Đau Đến Mấy Vẫn Yêu

Chương 3: 3: Mãnh Liệt




Đặng Song Nhi đau đớn đến mức run rẩy cả người, mấy giây sau không nhịn được liền òa khóc nức nở.
Đau thế này, ngu ngốc lắm mới đi ngoại tình!
Cả người Vũ Dịch Đức cứng đờ, trên trán xuất hiện mồ hôi lấm tấm.

Nhìn xuống nơi cả hai đang gi@o hợp, anh thấy vài giọt máu đỏ tươi rơi ra.
Điều đó không làm cho Vũ Dịch Đức quá bất ngờ, anh biết con người của Song Nhi thế nào.
Một tháng trước sau khi đính hôn, cả hai đã đến Ý và Pháp chụp hình cưới.

Đêm đầu tiên chung phòng, cô ngại đến mức trốn trong phòng tắm cả buổi chẳng chịu ra.

Phải đến hôm nay cô mới mạnh dạn tiếp nhận chuyện ấy.
“ Song Nhi, thả lỏng ra đi em.



Giọng nói của Vũ Dịch Đức khàn đục nhiễm đầy d*c vọng, khuôn mặt đỏ trạch đang cố kèm nén.

Bên trong cô co rút liên tục, siết chặt lấy cậu em trai của anh, anh sợ chưa đi đến đâu mà b ắn ra thì mất sạch thể diện đàn ông.
Nhưng Song Nhi làm gì nghe hiểu, lắc đầu nguây nguẩy, nước mắt ứa ra chảy ướt đẫm khuôn mặt.
“ Hức...!đau lắm! ”
Thấy Đặng Song Nhi đau đớn khóc lóc như vậy, Vũ Dịch Đức cũng không dám tiến tới.
Thân thể trắng hồng đẹp tựa như ngọc ngà, bầu ng ực to tròn có viên ngọc nhỏ làm điểm nhấn thật thu hút ánh mắt nóng bỏng của Vũ Dịch Đức.

Không thể chịu nổi nữa, người anh khó chịu vô cùng, dứt khoát vịn lấy chiếc eo thon gọn của Song Nhi nhẹ nhàng khó khăn di chuyển.
Trong cơn đau đớn có sung sướng lạ lẫm, dần dần tan biến hết thay vào đó là kh0ái cảm truyền đến, ập tới càng lúc càng nhiều khó lòng kiềm nén muốn va chạm nhiều hơn.
Quan sát thấy Đặng Song Nhi đã thích ứng được mình.

Vũ Dịch Đức nâng hai chân của cô đặt lên tay anh, bên dưới tăng tốc nhanh hơn, rút ra một đoạn rồi mạnh mẽ đẩy hông dũng mãnh xông tới.

Nơi hoa h*yệt non mềm bị anh xâm nhập tấn công không ngừng, ra vào phầm phập, mỗi cú đâm đều tới tận cùng sâu thẩm.
“ Ưm ~ hức ~”
Tiếng r3n rỉ yêu mị, ngâm nga mê hoặc mỗi lúc càng lớn.

Kh0ái cảm đê mê, dào dạc khiến Song Nhi càng lúc càng ngây ngất, lòng muốn vỡ ra vì những loại cảm giác này...
Hạnh phúc, sung sướng, thoải mái, vui vẻ và thích thú...!
Vũ Dịch Đức hơi ngửa mặt về sau, bờ vai vững trãi rộng lớn run run, anh khép mi mắt lại, tận hưởng sự sung sướng, sảng khoái tột độ từ dưới hạ th@n mang tới.

Bên trong Song Nhi chặt chẽ, ấm áp...thật khiến anh khó lòng giảm lực.
Đột nhiên, Vũ Dịch Đức rút con cự l*ng đang sưng phồng cứng ngắt ra khỏi thân thể của Đặng Song Nhi, giọng điệu vội vàng ra lệnh:

“ Song Nhi, em quỳ lên đi, tôi tin em sẽ thích! ”
“ D...!dạ ~ ”
Đầu ốc của Song Nhi bây giờ mù mờ, bị tình d*c đánh bay lý trí, nghe lời lồm cồm bò dậy.
Cả hai đều quỳ trên giường, hai chân của Song Nhi hơi mở rộng và nhếch bờ m ông tròn trịa về phía sau, tay cô nắm vào thành giường làm điểm tựa chống đỡ.
Vũ Dịch Đức ôm lấy mông to đẩy hông về phía trước.

Hoa huy*t d1ch nhờn lênh láng, nhớt nháp trơn trượt dễ dàng cho cự l*ng thâm nhập, càng vào càng sâu, lấp đầy khoảng trống bên trong cơ thể mềm yếu của Song Nhi.
" Ưm ~ anh ơi! ” Đặng Song Nhi nức nở kêu lên.
Người đàn ông đang khát tình quả thật đáng sợ, bao nhiêu năm dồn nén dường như hôm nay bộc phát ra hết.
Vũ Dịch Đức điên cuồng, không ngừng khuấy đảo từng ngõ ngách.

Âm thanh va chạm x@c thịt vang lên rõ ràng, mùi vị tình ái bao vây nơi đây.
Đưa bàn tay về phía trước, chụp lấy bầu ng ực đang đong đưa theo từng nhịp thúc đẩy mà nhào nặn thoả thích.

Cúi đầu hôn xuống tấm lưng cong trắng mịn, quyến rũ.
“ Thích không...!Song Nhi? ”
“ T...!thích ạ...Ưm...! ”

Qua một trận k1ch tình dài đằng đẵng đầy mãnh liệt, thân thể của Đặng Song Nhi hoàn toàn bủn rủn, mệt nhoài nằm trên người của Vũ Dịch Đức.

Ngoài kia gió thổi hắt hiu, nhưng sao trong lòng cô lại ấm áp đến lạ lùng, chưa bao giờ hạnh phúc như bây giờ.
“ Mệt lắm không? ”
Vũ Dịch Đức ân cần vuốt vuốt mái tóc đang rối loạn lung tung, ươn ướt mồ hôi của Song Nhi.
Cô không lên tiếng trả lời, chỉ gật đầu như muốn nói rằng rất mệt.
“ Cho em nghỉ ngơi một lúc, rồi chúng ta lại tiếp tục ”
“ Hả? ”
Đặng Song Nhi giật mình ngốc đầu lên nhìn, khuôn mặt anh bây giờ rất nham hiểm, h@m muốn thấy rõ trong ánh mắt sâu xa kia.

“ Em nghĩ tôi yếu đến thế sao, chỉ một hiệp là đủ? ”
...----------------...
...----------------....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện