Đạo Thị Vô Tình Khước Hữu Tình - Phiền Lạc

Chương 4



Người này cũng thật cẩn thận quá mức a.

“Được được được, tôi không đi, làm ơn đừng siết tay tôi chặt như thế có được không?”

Thường Tiếu giãy không ra, sau khi khẳng định Vũ Văn Tuấn nhất định sẽ không chịu buông tay mình thì đành nhường hắn một bước.

Cảm thấy lực siết nơi cổ tay giảm nhẹ một chút, Thường Tiếu dùng chân với hai chiếc ghế sopha vuông có gắn bánh xe lại, tính dùng chúng làm nệm, nhưng còn chiếc điện thoại ở xa xa bên kia thì vô luận làm thế nào cũng không lấy được, cậu đành buông tha cho dự định gọi điện xin nghỉ  phép.

Trước tiên cứ ngủ một giấc đi đã rồi tính, chờ Vũ Văn Tuấn tỉnh lại thả cậu ra, đến lúc đó gọi điện cũng chưa muộn.

Vóc dáng Thường Tiếu tuy không cao lắm nhưng chiều dài của hai cái ghế sopha vuông gộp lại vẫn quá mức nhỏ hẹp, cậu đành cuộn tròn người lại, kéo một góc chăn của Vũ Văn Tuấn qua đắp tạm lên người, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.

Ngủ một phát ngủ đến tận chạng vạng hôm sau, Thường Tiếu sau khi tỉnh lại, phát hiện Vũ Văn Tuấn không những không tỉnh mà ngược lại càng hôn mê sâu hơn, bàn tay vốn nắm chặt tay mình bây giờ buông lỏng, sờ sờ trán của hắn, Thường Tiếu không khỏi bắt đầu lo lắng, không biết đây có phải là viêm sốt cho di chứng của vết thương kia.

Cậu lấy hai viên thuốc hạ sốt nghiền nát thành bột, nâng sau gáy Vũ Văn Tuấn lên muốn giúp hắn uống thuốc, chẳng ngờ người kia ngất đi rồi mà vẫn cố chấp vô cùng, trước sau cắn chặt khớp hàm, Thường Tiếu chật vật nửa ngày mới cạy được miệng Vũ Văn Tuấn ra để cậu rót thuốc vào.

Vừa mới giúp hắn uống thuốc xong, chiếc điện thoại cũ kĩ nơi góc tường liền ầm ĩ vang lên.

Người gọi tới là ông chủ nơi nhà ăn Thường Tiếu làm thêm, ca làm của cậu là buổi chiều ba giờ, vậy mà cậu ngủ quên trời quên đất, đến khi nghe đầu dây bên kia to giọng hò hét thì lúc này mới sực nhớ ra.

“Cậu làm cái trò gì vậy? Đi làm mới được một tuần mà đã bê tha lười biếng, không muốn làm nữa thì nói sớm đi, ông đây đi mướn người khác … “

“Thực xin lỗi, ông chủ, tôi không phải cố ý, tôi bây giờ lập tức đến ngay … “

“Không cần, việc này cậu không làm liền có người khác tới làm, tiền lương lát nữa tôi sẽ chuyển qua tài khoản của cậu!”

Thường Tiếu còn đang cố gắng nài nỉ, đầu dây bên kia đã dứt khoát cúp máy.

Ai, lại bị sa thải.

Cậu đã muốn không nhớ nổi đây là lần thứ mấy bị sa thải, tựa hồ từ lúc bắt đầu đi làm thêm thì đã vậy, nhận việc xong không bao lâu thì sẽ mạc danh kì diệu mà bị đuổi, cậu kì thực cũng quen lắm rồi, dù sao nếu so với việc vô số lần bị ngã bị té đến thương tích tùm lum thì đuổi việc căn bản chỉ là chuyện nhỏ.

Bởi vì luôn xui xẻo một cách kì lạ như vậy nên lúc còn học trung học, một người bạn thân của Thường Tiếu là Tần Thải từng cố tình dẫn cậu đi xem tướng, kết quả ông thầy tướng số kia vừa nhìn thấy tướng mạo của cậu thì liên tục thở dài, nói cậu mi gian hắc khí lung nhiễu, trời sinh đen đủi, cả đời vận xấu liên tục không ngừng, những người bên cạnh cũng sẽ bị xui lây, đối phương thậm chí ngay cả tiền coi tướng cũng chưa nhận đã hối hả đuổi bọn cậu đi, nói sợ cậu cản đường tài lộc của ổng.

Bởi vì nguyên nhân này mà Thường Tiếu cơ hồ chẳng có bạn bè gì, Tần Thải là người duy nhất vẫn còn qua lại với cậu, nguyên do cũng vì hai người đều xuất thân từ một trại mồ côi

Cuộc gọi của ông chủ quán ăn khi nãy làm Thường Tiếu nhớ đến một phần việc khác vào buổi tối, cậu vội vàng gọi điện thoại xin nghỉ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Uống thuốc xong, nhiệt độ cơ thể Vũ Văn Tuấn không những không giảm mà ngược lại còn có dấu hiệu tăng cao, Thường Tiếu vì hắn đo nhiệt độ, hơn bốn mươi độ làm cậu hoảng sợ không thôi, cho dù Vũ Văn Tuấn có là người lớn thì có lẽ cũng không chịu nổi cơn sốt này đâu nhỉ.

Thường Tiếu lập tức lái xe chạy đến một tiệm tạp hóa rất xa để mua mấy túi nước đá về, đem đá gói trong khăn mặt, chườm trên trán Vũ Văn Tuấn giúp hắn hạ nhiệt.

Trong nháy mắt nước đá đã trở thành nước ấm, sắc mặt Vũ Văn Tuấn ngược lại càng hồng, nhìn nhiệt khí ứa ra trên trán hắn, Thường Tiếu cũng bắt đầu toát mồ hôi lây, lại thấy Vũ Văn Tuấn hơi thở bình ổn, hô hấp vững vàng, cậu băn khoăn không biết có nên gọi cấp cứu bệnh viện hay không

Dựa trên thương thế của Vũ Văn Tuấn suy ra, hắn hẳn là có quan hệ với hắc đạo, nếu đưa hắn đi bệnh việc chỉ sợ sẽ có nhiều phiền toái, nhưng nếu hắn cứ tiếp tục sốt cao như thế có lẽ sẽ càng nguy hiểm hơn, vậy trước hết vẫn cứ dẫn hắn tới bệnh viện đi, chờ giải quyết xong vấn đề này hãy nghĩ tới phiền toái tiếp theo vậy.

Người trải qua hai mươi ba năm yên ổn bình thường rốt cuộc lần đầu đụng phải vấn đề nan giải như vậy, lại nhìn đến một túi đá trên trán Vũ Văn Tuấn tan thành nước ấm, Thường Tiếu càng thêm đứng ngồi không yên, cậu đang muốn đi gọi điện thoại, chợt nghe Vũ Văn Tuấn khẽ hừ một tiếng, mấp máy mắt.

“Vũ Văn Tuấn, anh tỉnh lại rồi? Cảm thấy trong người thế nào? Có đỡ hơn chưa?”

Người kia giống như trong tuyệt lộ gặp được sinh cơ, vui sướng hỏi không ngừng.

Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một khuôn mặt  mừng rỡ được phóng đại ngay phía trước, còn thân thiết gọi thẳng tên mình, đây là lần đầu tiên trong đời hắn nhìn thấy một nụ cười tươi sáng chẳng hề che dấu như vậy, Vũ Văn Tuấn không khỏi ngẩn người.

Thần trí rất nhanh liền tỉnh táo lại, dựa vào sự cảnh giác của hắn, tuyệt đối không để kẻ khác tùy ý đến quá gần mình như vậy, nếu hiện tại không phải thân mang trọng thương thì hắn đã sớm tung ra một chưởng long trời lở đất.

Thường Tiếu vẫn ngây thơ không biết bản thân vừa dạo một vòng trước cửa Quỉ Môn Quan trở về, nhìn thấy Vũ Văn Tuấn tỉnh lại, tim cậu rốt cuộc cũng chui trở vào lồng ngực, thở phào một hơi.

“Anh cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, anh sốt rất cao, làm tôi lo lắng nếu cứ tiếp tục như thế có khi nào đầu anh sẽ bị nóng đến hư luôn hay không, tôi thậm chí còn tính mang anh đi bệnh viện nữa cơ, nhưng dù sao tỉnh lại thì tốt rồi, có cảm thấy muốn ăn chút gì không? Tôi đi làm cơm liền đây …”

Vũ Văn Tuấn kì thật không phải lên cơn sốt, đó là nhiệt lượng tỏa ra khi chân khí trong cơ thể hắn vận hành, vì từ nhỏ sinh hoạt tại Lăng Tiêu Cung quanh năm lạnh giá nên hắn đã luyện một loại võ công chí dương chí cương tên là Xích Diễm thần công, lần này cơ thể hắn bị thương nặng, nội tức trong người tự động sẽ luân chuyển để giúp hắn chống đỡ, đó là một kiểu vận công thuộc về tiềm thức, căn bản không cần túi chườm đá của Thường Tiếu để hạ nhiệt.

Vũ Văn Tuấn thử vận nội lực, phát hiện tứ chi mềm nhũn, chân khí hoàn toàn không thể phát huy, đầu vai lại đau đớn khó chịu, cố gắng ngồi dậy, lại chẳng kiếm ra được chút sức lực nào.

Lần này bị cuốn tới đây thật đúng là khó khăn.

Nếu bình thường thì trên người hắn sẽ mang ít đan dược dùng khi nguy cấp, đáng tiếc đêm đó hắn là đột nhiên bị bao lấy rồi đưa đến thế giới này, đừng nói đến đan dược, ngay cả ám khí và bội kiếm hắn cũng không kịp mang theo.

Nhìn sắc mặt Vũ Văn Tuấn thoáng chút khác thường nhưng lập tức khôi phục như cũ, Thường Tiếu vừa bội phục khả năng chịu đựng của hắn, rồi lại có chút lo lắng

“Miệng vết thương rất đau phải không, trong nhà tôi có thuốc giảm đau, uống mấy viên có lẽ sẽ đỡ hơn đó.”

Cậu rót nước ấm, đem thuốc giảm đau đến đưa cho Vũ Văn Tuấn, đáng tiếc người kia chỉ hồ nghi nhìn lại cậu, hoàn toàn chẳng có biểu hiện gì là muốn uống.

“Chút đau đớn này không là gì cả, có cơm chưa? Đưa cho ta.”

Vũ Văn Tuấn ngạo khí đầy mình như vậy thì sao có thể tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác? Hơn nữa hai viên tròn tròn dẹp dẹp kia không biết từ đâu ra, ai dám chắc rốt cuộc là thứ gì.

Sớm lĩnh giáo qua sự cố chấp của Vũ Văn Tuấn, Thường Tiếu cũng không cố kiên trì.

“Để tôi đi nấu mì, rất nhanh là xong thôi, anh nghỉ ngơi thêm chút nữa đi.”

Chờ Thường Tiếu đi vào phòng bếp, Vũ Văn Tuấn vươn tay điểm qua vài huyệt đạo quanh miệng vết thương, nếu vận đủ lực quả thật sẽ có tác dụng giảm đau đáng kể, chỉ tiếc nội lực của hắn hiện tại không thể dùng, điểm huyện cũng không có bao nhiêu tác dụng.

Thường Tiếu rất nhanh đã mang mì nấu chín lên, cậu vì lo Vũ Văn Tuấn không thể ăn mấy thứ nhiều dầu mỡ nên trên mặt chỉ rắc chút hành thái cùng hai cái trứng chim.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện