Đất Ma
Chương 112: Người chơi không mời
Chỉ nghe “tách” một cái, đèn điện trong nhà bật lên sáng bừng. Ánh sáng cam từ cái đèn chùm treo giữa phòng tỏa ra dìu dịu, khiến nơi này vừa có gì chút gì đó ấm áp, lại vừa có cảm giác trang trọng.
Điền Quý vừa định lên tiếng nhắc nhở, quay sang đã không thấy bóng dáng Phượng Ngân đâu cả.
“Không cần tìm nữa. Cô ta không ở đây đâu.”
Từ trong bếp, có một cô gái mặc tạp dề trắng, tay bưng một khay trà ra. Ngó lơ ánh mắt cảnh giác của Điền Quý, cô ta nhẹ nhàng bước đến bên bàn uống nước, đặt cái khay xuống, rồi ngồi vào vị trí chủ nhà. Xong đâu đấy, cô gái mới đưa tay ra, làm động tác “mời”:
“Mời ngồi. Trà nhé? Mấy hôm nay cảnh sát phong tỏa hết nơi này, không đi ra ngoài mua thêm được cái gì khác cả, thôi anh chịu khó.”
Điền Quý đặt lưng xuống ghế, chống khuỷu lên phần tay vịn. Anh chàng nheo mắt nhìn cô gái đang ngồi trước mặt, rồi nói:
“Thế mà lại biết điểm yếu của hành giả, con mèo này đúng là không đơn giản.”
“Vậy sao?”
Cô gái kia đưa chén trà lên môi, nhấp một ngụm, rồi tủm tỉm cười vẻ thích thú.
Điền Quý gõ ngón tay lên cái ghế gỗ, nói:
“Thân xác này của cô là người sống, có phải là của cô chủ nhà này hay không?”
Võ không mang theo ảnh vợ con bên mình, nên chỉ có thể dùng lời nói miêu tả. Thành thử, Điền Quý chỉ biết Huyền là một cô gái đại khái hơn ba mươi, ở đuôi mắt có nốt ruồi lệ, dáng hơn lùn mà thôi.
“Đúng vậy.”
Cô gái mặc bộ tạp dề thản nhiên thừa nhận, không có vẻ gì là khẩn trương trước câu hỏi của Điền Quý.
Anh chàng nheo mắt, mày hơi nhướn lên, không nói câu nào. Hồn ma đang ở trong người của vợ Võ đem đến cho Điền Quý một cảm giác rất quái lạ, không giống ma quỷ bình thường trong nước. Tuy lúc này nó đang tỏ ra dễ gần, nhưng oán khí của hồn ma này gần như đặc quánh lại, nồng nặc mùi máu tanh. Điều đó chứng tỏ con ma đang nhập vào Huyền không phải thứ thiện lành gì, lại càng không phải thứ nằm trong biên giới nước Việt.
“Thế sao? Cô định giúp con mèo tinh kia đến cùng?”
“Đành chịu vậy. Chính nó đã thả tôi ra khỏi bình, có ơn thì phải trả chứ?”
“Huyền” nói đến đoạn này, thì trượt tay một cái. Chén trà cô ta đang cầm rơi xuống bàn đánh “choang” một cái, mảnh sứ bắn ra tung tóe. Hồng trà chảy tràn ra, thấm vào tấm tạp dề trắng phau thành những vệt loang lổ.
Vết bẩn bắt đầu lan ra, màu sắc của cái tạp dề cũng bắt đầu thay đổi. Chẳng mất quá một giây, cả cái tạp dề đã biến thành màu dỏ lòm, sũng máu tươi. “Huyền” lừ lừ đứng dậy khỏi ghế, máu tong tỏng nhỏ xuống nền nhà.
Bốp một cái, cặp mắt của “Huyền” nổ tung, từ trong hốc mắt bò ra hai cô gái nhỏ bé bằng thịt, to chỉ như món đồ chơi. Nếu nhìn kỹ người bọn nó sẽ thấy cơ thịt, mạch máu vẫn còn đang co bóp, động đậy, run rẩy. Cứ từng nhịp, từng nhịp đều đều.
“Huyền” từ từ tiến lại gần chỗ Điền Quý dang ngồi.
Cô ta cứ bước một bước, thì gạch lát dưới chân lại thi nhau tan ra thành nước, cả căn phòng từ đấy sụp hẳn xuống thành một cái hồ đen thui. Cái ghế Điền Quý đang ngồi từ từ lún sâu, chìm xuống đáy hồ. Từ trên cao, “Huyền” nhìn chằm chằm vào anh chàng với một vẻ thích thú và háo hức.
“Phép ma này... chắc là từ bên Thái rồi. Cũng may mà vẫn còn Á Đông với nhau.”
Điền Quý chặc lưỡi, sau đó cong ngón tay búng “chóc” một cái. Nước ở bốn chân ghế bắt đầu xoay tròn, sau đó cả cái hồ cũng bị cuốn theo. Một dòng xoáy nước lấy cái ghế Điền Quý đang ngồi làm trung tâm hầu như thành hình trong nháy mắt. Giữa tiếng nước chảy ào ào, văng vẳng nghe được tiếng nguyền rủa gai người khi xa khi gần. Điền Quý nhún vai, coi như không nghe thấy một chữ nào cả. Anh chàng dán bùa lên thành ghế, rồi vắt chéo chân, chờ đợi xem con ma kia sẽ giở trò gì tiếp theo.
Cái ghế của Điền Quý từ từ được đưa lên mặt hồ nước, rồi trôi nổi như một con thuyền lá. Chẳng rõ từ đâu, đất đen lan đến từ chân trời, chẳng mấy chốc đã vùi lấp cái hồ nước bao la bát ngát. Điền Quý định thần nhìn lại thì thấy mình đã ở giữa một mảnh rừng chuối. Những cây chuối cao bằng cả tầng nhà xòe những phiến lá rộng, che rợp hết cả mặt trời mặt trăng trên đầu. Khu rừng chuối âm u bạt ngàn không biên giới, dường như ngày và đêm đều không còn tồn tại nữa.
Điền Quý khịt mũi, ngồi yên không nhúc nhích. Anh chàng đã phần nào đoán được thân phận của hồn ma đang gá vào người của Huyền, nhưng cách để mà thu phục nó thì Điền Quý còn chưa nghĩ ra.
Trong thế giới của hành giả, không có cái đạo thuật nào là hoàn hảo cả, chỉ có thuật nào phù hợp với ma nào nhất. Chính vì thế, mấy hành giả kinh nghiệm vẫn nhắc nhau rằng: “đạo sĩ Tàu thấy ma Việt thì chỉ có cách ôm đầu mà chạy, pháp sư Việt gặp cương thi thì cũng chỉ còn nước quăng gánh mà chuồn.” Tuy cách nói này cũng có phần hơi thổi phồng quá, nhưng không phải không có đạo lí của nó. Nói tóm lại thì, thuật phong thủy của Điền Quý đem ra đánh con ma Thái này cứ như lấy hỏa khắc thủy, không hiệu quả một tí tẹo nào cả.
“Ma nữ hình như cũng không biết phá giải trận của mình ra sao, âu cũng là cái may.”
Anh chàng vươn vai, ngáp một cái, rồi đánh mắt loạn lên trong rừng chuối, tìm kiếm xem trong ảo cảnh này có điểm nào để đột phá không. Cứ theo như kinh nghiệm của Điền Quý, các oán linh có mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa thì trong ảo ảnh cũng tồn tạo chấp niệm của nó. Có thể được che giấu rất kỹ, nhưng chắc chắn thứ con ma không buông bỏ nổi có tồn tại.
“Xét cho cùng, bản chất sức mạnh của một oán linh chẳng phải chính là cảm xúc hay sao?”
Điền Quý rung chân, ngồi đợi.
Gió không nổi lên, nhưng những tàu lá chuối bắt đầu cọ vào nhau, phát ra những tiếng xào xạc, dường như có một thứ gì đó đang băng qua khu rừng. Một thứ gì đó rất lớn, với những bước chân rung chuyển cả khu rừng.
Tiếng khóc thê lương cất lên, cùng với đó là tiếng gọi thảm thiết. Điền Quý chẳng biết miếng tiếng Thái nào, thành ra nửa chữ cắn đôi anh chàng cũng không hiểu. Thế nhưng, con người vốn là một loài kì lạ. Có đôi lúc, không cần hiểu ý nghĩa, cảm xúc của người nói cũng chạm đến được người khác.
Tiếng ma khóc nghe như xé vải, rất chói tai, nhưng Điền Quý lại thấy tim mình như thắt lại. Cái cảm giác đau đớn vì bị phản bội chân thật đến không thể tin nổi. Đối với hành giả mà nói, để cảm xúc của con ma ảnh hưởng đến gần như là cầm chắc cái chết. Thế nhưng lúc này Điền Quý lại thả mình, mặc kệ bản thân hòa tan vào chấp niệm của con ma.
Xa xa, một cái bóng đen to lớn, đầu cao vượt hẳn khỏi những ngọn chuối dáo dác bước đi. Mái tóc dài rủ xuống chạm vào tận những buồng chuối. Trên tay cô ta bồng một đứa trẻ ma, cả người chỉ có xương trắng hếu. Từ hốc mắt trống rỗng của thằng bé ma, từng giọt lệ máu rơi xuống đất.
Hai mẹ con ma đến trước một cái cây, cây bồ đề duy nhất ở rừng chuối này. Dưới gốc bồ đề, loáng thoáng thấy được một bóng người, có vẻ như là đàn ông, đang co cụm lại run lẩy bẩy. Anh này ôm chặt cái cây, không ngớt lên tiếng, nói những câu Điền Quý nghe không hiểu nổi.
Mẹ con ma như hóa rồ hóa dại, thằng bé khóc rống lên làm những cây chuối mọc chân người bỏ chạy. Bà mẹ ma thì vung bàn tay như cái quạt, đập vào cái cây bồ đề. Nhưng vừa chạm đến cành cây, lá cây là da ma, thịt ma đã bốc cháy xèo xèo. Mắt người vợ ma trào ra lệ máu, tiếng khóc thảm thương đã chuyển dần thành tiếng kêu đau đớn.
Thế nhưng, mặc kệ đau đớn, người mẹ ma vẫn cố đưa tay về phía bóng người đàn ông. Bàn tay bị cây bồ đề đốt cháy mòn vẹt đi quá nửa, những tảng thịt ma rơi xuống đất rồi tan thành khói, chỉ để lại một thứ mùi thối rữa.
Bàn tay mẹ ma đã biến mất hẳn, cái cây bồ đề thì vẫn trơ trơ ra đấy. Cô ta bắt đầu tỏ ra lúng túng, thỉnh thoảng lại nhìn vào đứa trẻ ma mình đang bế trên tay. Có lẽ cô ta muốn dùng tay còn lại với về người đàn ông dưới tán cây, nhưng lại kẹt cánh tay cụt không bế được đứa trẻ ma. Thằng bé ma chợt cười lên một tiếng, rồi nó vỡ tung thành muôn ngàn mẩu xương vụn.
Mất con, người mẹ ma càng trở nên điên cuồng. Bàn tay còn lại cùng quờ về phía cây bồ đề, những tưởng nhổ bật gốc cây lên. Chỉ tiếc là đây không phải là câu chuyện nơi hai mẹ con ma là nhân vật chính. Đứa trẻ đã tan biến, nhưng cây bồ đề vẫn cứ trơ trơ ra đấy, tán cây xòe ra che chắn cho bóng người đàn ông đứng dưới cội cây.
Người đàn ông – có lẽ là cha, là chồng của hai mẹ con ma – thấy mình an toàn, nên dần lấy được can đảm. Hắn đứng lên, ngực ưỡn thẳng, nói gì đó với bóng ma của người đàn bà. Hồn ma người phụ nữ càng nghe lại càng tỏ ra giận, tiếng gào thét đầy căm phẫn làm rung chuyển cả khu rừng chuối.
Điền Quý biết những gì mình đang chứng kiến chính là chấp niệm, là oán hận của linh hồn này, cũng chính là mấu chốt để thoát khỏi ảo ảnh. Thế nhưng, hiện giờ anh chàng còn chưa biết phải làm gì mới có thể khiến thế giới của con ma này sụp đổ. Hóa giải oán hận bằng cách giúp nó bắt cái bóng người đàn ông kia, hay đứng về phía người đàn ông, bắt con ma lại.
Điền Quý chống cằm, mắt nhìn về phía cái cây bồ đề cơ hồ không chớp mắt. Một lát sau, anh chàng mới vươn vai, từ từ đứng dậy khỏi cái ghế đang ngồi.
Điền Quý vừa nghĩ ra một cách có thể thử.
Điền Quý vừa định lên tiếng nhắc nhở, quay sang đã không thấy bóng dáng Phượng Ngân đâu cả.
“Không cần tìm nữa. Cô ta không ở đây đâu.”
Từ trong bếp, có một cô gái mặc tạp dề trắng, tay bưng một khay trà ra. Ngó lơ ánh mắt cảnh giác của Điền Quý, cô ta nhẹ nhàng bước đến bên bàn uống nước, đặt cái khay xuống, rồi ngồi vào vị trí chủ nhà. Xong đâu đấy, cô gái mới đưa tay ra, làm động tác “mời”:
“Mời ngồi. Trà nhé? Mấy hôm nay cảnh sát phong tỏa hết nơi này, không đi ra ngoài mua thêm được cái gì khác cả, thôi anh chịu khó.”
Điền Quý đặt lưng xuống ghế, chống khuỷu lên phần tay vịn. Anh chàng nheo mắt nhìn cô gái đang ngồi trước mặt, rồi nói:
“Thế mà lại biết điểm yếu của hành giả, con mèo này đúng là không đơn giản.”
“Vậy sao?”
Cô gái kia đưa chén trà lên môi, nhấp một ngụm, rồi tủm tỉm cười vẻ thích thú.
Điền Quý gõ ngón tay lên cái ghế gỗ, nói:
“Thân xác này của cô là người sống, có phải là của cô chủ nhà này hay không?”
Võ không mang theo ảnh vợ con bên mình, nên chỉ có thể dùng lời nói miêu tả. Thành thử, Điền Quý chỉ biết Huyền là một cô gái đại khái hơn ba mươi, ở đuôi mắt có nốt ruồi lệ, dáng hơn lùn mà thôi.
“Đúng vậy.”
Cô gái mặc bộ tạp dề thản nhiên thừa nhận, không có vẻ gì là khẩn trương trước câu hỏi của Điền Quý.
Anh chàng nheo mắt, mày hơi nhướn lên, không nói câu nào. Hồn ma đang ở trong người của vợ Võ đem đến cho Điền Quý một cảm giác rất quái lạ, không giống ma quỷ bình thường trong nước. Tuy lúc này nó đang tỏ ra dễ gần, nhưng oán khí của hồn ma này gần như đặc quánh lại, nồng nặc mùi máu tanh. Điều đó chứng tỏ con ma đang nhập vào Huyền không phải thứ thiện lành gì, lại càng không phải thứ nằm trong biên giới nước Việt.
“Thế sao? Cô định giúp con mèo tinh kia đến cùng?”
“Đành chịu vậy. Chính nó đã thả tôi ra khỏi bình, có ơn thì phải trả chứ?”
“Huyền” nói đến đoạn này, thì trượt tay một cái. Chén trà cô ta đang cầm rơi xuống bàn đánh “choang” một cái, mảnh sứ bắn ra tung tóe. Hồng trà chảy tràn ra, thấm vào tấm tạp dề trắng phau thành những vệt loang lổ.
Vết bẩn bắt đầu lan ra, màu sắc của cái tạp dề cũng bắt đầu thay đổi. Chẳng mất quá một giây, cả cái tạp dề đã biến thành màu dỏ lòm, sũng máu tươi. “Huyền” lừ lừ đứng dậy khỏi ghế, máu tong tỏng nhỏ xuống nền nhà.
Bốp một cái, cặp mắt của “Huyền” nổ tung, từ trong hốc mắt bò ra hai cô gái nhỏ bé bằng thịt, to chỉ như món đồ chơi. Nếu nhìn kỹ người bọn nó sẽ thấy cơ thịt, mạch máu vẫn còn đang co bóp, động đậy, run rẩy. Cứ từng nhịp, từng nhịp đều đều.
“Huyền” từ từ tiến lại gần chỗ Điền Quý dang ngồi.
Cô ta cứ bước một bước, thì gạch lát dưới chân lại thi nhau tan ra thành nước, cả căn phòng từ đấy sụp hẳn xuống thành một cái hồ đen thui. Cái ghế Điền Quý đang ngồi từ từ lún sâu, chìm xuống đáy hồ. Từ trên cao, “Huyền” nhìn chằm chằm vào anh chàng với một vẻ thích thú và háo hức.
“Phép ma này... chắc là từ bên Thái rồi. Cũng may mà vẫn còn Á Đông với nhau.”
Điền Quý chặc lưỡi, sau đó cong ngón tay búng “chóc” một cái. Nước ở bốn chân ghế bắt đầu xoay tròn, sau đó cả cái hồ cũng bị cuốn theo. Một dòng xoáy nước lấy cái ghế Điền Quý đang ngồi làm trung tâm hầu như thành hình trong nháy mắt. Giữa tiếng nước chảy ào ào, văng vẳng nghe được tiếng nguyền rủa gai người khi xa khi gần. Điền Quý nhún vai, coi như không nghe thấy một chữ nào cả. Anh chàng dán bùa lên thành ghế, rồi vắt chéo chân, chờ đợi xem con ma kia sẽ giở trò gì tiếp theo.
Cái ghế của Điền Quý từ từ được đưa lên mặt hồ nước, rồi trôi nổi như một con thuyền lá. Chẳng rõ từ đâu, đất đen lan đến từ chân trời, chẳng mấy chốc đã vùi lấp cái hồ nước bao la bát ngát. Điền Quý định thần nhìn lại thì thấy mình đã ở giữa một mảnh rừng chuối. Những cây chuối cao bằng cả tầng nhà xòe những phiến lá rộng, che rợp hết cả mặt trời mặt trăng trên đầu. Khu rừng chuối âm u bạt ngàn không biên giới, dường như ngày và đêm đều không còn tồn tại nữa.
Điền Quý khịt mũi, ngồi yên không nhúc nhích. Anh chàng đã phần nào đoán được thân phận của hồn ma đang gá vào người của Huyền, nhưng cách để mà thu phục nó thì Điền Quý còn chưa nghĩ ra.
Trong thế giới của hành giả, không có cái đạo thuật nào là hoàn hảo cả, chỉ có thuật nào phù hợp với ma nào nhất. Chính vì thế, mấy hành giả kinh nghiệm vẫn nhắc nhau rằng: “đạo sĩ Tàu thấy ma Việt thì chỉ có cách ôm đầu mà chạy, pháp sư Việt gặp cương thi thì cũng chỉ còn nước quăng gánh mà chuồn.” Tuy cách nói này cũng có phần hơi thổi phồng quá, nhưng không phải không có đạo lí của nó. Nói tóm lại thì, thuật phong thủy của Điền Quý đem ra đánh con ma Thái này cứ như lấy hỏa khắc thủy, không hiệu quả một tí tẹo nào cả.
“Ma nữ hình như cũng không biết phá giải trận của mình ra sao, âu cũng là cái may.”
Anh chàng vươn vai, ngáp một cái, rồi đánh mắt loạn lên trong rừng chuối, tìm kiếm xem trong ảo cảnh này có điểm nào để đột phá không. Cứ theo như kinh nghiệm của Điền Quý, các oán linh có mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa thì trong ảo ảnh cũng tồn tạo chấp niệm của nó. Có thể được che giấu rất kỹ, nhưng chắc chắn thứ con ma không buông bỏ nổi có tồn tại.
“Xét cho cùng, bản chất sức mạnh của một oán linh chẳng phải chính là cảm xúc hay sao?”
Điền Quý rung chân, ngồi đợi.
Gió không nổi lên, nhưng những tàu lá chuối bắt đầu cọ vào nhau, phát ra những tiếng xào xạc, dường như có một thứ gì đó đang băng qua khu rừng. Một thứ gì đó rất lớn, với những bước chân rung chuyển cả khu rừng.
Tiếng khóc thê lương cất lên, cùng với đó là tiếng gọi thảm thiết. Điền Quý chẳng biết miếng tiếng Thái nào, thành ra nửa chữ cắn đôi anh chàng cũng không hiểu. Thế nhưng, con người vốn là một loài kì lạ. Có đôi lúc, không cần hiểu ý nghĩa, cảm xúc của người nói cũng chạm đến được người khác.
Tiếng ma khóc nghe như xé vải, rất chói tai, nhưng Điền Quý lại thấy tim mình như thắt lại. Cái cảm giác đau đớn vì bị phản bội chân thật đến không thể tin nổi. Đối với hành giả mà nói, để cảm xúc của con ma ảnh hưởng đến gần như là cầm chắc cái chết. Thế nhưng lúc này Điền Quý lại thả mình, mặc kệ bản thân hòa tan vào chấp niệm của con ma.
Xa xa, một cái bóng đen to lớn, đầu cao vượt hẳn khỏi những ngọn chuối dáo dác bước đi. Mái tóc dài rủ xuống chạm vào tận những buồng chuối. Trên tay cô ta bồng một đứa trẻ ma, cả người chỉ có xương trắng hếu. Từ hốc mắt trống rỗng của thằng bé ma, từng giọt lệ máu rơi xuống đất.
Hai mẹ con ma đến trước một cái cây, cây bồ đề duy nhất ở rừng chuối này. Dưới gốc bồ đề, loáng thoáng thấy được một bóng người, có vẻ như là đàn ông, đang co cụm lại run lẩy bẩy. Anh này ôm chặt cái cây, không ngớt lên tiếng, nói những câu Điền Quý nghe không hiểu nổi.
Mẹ con ma như hóa rồ hóa dại, thằng bé khóc rống lên làm những cây chuối mọc chân người bỏ chạy. Bà mẹ ma thì vung bàn tay như cái quạt, đập vào cái cây bồ đề. Nhưng vừa chạm đến cành cây, lá cây là da ma, thịt ma đã bốc cháy xèo xèo. Mắt người vợ ma trào ra lệ máu, tiếng khóc thảm thương đã chuyển dần thành tiếng kêu đau đớn.
Thế nhưng, mặc kệ đau đớn, người mẹ ma vẫn cố đưa tay về phía bóng người đàn ông. Bàn tay bị cây bồ đề đốt cháy mòn vẹt đi quá nửa, những tảng thịt ma rơi xuống đất rồi tan thành khói, chỉ để lại một thứ mùi thối rữa.
Bàn tay mẹ ma đã biến mất hẳn, cái cây bồ đề thì vẫn trơ trơ ra đấy. Cô ta bắt đầu tỏ ra lúng túng, thỉnh thoảng lại nhìn vào đứa trẻ ma mình đang bế trên tay. Có lẽ cô ta muốn dùng tay còn lại với về người đàn ông dưới tán cây, nhưng lại kẹt cánh tay cụt không bế được đứa trẻ ma. Thằng bé ma chợt cười lên một tiếng, rồi nó vỡ tung thành muôn ngàn mẩu xương vụn.
Mất con, người mẹ ma càng trở nên điên cuồng. Bàn tay còn lại cùng quờ về phía cây bồ đề, những tưởng nhổ bật gốc cây lên. Chỉ tiếc là đây không phải là câu chuyện nơi hai mẹ con ma là nhân vật chính. Đứa trẻ đã tan biến, nhưng cây bồ đề vẫn cứ trơ trơ ra đấy, tán cây xòe ra che chắn cho bóng người đàn ông đứng dưới cội cây.
Người đàn ông – có lẽ là cha, là chồng của hai mẹ con ma – thấy mình an toàn, nên dần lấy được can đảm. Hắn đứng lên, ngực ưỡn thẳng, nói gì đó với bóng ma của người đàn bà. Hồn ma người phụ nữ càng nghe lại càng tỏ ra giận, tiếng gào thét đầy căm phẫn làm rung chuyển cả khu rừng chuối.
Điền Quý biết những gì mình đang chứng kiến chính là chấp niệm, là oán hận của linh hồn này, cũng chính là mấu chốt để thoát khỏi ảo ảnh. Thế nhưng, hiện giờ anh chàng còn chưa biết phải làm gì mới có thể khiến thế giới của con ma này sụp đổ. Hóa giải oán hận bằng cách giúp nó bắt cái bóng người đàn ông kia, hay đứng về phía người đàn ông, bắt con ma lại.
Điền Quý chống cằm, mắt nhìn về phía cái cây bồ đề cơ hồ không chớp mắt. Một lát sau, anh chàng mới vươn vai, từ từ đứng dậy khỏi cái ghế đang ngồi.
Điền Quý vừa nghĩ ra một cách có thể thử.
Bình luận truyện