Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 20



“sau lưng mỗi một đứa khó bảo đều cất giấu đầu óc ngu si”

Trần Từ không bị thương dù là lông tóc đang đứng đối diện, vươn tay chỉ Vệ Tam: “Đến phiên em. ”

“Cố lên.” Bạn cùng lớp ở sau lưng nói nhỏ.

Hiện tại chỉ cần có một người có thể đánh trúng cô Trần thì bọn họ cũng không tính là mất mặt.

Vệ Tam nhảy vào khoang cơ giáp, vừa bước qua đường ranh giới thì viên đạn của Trần Từ ở đối diện đã bắn tới ngay.

Mấy bạn vây xem đã có người theo bản năng che mắt lại, Vệ Tam cũng thua nữa thì cả lớp không ai có thể đánh rồi.

Mà những viên đạn người khác thấy nhanh đến khó tin thì Vệ Tam lại có thể nhìn thấy rõ quỹ tích của nó. Cô điều khiển cơ giáp ghé người một cái; vừa mới né tránh, viên đạn của Trần Từ một giây sau lại xuất hiện như thể muốn chặn tất cả đường của cô.

Trần Từ híp mắt, cô liên tục b ắn ra tám viên đạn, theo lý thuyết thì Vệ Tam hoàn toàn không thể né được. Nhưng hết lần này tới lần khác đột nhiên cô ấy sinh ra một loại cảm giác là mình không bắn trúng được Vệ Tam. Sự nhạy cảm độc đáo của một tay súng này đã cứu Trần Từ vô số lần.

Trốn không thoát rồi.

Vệ Tam nhìn viên đạn đang đến gần, mỗi một viên đạn đều ở vị trí cô muốn trốn, bất kể di chuyển đi đâu cũng đều có đạn đang chờ cô.

Khuôn mặt Vệ Tam không có biểu hiện gì trong khoang cơ giáp. Trong nháy mắt đó dường như cô đã tiến vào thế giới mô phỏng, vô số viên đạn chặn hết đường của cô, trước sau trái phải còn có vật tấn công, cửa sống chỉ là hão huyền, chỉ còn một con đường chết.

Đã trốn không được thì tiến lên đón lấy vậy.

Cô giơ tay b ắn ra hai viên đạn, trực tiếp chống lại hai viên đạn của Trần Từ, hai bên đạn nổ tung trên không trung khi chạm vào nhau. Vệ Tam nhân cơ hội tìm được đường sống, lăn tại chỗ, né tránh những viên đạn khác.

Động tác liên tiếp của hai người nhưng trong mắt người ngoài thấy cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Né được rồi?!

Bạn bè vây xem bên cạnh khiếp sợ nhìn cơ giáp được Vệ Tam điều khiển lăn dạt về một phía. Chờ bọn họ phản ứng lại thì đợt tấn công tiếp theo của Trần Từ đã bắt đầu. Vệ Tam muốn dùng chiêu giống lúc nãy né tránh, nhưng lần này Trần Từ tuy dùng thời gian tương tự nhưng lại b ắn ra gấp đôi số đạn.

Mặc kệ Vệ Tam dùng đạn phá tan trong lần thứ nhất, kế tiếp còn có đòn tấn công khác đang chờ.

Tốc độ tay của Vệ Tam trong khoang cơ giáp tăng tốc tới cực hạn. Một phát, hai phát... cô chỉ kịp phá vỡ một lớp phòng tuyến, đoạn Vệ Tam cho cơ giáp bật người lên, dùng một loại tư thế cực độ vặn vẹo né tránh những viên đạn khác.

Đây chỉ là bước đầu tiên, nếu muốn Trần Từ đánh không trúng cô, trước tiên cô phải đánh trúng Trần Từ.

Vệ Tam bật nhảy dựng, đồng thời bắn về phía Trần Từ, nhằm làm thế tấn công của Trần Từ ngừng lại.

“Bùm, bùm, …”

Liên tục hai phát b ắn ra, hai đầu gối của cơ giáp Vệ Tam đã bị đánh trúng trong nháy mắt, quỳ xuống đất “phịch” một cái ngay.

Vệ Tam: “...”

Quê quá, quê quá đi!

Vệ Tam quỳ trên mặt đất, cảm giác rõ là lúc trước Trần Từ đang đùa giỡn mình.

“Người kế tiếp.” Trần Từ thản nhiên nói.

Từ đầu đến cuối, cơ giáp của Trần Từ không hề di chuyển một bước.

Cất cơ giáp, Vệ Tam cùng các bạn đã kết thúc đứng cùng một chỗ thở dài.

“Hầy, tui chưa có nói cô Trần là ma vương trong số những người bắn súng cấp A đâu.”

“Vệ Tam, biểu hiện vừa rồi của cậu mạnh hơn chúng tôi, khiến cho cô Trần bắn nhiều lần như thế.”

Lúc tiết học thứ nhất bắt đầu, các sinh viên khác còn có ý kiến gì về Vệ Tam dùng cơ giáp nguyên thủy; nhưng đến bây giờ đều phục, tuy rằng cô đánh không lại Trần Từ, nhưng rõ ràng mạnh hơn những người khác.

Vệ Tam không lên tiếng, cô còn đang suy nghĩ vừa rồi mình bị trúng đạn như thế nào, thậm chí còn không kịp phản ứng, hơn nữa... hai phát súng kia giống như là tự mình đụng phải.

Mấy sinh viên còn lại dù chỉ hai giây cũng không kiên trì nổi, toàn bộ đều bị Trần Từ bắn trúng đầu gối.

“Được rồi, tất cả tập hợp.” Trần Từ đi ra từ trong khoang cơ giáp. Nhìn những sinh viên này xong, đoạn ánh mắt dừng lại trên người Vệ Tam vài giây: “Cô giáo thì cũng chỉ là cấp A, so sánh với mấy em thì chỉ có nhiều kinh nghiệm hơn thôi.”

Cô cúi đầu mở quang não ra, kết nối nó với màn hình lớn của phòng huấn luyện: “Bây giờ hãy xem xét kỹ làm sao mấy em bị tôi bắn trúng.”

Vừa rồi tất cả lần phản công giữa sinh viên và Trần Từ đều được ghi lại, hiện tại thì đưa hết lên màn hình lớn.

Phương thức đánh của Trần Từ chỉ có một loại, nhưng mấy sinh viên lại lãnh bằng đủ loại, đúng là không đành lòng mà nhìn.

Lúc mỗi sinh viên nhìn thấy mình đều ước gì mình có thể lui xuống cái lỗ nào đó. Đây đâu phải đánh nhau với cô Trần, rõ ràng là món quà hành hạ lớn lao mà Trần Từ tặng cho người mới.

Trần Từ chiếu xong video của một sinh viên liền bình luận một cái, chỉ ra vấn đề người ấy mắc phải. Chờ đến khi phát video của Vệ Tam, cô ấy nhấn nút tạm dừng: “Em thấy vì sao mình lại bị tôi đánh trúng?”

Vệ Tam: “Vì em cùi bắp quá.”

Ngón tay Trần Từ Thùy buông thõng bên đùi chợt giật giật, đôi khi sinh viên này thiếu đòn thật.

“Lần thứ hai chặn đường đạn của em, em còn tưởng là chặn đường đạn thật à?” Trần Từ nhìn lướt qua cô một cái, “Vẫn còn quá non nớt, từ sau khi em bắn trúng đạn của tôi, tôi đã thay đổi rồi.”

Trong lúc nói chuyện, Trần Từ phát video, chậm rãi chiếu lại một lần.

Trong video, Vệ Tam nghiêng người né tránh phát súng đầu tiên, sau đó nổ súng cho đạn nổ chung với viên đạn do Trần Từ b ắn ra, đoạt được con đường trốn thoát. Một giây sau Trần Từ lại liên tục b ắn ra gấp đôi đạn, nhìn như chặn đường đi của cô, nhưng thời gian ngắn ngủi, còn có chỗ bắn không đủ kín. Vệ Tam bắn hai phát liên tục chính là vị trí viên đạn đó, sau đó dùng một loại tư thế vặn vẹo nhảy qua.

Nhìn đến đây, trong lòng các sinh viên khác không thể nói là không bội phục Vệ Tam. Đổi lại là ai có thể trong nháy mắt làm ra phán đoán và điều khiến chính xác như vậy là đã sớm thắng.

Hết lần này tới lần khác, người Vệ Tam đối đầu lại là ma vương cấp A tên Trần Từ.

Trong video, Trần Từ thậm chí còn buông tay xuống sau cuộc tấn công dày đặc thứ hai. Tiếp theo cô ấy đứng tại chỗ nhìn Vệ Tam thoát khỏi đòn tấn công, đối mặt hai viên đạn đang theo đuôi mà đến.

“Mẹ kiếp! Điều này cũng được á?!”

Có một sinh viên nhìn xong không nhịn được mà nói ra một câu, thốt ra những lời trong lòng tất cả mọi người ở đây.

Trần Từ về cơ bản đã dự đoán được nhất cử nhất động về sau của Vệ Tam, nên cô ấy cố ý đặt cạm bẫy, để Vệ Tam trốn thẳng về phía phòng tuyến kia, trực tiếp đụng về phía hai viên đạn phía sau.

Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi như vậy, thậm chí người thường ngay cả suy nghĩ cũng không kịp, thế mà Trần Từ lại làm ra được nhiều như vậy.

Vệ Tam ngẩng đầu nhìn mình quỳ trên mặt đất bằng hai đầu gối trong video, không thể không phát hiện ra một chuyện: vượt ải trong phòng mô phỏng huấn luyện có khó khăn đến đâu thì chỉ số thông minh của tụi nó cũng có hạn, khác với những người ngoài đời.

“Cảm giác cực hạn của cấp A.” Trần Từ nhìn lướt qua một vòng đám sinh viên, giơ ngón tay chỉ vào đầu mình, “Bản năng.”

Bàn xong tất cả vấn đề của sinh viên cũng muốn kết thúc tiết học. Trần Từ liền thả bọn họ rời đi, trước khi đi còn gọi Vệ Tam lại.

“Tuần này có tập bắn súng hả?” Lúc trước Trần Từ xem qua thời khóa biểu của Vệ Tam ở trong tay Hạng Minh Hóa, đúng là trống hơn nhiều so với mấy sinh viên khác. Thế mà lần thứ hai cô đến lớp, rõ ràng lại tiến bộ rất nhanh, vừa rồi trong lúc đấu nhau đã có thể nhìn ra, lúc đánh đầu tuần trước hòa toàn là làm bừa một trận.

“Dạ có tập.”

Trần Từ gật đầu: “Tiếp tục cố gắng, học kỳ tới đội tuyển bắn súng của trường tổng cộng có mười chỗ ngồi, em có thể tranh một chỗ.”

Từ “đội tuyển” này đã được Vệ Tam nghe qua vài lần, nhưng vẫn chưa từng để ý xem.

Trần Từ thấy sắc mặt cô lơ mơ, cho rằng Vệ Tam không có tự tin: “Đội tuyển trường tuy là chọn cùng lúc từ trong bốn cấp, nhưng em tiến bộ nhanh, một tuần tập dưới tay tôi hai lần thì mấy tháng sau hoàn toàn có thể đuổi kịp.”

“Được chọn vào đội tuyển... có tiền không cô?” Vệ Tam do dự hỏi.

Trần Từ: “? ”

Vệ Tam lộ ra vẻ khó xử: “Đội tuyển đi kiểm tra ở trường mỗi ngày lại không có bất kỳ ưu đãi nào á?”

Giờ phút này trong lòng Trần Từ hiện lên một câu: Sau lưng mỗi một đứa khó bảo đều cất giấu đầu óc ngu si.

“Hàng năm tuyển chọn người đi thi đấu với các trường quân sự khác gọi là đội tuyển trường." Trần Từ ngoài cười nhưng trong không cười cho hay, “Đội bảo vệ mới mỗi ngày đi kiểm tra xung quanh trường.”

Vệ Tam nghiêm túc suy tư một hồi, tiếp tục hỏi: “Vậy... Đi thi đấu với các trường quân sự khác, lúc thắng có tiền thưởng không cô?”

Trần Từ áp chế ý muốn ra tay với Vệ Tam, cô ấy lạnh lùng trả lời: “Không có, đây là trận đấu vinh dự liên quan đến trường quân sự chúng ta.”

Mặc dù trường quân sự Damocles của họ đã không được vinh danh trong nhiều năm.

Nhìn Vệ Tam còn sững sờ đứng ở đó, Trần Từ nhắm mắt lại, phất tay để cho cô đi, thấy là đau đầu mà.

......

Học xong lớp bắn súng thứ sáu, Vệ Tam theo thường lệ ở trong ký túc xá nghiên cứu kiến thức cơ giáp. Cô leo lên Tinh Võng vào một diễn đàn tên là Khối Rubic sau khi đọc xong quyển sách mượn được, đây là diễn đàn cô mới phát hiện hôm qua

Từ sau khi vào trường quân sự, cô lên mạng Tinh Võng là có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn, giống như một bức tường vô hình bị phá vỡ. Ngày hôm qua Vệ Tam tìm được diễn đàn Khối Rubic, bên trong tụ tập các cơ giáp sư ở mấy ngôi sao thuộc Liên bang. Bọn họ treo thưởng mấy vấn đề hoặc thỏa thuận nhận giao dịch, thậm chí còn có người mở cả lớp dạy học ở trên đó.

Nhưng mà tất cả đều là cơ giáp sư cấp A phổ thông, không nhìn thấy cơ giáp sư của trường quân sự.

Người kiểm duyệt cài mã nặc danh, nghe nói ngay cả quân đội cũng không thể phá giải; tất cả mọi người đều có thể thoải mái nói chuyện ở trên đó mà không cần lo lắng bị người nào phát hiện ra thân phận ngoài đời thật của mình.

Song, quân đội không có việc gì cũng sẽ không phá một diễn đàn cơ giáp sư cấp A như vậy.

Vệ Tam thích phần tiết diện thiết kế bên trên diễn đàn, có thể ở trên đó gom bộ phận ghép cơ giáp. Dù không phải thật, nhưng thích hợp với dạng người nghèo không có tiền mua vật liệu cơ giáp như cô, thế là tay cô bắt đầu nghiện.

* Tiết diện là một hình phẳng có được khi ta cắt một hình khối bằng một mặt phẳng. Mặt cắt của hình khối đó thường nói về một độ lớn nào đó hoặc mặt có một hình.

Số liệu bộ phận thiết kế đều do cư dân mạng cung cấp miễn phí, cho nên linh kiện có thể dùng có hạn. Vệ Tam xem lướt qua linh kiện một lần, cuối cùng tiện tay lắp ráp ra một cơ giáp phòng hộ thô ráp, dùng được linh kiện nào thì đều dùng hết.

Xấu thì hơi hơi xấu tí nhưng hiệu quả bảo vệ tuyệt đối có thể đạt đến mức tối đa của việc sử dụng vật liệu. Vệ Tam đã làm vô số lần khảo nghiệm những thứ này ở thế giới ban đầu, lại thêm việc lúc này học được một vài thứ, cô có sự tự tin với những thứ mình làm.

Vệ Tam nhìn chằm chằm mô hình trên quang não thật lâu, cuối cùng tiện tay đăng lên diễn đàn.

Trước khi đi ngủ còn nghĩ lung tung một chút khi nào mình phát tài được.

......

Phần thiết kế trên diễn đàn Khối Rubik thật ra cũng không lôi cuốn, cơ giáp sư chân chính có năng lực sẽ không đăng lên thiết kế của mình ở chỗ này. Còn học tập ở chỗ này phần lớn là mấy người gà mờ, làm ra đồ này nọ cũng thê thảm lắm.

Cùng đêm khuya đó, Ứng Thành Hà đăng nhập vào diễn đàn Khối Rubik, không phải vì học tập, mà là để xả stress.

Giải thi đấu Hephaestus sắp bắt đầu ở học kỳ sau, anh ta muốn thiết kế ra một loại cơ giáp cho cơ giáp sư và chỉ huy dùng, nhưng cơ giáp cấp S không cứ dễ dàng thiết kế như vậy.

Duyệt qua một số trang thiết kế đơn giản trên diễn đàn có thể làm cho anh ta tĩnh tâm lại.

Ứng Thành Hà giơ tay dụi mắt, tay kia sơ suất nên đụng phải màn sáng nên anh nhảy đến phần thiết kế. Chờ khi anh buông tay xuống, nhìn thấy sai trang, đang chuẩn bị trở về, lại nhìn thấy có người mới tung lên một chiếc cơ giáp thiết kế.

Xấu thật.

Đây là phản ứng đầu tiên của Ứng Hành Hà.

Anh chưa bấm vào xem bản thiết kế đó nhưng trước tới giờ anh chưa từng thấy có cái cơ giáp nào xấu tới vậy; sau lưng thì phồng lên to như mai rùa, mấy cái chi thì quá ngắn, phần bụng lại có thừa mấy cái đồ quái dị, cảm giác như người thiết kế đã tăng thêm mấy thứ tào lao bí đao lên đó.

Có lẽ là cái cơ giáp này quá xấu, xấu đến mức làm Ứng Thành Hà lên tinh thần cũng không ít, ngược lại anh cũng muốn xem ứng dụng số liệu của nó.

Tác phẩm thiết kế cơ giáp được gửi trên diễn đàn Khối Rubik sẽ tự động biến thành tài nguyên có mã nguồn mở, người nào cũng có thể tải xuống miễn phí.

Ứng Thành Hà tải số liệu cơ giáp này về quang não của mình, sau đó kết nối với một máy kiểm tra và phân tích khác, chuẩn bị kiểm tra tính năng.

Loại máy kiểm tra và phân tích này chuyên dùng để kiểm tra hiệu suất của cơ giáp do quang não thiết kế ra. Vật liệu mà cơ giáp cấp S sử dụng quá đắt, nên dùng máy kiểm tra và phân tích trước có thể giảm thiểu tỷ lệ thất bại.

Kiểm tra cần phải chờ một lúc không lâu, Ứng Thành Hà ngồi trên ghế trong phòng thí nghiệm. Sau một lát thì anh chợt như tỉnh lại, chắc anh điên rồi, tự nhiên kiểm tra loại cơ giáp ngay cả cấp A còn chưa tới này trên máy.

Quên nó đi.

Dụng cụ đã bắt đầu kiểm tra, Ứng Thành Hà cũng lười đóng lại, nên cứ thế mở ra xem tất cả số liệu vật liệu dùng cho chiếc cơ giáp này luôn. Trong đầu anh ta hiện lên mấy phương án, nhiều nhất có thể thiết kế ra một cơ giáp đủ chuẩn cấp A về phòng hộ, đợi lát nữa chắc đo được cũng chỉ là cấp B.

Ánh mắt Ứng Thành Hà chuyển sang ID người dùng thiết kế chiếc cơ giáp này: [Nghèo Quá Không Có Tiền Làm Cơ Giáp]

“......”

Lúc này Ứng Thành Hà nghe thấy tiếng máy kiểm tra và phân tích đã hoàn thành, anh giơ tay lên xác nhận, chờ kết quả cho ra.

[Kết quả kiểm tra: Cơ giáp phòng hộ cấp A, giá trị công kích: 20, giá trị phòng hộ: 60...]

Ứng Thành Hà không tiếp tục nhìn một chuỗi kết quả thí nghiệm dài phía sau, anh cứ nhìn chằm chằm hàng đầu tiên thì ngây cả người rồi.

Mấy số liệu này về cơ bản đã đạt được phương án tối ưu do anh thiết kế, nhưng mình là cơ giáp sư cấp S trở lên.

Đây là cơ giáp của cơ giáp sư cấp S nào làm ra trong lúc chán vậy?

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Tam: Chính là tại hạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện