Đạo Quân

Chương 2271: Bàn giao hậu sự (1)



An bài như vậy cũng là không có biện pháp, Nguyên Tòng bại lộ, phải phòng bị Ô Thường giết tới nơi này.

Nguyên Tòng ngẫm lại cũng phải, tiếp xúc lâu như thế, đối với vị này là cực kỳ tín phục, vị này đã thong dong khẳng định như vậy, thì hẳn sẽ không có sự tình.

Sau đó xoay người, nhìn Ngụy Đa vẫy vẫy tay.

Ngụy Đa lập tức bước nhanh tới, Nguyên Tòng hỏi hắn.

“Ngươi đọc qua thư chưa?”

Ngụy Đa gật đầu, hắn phiên dịch ra mật thư, tự nhiên là xem qua rồi.

Nguyên Tòng: “Ta phải đi rồi, ngươi ở lại chăm sóc tốt tiên sinh.”

“Vâng.” Ngụy Đa chắp tay lĩnh mệnh.

Nguyên Tòng xoay người đi thu thập, kỳ thực cũng không có gì phải thu thập, cũng chỉ là ở trong tay áo thả chút vật phẩm mang theo bên người.

Khi ra ngoài, cũng không có cùng hai người nhiều lời cái gì, trực tiếp rời tiểu viện, đầu cũng không quay lại.

Giả Vô Quần sửa sang lại xiêm y, quay về bóng lưng rời đi khom lưng, yên lặng tống biệt.

Ngụy Đa thấy thế, cũng hành lễ theo.

Sớm chiều ở chung lâu như thế, đều không phải người xấu, càng không phải quái nhân khó có thể ở chung, tự nhiên có chút giao tình và cảm tình.

...

Khí Vân Tông, trong lầu các, Hắc Thạch bước nhanh đi tới bên người Ô Thường.

“Mao Lư Sơn Trang truyền ra tin tức đã chặn được, gọi Nguyên Tòng ở phủ Thừa tướng Tống quốc, còn có Côn Lâm Thụ, Ngao Phong và Vương Tôn trong Thánh cảnh, để bốn người chạy tới Nam Châu.”

“Vương Tôn?” Ô Thường quay đầu lại hỏi: “Là người nào?”

Hắc Thạch: “Là thủ hạ tâm phúc của Sa Như Lai.”

Ô Thường ngoài ý muốn.

“Vô Lượng Quả ngay cả Sa Như Lai cũng vô phúc có được, thuộc hạ của hắn làm sao sẽ có?”

Nói đến cái này, lòng Hắc Thạch có chút chua xót, sau khi nhìn thấy tin tức, hắn không biết mắng người trộm trái cây có mắt không tròng bao nhiêu lần, làm sao a miêu a cẩu gì cũng có tư cách chia sẻ Vô Lượng Quả, lẽ nào Hắc Thạch hắn không có giá trị lợi dụng sao? Vì sao không sớm tìm tới hắn?

Nhưng hắn không nghĩ, tâm phúc bên người Cửu Thánh có thể có một người đạt được Vô Lượng Quả sao? Cũng không phải người trộm trái cây không muốn, mà là không dám, bởi vì những người này ở bên cạnh Cửu Thánh, quá dễ dàng bại lộ, Sa Như Lai có cơ hội cũng không dám dùng.

Không dám biểu lộ tâm tình chua xót bất đắc dĩ, mặt ngoài cung kính như cũ nói: “Thuộc hạ tra danh sách cả Thánh cảnh, tên "Vương Tôn" chỉ có một người, không có người thứ hai, hẳn chính là người bên Sa Như Lai kia. Thời điểm này có thể triệu hắn ra Thánh cảnh, nói vậy hẳn là một trong mấy người chia sẻ Vô Lượng Quả.”

Ô Thường: “Trừ bốn người này, không có triệu tập người khác?”

Hắc Thạch: “Tạm không thấy có liên hệ với người khác.”

“Nói là điều động sáu cái, lại không liên hệ đám người Tây Hải Đường, xem ra sáu cái còn lại cũng dễ dàng bại lộ.” Ô Thường lầm bầm lầu bầu, nắn lấy ngón tay tính toán.

“Trừ bốn cái này, còn có Tây Hải Đường, Cung Lâm Sách, Yến Trục Thiên, Văn Hoa, Gia Cát Trì, Triệu Hùng Ca cũng đã xác nhận, này đã có mười cái, còn thiếu hai cái. Mao Lư Sơn Trang là trung khu, lại trốn hai cái rất bình thường, chải chuốt ra kết quả đã không khó.”

Hắc Thạch: “Thánh Tôn minh giám, những người trong Mao Lư Sơn Trang kia, khóa chặt mục tiêu đích xác không khó tìm ra.”

Ô Thường hờ hững nói: “Người khác không triệu tập, lần này nói là đến sáu cái, đã triệu tập bốn cái, lẽ nào hai người khác chính là hai người không biết thân phận kia? Ta ngược lại muốn xem xem là mặt hàng gì.”

Xong việc làm sao một lưới bắt hết, đã ấp ủ ở trong lòng hắn rất lâu.

Ánh mắt tìm đến phương xa, tỏa ra tinh quang, diệt trừ Lam Đạo Lâm và Đốc Vô Hư, lại quét sạch những yêu ma quỷ quái này, thiên hạ thái bình, tâm nguyện có thể thành!

...

Yêu Ma Lĩnh chìm đắm ở dưới màn đêm, trong Ma Cung, Triệu Hùng Ca xem xong thư, sắc mặt ngưng trọng hủy thư.

Đứng dậy bồi hồi ở trong phòng, cuối cùng đi tới trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, trông về phái chợ tu tiên giới đèn đuốc huy hoàng, lẩm bẩm.

“Rốt cục phải rời khỏi rồi!”

Dựa theo kế hoạch trong thư của Ngưu Hữu Đạo, hắn biết, mấy ngày sau, toàn bộ Yêu Ma Lĩnh sẽ loạn tùng phèo.

...

Vạn Thú Môn, Tây Hải Đường đi tới từ đường, nhìn một loạt bài vị thẫn thờ.

Dựa theo kế hoạch của Ngưu Hữu Đạo, mấy ngày sau, toàn bộ nhân viên Phiêu Miểu Các đóng quân ở trong Vạn Thú Môn sẽ bị đại khai sát giới, động tác này mang ý nghĩa Vạn Thú Môn triệt để không đường rút lui. Hắn là ở Vạn Thú Môn trưởng thành, càng là chưởng môn của Vạn Thú Môn, bởi vì tư dục của mình, không biết có thể mang tới tuyệt lộ cho Vạn Thú Môn hay không, trong lòng ít nhiều có chút xấu hổ.

Trên đỉnh Linh Tông sơn, trong phòng luyện đan ở dưới lòng núi.

Chưởng môn Yến Trục Thiên xuất hiện ở trên vách động, nhìn xuống lò luyện đan to to nhỏ nhỏ trấn áp ánh lửa hừng hực.

Nhìn lò luyện đan mở lò, nhìn lò luyện đan được đặt phối dược vào đóng kín, nhìn đệ tử Linh Tông từ trên xuống dưới bận rộn, nhìn người Phiêu Miểu Các ở giữa lui tới giám sát đăng ký.

Yến Trục Thiên chắp tay đứng ở trên cao mặt không hề cảm xúc, ánh lửa luyện đan làm nổi bật con ngươi hắn lấp loé, giống như tâm tình của hắn.

Trận hạo kiếp này, hắn không biết bản thân sẽ mang Linh Tông đi lên con đường nào.

Có lẽ là nơi không đường về, có lẽ có thể dẫn dắt Linh Tông thoát khỏi giám sát gò bó, cho dù chỉ là vì mình, mặc kệ thế nào, cũng đáng giá mạo hiểm thử nghiệm.

Mặc kệ cuối cùng kết quả thế nào, có một điểm hắn có thể xác định, Linh Tông sẽ không diệt vong, chí ít đệ tử Linh Tông sẽ không bị người đuổi tận giết tuyệt.

Đạo lý rất đơn giản, chỉ cần thiên hạ còn có tu sĩ, thì cần Linh Tông luyện chế linh đan, mặc kệ ai chấp chưởng thiên hạ này cũng như vậy.

Nếu như thất bại, vạn kiếp bất phục chỉ có hắn mà thôi.

...

Phía sau núi Thiên Hành Tông, Văn Hoa bước chậm đi ở trên đường núi.

Phong cảnh trước mắt rõ ràng rất quen thuộc, nhưng lúc này lại như lần đầu nhìn thấy, trong mắt lộ ra lưu luyến không rời, tham lam muốn nhớ kỹ phong cảnh của Thiên Hành Tông.

Nhìn thấy một đám đệ tử tĩnh tọa tu hành ở trong núi, hắn nghỉ chân ngóng nhìn, có chút xuất thần.

Một đời người có sự tình của một đời người, theo lý thuyết hắn đã ẩn cư, toàn phái ra sức cung dưỡng hắn, hắn vốn không nên làm sự tình xin lỗi tông môn, huống hồ bây giờ chưởng môn còn là con rể của hắn, cũng là đệ tử của hắn.

Bởi vì tư dục của mình, rất có khả năng dẫn tông môn lên con đường vạn kiếp bất phục, thật thích hợp sao?

Nhưng bây giờ hắn không được lựa chọn.

Cũng không biết có phải Ngưu Hữu Đạo nói chuyện giật gân hay không.

Ngưu Hữu Đạo nói bọn hắn đều đã bại lộ.

Ngưu Hữu Đạo nói trải qua thẩm thấu vào bên người Ô Thường, phát hiện Ô Thường biết Mao Lư Sơn Trang và bọn hắn chia sẻ Vô Lượng Quả, bí mật của mọi người đã ở trong tay Ô Thường.

Hiện tại sở dĩ không động bọn hắn, là bởi vì Ô Thường muốn lợi dụng bọn hắn diệt trừ Lam Đạo Lâm và Đốc Vô Hư, sau đó lại một lưới bắt hết bọn hắn.

Bây giờ Ô Thường còn không biết Ngưu Hữu Đạo đã biết, lại quanh co lòng vòng lợi dụng.

Ngưu Hữu Đạo quyết định tương kế tựu kế, trước tiên suất lĩnh một nhóm người liên thủ với Ô Thường, diệt trừ Lam Đạo Lâm và Đốc Vô Hư, sau đó tất cả mọi người lại liên thủ diệt trừ Ô Thường.

Cũng chính là nói, một khi giải quyết Lam Đạo Lâm và Đốc Vô Hư, bọn hắn không còn giá trị lợi dụng, Ô Thường sẽ động thủ với bọn hắn.

Đang yên đang lành, làm sao sẽ bại lộ?

Thư là Ngưu Hữu Đạo phái người tự tay đưa tới, đã không dám lợi dụng Kim Sí đưa tin, dường như vấn đề nghiêm trọng thật như Ngưu Hữu Đạo nói.

Này cũng ý nghĩa hắn không dám đưa tin liên hệ Ngưu Hữu Đạo xác nhận là chuyện gì xảy ra.

Ngưu Hữu Đạo nói hiện tại còn không biết là thật hay giả, nhưng cũng chỉ có thể dựa theo Ngưu Hữu Đạo nói đi làm.

Dựa theo kế hoạch của Ngưu Hữu Đạo, thời gian vừa đến, cũng có thể xác định, chỉ cần bắt người Ô Thường phái tới chặn thư, tự nhiên sẽ được chứng thực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện