Đạo Quân

Chương 306: Chương 306: Người cao ngạo



Chương 306: Người cao ngạo
Edit : Luna Huang

“Nói như thế. . .” Ngưu Hữu Đạo suy tư lẩm bẩm một mình.

“Như thế gì?” Lệnh Hồ Thu lên tiếng hỏi.

Ngưu Hữu Đạo nói rõ: “Ý ta là, nếu bối cảnh của thế lực đấu giá không lớn, như vậy một nhà là sẽ không nuốt nổi 10 vạn con rồi, xem ra sẽ phải tách ra để đấu giá.”

Lệnh Hồ Thu: “Không cần đi quan tâm cái đó, ngồi nhìn xem hoàng đế bên kia an bài thế nào là được rồi.”

Dù sao cũng đã vô sự, nhưng cũng không cách nào an tâm mà tu luyện được nữa, hai người bèn ngồi nói chuyện dông dài với nhau một hồi.

Lúc chạng vạng tối, Hồng Phất đi chuẩn bị rượu thịt, ăn uống no say xong, sắc trời cũng đã tối.

Ngưu Hữu Đạo bảo Hồng Phất làm chút hồ dán* mang đến, lại lấy mấy tờ giấy thiếp vàng ở trong thư phòng ra, gỡ một cái đèn lồng dưới mái hiên xuống, dán giấy vàng lên trên đèn lồng, sau khi thắp sáng lên, thì đèn lồng tỏa ra ánh sáng vàng vàng mông lung. (*làm bằng bột nhão)

”Đem treo lên trên ngọn cây đằng kia đi, cần phải để cho người đi trên đường bên ngoài có thể trông thấy được.” Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ gốc cây cao nhất ở trước viện kia, lên tiếng phân phó, cũng đưa đèn lồng cho Hồng Phất.

Hồng Phất xách đèn lồng đi làm theo.

Lệnh Hồ Thu đang cùng đứng sóng vai dưới mái hiên hỏi: “Lão đệ, ngươi đây là đang phát tín hiệu cho ai vậy?”

Ngưu Hữu Đạo à, “Cho đám Hắc Mẫu Đơn đó.”

Lệnh Hồ Thu kinh ngạc: ”Không phải bọn hắn đã rời đi rồi sao?”

Ngưu Hữu Đạo trả lời mập mờ, “Có an bài khác.”


Kỳ thật tín hiệu là phát cho Viên Cương, nếu như hôm nay Bùi tam nương không đến, hắn sẽ treo đèn lồng trắng lên, biểu thị có thể động thủ, treo đèn lồng vàng thì biểu thị tạm hoãn, khoan động thủ.

Hắn càng muốn gặp mặt Viên Cương hơn, nhưng tình hình trước mắt không được, người nhìn chằm chằm quá nhiều, một khi để cho Viên Cương bị bại lộ, sẽ đưa Viên Cương vào chỗ nguy hiểm.

Đuổi đám người Hắc Mẫu Đơn đi sớm, trình độ nào đó mà nói, cũng là một loại bảo hộ Viên Cương, một khi hỏa thiêu kinh thành, nói không chừng liền sẽ hoài nghi đến trên đầu của hắn, đến trên đầu hắn thì tự nhiên trước tiên sẽ đến người của hắn, đám người Hắc Mẫu Đơn biến mất sẽ trở thành đối tượng bị hoài nghi hàng đầu, chỉ cần có thể cho Viên Cương đầy đủ thời gian, hắn tin tưởng Viên Cương có năng lực xóa sạch mọi dấu vết để tự bảo vệ mình.

Núi cao, trời sao dày đặc, phảng phất như đang ở ngay trước mắt, khiến cho người ta có loại cảm giác chỉ cần đưa tay ra là có thể hái được.

Một bên núi là kinh thành, nhà nhà đang lên đèn, một bên khác là thảo nguyên mênh mông lộng gió, trên bầu trời đầy sao, lung linh

Trên một vách núi, có một nam tử bận y phục đỏ, chắp tay sau lưng đứng sừng sững, ánh mắt nhìn về phía kinh thành đang lên đèn dưới bầu trời sao chiếu rọi.

Nam tử ngọc thụ lâm phong*, khuôn mặt tuấn nhã, trong ánh mắt mang theo mấy phần cao ngạo, cũng đích xác là có ‘tiền vốn’ để cao ngạo, hắn chính là Côn Lâm Thụ, thế hệ trẻ tuổi tuấn kiệt trong Thiên Hỏa giáo, trong đệ tử cùng thế hệ, không ai có thể là đối thủ của hắn.

Chợt có một nữ tử xinh đẹp, người mặc váy đỏ, phiêu nhiên bay đến, từ trên trời nhẹ nhàng hạ xuống, đáp xuống bên cạnh Côn Lâm Thụ, tư thái thướt tha đáng yêu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Côn Lâm Thụ, ôn nhu nói: “Sư huynh, đang còn suy nghĩ gì thế?”

Nàng là Nhiếp Vân Thường, người xưng là ‘Hỏa Phượng Hoàng’, đồng dạng cũng là thế hệ đệ tử kiệt xuất của Thiên Hỏa giáo, sắp sửa thành thân với Côn Lâm Thụ, hai người đã đính hôn.

Côn Lâm Thụ quay sang nhìn nàng một cái, mỉm cười, lại tiếp tục quay đầu lại nhìn về phía kinh thành, “Nghe nói tu vi của Ngưu Hữu Đạo cũng đang còn ở Trúc Cơ kỳ, muội cảm thấy giữa ta với hắn, ai mạnh hơn?”

Hỏa Phượng Hoàng cười nói: “Hạng người hư danh, sao có thể sánh với sư huynh, tu vi sư huynh của muội chúng ta sắp sửa đột phá tới Kim Đan kỳ rồi, hắn há có thể so sánh.”

Côn Lâm Thụ: “Vậy muội cảm thấy, trong các tiền bối ở bản môn, có bao nhiêu người có thể thắng được Trác Siêu?” 

Hỏa Phượng Hoàng ngạo nghễ nói: “Cái gọi là Đan Bảng này í, sư huynh thấy qua có người nào ở trong môn phái thuộc hàng Phiếu Miểu các lại đi treo cái danh trên đó không, chẳng thèm mà thôi, hạng người như Trác Siêu sao có thể so sánh, người có thể thắng được Trác Siêu trong Thiên Hỏa giáo chúng ta tự nhiên là nhiều vô kể.”

Côn Lâm Thụ: “Vậy muội cảm thấy, nếu là ta đi khiêu chiến Ngưu Hữu Đạo, có thể thắng hay không?”


“. . .  . . .” Hỏa Phượng Hoàng sửng sốt, chợt nhắc nhở: “Sư huynh, ngươi chớ có làm loạn, phía hoàng đế bên kia muốn lợi dụng Ngưu Hữu Đạo, để dọn dẹp mớ hỗn độn tại kinh thành một phen, điều này đối với Thiên Hỏa giáo chúng ta cũng tốt, chuyện lần này có quá nhiều người hỗn tạp, liên lụy Thiên Hỏa giáo chúng ta phải tốn thêm rất nhiều tinh lực, nếu hỏng chuyện, mặt mũi hoàng đế chỉ là thứ yếu, khiến cho mấy lão sư phụ không cao hứng thì sẽ không tốt lắm đâu.”

Côn Lâm Thụ: “Cái này ta tất nhiên là biết, ta chỉ là muốn xem thử coi, tên Ngưu Hữu Đạo giết Trác Siêu kia thế nào, đợt Phi Bộc Đài kia ta cũng có đi, nhưng không có gặp, Thiên Kính hồ ngày mai, hi vọng đừng lại khiến ta thất vọng!”

“Sư huynh. . .”

Hỏa Phượng Hoàng còn chưa nói hết, Côn Lâm Thụ đưa tay cắt ngang, “Ta chỉ là đi xem thử một chút, sư phụ cũng bảo ta đi trông chừng trận đấu giá ngày mai, một khi có chuyện gì, có thể kịp thời báo tin về cho sư môn biết.”

Hỏa Phượng Hoàng yên lặng một chút, nói: “Sư huynh, ngày mai mang muội đi theo với.”

Côn Lâm Thụ quay đầu lại, nhìn xem nàng, mỉm cười, từ từ đưa tay ra cầm lấy tay nàng vỗ nhè nhẹ.

Hỏa Phượng Hoàng từ từ tựa vào người hắn, nghiêng đầu dựa vào vai hắn, vẻ mặt tỏ ra hy vọng, nỉ non nói: “Còn phải đợi hơn nửa năm nữa.”

Côn Lâm Thụ biết nàng là chỉ hôn kỳ của hai người, nhưng mà trong đầu hắn, thỉnh thoảng lại hiển lên hình ảnh lúc hắn làm nhiệm vụ ở trong hoàng cung hôm nay.

Hoàng đế bỗng đi ngang qua, đúng lúc gặp phải hắn, bèn hỏi hắn thực lực tên Ngưu Hữu Đạo giết Trác Siêu kia như thế nào?

Hắn trả lời, chưa gặp qua, không biết, khó mà đánh giá.

Hoàng đế lại hỏi hắn, so với ngươi thì thế nào?

Hắn trả lời, chưa có giao thủ qua, không biết!

Hoàng đế hỏi, ngươi so với Trác Siêu thì thế nào?


Lúc ấy hắn trầm mặc, hắn cũng chưa gặp qua Trác Siêu, càng chưa lần nào giao thủ với Trác Siêu, mặc dù Thiên Hỏa giáo không xem Trác Siêu ra gì, thế nhưng có thể lên được hàng cao thủ hàng nhất lưu trên Đan Bảng, cũng không phải là trò đùa, khẳng định ít nhiều gì điều có bản lĩnh thật sự, hắn cũng không dám nói bừa rằng bản thân hắn có thể là đối thủ của Trác Siêu được, huống chi tu vi hai người cũng chênh lệch rõ ràng thế kia.

Thấy hắn trầm mặc, hoàng đế bèn quay người rời đi, bất quá trước khi đi, lại cảm thán một câu, ‘nghe nói Trác Siêu chính là cao thủ hàng nhất lưu trên Đan Bảng, thế mà lại không phải là đối thủ của Ngưu Hữu Đạo, chắc hẳn ở trong cùng thế hệ, tu hành giới này không có người nào là đối thủ của Ngưu Hữu Đạo, nếu hắn có thể hiệu mệnh cho quả nhân, chẳng phải tốt quá thay!’

Nghe nói Ngưu Hữu Đạo còn rất trẻ tuổi, bản thân hắn hẳn là còn lớn hơn Ngưu Hữu Đạo 10 tuổi trở lên, hắn không biết bản thân có được tính là cùng thời với Ngưu Hữu Đạo hay không, nhưng lời nói của hoàng đế khiến trong lòng hắn rất không thoải mái. . .  . . .

Bùi tam nương nói, sáng sớm mai Đại Khâu môn sẽ cho người đến đón Ngưu Hữu Đạo, quả nhiên sáng sớm nay liền đến, hơn mười tu sĩ ghìm ngựa dừng bên ngoài ngõ, không tiến vào trong ngõ nhỏ.

Một mình Bùi tam nương xuống ngựa, tiến vào ngõ nhỏ, vào trạch viện, chỉ chốc lát sau, dẫn theo đám Ngưu Hữu Đạo đi ra.

Ra đến bên ngoài ngõ nhỏ, Ngưu Hữu Đạo quay sang một đám đệ tử Đại Khâu môn chắp tay chào, nhưng mà không có ai để ý tới hắn, đều là lạnh lùng liếc xéo hắn.

Một phen nhiệt tình gặp phải ghẻ lạnh, khiến Ngưu Hữu Đạo có chút xấu hổ, may mắn Ngưu Hữu Đạo không quá quan tâm thứ này, không thôi cái mặt đã không biết để vào đâu.

Hắn cũng biết rõ, nếu không phải gặp chuyện lần này, hắn nào có tư cách để cho Đại Khâu môn tới đón hắn.

Bùi tam nương chỉ con ngựa giành cho Ngưu Hữu Đạo, còn có một con nữa chắc là giành cho Lệnh Hồ Thu, xem ra đã đoán được là Lệnh Hồ Thu muốn đi theo, đã biết là huynh đệ kết bái rồi mà nha.

Bất quá chỉ chuẩn bị vỏn vẹn hai con ngựa không, không có chuẩn bị cho Hồng Tụ, Hồng Phất.

“Đi thôi!” Một tên hán tử cầm đầu ngồi trên lưng ngựa lên tiếng gọi, rồi đánh ngựa tiến lên trước.

“Các ngươi đừng có đi theo, ở lại chỗ này đi.” Lệnh Hồ Thu căn dặn Hồng Tụ, Hồng Phất một câu, sau đó cùng với Ngưu Hữu Đạo trở mình lên ngựa đi theo.

Đám người chung quanh đưa mắt nhìn.

Thấy đích thân Đại Khâu môn tự ra mặt hộ tống, đầu đường cuối ngõ có không ít tu sĩ không rõ thân phận ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai dám có hành động thiếu suy nghĩ.

Trong thành đông người, không nên phóng ngựa nhanh, sau khi ra khỏi thành, một nhóm bắt đầu phóng ngựa nước đại, nhắm thẳng về phía bắc chạy đi, dọc đường hình như luôn có người thăm dò theo dõi. . . . . .

Hoàng cung đại nội, trong một gian cung điện dùng để xử lý chính vụ, Hạo Vân Đồ ngồi ở sau thư án phê duyệt văn thư, rất chuyên chú rất nghiêm túc.

Ngoài cửa, tổng quản đại nội bước nhanh tiến đến, sau khi hành lễ xong thì đi vòng qua thư án, tới bên cạnh kề tai Hạo Vân Đồ nói nhỏ: “Bệ hạ, vừa nhận được đưa tin tức, người Đại Khâu môn đã hộ tống Ngưu Hữu Đạo xuất phát, ở Nguyệt Lượng đảo bên kia, Côn Lâm Thụ cũng đã đến đó.”


Hạo Vân Đồ khẽ nâng mắt nhìn quang cảnh bên ngoài điện, hừ lạnh một tiếng, “Tự cao tự đại, sao có thể chịu nổi kích thích, quả nhân liền biết hắn sẽ đi mà.”

Bộ Tầm nói: “Bệ hạ, lợi dụng người Thiên Hỏa giáo có ổn lắm không? Kỳ thật chỉ cần sau đó chúng ta thả ra tin đồn, liền nói lần đấu giá này là do Ngưu Hữu Đạo thiết kế vì tự vệ, quay đầu những môn phái ăn phải thua lỗ kia, tất nhiên sẽ muốn đi tìm Ngưu Hữu Đạo tính sổ.”

Hạo Vân Đồ: “Một tên tu sĩ nho nhỏ, đáng giá để quả nhân phải gánh chịu cái thanh danh qua cầu rút ván kia sao? Bất quá Ngưu Hữu Đạo này tựa hồ thật sự có chút năng lực, có thể không cần chính diện gây thù hằn, liền tận lực tránh đi, có thể chuyển dời mâu thuẫn, liền tận lực chuyển đi, về sau mọi chuyện ai biết được thế nào, cho nên trước mắt có thể giải quyết vấn đề thì đừng có kéo tới về sau! Côn Lâm Thụ kia tâm cao khí ngạo, tự cho là đúng, không coi ai ra gì, ngay cả nhi tử của quả nhân cũng dám đánh, căn bản liền không có xem quả nhân ra gì, hắn sẽ không nói cho sư môn hắn biết về thứ này, Ngưu Hữu Đạo kia cũng đã nổi danh rất lâu, có phải dưới cái thanh danh vang dội kia là hư sĩ hay chẳng, để Côn Lâm Thụ kia đi thử xem cũng không có gì là không ổn.” Dứt lời lại tiếp tục vùi đầu xử lý công văn trên bàn.

“Vâng!” Bộ Tầm khẽ khom người dạ, đã hiểu được ý đồ của hoàng đế bệ hạ.

Một tên dám đánh hoàng tử, một tên dám đùa giỡn công chúa, hoàng đế đây là có ý để cho hai người này tự cắn nhau đi.

Côn Lâm Thụ thua, không chết cũng phải mất hết thể diện. Nếu Ngưu Hữu Đạo thắng, Thiên Hỏa giáo chịu không nổi mất mặt, tất nhiên là sẽ muốn gây bất lợi cho Ngưu Hữu Đạo. . .  . . .

Rời ra xa kinh thành được khoảng năm mươi dặm, ở đằng trước xuất hiện một mặt hồ nước mênh mông lấp lánh, phóng tầm mắt nhìn lại, trông rộng lớn giống như biển cả vậy, nhưng an tĩnh hơn, mặt hồ xanh thẳm, chân chính tựa như một mặt gương lớn, phản chiếu trời xanh mây trắng, giống như cái tên ‘Thiên Kính hồ’ của nó vậy.

Một đám người tới bên hồ thì đồng thời ghìm ngựa dừng lại, lần lượt phi thân bay lên, một đường đạp nước bay lượn, bay về chỗ sâu trong Thiên Kính hồ.

Thẳng đến khi nhìn bốn phía không thấy được dấu hiệu của lục địa, phía trong hồ chợt có một tòa đảo xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người, rất nhanh một đám người bay tới hạ xuống đảo.

Đảo có hình dạng trăng khuyết, bóng rừng cây dày đặc, ở trên đảo có xây dựng trang viên, là một nơi để tĩnh dưỡng tốt.

Vốn là địa phương an bình ít ai lui tới, lúc này đây, người ở trên đảo lại chật kín hết chỗ, đoán chừng tối thiểu có đến mấy ngàn người tụ tập, muôn hình muôn vẻ, đều nhìn chằm chằm đám người Ngưu Hữu Đạo đang đi vào, từng người đều mang mặt nạ, không lộ ra diện mạo thật.

Cũng không có gì khác phải dông dài, người Đại Khâu môn trực tiếp dẫn Ngưu Hữu Đạo đi thẳng đến một chỗ đình đài ở sườn núi trên đảo, nơi đó đã có mấy người đang đứng chờ đợi, hai người trên thân bao phủ áo choàng màu đen, còn có một nam một nữ, một người y phục toàn màu đỏ, một người thì một thân váy đỏ, chính là Côn Lâm Thụ cùng với Hỏa Phượng Hoàng.

Lệnh Hồ Thu thấp giọng thì thầm bên tai Ngưu Hữu Đạo, “Áo choàng đen chắc là người Huyền Binh tông, áo đỏ thì chắc là người Thiên Hỏa giáo.”

Một nhóm tiến vào trong đình đài lầu các xong, Côn Lâm Thụ đang nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo chợt lên tiếng nói: “Ngươi chính là Ngưu Hữu Đạo sao?”

Thần thái khi nói rất có hương vị từ trên cao ngó xuống.

(Luna: Thêm một đứa ăn bẫy của anh hoàng, đưa đầu vào đao của nam chủ. Ai nha, sao đám này thích chết như thế chứ???)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện