Chương 228: Chương 228: Hữu kinh vô hiểm
Chương 228: Hữu kinh vô hiểm
Edit : Luna Huang
Từ lâm viên trở về lại tiểu viện của mình, sắc trời đã nhá nhem tối, đèn hoa vừa lên.
Hạ nhân đang bay món ăn ra bàn, Thiệu Liễu Nhi ngồi xuống bàn, chậm rãi dùng cơm, tạm thời cũng chưa vội xem nội dung trên lá cây, không dám lộ ra chút manh mối nào.
Hai hàng chân mày trông có vẻ hơi sầu lo, tâm tư đích thật cũng là có chút lo lắng, cũng không phải bởi vì không gặp được tình lang, mà là gần đây nhất, trong nhà phát sinh quá nhiều chuyện, Nhị nương cùng hai ca ca bị người mưu hại, hạ độc ngay trong phủ thứ sử, đại ca lại bị giam vào địa lao.
Sau sự cố, phụ thân mang theo tinh thần mệt mỏi đến thăm nàng, hạ nhân là không dám nói cho nàng biết, chính miệng Thiệu Đăng Vân nói cho nàng biết.
Mặc dù Thiệu Đăng Vân không nói ra nguyên nhân cụ thể, thế nhưng nàng biết đại ca luôn luôn bất hòa với mẫu tử Nguyễn thị, ở thời điểm này đại ca lại bị bắt, trong lòng nàng đã có suy đoán, nhưng không dám nghĩ quá sâu, nghĩ đến là sợ hãi.
Địa lao bên kia, nàng muốn đi thăm đại ca, nhưng nàng không được phép đi vào, quản gia Thiệu Tam Tỉnh trong phủ đại ca nói đại ca không muốn gặp nàng, chỉ nói là không có việc gì, để nàng tự chú ý tốt bản thân, không cần lo lắng cho đại ca.
Ăn xong rồi, sai người đốt đèn trong thư phòng, một mình ngồi ở trong thư phòng, lấy lá cây giữa hai trang sách ra, dịch đọc.
Mỗi ngày, vốn lúc này là thời gian mỹ hảo, nhưng lần này, sau khi nhìn qua nội dung trên phiến lá, Thiệu Liễu Nhi lại không ngồi yên nổi, bỗng nhiên đứng bật dậy, đi lui đi tới quanh quẩn một chỗ trong thư phòng lo nghĩ.
Đàm Diệu Hiển nói huynh ấy muốn đi, muốn rời khỏi Bắc Châu, muốn gặp nàng một lần cuối, làm sao bây giờ? Cái này khiến nàng làm sao nỡ từ chối!
Nàng muốn liều lĩnh chạy ra ngoài gặp nhau, nhưng mà trong nhà trông nàng rất kỹ, căn bản không để cho nàng ra ngoài, bảy tám tên hạ nhân hầu hạ nàng đều nhìn nàng chằm chằm, đều là người đại ca phái tới, nàng căn bản không có cách nào thoát thân được.
Xông ra ngoài sao? Cũng không xông ra được, hộ vệ trong nhà cũng không phải là bài trí!
Huống chi vào lúc này, nàng cũng không muốn tạo ra náo loạn ầm ĩ trong nhà.
Đi cầu xin đại ca sao? Đại ca đang ở trong lao không muốn gặp nàng, không biết có phải là do sợ nàng sẽ hỏi nguyên nhân cái chết của mấy người Nhị nương hay không nữa.
Nhớ tới nguyên nhân cái chết của mấy người Nhị nương, đang đi quanh quẩn một chỗ ở trước bệ cửa sổ, Thiệu Liễu Nhi chợt ngây người một chút, tựa hồ nghĩ ra được điều gì. . . . . .
Sáng sớm hôm sau, mặt trời chiếu trên mái đình viện, Đàm Diệu Hiển sáng sớm ra ngoài đọc sách lại trở về.
Vừa đóng cửa viện, liền vội vàng đi vào, Lục Thánh Trung đã sớm ở trong phòng khách chờ hắn, vừa thấy mặt liền hỏi: “Thế nào?”
Đàm Diệu Hiển khẽ gật đầu, ngồi xuống bàn, lấy chiếc lá cây ở giữa hai trang sách ra, vui vẻ nói: “Có hồi đáp.”
Lục Thánh Trung: “Tốt! Mau nhìn xem nói thế nào.”
Đàm Diệu Hiển nâng chiếc lá cây lên, cẩn thận dịch đọc nội dung phía trên, cũng đã lược bớt đi những lời tâm tình nhớ thương kia, không có cho Lục Thánh Trung biết, “Liễu Nhi hỏi tại sao phải đi, nàng nói nàng không ra được, nha hoàn bên người đều là của đại ca nàng phái tới, đều nhìn chằm chằm nàng, ách. . .” Đọc đến nội dung phía sau thì nghẹn lời.
Lục Thánh Trung kinh ngạc: “Chỉ những thứ này? Hết rồi à?”
Đàm Diệu Hiển lắc đầu, ú ú ớ ớ.
Lục Thánh Trung giả hỏi, “Đàm huynh, hay là cảm thấy ta không thể tin?”
Nghe hắn nói như vậy, Đàm Diệu Hiển khoát tay áo, lúng túng nói: “Liễu Nhi nói, nói là, chỉ cần có thể giải quyết đám hạ nhân bên người nàng, nàng sẽ có biện pháp lén chạy ra phủ thứ sử, bảo ta. . . bảo ta nghĩ biện pháp làm chút thuốc mê đưa cho nàng.”
“. . . . . .” Lục Thánh Trung im lặng, chợt cười ha ha, phát hiện vị Thiệu tiểu thư này thật đúng là cô nàng ‘tuyệt vời’, cự nhiên nghĩ tới hạ dược với người bên cạnh, xem ra sách lược của mình đã có hiệu quả, lấy việc rời khỏi Bắc Châu, gặp mặt lần cuối ra uy hiếp, quả nhiên khiến vị đại tiểu thư kia gấp, ngay cả biện pháp này cũng làm ra được.
Nếu vị Thiệu tiểu thư này thật có biện pháp tự mình chạy đến, vậy hắn ngược lại cũng bớt được không ít việc. Hắn cũng không nghĩ tới Thiệu Liễu Nhi cự nhiên lại phối hợp tốt như thế, ngay cả biện pháp giúp nàng đều đã nghĩ ra, xem ra sờ soạng đánh bậy đánh bạ nhằm vào tên Đàm Diệu Hiển này lại trúng mánh rồi.
Vỗ vỗ bả vai Đàm Diệu Hiển, cảm thán nói: “Đàm huynh có phúc lớn a, nhìn ra được, Thiệu tiểu thư thật sự thích ngươi.”
Đàm Diệu Hiển đã rất cảm động, lại sợ hãi, “Thuốc mê, thứ này, ta đi đâu kiếm được thứ này bây giờ?”
Lục Thánh Trung vỗ vỗ ngực, “Đàm huynh chính là người quân tử, há có thể đi làm loại chuyện hạ lưu này, ác nhân này để cho ta làm là được.”
Đàm Diệu Hiển khẩn trương: “Cái này. . . Cái này thích hợp sao?”
Lục Thánh Trung hỏi lại: “Chẳng lẽ Đàm huynh không muốn gặp Thiệu tiểu thư? Thiệu tiểu thư đối với ngươi tình cảm thắm thiết, vì ngươi không tiếc làm như vậy, ngươi còn muốn làm lầm lỡ nàng đến bao giờ nữa? Nếu ngươi cự tuyệt, để nàng làm sao chịu nổi? Ha ha, ngươi là quân tử, chẳng nhẽ Thiệu tiểu thư chính là tiểu nhân hay sao?”
“Không không không, ta không có ý đó!” Đàm Diệu Hiển vội vã khoát tay, loại thư sinh không rành thế sự như hắn, sao có thể là đối thủ của Lục Thánh Trung, bị nói một hai câu liền ép đến chân tường, bèn quyết tâm liều luôn, kiên trì hỏi: “Coi như Lý huynh có thể làm ra được, thì làm sao đưa vào được?”
Lục Thánh Trung cười quỷ dị, nói: “Đã có đường dây liên lạc, tự nhiên có cách đưa vào được, việc này cũng bao ở trên người ta.”
Đàm Diệu Hiển lại cảm động một phen, “Lý huynh đối đãi với ta như thế, Đàm mỗ thật sự không biết làm sao báo đáp!”
Lục Thánh Trung làm mặt nghiêm nghị, “Quân tử kết giao nhạt như nước*’, nói cái gì báo đáp hay không báo đáp? Ta yêu thích cách làm người của Đàm huynh, ta cũng nguyện ý giúp ngươi hoàn thành ước vọng, bất quá, tương lai Đàm huynh cũng không thể quên người làm mai mối này, ngươi với Thiệu tiểu thư có thể uống rượu mừng, thì không được thiếu một chén của ta đó.” (* Trang Tử )
Đàm Diệu Hiển ngượng ngùng, bị hắn ‘hót’ cũng có chút mơ màng, nghĩ tới thời khắc có thể cùng chung sống với Thiệu Liễu Nhi suốt đời.
“Đúng rồi Đàm huynh, có một số việc còn cần phải hỏi Thiệu tiểu thư lại cho rõ ràng, không thể qua loa được. . . . . .” Lục Thánh Trung lại tiếp tục đứng bên xui khiến.
Hắn hiểu rất rõ, bất kể chuyện này có thể thành công hay không, Thiệu Liễu Nhi muốn lấy loại phương thức này chạy ra phủ thứ sử, chỉ có một lần cơ hội, một khi thất bại, là không thể nào lại có cơ hội thứ hai. Hắn có chút lo lắng, không biết Thiệu Liễu Nhi có thể thành công hay không, nên vẫn là quyết định hỏi rõ tình huống trong đó trước đã, cẩn thận mưu đồ giúp Thiệu Liễu Nhi một chút.
Bày cho Đàm Diệu Hiển nên hỏi cái gì xong, nói đã giúp thì giúp cho trót, Lục Thánh Trung bèn rời khỏi Đàm gia, đi giúp Thiệu Liễu Nhi chuẩn bị thứ nàng cần.
Trong, ngoài phủ thứ sử, nội ứng ngoại hợp, hai ngày liên tục câu thông, sau khi hiểu rõ tình huống rồi, Lục Thánh Trung lấy một chút bạc vụn, ép rồi cuốn thành cây châm nhỏ, bên trong cuốn thứ Thiệu Liễu Nhi cần dùng, rồi cắm vào trong cuống mấy chiếc lá cây Đàm Diệu Hiển đã chuẩn bị.
Lần này cũng chuẩn bị không ít lá cây, nếu không lượng thuốc sẽ không đủ, mà lần này Thiệu Liễu Nhi cũng cần vớt lên không ít lá cây. . . . . .
Trong thư phòng, dưới ánh đèn, Thiệu Liễu Nhi mở từng cây từng cây kim bạc, đổ bột phấn bên trong ra ngoài.
Ba ngày đi vớt lá cây, tích tiểu thành đại, rốt cục gom được một bọc bột phấn nhỏ.
Ra thư phòng, lại gọi nha hoàn đến, bảo đi chuẩn bị, để ngày mai sai người ra ngoài mua một vài thứ.
Nha hoàn hỏi muốn mua gì, Thiệu Liễu Nhi nói còn chưa nghĩ ra, bảo nha hoàn đi tìm quản sự xin thẻ bài cho phép ra ngoài trước, chờ đến ngày mai nghĩ ra thì có thể tùy thời ra ngoài mua.
Phủ thứ sử cũng có quy củ của nó, hạ nhân không được tùy ý ra vào, ra ngoài phải báo cáo lên, phải được cho phép đã mới được ra. . . . . .
Sáng hôm sau, Thiệu Liễu Nhi cố ý sai người làm một nồi canh súp đem đến, sau lại ngại làm quá nhiều, lấy cớ ca ca không cho lãng phí thức ăn, gọi toàn bộ hạ nhân ở bên người lại cùng ăn.
Không bao lâu sau, đám hạ nhân ở trong phòng liền ngã xuống cả đám.
Cái này thật sự là ‘ngày phòng đêm phòng, cướp nhà khó phòng’!
Thiệu Liễu Nhi cấp tốc cải trang cách ăn mặc thành của hạ nhân, đổi thành cách ăn mặc của nam nhân, khuôn mặt cũng bôi cho đen lại chút, che giấu đi vẻ kiều nộn và thanh tú, đi thẳng ra tiểu viện của mình, tới cửa hông phủ thứ sử, lấy thẻ bài quản sự cho phép đi ra đưa lên.
Hạ nhân là không được phép ra vào bằng cửa chính, phần lớn chỉ có thể đi từ cửa hông, cửa ra vào cũng có người kiểm tra.
Mặc dù nhìn dáng vẻ Thiệu Liễu Nhi tựa hồ có chút lạ mắt, nhưng hạ nhân của phủ thứ sử cũng đông đúc, gác cổng bình thường cũng không nhận ra hết, huống chi hạ nhân đi ra ngoài cũng không phải là chuyện gì to tác, cộng thêm trên tay đối phương còn có thẻ bài đồng ý cho ra, gác cổng kiểm tra tấm thẻ một chút, thấy không có vấn đề gì, liền cho Thiệu Liễu Nhi đi ra.
Thiệu Liễu Nhi cõi lòng đầy căng thẳng, băng qua mấy con đường rồi, mới thở phào nhẹ nhõm, nàng cũng rất khẩn trương, may mắn ‘hữu kinh vô hiểm*’. ( *nguy thì có nhưng hiểm thì không)
Cũng may phúc nàng đã quen thuộc tình huống trong phủ thứ sử, nên có thể ứng đối tự nhiên.
Lại đi tới trước con hẻm đã hẹn, có một chiếc xe ngựa đang chờ nàng, sau khi xác minh thân phận, Thiệu Liễu Nhi chui vào xe ngựa.
Xe ngựa lập tức rời đi, lần đầu tiên nàng rời khỏi thành.
Ngoài thành, xe chạy tới trước cửa một tòa nông viện* rợp bóng cây, xe ngựa liền dừng lại.(nhà kiểu nông thôn)
Thiệu Liễu Nhi từ trong xe ngựa nhảy ra, mang theo tâm tình kích động đẩy cánh cửa sơ sài của tòa nông viện ra, nhìn thấy một tên nông phu, ăn mặc theo kiểu nam tử đứng trong sân nhỏ, nàng nhìn sơ qua liền nhận ra là Đàm Diệu Hiển.
Nghe được tiếng xe ngựa Đàm Diệu Hiển đã vội vàng nhìn chằm chằm ra cửa, nhìn thấy một người ăn mặc kiểu hạ nhân đẩy cửa đi vào, hắn cũng liếc mắt liền nhận ra đó là Thiệu Liễu Nhi, trong nháy mắt lòng kích động khó kềm chế nổi.
Thiệu Liễu Nhi bước nhanh, rồi lại chạy như bay đến, mọi nhớ nhung lâu nay tại thời khắc này hóa thành vòng tay ôm ấp.
Đàm Diệu Hiển cũng kích động, giang hai cánh tay ra ôm lấy nàng.
Hai người ôm chầm lấy nhau thật chặt, tựa hồ hận không thể hòa lại làm một thể luôn.
Đồng thời tim cũng đập rộn lên, lẳng lặng ôm nhau không nói nên lời.
Trước kia chỉ là nắm cái tay, loại ôm ấp nhau vậy chỉ dám nghĩ trong lòng, sợ đạo đức ước thúc, nên cũng không dám đi quá giới hạn.
Lần đầu tiên cùng nam nhân ôm nhau như thế này, cảm nhận được khí tức trên người nam nhân, Thiệu Liễu Nhi có chút ‘ý loạn tình mê’*. (*say tình)
Ôm thân thể mềm mại trong ngực, cảm nhận được khí tức nữ tính trên người Thiệu Liễu Nhi, Đàm Diệu Hiển cũng bị ý loạn tình mê*.
Cuối cùng, vẫn là Thiệu Liễu Nhi ngẩng đầu lên hỏi hắn, “Vì sao muốn rời đi?”
Đây cũng là nguyên nhân nàng liều lĩnh đi ra lần này.
Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, Đàm Diệu Hiển dắt tay nàng đi vào trong, vào nhà rồi đóng cửa lại.
“Vì sao muốn rời đi?” Sau khi vào trong nhà, Thiệu Liễu Nhi hỏi lại lần nữa.
Đàm Diệu Hiển do dự mãi, mới lắc đầu thống khổ nói: “Liễu Nhi, ta cũng không muốn rời khỏi muội, nhưng tại phủ thành Bắc Châu ta thật sự không có cách nào ở được nữa, thư đường đã sa thải ta, trong thành cũng không ai dám mướn ta, gia cảnh của ta muội biết. . .”
Thiệu Liễu Nhi mở to hai mắt nhìn hắn, hỏi: “Có phải nguyên nhân từ nhà của muội đúng không?”
Đàm Diệu Hiển cúi đầu im lặng.
Mấy lời vừa nói này, dựa theo Lục Thánh Trung phân phó, vốn là không nên nói ở thời điểm này.
Theo ý tứ của Lục Thánh Trung là, tiên sinh cứ ‘gạo nấu thành cơm’ đã, sau đó lại nói ra tình cảnh gian nan này, sẽ có nắm chắc hơn mang Thiệu Liễu Nhi cùng rời đi.
Đối với Lục Thánh Trung mà nói, nếu Thiệu Liễu Nhi mà không phối hợp, muốn mang một người sống sờ sờ rời đi Bắc Châu là rất khó khăn. Một khi Thiệu gia phát hiện Thiệu Liễu Nhi không còn, tất nhiên sẽ đi khắp nơi tìm kiếm, hắn ôm Thiệu Liễu Nhi đi hay là vác đi sao? Trói một người sống sờ sờ rời đi Bắc Châu quá bắt mắt, càng gia tăng độ khó thoát thân, Bắc Châu thế nhưng là địa bàn của Thiệu gia.
Bất quá hắn cũng đã chuẩn bị xong đường lui, vạn nhất Thiệu Liễu Nhi không phối hợp mà nói, hắn sẽ đem Thiệu Liễu Nhi giấu ở một nơi bí mật, chờ Ngưu Hữu Đạo phái người tới tiếp ứng.
Nhưng mà khi sự việc xảy ra, rõ ràng đã được chỉ vẽ cho đã xong Đàm Diệu Hiển lại không làm được loại chuyện xấu xa kia.
“Vì sao huynh không sớm nói cho muội biết chứ?” Hốc mắt Thiệu Liễu Nhi đỏ lên, đưa hai tay nâng mặt của hắn, lệ nóng lưng tròng nói: “Đàm lang, thật xin lỗi, là muội đã hại huynh.”
(Luna: Đọc mà ứa gan ghê, a thịt kho nhà ta còn ngồi trong tù mà bà này. . .muốn thế chỗ bả ghê)
Bình luận truyện