Dật Nhiên Tùy Phong

Chương 81: Biến chuyển ngầm



Sau khi ăn xong, Tào Dật Nhiên cùng Lý Hân đi tiêu thực, sau đó đưa cô tới phòng khách ngồi cùng mấy người Triệu Sưởng xem TV, rồi mới vào phòng sách tìm Triệu Trăn.

Triệu Trăn thấy hắn vào, bảo hắn khóa trái cửa rồi ngồi xuống.

Tào Dật Nhiên ngồi xuống ghế, nhìn chân Triệu Trăn, hỏi, “Cậu, chân cậu đã tốt chưa?”

Triệu Trăn đi đường không cần gậy chống nữa, càng không cần xe lăn, chẳng qua đi rất chậm, dù vậy, đi vẫn rất ổn, nhìn không ra chân từng bị thương.

Triệu Trăn nói, “Con cũng biết quan tâm cậu đấy, chân gần khỏi hẳn rồi.”

Tào Dật Nhiên lên tiếng, “Nếu khỏi rồi, vậy sao cậu còn không về công ty làm việc?”

Triệu Trăn nhàn nhạt bưng tách Thiết Quan Âm lên uống, nói, “Sao con biết cậu không đi làm. Không phải mỗi ngày cậu đều bận sao.”

Tào Dật Nhiên bĩu môi, nói, “Sao con không biết, Trương Hoàn nói, cậu từ chức chủ tịch không làm nữa.”

Triệu Trăn cười, “Con vậy mà lại quan tâm tới vấn đề này đấy, còn hỏi Trương Hoàn. Nói đi, con có ý đồ gì?”

Tào Dật Nhiên lấy lòng cười hai tiếng, nói, “Cậu, cậu xem trước kia con chưa từng quan tâm chuyện công ty, nên muốn thử xem xem, chậm rãi học, học vài thứ, về sau có thể hỗ trợ mẹ con, cũng không đến mức cả đời chơi bời lêu lổng có phải không. Nhưng mà…., cậu cũng biết, mẹ con yêu cầu đối với công việc phi thường nghiêm khắc, con không dám làm việc dưới tay bà ấy. Dù sao, làm việc cũng cần tiến hàng tuần tự, vừa bắt đầu đã làm với cường độ cao, con khẳng định không chịu được…”

Tào Dật Nhiên chưa nói xong, Triệu Trăn đã phẩy tay cắt ngang, vừa uống trà vừa bình tĩnh nói, “Cho nên, con muốn đến chỗ cậu làm, cảm thấy cậu sẽ không quá nghiêm khắc với con, có thể tùy con muốn đi làm thì đi làm, muốn nhàn rỗi thì nhàn rỗi, muốn mang em gái thì mang em gái tới, muốn ngắm soái ca thì ngắm soái ca, có phải không?”

Tào Dật Nhiên nhíu mày, giải thích rõ, “Con không phải ý này. Cậu, cậu nghĩ con thế nào vậy. Con quả thật muốn tới chỗ cậu học việc, nhưng mà, con sao có thể không tuân nguyên tắc, con cam đoan, người khác làm thế nào, thì con làm thế đó.”

Triệu Trăn vươn tay bá vai hắn một phen, nói, “Chí tiến thủ này của con tự nhiên rất tốt. Bất quá, con muốn làm chức vụ nào? Cậu nói cho con biết, cậu chỉ có thể sắp xếp cho con làm chức vụ nhỏ, con biết mà, công việc muốn làm tốt, phải từ tầng chót nhất đi lên, như vậy mới có thể hiểu rõ chính xác cách công ty vận hành nhất, khi con đủ khả năng đứng trên vị trí bên trên, mới biết nên làm thế nào.”

Tào Dật Nhiên hiển nhiên không quá hiểu cái gọi là chức vụ “nhỏ” kia, bèn hỏi một câu, “Chức vụ nhỏ, rốt cuộc là nhỏ tới mức nào?”

Triệu Trăn nói, “Từ công việc dưới cùng nhất bắt đầu.”

Tào Dật Nhiên vừa nghe, mặt liền xìu xuống, nói, “Không thể vậy chứ, cậu, cậu không thể sắp xếp cho con công việc một người sao? Làm nhân viên, còn không phải tùy tiện đến đây cũng làm được. Ở chỗ mẹ cũng có thể, dù sao mẹ sẽ không thể theo quản con.”

Triệu Trăn quạt đầu hắn một cái, nói, “Thằng nhóc thối, con còn chướng mắt? Mới đầu Trương Hoàn cũng như vậy.”

Tào Dật Nhiên bĩu môi, “Làm sao chứ, ngay từ đầu không phải cậu ta đã là trợ lý giám đốc thị trường sao? Hơn nữa không đến hai tháng đã làm quản lý, còn điều đến làm phó quản lý bộ phận R&D. Cậu cố ý gạt con đi?”

Triệu Trăn lườm hắn, uy hiếp vừa tới, Tào Dật Nhiên liền ngậm miệng, Triệu Trăn nói, “Con biết rõ thật nhỉ, nhưng là, trước đó em ấy đã làm sales ở công ty khác nửa năm, hơn nữa thành tích không tồi. Em ấy có thể chịu khổ nhọc, cái gì cũng tình nguyện học, tình nguyện khiêm tốn nghe chỉ bảo, học nhanh, con cái gì cũng chưa làm, đã muốn làm quản lý, con nói rốt cuộc con muốn đến chỗ cậu học, hay là muốn cho cậu thêm phiền.”

Tào Dật Nhiên vẻ mặt khổ qua, “Cậu, cậu không thể tìm cho con vị trí con cảm thấy hứng thú sao? Nếu ngay từ đầu không hứng thú, vậy còn sau còn làm gì?”

Triệu Trăn muốn cho hắn một tát, nhưng nhịn xuống, uống trà hỏi, “Vậy rốt cuộc con muốn làm vị trí nào?”

Tào Dật Nhiên cũng châm một tách trà bưng trong tay, cười với Triệu Trăn, “Giống trợ lý chủ tịch, con cảm thấy sẽ không tệ.”

Một miệng trà của Triệu Trăn quả thực muốn phun ra, nghĩ thầm khó trách từ đầu nó đã hỏi mình vụ từ chức chủ tịch không đi làm, thì ra là thế.

Triệu Trăn đanh mặt, nói, “Con cảm thấy con có thể đảm đương nổi sao? Con cho rằng trợ lý giống thư kí, có ngoại hình đẹp đưa vài văn kiện rót vài chén nước là được? Ít nhất con phải hiểu biết được công việc của công ty đã. Đừng có vội tới quấy rối cậu.”

Tào Dật Nhiên bị ông nói cho mất hứng, “Sao lại không được, con vốn là đi học tập, nếu ban đầu cái gì cũng biết, thì còn học cái gì.”

Giọng Triệu Trăn nhàn nhạt bay ra, “Đúng vậy, nếu con vốn đã biết rồi, con có thể đi thay thế mẹ con, cho mẹ con nghỉ ngơi đi, có phải không?”

Tào Dật Nhiên biết ông đang châm chọc mình, tuy muốn tức giận với ông, nhưng vẫn nhịn xuống, thấy trà trong tách Triệu Trăn đã uống xông, bèn lấy lòng rót đầy cho ông, nói, “Cậu chỉ cần sắp xếp nhiều thêm một vị trí trợ lý cho con thôi, có thể làm sao chứ, con cũng không phải chiếm vị trí của người khác. Hơn nữa, con có thể không cần tiền lương, con làm không công, còn không được sao?”

Triệu Trăn bị Tào Dật Nhiên quấn lấy không thôi, thấy Tào Dật Nhiên cầu qua cầu lại quả thật rất có bộ dạng cầu tiến, là thật tâm muốn làm việc, liền chép miệng, nói, “Được rồi. Có thể.”

Tào Dật Nhiên vội vàng cảm ơn, Triệu Trăn lại đè vai hắn bảo hắn đừng cao hứng quá sớm, nói, “Chủ tịch hiện tại công ty cậu, là từ công ty khác tới, hắn luôn rất nghiêm khắc, ngay cả Trương Hoàn cũng bị ăn mắng, con đến, tốt nhất làm cho tốt, nếu không, đến lúc đó con chịu không nổi muốn từ chức, cậu cũng không cho con chạy, phải làm đủ thời gian.”

Tào Dật Nhiên cảm thấy mình có thể, tin tưởng tràn đầy mà đồng ý.

Sau đó Triệu Trăn lại giảm một đống lớn về sau phải học cái gì cho hắn, Tào Dật Nhiên cũng thật sự lắng nghe, còn nhớ kỹ trong lòng, Triệu Trăn nhìn hắn như vậy, cảm thấy hẳn là hắn thật sự muốn cải tà quy chính, trong lòng cũng vui vẻ.

Nói việc này, Triệu Trăn liền hỏi tới chuyện khác, vừa hỏi đã khiến Tào Dật Nhiên cứng người.

“Chuyện nhà họ Lý lần này, có phải có phần của con không?”

Thời gian Tào Dật Nhiên cứng người quá ngắn, hơn nữa hắn còn đang cúi đầu thả tách trà lên bàn, Triệu Trăn không chú ý tới chút biến hóa trên mặt hắn, Tào Dật Nhiên không muốn thừa nhận, liền đánh Thái Cực nói, “Chuyện nhà họ Lý, cậu đang nói tới tập đoàn Sùng Sinh? Bọn họ trốn thuế đâu liên quan gì tới con, nếu đã dám làm, vậy xứng đáng gặp chuyện không may. Sao cậu lại hỏi đến con?”

Triệu Trăn nghi ngờ hắn, thật sự có lý do để nghi ngờ, bất quá, Tào Dật Nhiên không thừa nhận cũng không sao, ông tiếp tục nói, “Lý Hân kia, con nghĩ phải làm sao? Trong nhà con bé hiện tại không người làm chủ, con sẽ không khi dễ con bé chứ?”

Đầu ngón tay Tào Dật Nhiên vuốt ve miệng tách, hiển nhiên cũng đang chần chờ, Triệu Trăn từ sự chần chờ đó đã hiểu được Tào Dật Nhiên đối với cô bé kia cũng không phải hoàn toàn không có cảm tình.

Tào Dật Nhiên trầm mặc một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Triệu Trăn, nói, “Con không có ý muốn khi dễ cô ấy. Bất quá, con thật sự sẽ không cưới, hơn nữa, hiện tại cho dù con muốn cưới, hẳn là mẹ cũng sẽ không cho.”

Triệu Trăn vỗ vai hắn hai cái, nói, “Vậy chuyện con và Bạch Thụ thì sao?”

Tào Dật Nhiên thích nói chuyện với Triệu Trăn, tuy phần lớn thời gian Triệu Trăn sẽ tức giận hoặc là đâm vào chỗ đau hoặc là mắng hắn, nhưng mà, ông có thể hiểu được hắn, hơn nữa tình nguyện từ góc độ của hắn quan tâm chuyện của hắn, hơn nữa rất nhiều chuyện không thể nói với cha mẹ đều có thể kể với ông.

Tào Dật Nhiên nghĩ nghĩ, vẻ mặt rất trang trọng, mang theo ý cười khẽ, nói, “Con và Bạch Thụ rất tốt. Gần đây y luôn tăng ca, đã vài ngày bọn con không gặp, lần trước gặp nhau, cũng chỉ là con đi đưa bữa khuya cho y. Làm cảnh sát hình sự thật vất vả, y tình nguyện từ chức vì con, về sau, hắn càng có nhiều thời gian ở cùng con. Có lẽ, về sau tụi con sẽ ra ngoài đi chu du thế giới, chỉ là, lúc này bọn con còn chưa xác định. Hiện tại rất nhiều nơi đều có thể kết hôn đồng tính, bọn con tùy tiện chạy đi đâu kết hôn cũng được. Dù sao con cùng với y, cha mẹ con không muốn, con cũng không có biện pháp.”

Triệu Trăn khẽ mỉm cười, nói, “Chuyện con với y thì quy hoạch thật hay, con không muốn cô bé Lý Hân này, cũng nên nghĩ tới đứa nhỏ trong bụng người ta chứ. Con và Bạch Thụ lại không có khả năng có con, cô bé này sinh đứa nhỏ, nói không chừng chính là đứa con duy nhất của con, con nên quan tâm nhiều một chút. Con là người sắp làm ba, phải ra dáng người lớn, làm việc phải kiên định một chút. Con tìm cậu nói muốn học làm việc, cậu rất vui, nhưng hy vọng con đừng bỏ nửa đường, vạn sự khởi đầu nan, chờ về sau hết thảy con đã quen rồi, con sẽ cảm thấy rất tốt. Con xem Chu Diên, không phải nó cũng làm rất tốt sao, cũng không thấy nó mất hứng. Nếu con không thể để cha mẹ vừa lòng trong chuyện hôn nhân, ít nhất phải làm chút việc để họ vừa lòng, như vậy mới không cô phụ ân dưỡng dục của bọn họ.”

Tào Dật Nhiên rất thành khẩn gật đầu, nói mình hiểu được. Trước đây, rất nhiều lần hắn muốn Lý Hân và đứa nhỏ trong bụng cô cút đi, cảm thấy bọn họ ngăn trở hạnh phúc của mình và Bạch Thụ, nhưng mà, đến bây giờ, hắn đã hiểu được, đẩy trách nhiệm lên người người khác, đó chỉ làm biểu hiện vô trách nhiệm của hắn, hắn không thể làm như vậy. Người tự tin và dũng cảm chân chính, là người có thể nhìn thẳng và thừa nhận sai lầm của chính mình, hơn nữa không nghĩ trốn tránh, mà là sửa chữa và đền bù.

Những thứ này từ khi nào thì nghĩ thông? Dường như là từ ngày đó khi Bạch Thụ biết Lý Hân mang đứa con của hắn, hắn bắt đầu suy nghĩ, bởi vì Bạch Thụ nói — bất luận y có trách hắn hay là không trách hắn, chính hắn đều không thể thừa nhận kết quả từ chỗ y.

Từ đó Tào Dật Nhiên dần suy nghĩ, chính mình là người rất cố tình gây sự, cảm thấy thế giới này cái gì cũng nên phát triển theo hướng hắn nhận định, mà thực tế vô luận có phải hay không đều vậy, trong quá trình này hắn đều làm người ta bị thương, người khác bị thương, trước kia hắn sẽ không để ý, nhưng mà, Bạch Thụ bị thương, hơn nữa còn là vết thương nhìn không thấy, hắn không thể không suy nghĩ, bản thân có rất nhiều điều không đúng.

Không chỉ là chuyện giữa hắn và Bạch Thụ, về sau Lý gia gặp chuyện không may, Lý Hân từ đó rầu rĩ không vui, giống như trưởng thành trong nháy mắt, cũng khiến hắn xúc động rất lớn.

Một cô bé như Lý Hân có thể đeo trên lưng cái gì, cho dù là hắn còn đeo không nổi, còn một mực trốn tránh, hắn cảm thấy mình không nên như vậy, cho nên, hắn muốn thay đổi.

Tuy rằng nghĩ đứa nhỏ trong bụng Lý Hân về sau sẽ là con hắn, hắn vẫn không thể thản nhiên thừa nhận như cũ, nhưng, chung quy đã có thể nhìn thẳng vào vấn đề, hơn nữa còn nghĩ, hắn hy vọng đứa nhỏ này có thể mạnh khỏe sinh ra, chứ không còn trốn tránh trách nhiệm này nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện