Đấu Chiến Cuồng Triều

Chương 294: Giá trị nghiền áp (2)



“Một đoàn đội cường đại hay không, không quyết định bởi người mới cá biệt cường hãn đột nhiên toát ra, trừ phi là cao thủ chuẩn cấp Điện Phủ, như Vương Giả Mạnh Mồm, Thiên Kinh hiển nhiên không có điểm ấy, có thể đánh bại Adolf, chỉ có thể nói Adolf thật sự quá kém.”

“Không sai, một cái hạng ba tiểu phân khu mà thôi, nghe nói điểm số cũng rất giằng co, 4-3, Saxon không phải là Adolf loại mặt hàng kia có thể so sánh.”

“Ha ha, đừng nói người khác như vậy mà, xem náo nhiệt, cầu cao hứng. Nói, bọn họ rốt cuộc cược cái gì vậy? Ta tương đối quan tâm đối với điều này.”

“Tỷ là tới xem soái ca! A, nhìn kia, Gia Luân, nam sinh đeo kính dịu dàng nhất!”

“Bảo La đội trưởng mới gọi là đẹp trai, ngồi ở nơi đó cũng thật có khí chất!”

“Dáng người cũng tốt, xem ngón tay thon dài kia của Bảo La nhà chúng ta, trời ạ, tỷ cảm thấy có thể chơi một năm, không giống con đại tinh tinh kia.”

“Kháo, các ngươi đám tam bát này nào có trình độ thẩm mỹ, rõ ràng Lôi Âu đội trưởng tương đối có hương vị nam nhân!” Một cô em béo đang cầm một gói bỏng to ánh mắt như mũi kim, nóng rực, dáng người hơn 150kg thật không dễ gì chen đến phía trước, hướng về phía Lôi Âu tru lên như giết heo: “Lôi Âu đội trưởng! Em yêu anh! Anh mới là đẹp nhất!”

Buner-Barton bên cạnh Lôi Âu nhịn không được cười trộm, Lôi Âu vỗ mạnh một phát, cô em béo đằng sau nhanh chóng thành dạng mê trai, thét to: “Động tác đánh người cũng thật đẹp! Thật có hương vị nam nhân. Lôi Âu đội trưởng, xin kết giao với em đi!”

“Không dễ dàng nha lão Lôi, rốt cuộc có người thổ lộ với ngươi! Tiếp chiêu đi, loại thời điểm này, làm một nam tử hán nhiệt huyết, phải đối mặt với mỹ nữ yêu cầu chứ!” Gia Luân bên cạnh thật sự nhịn không được nữa, cười ha ha thành tiếng.

Bảo La mỉm cười an vị ở bên cạnh, bầu không khí rất nhẹ nhàng, tuy nhiên cảm thấy điều này cũng không cần thiết, nhưng học viện Thiên Kinh hẳn là cũng có thể nhận thức được hai bên chênh lệch ở trong mắt toàn bộ mọi người chứ? Loại áp lực vô hình này, so với tiếng ‘Cố lên’ mang đến cảm giác áp bách cho kẻ địch mạnh hơn nhiều, hắn hướng vị trí Vương Trọng cách đó không xa nhìn nhìn.

Vương Trọng cũng ở trên khán đài, Lola ra ngoài dự liệu theo ở bên người hắn, thật ra từ một khắc Vương Trọng trở về, Lola đã như u linh luôn đi theo, làm bộ dáng như hai người rất thân quen.

“Vương Trọng, ngươi không lên thật sự được sao. Salisbury người này mặc dù có chút đáng ghét, nhưng thực lực vẫn phải có.” Lola như có hứng thú đánh giá Vương Trọng, như là xem món đồ chơi.

Vương Trọng sờ sờ mũi, “Lola đội trưởng, xem kết quả là được rồi.”

“Thật tự tin mà, vậy ta sẽ mỏi mắt mong chờ.” Lola cũng không biết Vương Trọng do đâu mà tự tin.

Trong mắt Bảo La hiện lên một mảng hào quang, đối phương tựa như cũng không nghiêm túc, đã trót thì cho trét sao? Nếu năm người ra sân đều tàn phế thì sao?

Bảo La thực muốn xem xem, đến lúc đó, họ Vương kia còn có thể cười ra tiếng hay không.

“Đi ra rồi!” Không biết ai hô lớn một tiếng, hai đội ngũ tham gia đoàn chiến đã từ trong khu chuẩn bị chiến đấu đi ra.

Loại thi đấu đoàn đội tính chất luận bàn này đương nhiên khác với thi đấu chính thức, không chọn dùng quy tắc thi đấu chính thức, mà là đoàn đội hai bên đều phái năm người, trực tiếp tiến hành một trận đoàn đội tiến công 5vs5.

Người của Saxon bên này vừa ra sân, trên khán đài đã đầy tiếng hoan hô. Làm hạng ba Đông bộ năm trước, cơ hội lộ mặt của Saxon ở trong các loại trường hợp chính thức vẫn là rất nhiều, hiệu ứng ngôi sao, trên cơ bản mỗi người đều nhận ra, tùy tiện xách ra một người, mọi người đều có thể thuộc như lòng bàn tay báo ra tên bọn họ, nghề nghiệp cùng với một ít đặc điểm.

Phó đội trưởng Salisbury, năm thứ hai, thích khách cực mạnh có phong thuộc tính, tuyệt đối tuyển thủ loại thiên tài, cũng là một trong những người cạnh tranh mạnh mẽ tân nhân vương Đông bộ năm trước, chính là ở dưới hắn dốc sức phụ tá, Bảo La mới có cơ hội một hơi xông lên vị trí thứ ba của Đông bộ.

Tamil, năm thứ ba, chính tuyển chủ lực thích khách Saxon, cũng là một vị cuối cùng trong ba đại nhân vật đương gia của chiến đội năm nay, bản thân không có quá nhiều vầng sáng thiên tài, lúc xuất đạo ở học viện Saxon thường thường không có gì lạ, thẳng đến năm trước mới bắt đầu lộ tài năng, công phu thích khách cơ bản của hắn vô cùng vững chắc, đồng thời cũng là hành gia đứng đầu phương diện chế tạo cạm bẫy, trinh sát, phản trinh sát.

Nghiêm Đông, Phùng Trảm, năm thứ ba, Saxon song tử thích khách, cực kỳ am hiểu thuật hợp kích phối hợp hai người, nghe nói bị hai người này giáp công, trình độ nguy hiểm không thua gì trực tiếp đối mặt Bảo La mạnh nhất! Bọn họ là theo Bảo La đồng thời tiến vào chiến đội Saxon, cũng luôn là thích khách chủ lực học viện Saxon, U Linh Vũ Trận danh chấn liên bang kia của chiến đội, ở trên trình độ rất lớn chính là lấy Nghiêm Đông và Phùng Trảm làm trung tâm song tử để thúc giục.

Người thứ năm là Manlu, năm thứ ba, dự bị duy nhất ra sân, mang theo một bộ kính đen thích khách cũng không gặp nhiều, là người thứ sáu tốt nhất của chiến đội, dầu Vạn Kim, am hiểu phối hợp bất luận kẻ nào.

“Thế mà lại phái ra đội hình mạnh như vậy, tuy Bảo La không lên, nhưng đội hình đoàn đội như vậy đã có thể phát huy ra 80-90% thực lực rồi.” Lôi Âu cười nói: “Saxon nói thoải mái, nhưng xem ra rất nghiêm túc.”

“Đây là khẳng định, miệt thị đối thủ trên chiến lược, coi trọng đối thủ trên chiến thuật, Bảo La gã kia sẽ không phạm một số sai lầm quá cấp thấp.” Gia Luân đẩy đẩy kính mắt trên mũi: “So sánh, Thiên Kinh bên kia thật ra dễ đoán, đội trưởng Vương Trọng không lên, trọng trang tên Barron kia bị thương, khẳng định cũng không ra sân được, lại thêm một người dị năng trị liệu, tổng cộng đoàn đội chín người cũng chỉ còn sáu người, bài trừ một là được.”

“Nói nói xem, người chiến đội Thiên Kinh quả thật rất ít, lựa chọn cũng ít, đúng rồi, nhiều nữ nhân!” Đội trưởng Andy của học viện Lean cười ha ha: “Xem, bọn họ đi ra rồi!”

Các đội trưởng tán gẫu như không có ai bên cạnh, Lola đánh giá Vương Trọng, Vương Trọng vẫn là mặt không biểu cảm, chẳng lẽ hắn không muốn phản bác một lần sao? Điều này làm Lola cũng có chút sốt ruột thay đối phương, tính nhẫn nại của thằng cha này quả thực giống như người già.

Vương Trọng thật ra không sao cả, hắn không phải tính nhẫn nại tốt, mà là phi thường rõ ràng tình huống hiện tại, giải thích chính là giãy dụa, là càng thêm biểu hiện yếu đuối, chiến đấu là đáp án tốt nhất.

Chiến đội Thiên Kinh ra sân, sau đó chỉ trong nháy mắt, toàn trường vốn ầm ầm đều hoàn toàn an tĩnh lại.

Đối với chiến đội Thiên Kinh, khán giả ở đây nhận biết là rất nông cạn, trừ các chiến đội lên lớp cùng nhau, đại đa số học sinh khác của học viện Capofer đều chưa từng gặp người của chiến đội Thiên Kinh.

Nhưng rất dễ tưởng tượng mà, một cái cặn bã năm trước hạng mười khu A phía đông, lại là Thiên Kinh loại địa phương hậu cần là chính, chiến đấu là phụ kia, vô luận đi ra một đống người hình thù kỳ quái thế nào, mọi người cũng sẽ không cảm giác quá giật mình, nhưng mà...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện