Đậu Đậu, Em Chưa Biết Yêu
Chương 12: Gintama thiên - Ham muốn chiếm hữu
Dịch & biên: Trần Bì
''Đừng dùng kiếm bằng tay mà phải bằng cơ thể, kiếm thuật là dựa vào khí thế! Đây cũng không phải là loại động tác đơn thuần, mấy chiêu vặt vãnh là không thể ngộ ra được!'' Hai tay Kondou bao trùm lên kiếm tre đi qua đi lại giữa sân, cất cao giọng giáo huấn. "Kiểm soát hơi thở, trút hết toàn lực vào một nhát chém!''
Nghe vậy, các đệ tử càng thêm dùng sức, một số người thể lực kém cũng lần nữa lên tinh thần. Kondou đi quanh nửa vòng, đang tập trung xem xét động tác của mấy đệ tử thì bỗng một tiếng giòn giã vang lên. Một bóng đen nhỏ bé xé gió lao nhanh về phía hắn!
Kondou nhanh như chớp giơ tay tiếp được!
---- Là kiếm tre của Okita Sougo.
Giương mắt vừa nhìn, Okita Sougo đang dùng một tay nắm chặt cổ tay bị quất ra dấu đỏ của một tay khác, thở hồng hộc nhìn Sakashi Mame phía đối diện, mặt mũi không cam lòng.
Kondou trong bụng thở dài ---- Từ sáng tới giờ, cây kiếm của Sougo bị Tiểu Đậu đánh bay không biết bao nhiêu lần. Hắn tiến lên trả kiếm tre cho Sougo, thằng nhóc này chỉ lo nhìn chằm chằm Sakashi Mame không bỏ: ''Lại lần nữa.''
Sakashi Mame xoay vòng cây kiếm thu về tay, ung dung nói: "Hoàn toàn không có tính khiêu chiến, không đánh nữa."
Mặt Okita đều sắp đông lạnh. "... Chớ vội đắc ý. Lần sau cô thua chắc."
Tiểu Đậu cười khinh khỉnh: "Cậu đã nói lời này từ hai năm trước đến giờ, kết quả vẫn yếu như vậy, Sou - chan~"
"Không được gọi tôi kiểu đó, thật mắc ói."
"Có sao đâu, chị Mitsuba không phải đều gọi như vậy à? Thường ngày vẻ mặt cậu hưởng thụ lắm mà..."
"Câm miệng đi con nhỏ ranh..."
Kondou vội khuyên can: "Được rồi được rồi, đừng ầm ĩ. Con gái lớn nhanh hơn. Sougo, cậu cũng đừng quá vướng mắc trong lòng."
"Lại lớn thêm mười năm nữa cũng không phải đối thủ của tôi." Đậu nhi vừa lau mồ hôi vừa vén mái tóc ngắn ngang vai lên, đuôi mắt hướng lên toát ra mấy phần ranh mãnh. "Dù là kiếm thuật hay là chiều cao."
Không sai, khoảng cách Đậu thần thông qua ải thứ nhất... Đã qua hai năm rồi.
Đậu đánh giá Okita từ trên xuống dưới vài lần.
Okita và Sakashi Mame đều sắp mười ba tuổi. Vẻ tròn trĩnh trẻ con của cậu ta đã rút bớt, gầy hơn trước không ít, dần dần có chút dáng dấp vị thiếu niên, tính cách cũng thay đổi rất nhiều. Tên nhóc quỷ dữ dằn có cái gì không hài lòng liền la làng la lối ngày nào rốt cục bắt đầu đi vào thời kỳ chuunibyou, đã không hở ra là xù lông mà là thay đổi chiến lược, bắt đầu trơ mặt đấu võ mồm... Có lẽ cậu ta cảm thấy kiểu thâm trầm này có khí thế hơn chăng?
Ừm, nhưng thuộc tính độc mồm độc miệng vẫn khá mạnh...
Chỉ là cho tới hiện tại, dù chiều cao hay sức mạnh thì Okita đều chưa bắt kịp một Sakashi Mame đang lớn. Tuổi tác hai người đều quá bé, không có cách nào đánh tay đôi với sư huynh. Mà cả hai lại độ tuổi xấp xỉ, theo lẽ tự nhiên trở thành đối thủ dài hạn của nhau. Thay vì nói là so đấu, còn không bằng nói là Okita Sougo một phía bị ăn đập (...).
Đợi đã, đây cũng không phải do Mary Sue ăn gian hay gì khác... Đậu thần cũng là vì luyện tập chịu không ít đau khổ được chứ?
Đại Đậu thần ta thật lợi hại! Ròng rã hai năm, hoàn mỹ đóng vai từ một bé loli đáng yêu vừa bắt đầu chỉ học kiếm đạo vì nhằm vào Okita, đến lúc sau dần dần yêu thích nó ---- Tính cách từ mềm mại trở nên có mấy phần kiên nghị, càng ngày càng giống con trai, năng lực đá đểu cũng vì thường cùng tuyển thủ Sougo đâm thọt nhau mà "dần dần" luyện ra... Là thuận theo tự nhiên cứ thế mà thành (...).
Ừm, cũng có 90% là bản sắc biểu diễn thôi. (:3 っ)3
Dù sao thì cái thứ trị số vũ lực này, chính là kỹ năng đánh khắp thiên hạ vô địch thủ à.
Huống chi, kiếm đạo quả thực... Rất thú vị.
Mài giũa tinh thần, trui rèn ý chí. Trong cái cuộc sống mà thời gian đang chậm rãi trôi qua này, có thể để cho cô luôn luôn ghi khắc "bản thân"... Rất phải, rất phải.
Thảo luận: Thực lực của một vị Sue chuyên nghiệp (...).
Sơ lược lúc mọi người tan học nghỉ trưa không nhắc tới. Đến chiều, Tiểu Đậu siêng năng cần mẫn tiếp tục với cuộc sống cố gắng (ăn cơm đi ngủ) quất Sougo.
Bé loli thân hình mảnh mai hiện giờ đã trông ra dáng thiếu nữ. Cổ tay mảnh khảnh khua kiếm tre có hình có dáng, lấy góc độ xảo quyệt thiên biến vạn hóa đánh vào người Okita ----
"Đau!" Okita cắn răng, "Cô vung kiếm kiểu này là cố ý đúng không... Này!!"
Đậu nhi trở tay lại thêm một chém, "Cũng tại cậu quá sợ đau, cho nên mới cần sớm rèn luyện cậu. Sợ đau thì sao làm bậc thầy kiếm thuật được?"
Và như thế, một buổi chiều êm dịu trôi qua, đến giờ cơm tối ----
"Mau lên đi, chị còn đang chờ kìa." Sougo đứng ngoài cửa võ đường thúc giục, mặt mày thiếu kiên nhẫn.
"Tới liền." Sakashi Mame mặc quần áo con trai từ trong nhà xông ra.
Hai người sóng vai đi đến nhà Okita. Trên đường, Okita tiếp tục châm chích: "... Gian phòng của cô ở võ đường sắp tu sửa xong rồi, qua mấy ngày là có thể chuyển khỏi nhà tôi. Thật đáng mừng."
Tiểu Đậu đang định trả lời, bỗng tầm mắt ngơ ngác ngưng lại. Okita trông theo đường nhìn của cô, lập tức nhíu mày.
Cuối con đường, Mitsuba và Hijikata đang đứng đối diện nhau nói chuyện gì đó.
Hijikata vẫn là mặt không lộ cảm xúc, chỉ yên lặng lắc lắc đầu.
Mitsuba lại không giống vậy ---- Không biết là do màu ánh tà dương gây nên hay thế nào, đôi má cô gái ửng đỏ, ý cười trên khóe môi dịu dàng như muốn tan chảy.
Sắc mặt Sougo ngay tức thì âm trầm lại, "Tên khốn Đáng ghét..." Nói rồi, cậu ta bước nhanh tới chỗ Mitsuba. Mitsuba và Hijikata phía bên kia cũng thấy bọn họ, Mitsuba đứng tại chỗ xa xa phất tay với hai người.
Hijikata khẽ gật đầu với Mitsuba rồi đi về phía bọn Tiểu Đậu, mắt thấy sắp lướt qua người Sougo cũng không có ý dừng lại, đoán chừng hắn chuẩn bị về võ đường.
Trái lại thì bước chân Sougo hơi dừng, cũng không quay đầu thấp giọng nói: "Ê, tránh xa chị tôi ra."
Hijikata liếc mắt nhìn cậu ta, không nói gì tiếp tục cất bước đi xa.
Tiểu Đậu ở phía sau nghe được rõ rõ ràng ràng.
Khụ khụ.
Chàng trai Hijikata - kun, thuộc tính im lặng là vàng từ thời kỳ biến thanh kéo dài đến nay thì vẫn còn chút xíu tàn dư... Dường như độ moe lại cao lên. Há?
... Sou -chan, vẻ nam tính của cậu rõ ràng không đủ dùng nhỉ? (→v→)
Ở chung lâu, Đậu nhi cũng hiểu rõ Hijikata. Hồi đó mới vào võ đường, Hijikata vẫn đầy người đề phòng không thích nói chuện. Sau đó, hắn được các nhân vật hệ chữa trị như Kondou, Mitsuba vân vân khuyên bảo cộng thêm tuổi tác tăng trưởng, tính cách cũng thay đổi nhiều. Đối với người thân quen thì giao lưu bình thường, suýt nữa làm Tiểu Đậu quên hắn còn thuộc tính ẩn núp im lặng là vàng (...).
Có điều yếu tố moe của Hijikata - kun là ở chỗ, lúc ở chung với con trai có thể châm chọc rống to, lại không giỏi ứng phó với con gái. Cho nên đối với cô và Mitsuba, hắn từ trước đến giờ khá là ít nói.
Tuy vậy, nhưng đừng tưởng rằng Đậu thần không thấy mặt Hijikata - kun anh lúc không biểu cảm nhìn Mitsuba cô nương, trong đôi mắt hẹp dài kia toát ra chút tý ty dịu dàng không giống với đối người khác...
Xem ra, chi nhánh HijiMitsu đã mở ra ha?
Đậu nhi đang đăm chiêu nhìn chăm chú vào bóng lưng Hijikata, thình lình cổ tay bị người kéo mạnh về phía sau!
Tiểu Đậu thoáng lảo đảo quay đầu lại.
Okita ở phía sau cách cô rất gần. Tuy rằng cái đầu hai người đều ngang nhau, nhưng cảm giác lại ngoài ý muốn có hơi áp lực ----
Thiếu niên mặt không thay đổi: "Nhìn chằm chằm tên đó ngẩn người cái gì?"
Đậu nhi bị nắm đau, nhíu mày lại vỗ vào tay cậu ta: "Buông ra!"
Okita không buông tay mà còn nắm chặt hơn.
Cặp mắt huyết hồng được nắng chiều phủ lên sắc màu ngày càng yêu mị kia, đang xem xét tỉ mỉ biểu cảm của Sakashi Mame, dường như muốn từ trong đó tìm ra cái gì.
Hồi lâu, cậu ta lại mở miệng, giọng điệu không có bằng trắc.
"Cô cũng giống vậy, tránh xa tên khốn đó ra."
Ơ kìa, ngài là không phải là hiểu lầm cái gì chứ tiểu ca?
PS: Tự dưng lại cảm giác ra ham muốn chiếm hữu của vị thanh mai trúc mã này là sao đây (...)!
Đậu nhi vô ý thức giật tay lại: "Không cần cậu quan tâm..."
Cô bỗng thấy độ thiện cảm đỉnh đầu Okita lóe lên, tung tăng nhảy lên hai điểm.
Đậu xanh rau má?!
Okita hơi dùng sức kéo Sakashi Mame đang giãy dụa lại gần hơn một ít, híp mắt uy hiếp nói: "Nghe hiểu thì làm theo, nếu không tôi cho đẹp mặt, đồ ngốc."
Ừm, độ thiện cảm nó... Lại lên hai điểm, đã biến thành năm mươi bốn rồi (...).
Tiểu Đậu quá hãi ---- Chợt, cô nhớ tới trong hồi ức về chuồng chó phủi bụi năm xưa, mấy câu thoại máu chó của Okita Sougo có liên quan tới Hijikata...
Ớ, cánh cửa về thế giới mới... Mở ra ha?
...
Các bạn gái đọc giả, chúng ta hãy tạm gác lại vụ gian tình không có đoạn kế mà hãy theo bước chân Đậu thần trên đường về nhà ---- Nửa giờ sau, chị em Okita và Sakashi Mame ngồi vây quanh trước bàn cơm, bắt đầu thời gian cơm tối hòa thuận.
Lúc lấy thêm cơm, Mitsuba đi qua bên người Tiểu Đậu, dừng lại sờ sờ tóc cô: "Dài ra thêm rồi."
Tiểu Đậu cũng không để ý tiện tay vuốt đuôi tóc: "Ừm, vậy mấy ngày nữa đi cắt thôi."
Mitsuba vẻ mặt phiền muộn: "Đừng cắt nữa, ngắn như vậy sao giống con gái chứ?"
---- Vì để tiện việc luyện tập kiếm đạo, trước buổi luyện kiếm đạo đầu tiên, Sakashi Mame đã dùng đao cắt mái tóc dài nuôi từ nhỏ đi.
Nhớ lúc mình đổi mới tạo hình đi vào, rất thành công kiếm đủ các con mắt của các sư huynh... Và cộng thêm độ thiện cảm của nhóc quỷ Okita.
Ha ha ha. (←w←)
Mitsuba lại nhìn trang phục con trai Tiểu Đậu mặc: "Còn có cái này cũng vậy.... Thiệt là, mỗi ngày xen lẫn với một đám nam giới..." Cô ngồi quỳ xuống, cầm tay trái Đậu nhi (Đậu nhi thuận tay trái) nhìn kĩ than thở: "Vết chai dầy như vậy thật đúng là... Đây chính là tay một cô gái mà. Tại sao lại cố chấp thế?"
Đậu nhi: "Bởi vì phải trở nên mạnh mẽ. Không mạnh làm sao bảo vệ chị Mitsuba được? Sou - chan thì quá ăn hại rồi."
Sougo ngừng đũa, đang định phun về thì đã bị tiếng cười khẽ của Mitsuba cắt đứt.
Biểu cảm của thiếu nữ nửa trìu mến nửa bất đắc dĩ: "Nói gì đó, nên là người chị bảo vệ em trai em gai mới đúng."
Tuy rằng trong miệng phàn nàn, nhưng trên mặt cô ấy tràn ngập biểu lộ "bị cảm động".
Ha ha.
Đậu thần sẽ nói cho bạn biết rằng hai năm qua, độ thiện cảm của nàng Mitsuba xinh đẹp tuyệt đối đã bị Đậu thần kéo cao chót vót sao?
Đối với phái nữ ấy à, Đậu thần mà ra tay... So với sinh vật giống đực phiền phức kia tốt hơn gấp trăm lần ấy chứ?
Đừng nói Đậu 2D, nói không chừng trong thế giới 3D cũng có hàng đống bé đọc giả muốn phá tan bức tường 2D để được gặp mặt Đậu thần cơ đấy. Khụ khụ.
Đậu nhi đang ở trong lòng đắc ý, tay Mitsuba khẽ vuốt bàn tay bản thân lại lôi về sự chú ý của cô.
"Tuy rằng nghe như thế rất vui vẻ, nhưng chị vẫn càng muốn nhìn Mame - chan trở về làm con gái đó." Mitsuba nói liên miên nói. "Chị và Kondou tiên sinh đã thương lượng qua, lần này em vì gian phòng võ đường cần tu sửa mới chuyển đến nhà chị, vậy liền dứt khoát đừng trở về, sau đó ở cùng chị với Sou - chan đi. Dù sao trong đạo trường đều là đàn ông con trai, đối với con gái mà nói thì rất bất tiện."
Đối mặt với gương mặt cười moe vô cùng ấy của Mitsuba, Đậu... Chắc chắn là không nhẫn tâm bác bỏ.
Vả lại, phát triển này... Hoàn mỹ trùng khít với kế hoạch của mình thôi.
"Phản đối." Okita Sougo vẻ mặt ghét bỏ. "Ở lại? Hoàn toàn không ý nghĩa, có để bà chằn này học hỏi chị mười năm, chỉ sợ cũng học không tới một phần đoan trang của chị."
Mitsuba khẽ mỉm cười: "Miệng của Sou - chan chỉ cần phụ trách ăn cơm là đủ. Đây~"Nói xong cô ấy đẩy chén cơm qua, mặt mũi bình tĩnh đổ hết chiếc lọ đựng bột ớt trên tay.
Sougo nhìn chằm chằm tòa núi bột ớt nhỏ đỏ tươi trên cái chén trước mặt, không nói.
Tiểu Đậu: Cái này gọi là lực chiến đấu của thiếu nữ moe khi đối đầu với tên sis-com (1) (...).
(1) Hội chứng cuồng chị (em) gái quá mức.
Một chiêu diệt gọn Sougo, Mitsuba chuyển hướng Tiểu Đậu, nét mặt hưng phấn như sắp được chơi trò nuôi dưỡng, "Vậy trước tiên nuôi tóc dài mới được~"
Đầu kia, Sougo đã đẩy chén cơm qua một bên, nghe vậy rất thuận tiện đưa tay kéo mái tóc sau đầu Đậu nhi, cười nhạo: "Để tóc dài?... Cho dù để dài, ngoại trừ tết cái bím tóc cho em làm dây cương ra thì cũng chẳng tăng thêm được tý nữ tính nào. Con nhỏ thường xuyên vũ đao lộng thương rượt đánh người khác này có điểm nào giống con gái?"
"A!" Đậu nhi bị kéo hơi đau, quay đầu lại muốn đánh tay Sougo lại bị đối phương né qua.
Điên à, Đậu thần chỗ nào không giống con gái? Phụ kiện thiết yếu đều bày đầy ra đấy chứ!? Khuôn mặt mà độ lôi cuốn tăng lên theo độ tuổi này có cậu mắt mù mới không thấy đó tên tsundere chết giẫm!
... Nói tới nói lui, thiếu niên đi vào thời kỳ trưởng thành, đối với cô gái cùng nhau lớn lên thường theo thói quen động tay động chân, giờ trò láu ca như túm bím tóc, giật dây buộc tóc...
Sẵn tiện xin hãy ban cho Đậu thần thành tựu "Hình thức yêu đương thanh mai trúc mã ON" luôn, cám ơn. (←w←)
Mitsuba: "Sou - chan cảm thấy Tiểu Đậu không giống con gái?... À~ Tại vì Mame - chan chưa bao giờ điềm đạm trước mặt Sou - chan thôi. Ai bảo em cứ suốt ngày so đo với Mame - chan?"
"Điềm đạm? Cô ta có thứ đó sao?" Sougo lười biếng kéo dài âm, khóe môi gợi lên chế giễu.
"Cũng chỉ có em nghĩ rằng Mame - chan không giống con gái. Mọi người cũng không nghĩ vậy đâu." Mitsuba bỗng khẽ mỉm cười, hơi có chút thiên nhiên hắc (2): "Đặc biệt là mấy cậu nhóc ở võ đường với bên nhà hàng xóm..."
(2) Kiểu nhân vật có những cử chỉ, lời nói gây trở ngại cho người khác mà không tự giác.
Sougo không cười, ánh mắt lóe lên, ngồi ngay người lại: "Mấy cậu nhóc? Là những ai?"
Mitsuba lại cười sung sướng hơn.
... Eo má ơi.
Trong vòng một ngày, liên tiếp bùng nổ hai lần ham muốn chiếm hữu, vậy cũng được à Sou - kun ngốc? (:3 っ)3
Sakashi Mame dường như không quá để tâm đề tài này, bình tĩnh buông chén. "Ăn no rồi. Vậy em đi trước đây."
Mitsuba: "Trên đường cẩn thận. Sắc trời tối quá thì nhờ Harada - kun đưa em trở về nhé~"
Nghe vậy, Okita Sougo chợt ngẩng đầu nhìn Tiểu Đậu: "Cô đi đâu vậy?"
Chú thích: Harada Ryouta - kun = vị thiếu niên hệ chữa trị thanh mai trúc mã - trước đây.
Tiểu Đậu: Nhận thấy uy hiếp sao, Sou - chan mười ba tuổi~?
Đậu thần sẽ nói rằng, trong quá trình dùng cơm thì đầu óc cô đã ấp ủ xong kế hoạch kế tiếp sao?
Bước tiếp theo, chính là mở hoàn toàn cánh cửa dẫn đến thế giới mới ra (...).
Sakashi Mame chậm chạp quay đầu lại nhìn Okita Sougo.
''Đừng dùng kiếm bằng tay mà phải bằng cơ thể, kiếm thuật là dựa vào khí thế! Đây cũng không phải là loại động tác đơn thuần, mấy chiêu vặt vãnh là không thể ngộ ra được!'' Hai tay Kondou bao trùm lên kiếm tre đi qua đi lại giữa sân, cất cao giọng giáo huấn. "Kiểm soát hơi thở, trút hết toàn lực vào một nhát chém!''
Nghe vậy, các đệ tử càng thêm dùng sức, một số người thể lực kém cũng lần nữa lên tinh thần. Kondou đi quanh nửa vòng, đang tập trung xem xét động tác của mấy đệ tử thì bỗng một tiếng giòn giã vang lên. Một bóng đen nhỏ bé xé gió lao nhanh về phía hắn!
Kondou nhanh như chớp giơ tay tiếp được!
---- Là kiếm tre của Okita Sougo.
Giương mắt vừa nhìn, Okita Sougo đang dùng một tay nắm chặt cổ tay bị quất ra dấu đỏ của một tay khác, thở hồng hộc nhìn Sakashi Mame phía đối diện, mặt mũi không cam lòng.
Kondou trong bụng thở dài ---- Từ sáng tới giờ, cây kiếm của Sougo bị Tiểu Đậu đánh bay không biết bao nhiêu lần. Hắn tiến lên trả kiếm tre cho Sougo, thằng nhóc này chỉ lo nhìn chằm chằm Sakashi Mame không bỏ: ''Lại lần nữa.''
Sakashi Mame xoay vòng cây kiếm thu về tay, ung dung nói: "Hoàn toàn không có tính khiêu chiến, không đánh nữa."
Mặt Okita đều sắp đông lạnh. "... Chớ vội đắc ý. Lần sau cô thua chắc."
Tiểu Đậu cười khinh khỉnh: "Cậu đã nói lời này từ hai năm trước đến giờ, kết quả vẫn yếu như vậy, Sou - chan~"
"Không được gọi tôi kiểu đó, thật mắc ói."
"Có sao đâu, chị Mitsuba không phải đều gọi như vậy à? Thường ngày vẻ mặt cậu hưởng thụ lắm mà..."
"Câm miệng đi con nhỏ ranh..."
Kondou vội khuyên can: "Được rồi được rồi, đừng ầm ĩ. Con gái lớn nhanh hơn. Sougo, cậu cũng đừng quá vướng mắc trong lòng."
"Lại lớn thêm mười năm nữa cũng không phải đối thủ của tôi." Đậu nhi vừa lau mồ hôi vừa vén mái tóc ngắn ngang vai lên, đuôi mắt hướng lên toát ra mấy phần ranh mãnh. "Dù là kiếm thuật hay là chiều cao."
Không sai, khoảng cách Đậu thần thông qua ải thứ nhất... Đã qua hai năm rồi.
Đậu đánh giá Okita từ trên xuống dưới vài lần.
Okita và Sakashi Mame đều sắp mười ba tuổi. Vẻ tròn trĩnh trẻ con của cậu ta đã rút bớt, gầy hơn trước không ít, dần dần có chút dáng dấp vị thiếu niên, tính cách cũng thay đổi rất nhiều. Tên nhóc quỷ dữ dằn có cái gì không hài lòng liền la làng la lối ngày nào rốt cục bắt đầu đi vào thời kỳ chuunibyou, đã không hở ra là xù lông mà là thay đổi chiến lược, bắt đầu trơ mặt đấu võ mồm... Có lẽ cậu ta cảm thấy kiểu thâm trầm này có khí thế hơn chăng?
Ừm, nhưng thuộc tính độc mồm độc miệng vẫn khá mạnh...
Chỉ là cho tới hiện tại, dù chiều cao hay sức mạnh thì Okita đều chưa bắt kịp một Sakashi Mame đang lớn. Tuổi tác hai người đều quá bé, không có cách nào đánh tay đôi với sư huynh. Mà cả hai lại độ tuổi xấp xỉ, theo lẽ tự nhiên trở thành đối thủ dài hạn của nhau. Thay vì nói là so đấu, còn không bằng nói là Okita Sougo một phía bị ăn đập (...).
Đợi đã, đây cũng không phải do Mary Sue ăn gian hay gì khác... Đậu thần cũng là vì luyện tập chịu không ít đau khổ được chứ?
Đại Đậu thần ta thật lợi hại! Ròng rã hai năm, hoàn mỹ đóng vai từ một bé loli đáng yêu vừa bắt đầu chỉ học kiếm đạo vì nhằm vào Okita, đến lúc sau dần dần yêu thích nó ---- Tính cách từ mềm mại trở nên có mấy phần kiên nghị, càng ngày càng giống con trai, năng lực đá đểu cũng vì thường cùng tuyển thủ Sougo đâm thọt nhau mà "dần dần" luyện ra... Là thuận theo tự nhiên cứ thế mà thành (...).
Ừm, cũng có 90% là bản sắc biểu diễn thôi. (:3 っ)3
Dù sao thì cái thứ trị số vũ lực này, chính là kỹ năng đánh khắp thiên hạ vô địch thủ à.
Huống chi, kiếm đạo quả thực... Rất thú vị.
Mài giũa tinh thần, trui rèn ý chí. Trong cái cuộc sống mà thời gian đang chậm rãi trôi qua này, có thể để cho cô luôn luôn ghi khắc "bản thân"... Rất phải, rất phải.
Thảo luận: Thực lực của một vị Sue chuyên nghiệp (...).
Sơ lược lúc mọi người tan học nghỉ trưa không nhắc tới. Đến chiều, Tiểu Đậu siêng năng cần mẫn tiếp tục với cuộc sống cố gắng (ăn cơm đi ngủ) quất Sougo.
Bé loli thân hình mảnh mai hiện giờ đã trông ra dáng thiếu nữ. Cổ tay mảnh khảnh khua kiếm tre có hình có dáng, lấy góc độ xảo quyệt thiên biến vạn hóa đánh vào người Okita ----
"Đau!" Okita cắn răng, "Cô vung kiếm kiểu này là cố ý đúng không... Này!!"
Đậu nhi trở tay lại thêm một chém, "Cũng tại cậu quá sợ đau, cho nên mới cần sớm rèn luyện cậu. Sợ đau thì sao làm bậc thầy kiếm thuật được?"
Và như thế, một buổi chiều êm dịu trôi qua, đến giờ cơm tối ----
"Mau lên đi, chị còn đang chờ kìa." Sougo đứng ngoài cửa võ đường thúc giục, mặt mày thiếu kiên nhẫn.
"Tới liền." Sakashi Mame mặc quần áo con trai từ trong nhà xông ra.
Hai người sóng vai đi đến nhà Okita. Trên đường, Okita tiếp tục châm chích: "... Gian phòng của cô ở võ đường sắp tu sửa xong rồi, qua mấy ngày là có thể chuyển khỏi nhà tôi. Thật đáng mừng."
Tiểu Đậu đang định trả lời, bỗng tầm mắt ngơ ngác ngưng lại. Okita trông theo đường nhìn của cô, lập tức nhíu mày.
Cuối con đường, Mitsuba và Hijikata đang đứng đối diện nhau nói chuyện gì đó.
Hijikata vẫn là mặt không lộ cảm xúc, chỉ yên lặng lắc lắc đầu.
Mitsuba lại không giống vậy ---- Không biết là do màu ánh tà dương gây nên hay thế nào, đôi má cô gái ửng đỏ, ý cười trên khóe môi dịu dàng như muốn tan chảy.
Sắc mặt Sougo ngay tức thì âm trầm lại, "Tên khốn Đáng ghét..." Nói rồi, cậu ta bước nhanh tới chỗ Mitsuba. Mitsuba và Hijikata phía bên kia cũng thấy bọn họ, Mitsuba đứng tại chỗ xa xa phất tay với hai người.
Hijikata khẽ gật đầu với Mitsuba rồi đi về phía bọn Tiểu Đậu, mắt thấy sắp lướt qua người Sougo cũng không có ý dừng lại, đoán chừng hắn chuẩn bị về võ đường.
Trái lại thì bước chân Sougo hơi dừng, cũng không quay đầu thấp giọng nói: "Ê, tránh xa chị tôi ra."
Hijikata liếc mắt nhìn cậu ta, không nói gì tiếp tục cất bước đi xa.
Tiểu Đậu ở phía sau nghe được rõ rõ ràng ràng.
Khụ khụ.
Chàng trai Hijikata - kun, thuộc tính im lặng là vàng từ thời kỳ biến thanh kéo dài đến nay thì vẫn còn chút xíu tàn dư... Dường như độ moe lại cao lên. Há?
... Sou -chan, vẻ nam tính của cậu rõ ràng không đủ dùng nhỉ? (→v→)
Ở chung lâu, Đậu nhi cũng hiểu rõ Hijikata. Hồi đó mới vào võ đường, Hijikata vẫn đầy người đề phòng không thích nói chuện. Sau đó, hắn được các nhân vật hệ chữa trị như Kondou, Mitsuba vân vân khuyên bảo cộng thêm tuổi tác tăng trưởng, tính cách cũng thay đổi nhiều. Đối với người thân quen thì giao lưu bình thường, suýt nữa làm Tiểu Đậu quên hắn còn thuộc tính ẩn núp im lặng là vàng (...).
Có điều yếu tố moe của Hijikata - kun là ở chỗ, lúc ở chung với con trai có thể châm chọc rống to, lại không giỏi ứng phó với con gái. Cho nên đối với cô và Mitsuba, hắn từ trước đến giờ khá là ít nói.
Tuy vậy, nhưng đừng tưởng rằng Đậu thần không thấy mặt Hijikata - kun anh lúc không biểu cảm nhìn Mitsuba cô nương, trong đôi mắt hẹp dài kia toát ra chút tý ty dịu dàng không giống với đối người khác...
Xem ra, chi nhánh HijiMitsu đã mở ra ha?
Đậu nhi đang đăm chiêu nhìn chăm chú vào bóng lưng Hijikata, thình lình cổ tay bị người kéo mạnh về phía sau!
Tiểu Đậu thoáng lảo đảo quay đầu lại.
Okita ở phía sau cách cô rất gần. Tuy rằng cái đầu hai người đều ngang nhau, nhưng cảm giác lại ngoài ý muốn có hơi áp lực ----
Thiếu niên mặt không thay đổi: "Nhìn chằm chằm tên đó ngẩn người cái gì?"
Đậu nhi bị nắm đau, nhíu mày lại vỗ vào tay cậu ta: "Buông ra!"
Okita không buông tay mà còn nắm chặt hơn.
Cặp mắt huyết hồng được nắng chiều phủ lên sắc màu ngày càng yêu mị kia, đang xem xét tỉ mỉ biểu cảm của Sakashi Mame, dường như muốn từ trong đó tìm ra cái gì.
Hồi lâu, cậu ta lại mở miệng, giọng điệu không có bằng trắc.
"Cô cũng giống vậy, tránh xa tên khốn đó ra."
Ơ kìa, ngài là không phải là hiểu lầm cái gì chứ tiểu ca?
PS: Tự dưng lại cảm giác ra ham muốn chiếm hữu của vị thanh mai trúc mã này là sao đây (...)!
Đậu nhi vô ý thức giật tay lại: "Không cần cậu quan tâm..."
Cô bỗng thấy độ thiện cảm đỉnh đầu Okita lóe lên, tung tăng nhảy lên hai điểm.
Đậu xanh rau má?!
Okita hơi dùng sức kéo Sakashi Mame đang giãy dụa lại gần hơn một ít, híp mắt uy hiếp nói: "Nghe hiểu thì làm theo, nếu không tôi cho đẹp mặt, đồ ngốc."
Ừm, độ thiện cảm nó... Lại lên hai điểm, đã biến thành năm mươi bốn rồi (...).
Tiểu Đậu quá hãi ---- Chợt, cô nhớ tới trong hồi ức về chuồng chó phủi bụi năm xưa, mấy câu thoại máu chó của Okita Sougo có liên quan tới Hijikata...
Ớ, cánh cửa về thế giới mới... Mở ra ha?
...
Các bạn gái đọc giả, chúng ta hãy tạm gác lại vụ gian tình không có đoạn kế mà hãy theo bước chân Đậu thần trên đường về nhà ---- Nửa giờ sau, chị em Okita và Sakashi Mame ngồi vây quanh trước bàn cơm, bắt đầu thời gian cơm tối hòa thuận.
Lúc lấy thêm cơm, Mitsuba đi qua bên người Tiểu Đậu, dừng lại sờ sờ tóc cô: "Dài ra thêm rồi."
Tiểu Đậu cũng không để ý tiện tay vuốt đuôi tóc: "Ừm, vậy mấy ngày nữa đi cắt thôi."
Mitsuba vẻ mặt phiền muộn: "Đừng cắt nữa, ngắn như vậy sao giống con gái chứ?"
---- Vì để tiện việc luyện tập kiếm đạo, trước buổi luyện kiếm đạo đầu tiên, Sakashi Mame đã dùng đao cắt mái tóc dài nuôi từ nhỏ đi.
Nhớ lúc mình đổi mới tạo hình đi vào, rất thành công kiếm đủ các con mắt của các sư huynh... Và cộng thêm độ thiện cảm của nhóc quỷ Okita.
Ha ha ha. (←w←)
Mitsuba lại nhìn trang phục con trai Tiểu Đậu mặc: "Còn có cái này cũng vậy.... Thiệt là, mỗi ngày xen lẫn với một đám nam giới..." Cô ngồi quỳ xuống, cầm tay trái Đậu nhi (Đậu nhi thuận tay trái) nhìn kĩ than thở: "Vết chai dầy như vậy thật đúng là... Đây chính là tay một cô gái mà. Tại sao lại cố chấp thế?"
Đậu nhi: "Bởi vì phải trở nên mạnh mẽ. Không mạnh làm sao bảo vệ chị Mitsuba được? Sou - chan thì quá ăn hại rồi."
Sougo ngừng đũa, đang định phun về thì đã bị tiếng cười khẽ của Mitsuba cắt đứt.
Biểu cảm của thiếu nữ nửa trìu mến nửa bất đắc dĩ: "Nói gì đó, nên là người chị bảo vệ em trai em gai mới đúng."
Tuy rằng trong miệng phàn nàn, nhưng trên mặt cô ấy tràn ngập biểu lộ "bị cảm động".
Ha ha.
Đậu thần sẽ nói cho bạn biết rằng hai năm qua, độ thiện cảm của nàng Mitsuba xinh đẹp tuyệt đối đã bị Đậu thần kéo cao chót vót sao?
Đối với phái nữ ấy à, Đậu thần mà ra tay... So với sinh vật giống đực phiền phức kia tốt hơn gấp trăm lần ấy chứ?
Đừng nói Đậu 2D, nói không chừng trong thế giới 3D cũng có hàng đống bé đọc giả muốn phá tan bức tường 2D để được gặp mặt Đậu thần cơ đấy. Khụ khụ.
Đậu nhi đang ở trong lòng đắc ý, tay Mitsuba khẽ vuốt bàn tay bản thân lại lôi về sự chú ý của cô.
"Tuy rằng nghe như thế rất vui vẻ, nhưng chị vẫn càng muốn nhìn Mame - chan trở về làm con gái đó." Mitsuba nói liên miên nói. "Chị và Kondou tiên sinh đã thương lượng qua, lần này em vì gian phòng võ đường cần tu sửa mới chuyển đến nhà chị, vậy liền dứt khoát đừng trở về, sau đó ở cùng chị với Sou - chan đi. Dù sao trong đạo trường đều là đàn ông con trai, đối với con gái mà nói thì rất bất tiện."
Đối mặt với gương mặt cười moe vô cùng ấy của Mitsuba, Đậu... Chắc chắn là không nhẫn tâm bác bỏ.
Vả lại, phát triển này... Hoàn mỹ trùng khít với kế hoạch của mình thôi.
"Phản đối." Okita Sougo vẻ mặt ghét bỏ. "Ở lại? Hoàn toàn không ý nghĩa, có để bà chằn này học hỏi chị mười năm, chỉ sợ cũng học không tới một phần đoan trang của chị."
Mitsuba khẽ mỉm cười: "Miệng của Sou - chan chỉ cần phụ trách ăn cơm là đủ. Đây~"Nói xong cô ấy đẩy chén cơm qua, mặt mũi bình tĩnh đổ hết chiếc lọ đựng bột ớt trên tay.
Sougo nhìn chằm chằm tòa núi bột ớt nhỏ đỏ tươi trên cái chén trước mặt, không nói.
Tiểu Đậu: Cái này gọi là lực chiến đấu của thiếu nữ moe khi đối đầu với tên sis-com (1) (...).
(1) Hội chứng cuồng chị (em) gái quá mức.
Một chiêu diệt gọn Sougo, Mitsuba chuyển hướng Tiểu Đậu, nét mặt hưng phấn như sắp được chơi trò nuôi dưỡng, "Vậy trước tiên nuôi tóc dài mới được~"
Đầu kia, Sougo đã đẩy chén cơm qua một bên, nghe vậy rất thuận tiện đưa tay kéo mái tóc sau đầu Đậu nhi, cười nhạo: "Để tóc dài?... Cho dù để dài, ngoại trừ tết cái bím tóc cho em làm dây cương ra thì cũng chẳng tăng thêm được tý nữ tính nào. Con nhỏ thường xuyên vũ đao lộng thương rượt đánh người khác này có điểm nào giống con gái?"
"A!" Đậu nhi bị kéo hơi đau, quay đầu lại muốn đánh tay Sougo lại bị đối phương né qua.
Điên à, Đậu thần chỗ nào không giống con gái? Phụ kiện thiết yếu đều bày đầy ra đấy chứ!? Khuôn mặt mà độ lôi cuốn tăng lên theo độ tuổi này có cậu mắt mù mới không thấy đó tên tsundere chết giẫm!
... Nói tới nói lui, thiếu niên đi vào thời kỳ trưởng thành, đối với cô gái cùng nhau lớn lên thường theo thói quen động tay động chân, giờ trò láu ca như túm bím tóc, giật dây buộc tóc...
Sẵn tiện xin hãy ban cho Đậu thần thành tựu "Hình thức yêu đương thanh mai trúc mã ON" luôn, cám ơn. (←w←)
Mitsuba: "Sou - chan cảm thấy Tiểu Đậu không giống con gái?... À~ Tại vì Mame - chan chưa bao giờ điềm đạm trước mặt Sou - chan thôi. Ai bảo em cứ suốt ngày so đo với Mame - chan?"
"Điềm đạm? Cô ta có thứ đó sao?" Sougo lười biếng kéo dài âm, khóe môi gợi lên chế giễu.
"Cũng chỉ có em nghĩ rằng Mame - chan không giống con gái. Mọi người cũng không nghĩ vậy đâu." Mitsuba bỗng khẽ mỉm cười, hơi có chút thiên nhiên hắc (2): "Đặc biệt là mấy cậu nhóc ở võ đường với bên nhà hàng xóm..."
(2) Kiểu nhân vật có những cử chỉ, lời nói gây trở ngại cho người khác mà không tự giác.
Sougo không cười, ánh mắt lóe lên, ngồi ngay người lại: "Mấy cậu nhóc? Là những ai?"
Mitsuba lại cười sung sướng hơn.
... Eo má ơi.
Trong vòng một ngày, liên tiếp bùng nổ hai lần ham muốn chiếm hữu, vậy cũng được à Sou - kun ngốc? (:3 っ)3
Sakashi Mame dường như không quá để tâm đề tài này, bình tĩnh buông chén. "Ăn no rồi. Vậy em đi trước đây."
Mitsuba: "Trên đường cẩn thận. Sắc trời tối quá thì nhờ Harada - kun đưa em trở về nhé~"
Nghe vậy, Okita Sougo chợt ngẩng đầu nhìn Tiểu Đậu: "Cô đi đâu vậy?"
Chú thích: Harada Ryouta - kun = vị thiếu niên hệ chữa trị thanh mai trúc mã - trước đây.
Tiểu Đậu: Nhận thấy uy hiếp sao, Sou - chan mười ba tuổi~?
Đậu thần sẽ nói rằng, trong quá trình dùng cơm thì đầu óc cô đã ấp ủ xong kế hoạch kế tiếp sao?
Bước tiếp theo, chính là mở hoàn toàn cánh cửa dẫn đến thế giới mới ra (...).
Sakashi Mame chậm chạp quay đầu lại nhìn Okita Sougo.
Bình luận truyện