Đạo Quân

Chương 77: Ta Chỉ Phụ Trách Giết Không Chịu Trách Nhiệm Chôn



Ngưu Hữu Đạo xòe hai tay: “Còn làm gì nữa? Đương nhiên là mua lễ đề thân cho vương gia! Vương gia yên tâm, số tiền này, một văn ta cũng không chiếm làm của riêng, mua cái gì đều có các thân vệ bên kia ký tá đàng hoàng. Ta không thèm tham chút lợi ấy!”

Ba người trợn mắt há mồm, thực sự á khẩu, không nói nổi câu gì. Quả thực bọn họ không thể tiếp thu nổi công dụng của số tiền này. Ngươi mượn tiền của Phượng Nhược Nam để mua lễ đề thân muốn xin kết hôn với Phượng Nhược Nam? Sao chuyện này…phức tạp quá! Việc mất mặt thế này cũng chỉ có ngươi là làm được, chúng ta không thể! Có thể thông cảm cho tâm tình của ba người họ, đường đường xuất thân phủ Ninh Vương, dù có sa sút nhưng trong máu vẫn là quý tộc, nào có ai đi làm cái chuyện không biết xấu hổ này.

Thương Triều Tông hơi choáng váng, cảm giác sắp ngất xỉu đến nơi. Vì đại cục, y cưới Phượng Nhược Nam cũng được. Có điều cưới nàng ta theo cách thế này… bảo sau này y đối diện với nàng ta làm sao? Thương Triều Tông thực muốn khóc mà, đau khổ nói: “Đạo gia, nếu ngươi muốn ta cưới Phượng Nhược Nam, sao lại mượn tiền của nàng ta mua lễ đề thân?”

Ngưu Hữu Đạo cả kinh, đáp: “Hỏi ngài mười ngàn kim tệ, ngài kêu nghèo không có. Ta chỉ là một tu sĩ mới xuống núi, moi đâu ra mười ngàn kim tệ ứng ra đây?”

Thương Triều Tông gần như gào thét: “Vậy cũng không cần mượn nàng ta chứ”!

Ngưu Hữu Đạo trợn mắt: “Vương gia, nơi này ta không quen người cũng không quen đất, chỉ có chút quan hệ với Phượng Nhược Nam. Đến quận Quảng Nghĩa này, ta không tìm nàng ta mượn tiền thì tìm ai đây? Tìm người khác hỏi, ai biết ta là ai? Mười ngàn kim tệ không phải con số nhỏ, người khác ta hỏi người ta có thể cho mượn sao? Đương nhiên, nếu tìm người khác cũng không nhất định là không thể kiếm nổi mười ngàn kim tệ này. Ví như hỏi thăm một vài phú hộ đặc biệt, đi trộm đi cướp cũng gom được. Có điều chúng ta tới quận Quảng Nghĩa là để làm việc chứ không phải để gây sự. Những phú hộ kia có thể đứng vững trong thời loạn lạc, có trời mới biết có bối cảnh thế nào, có trời mới biết người ta có lai lịch ra sao, lỗ mãng ra tay làm sao được? Chờ tìm hiểu rõ hết những điều này mới hạ thủ, ai biết Phượng Lăng Ba có còn ở quận thành nữa không? Phượng Lăng Ba người ta cũng là người bận rộn, sẽ không đàng hoàng ở trong phủ Thái thú chờ ta tới cầu hôn đâu, người ta đi tới đi lui đi nam đi bắc cũng là chuyện bình thường. Với điều kiện hiện tại, chúng ta rất khó mà nắm được hướng đi của người ta, chờ ta kiếm xong tiền, vạn nhất người ta rời quận thành mất rồi, không biết chuyện chính sẽ phải kéo dài đến khi nào. Tình cảnh của chúng ta hiện nay, giải quyết càng sớm càng tốt, không kéo dài nổi đâu!”

Người này càng nói ba người còn lại càng không có gì để nói, nghe thì có vẻ đúng nhưng sao ai cũng cảm thấy khó chịu. Ngày mai làm sao đi gặp nhà họ Phượng cho được?

Thương Triều Tông vô lực nói: “Nếu đã quyết định dùng mười vạn Nha tướng ra làm ngụy trang, thực ra không đưa lễ đề thân cũng không sao. Phượng Lăng Ba cũng không đến mức coi trọng chút tiền ấy, chuyện có thành hay không không liên quan đến chút lễ đề thân ấy, đâu cần phải đi mượn tiền của Phượng Nhược Nam!” Người không dám gặp mặt người nhà họ Phượng chính là y đó!

Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc nói: “Vương gia, nghĩ ta muốn gây động tĩnh lớn như thế để mượn số tiền này sao? Vương gia, Phượng Lăng Ba đó dù gì cũng là chư hầu, ai cũng có thể gặp sao? Tình hình của Vương gia thế nào, chính ngài cũng rõ, Phượng Lăng Ba chịu dính líu quan hệ tới ngài sao? Ngài thực sự nghĩ mối đề thân này dễ như vậy chỉ cần nói vài câu người ta có thể gả nữ nhi cho ngài luôn à? Không làm cho ầm lên như thế, liệu Phượng Lăng Ba có chịu gặp ta không? Ta chỉ cần tự giới thiệu thôi, sợ là người ta đuổi ta ra khỏi thành luôn rồi. Chẳng lẽ ta có thể tùy tiện dùng danh nghĩa cá nhân nói ra chuyện mười vạn Nha tướng để người ta đi thông báo vào à, chuyện này có thể tùy tiện nói ra với cả thiên hạ sao? Lại nói, ta vốn muốn làm ầm lên như thế để cho Phượng Lăng Ba biết không giấu chuyện này đi được, muốn triệt để chặt đứt ý đồ không an phận của người ta. Bằng không, chúng ta đều trong địa bàn của họ, vạn nhất bị họ lẳng lặng khống chế, chỉ sợ không còn chỗ nào mà khóc nữa. Vương gia, ta chỉ một lòng muốn tốt cho ngài, ngài không thể vô lương tâm chứ! Ngài sẽ không bắt ta bỏ số tiền này ra chứ!” Hắn nói rõ, chuyện trả tiền không liên quan đến ta, ta chỉ lo giết còn chôn kệ ngài!

“Ta…” Thương Triều Tông á khẩu không trả lời dược. Người ta nói câu nào cũng có lý, chỉ cần nghĩ một tí thôi là biết đúng thực hắn làm mọi việc đều là cân nhắc cho mình. Y còn có thể nói gì nữa?

Thương Thục Thanh ôn nhu nói: “Ca, Đạo gia đã tận lực rồi, số tiền này, chúng ta tìm cách trả đi!”

Lam Nhược Đình cười khổ. Thương Triều Tông cũng chỉ có cách bất đắc dĩ gật đầu. Then chốt là ai cũng biết Ngưu Hữu Đạo là do y phái ra, để đề thân cho y, không thể để hắn chịu. Ngươi đón dâu còn để người khác phải trả tiền lễ, thực không còn gì để nói!

“Vẫn là Quận chúa anh minh!” Ngưu Hữu Đạo dựng ngón cái khen Thương Thục Thanh.

Thương Thục Thanh hạ người thi lễ: “Làm phiền Đạo gia đã dốc hết tâm huyết, cực khổ rồi.”

“Không khổ cực. Nên làm, nên làm!” Ngưu Hữu Đạo vui tươi hớn hở khoát tay, đổi đề tài: “Có câu này hơi thô tục, nhưng ta phải nói trực tiếp.”

Ba người lập tức tập trung chăm chú nhìn hắn. Bao nhiêu chuyện mà họ không thể ngờ nổi cứ thế liên tiếp xảy ra, không biết lần này lại chọc ra chuyện gì đây, có điều cũng không thể bịt miệng hắn không cho nói được. Thương Thục Thanh đành dịu dàng đáp: “Cứ nói, đừng ngại!”

Ngưu Hữu Đạo nói luôn không cần nghĩ: “Ta không ngại vất vả, tuyệt đối chăm chỉ chịu khó. Chúng ta cũng không cần vòng vo, ta nói thẳng, ta chỉ làm việc, không gánh trách nhiệm!”

Câu này khiến ba người còn lại dựng tâm đề phòng. Cả ba đều thầm hỏi lại có chuyện gì đây!

Thương Thục Thanh thử thăm dò: “Không biết… Đạo gia muốn nói tới trách nhiệm gì?”

Ngưu Hữu Đạo hỏi Lam Nhược Đình: “Lam tiên sinh, lão sư của ngươi tên Lạc Thiếu Phu phải không?”

Lam Nhược Đình sửng sốt một lát, gật đầu đáp: “Lạc Thiếu Phu chính là tục danh của ân sư.” Lam Nhược Đình thầm thắc mắc không hiểu sao lại nói tới lão sư mình? Ngươi lại gây ra cái nghiệt gì đây, lẽ nào người chết cũng không tha?

“Hóa ra là thật!” Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Ta nghe Phượng Lăng Ba nói mới biết. Có vẻ Phượng Lăng Ba rất ngưỡng mộ lệnh sư, đã khen lệnh sư không tiếc lời, còn hỏi ta sách lược cầu hôn này có phải là chủ ý của Lam tiên sinh không… Ta còn trẻ, xương vai còn mềm, không gánh nổi trách nhiệm, nên ta đã thừa nhận là của Lam tiên sinh. Người ta lập tức khen “danh sư xuất cao đồ”, chúng ta cũng không nên lật lọng kẻo khiến người ta nghi ngờ. Sau này, sợ là Lam tiên sinh sẽ phải gánh chút trách nhiệm.”

Lam Nhược Đình hơi mờ mịt, nghĩ một lát, mới ngờ vực hỏi: “Chuyện này đâu cần gánh trách nhiệm gì, nói không chừng còn có thể được Phượng Lăng Ba thưởng thức. Ta nào có thể ôm đồm công lao của Đạo gia ngươi?”

“Thôi, công lao hay không công lao quên đi. Ta cần công lao này làm gì. Ta xưa nay vốn là người biết điều, không thích gây ồn ào, mong tiên sinh thông cảm!” Ngưu Hữu Đạo nhăn nhăn mũi theo bản năng, tiếp lời: “Đúng rồi, chuyện vay tiền mua lễ này đương nhiên cũng là chủ ý của tiên sinh, mong tiên sinh tha thứ!”

“A!” Lam Nhược Đình kinh hãi biến sắc, trợn trừng mắt, có vài phần “thụ sủng nhược kinh”, trong lòng bi phẫn. Cái chuyện không xấu hổ này ngươi lại còn mặt dày nói không tiện gánh trách nhiệm, còn nói là chủ ý của ta?

Thương Triều Tông và Thương Thục Thanh hoàn toàn không nói được gì. Họ hiểu rồi, bảo sao chuyện gì cái tên này cũng dám làm, thì ra chuyện xấu do hắn làm, trách nhiệm đều do người khác chịu, phủi mình sạch sành sanh, có gì là không dám? Chỉ có người khác phải chịu oan ức thôi! Qua chuyện này, xem như ba người nhận thức được vị này rồi. Lam Nhược Đình không nghĩ ra nổi vì sao một người phong độ như Đông Quách Hạo Nhiên lúc lâm chung lại thu một đệ tử như vậy?

Viên Cương rất hiểu Đạo gia, đứng bên cạnh, chẳng rung động tí nào, coi như không chút bất ngờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện