Đào Yêu Ký
Chương 55: Hoàng Thượng
Chuyển ngữ ♥ Xuyên nhi
Beta ♥ Lặng Thầm
Nói xong Thương Thanh tiếp tục đến gần bọn họ, chuẩn bị nhắm trúng chỗ hở, đem Mộ Dung Dật Phong giết chết.
Đào Yêu cũng không gần chỗ Mộ Dung Dật Phong, mà ngược lại tiến lên đánh với Thương Thanh.
Dù cho Thương Thanh không muốn tổn thương nàng, nhưng võ công của Đào Yêu không bằng hắn, vì vậy mới được hơn mười chiêu, Thương Thanh đã bỏ rơi nàng, hướng tới chỗ Mộ Dung Dật Phong.
Phía sau hắn Đào Yêu dừng bước nhìn hắn đang tiến đến gần chỗ Mộ Dung Dật Phong.
Nhìn thấy bóng hắn tiến đến, Mộ Dung Dật Phong hiểu vận mệnh của mình đến đây là hết rồi, chân cũng bị dọa cho tê liệt không chạy nổi, không bằng đứng nguyên tại chỗ để cho Thương Thanh chém giết. Nhưng trước khi chết, hắn quyết định muốn nói rõ những điều cất giấu trong lòng mình, liền hét lớn: “Đào Yêu, nhớ kỹ nếu có kiếp sau nàng chính là thê tử đã định của Mộ Dung Dật Phong ta, kiếp sau nhất định phải chờ ta, ngàn vạn lần không được vì nhất thời thèm ăn mà chạy theo người khác!”
Sau khi hét xong, tinh thần cảm thấy thật thoải mái, chân cũng không hề run, bờ môi cũng không còn run rẩy nữa. Mộ Dung Dật Phong nhắm mắt, chuẩn bị nghênh đón một đao mà mình không thể nào tránh khỏi kia.
Thế nhưng, đau đớn như trong dự đoán lại chậm chạp không tới, Mộ Dung Dật Phong chậm rãi mở một con mắt ra, lại phát hiện kiếm của Thương Thanh đang cắm trên mặt đất, gắng sức chống đỡ thân thể đang lung lay sắp ngã của hắn.
Cẩn thận nhìn lại, phát hiện trên trán Thương Thanh đổ đầy mồ hôi lạnh, bộ dáng trông rất yếu ớt .
Mộ Dung Dật Phong tỉnh ngộ: “Đào Yêu, nàng hạ độc hắn?”
Đào Yêu gật gật đầu: “Trong lúc ta cùng hắn so chiêu ta đã ném thuốc ra, thuốc này sẽ làm cho nội lực của hắn tạm thời mất đi.”
“Có thuốc có thể khiến cho nội lực vĩnh viễn mất hay không?” Mộ Dung Dật Phong nói : “Đừng giấu mà, nàng nhanh lấy ra cho hắn ăn đi.”
Mu bàn tay Thương Thanh nổi đầy gân xanh.
Thật vất vả mới đánh bại được Thương Thanh, hai người đang định rời khỏi đây, xung quanh bỗng nhiên sáng rực. Nhìn xung quanh đã phát hiện có rất nhiều thị vệ cầm đuốc cùng kiếm vây bọn họ lại.
Mộ Dung Dật Phong vội vàng giải thích: “Các vị đại ca,chúng ta chỉ đến đây ngắm sao, tâm sự dưới ánh trăng thôi, không cần phải động đến đao thương.”
Giờ phút này một vị phu nhân lạnh như băng mặc y phục cao quý từ sau đám thuộc hạ xuất hiện.
Ánh mắt không chút tình cảm của nàng dừng trên mặt Đào Yêu, nhưng khi mắt nàng nhìn lướt qua người Đào Yêu thấy bản ghi chép chứng bệnh của Tiên đế mà Đào Yêu đang mang trên người, trong mắt nàng bỗng nhiên bắn ra một đạo hàn quang.
Nàng nói ra từng câu từng chữ “Giết hai tên thích khách này cho ta!”
Vừa dứt lời, đám thị vệ đứng bên trái lập tức rút kiếm ra, tiếng kêu đồng loạt của kim loại ma sát vào nhau làm cho lỗ tai người ta đau nhức.
Khi ánh lửa chiếu vào kiếm của bọn hắn trở nên sáng choang một mảnh, kiếm phong gào thét nhắm tới Đào Yêu và Mộ Dung Dật Phong mà chém.
Nhưng đám thị vệ đứng bên phải lại tiến lên phía trước dùng kiếm của mình chặn những đường kiếm sắp rơi vào hai người Đào Yêu và Mộ Dung Dật Phong.
Thái hậu giận tím mặt: “Các ngươi muốn tạo phản sao?”
Bỗng nhiên một giọng nói như sắt đá xuyên qua không trung truyền đến “Mẫu hậu bọn họ chỉ là đang làm theo mệnh lệnh của trẫm, tại sao lại là tạo phản được?”
Mộ Dung Dật Phong ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một nam tử mặc y phục màu vàng hoa lệ xuất hiện, trước vạt áo của hắn có thêu hình rồng như bay lượn.
Đó là long bào, nói cách khác người này chính là Đương kim Hoàng Thượng.
Nhưng tại sao nhìn vị Hoàng đế này lại thấy quen quen?
Gương mặt không nhiễm chút bụi trần, đôi mắt hoa đào phong tình, kết hợp quỷ dị lại dị thường hài hòa.
Cuối cùng là đã gặp ở nơi nào? Mộ Dung Dật Phong tận lực suy nghĩ.
Trong lúc vô tình ánh mắt của hắn nhìn về phía Đào Yêu, làm Mộ Dung Dật Phong nhớ ra.
Người nam nhân này, chính là cái tên xú tiểu tử ngạo mạn gặp ở Trường Phong sơn trang lần trước.
Thật sự không thể tưởng tượng được hắn lại là Hoàng Thượng!
Lại nhìn về phía Đào Yêu, trên mặt của nàng giăng kín một tầng xám tro mờ mịt.
Mắt Mộ Dung Dật Phong chậm rãi trầm xuống.
Cho dù là con trai ruột của mình, giọng nói của nàng vẫn lạnh băng như trước: “Xem ra, Hoàng Thượng cũng đã trưởng thành rồi, mà hoàng cung này cũng ngày càng không coi Ai gia ra gì rồi.”
Vốn nói để kích thích hắn, nhưng Hàn Ly cũng không giận, không gấp, chỉ cười nhạt một tiếng: “Gần đây trời nóng, thân thể mẫu hậu như vậy sợ là không chịu nổi, cho nên tâm tình bực bội mới nói ra những lời nhảm nhí này. Nếu mẫu hậu đã ghét phiền muộn trong cung, không bằng nhân cơ hội này đi hành cung nghỉ mát đi, thế nào?”
Khóe miệng Thái hậu chậm rãi cong lên, nụ cười mang theo bén nhọn cùng địch ý: “Ai gia đúng là muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng mà Hoàng Thượng còn không biết …Ở trong cung này, còn nhiều nơi mà Ai gia không muốn rời khỏi .”
Nhìn hai người trước mắt ngấm ngầm đấu đá lẫn nhau, Mộ Dung Dật Phong nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ thực sự là mẹ con sao?”
Đào Yêu lắc đầu: “Nhìn bọn họ không giống.”
Rốt cục Thái hậu cũng đem lực chú ý chuyển lên hai người nói: “Hai tên thích khách này, đêm khuya xông vào trong hoàng cung, ý đồ hành thích, vì sao Hoàng thượng còn che chở cho bọn chúng?”
“Nhi thần không dám, chỉ là, trước khi chưa tra ra người thực sự đứng sau việc này là ai, vẫn nên giữ lại mạng sống cho bọn chúng.” Hàn Ly khẽ nói.
Thái hậu vung tay “Vậy thì tốt, người đâu, bắt bọn chúng lại, bức cung ép chúng nói ra.”
Thị vệ bên trái Thái hậu thuần thục đem Đào Yêu cùng Mộ Dung Dật Phong bắt lại.
Ai ngờ Hàn Ly khẽ nói: “Những chuyện nhỏ nhặt này, cũng không cần làm phiền đến mẫu hậu hao tâm tốn sức, nhi thần sẽ xử lý.”
Thị vệ bên phải Hoàng thượng lập tức thuần thục xông lên, cũng bắt đầu lôi kéo Đào Yêu và Mộ Dung Dật Phong.
Thái hậu hừ nhẹ một tiếng: “Chuyện hành thích này còn chưa được tính là chuyện nhỏ sao, nếu như không biết rõ, Ai gia sẽ ăn không ngon ngủ không yên, Hoàng thượng chắc cũng không muốn phát sinh chuyện này đúng không.”
Thị vệ bên trái tiếp tục tiến lên, trên mặt như muốn nói có bản lĩnh thì ngươi đem tay bọn chúng kéo đứt, dù sao chúng ta cũng không buông tay.
Hàn ly thâm ý nói: “Nhi thần nhắc nhở mẫu hậu một câu, lúc này đã khuya, không nên kinh động đến Luật Vương gia mới đúng.”
Thị vệ bên phải cũng không nói, trên mặt cũng cầm tay kéo như muốn kéo đứt, cũng muốn nói dù sao đây cũng không phải là tay của lão tử.
Ánh sáng trong mắt Thái hậu tụ lại: “Hoàng thượng cho rằng ta sẽ sợ hắn?”
Thần sắc Hàn Ly thong thả, bình tĩnh: “Nếu không phải trong tay hắn nắm giữ binh quyền, Luật Vương gia đã sớm bị mẫu hậu loại bỏ rồi không phải sao? Giống như cái chết của người kia trong mùa hè năm đó.”
Nghe vậy, mặt thái hậu mất tự nhiên mà vặn vẹo.
Lúc này, giọng nói của Mộ Dung Dật Phong truyền đến: “Ta xin hai người thương lượng nhanh một chút, cuối cùng là chúng ta đi cùng với ai, cứ như vậy mà kéo, chúng ta sắp bị phân thành hai nửa rồi!”
Ánh mắt Thái hậu lạnh lùng lướt qua Hàn Ly: “Đêm đã khuya Hoàng Thượng nên đi ngủ đi.”
Nói xong, nàng quay người, dáng vẻ dứt khoát dời đi.
Đồng thời, thị vệ bên trái đều thả tay ra, theo Thái hậu rời đi.
Hàn Ly xoay đầu lại, ánh mắt dừng trên mặt Đào Yêu.
Nhưng Đào Yêu lại không nhìn thẳng hắn, nàng lựa chọn nhìn Đại thúc phía trước, cùng những… bóng dáng chập chờn kia.
Cách hồi lâu, giọng nói Hàn Ly truyền đến: “Đem bọn họ mang đi, trông coi thật kỹ, không để cho bất kỳ kẻ nào tiếp cận.”
Thị vệ tuân lệnh nghe theo.
Nhìn bóng lưng hai người dần dần đi xa, Hàn Ly ngẩng đầu, nhìn sao trên bầu trời.
Từng đám mây mỏng phiêu tán trên không trung che khuất ánh trăng tàn cuối tháng.
Đêm, thật dài.
Lúc này, thái giám ở bên người cung kính bẩm báo: “Hoàng Thượng, Luật Vương gia tiến cung.”
Trong điện Cổ Luật Lưu yên tĩnh ngồi chờ, trên mặt hắn nhàn nhạt có chút mơ hồ.
Hàn Ly nhẹ giọng kêu: “Cậu, người đến rồi.”
Cổ Luật Lưu cũng không có hành lễ như ngày thường, ánh mắt của hắn nhìn chén trà đang bưng trên tay, giọng nói cũng thanh khiết như nước trà: “Nàng có tốt không?”
“Rất tốt.” Hàn Ly hiểu hắn đang nói đến chuyện gì: “Ngoại trừ cháu, không ai có thể gây tổn thương cho nàng.”
“Cháu thích nàng?” Cổ Luật Lưu hỏi.
Dưới ánh nến Hàn Ly nhìn thu hoạch lớn trên tay mình, ánh lên ánh sáng yếu ớt, cùng người trong lòng của mình giống nhau. Hắn gật đầu: “Cháu sẽ để cho nàng trở thành Hoàng hậu.”
“Nếu như nàng không muốn thì sao?” Cổ Luật Lưu đưa mắt nhìn hắn.
Nụ cười nhạt trên khóe miệng Hàn Ly chưa từng mất đi.
“Cháu nhất định sẽ làm cho nàng hồi tâm chuyển ý mà ở lại bên cạnh cháu.” Hắn nói.
“Cháu vĩnh viễn không có cách nào khống chế ý nguyện của người khác.” Cổ Luật Lưu khẽ nói.
Trong mắt Hàn Ly lạnh băng lan tràn: “Nhưng cháu có thể khống chế sinh tử của một người.”
Cổ Luật Lưu nhìn chén trà trong tay, nước trà xanh trong vắt, bình tĩnh không gợn sóng.
“Thái hậu bên kia cháu định làm như thế nào?” Cổ Luật Lưu hỏi.
“Cháu sẽ có biện pháp giải quyết.” Khóe miệng Hàn Ly khẽ cong lên: “Chỉ cần cậu không can thiệp vào.”
“Nàng là mẫu hậu của cháu.” Cổ Luật Lưu nhẹ giọng nhắc nhở.
“Thân tình, trong hoàng cung này là thứ xa xỉ người ta khó có thể có được.” Hàn Ly đến trước ánh nến, đưa tay khấy động “Tất cả chỉ vì cháu không muốn Đào Yêu lại chết đi một lần nữa…Cậu.”
Cổ Luật Lưu nhìn lá trà màu xanh lục trong chén, chậm rãi chìm xuống đáy, cứ một mực nhìn như vậy.
Rơm rạ đầy trên đất, xung quanh là vách tường lạnh băng, ánh trăng yếu ớt rọi vào, trong không khí tràn đầy mùi tanh hôi ẩm ướt, xa xa truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết, làm cho người ta sởn hết gai ốc.
Đào Yêu và Mộ Dung Dật Phong bị giam giữ ở nơi này.
Mộ Dung Dật Phong trái dạo chơi, phải sờ sờ, cuối cùng hưng phấn mà nói “Đào Yêu, chúng ta đang bị giam trong thiên lao rồi!”
“Đây là việc đáng để vui vẻ sao?” Đào Yêu nghi hoặc hỏi.
“Đương nhiên!” Trong mắt Mộ Dung Dật Phong lóe ra ánh sáng “Thiên lao đó nha, trong thiên hạ này có mấy người có thể vào thiên lao? Về sau khi chúng ta ra ngoài, giá trị con người chúng ta có thể được đề cao.”
Nghe Mộ Dung Dật Phong nói như vậy, tình cảnh bây giờ cũng không phải quá tồi tệ.
Chỉ là ở lại trong thiên lao cũng uy phong đấy, nhưng bụng bọn họ lại uy phong không nổi.
Như thường lệ Đào Yêu lại bắt đầu chảy máu mũi.
Mộ Dung Dật Phong bận rộn xé y phục của mình vì nàng cầm máu “Không xong rồi, hiện giờ ở đâu mới có thể tìm được đồ ăn đây?”
“Không có việc gì.” Đào Yêu nói “Chảy một hồi rồi cũng tự ngừng lại thôi.”
Hai người dựa lưng vào vách tường, ngồi xổm xuống, hơi nghiêng người, máu mũi đang cũng dần ngừng chảy, nhưng bụng Mộ Dung Dật Phong lại bắt đầu kêu.
“Mộ Dung, huynh đói bụng sao?”Đào Yêu hỏi.
“Có thể không đói bụng được sao? Bình thường vào giờ này chúng ta đang ăn khuya rồi.” Mộ Dung Dật Phong thở dài: “Đào Yêu, nàng còn nhớ trước khi chúng ta vào cung, chúng ta đã ăn món vịt nướng không? Lớp da kia vàng óng bóng loáng, vừa mềm lại giòn xốp, thật sự là mỹ vị.”
“Còn có mứt hoa quả của Trân Quả Trai, ngọt mà không ngán, tỏa ra một mùi thơm mát.” Đào Yêu nuốt một ngụm nước miếng.
Lức này, trong phòng giam bình thường có một chú chuột đang dùng cặp mắt màu xanh lục trừng bọn họ, cũng thỉnh thoảng phát ra tiếng vang ngấm vào người.
Bên trong hai người đang cùng nhau nên không chú ý tới.
Vì giữ gìn lãnh thổ của mình, con chuột nằm rạp xuống bò đến, nhe hàm răng chuẩn bị cho hai người một ấn tượng sâu sắc.
Nhưng ngay lúc sắp sửa cắn được ngón chân của Đào Yêu, bỗng nhiên cái đuôi của nó bị người ta bắt được, đem nhấc lên.
Cầm lên, hai người vì bụng đói kêu đôi mắt lóe ra ánh sáng âm u liên tục đánh giá nó.
Mộ Dung Dật Phong nuốt một ngụm nước miếng: “Chú chuột này bóng loáng trơn mượt, thật nhiều thịt, đem nó làm bữa khuya cũng được nhỉ, chỉ là ta không mang theo dao găm.”
Con chuột thở ra một ngụm khí, cũng may mình vẫn còn sống.
Nhưng Đào Yêu lại đem một thanh đao nhỏ cột trên chân rút ra nói “Ta có mang theo…Huynh muốn ăn một nửa nó? Đầu hay thân của nó đây?”
Nghe vậy, con chuột tứ chi run rẩy, lập tức bị dọa đã sớm đi gặp Diêm Vương.
“Dường như nó không còn thở nữa.” Đào Yêu nói.
“Vậy coi như xong rồi, để cho nó toàn thây.” Nói xong Mộ Dung Dật Phong đem nó đặt lên trên đống rơm rạ.
Vì vậy, hai người cùng dựa vào nhau nghe bụng của mình liên tiếp kêu to.
Đào Yêu đột nhiên hỏi: “Mộ Dung vừa rồi huynh nói nếu có kiếp sau ta phải chờ huynh là có ý gì?”
“Không phải kiếp sau.” Mộ Dung Dật Phong khẽ nói: “Ta còn sống, cho nên đời này nàng cũng phải chờ đợi ta lấy nàng.”
“Huynh muốn lấy ta, để tiện chăm sóc ta sao?”Đào Yêu hỏi.
“Ta cũng đã nuôi mèo nhỏ, chó nhỏ nhưng không lấy chúng.” Mộ Dung Dật Phong nói.
“Vậy thì vì sao huynh muốn lấy ta?” Đào Yêu hỏi.
“Bởi vì” Mộ Dung Dật Phong cúi đầu, mắt buông xuống dựa trên vai Đào Yêu, nói khẽ “Ta thích nàng…vậy còn nàng, nàng có thích ta một chút nào không?”
Sau khi nói xong Mộ Dung Dật Phong xấu hổ, tim đập thình thịch, thấp thỏm không ngừng bất an.
Nhưng Đào Yêu lại hỏi một vấn đề không liên quan: “Đến cuối cùng như thế nào mới được tính là thích một người?”
Khóe mắt Mộ Dung Dật Phong run rẩy giải thích: “Giống như nàng có cảm tình tốt với một người.”
“Nhưng ta có cảm tình tốt với rất nhiều người, như Ngũ nương, Trần Chí, Vân thúc, Vạn Trường Phong, vợ chồng Hầu gia…” Đào Yêu lần lượt đếm tên.
Thân thể Mộ Dung Dật Phong lung lay, quyết định giải thích rõ ràng hơn “Là như thế này, thích một người giống như muốn cùng nàng cả đời ở chung một chỗ, nguyện ý đi theo nàng đi đến chân trời góc biển, dù cho cùng nàng ở trong thiên lao cũng rất vui vẻ.”
Nghe vậy Đào Yêu không nói gì thêm, chỉ im lặng.
Trong nội tâm Mộ Dung Dật Phong “Lộp bộp” một tiếng vang thật lớn.
Xong đời, xem ra căn cứ vào cái tiêu chuẩn này Đào Yêu chính là không yêu mình.
Bởi vì bụng đói kêu vang đã không có sức lực, Mộ Dung Dật Phong càng suy yếu đến cực điểm.
Đang lúc cố gắng nói ra điều gì đó để cho không khí ấm áp lên, bỗng nhiên cửa nhà lao mở ra, một tên thị vệ cung kính nói: “Thỉnh Đào Yêu cô nương theo chúng ta đi một chuyến.”
Mộ Dung Dật Phong vội vàng đứng dậy đem Đào Yêu che phía sau mình cảnh giác hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?”
Thị vệ nói: “Là mệnh lệnh của Hoàng Thượng.”
Đào Yêu nhẹ giọng nói với Mộ Dung Dật Phong: “Không có việc gì đâu, Mộ Dung, ta đi một chút sẽ trở lại, không có việc gì đâu.”
Dưới tình huống như vậy Mộ Dung Dật Phong cũng đành phải để cho nàng đi, tận mắt nhìn bóng lưng Đào Yêu biến mất tại góc khuất.
Beta ♥ Lặng Thầm
Nói xong Thương Thanh tiếp tục đến gần bọn họ, chuẩn bị nhắm trúng chỗ hở, đem Mộ Dung Dật Phong giết chết.
Đào Yêu cũng không gần chỗ Mộ Dung Dật Phong, mà ngược lại tiến lên đánh với Thương Thanh.
Dù cho Thương Thanh không muốn tổn thương nàng, nhưng võ công của Đào Yêu không bằng hắn, vì vậy mới được hơn mười chiêu, Thương Thanh đã bỏ rơi nàng, hướng tới chỗ Mộ Dung Dật Phong.
Phía sau hắn Đào Yêu dừng bước nhìn hắn đang tiến đến gần chỗ Mộ Dung Dật Phong.
Nhìn thấy bóng hắn tiến đến, Mộ Dung Dật Phong hiểu vận mệnh của mình đến đây là hết rồi, chân cũng bị dọa cho tê liệt không chạy nổi, không bằng đứng nguyên tại chỗ để cho Thương Thanh chém giết. Nhưng trước khi chết, hắn quyết định muốn nói rõ những điều cất giấu trong lòng mình, liền hét lớn: “Đào Yêu, nhớ kỹ nếu có kiếp sau nàng chính là thê tử đã định của Mộ Dung Dật Phong ta, kiếp sau nhất định phải chờ ta, ngàn vạn lần không được vì nhất thời thèm ăn mà chạy theo người khác!”
Sau khi hét xong, tinh thần cảm thấy thật thoải mái, chân cũng không hề run, bờ môi cũng không còn run rẩy nữa. Mộ Dung Dật Phong nhắm mắt, chuẩn bị nghênh đón một đao mà mình không thể nào tránh khỏi kia.
Thế nhưng, đau đớn như trong dự đoán lại chậm chạp không tới, Mộ Dung Dật Phong chậm rãi mở một con mắt ra, lại phát hiện kiếm của Thương Thanh đang cắm trên mặt đất, gắng sức chống đỡ thân thể đang lung lay sắp ngã của hắn.
Cẩn thận nhìn lại, phát hiện trên trán Thương Thanh đổ đầy mồ hôi lạnh, bộ dáng trông rất yếu ớt .
Mộ Dung Dật Phong tỉnh ngộ: “Đào Yêu, nàng hạ độc hắn?”
Đào Yêu gật gật đầu: “Trong lúc ta cùng hắn so chiêu ta đã ném thuốc ra, thuốc này sẽ làm cho nội lực của hắn tạm thời mất đi.”
“Có thuốc có thể khiến cho nội lực vĩnh viễn mất hay không?” Mộ Dung Dật Phong nói : “Đừng giấu mà, nàng nhanh lấy ra cho hắn ăn đi.”
Mu bàn tay Thương Thanh nổi đầy gân xanh.
Thật vất vả mới đánh bại được Thương Thanh, hai người đang định rời khỏi đây, xung quanh bỗng nhiên sáng rực. Nhìn xung quanh đã phát hiện có rất nhiều thị vệ cầm đuốc cùng kiếm vây bọn họ lại.
Mộ Dung Dật Phong vội vàng giải thích: “Các vị đại ca,chúng ta chỉ đến đây ngắm sao, tâm sự dưới ánh trăng thôi, không cần phải động đến đao thương.”
Giờ phút này một vị phu nhân lạnh như băng mặc y phục cao quý từ sau đám thuộc hạ xuất hiện.
Ánh mắt không chút tình cảm của nàng dừng trên mặt Đào Yêu, nhưng khi mắt nàng nhìn lướt qua người Đào Yêu thấy bản ghi chép chứng bệnh của Tiên đế mà Đào Yêu đang mang trên người, trong mắt nàng bỗng nhiên bắn ra một đạo hàn quang.
Nàng nói ra từng câu từng chữ “Giết hai tên thích khách này cho ta!”
Vừa dứt lời, đám thị vệ đứng bên trái lập tức rút kiếm ra, tiếng kêu đồng loạt của kim loại ma sát vào nhau làm cho lỗ tai người ta đau nhức.
Khi ánh lửa chiếu vào kiếm của bọn hắn trở nên sáng choang một mảnh, kiếm phong gào thét nhắm tới Đào Yêu và Mộ Dung Dật Phong mà chém.
Nhưng đám thị vệ đứng bên phải lại tiến lên phía trước dùng kiếm của mình chặn những đường kiếm sắp rơi vào hai người Đào Yêu và Mộ Dung Dật Phong.
Thái hậu giận tím mặt: “Các ngươi muốn tạo phản sao?”
Bỗng nhiên một giọng nói như sắt đá xuyên qua không trung truyền đến “Mẫu hậu bọn họ chỉ là đang làm theo mệnh lệnh của trẫm, tại sao lại là tạo phản được?”
Mộ Dung Dật Phong ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một nam tử mặc y phục màu vàng hoa lệ xuất hiện, trước vạt áo của hắn có thêu hình rồng như bay lượn.
Đó là long bào, nói cách khác người này chính là Đương kim Hoàng Thượng.
Nhưng tại sao nhìn vị Hoàng đế này lại thấy quen quen?
Gương mặt không nhiễm chút bụi trần, đôi mắt hoa đào phong tình, kết hợp quỷ dị lại dị thường hài hòa.
Cuối cùng là đã gặp ở nơi nào? Mộ Dung Dật Phong tận lực suy nghĩ.
Trong lúc vô tình ánh mắt của hắn nhìn về phía Đào Yêu, làm Mộ Dung Dật Phong nhớ ra.
Người nam nhân này, chính là cái tên xú tiểu tử ngạo mạn gặp ở Trường Phong sơn trang lần trước.
Thật sự không thể tưởng tượng được hắn lại là Hoàng Thượng!
Lại nhìn về phía Đào Yêu, trên mặt của nàng giăng kín một tầng xám tro mờ mịt.
Mắt Mộ Dung Dật Phong chậm rãi trầm xuống.
Cho dù là con trai ruột của mình, giọng nói của nàng vẫn lạnh băng như trước: “Xem ra, Hoàng Thượng cũng đã trưởng thành rồi, mà hoàng cung này cũng ngày càng không coi Ai gia ra gì rồi.”
Vốn nói để kích thích hắn, nhưng Hàn Ly cũng không giận, không gấp, chỉ cười nhạt một tiếng: “Gần đây trời nóng, thân thể mẫu hậu như vậy sợ là không chịu nổi, cho nên tâm tình bực bội mới nói ra những lời nhảm nhí này. Nếu mẫu hậu đã ghét phiền muộn trong cung, không bằng nhân cơ hội này đi hành cung nghỉ mát đi, thế nào?”
Khóe miệng Thái hậu chậm rãi cong lên, nụ cười mang theo bén nhọn cùng địch ý: “Ai gia đúng là muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng mà Hoàng Thượng còn không biết …Ở trong cung này, còn nhiều nơi mà Ai gia không muốn rời khỏi .”
Nhìn hai người trước mắt ngấm ngầm đấu đá lẫn nhau, Mộ Dung Dật Phong nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ thực sự là mẹ con sao?”
Đào Yêu lắc đầu: “Nhìn bọn họ không giống.”
Rốt cục Thái hậu cũng đem lực chú ý chuyển lên hai người nói: “Hai tên thích khách này, đêm khuya xông vào trong hoàng cung, ý đồ hành thích, vì sao Hoàng thượng còn che chở cho bọn chúng?”
“Nhi thần không dám, chỉ là, trước khi chưa tra ra người thực sự đứng sau việc này là ai, vẫn nên giữ lại mạng sống cho bọn chúng.” Hàn Ly khẽ nói.
Thái hậu vung tay “Vậy thì tốt, người đâu, bắt bọn chúng lại, bức cung ép chúng nói ra.”
Thị vệ bên trái Thái hậu thuần thục đem Đào Yêu cùng Mộ Dung Dật Phong bắt lại.
Ai ngờ Hàn Ly khẽ nói: “Những chuyện nhỏ nhặt này, cũng không cần làm phiền đến mẫu hậu hao tâm tốn sức, nhi thần sẽ xử lý.”
Thị vệ bên phải Hoàng thượng lập tức thuần thục xông lên, cũng bắt đầu lôi kéo Đào Yêu và Mộ Dung Dật Phong.
Thái hậu hừ nhẹ một tiếng: “Chuyện hành thích này còn chưa được tính là chuyện nhỏ sao, nếu như không biết rõ, Ai gia sẽ ăn không ngon ngủ không yên, Hoàng thượng chắc cũng không muốn phát sinh chuyện này đúng không.”
Thị vệ bên trái tiếp tục tiến lên, trên mặt như muốn nói có bản lĩnh thì ngươi đem tay bọn chúng kéo đứt, dù sao chúng ta cũng không buông tay.
Hàn ly thâm ý nói: “Nhi thần nhắc nhở mẫu hậu một câu, lúc này đã khuya, không nên kinh động đến Luật Vương gia mới đúng.”
Thị vệ bên phải cũng không nói, trên mặt cũng cầm tay kéo như muốn kéo đứt, cũng muốn nói dù sao đây cũng không phải là tay của lão tử.
Ánh sáng trong mắt Thái hậu tụ lại: “Hoàng thượng cho rằng ta sẽ sợ hắn?”
Thần sắc Hàn Ly thong thả, bình tĩnh: “Nếu không phải trong tay hắn nắm giữ binh quyền, Luật Vương gia đã sớm bị mẫu hậu loại bỏ rồi không phải sao? Giống như cái chết của người kia trong mùa hè năm đó.”
Nghe vậy, mặt thái hậu mất tự nhiên mà vặn vẹo.
Lúc này, giọng nói của Mộ Dung Dật Phong truyền đến: “Ta xin hai người thương lượng nhanh một chút, cuối cùng là chúng ta đi cùng với ai, cứ như vậy mà kéo, chúng ta sắp bị phân thành hai nửa rồi!”
Ánh mắt Thái hậu lạnh lùng lướt qua Hàn Ly: “Đêm đã khuya Hoàng Thượng nên đi ngủ đi.”
Nói xong, nàng quay người, dáng vẻ dứt khoát dời đi.
Đồng thời, thị vệ bên trái đều thả tay ra, theo Thái hậu rời đi.
Hàn Ly xoay đầu lại, ánh mắt dừng trên mặt Đào Yêu.
Nhưng Đào Yêu lại không nhìn thẳng hắn, nàng lựa chọn nhìn Đại thúc phía trước, cùng những… bóng dáng chập chờn kia.
Cách hồi lâu, giọng nói Hàn Ly truyền đến: “Đem bọn họ mang đi, trông coi thật kỹ, không để cho bất kỳ kẻ nào tiếp cận.”
Thị vệ tuân lệnh nghe theo.
Nhìn bóng lưng hai người dần dần đi xa, Hàn Ly ngẩng đầu, nhìn sao trên bầu trời.
Từng đám mây mỏng phiêu tán trên không trung che khuất ánh trăng tàn cuối tháng.
Đêm, thật dài.
Lúc này, thái giám ở bên người cung kính bẩm báo: “Hoàng Thượng, Luật Vương gia tiến cung.”
Trong điện Cổ Luật Lưu yên tĩnh ngồi chờ, trên mặt hắn nhàn nhạt có chút mơ hồ.
Hàn Ly nhẹ giọng kêu: “Cậu, người đến rồi.”
Cổ Luật Lưu cũng không có hành lễ như ngày thường, ánh mắt của hắn nhìn chén trà đang bưng trên tay, giọng nói cũng thanh khiết như nước trà: “Nàng có tốt không?”
“Rất tốt.” Hàn Ly hiểu hắn đang nói đến chuyện gì: “Ngoại trừ cháu, không ai có thể gây tổn thương cho nàng.”
“Cháu thích nàng?” Cổ Luật Lưu hỏi.
Dưới ánh nến Hàn Ly nhìn thu hoạch lớn trên tay mình, ánh lên ánh sáng yếu ớt, cùng người trong lòng của mình giống nhau. Hắn gật đầu: “Cháu sẽ để cho nàng trở thành Hoàng hậu.”
“Nếu như nàng không muốn thì sao?” Cổ Luật Lưu đưa mắt nhìn hắn.
Nụ cười nhạt trên khóe miệng Hàn Ly chưa từng mất đi.
“Cháu nhất định sẽ làm cho nàng hồi tâm chuyển ý mà ở lại bên cạnh cháu.” Hắn nói.
“Cháu vĩnh viễn không có cách nào khống chế ý nguyện của người khác.” Cổ Luật Lưu khẽ nói.
Trong mắt Hàn Ly lạnh băng lan tràn: “Nhưng cháu có thể khống chế sinh tử của một người.”
Cổ Luật Lưu nhìn chén trà trong tay, nước trà xanh trong vắt, bình tĩnh không gợn sóng.
“Thái hậu bên kia cháu định làm như thế nào?” Cổ Luật Lưu hỏi.
“Cháu sẽ có biện pháp giải quyết.” Khóe miệng Hàn Ly khẽ cong lên: “Chỉ cần cậu không can thiệp vào.”
“Nàng là mẫu hậu của cháu.” Cổ Luật Lưu nhẹ giọng nhắc nhở.
“Thân tình, trong hoàng cung này là thứ xa xỉ người ta khó có thể có được.” Hàn Ly đến trước ánh nến, đưa tay khấy động “Tất cả chỉ vì cháu không muốn Đào Yêu lại chết đi một lần nữa…Cậu.”
Cổ Luật Lưu nhìn lá trà màu xanh lục trong chén, chậm rãi chìm xuống đáy, cứ một mực nhìn như vậy.
Rơm rạ đầy trên đất, xung quanh là vách tường lạnh băng, ánh trăng yếu ớt rọi vào, trong không khí tràn đầy mùi tanh hôi ẩm ướt, xa xa truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết, làm cho người ta sởn hết gai ốc.
Đào Yêu và Mộ Dung Dật Phong bị giam giữ ở nơi này.
Mộ Dung Dật Phong trái dạo chơi, phải sờ sờ, cuối cùng hưng phấn mà nói “Đào Yêu, chúng ta đang bị giam trong thiên lao rồi!”
“Đây là việc đáng để vui vẻ sao?” Đào Yêu nghi hoặc hỏi.
“Đương nhiên!” Trong mắt Mộ Dung Dật Phong lóe ra ánh sáng “Thiên lao đó nha, trong thiên hạ này có mấy người có thể vào thiên lao? Về sau khi chúng ta ra ngoài, giá trị con người chúng ta có thể được đề cao.”
Nghe Mộ Dung Dật Phong nói như vậy, tình cảnh bây giờ cũng không phải quá tồi tệ.
Chỉ là ở lại trong thiên lao cũng uy phong đấy, nhưng bụng bọn họ lại uy phong không nổi.
Như thường lệ Đào Yêu lại bắt đầu chảy máu mũi.
Mộ Dung Dật Phong bận rộn xé y phục của mình vì nàng cầm máu “Không xong rồi, hiện giờ ở đâu mới có thể tìm được đồ ăn đây?”
“Không có việc gì.” Đào Yêu nói “Chảy một hồi rồi cũng tự ngừng lại thôi.”
Hai người dựa lưng vào vách tường, ngồi xổm xuống, hơi nghiêng người, máu mũi đang cũng dần ngừng chảy, nhưng bụng Mộ Dung Dật Phong lại bắt đầu kêu.
“Mộ Dung, huynh đói bụng sao?”Đào Yêu hỏi.
“Có thể không đói bụng được sao? Bình thường vào giờ này chúng ta đang ăn khuya rồi.” Mộ Dung Dật Phong thở dài: “Đào Yêu, nàng còn nhớ trước khi chúng ta vào cung, chúng ta đã ăn món vịt nướng không? Lớp da kia vàng óng bóng loáng, vừa mềm lại giòn xốp, thật sự là mỹ vị.”
“Còn có mứt hoa quả của Trân Quả Trai, ngọt mà không ngán, tỏa ra một mùi thơm mát.” Đào Yêu nuốt một ngụm nước miếng.
Lức này, trong phòng giam bình thường có một chú chuột đang dùng cặp mắt màu xanh lục trừng bọn họ, cũng thỉnh thoảng phát ra tiếng vang ngấm vào người.
Bên trong hai người đang cùng nhau nên không chú ý tới.
Vì giữ gìn lãnh thổ của mình, con chuột nằm rạp xuống bò đến, nhe hàm răng chuẩn bị cho hai người một ấn tượng sâu sắc.
Nhưng ngay lúc sắp sửa cắn được ngón chân của Đào Yêu, bỗng nhiên cái đuôi của nó bị người ta bắt được, đem nhấc lên.
Cầm lên, hai người vì bụng đói kêu đôi mắt lóe ra ánh sáng âm u liên tục đánh giá nó.
Mộ Dung Dật Phong nuốt một ngụm nước miếng: “Chú chuột này bóng loáng trơn mượt, thật nhiều thịt, đem nó làm bữa khuya cũng được nhỉ, chỉ là ta không mang theo dao găm.”
Con chuột thở ra một ngụm khí, cũng may mình vẫn còn sống.
Nhưng Đào Yêu lại đem một thanh đao nhỏ cột trên chân rút ra nói “Ta có mang theo…Huynh muốn ăn một nửa nó? Đầu hay thân của nó đây?”
Nghe vậy, con chuột tứ chi run rẩy, lập tức bị dọa đã sớm đi gặp Diêm Vương.
“Dường như nó không còn thở nữa.” Đào Yêu nói.
“Vậy coi như xong rồi, để cho nó toàn thây.” Nói xong Mộ Dung Dật Phong đem nó đặt lên trên đống rơm rạ.
Vì vậy, hai người cùng dựa vào nhau nghe bụng của mình liên tiếp kêu to.
Đào Yêu đột nhiên hỏi: “Mộ Dung vừa rồi huynh nói nếu có kiếp sau ta phải chờ huynh là có ý gì?”
“Không phải kiếp sau.” Mộ Dung Dật Phong khẽ nói: “Ta còn sống, cho nên đời này nàng cũng phải chờ đợi ta lấy nàng.”
“Huynh muốn lấy ta, để tiện chăm sóc ta sao?”Đào Yêu hỏi.
“Ta cũng đã nuôi mèo nhỏ, chó nhỏ nhưng không lấy chúng.” Mộ Dung Dật Phong nói.
“Vậy thì vì sao huynh muốn lấy ta?” Đào Yêu hỏi.
“Bởi vì” Mộ Dung Dật Phong cúi đầu, mắt buông xuống dựa trên vai Đào Yêu, nói khẽ “Ta thích nàng…vậy còn nàng, nàng có thích ta một chút nào không?”
Sau khi nói xong Mộ Dung Dật Phong xấu hổ, tim đập thình thịch, thấp thỏm không ngừng bất an.
Nhưng Đào Yêu lại hỏi một vấn đề không liên quan: “Đến cuối cùng như thế nào mới được tính là thích một người?”
Khóe mắt Mộ Dung Dật Phong run rẩy giải thích: “Giống như nàng có cảm tình tốt với một người.”
“Nhưng ta có cảm tình tốt với rất nhiều người, như Ngũ nương, Trần Chí, Vân thúc, Vạn Trường Phong, vợ chồng Hầu gia…” Đào Yêu lần lượt đếm tên.
Thân thể Mộ Dung Dật Phong lung lay, quyết định giải thích rõ ràng hơn “Là như thế này, thích một người giống như muốn cùng nàng cả đời ở chung một chỗ, nguyện ý đi theo nàng đi đến chân trời góc biển, dù cho cùng nàng ở trong thiên lao cũng rất vui vẻ.”
Nghe vậy Đào Yêu không nói gì thêm, chỉ im lặng.
Trong nội tâm Mộ Dung Dật Phong “Lộp bộp” một tiếng vang thật lớn.
Xong đời, xem ra căn cứ vào cái tiêu chuẩn này Đào Yêu chính là không yêu mình.
Bởi vì bụng đói kêu vang đã không có sức lực, Mộ Dung Dật Phong càng suy yếu đến cực điểm.
Đang lúc cố gắng nói ra điều gì đó để cho không khí ấm áp lên, bỗng nhiên cửa nhà lao mở ra, một tên thị vệ cung kính nói: “Thỉnh Đào Yêu cô nương theo chúng ta đi một chuyến.”
Mộ Dung Dật Phong vội vàng đứng dậy đem Đào Yêu che phía sau mình cảnh giác hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?”
Thị vệ nói: “Là mệnh lệnh của Hoàng Thượng.”
Đào Yêu nhẹ giọng nói với Mộ Dung Dật Phong: “Không có việc gì đâu, Mộ Dung, ta đi một chút sẽ trở lại, không có việc gì đâu.”
Dưới tình huống như vậy Mộ Dung Dật Phong cũng đành phải để cho nàng đi, tận mắt nhìn bóng lưng Đào Yêu biến mất tại góc khuất.
Bình luận truyện