Đầu Lâu Hoa Hồng
Chương 12
Tết Nguyên Đán là thời điểm nhiệt độ giảm mạnh, Hạ Thính Nam ở nhà ăn mặc phong phanh bay lên chạy xuống, không ngoài dự đoán cô đã bị cảm, vừa nóng sốt vừa sổ mũi. Nằm trong phòng ba ngày, cuối cùng Từ Bỉnh Nhiên cũng dành chút thời gian đến thăm cô.
Hạ Thính Nam yếu ớt nói: “Từ Bỉnh Nhiên, em không xong rồi.”
Cô hơi giơ tay lên, ra hiệu anh nhanh chóng tiến gần.
Từ Bỉnh Nhiên: “…”
Tuy anh không nói lời nào, nhưng vẫn đi qua nắm chặt lấy tay của Hạ Thính Nam.
“Nghe em nói này, trong tủ quần áo của em có ba gói khoai tây chiên vị dưa leo, mười mấy gói tôm MiMi, Final Fantasy trên PSP vẫn chưa phá đảo xong, và… còn có mấy tấm trong trong album điện thoại em nữa. Anh phải bảo vệ chúng, không được để chúng được phát tán ra ngoài, nếu không em sẽ chết không nhắm mắt!”
Giọng điệu câu cuối của cô vô cùng kích động, có lẽ là vì cô nghĩ đến những tấm ảnh selfie mà ngay cả cô cũng không thể chịu nổi khi nhìn thấy chúng.
Dứt lời, cô an bình tĩnh nhắm mắt lại.
Từ Bỉnh Nhiên: ….
Hạ Thính Nam không đi làm diễn viên quả thật phí của trời.
Anh nhéo tay Hạ Thính Nam, lòng bàn tay cô rất nóng: “Uống thuốc chưa?”
Hạ Thính Nam mở một mắt, liếc nhìn cái cốc rỗng ở đầu giường ý bảo anh: “Anh không tự xem được à?”
Từ Bỉnh Nhiên hiếm khi câm nín không nói nên lời.
Anh híp mắt, chậm rãi cúi đầu xuống áp sát Hạ Thính Nam, càng lúc càng dán sát gần cô hơn, gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, thậm chí anh còn có thể nhìn thấy một nốt mụn nhỏ trên lông mày của Hạ Thính Nam.
Hạ Thính Nam biết anh muốn làm gì, lập tức lấy tay che trán lại, rụt cổ về phía sau, buồn bực nói: “Em chưa hạ sốt, cảm lạnh cũng chưa khỏi, anh tránh xa em ra, cẩn thận lây bệnh đó.”
“Không sao đâu.” Từ Bỉnh Nhiên gỡ tay cô, trán chạm trán thử nhiệt độ, quả thật là vẫn còn khá nóng.
Anh đứng dậy “Em phải đi bệnh viện.”
“Em không muốn đi…” Chỉ cần nhìn thấy chiếc áo blouse trắng là cô sẽ run lẩy bẩy, ngửi thấy mùi thuốc khử trùng là lập tức muốn ướt quần, bầu không khí trong bệnh viện khiến cô thấy rất khó chịu.
Song Từ Bỉnh Nhiên đáp lại: “Bắt buộc phải đi.”
Cô và Từ Bỉnh Nhiên đùn đẩy nhau, dùng sức kéo mạnh cánh tay đang nắm lấy tay cô của Từ Bỉnh Nhiên, nhất quyết không cho anh mặc quần áo lên người cô.
Cô hét lên: “Mẹ! Con không muốn đi bệnh viện đâu! Mẹ ơi! Cứu con! Từ Bỉnh Nhiên muốn lừa bán con!”
“Mấy tuổi rồi mà còn la hét ầm ĩ như vậy.” Nghe thấy tiếng la của cô, mẹ Hạ ngồi trên sofa nhìn sang, sau đó lại quay lại tiếp tục xem TV, thuận miệng nói “Bỉnh Nhiên, vất vả cho con rồi.”
Bà khuyên bảo suốt mấy ngày nay, thủ đoạn cứng mềm đều đã thử qua, nhưng Hạ Thính Nam nhất quyết không chịu đi viện, xem ra không phải bà khuyên không được, mà là vũ lực trấn áp của bà vẫn chưa đủ mạnh.
Lên cấp ba, chiều cao của Hạ Thính Nam bắt đầu tăng vọt, cao đến 1m6 mới tạm thời ngưng lại. Thấy cô không chịu hợp tác, Từ Bỉnh Nhiên dứt khoát vác cô lên vai, đồng thời nhận ra Hạ Thính Nam nặng hơn hẳn trước kia.
Anh nói với mẹ Hạ: “Dì, con đưa em ấy đi bệnh việc trước, chắc sẽ về muộn nên dì không cần chờ bọn con đâu, con đưa em ấy đi ăn luôn.”
“Được, khổ thân Bỉnh Nhiên.”
“Không có gì đâu ạ.”
Cầu thang của khu nhà cũ không quá thấp, vì có người đỡ nên tay vịn không ngừng lay động phát ra âm thanh khó nghe. Trong một vài khoảnh khắc, dường như có âm thanh của móng tay ai đó cào lên bảng hiệu màu đen, khiến cho người ta có cảm giác ớn lạnh và run rẩy.
Hạ Thính Nam giãy dụa nhưng vì sợ mình sẽ bị rơi xuống nên biên độ của động tác không quá lớn, chỉ giật nhẹ chân, sau đó dùng sức vỗ lưng của Từ Bỉnh Nhiên.
Cô sợ ầm ĩ đến nhà người khác nên nhỏ giọng kêu: “Từ Bỉnh Nhiên! Buông em ra!”
Từ Bỉnh Nhiên mắt điếc tai ngơ, cánh tay vẫn ôm chặt eo cô như trước, bước chân ổn định xuống cầu thang.
Cuối cùng Hạ Thính Nam không thể nhịn được nữa, đánh một chưởng vào mông của Từ Bỉnh Nhiên.
“Bốp —–” Âm thanh ròn rã vang dội quanh hành lang.
Người cô cứng đờ, bước chân đi xuống cầu thang của Từ Bình Nhiên cũng dừng lại.
……..
Hạ Thính Nam lúng túng: “Xin lỗi anh, bọn mình đến bệnh viên thôi.”
Từ Bỉnh Nhiên thả cô xuống, nhìn cô chằm chằm.
Cô bị anh nhìn đến run sợ, biện hộ nói: “Anh đừng giận, không phải chỉ là đánh một cái vào mông thôi à, hồi bé anh thường xuyên đánh em như vậy, em còn chẳng nói gì mà…”
Từ Bỉnh Nhiên cạn lời.
Làm sao mà có thể gộp chung hai chuyện này với nhau?
Trên thực tế, Từ Bỉnh Nhiên rất ít khi đánh cô, bình thường đều là Hạ Thính Nam gây đủ mọi chuyện phiền toái cho Từ Bỉnh Nhiên.
Hồi bé, Hạ Thính Nam không quá bướng bỉnh, cũng không quá ngoan ngoãn, lúc đó đôi khi Từ Bỉnh Nhiên sẽ cảm thấy mệt mỏi. Có điều anh chỉ là một đứa trẻ không thích nói chuyện, dù bị Hạ Thính Nam giày vò hay buồn bực gì đó, anh đều để hết trong lòng.
Anh chỉnh lại quần áo lộn xộn cho Hạ Thính Nam, thở dài một hơi “Anh không giận, đi nào, đến bệnh viện.”
Hạ Thính Nam rốt cuộc mới đàng hoàng trở lại.
Từ Bỉnh Nhiên bỏ ra hai mươi tệ bắt taxi đến bệnh viện, kết quả là bác sĩ kê vài đơn thuốc và dặn Hạ Thính Nam đi truyền dịch.
Hạ Thính Nam khổ không thể tả.
Trốn cả hai ngày trời mà không thoát khỏi số phận phải tiêm, cô thực sự rất sợ đau.
Để truyền xong một túi một chai phải mất ít nhất một tiếng đồng hồ, do đi bất ngờ nên Hạ Thính Nam không cầm theo điện thoại, cô chán chường giật lông tay của Từ Bỉnh Nhiên.
Một cơn đau truyền đến, Từ Bỉnh Nhiên rút tay lại đưa điện thoại của mình cho cô chơi.
Gần đây Hạ Thính Nam mê đọc tiểu thuyết, mỗi tối đều chui vào chăn thức đêm đọc. Cô cầm điện thoại tiếp tục đọc tiểu thuyết mà mình đang đọc dở, cảm thấy vô vị nên muốn Từ Bỉnh Nhiên nói chuyện phiếm với mình.
Quay sang, đập vào mắt là dáng vẻ nhắm mắt nghỉ ngơi của Từ Bỉnh Nhiên, Hạ Thính Nam thấy lông mày anh nhíu chặt nên đã nuốt lời định nói xuống bụng, mở điện thoại nghịch tiếp.
Điện thoại của Từ Bỉnh Nhiên chẳng có gì nhiều, chỉ có mấy phầm mềm liên lạc, đến cả trò chơi cũng là do Hạ Thính Nam cài đặt, Từ Bỉnh Nhiên hầu như không bao giờ mở ra.
Cô yên lặng mở máy selfie mấy tấm, nhận thấy tấm nào cũng xấu nên cô buồn bực xóa hết toàn bộ, sau đó quay qua chĩa máy ảnh vào Từ Bỉnh Nhiên.
Góc nghiêng của Từ Bỉnh Nhiên thực sự rất đẹp, từ trán đến sống mũi, từ sống mũi đến cằm, đường cong nào cũng mang theo sự lạnh lùng, mắt không lớn không nhỏ, nhìn thoáng qua trông có vẻ lưu manh.
Thế nhưng ngoại trừ khuôn mặt, anh chẳng có gì khiến người ta liên tưởng đến mấy tên lưu manh.
Anh làm cho người ta có cảm giác tựa như sương mù, lạnh nhạt nặng nề, nhưng Hạ Thính Nam biết rõ thật ra Từ Bỉnh Nhiên là một người dịu dàng trưởng thành.
Cô luôn hy vọng Từ Bỉnh Nhiên sẽ không bao giờ cô đơn, hy vọng bên cạnh anh luôn vui vẻ và có người làm bạn, bất kể người đó là cô hay là người khác, bởi vì Từ Bỉnh Nhiên là một người rất tốt, từ nhỏ đến lớn đã đưa cô đi theo vô số lần.
Ngoài ra, Hạ Thính Nam cũng cảm thấy bản thân là một người tốt bụng, cô không hiểu tại sao trong vòng bạn bè của Từ Bỉnh Nhiên lại trống không như vậy, vì thế cô lén lút chụp vài tấm ảnh của Từ Bỉnh Nhiên đăng lên vòng bạn bè của anh.
Nhìn thấy thoắt cái đã có vài lượt like, cô gật đầu hài lòng.
Cuối cùng, điện thoại của Từ Bỉnh Nhiên bị cô chơi cạn pin, may mà anh mang theo tiền mặt, đủ để trả tiền cơm tối, số tiền còn lại sau đó dùng để bắt taxi về nhà.
Mãi đến lúc này điện thoại di động của Từ Bỉnh Nhiên mới được sạc đầy.
Tắm rửa xong và đi ra, anh bật điện thoại lên thì thấy trong Wechat hiện lên vài thông báo, còn có cả lượt like của bạn bè. Trong lòng hiện lên dự cảm không lành, sau khi bấm vào vòng bạn bè, dự cảm ấy hoàn toàn trở thành sự thật.
……..
Xem ra là anh đã quá nhân từ với Hạ Thính Nam.
Khi cửa sổ phòng Hạ Thính Nam bị gõ, cô vừa tắm xong, đang chuẩn bị ngủ.
Cô đẩy cửa sổ ra, làn gió mùa đông lạnh buốt thổi tới khiến cô rùng mình một cái, tỉnh táo hơn nhiều.
Thấy thế, Từ Bỉnh Nhiên tức tối sầm mặt bảo cô đóng cửa sổ lại.
Hạ Thính Nam đóng cửa sổ quay về giường, chui vào chăn nhắn tin cho anh: “Có chuyện gì vậy?”
Cô còn tưởng anh muốn qua chơi.
Có điều phần lớn thời gian Từ Bỉnh Nhiên đều đường đường chính chính đi qua bằng cửa chính, không giống Hạ Thính Nam suốt ngày lén lút.
Từ Bỉnh Nhiên trả lời rất nhanh, xem ra là tương đối hiếm thấy, vô cùng, đặc biệt, vô cùng không vui.
Về phần Hạ Thính Nam, vì sao biết anh không vui – –
Bởi vì anh không chỉ gửi một câu, mà còn kèm thêm icon cảm xúc cô đã từng gửi cho anh trước đó, đến cô cũng không biết là anh đã lưu nó từ khi nào.
Từ Bỉnh Nhiên: [Anh đã đổi mật khẩu điện thoại, sau này không có phép em chạm vào nữa.]
Từ Bỉnh Nhiên: [Không tìm thấy bằng chứng về sự sống của bạn. JPG]
“…………………”
Hạ Thính Nam nhìn chằm chằm cái biểu cảm màu hồng nhạt đáng yêu kia vài giây, đau khổ gửi cho Từ Bỉnh Nhiên một icon quỳ xuống.
Hạ Thính Nam yếu ớt nói: “Từ Bỉnh Nhiên, em không xong rồi.”
Cô hơi giơ tay lên, ra hiệu anh nhanh chóng tiến gần.
Từ Bỉnh Nhiên: “…”
Tuy anh không nói lời nào, nhưng vẫn đi qua nắm chặt lấy tay của Hạ Thính Nam.
“Nghe em nói này, trong tủ quần áo của em có ba gói khoai tây chiên vị dưa leo, mười mấy gói tôm MiMi, Final Fantasy trên PSP vẫn chưa phá đảo xong, và… còn có mấy tấm trong trong album điện thoại em nữa. Anh phải bảo vệ chúng, không được để chúng được phát tán ra ngoài, nếu không em sẽ chết không nhắm mắt!”
Giọng điệu câu cuối của cô vô cùng kích động, có lẽ là vì cô nghĩ đến những tấm ảnh selfie mà ngay cả cô cũng không thể chịu nổi khi nhìn thấy chúng.
Dứt lời, cô an bình tĩnh nhắm mắt lại.
Từ Bỉnh Nhiên: ….
Hạ Thính Nam không đi làm diễn viên quả thật phí của trời.
Anh nhéo tay Hạ Thính Nam, lòng bàn tay cô rất nóng: “Uống thuốc chưa?”
Hạ Thính Nam mở một mắt, liếc nhìn cái cốc rỗng ở đầu giường ý bảo anh: “Anh không tự xem được à?”
Từ Bỉnh Nhiên hiếm khi câm nín không nói nên lời.
Anh híp mắt, chậm rãi cúi đầu xuống áp sát Hạ Thính Nam, càng lúc càng dán sát gần cô hơn, gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, thậm chí anh còn có thể nhìn thấy một nốt mụn nhỏ trên lông mày của Hạ Thính Nam.
Hạ Thính Nam biết anh muốn làm gì, lập tức lấy tay che trán lại, rụt cổ về phía sau, buồn bực nói: “Em chưa hạ sốt, cảm lạnh cũng chưa khỏi, anh tránh xa em ra, cẩn thận lây bệnh đó.”
“Không sao đâu.” Từ Bỉnh Nhiên gỡ tay cô, trán chạm trán thử nhiệt độ, quả thật là vẫn còn khá nóng.
Anh đứng dậy “Em phải đi bệnh viện.”
“Em không muốn đi…” Chỉ cần nhìn thấy chiếc áo blouse trắng là cô sẽ run lẩy bẩy, ngửi thấy mùi thuốc khử trùng là lập tức muốn ướt quần, bầu không khí trong bệnh viện khiến cô thấy rất khó chịu.
Song Từ Bỉnh Nhiên đáp lại: “Bắt buộc phải đi.”
Cô và Từ Bỉnh Nhiên đùn đẩy nhau, dùng sức kéo mạnh cánh tay đang nắm lấy tay cô của Từ Bỉnh Nhiên, nhất quyết không cho anh mặc quần áo lên người cô.
Cô hét lên: “Mẹ! Con không muốn đi bệnh viện đâu! Mẹ ơi! Cứu con! Từ Bỉnh Nhiên muốn lừa bán con!”
“Mấy tuổi rồi mà còn la hét ầm ĩ như vậy.” Nghe thấy tiếng la của cô, mẹ Hạ ngồi trên sofa nhìn sang, sau đó lại quay lại tiếp tục xem TV, thuận miệng nói “Bỉnh Nhiên, vất vả cho con rồi.”
Bà khuyên bảo suốt mấy ngày nay, thủ đoạn cứng mềm đều đã thử qua, nhưng Hạ Thính Nam nhất quyết không chịu đi viện, xem ra không phải bà khuyên không được, mà là vũ lực trấn áp của bà vẫn chưa đủ mạnh.
Lên cấp ba, chiều cao của Hạ Thính Nam bắt đầu tăng vọt, cao đến 1m6 mới tạm thời ngưng lại. Thấy cô không chịu hợp tác, Từ Bỉnh Nhiên dứt khoát vác cô lên vai, đồng thời nhận ra Hạ Thính Nam nặng hơn hẳn trước kia.
Anh nói với mẹ Hạ: “Dì, con đưa em ấy đi bệnh việc trước, chắc sẽ về muộn nên dì không cần chờ bọn con đâu, con đưa em ấy đi ăn luôn.”
“Được, khổ thân Bỉnh Nhiên.”
“Không có gì đâu ạ.”
Cầu thang của khu nhà cũ không quá thấp, vì có người đỡ nên tay vịn không ngừng lay động phát ra âm thanh khó nghe. Trong một vài khoảnh khắc, dường như có âm thanh của móng tay ai đó cào lên bảng hiệu màu đen, khiến cho người ta có cảm giác ớn lạnh và run rẩy.
Hạ Thính Nam giãy dụa nhưng vì sợ mình sẽ bị rơi xuống nên biên độ của động tác không quá lớn, chỉ giật nhẹ chân, sau đó dùng sức vỗ lưng của Từ Bỉnh Nhiên.
Cô sợ ầm ĩ đến nhà người khác nên nhỏ giọng kêu: “Từ Bỉnh Nhiên! Buông em ra!”
Từ Bỉnh Nhiên mắt điếc tai ngơ, cánh tay vẫn ôm chặt eo cô như trước, bước chân ổn định xuống cầu thang.
Cuối cùng Hạ Thính Nam không thể nhịn được nữa, đánh một chưởng vào mông của Từ Bỉnh Nhiên.
“Bốp —–” Âm thanh ròn rã vang dội quanh hành lang.
Người cô cứng đờ, bước chân đi xuống cầu thang của Từ Bình Nhiên cũng dừng lại.
……..
Hạ Thính Nam lúng túng: “Xin lỗi anh, bọn mình đến bệnh viên thôi.”
Từ Bỉnh Nhiên thả cô xuống, nhìn cô chằm chằm.
Cô bị anh nhìn đến run sợ, biện hộ nói: “Anh đừng giận, không phải chỉ là đánh một cái vào mông thôi à, hồi bé anh thường xuyên đánh em như vậy, em còn chẳng nói gì mà…”
Từ Bỉnh Nhiên cạn lời.
Làm sao mà có thể gộp chung hai chuyện này với nhau?
Trên thực tế, Từ Bỉnh Nhiên rất ít khi đánh cô, bình thường đều là Hạ Thính Nam gây đủ mọi chuyện phiền toái cho Từ Bỉnh Nhiên.
Hồi bé, Hạ Thính Nam không quá bướng bỉnh, cũng không quá ngoan ngoãn, lúc đó đôi khi Từ Bỉnh Nhiên sẽ cảm thấy mệt mỏi. Có điều anh chỉ là một đứa trẻ không thích nói chuyện, dù bị Hạ Thính Nam giày vò hay buồn bực gì đó, anh đều để hết trong lòng.
Anh chỉnh lại quần áo lộn xộn cho Hạ Thính Nam, thở dài một hơi “Anh không giận, đi nào, đến bệnh viện.”
Hạ Thính Nam rốt cuộc mới đàng hoàng trở lại.
Từ Bỉnh Nhiên bỏ ra hai mươi tệ bắt taxi đến bệnh viện, kết quả là bác sĩ kê vài đơn thuốc và dặn Hạ Thính Nam đi truyền dịch.
Hạ Thính Nam khổ không thể tả.
Trốn cả hai ngày trời mà không thoát khỏi số phận phải tiêm, cô thực sự rất sợ đau.
Để truyền xong một túi một chai phải mất ít nhất một tiếng đồng hồ, do đi bất ngờ nên Hạ Thính Nam không cầm theo điện thoại, cô chán chường giật lông tay của Từ Bỉnh Nhiên.
Một cơn đau truyền đến, Từ Bỉnh Nhiên rút tay lại đưa điện thoại của mình cho cô chơi.
Gần đây Hạ Thính Nam mê đọc tiểu thuyết, mỗi tối đều chui vào chăn thức đêm đọc. Cô cầm điện thoại tiếp tục đọc tiểu thuyết mà mình đang đọc dở, cảm thấy vô vị nên muốn Từ Bỉnh Nhiên nói chuyện phiếm với mình.
Quay sang, đập vào mắt là dáng vẻ nhắm mắt nghỉ ngơi của Từ Bỉnh Nhiên, Hạ Thính Nam thấy lông mày anh nhíu chặt nên đã nuốt lời định nói xuống bụng, mở điện thoại nghịch tiếp.
Điện thoại của Từ Bỉnh Nhiên chẳng có gì nhiều, chỉ có mấy phầm mềm liên lạc, đến cả trò chơi cũng là do Hạ Thính Nam cài đặt, Từ Bỉnh Nhiên hầu như không bao giờ mở ra.
Cô yên lặng mở máy selfie mấy tấm, nhận thấy tấm nào cũng xấu nên cô buồn bực xóa hết toàn bộ, sau đó quay qua chĩa máy ảnh vào Từ Bỉnh Nhiên.
Góc nghiêng của Từ Bỉnh Nhiên thực sự rất đẹp, từ trán đến sống mũi, từ sống mũi đến cằm, đường cong nào cũng mang theo sự lạnh lùng, mắt không lớn không nhỏ, nhìn thoáng qua trông có vẻ lưu manh.
Thế nhưng ngoại trừ khuôn mặt, anh chẳng có gì khiến người ta liên tưởng đến mấy tên lưu manh.
Anh làm cho người ta có cảm giác tựa như sương mù, lạnh nhạt nặng nề, nhưng Hạ Thính Nam biết rõ thật ra Từ Bỉnh Nhiên là một người dịu dàng trưởng thành.
Cô luôn hy vọng Từ Bỉnh Nhiên sẽ không bao giờ cô đơn, hy vọng bên cạnh anh luôn vui vẻ và có người làm bạn, bất kể người đó là cô hay là người khác, bởi vì Từ Bỉnh Nhiên là một người rất tốt, từ nhỏ đến lớn đã đưa cô đi theo vô số lần.
Ngoài ra, Hạ Thính Nam cũng cảm thấy bản thân là một người tốt bụng, cô không hiểu tại sao trong vòng bạn bè của Từ Bỉnh Nhiên lại trống không như vậy, vì thế cô lén lút chụp vài tấm ảnh của Từ Bỉnh Nhiên đăng lên vòng bạn bè của anh.
Nhìn thấy thoắt cái đã có vài lượt like, cô gật đầu hài lòng.
Cuối cùng, điện thoại của Từ Bỉnh Nhiên bị cô chơi cạn pin, may mà anh mang theo tiền mặt, đủ để trả tiền cơm tối, số tiền còn lại sau đó dùng để bắt taxi về nhà.
Mãi đến lúc này điện thoại di động của Từ Bỉnh Nhiên mới được sạc đầy.
Tắm rửa xong và đi ra, anh bật điện thoại lên thì thấy trong Wechat hiện lên vài thông báo, còn có cả lượt like của bạn bè. Trong lòng hiện lên dự cảm không lành, sau khi bấm vào vòng bạn bè, dự cảm ấy hoàn toàn trở thành sự thật.
……..
Xem ra là anh đã quá nhân từ với Hạ Thính Nam.
Khi cửa sổ phòng Hạ Thính Nam bị gõ, cô vừa tắm xong, đang chuẩn bị ngủ.
Cô đẩy cửa sổ ra, làn gió mùa đông lạnh buốt thổi tới khiến cô rùng mình một cái, tỉnh táo hơn nhiều.
Thấy thế, Từ Bỉnh Nhiên tức tối sầm mặt bảo cô đóng cửa sổ lại.
Hạ Thính Nam đóng cửa sổ quay về giường, chui vào chăn nhắn tin cho anh: “Có chuyện gì vậy?”
Cô còn tưởng anh muốn qua chơi.
Có điều phần lớn thời gian Từ Bỉnh Nhiên đều đường đường chính chính đi qua bằng cửa chính, không giống Hạ Thính Nam suốt ngày lén lút.
Từ Bỉnh Nhiên trả lời rất nhanh, xem ra là tương đối hiếm thấy, vô cùng, đặc biệt, vô cùng không vui.
Về phần Hạ Thính Nam, vì sao biết anh không vui – –
Bởi vì anh không chỉ gửi một câu, mà còn kèm thêm icon cảm xúc cô đã từng gửi cho anh trước đó, đến cô cũng không biết là anh đã lưu nó từ khi nào.
Từ Bỉnh Nhiên: [Anh đã đổi mật khẩu điện thoại, sau này không có phép em chạm vào nữa.]
Từ Bỉnh Nhiên: [Không tìm thấy bằng chứng về sự sống của bạn. JPG]
“…………………”
Hạ Thính Nam nhìn chằm chằm cái biểu cảm màu hồng nhạt đáng yêu kia vài giây, đau khổ gửi cho Từ Bỉnh Nhiên một icon quỳ xuống.
Bình luận truyện