Đạo Quân

Chương 49: Kế Hoạch Xảy Ra Sơ Hở



Nguồn: Tàng Thư Các

Thế này vẫn chưa xong, Quan Thiết vung tay lên, lại một đợt mưa tên phóng tới. Trần Quy Thạc sao còn dám ngang ngạnh chống lại, tu vi luyện khí cảnh căn bản không cách nào có thể ngăn trở được quá nhiều mũi tên công kích liên miên. Y phất tay, quét bay những mũi tên bị hãm giữa không trung trước mặt mình đi, nghiêng người bổ nhào về phía trước, lách mình nấp sau một cây địa thụ. Những tiếng soạt soạt gấp gáp vang lên, có mũi tên dính lên cành cây, đuôi tên rung mạnh, cũng có mũi tên sượt qua cây đại thụ.

Trần Quy Thạc bị áp chế lại, Viên Cương cũng xông vào trong đám đông, dưới sự bảo vệ của mọi người, tạm thời thoát hiểm.

Quan Thiết một tay cầm đao dò xét Viên Cương từ trên xuống dưới, thấy không có chuyện gì liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Viên Cương hờ hững nói: “Không rõ.”

Thấy chỉ có một mình hắn ta, Quan Thiết dường như nhớ ra gì đó: “Tô Kiệt Nhân đâu?”

Viên Cương nhìn về phía đỉnh núi, nói: “Còn ở trong chùa!”

Quan Thiết không nói hai lời, lập tức khua tay nói với các huynh đệ thủ hạ: “Lên!” Định đi vào Nam Sơn tự cứu người.

Viên Cương kéo cánh tay hắn ta lại, cảnh cáo nói: “Không phải chỉ một tu sĩ, nguy hiểm!”

Quan Thiết trầm giọng nói: “Anh Dương, Vũ Liệt vệ không có chuyện vứt bỏ huynh đệ không để ý!”

Vẻ mặt Viên Cương khựng lại, kinh ngạc nhìn Quan Thiết, ánh mắt phức tạp.

Quan Thiết không suy nghĩ nhiều, một lần nữa hất đầu với đám thủ hạ. “Đi!” Cả đám bắt đầu xông lên núi, ép về chỗ Trần Quy Thạc ẩn nấp.

Viên Cương muốn theo kế hoạch thừa cơ thoát thân, quay đầu nhìn về hướng xuống núi, lại một lần nữa quay đầu nhìn đám người xông lên núi, gương mặt căng thẳng, cuối cùng không thoát thân theo kế hoạch đã định mà theo đám người xông tới. Hắn ta mượn một thanh trảm mã đao của một thân vệ tay mang nỏ để dùng một lát, tăng nhanh tốc độ vọt tới trước xông ra trước nhất để áp trận.

Mọi người đã tiến đến gần chỗ Trần Quy Thạc ẩn nấp, tán cây trên không đột nhiên có một người bay ngược xuống, chính là Hứa Dĩ Thiên. Vừa xông vào đám người, kiếm quang lóe lên bốn phía, trong khoảng khắc vung vẩy ra những đóa huyết hoa. Trong thoáng chốc, năm sáu người đã bị đánh ngã khiến đám người kết trận liền bị hỗn loạn.

Hứa Dĩ Thiên vọt thẳng vào trong đám người, những người xung quanh không ai dám bắn tên, sợ làm bị thương người một nhà, họ lần lượt rút đao xông lên liều mạng nhưng mà đều không phải đối thủ của Hứa Dĩ Thiên.

Quan Thiết thấy từng huynh đệ ngã xuống, hai mắt muốn nứt, gầm thét: “Hưởng tiễn!”

Viên Cương vừa quay đầu nhìn, Trần Quy Thạc nấp sau cây bỗng nhiên lách mình lao ra, một kiếm đâm tới, Viên Cương phát giác ra liền giơ đao chém ngang!

Keng! Một tiếng vang giòn, đao kiếm va nhau, Trần Quy Thạc lại lĩnh giáo được sức mạnh của Viên Cương, thân kiếm bị chấn cho vang lên tiếng kêu, bàn tay cũng bị chấn cho rung lên.

Ngược lại Viên Cương dường như không bị sao, vung đao chém loạn Trần Quy Thạc đang khựng lại. Sức mạnh to lớn đã ép cho Trần Quy Thạc liên tiếp lui ra sau ẩn nấp. Trần Quy Thạc trở tay đánh ra “Huyền Thanh chưởng”. Chưởng lực cách không đánh lên người Viên Cương làm Viên Cương lảo đảo lui lại, nhưng Viên Cương dậm chân ổn định thân hình, rồi lại lập tức vung đao vọt lên điên cuồng bổ xuống.

Mấy mũi hưởng tiễn lần lượt kéo lên, mấy đạo lưu quang vù vù phóng lên trời, liên tiếp nổ tung pằng pằng trên không trung.

Sau một tiếng kinh ngạc, đám người chờ trên quan đạo bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Nam Sơn tự thì thấy một đạo hồng quang nổ tung trên không, ngay sau đó lại là mấy tiếng nổ vang kèm theo mấy đạo hồng quang thoáng hiện trên không trung, đây là tín hiệu cầu viện khẩn cấp!

Cho dù là Thương Triều Tông hay Thương Thục Thanh, tất cả mọi người đều lập tức xông lên ngựa, nhân mã phân tán gần xa cảnh giới đều nhanh chóng lao tới, tiếng chân rầm rầm, mấy trăm nhân mã cung nỏ, chiến đao nơi tay, khẩn cấp thúc ngựa lao đi, mau chóng tụ quần tiến đến gấp rút tiếp viện.

Lông mày Ngưu Hữu Đạo nhíu chặt, tình hình sao vậy? Sao lại xuất hiện ra mấy đạo tín hiệu cứu viện? Chuyện đã hơi vượt ngoài kế hoạch, Ngưu Hữu Đạo lo Hầu Tử xảy ra chuyện cũng phóng ngựa đuổi theo.

Đám Khuất Ngũ bên quận Quảng Nghĩa thấy bọn Thương Triều Tông vô cùng lo lắng chạy đi, Khuất Ngũ cũng nhảy lên ngựa khua tay nói: “Đi, xem thử chuyện gì xảy ra!” Mười người lên ngựa phi nhanh đuổi theo.



Trong phòng khách Nam Sơn tự, Tô Kiệt Nhân đang trả lời chu toàn nghe thấy tín hiệu cầu viện cũng đột nhiên quay đầu.

Tống Diễn Thanh và Viên Phương cũng ngạc nhiên, mấy người liền chạy ra, thấy trên không trung tín hiệu nở rộ.

Sắc mặt Tô Kiệt Nhân kịch biến, keng một tiếng rút kiếm trong tay định lao ra.

Mắt Tống Diễn Thanh sáng lên, lật tay đánh ra “Huyền Thanh chưởng” đánh vào giữa lưng Tô Kiệt Nhân làm gã ta rơi mạnh trên mặt đất.

“Canh giữ!” Tống Diễn Thanh quay đầu rống lên với Viên Phương rồi lắc mình, thả người nhảy lên nóc tiền điện, nhanh chóng chạy đi xem động tĩnh.

Ở nơi kịch chiến trong rừng, thấy đối phương phát ra tín hiệu cầu viện, biết chắc là khó dây dưa tiếp, lại thấy Trần Quy Thạc bị bức tới luống cuống tay chân, Hứa Dĩ Thiên liền trở tay đánh ra “Huyền Thanh chưởng”. Một chưởng đánh ngã mấy người, cơ thể lóe lên, đâm kiếm giết khỏi trùng vây, phi kiếm đâm đến Viên Cương đang xoay lưng lại.

“Cẩn thận!” Quan Thiết nhắc nhở một tiếng, người cũng lao ngang ra cản, một đao bổ về phía Hứa Dĩ Thiên.

Keng! Kiếm của Hứa Dĩ Thiên đẩy bay trảm mã đao bổ tới ra, kiếm thuận thế tóe ra một đóa hoa máu, mũi kiếm trực tiếp đâm vào ngực Quan Thiết.

Viên Cương được nhắc nhở liền đưa đao về, cố bổ vào Hứa Dĩ Thiên nhưng Hứa Dĩ Thiên đã thả người lật trên không, phí cước đạp vào một thân cây, rống lên: “Đi!” Trần Quy Thạc lập tức quay đầu gấp thoát thân.

Soạt soạt vài mũi tên nhanh chóng bắn ra, một đám thân vệ xông lên nhanh chóng bắn tên, trong rừng rậm dù sao cũng khó có thể phát huy được hiệu quả lớn nhất. Hứa Dĩ Thiên và Trần Quy Thạc nhờ thân cây che chắn, thả người nhảy lên thân cây, phi thân vài cái rồi biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Cả đám lao đến nâng cung nỏ đề phòng, có người khác đỡ Quan Thiết ngã xuống đất, cất tiếng đau buồn nói: “Đại nhân! Đại nhân...”

Cả đám chen chúc đến bên Quan Thiết đang hướng bàn tay máu về phía Viên Cương đang im lặng đứng thẳng không nói gì, mặt mũi tràn đầy mong đợi nhìn Viên Cương. Cả đám cũng đều nhìn về phía Viên Cương, có hai người vội nhường đường cho hắn ta.

Viên Cương tiến đến, cầm bàn tay máu của Quan Thiết, chậm rãi ngồi xuống. Quan Thiết nắm chặt lấy tay hắn ta, dùng hết sức nói: “Viên huynh, lưu lại, lưu… lại...”

Viên Cương không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn cho đến khi Quan Thiết không nói được tiếng nào nghiêng đầu một cái, ngã vào lòng một người bên cạnh, Viên Cương cũng không cho Quan Thiết một câu trả lời mà người sắp lâm chung muốn nghe.

Viên Cương không nhìn ánh mắt bi phẫn của những người xung quanh, vẻ mặt hờ hững, đao chống xuống đất chậm rãi đứng lên, phóng nhãn nhìn sang. Chỉ một chốc lát, hơn trăm thân vệ Quan Thiết dẫn đến đã chết hơn ba mươi người!



Ngoài Nam Sơn tự, Hứa Dĩ Thiên và Trần Quy Thạc quay về lại trước cửa chùa thì gặp phải Tống Diễn Thanh.

Thấy trên người Hứa Dĩ Thiên có không ít máu tươi, Tống Diễn Thanh lập tức hỏi: “Đắc thủ?”

Hứa Dĩ Thiên lắc đầu: “Không thấy Ngưu Hữu Đạo mà đụng phải một đám quân lính tinh nhuệ, đánh nhau, đều là nhân mã thân vệ của Thương Triều Tông!”

“Tiểu tặc giảo hoạt lắm, chẳng lẽ hắn nghĩ Thương Triều Tông có thể bảo vệ hắn?” Tống Diễn Thanh cười lạnh một tiếng.

Chính lúc này, tiếng bước chân rầm rầm từ dưới núi truyền tới, rõ ràng là đang xông lên núi.

Trần Quy Thạc hơi lo lắng nói: “Sư huynh, hẳn là đội ngũ khác của Thương Triều Tông tới, chúng ta có cần tránh đi một chút không?”

Tống Diễn Thanh quay đầu quát: “Sợ cái gì, chỉ dựa vào người của Thương Triều Tông có thể giữ chúng ta lại sao?”

Trần Quy Thạc rầu rĩ nói: “Thương Triều Tông dù sao vẫn là quận vương, chúng ta động thủ với quận vương có phải không phù hợp không. Nếu truyền ra ngoài chỉ e phiền phức không nhỏ, bên nào cũng không chịu nổi trách nhiệm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện