt liên tục.
Trong những tiếng kêu thảm liên miên, đao thương từ bốn phương tám hướng trên thân hắn, không ngờ lại không thể đâm vào thân thể hắn. Viên Cương cầm trường đao, xoay người chém một cái. Máu tươi văng khắp nơi. Một đám phản quân ngã xuống chung quanh trông giống như chém dưa thái rau vậy.
Cấm Vệ quân bị tiêu diệt gần hết, phản quân không ngừng vọt tới như thủy triều. Viên Cương bảo hộ ở trước đại điện, cuồng đao chém lung tung tiến tới gần người chết!
Hô Diên Uy ở bên cạnh cũng vung kiếm chém giết lung tung, cũng đánh ngã mấy người, xem ra vẫn có chút công phu.
Một đám phản quân cuối cùng bị giết không còn dám tiến lên nữa, Viên Cương vung đao quang trông như một huyết nhân vậy, phản quân hoảng hốt sợ tới mức leo lên nấc thang xong rồi thối lui xuống.
Phía dưới bậc thang, một đám cung tiến thủ xông lên trước. Một tiếng “Bắn tên” vừa hô, tên lao tới bao trùm như mưa.
Viên Cương liên tục huy đao quang trong tay, chỉ che nơi yếu hại ở mắt. Tên bắn trên người hắn đua nhau rơi xuống. Đột nhiên hắn nhận ra có điều gì đó không ổn, chợt quay đầu lại, phát hiện Hô Diên Uy miệng mũi đầy huyết, đã bị bắn ngã xuống như một con nhím vậy.
Hắn hợp lực chắn trước người Hô Diên Uy, trong lúc rối loạn không còn bận tâm đ ến cung tiến thủ đang phóng tên đánh lén ở hai cánh trái phải.
Đây là tình huống loạn quân vây công thường xuyên xuất hiện. Công kích là vô khổng bất nhập, khiến người ta khó mà phòng bị.
Trước tình huống như thế nếu người còn không đi mau, chính là muốn chết. Nhưng mà đối mặt với ba người, nhất thời Viên Cương không nghĩ ra được biện pháp nào tốt.
Viên Cương xoay người đánh tới, đưa lưng về phía mưa tên bay đến tán loạn, nhằm cản trở cho Hô Diên Uy đã ngã xuống đất. Vừa nhìn thương thế của Hô Diên Uy, thấy rõ hắn không thể sống sót được rồi.
Hạo Thanh Thanh khiêu vũ trong điện, nhìn thấy trượng phu ngã xuống, hai mắt ướt đẫm, khóc sướt mướt.
Trong miệng Hô Diên Uy đầy huyết, cười thảm, dồn dập th ở dốc:
“Đau quá! Đau đớn... Đau chết ta rồi! Huynh đệ, ta không muốn kết cục này, cũng không muốn nổi trội gì hơn. Nhưng chung quy cha ta cứ trừng trị ta bằng gia pháp, bức ta tiến tới. Tướng quân khó tránh khỏi vong trước trận. Ta từ nhỏ đã biết được, nhưng không trốn mất, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ tới có một ngày sẽ trở thành thống lĩnh Cấm Vệ quân Tề quốc. Đây gọi là cái chuyện quái quỷ gì.
Giơ tay lên gắng sức nắm lấy vạt áo của Viên Cương, không ngờ lại rơi lệ:
“Mẹ nó chứ! Ta không muốn làm anh hùng. Ta cũng sợ a! Ta có cơ hội chạy, nhưng đại ca của ta và nhị ca là anh hùng. Nếu ta chạy thoát, sợ có hại thanh danh dùng mạng đổi lấy của bọn họ. Ai không muốn sống chứ, nhưng ta muốn chạy lại không dám chạy. Ta thật là khó xử a!
Hạo Thanh Thanh trong điện chợt khóc lớn:
“Ngu ngốc, kiếp sau thiếp vẫn gả cho chàng.
“Đừng! Cưới nàng ta khổ tám đời. Kiếp sau có xa mấy ta cũng tránh né nàng thật xa...
Âm thanh Hô Diên Uy yếu dần, cánh tay cầm vạt áo của Viên Cương có thế buông lỏng, bỗng ra sức lắc lắc, miệng đầy huyết, cứng cổ nói:
“Bản thân hoàng đế muốn chết, ta lấy cái mạng ở cùng hắn, Hô Diên gia ta xứng đáng với hắn, có thể không quản, cứu... mẹ của hài tử... Mang lão bà ta đi...
Sau đó đầu nghẹo sang một bên, không một tiếng động nữa.
Tên công kích dày đặc như thế, người đó vẫn nguyên vẹn. Tu sĩ ở bên ngoài ai nấy đều kinh ngạc, người này là người nào?
Viên Cương đỏ cả vành mắt chợt ngẩng đầu, nhìn Hạo Thanh Thanh đang bay múa trong tiếng khóc và hỏa tinh tung bay, chợt đứng dậy xông vào.
Đúng lúc đó, một cây xà ngang to lớn cháy đỏ rừng rực chợt nện xuống, một đao bổ văng ra, nhưng lại không kịp cứu rồi.
Tên liên miên, nóc nhà dường như không chịu nổi gánh nặng rồi, vào giờ khắc này khẽ sập là sập toàn bộ, toàn bộ sụp đổ ầm ầm, cùng nhau chôn vùi người nước mắt thê lương đang múa trong điện và người ngồi trên ngai vàng chung một chỗ rồi.
Cả tòa cung điện sụp đổ. Tên bắn cũng ngừng.
Phản quân nhìn đại điện cháy phừng phừng, bụi mù chợt lắng lại trong giây lát, có thể nhìn được đao quang phản xạ hỏa quang, một bóng người cầm đao lẳng lặng đứng trước biển lửa hừng hực.
Hỏa tinh bay múa, không nhìn thấy được gì cả, chỉ có hỏa quang chói mắt chất đống như núi tạp vật tản ra ánh lửa chói mắt.
Sức nóng của lửa rất cao, đứng trước biển lửa có cảm giác không khác gì so với đặt người nướng trên lửa nóng.
Thịt da nướng trên lửa nóng khiến đau nhức, quần áo và lông tóc bắt đầu cuốn cháy. Viên Cương vẫn yên lặng. Hắn đã không thể hoàn thành phó thác của Hô Diên Uy lúc lâm chung rồi.
Đã có cảm giác y phục mang trên người hàng trăm hàng ngàn vết thủng, rách rưới, bị tên bắn thủng không biết bao nhiêu lổ.
Sau một lúc lâu, Viên Cương mới yên lặng xoay người, xoay người quay lại bên cạnh thi thể của Hô Diên Uy, nhìn chằm chằm trong giây lát, đao trong tay chợt “vù” một tiếng, xuyên thạch cắm xuống, cắm trên mặt đất.
Hắn ngồi xổm trên mặt đất, nhổ tên trên người Hô Diên Uy xong, ôm ngang lấy thi thể rồi xoay người, lại đi về phía biển lửa.
Phản quân ở bên ngoài còn có tu sĩ, đều lẳng lặng nhìn tình cảnh này. Bọn họ không rõ người này muốn làm gì.
Hoàng cung đã công hãm rồi, lực lượng thủ vệ sau cùng trong cung cũng bị bọn họ tiêu diệt, bọn họ đã không chút hoang mang rồi.
Viên Cương ngừng trước biển lửa, đưa mắt nhìn gương mặt râu quai nón nhuốm máu, đột nhiên ném ra song chưởng, ném thi thể của Hô Diên Uy vào trong biển lửa.
Giao chiến bên này có chuyện đốt thây thị uy, hắn không muốn thi thể của Hô Diên Uy bị người lợi dụng làm nhục, vì thế mới ném vào lửa đỏ, xem như là một lựa chọn để cho hắn và Hạo Thanh Thanh đoàn tụ.
Không nhìn cảnh thi thể bị diệt trong lửa than, Viên Cương xoay người quay về, đi tới trước chỗ cắm đao. Hắn thuận tay cầm lấy chuôi đao, rút đao vào trong tay rồi đi tới trước, đứng trước nấc thang sát làn ranh, ánh mắt quét về phía phản quân.
Linh Hư phủ chưởng môn Thường Lâm Tiên chợt quát:
“Rốt cuộc các hạ là ai? Hãy xưng tên đi.
Viên Cương không trả lời, ánh mắt tập trung vào tướng lãnh dưới đại kỳ chữ “Cố”, tập trung chú ý vào Cố Viễn Đạt, thoáng nhảy lên rồi phóng tới trước.
Dĩ nhiên là phản quân và tu sĩ hỗn tạp tụ tập ở đó không thể ngồi nhìn, bất đắc dĩ không thể không ngăn trở.
“Ahhh...
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, huyết nhục văng tung tóe. Viên Cương cầm một đoàn đao quang một mạch liều chết, lao tới đám người chém như sóng tràn, không ai cản nổi.
Mắt thấy Viên Cương vọt tới, một đám người dưới đại kỳ chủ soái lập tức nhìn ra Cố Viễn Đạt là hướng mà Viên Cương đang vọt tới.
Quả nhiên, Viên Cương tới gần rồi đột nhiên bắn lên, đứng lơ lửng trên không vung đao đánh tới soái kỳ.
Ba đại phái chưởng môn Nguyên Vệ quốc lập tức phản ứng, bắt lấy Cố Viễn Đạt từ trên lưng ngựa bay lên trời, một mạch bay về sau.
Viên Cương không có bản lĩnh bay tới bay lui trên không trung, vẫn hạ xuống vị trí đã định, Người vừa hạ xuống, lập tức đánh nhau cùng một đám tu sĩ.
Một đám tu sĩ đã chứng kiến lực công kích hung mãnh của hắn, vì thế không đối cứng cùng hắn mà lựa chọn triền đấu.
Nhưng ba đại phái chưởng môn Nguyên Vệ quốc bảo vệ Cố Viễn Đạt đã hạ xuống cổng thành ở phía sau nội thành.
Viên Cương không quan tâm, đang dây dưa cứng rắn liền xông ra ngoài, lại giết tới hướng cổng thành, khi tới gần cứ như là pháo bắn, lại lao tới cổng thành.
Người khác còn chưa tới, mấy người bảo vệ Cố Viễn Đạt đã trước một bước, phóng lên cao. Phi cầm tuần tra không trung cỡ lớn được triệu tập đến, đón lấy mấy người rồi bay lên không.
Rơi vào tình cảnh ấy, Viên Cương đứng trên thành lầu, ngửa đầu nhìn Cố Viễn Đạt trên không trung, trong lòng tràn đầy đau buồn và phẫn nộ. Hắn không có chỗ phát ti3t, đành quơ đao chỉ lên, rống giận:
“Cố Viễn Đạt.
“Giết!
Một đám phản quân gào thét vọt tới, đao thương cùng triển khai lao lên vây công.
Viên Cương bỗng nhiên quay đầu vung tay, ném Hô Diên Uy lảo đảo lui ra sau đụng vào tường, đao quang trong tay chém soàn soạt liên tục.
Trong những tiếng kêu thảm liên miên, đao thương từ bốn phương tám hướng trên thân hắn, không ngờ lại không thể đâm vào thân thể hắn. Viên Cương cầm trường đao, xoay người chém một cái. Máu tươi văng khắp nơi. Một đám phản quân ngã xuống chung quanh trông giống như chém dưa thái rau vậy.
Cấm Vệ quân bị tiêu diệt gần hết, phản quân không ngừng vọt tới như thủy triều. Viên Cương bảo hộ ở trước đại điện, cuồng đao chém lung tung tiến tới gần người chết!
Hô Diên Uy ở bên cạnh cũng vung kiếm chém giết lung tung, cũng đánh ngã mấy người, xem ra vẫn có chút công phu.
Một đám phản quân cuối cùng bị giết không còn dám tiến lên nữa, Viên Cương vung đao quang trông như một huyết nhân vậy, phản quân hoảng hốt sợ tới mức leo lên nấc thang xong rồi thối lui xuống.
Phía dưới bậc thang, một đám cung tiến thủ xông lên trước. Một tiếng “Bắn tên” vừa hô, tên lao tới bao trùm như mưa.
Viên Cương liên tục huy đao quang trong tay, chỉ che nơi yếu hại ở mắt. Tên bắn trên người hắn đua nhau rơi xuống. Đột nhiên hắn nhận ra có điều gì đó không ổn, chợt quay đầu lại, phát hiện Hô Diên Uy miệng mũi đầy huyết, đã bị bắn ngã xuống như một con nhím vậy.
Hắn hợp lực chắn trước người Hô Diên Uy, trong lúc rối loạn không còn bận tâm đ ến cung tiến thủ đang phóng tên đánh lén ở hai cánh trái phải.
Đây là tình huống loạn quân vây công thường xuyên xuất hiện. Công kích là vô khổng bất nhập, khiến người ta khó mà phòng bị.
Trước tình huống như thế nếu người còn không đi mau, chính là muốn chết. Nhưng mà đối mặt với ba người, nhất thời Viên Cương không nghĩ ra được biện pháp nào tốt.
Viên Cương xoay người đánh tới, đưa lưng về phía mưa tên bay đến tán loạn, nhằm cản trở cho Hô Diên Uy đã ngã xuống đất. Vừa nhìn thương thế của Hô Diên Uy, thấy rõ hắn không thể sống sót được rồi.
Hạo Thanh Thanh khiêu vũ trong điện, nhìn thấy trượng phu ngã xuống, hai mắt ướt đẫm, khóc sướt mướt.
Trong miệng Hô Diên Uy đầy huyết, cười thảm, dồn dập th ở dốc:
“Đau quá! Đau đớn... Đau chết ta rồi! Huynh đệ, ta không muốn kết cục này, cũng không muốn nổi trội gì hơn. Nhưng chung quy cha ta cứ trừng trị ta bằng gia pháp, bức ta tiến tới. Tướng quân khó tránh khỏi vong trước trận. Ta từ nhỏ đã biết được, nhưng không trốn mất, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ tới có một ngày sẽ trở thành thống lĩnh Cấm Vệ quân Tề quốc. Đây gọi là cái chuyện quái quỷ gì.
Giơ tay lên gắng sức nắm lấy vạt áo của Viên Cương, không ngờ lại rơi lệ:
“Mẹ nó chứ! Ta không muốn làm anh hùng. Ta cũng sợ a! Ta có cơ hội chạy, nhưng đại ca của ta và nhị ca là anh hùng. Nếu ta chạy thoát, sợ có hại thanh danh dùng mạng đổi lấy của bọn họ. Ai không muốn sống chứ, nhưng ta muốn chạy lại không dám chạy. Ta thật là khó xử a!
Hạo Thanh Thanh trong điện chợt khóc lớn:
“Ngu ngốc, kiếp sau thiếp vẫn gả cho chàng.
“Đừng! Cưới nàng ta khổ tám đời. Kiếp sau có xa mấy ta cũng tránh né nàng thật xa...
Âm thanh Hô Diên Uy yếu dần, cánh tay cầm vạt áo của Viên Cương có thế buông lỏng, bỗng ra sức lắc lắc, miệng đầy huyết, cứng cổ nói:
“Bản thân hoàng đế muốn chết, ta lấy cái mạng ở cùng hắn, Hô Diên gia ta xứng đáng với hắn, có thể không quản, cứu... mẹ của hài tử... Mang lão bà ta đi...
Sau đó đầu nghẹo sang một bên, không một tiếng động nữa.
Tên công kích dày đặc như thế, người đó vẫn nguyên vẹn. Tu sĩ ở bên ngoài ai nấy đều kinh ngạc, người này là người nào?
Viên Cương đỏ cả vành mắt chợt ngẩng đầu, nhìn Hạo Thanh Thanh đang bay múa trong tiếng khóc và hỏa tinh tung bay, chợt đứng dậy xông vào.
Đúng lúc đó, một cây xà ngang to lớn cháy đỏ rừng rực chợt nện xuống, một đao bổ văng ra, nhưng lại không kịp cứu rồi.
Tên liên miên, nóc nhà dường như không chịu nổi gánh nặng rồi, vào giờ khắc này khẽ sập là sập toàn bộ, toàn bộ sụp đổ ầm ầm, cùng nhau chôn vùi người nước mắt thê lương đang múa trong điện và người ngồi trên ngai vàng chung một chỗ rồi.
Cả tòa cung điện sụp đổ. Tên bắn cũng ngừng.
Phản quân nhìn đại điện cháy phừng phừng, bụi mù chợt lắng lại trong giây lát, có thể nhìn được đao quang phản xạ hỏa quang, một bóng người cầm đao lẳng lặng đứng trước biển lửa hừng hực.
Hỏa tinh bay múa, không nhìn thấy được gì cả, chỉ có hỏa quang chói mắt chất đống như núi tạp vật tản ra ánh lửa chói mắt.
Sức nóng của lửa rất cao, đứng trước biển lửa có cảm giác không khác gì so với đặt người nướng trên lửa nóng.
Thịt da nướng trên lửa nóng khiến đau nhức, quần áo và lông tóc bắt đầu cuốn cháy. Viên Cương vẫn yên lặng. Hắn đã không thể hoàn thành phó thác của Hô Diên Uy lúc lâm chung rồi.
Đã có cảm giác y phục mang trên người hàng trăm hàng ngàn vết thủng, rách rưới, bị tên bắn thủng không biết bao nhiêu lổ.
Sau một lúc lâu, Viên Cương mới yên lặng xoay người, xoay người quay lại bên cạnh thi thể của Hô Diên Uy, nhìn chằm chằm trong giây lát, đao trong tay chợt “vù” một tiếng, xuyên thạch cắm xuống, cắm trên mặt đất.
Hắn ngồi xổm trên mặt đất, nhổ tên trên người Hô Diên Uy xong, ôm ngang lấy thi thể rồi xoay người, lại đi về phía biển lửa.
Phản quân ở bên ngoài còn có tu sĩ, đều lẳng lặng nhìn tình cảnh này. Bọn họ không rõ người này muốn làm gì.
Hoàng cung đã công hãm rồi, lực lượng thủ vệ sau cùng trong cung cũng bị bọn họ tiêu diệt, bọn họ đã không chút hoang mang rồi.
Viên Cương ngừng trước biển lửa, đưa mắt nhìn gương mặt râu quai nón nhuốm máu, đột nhiên ném ra song chưởng, ném thi thể của Hô Diên Uy vào trong biển lửa.
Giao chiến bên này có chuyện đốt thây thị uy, hắn không muốn thi thể của Hô Diên Uy bị người lợi dụng làm nhục, vì thế mới ném vào lửa đỏ, xem như là một lựa chọn để cho hắn và Hạo Thanh Thanh đoàn tụ.
Không nhìn cảnh thi thể bị diệt trong lửa than, Viên Cương xoay người quay về, đi tới trước chỗ cắm đao. Hắn thuận tay cầm lấy chuôi đao, rút đao vào trong tay rồi đi tới trước, đứng trước nấc thang sát làn ranh, ánh mắt quét về phía phản quân.
Linh Hư phủ chưởng môn Thường Lâm Tiên chợt quát:
“Rốt cuộc các hạ là ai? Hãy xưng tên đi.
Viên Cương không trả lời, ánh mắt tập trung vào tướng lãnh dưới đại kỳ chữ “Cố”, tập trung chú ý vào Cố Viễn Đạt, thoáng nhảy lên rồi phóng tới trước.
Dĩ nhiên là phản quân và tu sĩ hỗn tạp tụ tập ở đó không thể ngồi nhìn, bất đắc dĩ không thể không ngăn trở.
“Ahhh...
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, huyết nhục văng tung tóe. Viên Cương cầm một đoàn đao quang một mạch liều chết, lao tới đám người chém như sóng tràn, không ai cản nổi.
Mắt thấy Viên Cương vọt tới, một đám người dưới đại kỳ chủ soái lập tức nhìn ra Cố Viễn Đạt là hướng mà Viên Cương đang vọt tới.
Quả nhiên, Viên Cương tới gần rồi đột nhiên bắn lên, đứng lơ lửng trên không vung đao đánh tới soái kỳ.
Ba đại phái chưởng môn Nguyên Vệ quốc lập tức phản ứng, bắt lấy Cố Viễn Đạt từ trên lưng ngựa bay lên trời, một mạch bay về sau.
Viên Cương không có bản lĩnh bay tới bay lui trên không trung, vẫn hạ xuống vị trí đã định, Người vừa hạ xuống, lập tức đánh nhau cùng một đám tu sĩ.
Một đám tu sĩ đã chứng kiến lực công kích hung mãnh của hắn, vì thế không đối cứng cùng hắn mà lựa chọn triền đấu.
Nhưng ba đại phái chưởng môn Nguyên Vệ quốc bảo vệ Cố Viễn Đạt đã hạ xuống cổng thành ở phía sau nội thành.
Viên Cương không quan tâm, đang dây dưa cứng rắn liền xông ra ngoài, lại giết tới hướng cổng thành, khi tới gần cứ như là pháo bắn, lại lao tới cổng thành.
Người khác còn chưa tới, mấy người bảo vệ Cố Viễn Đạt đã trước một bước, phóng lên cao. Phi cầm tuần tra không trung cỡ lớn được triệu tập đến, đón lấy mấy người rồi bay lên không.
Rơi vào tình cảnh ấy, Viên Cương đứng trên thành lầu, ngửa đầu nhìn Cố Viễn Đạt trên không trung, trong lòng tràn đầy đau buồn và phẫn nộ. Hắn không có chỗ phát ti3t, đành quơ đao chỉ lên, rống giận:
“Cố Viễn Đạt.
Bình luận truyện