Chương 242: Chương 242: Ui da
Chương 242: Ui da
Edit : Luna Huang
Mấy ngày sau, Hải Như Nguyệt dẫn đầu một đoàn nhân mã Kim Châu đi tới, trực tiếp tiến thẳng vào quận thành Thanh Sơn.
Không thấy được kết quả mong muốn, nổi nóng với Thương Triều Tông là không thể tránh khỏi, bảo Thương Triều Tông đẩy nhanh tốc độ lên, cũng chỉ có nói nói như vậy.
Kỳ thật đối với cá nhân Hải Như Nguyệt mà nói, nhi tử khỏi bệnh rồi, Anh Dương Võ Liệt vệ có hay không, tầm quan trọng của nó cũng đã hạ xuống, chỉ có Vạn Động Thiên Phủ là tương đối chờ mong mà thôi, nàng viện lý do này để tới đây, Vạn Động Thiên Phủ lập tức đáp ứng.
Không ra ngoài sở liệu của Ngưu Hữu Đạo, không thấy được thứ muốn nhìn, hành trình ngày kế tiếp của Hải Như Nguyệt là ra ngoài thành, chạy đến bên này.
Sáng sớm ngày kế tiếp, Ngưu Hữu Đạo rửa mặt, thay y phục mới, đích thân ra đứng ở cửa vào sơn cốc nghênh đón.
Nhóm người Hải Như Nguyệt xuống ngựa, bên này chỉ cho phép Hải Như Nguyệt mang theo mấy cái tùy tùng tiến vào, hết thảy những người khác bị ngăn lại bên ngoài.
“Trưởng công chúa đang tìm cái gì à?”
Lúc bồi nàng tiến vào sơn cốc, Ngưu Hữu Đạo thấy ánh mắt nàng cứ hướng sang người bên hắn ngắm ngía hoài, bèn cười hỏi thử.
Hải Như Nguyệt: “Hẳn là sơn cảnh chỗ ngươi đây không cho ta được ngắm?”
Nàng đang tìm người, nhìn xem nơi này có cái vị Minh tiên sinh kia không, nếu có, hết thảy nghi ngờ tự nhiên cũng sẽ dễ dàng giải quyết.
Nàng tin tưởng, nếu chuyện này thật sự là Ngưu Hữu Đạo làm, tuyệt đối sẽ không tùy tiện sai đại người nào đó đi làm, nhất định là thân tín của Ngưu Hữu Đạo.
“Sao dám! Mời trưởng công chúa cứ tự nhiên.” Ngưu Hữu Đạo cười ha ha, rõ ràng là đang tìm người, ngắm sơn cảnh cái gì chứ.
Tiến vào chỗ ở Ngưu Hữu Đạo, Hải Như Nguyệt cho những người khác lui, không có để ai đi theo.
Đang đi theo hộ vệ, mặt Lê Vô Hoa hơi có vẻ bất mãn, bất quá ở ngay trước mặt nhiều người, hắn cũng không tiện nói cái gì.
Leo lên một vách núi giữa sườn núi, thấy một tòa nhà tranh, Hải Như Nguyệt kinh ngạc, “Ngươi bán mạng cho Thương Triều Tông như vậy, liền ở cái chỗ chết tiệt này?”
Câu tiếp theo chuẩn bị nói, ‘có muốn hay không thử nghĩ lại, về bên chỗ ta?’
Ngưu Hữu Đạo chỉ chếch sang đỉnh núi đối diện, “Nơi ở tốt cũng có, đang còn thi công, thời gian ngắn là chưa thể xong được, năm nay đoán chừng là chưa thể vào ở.”
Hải Như Nguyệt thuận theo nhìn lại, thấy ẩn hiện có hình bóng đình đài lầu các, công tượng trên núi dưới núi lui tới, bèn gật gật đầu, cũng không nói cái gì nữa.
Ngưu Hữu Đạo đưa tay mời nàng ngồi xuống bàn ghế đá đặt ở bên ngoài trước nhà tranh, Hắc Mẫu Đơn dâng trà lên.
“Chúng ta tâm sự riêng đi.” Hải Như Nguyệt liếc Hắc Mẫu Đơn, nhàn nhạt lên tiếng.
Ngưu Hữu Đạo phất tay, ra hiệu Hắc Mẫu Đơn lui xuống, nâng ấm châm trà cho nàng, làm bộ như thuận miệng hỏi một câu, ” Thân thể lệnh lang vẫn tốt chứ?”
Hải Như Nguyệt cụp mí mắt xuống, nàng đúng là đang không biết làm sao mở miệng nói cái chuyện này, vạn nhất không phải là tên này làm, vạch trần ra quả thực là tự mình đưa nhược điểm cho người ta.
Lần này nàng đến đây chính là vì xác minh chuyện này, chuyện này không thể coi thường, khiến nàng như bị chắn nghẹn cổ họng, trằn trọc, tối ngày không được bình an, trong lòng không nắm chắc mà nói, luôn cứ nơm nớp lo sợ, bằng không nàng sẽ không vội vàng chạy đến.
Vì thế, nàng nghĩ hết biện pháp, để Vạn Động Thiên Phủ bên kia hỗ trợ giữ bí mật, giữ bí mật chuyện bệnh nan y của nhi tử nàng đã được chữa trị khỏi.
Thật đúng y như trên tờ giấy kia viết như vậy: Chớ lộ ra, tự đi che giấu!
Loại cảm giác bị người vô hình nắm mũi dẫn đi này, rất khó chịu.
Từ từ bưng trà uống xong, hừ lạnh một tiếng, nói: “Nhờ hồng phúc của ngươi, rất tốt!” Có ẩn ý riêng.
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, chợt lại giận dữ nói: “Chuyện Xích Dương Chu Quả đó, ta rất là xin lỗi, bất quá, ta thật sự cố gắng đi Băng Tuyết các cầu xin, tình huống chắc hẳn ngươi cũng đã được nghe nói, kém chút xảy ra chuyện, thất bại tan tác chạy trốn trở về, không còn mặt mũi nào đi gặp trưởng công chúa.”
“Phụt. . . Khụ khụ. . .” Hải Như Nguyệt bị sặc nước trà, liên tục ho khan, nàng còn tính hỏi chuyện này, ai ngờ còn chưa mở miệng, thằng này liền trực tiếp phủ nhận.
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc: “Trưởng công chúa từ từ thôi, như cảm thấy trà này dễ uống, chỗ ta vẫn còn một chút, lát nữa gói cho trưởng công chúa mang về là được.”
Đặt chén trà xuống, Hải Như Nguyệt lấy một cái khăn tay trong tay áo ra lau môi, hít thở thoải mái xong, nhìn kỹ hắn, nhìn chằm chằm thật lâu.
Đối phương trực tiếp phủ nhận việc này, càng để nàng tỏ ra hoài nghi hơn, vừa mở miệng liền hỏi thân thể nhi tử nàng, tiếp theo lại phủ nhận chuyện Xích Dương Chu Quả, mối liên quan này, muốn cho nàng không nghi ngờ cũng khó.
Ngưu Hữu Đạo sờ lên mặt của mình, “Đẹp trai?
Hải Như Nguyệt gật đầu: “Rất đẹp ‘giai’, hay là ngươi theo ta đi, làm trai lơ cho ta ‘đã’ lắm.”
Ngưu Hữu Đạo cười hi hi nhìn mặt nàng, biết đối phương như đang nói đùa, nhưng cũng không phải chỉ là đùa giỡn không.
Khi qua đây, sau khi tìm hiểu thêm về những sự việc trong cung đình mới biết được, sau khi mấy công chúa các quốc gia các loại lấy chồng, khó nhịn được tịch mịch, nuôi tên trai lơ tầm hoan vui vẻ là chuyện bình thường, quả thực là ‘bí mật’ công khai, tục truyền, có công chúa còn không chỉ nuôi có một trai lơ.
Dưới tình huống thông thường, nam nhân có thể có gia thế, bối cảnh và quyền thế cũng không nhiều bằng ‘công chúa’ của mình, trượng phu khi đó đều phải nhìn sắc mặt, nào dám quản, thêm nữa là, áo cơm không lo, lại không có chuyện gì làm, bụng no thì nghĩ đến ‘ấy ấy’ cũng rất bình thường, bên người nam nhân xu nịnh, hùa theo cũng rất nhiều, còn khiêu khích, nên cùng lăn vào nhau là rất bình thường.
Chỉ cần không làm quá khác người, cũng không có ai sẽ lầm ầm lên xuyên phá.
Đương nhiên, gả cho trượng phu tay cầm quyền lớn lại là một tình cảnh khác, khẳng định phải thu liễm lại một chút.
Mà Tiêu gia bây giờ là vị này cầm quyền, lại không có cái gì ước thúc, lại thêm là quả phụ, có thể thẳng tuột nói ra lời như vậy cũng không tính là kỳ quái.
“Ta còn trẻ, không thích hợp.” Ngưu Hữu Đạo trêu chọc.
Hải Như Nguyệt có chút thẹn quá hoá giận, nàng tự nhận bản thân bảo dưỡng cũng tạm được, rõ ràng đối phương ám chỉ nàng quá già.
Nhìn sang một bên ‘xùy’ một tiếng, lại tiếp tục trở lại vấn đề chính: “Cám ơn ngươi mấy ngày trước đã phái người đến chỗ ta.”
Ngưu Hữu Đạo vô cùng ngạc nhiên: “Phái người? Phái người nào? Ta không có phái ai a!”
Hải Như Nguyệt thầm nghiến răng, cười lạnh nói: “Ngươi đừng có giả bộ hồ đồ, ngoại trừ ngươi ra còn có thể là ai.”
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc: “Trưởng công chúa, ta làm sao càng nghe càng hồ đồ rồi, đến tột cùng là có chuyện gì vậy?”
Hải Như Nguyệt lạnh lùng nhìn kỹ hắn, vấn đề này để nàng làm thế nào mở miệng, vẫn là câu nói kia, vạn nhất thật không phải là tên này làm, nói ra chính là tự tìm phiền toái cho bản thân.
“Ngươi đến tột cùng muốn làm gì?” Hải Như Nguyệt oán hận nói.
Ngưu Hữu Đạo vô cùng kinh ngạc, “Ta không có làm cái gì hết a, Trưởng công chúa, đến tột cùng là ngươi đang nói cái gì?”
Hải Như Nguyệt bưng ly trà lên từ từ uống, ánh mắt lấp loé không ngừng, cuối cùng đặt chén trà xuống, nói: “Nói thật, qua bên này giúp ta đi, thế lực của ta không phải là Thương Triều Tông có thể so sánh, thứ ta có thể cho ngươi, Thương Triều Tông cũng không cho được. Muốn tiền, có tiền, ngay cả nữ nhân, ta cũng có thể cho ngươi, cần điều kiện gì ngươi cứ nói ra!”
Bất kể có phải là hắn hay không, nàng chuẩn bị trước tiên kéo người về bên cạnh nàng đã mới ổn.
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, trực tiếp cự tuyệt, “Không cần thiết, hảo ý của Trưởng công chúa, ta xin tâm lĩnh.”
Hải Như Nguyệt: “Thương Triều Tông có cái gì tốt?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta không thích nhặt cái có sẵn, ‘quả đào do chính mình trồng ăn vẫn là ngọt hơn’.”
Hải Như Nguyệt trầm giọng nói: “Không có chỗ thương lượng sao?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Hiện tại rất tốt, không cần thương lượng.”
“Tốt!” Hải Như Nguyệt gật đầu, “Ngươi không đến cũng được, vậy cho ta một người!”
Lần này Ngưu Hữu Đạo thật sự là kì quái, hỏi: “Ngươi muốn ai?”
Hải Như Nguyệt: “Viên Cương!”
“. . . . . .” Ngưu Hữu Đạo sửng sốt, phát hiện nữ nhân này thật là có nhãn quang, thế mà nhìn ra Viên Cương có thể giúp nàng, bèn lắc đầu nói: “Chuyện của hắn ta không làm chủ được.”
Hải Như Nguyệt: “Hắn không phải thủ hạ của ngươi sao?”
Ngưu Hữu Đạo cười khổ: “Cái này ta thật sự là không làm chủ được, là như vậy, nếu như hắn nguyện ý đi, ta sẽ không ngăn hắn, nếu hắn không muốn đi mà nói, ta cũng không miễn cưỡng.”
Hải Như Nguyệt nhìn chung quanh, hỏi: “Người đâu? Làm sao không thấy hắn, ngươi gọi hắn tới, ta nói chuyện với hắn một chút.”
Ngưu Hữu Đạo đứng dậy, đi đến bên vách núi vẫy tay gọi, rất nhanh Hắc Mẫu Đơn bay lượn tới.
“Gọi Viên Cương đến đây một chút.” Ngưu Hữu Đạo lên tiếng bàn giao.
“Không cần, mang ta đi tìm hắn là được rồi, đang muốn tìm người quen thuộc đường xá nơi đây dẫn ta đi ngắm phong cảnh.” Hải Như Nguyệt cũng đứng lên.
Ngưu Hữu Đạo đưa tay mời cứ tự nhiên, để Hắc Mẫu Đơn mang nàng đi theo, hắn không cho rằng Viên Cương có thể đi theo nàng ta.
Đứng bên cạnh vách núi, đưa mắt nhìn theo nữ nhân này xuống núi, Ngưu Hữu Đạo mỉm cười.
Chuyện này hắn không có khả năng thừa nhận, làm cho đối phương biết thuốc Tiêu Thiên Chấn dùng, chính là Xích Dương Chu Quả trộm từ Băng Tuyết các là đủ rồi, nếu không, chữa bệnh cho Tiêu Thiên Chấn cũng không cần phải quanh co lòng vòng như vậy. . . . . .
Nhìn xem mỹ nhân bên cạnh, Viên Cương có chút buồn bực, Đạo gia thế mà bảo hắn dắt nàng đi dạo chơi? Xem chừng Hắc Mẫu Đơn cũng không có khả năng nói dối a.
Đối với Hải Như Nguyệt, hắn chưa nói tới phản cảm, nhưng cũng không có hảo cảm.
Không phản cảm là bởi vì biết nữ nhân này sống không dễ dàng, không có hảo cảm là bởi vì không thích nữ nhân này có cái tật, hỡ tí là dựa dựa vào người hắn.
“Thật không suy nghĩ lại một chút sao? Ngươi không cần lo lắng Ngưu Hữu Đạo, hắn đã đáp ứng, chỉ còn thiếu cái gật đầu của ngươi.”
Hành tẩu trên đường nhỏ ở trong núi, lúc đang dạo bước, một đôi mắt đẹp của Hải Như Nguyệt nhìn chằm chằm vào Viên Cương lên tiếng hỏi.
“Đầu óc hắn có bệnh mới chịu đáp ứng.” Viên Cương lạnh lùng đáp một câu.
Hải Như Nguyệt sửng sốt một chút, có thể nói Ngưu Hữu Đạo như vậy, xem ra, đúng thật không giống như là thủ hạ của Ngưu Hữu Đạo, bèn khuyên tiếp: “Thứ ta có thể cho ngươi, nơi này có thể không cho ngươi được.”
Viên Cương: “Thứ ta muốn ngươi không cho được!”
Đôi mắt Hải Như Nguyệt sáng lấp lóe, “Không ngại nói nghe thử một chút.”
Viên Cương lắc đầu: “Nói ngươi cũng không cho được, có nói cũng không có ý nghĩa.” Cúi xuống nhìn váy của nàng, “Trưởng công chúa, vẫn là về đi, ngươi mặc như vậy, không thích hợp đi đường núi.”
“Được!” Hải Như Nguyệt mỉm cười gật đầu, vừa mới xoay người, thân hình đột nhiên nghiêng một cái, “ui da” một tiếng, đứng im tại chỗ, bộ dạng lung lay đứng không vững.
Viên Cương vô ý thức đưa tay ra đỡ nàng, hỏi: “Sao vậy?”
“Trẹo chân rồi.” Mặt Hải Như Nguyệt tỏ ra đau đớn.
Viên Cương đỡ nàng ngồi trên một tảng đá, rồi ngồi xuống nắm bàn chân bị đau của nàng lên, nắn nắn xem xét.
“Đau. . . Đau. . .” Hải Như Nguyệt liên tục la đau.
Không có kiểm tra ra được trò gì, cách da thịt, hắn cũng không biết cách thi pháp kiểm tra gì gì kia, Viên Cương cau mày lại nói: “Ngươi chờ một chút, ta gọi người tới giúp ngươi kiểm tra xem.”
Hải Như Nguyệt nhìn trái nhìn phải một cái, “Ngươi ném ta ở đây một mình? Vạn nhất có kẻ xấu tới thì phải làm sao đây?”
Viên Cương: “Ngươi yên tâm, nơi này có tu sĩ mấy cái môn phái trấn giữ, người ngoài không dễ dàng trà trộn vào đây như vậy.”
“Lỡ có con dã thú hay con rắn gì đó thì làm sao? Một mình ta rất sợ, hay là ngươi cõng ta xuống núi đi!”
“Huýt. . .” Viên Cương cho một ngón tay vào trong miệng, thổi ra một tiếng ‘huýt’ rõ to.
Đằng sau “Roẹt xoạt” một tiếng, kém chút dọa Hải Như Nguyệt nhảy dựng, nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên khắp người dắt đầy cỏ lá đột nhiên xông ra, hóa ra nơi này luôn có người ẩn giấu, chính nàng vừa đi qua thế mà không nhìn thấy.
Còn không chỉ có một đứa, chu vi vùng chung quanh lại toát ra thêm ba bốn thiếu niên, đều chạy tới, mặt Hải Như Nguyệt đầy im lặng.
Nàng không khỏi may mắn, còn tốt vừa rồi nhấn nại không rục rịch, chưa có dựa vào người Viên Cương, nếu là bị nhiều người thấy được như vậy, thật là xấu hổ chết!
Bốn tên thiếu niên cây lá um tùm đứng thẳng trước mặt Viên Cương.
Viên Cương chỉ chỉ Hải Như Nguyệt, “Các ngươi trông coi nàng, ta đi một chút rồi quay lại liền.”
“Vâng!” Bốn tên thiếu niên dạ.
Hải Như Nguyệt chột dạ không thôi, cái này nếu mà có người tới kiểm tra, phát hiện bản thân nàng không bị trẹo chân thì thật xấu hổ, vội nói: “Được rồi, ta từ từ đi, hẳn là có thể đi được.” Nói xong đứng dậy liền, thử đi mấy bước, cười nói: “Vẫn được.”
Viên Cương lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng. . . . . .
Bình luận truyện