Chương 11
“Bàn số 3, phi lê cá hồi sốt kiểu Ý.”
“Bàn số bảy, hai ly “Thệ cùng Lưu Tinh”. ”
Không bị ảnh hưởng bởi tâm tình của bất kì ai, đường làm ăn của “Lưu Tinh Tự” vẫn phát triển đều đặn.
——
“Cẩn thận!”
Tuy rằng vừa nghe cảnh báo, nhưng nhất thời không dừng bước được, y va mạnh vào Hứa Tiểu Nhiên ở phía trước, một tô canh cá hồi nấu với hạt ngô liền hất hết lên ngực và tay y.
Tiêu Thạch nhịn đau không rên một tiếng, thật tốt là gặp xui trong phòng bếp, không có thất lễ trước mặt khách khứa.
“Anh sao lại không chú ý vậy, tôi đã cảnh báo anh rồi.” Hứa Tiểu Nhiên oán giận, kéo bàn tay bị phỏng của y qua đặt ở dưới vòi nước chảy.
Người ngay lập tức phản ứng là Hứa Tiểu Nhiên, tóc nhuộm nâu nhạt, khuôn mặt cậu nếu so với tụi con trai cùng tuổi thì có thể nói là quá mức thanh tú. Vì cận nặng nên mắt luôn luôn có vẻ ươn ướt. Bất quá Tiêu Thạch biết, với cá tính của cậu mà nói là cậu thanh tú và tinh tế thì rất là không hợp.
Có người nói cậu học xong cao trung thì vào “Lưu Tinh Tự” làm việc ngay, hiện nay có thể nói cậu là một trong những nhân viên phục vụ có thâm niên nhất. Cũng bởi vì cậu là nhân viên kì cựu, bình thường nói chuyện luôn lộ ra vẻ ngoài lên mặt, tựa như chú chó trông nhà nhỏ, cứng rắn cố gắng giả làm sói, bộ dạng huênh hoang lại thành ra dễ thương vô cùng.
“Xảy ra chuyện gì?” Quản lí Khâu Hạo Xuyên xuất hiện ở bếp ăn.
“Quản lí, Tiêu Thạch không cẩn thận làm đổ canh, bỏng tay.” Hứa Tiểu Nhiên nói.
“Cho tôi xem xem.” Khâu Hạo Xuyên đã nắm tay y, quả nhiên sưng đỏ, hắn nhíu mày, “đi theo tôi, phòng làm việc của tôi có để thuốc phỏng.”
“Quản lí, không cần, tôi đi làm việc tiếp.” Tiêu Thạch vội vã chối từ.
“Tiểu Nhiên, cậu làm tiếp công việc của y.”
“Ách.” Hứa Tiểu Nhiên nhăn mặt cắn môi.
“Quản lí…”
“Đi theo tôi.” Khâu Hạo Xuyên không hề giải thích mà lôi y đi.
Nhịn không được quay đầu lại, nếu như y không nhìn lầm, Hứa Tiểu Nhiên nhìn theo y với ánh mắt tràn ngập đố kị.
—–
Trong văn phòng.
“Gần đây cậu có chuyện gì à? Không đánh vỡ tô cũng lật úp chén, trước đây cậu chưa từng như thế.” Khâu Hạo Xuyên bình tĩnh mà hỏi y.
“Xin lỗi, quản lí, sau này tôi sẽ chú ý.”
Khâu Hạo Xuyên nhìn y ủ rũ, thở dài, “Tôi cũng không phải là muốn trách cứ cậu, ai cũng có lúc tâm tình không tốt. Tôi chỉ mong muốn mặc kệ phát sinh chuyện gì, cậu đều có thể tỉnh táo lại. Nếu như muốn tìm người giúp, tôi sẽ rất sẵn lòng.”
“Cảm tạ anh.” Tiêu Thạch rất cảm động, “Quản lí, anh vì sao đối tốt với tôi như vậy?”
Khâu Hạo Xuyên trầm mặc một chút, chậm rãi nói: “kỳ thực… Tôi đã từng có một đứa em trai, thua hai tuổi, đáng tiếc lại qua đời năm mười một tuổi vì tai nạn giao thông… Nhớ ngày cậu tới 『 Lưu Tinh Tự 』dự phỏng vấn xin việc, tôi vừa thấy, còn tưởng rằng nó sống lại…”
Thì ra là thế! Bởi vì y lớn lên quá giống người em trai mất sớm của quản lý, nên mới có thể được quan tâm chăm sóc như vậy.
—— Thấy Tiêu Thạch tiên sinh, tôi sẽ lại nhớ Kha Tiểu Thuần thiếu gia… Tiêu Thạch tiên sinh thật sự có một đôi mắt rất giống Kha Tiểu Thuần thiếu gia…”
Trong đầu đột nhiên xẹt qua những lời này, Tiêu Thạch không khỏi cười khổ. Y thật may mắn có gương mặt đại chúng, đến nỗi bị nhiều người như vậy đem làm thế thân. Thế nhưng, vô luận như thế nào, y vẫn là cảm kích quản lý vạn phần, đối với Cảnh Mộ Chi cũng thế.
“Cậu cùng ông chủ làm sao vậy?”
Tiêu Thạch đột nhiên giật mình, “Cảnh tiên sinh?”
“Đúng vậy a. Hắn gần đây rất ít đến 『 Lưu Tinh Tự 』, có chuyện gì cũng liên hệ qua điện thoại, đến tôi còn khó mà gặp hắn.”
“Hay là do ông chủ thật sự bận bịu nhiều việc đi.” Tiêu Thạch hạ tầm mắt.
“Đúng vậy sao?” Khâu Hạo Xuyên nhàn nhạt quay về vấn đề, “cậu đó, tính cách quật cường là chuyện tốt, thế nhưng có đôi khi rất cố chấp…. Chuyện gì cũng tự mình lo lắng, làm cho không ai giúp được. Một lần rồi, lần thứ hai cũng coi như xong, năm lần bảy lượt đều như vậy, ai cũng sẽ chịu không nổi.”
Quản lý là đang thức tỉnh y sao? Tiêu Thạch ngẩng đầu, tiếp xúc với ánh mắt ôn hòa của đối phương.
“Tôi chỉ là.. Không biết nên làm cái gì bây giờ.”
“Thật sự là ngốc đến mức nói rõ tâm tình cho người khác cũng không biết, chí ít cũng phải làm cho hắn hiểu đây là do cậu thật ngốc chứ không phải cậu thật sự muốn từ chối hắn chứ.”
Một câu trúng đích.
“Tôi giờ nên làm sao?”
Chàng trai trước mặt có đôi mắt toát ra vẻ yếu đuối bất lực như vậy, thảo nào Cảnh Mộ Chi thật sự không bỏ qua y được.
Nhịn không được sờ sờ tóc mềm mại của đối phương, gương mặt luôn không biểu cảm của Khâu Hạo Xuyên lộ ra ý cười, “cậu thông minh như thế, hãy tự nghĩ kĩ lại xem.”
Người nào thắt thì kẻ đó phải tự gỡ, cũng chỉ có y mới biết nên gỡ chỗ nào.
Mới đi ra khỏi phòng làm việc, Tiêu Thạch lại càng hoảng sợ.
Hứa Tiểu Nhiên dựa lưng vào tường, sắc mặt âm trầm mà nhìn y.
“Chuyện gì, tiểu Nhiên?”
“Anh đi theo tôi.”
Hứa Tiểu Nhiên kéo áo y, kéo tới hành lang nhỏ sau bếp.
“Tôi hỏi anh, anh với quản lý có quan hệ gì?”
“Cái gì quan hệ?” Tiêu Thạch không hiểu ra sao.
“Không nên giả ngu với tôi!” Hứa Tiểu Nhiên oán hận đá một cước lên bậc thang, “Vừa rồi các người ở trong đó làm gì?”
Vừa đứng cửa phòng mà không được vào, rồi lại ức đầu óc bằng hàng vạn hình ảnh “mây mưa” , thực sự muốn nổi khùng.
“Quản lí chỉ cho tôi thuốc phỏng, sau đó dặn dò vài câu…”
Hứa Tiểu Nhiên nhìn như muốn phát điên, tên ngốc cũng hiểu được, Tiêu Thạch nhìn cậu, hơi cong khóe môi.
“Cậu đang ghen?”
“Tôi mới không có!” Hứa Tiểu Nhiên mặt đỏ lên kêu to. Giấu đầu lòi đuôi.
“Cậu gấp cái gì? Yên tâm đi, tôi cùng với quản lý không có quan hệ gì hết” Tiêu Thạch giơ thẳng tay phải lên, “Có muốn tôi thề với trời không?”
“Không cần đâu… Anh sẽ cười tôi …” Hứa Tiểu Nhiên lầm bầm.
“Cười cái gì?”
“Tôi là nam nhân, nhưng lại yêu một nam nhân khác…”
“Thích người nào, thích giới tính gì, đều là mỗi người tự do lựa chọn, người khác căn bản không có quyền can thiệp. Bất quá, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra. Cậu yên tâm.” Tiêu Thạch nghiêm túc nhìn tiểu Nhiên.
“Anh thật sự là người khó đoán…” Hứa Tiểu Nhiên gãi đầu, “Vừa mới lúc nãy, tôi còn nghĩ rằng anh cùng Hoa Vi Vi là một đôi tình nhân, thế nhưng giờ nhìn lại cũng thấy không giống, sau lại cho rằng quản lí đối với anh có ý tứ, bởi vì hắn luôn luôn đặc biệt chiếu cố anh, thế là…”
“Thế là cậu nhịn không được bèn kéo tôi đến đây, định hung hăng dần tôi một trận à?”
“Xin lỗi. Tôi biết mình như vậy rất ngu, mặc kệ tôi thích quản lí thế nào, cũng sẽ không có kết quả. Quản lí nhìn đàn ông như thế, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết hắn nhất định là thích cái loại con gái xinh đẹp nũng nịu, hơn nữa hắn luôn luôn đối xử lạnh lùng với tôi, tôi cũng đâu có muốn thế, lại càng không dám nghĩ đến chuyện thổ lộ, nói không chừng sẽ bị hắn đánh cho lăn quay… Bị đánh là chuyện nhỏ, sau đó bị hắn ghét bỏ là chuyện tôi lo lắng…” Hứa Tiểu Nhiên càng nghĩ càng bi thảm, không khỏi ôm đầu kêu rên.
“Điếc tai ghê, nói cho cậu biết một bí mật của quản lý nè…”
“Bí mật gì?”
Tiêu Thạch kề vào bên tai Hứa Tiểu Nhiên thì thầm một hồi lâu, Hứa Tiểu Nhiên giống như thiếu nữ trong truyện tranh qua ngàn vạn khổ ải cuối cùng cũng tóm được hoàng tử, hai tay nắm chặt, mắt sáng lấp lánh.
“Điều anh nói là thật?”
“Tin tôi đi, không sai !” Tiêu Thạch cố sức vỗ ngực mình.
“Tốt, tôi tin anh một lần. Nếu như thực sự thành công, đến lúc sẽ tạ ơn anh thật tốt.”
“Đi thôi đi thôi…” Tiêu Thạch mỉm cười phất tay.
Thật ra cũng không có gì, y chỉ là nói cho Hứa Tiểu Nhiên biết kỳ thực Khâu Hạo Xuyên mắc bệnh yêu em trai nghiêm trọng, hơn nữa cũng giống cậu, thích nam nhân (đương nhiên có phải là thật hay không y cũng mặc kệ), đồng thời khuyên bảo Hứa Tiểu Nhiên nhân thời cơ mà tỏ tình với Khâu quản lí, y có thể đảm bảo thành công nắm chắc trong tay.
Cũng không phải y ăn nói lung tung, mà là y tin tưởng trực giác của mình. Khâu Hạo Xuyên nhìn Hứa Tiểu Nhiên bằng ánh mắt rất đặc biệt, nghiêm khắc và chấp nhất bất thường, làm Hứa Tiểu Nhiên oán giận hắn lạnh lùng băng sơn. Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, cần phải hảo hảo đẩy một cái, cục diện bế tắc này mới được mở ra.
Nhưng mà, chuyện yêu đương của người ta y nhìn ra rất nhanh, còn với chuyện của mình thì vụng về sơ suất. Hiện tại y còn rảnh rỗi lo lắng chuyện của người khác, đến chính y còn phải giật mình với dây thần kinh ngược đời của mình.
Cho dù người kia có xuất hiện hay không, ngày dài vẫn trôi qua. Hiện tại cho dù không được nhìn theo hắn từ xa nữa, chí ít cũng hít thở cùng một bầu không khí thành thị với hắn, chỉ dựa vào điểm này là y cũng có thể thấy an ủi phần nào.
Không sao cả, dù sao cũng không thể thê thảm hơn được nữa.
Nhưng mà, ngực mơ hồ nhói lên, cơn đau càng lúc càng khó chịu.
Chữa trị cũng không thể dứt, như vậy cũng thật tốt, để cơn đau này mạnh hơn rồi khảm sâu vào xương tủy của y đi! Làm cho y đời này kiếp này, ký ức mãi mãi chỉ có người đó ——
Cuộc đời này của y, chỉ có một chuyện tình duy nhất, là tình đầu, cũng sẽ là tình cuối, không hề có lần sau!
“Mau tới mau tới.”
Hoa Vi Vi vừa mới thay xong đồng phục, trốn ở sau cánh cửa mở toang của “Lưu Tinh Tự”, liều mạng vẫy Tiêu Thạch. Gần đây cô hạn chế nhận việc ở mấy câu lạc bộ đêm mà quay sang nhận thật nhiều ca trực ở “Lưu Tinh Tự”, hầu như là cùng vào cùng ra với Tiêu Thạch, đại khái là sợ y lại gặp chuyện không may nữa.
“Làm sao vậy?”
“Thấy không đó? Hay cho một đôi 『gian phu *** phu』!” Hoa Vi Vi nghiến răng nghiến lợi.
Tiêu Thạch nghi hoặc nhìn qua, chưa đến giờ dùng bữa khuya, khách đến bình thường rất thưa thớt, có hai nam nhân ngồi tại sô pha ngay cửa sổ.
“Chính là tình nhân kì trước ông chủ mang đến…” Hoa Vi Vi chỉ vào người bên trái, nhìn nghiêng từ sườn mặt cũng có thể thấy nét đẹp đến mất hồn, “Sao? Ngày hôm nay hắn lại cùng người khác liếc mắt đưa tình? Lẽ nào ông chủ bị hắn bỏ rơi? Nói không chừng ông chủ mấy ngày nay vẫn không xuất hiện là do bị hắn đá, bị đả kích quá lớn nên chịu không được.”
“Vi Vi, em đừng có suy đoán mọi chuyện như thế.”
“Chứ chẳng lẽ là vì anh sao?”
Chỉ một câu thôi mà làm Tiêu Thạch không biết trả lời thế nào.
“Không sai, ông chủ là tự mình chạy đến Ma Cao cứu anh, thế là làm sao? Hay là hắn trời sinh gà mẹ thích xen vào việc của người khác. Cổ tích cô bé lọ lem gặp gỡ bạch mã hoàng tử này nọ…Nếu anh là nữ sinh thì tốt rồi, huống chi anh là Lọ Lem cũng khó, còn là đàn ông. Thứ hắn có anh cũng có, thứ hắn không có anh cũng không có, yêu nhau mà có kết quả mới là lạ.”
“Anh biết.”
Có lẽ là do lần này sợ y bị tổn thương, nên Vi Vi mới cố tình chua ngoa mà nói thế.
“Thực sự anh mà biết thì sẽ chẳng mang cái vẻ mặt đưa đám đó mấy bữa nay, anh lại mất ngủ đi, sắc mặt nhìn y chang quỷ chết đói. Làm hại tâm tình người ta cũng không khá lên nổi, để cho em yên tâm một chút đi.” Hoa Vi Vi cố sức vỗ lưng Tiêu Thạch.
“Vì sao lại giống quỷ đói mà không phải quỷ khác?” Tiêu Thạch có chút buồn khổ hỏi.
“Bởi vì chỉ có quỷ chết đói mới có ý nghĩ muốn tìm bất mãn như anh.”
“Được rồi, hai người này! Ở đây có phải là trả lương cho hai người nói chuyện đâu.” Trên đỉnh đầu phát ra thanh âm của Khâu Hạo Xuyên vang rền như sấm.
“Quản lí à, em đi làm việc.” Hoa Vi Vi nhanh như chớp đào tẩu.
“Tôi cũng có công chuyện.”
Quản lí thực sự không sai, mặc dù thật tình thì có hơi kinh khủng một chút.
Bưng qua cho hai người mới vào hai ly “Thệ cùng Lưu Tinh”, Tiêu Thạch đi đến bàn số mười. Vừa đi đã thấy bất ngờ, bàn số mười là sô pha gần cửa sổ, là bàn của bọn họ?
Kiềm chế mà bước nhanh, hít sâu, từng bước một lại gần…
Trước đây nhìn từ đằng xa cũng đã thấy vị này diện mạo đẹp đến mức khó tin, hiện tại nhìn gần lại càng không thể không kinh ngạc, hoàn mỹ như pha lê, chỉ nhìn sơ thôi cũng đủ khiến người khác tự ti mặc cảm.
Tiêu Thạch đứng ở bên cạnh hắn, mỉm cười, “Hai ly『Thệ cùng Lưu Tinh 』của các vị, mời hưởng thức.”
Ngồi kế bên người nam nhân đẹp tuyệt kia, là một vị cử chỉ trầm ổn, tao nhã, dáng người cân đối, chẳng biết quan hệ giữa hai người bọn họ là gì. Nhìn chằm chằm vào khách nhân lâu cũng không thích hợp lắm, Tiêu Thạch cúi mình rời đi.
“Ngày hôm nay thế nào tốt như vậy, lại nhớ kéo tôi đi uống chung.” Trác Lập Phàm hỏi tên bạn tốt của mình.
“Hanh, cũng bởi cái tên Mộ Chi không lương tâm! Đem chuyến công tác sang Mỹ của chúng ta cướp mất, để chúng ta ở lại trông công ty, lại bỏ lại một công việc cho hai người chúng ta thu dọn. Thực sự là càng nghĩ càng giận, ta thề hôm nay mà gặp chắc chắn sẽ dần hắn một trận, nợ cũ nợ mới không sót cái nào.”
“Chỉ bằng chúng ta hai người, làm sao cũng không có khả năng làm cho hắn tán gia bại sản.” Trác Lập Phàm lau trán, hối hận vừa vì sao không tìm lý do né tránh, làm cái gì khác cũng tốt hơn ở trong này bồi rượu Cao Tuấn.
——-
Đêm nay lưu lượng khách tựa hồ đông hơn bình thường, làm cho Tiêu Thạch thật tình chỉ muốn phân thân ra, tới hừng đông khách nhân đều tản đi thì y mới có thể chậm rãi thở một hơi nhẹ nhõm.
Vô ý thức nhìn qua bên cửa sổ, chỗ sô pha trống trải, bọn họ đã đi? Vào lúc nào? Trong lòng không khỏi có chút mất mát.
Chậm rãi đi tới toilet, định bụng rửa mặt rửa tay, chuẩn bị tan tầm, nhưng lại đụng phải người đàn ông kia.
“Hắn uống quá nhiều, khó chịu buồn nôn, nhưng lại nôn không ra” Trác Lập Phàm tới trước nhân viên tạp vụ trẻ tuổi xin giúp đỡ, “có thể cho mượn phòng nghỉ để hắn ngồi một chút, chờ hắn hơi đỡ hơn tôi sẽ đưa hắn đi.”
“Đương nhiên có thể, mời.”
Tiêu Thạch vội vã dẫn bọn họ đến phòng làm việc của quản lí.
“Cao tiên sinh thế nào mà say thành như vậy?” Khâu Hạo Xuyên hiển nhiên biết hai người bọn họ, dù sao cũng là bằng hữu của ông chủ, bọn họ đã sớm quen nhau.
“Cái tên này vốn tùy hứng như thế, khuyên như thế nào cũng không nghe.” Trác Lập Phàm trả lời.
“Trà tới.” Tiêu Thạch bưng khay tiến đến, đặt trên khay là một ấm trà thảo dược.
“Cảm tạ.”
“Hai người các anh cái đều là bạn của Cảnh tiên sinh, nên ở trong này nghỉ ngơi tốt hơn, Tiêu Thạch cậu ởlại chiếu cố Cao tiên sinh, tôi còn có chuyện ngoài kia cần xử lý, xin lỗi không tiếp được.” Khâu Hạo Xuyên cáo từ, chỉ để lại một mình Tiêu Thạch.
“Trước đây chưa thấy qua cậu, cậu là mới tới?” Trác Lập Phàm nhìn nhân viên tạp vụ trầm mặc trước mắt.
“Đúng vậy . Ngài là..”
“Trác Lập Phàm. Tôi, Cao Tuấn cùng ông chủ của các cậu là bằng hữu, cùng nhau gây dựng sự nghiệp. Cậu chắc là có nghe nói qua, công ty của chúng tôi tọa lạc ở trong khu thương nghiệp Vương Miện, cách nơi này không xa.” Trác Lập Phàm từ túi kéo ra danh thiếp, đưa cho Tiêu Thạch.
Danh thiếp đề : SAMRT VENTURE CAPITAL CONSULTANT CO. LTD, Tư Mã Phong đầu tư quản lý công ty tư nhân, phó tổng giám đốc, Trác Lập Phàm..
Này chính là công ty của Cảnh Mộ Chi? Tiêu Thạch nắm chặt danh thiếp trong tay.
“Boss của mấy người còn là tổng giám đốc, ban ngày làm việc không nói, buổi tối còn đến kiểm tra ở đây, tôi thực sự rất bội phục hắn.” Đang nói, Trác Lập Phàm nghĩ tới cái gì, móc từ túi ra một xâu chìa khóa.
“Không có ý gì, có thể phiền cậu lái xe từ bãi đậu đến cửa “Lưu Tinh Tự” được không? Để tiện cho tôi dìu hắn lên xe.”
“Đương nhiên có thể, phiền ngài chờ một chút.”
Chờ Tiêu Thạch ngây ngốc lái chiếc xe màu bạc tới cửa, Trác Lập Phàm vừa lúc đỡ Cao Tuấn đi ra.
“Cảm tạ.”
“Ngài đừng khách khí.”
Tiêu Thạch đem chìa khóa xe trả lại, mắt xem bọn hắn sắp ly khai, rốt cục nhịn không được hỏi.
“Cái kia… Ông chủ… Ngài biết hắn gần đây bận bịu chuyện gì không?”
“Tôi cũng không rõ lắm, “Trác Lập Phàm trầm ngâm, “hắn gần đây luôn luôn ở lại tăng ca, cho dù qua thời gian tan tầm cũng ở đến khuya mới về, hơn nữa nhìn qua tâm tình cũng không phải tốt. Tuy rằng chúng tôi là bạn tốt, nhưng có một số việc, hắn không nói, tôi cũng không tùy tiện hỏi.”
“Vâng…”
Tăng ca thuần túy là vì công tác, hay là có nguyên nhân khác?
“Nói sao thì cuối tuần này cũng là sinh nhật của hắn. Lúc đó chúng tôi định thay hắn mở một bữa tiệc nhỏ, nhân tiện làm cho tâm tình hắn khá lên.”
Tiêu Thạch nội tâm khẽ động, ngày mai là sinh nhật của Cảnh Mộ Chi?
“Mấy người rất may mắn mới có ông chủ quan tâm nhân viên như vậy.” Trác Lập Phàm ôn hòa quan sát y.
“Bởi vì ông chủ bình thường đối bọn tôi đều rất tốt, nguyên do…”
Trác Lập Phàm gật đầu mỉm cười, “nói chung, ngày hôm nay cảm ơn cậu, cũng thay tôi nói cám ơn với quản lý nhé.”
Xe chạy đi để lại nhàn nhạt bụi mù, biến mất khỏi tầm nhìn của y.
Đúng là có tin đồn Cảnh Mộ Chi cùng bằng hữu xây dựng sự nghiệp, xem ra vị kia cùng Cao Tuấn với Cảnh Mộ Chi chỉ là quan hệ bằng hữu, lần trước là hiểu lầm rồi.
Cảnh Mộ Chi, anh giờ đang ở đâu?
Y thật sự nhớ hắn, muốn nhìn thấy hắn, chí ít cũng cho hắn biết lòng y… Thế nhưng, bị hắn tận lực xa cách như thế, y thấy xung quanh thật mịt mờ, thứ mà y thấy được giờ đây chỉ còn là một màn đêm trống rỗng.
Bình luận truyện