Đạo Thị Vô Tình Khước Hữu Tình - Phiền Lạc
Chương 2
Thường Tiếu vội vàng nhặt chiếc điện thoại di dộng đáng thương bị vứt ở một bên lên, lại vắt thêm sức của chín trâu hai hổ mới chật vật vác được Vũ Văn Tuấn đặt lên yên sau xe đạp, lộc cộc tha hắn trở về căn hộ nhỏ bé của mình.
Cũng may nơi này cách nhà cậu không xa lắm, nếu không cậu thật chẳng dám cam đoan bản thân có đủ sức đem người này về nhà nổi không nữa.
Trên đường Vũ Văn Tuấn đã lâm vào tình trạng nửa mê nửa tỉnh, về đến nhà, Thường Tiếu đỡ hắn nằm lên trên sopha ngoài phòng khách, đến khi nhìn rõ vết thương của hắn xong, Thường Tiếu đột nhiên đối với lựa chọn mang người này về nhà của mình thật sự hối hận không thôi.
Trên vai Vũ Văn Tuấn, còn có trên chân, trước ngực, đâu đâu cũng đầy những vết thương lớn, hơn nữa hắn còn mặc trang phục trắng thuần, điều này làm cho vết máu trên y sam dưới ngọn đèn càng có vẻ chói mắt, nhìn đến tơ máu vương nơi khóe môi kia, Thường Tiếu theo bản năng sờ sờ cổ của mình, nơi đó cũng dính máu nam nhân này vừa phun ra.
Đây rốt cuộc là loại thương tích gì vậy?
Bị đâm? Bị té? Bị chém?
Thường Tiếu nghĩ lung tung một hồi, chạy đến phòng tắm nhúng một cái khăn nóng, đem bụi đất cùng máu khô trên khuôn mặt tuấn tú của Vũ Văn Tuấn lau đi, thế là dung diện lãnh ngạnh mà sắc bén liền hiện ra trước mắt cậu, nhìn đến đôi mày kiếm anh tuấn cùng bờ môi mỏng kia, Thường Tiếu nhớ tới điều nam nhân khi nãy vừa nói với cậu, cậu biết đây tuyệt đối là kẻ dám nói thì sẽ dám làm
Vũ Văn Tuấn toàn thân ướt sũng, đầu vai máu vẫn chưa ngừng chảy, xem tình hình nếu không kịp thời cầm máu, chỉ lo sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Thường Tiếu do dự một chút, rốt cuộc vẫn quyết định gọi cấp cứu, cậu đang định đi đến chỗ điện thoại bàn, chợt thấy cổ tay tê rần, là bị người vừa tỉnh dậy kia nắm lấy, cậu đau đến la lên một tiếng, khăn nóng khi nãy cũng theo đó rơi trên mặt đất.
Người nam nhân này thật là bạo lực a.
Bàn tay nắm lấy Thường Tiếu tuy hơi run rẩy nhưng vẫn rất có lực, Vũ Văn Tuấn nhíu mắt, ưng mâu sắc bén mà lạnh lùng nhìn thẳng vào cậu, trầm giọng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Không phải chứ? Chẳng lẽ anh ta biết thuật đọc ý nghĩ?
Thường Tiếu ngập ngừng nói: “Tôi thấy thương thế của anh không nhẹ, muốn gọi người …”
Choang!
Một đường sáng từ ngón tay Vũ Văn Tuấn bay ra, đem bình hoa cao cổ đặt gần cửa sổ đánh cho bể nát, hắn hướng Thường Tiếu quát: “Ngươi nếu dám nói cho người khác hành tung của ta, vậy thì hãy nhìn nó làm gương! Đầu của ngươi tuyệt đối không cứng hơn khối ngọc lưu ly kia chứ?”
Không tưởng tượng đến người khi nãy còn đang hấp hối cư nhiên nổi trận lôi đình oanh tạc khắp nơi, Thường Tiếu nhìn đến trợn mắt há mồm, nửa ngày mới đáp lại được mấy chữ.
“Không … Tôi không phải muốn tố giác anh, chỉ là …”
“Tên của ngươi!”
Chưa nói xong đã bị ngắt lời, Thường Tiếu thật đau đầu mà, có chút không thích ứng nổi với loại giao tiếp thô lỗ bá đạo như vậy.
“Tôi tên là Thường Tiếu, tất cả mọi người đều gọi tôi là A Tiếu …”
“Ta tên Vũ Văn Tuấn, hiện tại chúng ta xem như đã quen biết, A Tiếu, đi lấy một cái khăn ướt và một chậu nước đến!”
Thấy Thường Tiếu trả lời rồi đi ra gian ngoài, Vũ Văn Tuấn cuối cùng chống đỡ không nổi mà tựa vào sopha, sau một trận ho khan kịch liệt, dòng chất lỏng tinh nùng lại muốn trào ra khỏi khóe miệng.
Không phải hắn không biết hậu quả của việc miễn cưỡng vận công, nhưng nếu không ở thời điểm ban đầu trấn áp Thường Tiếu, tình cảnh của hắn nhất định càng nguy nan hơn, hắn nhìn ra được, Thường Tiếu bất quá là một đứa nhỏ còn chưa trưởng thành, hơn nữa cũng không phải loại tính tình cứng cỏi, hẳn là không khó khống chế.
Từ lúc mười bốn tuổi chấp chưởng Lăng Tiêu Cung, Vũ Văn Tuấn dựa vào một thân tuyệt thế võ công, trong chốn võ lâm hô phong hoán vũ, chưa từng chật vật như thế này. Mà nguyên nhân làm hắn thê thảm đến vậy, cũng là vì hắn muốn tìm lại một nam sủng từng vô ý rơi vào thế giới này.
Thanh Ti …
Thanh Ti là nam sủng được Vũ Văn Tuấn sủng ái nhất trong tất cả các thê thiếp, thế nhưng lại vì hiểu lầm mà bị hắn bức đến mức nhảy xuống từ lầu cao tự vẫn, trong khoảnh khắc Thanh Ti rơi xuống đáy vực, hằn từng cố gắng bắt lấy, nhưng cánh tay giữ lại chỉ là một mảnh y tụ, hắn nhìn đối phương hướng hắn vươn tay, giữa những ngón tay là khỏa ngọc màu hổ phách.
Đó là tín vật đêm trước hắn trao cho Thanh Ti, là một thứ tượng trưng cho địa vị tối cao trong Lăng Tiêu cung, hiện tại Thanh Ti đem nó trả lại cho hắn.
Hắn vẫn luôn tin bản thân sẽ chẳng bao giờ vì một nam tử xuất thân phong trần mà quá đỗi quyến luyến trầm mê, chính là ở một khắc kia, hắn cảm thấy trong tâm dường như bị đào thủng một khoảng không thật lớn.
Không thể để Thanh Ti rời đi, nhất định phải đem cậu trở về!
Cậu là do hắn bỏ ra vạn lượng hoàng kim mua được, dù có chết, cũng chỉ có thể chết trong lòng hắn!
Sau khi phái môn nhân hết lần này đến lần khác tìm kiếm dưới đáy cốc vẫn mãi không tìm được tung tích của Thanh Ti, nhặt lại chỉ có mảnh ngọc hoàn kia, Vũ Văn Tuấn mỗi lần nhìn vào ngọc hoàn, liền luôn có cảm giác, Thanh Ti nhất định còn sống.
Đêm ấy sáng trăng, Vũ Văn Tuấn ngồi trong đình viện đơn, xoa đi xoa lại mảnh ngọc hoàn trơn mượt trong suốt, đột nhiên một luồng ánh sáng kì lạ nhấp nhoáng từ mảnh ngọc phát ra, bao bọc hắn vào giữa, hắn chỉ cảm thấy trước mắt một trận vựng huyễn, chờ đến khi thần trí thanh tỉnh lại đã nhận ra bản thân đang đứng tại một nơi hắc ám hoàn toàn xa lạ, sau đó liền gặp phải Thanh Ti.
Thế nhưng hắn không ngờ Thanh Ti cư nhiên đã có tình nhân mới, hơn nữa còn là một nam nhân có bộ dạng giống hắn như đúc, hắn lập tức xuất chưởng muốn dồn kẻ kia vào tử địa, chưa có ai dám cùng hắn tranh giành thứ gì, nếu thật muốn tranh, vậy phải chuẩn bị tinh thần đem chính sinh mạng mình ra mà đổi.
Chính là Thanh Ti lại ngay giây phút sinh tử kia xông lên phía trước bảo vệ người nọ, nếu là trước đây, Vũ Văn Tuấn căn bản không ngại giết thêm một người, nhưng niềm hạnh phúc hội ngộ khiến hắn không nhẫn tâm đi thương tổn Thanh Ti, thế là trong nháy mắt hắn thu hồi toàn bộ công lực đang xuất ra, ngược lại đem bản thân làm cho trọng thương …
Nghĩ đến đây Vũ Văn Tuấn không khỏi cười khổ, làm người quả thực không thể mềm lòng, hãy nhìn bộ dáng chật vật hiện tại của hắn đi, đây chính là hậu quả của việc mềm lòng mà ra đấy.
Nếu không vì nội thương nghiêm trọng của lần đó thì thứ ám khí cổ quái kia tuy rằng đáng sợ, cũng không nhất định có thể làm hắn bị thương.
Hắn cùng tên tình nhân kia của Thanh Ti tuy chỉ thấy nhau có một lần, nhưng tên nam nhân đó lại mang đến cho hắn một cảm giác cực kì nguy hiểm, nếu đối phương biết hắn còn sống, nhất định sẽ lại phái sát thủ đến giết hắn, mà hắn giờ phút này căn bản không có năng lực đánh trả.
Đau đớn nơi ngực cùng bụng làm Vũ Văn Tuấn hơi hơi nhíu mi, hắn lạnh lùng nhìn Thường Tiếu bận rộn bưng đồ đi tới, trong mắt hiện lên một tia sát ý.
Thường Tiếu chỉ mới hai mươi mấy tuổi, vẫn là lần đầu đụng đến chuyện máu me chém giết như vậy, cậu có chút hoang mang lo sợ, đem khăn mặt cùng nước đã chuẩn bị xong, nghĩ nghĩ, lấy thêm một ít thuốc tím đã dùng trữ ở trong nhà, còn có Vân Nam bạch dược cùng băng gạc linh tinh gì đó, để hết trên bàn, Vũ Văn Tuấn ra lệnh: “Lau sạch máu trên vai ta!”
Những chỗ xây xát khác trên cơ thể không có gì đáng ngại, nguy hiểm chính là ở đầu vai, Vũ Văn Tuấn cảm giác được ám khí kia vẫn kẹt sâu trong thịt, phải lập tức lấy ra.
Thường Tiếu một câu lệnh làm một động tác, dùng kéo cắt bỏ quần áo trên vai Vũ Văn Tuấn, lại dùng khăn lông ướt lau đi vết máu, cậu thấy quanh miệng vết thương hơi hơi sưng đen, ở giữa cơ hồ còn có máu tươi chảy ra, không khỏi chần chờ nói: “Đây …. Hình như là vết thương do súng … “
Vũ Văn Tuấn chau mày.
“Ngươi biết thứ ám khí này?”
Thường Tiếu bị mùi máu xông đến đầu óc choáng váng, không chú ý đến cách dùng từ kì quái của Vũ Văn Tuấn, cậu lại nhìn kĩ một chút, rồi nói: “Chắc là do súng rồi, có thể viên đạn còn nằm bên trong, anh phải đi bệnh viện đi …”
“Đi lấy chủy thủ đến!”
Lời nói của Thường Tiếu xác nhận suy đoán của Vũ Văn Tuấn, hắn không thèm để ý đến người kia kể lể dài dòng, trực tiếp phân phó.
“Nga … tôi cho rằng …”
Vũ Văn Tuấn quét mắt qua cậu thiếu niên đang có chút bối rối kia, âm thanh lạnh lùng: “A Tiếu, ngươi phải nhớ kĩ một điều, ta không thích lặp lại cùng một chuyện hai lần, cho nên, lập tức làm theo những gì ta bảo!”
Ánh mắt lạnh như băng làm cho Thường Tiếu tim đập thình thịch, cho dù ngốc đần như đất thì cậu cũng có thể cảm giác được quanh thân người này tỏa ra hàn khí sắc bén cùng uy nghiêm bức nhân, loại khí thế đó làm cậu phải đè nén hô hấp.
Thiên a, cậu dường như thật sự đã nhặt phải một cái phiền phức rất rất lớn rồi đó …
Cũng may nơi này cách nhà cậu không xa lắm, nếu không cậu thật chẳng dám cam đoan bản thân có đủ sức đem người này về nhà nổi không nữa.
Trên đường Vũ Văn Tuấn đã lâm vào tình trạng nửa mê nửa tỉnh, về đến nhà, Thường Tiếu đỡ hắn nằm lên trên sopha ngoài phòng khách, đến khi nhìn rõ vết thương của hắn xong, Thường Tiếu đột nhiên đối với lựa chọn mang người này về nhà của mình thật sự hối hận không thôi.
Trên vai Vũ Văn Tuấn, còn có trên chân, trước ngực, đâu đâu cũng đầy những vết thương lớn, hơn nữa hắn còn mặc trang phục trắng thuần, điều này làm cho vết máu trên y sam dưới ngọn đèn càng có vẻ chói mắt, nhìn đến tơ máu vương nơi khóe môi kia, Thường Tiếu theo bản năng sờ sờ cổ của mình, nơi đó cũng dính máu nam nhân này vừa phun ra.
Đây rốt cuộc là loại thương tích gì vậy?
Bị đâm? Bị té? Bị chém?
Thường Tiếu nghĩ lung tung một hồi, chạy đến phòng tắm nhúng một cái khăn nóng, đem bụi đất cùng máu khô trên khuôn mặt tuấn tú của Vũ Văn Tuấn lau đi, thế là dung diện lãnh ngạnh mà sắc bén liền hiện ra trước mắt cậu, nhìn đến đôi mày kiếm anh tuấn cùng bờ môi mỏng kia, Thường Tiếu nhớ tới điều nam nhân khi nãy vừa nói với cậu, cậu biết đây tuyệt đối là kẻ dám nói thì sẽ dám làm
Vũ Văn Tuấn toàn thân ướt sũng, đầu vai máu vẫn chưa ngừng chảy, xem tình hình nếu không kịp thời cầm máu, chỉ lo sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Thường Tiếu do dự một chút, rốt cuộc vẫn quyết định gọi cấp cứu, cậu đang định đi đến chỗ điện thoại bàn, chợt thấy cổ tay tê rần, là bị người vừa tỉnh dậy kia nắm lấy, cậu đau đến la lên một tiếng, khăn nóng khi nãy cũng theo đó rơi trên mặt đất.
Người nam nhân này thật là bạo lực a.
Bàn tay nắm lấy Thường Tiếu tuy hơi run rẩy nhưng vẫn rất có lực, Vũ Văn Tuấn nhíu mắt, ưng mâu sắc bén mà lạnh lùng nhìn thẳng vào cậu, trầm giọng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Không phải chứ? Chẳng lẽ anh ta biết thuật đọc ý nghĩ?
Thường Tiếu ngập ngừng nói: “Tôi thấy thương thế của anh không nhẹ, muốn gọi người …”
Choang!
Một đường sáng từ ngón tay Vũ Văn Tuấn bay ra, đem bình hoa cao cổ đặt gần cửa sổ đánh cho bể nát, hắn hướng Thường Tiếu quát: “Ngươi nếu dám nói cho người khác hành tung của ta, vậy thì hãy nhìn nó làm gương! Đầu của ngươi tuyệt đối không cứng hơn khối ngọc lưu ly kia chứ?”
Không tưởng tượng đến người khi nãy còn đang hấp hối cư nhiên nổi trận lôi đình oanh tạc khắp nơi, Thường Tiếu nhìn đến trợn mắt há mồm, nửa ngày mới đáp lại được mấy chữ.
“Không … Tôi không phải muốn tố giác anh, chỉ là …”
“Tên của ngươi!”
Chưa nói xong đã bị ngắt lời, Thường Tiếu thật đau đầu mà, có chút không thích ứng nổi với loại giao tiếp thô lỗ bá đạo như vậy.
“Tôi tên là Thường Tiếu, tất cả mọi người đều gọi tôi là A Tiếu …”
“Ta tên Vũ Văn Tuấn, hiện tại chúng ta xem như đã quen biết, A Tiếu, đi lấy một cái khăn ướt và một chậu nước đến!”
Thấy Thường Tiếu trả lời rồi đi ra gian ngoài, Vũ Văn Tuấn cuối cùng chống đỡ không nổi mà tựa vào sopha, sau một trận ho khan kịch liệt, dòng chất lỏng tinh nùng lại muốn trào ra khỏi khóe miệng.
Không phải hắn không biết hậu quả của việc miễn cưỡng vận công, nhưng nếu không ở thời điểm ban đầu trấn áp Thường Tiếu, tình cảnh của hắn nhất định càng nguy nan hơn, hắn nhìn ra được, Thường Tiếu bất quá là một đứa nhỏ còn chưa trưởng thành, hơn nữa cũng không phải loại tính tình cứng cỏi, hẳn là không khó khống chế.
Từ lúc mười bốn tuổi chấp chưởng Lăng Tiêu Cung, Vũ Văn Tuấn dựa vào một thân tuyệt thế võ công, trong chốn võ lâm hô phong hoán vũ, chưa từng chật vật như thế này. Mà nguyên nhân làm hắn thê thảm đến vậy, cũng là vì hắn muốn tìm lại một nam sủng từng vô ý rơi vào thế giới này.
Thanh Ti …
Thanh Ti là nam sủng được Vũ Văn Tuấn sủng ái nhất trong tất cả các thê thiếp, thế nhưng lại vì hiểu lầm mà bị hắn bức đến mức nhảy xuống từ lầu cao tự vẫn, trong khoảnh khắc Thanh Ti rơi xuống đáy vực, hằn từng cố gắng bắt lấy, nhưng cánh tay giữ lại chỉ là một mảnh y tụ, hắn nhìn đối phương hướng hắn vươn tay, giữa những ngón tay là khỏa ngọc màu hổ phách.
Đó là tín vật đêm trước hắn trao cho Thanh Ti, là một thứ tượng trưng cho địa vị tối cao trong Lăng Tiêu cung, hiện tại Thanh Ti đem nó trả lại cho hắn.
Hắn vẫn luôn tin bản thân sẽ chẳng bao giờ vì một nam tử xuất thân phong trần mà quá đỗi quyến luyến trầm mê, chính là ở một khắc kia, hắn cảm thấy trong tâm dường như bị đào thủng một khoảng không thật lớn.
Không thể để Thanh Ti rời đi, nhất định phải đem cậu trở về!
Cậu là do hắn bỏ ra vạn lượng hoàng kim mua được, dù có chết, cũng chỉ có thể chết trong lòng hắn!
Sau khi phái môn nhân hết lần này đến lần khác tìm kiếm dưới đáy cốc vẫn mãi không tìm được tung tích của Thanh Ti, nhặt lại chỉ có mảnh ngọc hoàn kia, Vũ Văn Tuấn mỗi lần nhìn vào ngọc hoàn, liền luôn có cảm giác, Thanh Ti nhất định còn sống.
Đêm ấy sáng trăng, Vũ Văn Tuấn ngồi trong đình viện đơn, xoa đi xoa lại mảnh ngọc hoàn trơn mượt trong suốt, đột nhiên một luồng ánh sáng kì lạ nhấp nhoáng từ mảnh ngọc phát ra, bao bọc hắn vào giữa, hắn chỉ cảm thấy trước mắt một trận vựng huyễn, chờ đến khi thần trí thanh tỉnh lại đã nhận ra bản thân đang đứng tại một nơi hắc ám hoàn toàn xa lạ, sau đó liền gặp phải Thanh Ti.
Thế nhưng hắn không ngờ Thanh Ti cư nhiên đã có tình nhân mới, hơn nữa còn là một nam nhân có bộ dạng giống hắn như đúc, hắn lập tức xuất chưởng muốn dồn kẻ kia vào tử địa, chưa có ai dám cùng hắn tranh giành thứ gì, nếu thật muốn tranh, vậy phải chuẩn bị tinh thần đem chính sinh mạng mình ra mà đổi.
Chính là Thanh Ti lại ngay giây phút sinh tử kia xông lên phía trước bảo vệ người nọ, nếu là trước đây, Vũ Văn Tuấn căn bản không ngại giết thêm một người, nhưng niềm hạnh phúc hội ngộ khiến hắn không nhẫn tâm đi thương tổn Thanh Ti, thế là trong nháy mắt hắn thu hồi toàn bộ công lực đang xuất ra, ngược lại đem bản thân làm cho trọng thương …
Nghĩ đến đây Vũ Văn Tuấn không khỏi cười khổ, làm người quả thực không thể mềm lòng, hãy nhìn bộ dáng chật vật hiện tại của hắn đi, đây chính là hậu quả của việc mềm lòng mà ra đấy.
Nếu không vì nội thương nghiêm trọng của lần đó thì thứ ám khí cổ quái kia tuy rằng đáng sợ, cũng không nhất định có thể làm hắn bị thương.
Hắn cùng tên tình nhân kia của Thanh Ti tuy chỉ thấy nhau có một lần, nhưng tên nam nhân đó lại mang đến cho hắn một cảm giác cực kì nguy hiểm, nếu đối phương biết hắn còn sống, nhất định sẽ lại phái sát thủ đến giết hắn, mà hắn giờ phút này căn bản không có năng lực đánh trả.
Đau đớn nơi ngực cùng bụng làm Vũ Văn Tuấn hơi hơi nhíu mi, hắn lạnh lùng nhìn Thường Tiếu bận rộn bưng đồ đi tới, trong mắt hiện lên một tia sát ý.
Thường Tiếu chỉ mới hai mươi mấy tuổi, vẫn là lần đầu đụng đến chuyện máu me chém giết như vậy, cậu có chút hoang mang lo sợ, đem khăn mặt cùng nước đã chuẩn bị xong, nghĩ nghĩ, lấy thêm một ít thuốc tím đã dùng trữ ở trong nhà, còn có Vân Nam bạch dược cùng băng gạc linh tinh gì đó, để hết trên bàn, Vũ Văn Tuấn ra lệnh: “Lau sạch máu trên vai ta!”
Những chỗ xây xát khác trên cơ thể không có gì đáng ngại, nguy hiểm chính là ở đầu vai, Vũ Văn Tuấn cảm giác được ám khí kia vẫn kẹt sâu trong thịt, phải lập tức lấy ra.
Thường Tiếu một câu lệnh làm một động tác, dùng kéo cắt bỏ quần áo trên vai Vũ Văn Tuấn, lại dùng khăn lông ướt lau đi vết máu, cậu thấy quanh miệng vết thương hơi hơi sưng đen, ở giữa cơ hồ còn có máu tươi chảy ra, không khỏi chần chờ nói: “Đây …. Hình như là vết thương do súng … “
Vũ Văn Tuấn chau mày.
“Ngươi biết thứ ám khí này?”
Thường Tiếu bị mùi máu xông đến đầu óc choáng váng, không chú ý đến cách dùng từ kì quái của Vũ Văn Tuấn, cậu lại nhìn kĩ một chút, rồi nói: “Chắc là do súng rồi, có thể viên đạn còn nằm bên trong, anh phải đi bệnh viện đi …”
“Đi lấy chủy thủ đến!”
Lời nói của Thường Tiếu xác nhận suy đoán của Vũ Văn Tuấn, hắn không thèm để ý đến người kia kể lể dài dòng, trực tiếp phân phó.
“Nga … tôi cho rằng …”
Vũ Văn Tuấn quét mắt qua cậu thiếu niên đang có chút bối rối kia, âm thanh lạnh lùng: “A Tiếu, ngươi phải nhớ kĩ một điều, ta không thích lặp lại cùng một chuyện hai lần, cho nên, lập tức làm theo những gì ta bảo!”
Ánh mắt lạnh như băng làm cho Thường Tiếu tim đập thình thịch, cho dù ngốc đần như đất thì cậu cũng có thể cảm giác được quanh thân người này tỏa ra hàn khí sắc bén cùng uy nghiêm bức nhân, loại khí thế đó làm cậu phải đè nén hô hấp.
Thiên a, cậu dường như thật sự đã nhặt phải một cái phiền phức rất rất lớn rồi đó …
Bình luận truyện