Dật Ninh
Chương 2
Ngày đó đối với Dật Ninh mà nói chính là ác mộng, cậu vĩnh viễn không muốn nhớ lại, mỗi lúc nhớ đến thời khắc đó; dù muốn vĩnh viễn quên đi, nhưng trong đầu lại càng thấy rõ ràng hơn; muốn coi đó là giả tạo, nhưng dù là giả tạo, cậu cũng vẫn sợ hãi kinh hoàng.
Cậu biết mình chỉ là một kẻ nhát gan, là một người thực vô dụng vô năng, nhưng lại không có biện pháp thay đổi.
Cha Dật Ninh chỉ là một viên chức nhỏ trong nhà nước, mẹ là công nhân xưởng thêu, điều kiện trong nhà eo hẹp, từ nhỏ cha mẹ luôn bận rộn, luôn chỉ có mình cậu ở lại trông nhà, vì thế Dật Ninh cùng người nhà không được thân mật cho lắm.
Lúc còn rất nhỏ, bộ dáng cậu xinh xắn giống nữ hài tử, khiến tất cả mọi người đều hoan nghênh , nhóm bạn cũng giành nhau chơi đùa cùng cậu, cậu cũng từng có rất nhiều bạn bè, Chỉ là sau này, khi chuyển nhà, chuyển tới trường học mới, hàng xóm xung quanh cũng thay đổi, hơn nữa qua vài năm, bộ dạng cậu vẫn như cũ, khuôn mặt giống như con gái, lại ít giao tiếp, mỗi lúc nói chuyện thanh âm vừa thanh lại vừa nhỏ, mới trước đây còn là ưu điểm, nhưng lúc lớn lên lại trở thành khuyết điểm, bắt đầu có vài người bài xích cùng chỉ trích, Dật Ninh cũng không phải người có thể chủ động kết bạn cùng người khác, bởi vì bị mọi người xa lánh, nên càng ít nói hơn, tính tình càng ngày cô độc hơn.
Đến khi lớn hơn chút nữa, những nam sinh đều vào thời kỳ trưởng thành, trong khối các nam sinh khác đều vỡ giọng, thanh âm trở nên thô hơn, trầm thấp, mà cậu cũng biến thanh, không biết có phải tại thói quen nói chuyện nhẹ nhàng, mà thanh âm so với lúc nhỏ càng giống bạn nữ, không cách nào thay đổi, vì vậy, trong khối các nam sinh đều cười nhạo, còn thích trêu chọc cậu. Đùa giỡn bắt cậu nói, rồi lại chê cười giọng nói của cậu, tất cả mọi người đều xem Dật Ninh là đối tượng tiêu khiển.
Đầu tháng ba vào lúc tan giờ tự học, cậu còn bị các nam sinh lớp khác chặn trong nhà vệ sinh gây chuyện, may mà thân thể cậu linh hoạt nên trốn được, Dật Ninh vừa kinh vừa sợ. Về đến nhà, muốn tìm cha mẹ để nói hết, chính là phụ thân thì đi uống rượu, còn mẫu thân thì trực đêm không về, cậu chỉ có thể cô độc trong căn phòng tối trống rỗng, muốn khóc cũng khóc không nổi.
Từ nhỏ đến nay Dật Ninh chưa từng được cha mẹ quan tâm nhiều lắm, lần này gặp chuyện lớn như vậy, cậu thậm chí chỉ có thể chôn dấu trong lòng, về sau cậu càng trở lên trầm mặc, dù ở nhà cũng không thích nói chuyện.
Sau này, lại bị nam sinh khác xô xuống cầu thang làm Dật Ninh bị ám ánh, cũng may thầy giáo đem hai nam sinh đó đi giáo huấn, sau đó, cậu về nhà nói với cha mẹ chuyện chuyển trường, cha mẹ hỏi cậu nguyên nhân, tuy lúc đó còn khờ dại, nhưng Dật Ninh vẫn biết nguyên nhân thực sự trong lòng cậu, cho dù là nói với cha mẹ cũng rất khó mở lời, vì thế ấp úng nói không ra nguyên cớ, cha mẹ cậu đương nhiên không đồng ý, hơn nữa còn giáo huấn cậu một trận, bắt đầu nói về cải cách các xí nghiệp quốc doanh, công tác của cha mẹ đang gặp khó khăn, nên cậu không cần vô cớ gây thêm phiền toái……..
Trải qua chuyện này, Dật Ninh càng không nguyện ý cởi mở tâm tình mình với bất cứ ai, ở nhà vẫn luôn ít nói, may mắn, công tác của cha mẹ cậu vẫn ổn định, chính là cha mẹ nói với cậu một chuyện khác, phụ thân có quan hệ bên ngoài, cha mẹ có thể phải ly hôn.
Vào lúc Dật Ninh nghỉ hè, cha mẹ liền chính thức ly hôn, lúc hỏi ý kiến Dật Ninh, Dật Ninh nguyện ý theo ai, Dật Ninh nói ai cũng được, nên sau đó cậu theo cha, nhưng sau khi cha mẹ ly hôn sẽ lại tái hôn, vì vậy Dật Ninh được sắp xếp ở cùng bà nội.
Bà nội là người rất bảo thủ, bình thường phụ nữ chỉ cần ăn mặc mát mẻ một chút, là bà nhắc nhở hết nửa ngày, huống chi Dật Ninh là đứa nhỏ do cha mẹ ly hôn mà miễn cưỡng nhét cho bà, đương nhiên bà không thích. May mắn Dật Ninh luôn yên lặng làm cho người có cảm giác không tồn tại, huống chi cậu cũng rất chịu khó làm việc nhà, cho nên bà nội đối với cậu cũng không quá xoi mói hà khắc.
Dật Ninh trải qua ba năm trung học. Thành tích khoảng trên nửa lớp,với thành tích ở trường trung học nổi danh này thật ra có thể đỗ một trường đại học khá tốt.
Trường học dựa theo thành tích để phân lớp, Dật Ninh cùng bạn học đều thực cố gắng, mọi người học tập thật gian khổ, thời gian đều dành cho việc học, vì vậy mối quan hệ bạn bè tất nhiên nhạt nhẽo, cho dù quan hệ hảo, cũng chính là một nhóm nhỏ, loanh quanh luẩn quẩn chỉ vài người có liên quan, không cần phải nói, Dật Ninh ngoại trừ một nhóm nhỏ đó ra, cậu vẫn luôn một mình cô độc.
Có lẽ là thói quen thích an tĩnh, cùng thói quen làm việc chậm chạp, cho nên cậu cho người ta có cảm giác không nóng không lạnh, bất quá, vô tình lại lộ ra vẻ tao nhã cùng không mang danh lợi, động tác mang theo sự tinh tế tỉ mỉ của nữ nhân, vốn là nên được khen ngợi, nhưng cậu là nam sinh làm như vậy, liền bị người khác chỉ trích lên án.
Cậu ở trường học cũng không bị bắt nạt giống như hồi sơ trung nữa, chính là trường học phân chia theo trình độ trúng tuyển, nhưng cũng có không ít kẻ thành tích kém cỏi đút rất nhiều tiền để vào trường học, trong đó còn có nhiều kẻ tích cách rất tồi tệ.
Dật Ninh không hiểu bọn họ vì cái gì mà thích bắt nạt mình như vậy, hay là bởi vì bản thân mình giống như họ nói là ẻo lả sao. Cậu nghĩ mãi cũng không hiểu, rõ ràng đều là người, chỉ là thanh âm có chút vấn đề, sẽ phải chịu kỳ thị ? Sau đó, cậu cảm thấy những người đó chính là quá nhàn rỗi, cho nên mới lấy việc trêu chọc mình làm thú vui mà thôi.
Trước kia mỗi lúc bị người khi dễ, cậu đều kêu to, đều chống cự, đôi khi còn bị bọn họ chọc cho khóc, nhưng sau này, mặc kệ chúng trêu chọc thế nào, Dật Ninh cũng không kêu lên một tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn họ, sau đó bọn họ có lẽ không còn thấy thú vị nữa, nên cũng không còn đi tìm cậu gây chuyện.
Mặc dù thường xuyên bị khi dễ, nhưng Dật Ninh vẫn đơn thuần mà nghiêm túc, khi đó bị người chửi rủa vài câu, hoặc bị sờ một chút xem có phải nữ hay không, cậu thấy đó là chuyện vũ nhục người nhất, về sau, đến lúc cậu hiểu biết hơn, mới hiểu được, chuyện lúc đó cũng không có gì to tát.
Dật Ninh vẫn thường xuyên soi gương, cậu thừa nhận bộ dạng mình quả thực thiếu nam tính, nhưng ngoại trừ điều đó cậu cũng không cảm thấy mình có gì khác với các nam sinh trong lớp.
Bọn họ nói thanh âm của cậu rất đàn bà, Dật Ninh cũng muốn sửa, chính là, thanh âm đã hình thành, dù muốn sửa cũng sửa không nổi, cậu cũng hết cách, chỉ có thể hạn chế giao tiếp mà thôi.
Người khác nói hành động của cậu có vấn đề, chính là cậu đi kiểm tra, rốt cục cũng không tìm ra cái gì có vấn đề, cho nên cũng không biết phải sửa thế nào.
Dật Ninh chỉ có thể để mặc những lời châm chọc nhục mạ của người khác, chỉ hy vọng thời gian trôi mau một chút, chính mình có thể thoát đi.
Vào thời điểm học đại học, cậu cảm thấy thoải mái hơn nhiều lắm.
Các sinh viên cùng trường đều là tuyển từ cao đẳng lên, phần lớn đều có tố chất cao, hơn nữa cũng không phải những kẻ vô vị nhàm chán, bởi vì một người nói chuyện có chút nữ tính, dù không quen nhìn, cũng chỉ để ở trong lòng, mọi người cũng tôn trọng người khác, có thể thông cảm người khác, dễ dàng khoan nhượng người khác so với mình có chút khác biệt.
Trừ điều này ra, Dật Ninh cảm thấy chính mình cũng không có gì bị đặc biệt bài xích, hơn nữa còn có một nguyên nhân khác. Ở cùng khoa với hắn, còn có một nam sinh viên càng ẻo lả, hơn nữa còn công khai có bạn trai, tính cách cũng tốt lắm, cùng với nữ sinh viên trong khoa quan hệ rất tốt, hắn đã dời đi mọi sự chú ý của người khác đối với Dật Ninh.
Dật Ninh yên bình mà học xong bốn năm đại học.
Bà nội ở năm hai đại học của cậu thì qua đời, cậu xin về chịu tang bà, nhưng lúc về chỉ còn thấy một lọ cốt tro của bà được hạ táng, từ nay về sau, chỗ của bà nội cậu cũng không thể về được nữa.
Hàng năm nghỉ hè, nơi Dật Ninh ở lâu nhất chính là nhà mẹ cậu, bởi vì cha đã có con gái riêng, nơi đó cũng không hoan nghênh cậu. Mẹ tuy rằng cũng tái hôn, cha dượng cũng có con gái riêng, nhưng mẹ hắn cũng không có sinh tiếp, cho nên so ra cậu ở nơi này tương đối thích hợp, mẹ cậu có lẽ cảm thấy lúc nhỏ thiếu quan tâm tới cậu, nên lúc lớn tuổi có chút hối hận, lúc này đối với Dật Ninh so với dĩ vãng còn để tâm hơn rất nhiều.
Dật Ninh cũng biết mình là người đồng tính, nhưng cậu cũng không có quá thích nam nhân, cũng chưa từng có bạn trai. Có lẽ do trước kia cậu từng bị kỳ thị cùng ức hiếp, hơn nữa có một phần vì bên cạnh cậu chưa từng xuất hiện một người làm cậu yêu mến.
Dật Ninh từng nghĩ, mình chắc phải cô độc suốt một đời, đồng thời coi điều này là điều kiện đầu tiên trong việc xây dựng cuộc sống của cậu sau này.
Ở trong kế hoạch của Dật Ninh, vẫn chỉ là mình cậu, cậu chưa từng nghĩ sẽ có một người đến làm xáo trộn nó.
Người sinh ra cơn ác mộng xuất hiện ở nơi làm việc của cậu hơn nửa năm sau.
Lúc Dật Ninh vào đại học vẫn luôn luôn cố gắng học tập, tiếng anh rất tốt, cậu tìm được một công việc khá tốt tại một xí nghiệp lớn, mặc dù công tác cực khổ, mặc dù luôn trầm lặng, nhưng một khi đã làm, thành tích không hẳn vượt trội, nhưng tuyệt đối không kém. Dật Ninh nghĩ cậu sẽ vượt qua kỳ thực tập, được giữ lại, sau đó tiếp tục công tác tại công ty, ở nơi này làm việc lâu dài.
Sự tình là trong một lần cấp trên đi kiểm tra công tác.
Nói là cấp trên, kỳ thực là công tử tập đoàn nào đó, không biết đến công ty làm gì, nhưng toàn bộ các trưởng ban, phòng đều chuẩn bị chu đáo, thái độ cung kính trang nghiêm.
Dật Ninh từ toilet đi ra, vô tình đụng phải hắn, Dật Ninh lúc đó cũng không biết hắn chính là vị công tử trong truyền thuyết kia, lúc bị ánh mắt hắn soi tới chỉ cảm thấy lưng rét lạnh một chút, sau đó luôn cảm thấy thấp thỏm không yên.
Dật Ninh tâm thần bất định, cảm giác có gì đó không tốt sẽ xẩy ra, nhưng không lường được sự tình tới quá nhanh.
Buổi chiều trưởng bộ phận cùng các vị có chức vụ đi dự tiệc, ngoài ra còn có vài mỹ nhân có tiếng tửu lượng tốt ở công ty cũng tham gia, nhưng không nghĩ tới lần này trưởng ban cư nhiên lại gọi cậu tới tham dự, hơn nữa nhìn thấy ánh mắt hắn, Dật Ninh cảm thấy trong ánh mắt đó có chút cảm giác quái dị nói không nên lời.
Dật Ninh lấy lý do có chuyện quan trọng nên từ chối, nhưng trưởng ban nói làm cho cậu phải gác mọi việc sang một bên, bữa tiệc này nhất định phải đi, sau đó nói lần này đi có rất nhiều việc tốt, cậu phải quý trọng cơ hội, vị trưởng ban luôn luôn nghiêm túc cuối cùng cư nhiên còn cười hì hì chụp bả vai cậu nói sau này cậu có tiền đồ thì chớ quên hắn..linh tinh.
Dật Ninh tửu lượng cũng không tốt, cũng không thích dự tiệc. Nhưng không có cách nào từ chối, chỉ có thể đi.
Cậu biết mình chỉ là một kẻ nhát gan, là một người thực vô dụng vô năng, nhưng lại không có biện pháp thay đổi.
Cha Dật Ninh chỉ là một viên chức nhỏ trong nhà nước, mẹ là công nhân xưởng thêu, điều kiện trong nhà eo hẹp, từ nhỏ cha mẹ luôn bận rộn, luôn chỉ có mình cậu ở lại trông nhà, vì thế Dật Ninh cùng người nhà không được thân mật cho lắm.
Lúc còn rất nhỏ, bộ dáng cậu xinh xắn giống nữ hài tử, khiến tất cả mọi người đều hoan nghênh , nhóm bạn cũng giành nhau chơi đùa cùng cậu, cậu cũng từng có rất nhiều bạn bè, Chỉ là sau này, khi chuyển nhà, chuyển tới trường học mới, hàng xóm xung quanh cũng thay đổi, hơn nữa qua vài năm, bộ dạng cậu vẫn như cũ, khuôn mặt giống như con gái, lại ít giao tiếp, mỗi lúc nói chuyện thanh âm vừa thanh lại vừa nhỏ, mới trước đây còn là ưu điểm, nhưng lúc lớn lên lại trở thành khuyết điểm, bắt đầu có vài người bài xích cùng chỉ trích, Dật Ninh cũng không phải người có thể chủ động kết bạn cùng người khác, bởi vì bị mọi người xa lánh, nên càng ít nói hơn, tính tình càng ngày cô độc hơn.
Đến khi lớn hơn chút nữa, những nam sinh đều vào thời kỳ trưởng thành, trong khối các nam sinh khác đều vỡ giọng, thanh âm trở nên thô hơn, trầm thấp, mà cậu cũng biến thanh, không biết có phải tại thói quen nói chuyện nhẹ nhàng, mà thanh âm so với lúc nhỏ càng giống bạn nữ, không cách nào thay đổi, vì vậy, trong khối các nam sinh đều cười nhạo, còn thích trêu chọc cậu. Đùa giỡn bắt cậu nói, rồi lại chê cười giọng nói của cậu, tất cả mọi người đều xem Dật Ninh là đối tượng tiêu khiển.
Đầu tháng ba vào lúc tan giờ tự học, cậu còn bị các nam sinh lớp khác chặn trong nhà vệ sinh gây chuyện, may mà thân thể cậu linh hoạt nên trốn được, Dật Ninh vừa kinh vừa sợ. Về đến nhà, muốn tìm cha mẹ để nói hết, chính là phụ thân thì đi uống rượu, còn mẫu thân thì trực đêm không về, cậu chỉ có thể cô độc trong căn phòng tối trống rỗng, muốn khóc cũng khóc không nổi.
Từ nhỏ đến nay Dật Ninh chưa từng được cha mẹ quan tâm nhiều lắm, lần này gặp chuyện lớn như vậy, cậu thậm chí chỉ có thể chôn dấu trong lòng, về sau cậu càng trở lên trầm mặc, dù ở nhà cũng không thích nói chuyện.
Sau này, lại bị nam sinh khác xô xuống cầu thang làm Dật Ninh bị ám ánh, cũng may thầy giáo đem hai nam sinh đó đi giáo huấn, sau đó, cậu về nhà nói với cha mẹ chuyện chuyển trường, cha mẹ hỏi cậu nguyên nhân, tuy lúc đó còn khờ dại, nhưng Dật Ninh vẫn biết nguyên nhân thực sự trong lòng cậu, cho dù là nói với cha mẹ cũng rất khó mở lời, vì thế ấp úng nói không ra nguyên cớ, cha mẹ cậu đương nhiên không đồng ý, hơn nữa còn giáo huấn cậu một trận, bắt đầu nói về cải cách các xí nghiệp quốc doanh, công tác của cha mẹ đang gặp khó khăn, nên cậu không cần vô cớ gây thêm phiền toái……..
Trải qua chuyện này, Dật Ninh càng không nguyện ý cởi mở tâm tình mình với bất cứ ai, ở nhà vẫn luôn ít nói, may mắn, công tác của cha mẹ cậu vẫn ổn định, chính là cha mẹ nói với cậu một chuyện khác, phụ thân có quan hệ bên ngoài, cha mẹ có thể phải ly hôn.
Vào lúc Dật Ninh nghỉ hè, cha mẹ liền chính thức ly hôn, lúc hỏi ý kiến Dật Ninh, Dật Ninh nguyện ý theo ai, Dật Ninh nói ai cũng được, nên sau đó cậu theo cha, nhưng sau khi cha mẹ ly hôn sẽ lại tái hôn, vì vậy Dật Ninh được sắp xếp ở cùng bà nội.
Bà nội là người rất bảo thủ, bình thường phụ nữ chỉ cần ăn mặc mát mẻ một chút, là bà nhắc nhở hết nửa ngày, huống chi Dật Ninh là đứa nhỏ do cha mẹ ly hôn mà miễn cưỡng nhét cho bà, đương nhiên bà không thích. May mắn Dật Ninh luôn yên lặng làm cho người có cảm giác không tồn tại, huống chi cậu cũng rất chịu khó làm việc nhà, cho nên bà nội đối với cậu cũng không quá xoi mói hà khắc.
Dật Ninh trải qua ba năm trung học. Thành tích khoảng trên nửa lớp,với thành tích ở trường trung học nổi danh này thật ra có thể đỗ một trường đại học khá tốt.
Trường học dựa theo thành tích để phân lớp, Dật Ninh cùng bạn học đều thực cố gắng, mọi người học tập thật gian khổ, thời gian đều dành cho việc học, vì vậy mối quan hệ bạn bè tất nhiên nhạt nhẽo, cho dù quan hệ hảo, cũng chính là một nhóm nhỏ, loanh quanh luẩn quẩn chỉ vài người có liên quan, không cần phải nói, Dật Ninh ngoại trừ một nhóm nhỏ đó ra, cậu vẫn luôn một mình cô độc.
Có lẽ là thói quen thích an tĩnh, cùng thói quen làm việc chậm chạp, cho nên cậu cho người ta có cảm giác không nóng không lạnh, bất quá, vô tình lại lộ ra vẻ tao nhã cùng không mang danh lợi, động tác mang theo sự tinh tế tỉ mỉ của nữ nhân, vốn là nên được khen ngợi, nhưng cậu là nam sinh làm như vậy, liền bị người khác chỉ trích lên án.
Cậu ở trường học cũng không bị bắt nạt giống như hồi sơ trung nữa, chính là trường học phân chia theo trình độ trúng tuyển, nhưng cũng có không ít kẻ thành tích kém cỏi đút rất nhiều tiền để vào trường học, trong đó còn có nhiều kẻ tích cách rất tồi tệ.
Dật Ninh không hiểu bọn họ vì cái gì mà thích bắt nạt mình như vậy, hay là bởi vì bản thân mình giống như họ nói là ẻo lả sao. Cậu nghĩ mãi cũng không hiểu, rõ ràng đều là người, chỉ là thanh âm có chút vấn đề, sẽ phải chịu kỳ thị ? Sau đó, cậu cảm thấy những người đó chính là quá nhàn rỗi, cho nên mới lấy việc trêu chọc mình làm thú vui mà thôi.
Trước kia mỗi lúc bị người khi dễ, cậu đều kêu to, đều chống cự, đôi khi còn bị bọn họ chọc cho khóc, nhưng sau này, mặc kệ chúng trêu chọc thế nào, Dật Ninh cũng không kêu lên một tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn họ, sau đó bọn họ có lẽ không còn thấy thú vị nữa, nên cũng không còn đi tìm cậu gây chuyện.
Mặc dù thường xuyên bị khi dễ, nhưng Dật Ninh vẫn đơn thuần mà nghiêm túc, khi đó bị người chửi rủa vài câu, hoặc bị sờ một chút xem có phải nữ hay không, cậu thấy đó là chuyện vũ nhục người nhất, về sau, đến lúc cậu hiểu biết hơn, mới hiểu được, chuyện lúc đó cũng không có gì to tát.
Dật Ninh vẫn thường xuyên soi gương, cậu thừa nhận bộ dạng mình quả thực thiếu nam tính, nhưng ngoại trừ điều đó cậu cũng không cảm thấy mình có gì khác với các nam sinh trong lớp.
Bọn họ nói thanh âm của cậu rất đàn bà, Dật Ninh cũng muốn sửa, chính là, thanh âm đã hình thành, dù muốn sửa cũng sửa không nổi, cậu cũng hết cách, chỉ có thể hạn chế giao tiếp mà thôi.
Người khác nói hành động của cậu có vấn đề, chính là cậu đi kiểm tra, rốt cục cũng không tìm ra cái gì có vấn đề, cho nên cũng không biết phải sửa thế nào.
Dật Ninh chỉ có thể để mặc những lời châm chọc nhục mạ của người khác, chỉ hy vọng thời gian trôi mau một chút, chính mình có thể thoát đi.
Vào thời điểm học đại học, cậu cảm thấy thoải mái hơn nhiều lắm.
Các sinh viên cùng trường đều là tuyển từ cao đẳng lên, phần lớn đều có tố chất cao, hơn nữa cũng không phải những kẻ vô vị nhàm chán, bởi vì một người nói chuyện có chút nữ tính, dù không quen nhìn, cũng chỉ để ở trong lòng, mọi người cũng tôn trọng người khác, có thể thông cảm người khác, dễ dàng khoan nhượng người khác so với mình có chút khác biệt.
Trừ điều này ra, Dật Ninh cảm thấy chính mình cũng không có gì bị đặc biệt bài xích, hơn nữa còn có một nguyên nhân khác. Ở cùng khoa với hắn, còn có một nam sinh viên càng ẻo lả, hơn nữa còn công khai có bạn trai, tính cách cũng tốt lắm, cùng với nữ sinh viên trong khoa quan hệ rất tốt, hắn đã dời đi mọi sự chú ý của người khác đối với Dật Ninh.
Dật Ninh yên bình mà học xong bốn năm đại học.
Bà nội ở năm hai đại học của cậu thì qua đời, cậu xin về chịu tang bà, nhưng lúc về chỉ còn thấy một lọ cốt tro của bà được hạ táng, từ nay về sau, chỗ của bà nội cậu cũng không thể về được nữa.
Hàng năm nghỉ hè, nơi Dật Ninh ở lâu nhất chính là nhà mẹ cậu, bởi vì cha đã có con gái riêng, nơi đó cũng không hoan nghênh cậu. Mẹ tuy rằng cũng tái hôn, cha dượng cũng có con gái riêng, nhưng mẹ hắn cũng không có sinh tiếp, cho nên so ra cậu ở nơi này tương đối thích hợp, mẹ cậu có lẽ cảm thấy lúc nhỏ thiếu quan tâm tới cậu, nên lúc lớn tuổi có chút hối hận, lúc này đối với Dật Ninh so với dĩ vãng còn để tâm hơn rất nhiều.
Dật Ninh cũng biết mình là người đồng tính, nhưng cậu cũng không có quá thích nam nhân, cũng chưa từng có bạn trai. Có lẽ do trước kia cậu từng bị kỳ thị cùng ức hiếp, hơn nữa có một phần vì bên cạnh cậu chưa từng xuất hiện một người làm cậu yêu mến.
Dật Ninh từng nghĩ, mình chắc phải cô độc suốt một đời, đồng thời coi điều này là điều kiện đầu tiên trong việc xây dựng cuộc sống của cậu sau này.
Ở trong kế hoạch của Dật Ninh, vẫn chỉ là mình cậu, cậu chưa từng nghĩ sẽ có một người đến làm xáo trộn nó.
Người sinh ra cơn ác mộng xuất hiện ở nơi làm việc của cậu hơn nửa năm sau.
Lúc Dật Ninh vào đại học vẫn luôn luôn cố gắng học tập, tiếng anh rất tốt, cậu tìm được một công việc khá tốt tại một xí nghiệp lớn, mặc dù công tác cực khổ, mặc dù luôn trầm lặng, nhưng một khi đã làm, thành tích không hẳn vượt trội, nhưng tuyệt đối không kém. Dật Ninh nghĩ cậu sẽ vượt qua kỳ thực tập, được giữ lại, sau đó tiếp tục công tác tại công ty, ở nơi này làm việc lâu dài.
Sự tình là trong một lần cấp trên đi kiểm tra công tác.
Nói là cấp trên, kỳ thực là công tử tập đoàn nào đó, không biết đến công ty làm gì, nhưng toàn bộ các trưởng ban, phòng đều chuẩn bị chu đáo, thái độ cung kính trang nghiêm.
Dật Ninh từ toilet đi ra, vô tình đụng phải hắn, Dật Ninh lúc đó cũng không biết hắn chính là vị công tử trong truyền thuyết kia, lúc bị ánh mắt hắn soi tới chỉ cảm thấy lưng rét lạnh một chút, sau đó luôn cảm thấy thấp thỏm không yên.
Dật Ninh tâm thần bất định, cảm giác có gì đó không tốt sẽ xẩy ra, nhưng không lường được sự tình tới quá nhanh.
Buổi chiều trưởng bộ phận cùng các vị có chức vụ đi dự tiệc, ngoài ra còn có vài mỹ nhân có tiếng tửu lượng tốt ở công ty cũng tham gia, nhưng không nghĩ tới lần này trưởng ban cư nhiên lại gọi cậu tới tham dự, hơn nữa nhìn thấy ánh mắt hắn, Dật Ninh cảm thấy trong ánh mắt đó có chút cảm giác quái dị nói không nên lời.
Dật Ninh lấy lý do có chuyện quan trọng nên từ chối, nhưng trưởng ban nói làm cho cậu phải gác mọi việc sang một bên, bữa tiệc này nhất định phải đi, sau đó nói lần này đi có rất nhiều việc tốt, cậu phải quý trọng cơ hội, vị trưởng ban luôn luôn nghiêm túc cuối cùng cư nhiên còn cười hì hì chụp bả vai cậu nói sau này cậu có tiền đồ thì chớ quên hắn..linh tinh.
Dật Ninh tửu lượng cũng không tốt, cũng không thích dự tiệc. Nhưng không có cách nào từ chối, chỉ có thể đi.
Bình luận truyện