Đầu Lâu Hoa Hồng
Chương 20
Từ Bỉnh Nhiên không đóng cửa sau khi vào phòng, Hạ Thính Nam thấy thế bèn kéo anh vào, nhanh chóng đóng cửa lại.
“Từ Bỉnh Nhiên, em thực sự không thấy tin nhắn đó.” Biểu cảm của cô vô cùng nghiêm túc.
Trong phòng rất tối, Hạ Thính Nam không thích bật đèn, cô cảm thấy không gian tối tăm thích hợp để chơi và ngủ, nhưng cho dù ở trong bóng tối anh vẫn phát hoạ được nét mặt của Hạ Thính Nam, bất kể là khuôn mặt mịn màng, bộ ngực phập phồng, hay là những ngón tay mà anh đã vuốt ve không biết bao lần.
Từ Bỉnh Nhiên đột nhiên nói: “Có thể kì nghỉ hè này anh sẽ không về.”
Từ Bỉnh Nhiên còn nói: “Lừa em thôi.”
….
Hạ Thính Nam: “Anh đúng là đồ nhàm chán.”
Anh nhếch khoé miệng.
Từ Bỉnh Nhiên nằm trên giường của cô, hai tay che mặt, mí mắt va vào nhau, đầu óc bắt đầu không còn tỉnh táo.
Hôm nay phải ngồi máy bay suốt mấy tiếng đồng hồ, đã vậy còn mang theo nhiều hành lý nên anh quả thật hơi mệt, cộng thêm cường độ huấn luyện cao ở Học viện Cảnh sát, lâu lắm rồi anh chưa được nghỉ ngơi đầy đủ.
Hạ Thính Nam nằm sấp bên cạnh, thăm dò hỏi: “Vậy anh không giận phải không?”
Anh nhắm mắt lại, không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại còn nói: “Hạ Thính Nam, từ năm sau anh thật sự không có thời gian ở bên em.” Từ năm thứ hai, nhà trường sẽ tổ chức giới thiệu, sắp xếp sinh viên đến đồn cảnh sát thực tập, về cơ bản gần như không có thời gian đi chơi.
“Không sao đâu, em có Trần Xuyến đi cùng mà.”
Cô chưa từng thiếu bạn bè.
Từ Bỉnh Nhiên “Ừ” một tiếng, đường cong khóe miệng phẳng lại.
Hạ Thính Nam tò mò xắn tay áo anh lên, sờ mó cơ bắp, sau đó sờ cả cánh tay lớn.
Yết hầu Từ Bỉnh Nhiên cuồn cuộn lên xuống, xoay người giữ chặt hai tay Hạ Thính Nam, nửa ôm nửa kìm cô ra sau, đầu vùi sâu vào cổ cô, hơi nóng phả ra bên tai.
“Đừng sờ lung tung, ngứa.” Giọng nói mệt mỏi và khàn khàn của anh vang lên.
Cô muốn tránh ra, kết quả tránh không thoát, quên đi, nhìn anh mệt mỏi như vậy, muốn ôm thì ôm cũng được… Hạ Thính Nam cực kì bất đắc dĩ, cảm thấy lỗ tai ngứa nhẹ. Cô nhấc vai muốn cọ vài cái nhưng lại vô tình cọ vào khuôn mặt nóng bỏng của Từ Bỉnh Nhiên.
Cô hiếm khi tập luyện nên chân tay rất lạnh, lỗ tai cũng lạnh không kém, chẳng khác gì một con thú máu lạnh. Còn Từ Bỉnh Nhiên lại như một cái lò sưởi, cả người toàn là màu nóng.
Từ Bỉnh Nhiên buồn bực: “Tại sao em lại dùng mặt mình cọ vào mặt anh. ”
“Tại em ngứa.”
Anh mệt đến mức không muốn nhúc nhích, vì thế chỉ gật đầu, dùng mũi cọ vào lỗ tai cô, chóp mũi từng chút từng chút xẹt qua xương tai, tìm kiếm ranh giới lạnh lùng và nóng bỏng.
“Còn ngứa không?” Giọng nói mơ hồ chợt vang lên.
Hạ Thính Nam đáp hết rồi, song không biết có phải Từ Bỉnh Nhiên không nghe thấy cô nói hay không, mà vẫn chậm rãi cọ xát, hô hấp thong dong như thể một giây sau sẽ ngủ thiếp đi.
Quả nhiên, không bao lâu sau động tác vuốt ve của Từ Bỉnh Nhiên càng ngày càng chậm chạp, dần dần có xu hướng dừng lại, môi nhẹ nhàng áp vào tai Hạ Thính Nam, chỉ lưu lại một ít hơi thở trong đó.
Hạ Thính Nam thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới thoải mái thoát ra.
Cô sờ mặt Từ Bỉnh Nhiên, nhiệt độ bình thường, hít thở ổn định, xem ra là do quá mệt mỏi.
Mẹ Hạ đẩy cửa vào thì thấy cảnh này, bà nhẹ nhàng vẫy tay gọi Hạ Thính Nam đi ra.
Hạ Thính Nam đắp chăn lên người Từ Bỉnh Nhiên, sau khi chắc chắn anh ngủ sẽ không bị lạnh cô mới ra ngoài.
“Không sốt chứ?” Mẹ Hạ hỏi, thấy Hạ Thính Nam lắc đầu, bà thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt rồi, để Bỉnh Nhiên ngủ ở phòng con đi, hôm nay ba con không về, con sang ngủ cùng mẹ. ”
Biết Từ Bỉnh Nhiên mệt, mẹ Hạ vô cùng đau lòng. Đối với bà, Từ Bỉnh Nhiên rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ chưa đầy hai tuổi, đã vậy còn thông minh hiểu chuyện nhìn thấu hết thảy cuộc sống.
Đôi khi bà thầm hy vọng Từ Bỉnh Nhiên có thể sống như con gái nhà mình, không tim không phổi, nhàn nhã qua ngày.
……
Mãi đến trưa hôm sau Từ Bỉnh Nhiên mới tỉnh ngủ, mở mắt là căn phòng quen thuộc nhưng lại không phải phòng của anh. Hình ảnh trong mơ vẫn còn đọng lại trước mặt, cả căn phòng cực kì ấm áp.
Anh lề mề vùi đầu vào trong chăn, hít một hơi thật sau, sau đó thức dậy.
Đẩy cửa đi ra thì thấy Hạ Thính Nam đang ngồi trên sofa phim truyền hình, còn mẹ Hạ đã đi làm từ sớm.
Thấy anh có vẻ đã tỉnh táo hơn, Hạ Thính Nam chào hỏi, hỏi han anh ngủ như thế nào, tiếp đó chỉ vào đống thức ăn trên bàn, nói là phần của anh.
Ánh sáng từ cửa sổ bốn phía chiếu vào, phát ra vầng sáng kỳ dị, Từ Bỉnh Nhiên hoảng hốt cảm thấy mình dường như chưa tỉnh lại, tất cả vẫn còn mờ ảo.
Cho nên anh đến gần Hạ Thính Nam, ôm lấy cô từ phía sau.
“Chào buổi sáng.”
Hạ Thính Nam sửng sốt, cho rằng anh đang làm nũng, nghẹn cười nói: “Chào buổi sáng”.
Sau đó, kỳ nghỉ đông của anh chính thức bước đến trong ánh nắng mặt trời tuyệt vời mùa đông
Bởi vì đã lâu chưa về nhà, bạn thời cấp 3 lâu ngày không gặp nên Từ Bỉnh Nhiên đã đi chơi với Chương Hựu Trình vài ngày.
Hoạt động của các bạn không thể tách rời những bữa ăn khuya và các trò chơi. Tuy rằng không có hứng thú, song Từ Bỉnh Nhiên không hề cự tuyệt. Anh từng hỏi Hạ Thính Nam có muốn đi theo hay không, nhưng Hạ Thính Nam thấy thời tiết quá lạnh, chỉ muốn ở lì trong nhà.
Có điều cô ở nhà chơi game từ xa cùng họ, thậm chí thiết lập tình hữu nghị với Chương Hựu Trình.
Chương Hựu Trình là người có tính cách hoạt bát, lần nào cũng hóm hỉnh gọi cô là “em gái Thính Nam”, khiến cô tỏ ra khó chịu, coi Chương Hựu Trình như kẻ thù trong game, còn Từ Bỉnh Nhiên chính là đồng phạm của cô.
Kỳ nghỉ đông công nhận khá ngắn ngủi, vèo một cái đã đến Tết, các cửa hàng trên đường hầu như đều đóng cửa, cửa cuốn xám bạc thoạt nhìn không có bóng người. Cảnh vật lạnh lẽo tiêu điều nhưng màu sắc xung quanh lại rực rỡ hơn, lồng đèn mừng xuân, câu đối đỏ dần xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Tết năm nay cô đơn hơn hẳn, Hạ Thính Nam cảm thấy hình ảnh hai nhà ngồi ăn cơm cùng nhau dường như mới xảy ra hôm qua. Cách đây không lâu, cô và Từ Bỉnh Nhiên vẫn là hai đứa trẻ chưa lớn, cô lắp lego trong phòng Từ Bỉnh Nhiên, ba mẹ hai nhà ngồi ngoài nói chuyện phiếm. Có điều hiện tại vận đổi sao dời.
Cô không kiềm chế được sự đau lòng, ngoài ra còn sợ cảm xúc của mình ảnh đến Từ Bỉnh Nhiên. So với Từ Bỉnh Nhiên, nỗi đau của cô không đáng là bao, vậy mà anh đã có thể mạnh mẽ đứng lên, còn cô vẫn ngã gục tại chỗ.
Ba mẹ Hạ hỏi Từ Bỉnh Nhiên có muốn cùng theo họ về quê ăn Tết không, Từ Bỉnh Nhiên nhất quyết từ chối.
Hạ Thính Nam cảm thấy nếu là cô, cô cũng sẽ làm vậy, không quen biết gì nhau quả thật rất xấu hổ.
“Hazz, làm sao bây giờ, Bình Nhiên không chịu theo nhà mình về quê ăn tết, để nó một mình ở đây không ổn.
Hạ Thính Nam nói: “Hay là con ở lại cùng anh ấy. ”
Mẹ Hạ suy nghĩ, cảm thấy ý kiến này cũng được.
Sau khi biết chuyện cô muốn ở lại, tâm trạng của Từ Bỉnh Nhiên không được tốt lắm.
“Không phải lần trước em bảo sức khỏe của bà nội yếu lắm à? Một năm chỉ có một lần, em phải về gặp bà chứ. ”
Hạ Thính Nam: “Vậy anh phải làm sao đây? ”
Từ Bỉnh Nhiên vừa tức giận vừa buồn cười, “Cái gì mà làm sao? Hạ Thính Nam, anh lớn rồi, một mình ăn Tết cũng không phải là chuyện to tát gì.”
Nếu anh đã nói như vậy, Hạ Thính Nam không cũng không muốn cưỡng ép, hơn nữa cô thật sự rất muốn về thăm bà, bà chắc hẳn cũng rất nhớ cô.
Nhưng mà đến đêm giao thừa, Hạ Thính Nam không thể đặt điện thoại xuống, nghĩ đến Từ Bỉnh Nhiên ở nhà một mình, cô luôn cảm thấy trong lòng cực kì áy náy, vì thế không ngừng gửi tin nhắn thoại cho anh.
“Anh xem Xuân Muộn chưa, tiểu phẩm kia buồn cười ghê.”
“Từ Bỉnh Nhiên, anh có thấy ngôi sao nữ vừa rồi không, cô ấy gầy quá.”
“Bài hát vừa nãy là bài mà em thích nghe nhất, không ngờ lại được lên Xuân Muộn!”
Năm nay, tin nhắn chúc mừng năm mới đến rất đúng giờ, hơn nữa anh còn trả lời nghiêm túc tất cả tin nhắn của Hạ Thính Nam. Nhìn qua, có vẻ anh chẳng hề bị ảnh hưởng gì bởi mấy chuyện trong quá khứ.
Tuy nhiên Hạ Thính Nam vẫn rất lo lắng, vì thế mùng một tết, cô báo với ba mẹ một câu, sau đó vác cặp một mình bắt xe về nhà.
Cô vốn muốn tạo bất ngờ cho Từ Bỉnh Nhiên, ai dè kết quả lại trở thành kinh sợ.
Bóng đèn ngoài hành lang không quá sáng, ánh sáng mờ ảo, thường xuyên nhấp nháy. Tối đó, sau khi đi siêu thị về, Từ Bỉnh Nhiên đang định mở cửa bỗng nghe thấy tiếng thở u ám.
“Ai…”
Mặc dù Từ Bỉnh Nhiên là một người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, song giờ phút này anh vẫn bị dọa đến nỗi người đổ mổ hôi.
Hạ Thính Nam ôm chân ngồi trước cửa nhà họ Từ, vẻ mặt buồn bã nói: “Từ Bỉnh Nhiên, em đợi anh hai tiếng rồi đó…”
Đúng là xui xẻo.
Cô hớn hở lên tầng, hớn hở gõ cửa nhà Từ Bỉnh Nhiên, vậy mà không có bất kì động tĩnh gì, vì vậy cô định về nhà mình trước.
Có điều cô không hề nghĩ đến việc cái gì cô cũng mang về, từ điện thoại, sạc, sạc dự phòng, bàn chải đánh răng điện đến những món đồ vụn vặt khác, tất cả đều đầy đủ, chỉ sót duy nhất chìa khóa nhà.
Từ Bỉnh Nhiên kéo cô từ dưới mặt đất lên, xoa xoa bàn tay lạnh lẽo.
Anh cởi khăn quàng kaki trên cổ mình xuống, quấn từng vòng lên cổ Hạ Thính Nam, tua rua của khăn cọ vào làm cô bật cười vì ngứa, Từ Bỉnh Nhiên dùng mu bàn tay áp vào mặt cô, lạnh quá.
Nửa khuôn mặt Hạ Thính Nam vùi trong khăn quàng cổ, chóp mũi trắng min ửng đỏ.
Từ Bỉnh Nhiên kiềm chế tức giận: “Sao em không gửi tin nhắn cho anh. ”
Hạ Thính Nam hắt hơi một cái, cười khổ nói: “Điện thoại của em hết pin rồi. ”
“Còn sạc dự phòng thì sao?”
“Cũng hết pin nốt…”
“Vậy em không biết nhờ hàng xóm à?”
Hạ Thính Nam không lên tiếng.
Từ Bỉnh Nhiên mím chặt môi, mày nhíu chặt, có thể thấy được tâm trạng của anh không được tốt lắm.
Anh ném túi xách trong tay ngay cửa ra vào, kéo Hạ Thính Nam bước nhanh vào phòng.
Trong phòng vô cùng ấm áp, cửa ban công hé mở, không khí thông thoáng, thỉnh thoảng còn có mấy cơn gió mát rượi lùa vào.
Từ Bỉnh Nhiên cảm thấy hiện tại anh dường như không thở nổi.
Bọn họ không có thói quen bật điều hòa vào mùa đông. Trước kia Từ Bỉnh Nhiên vốn hay làm vậy, nhưng Hạ Thính Nam lại chê phòng anh ngột ngạt, khiến cô khó thở. Ban đầu Từ Bỉnh Nhiên bỏ ngoài tai như không nghe thấy, sau đó thấy mặt Hạ Thính Nam đỏ bừng, cuối cùng anh đành bất đắc dĩ tắt điều hòa, mở cửa sổ cho Hạ Thính Nam hít hà không khí.
Sau này, dần dần Từ Bỉnh Nhiên cũng không thích bật điều hoà.
“Vào đi, tắm nước nóng nhé.” Anh đẩy cô một cách vội vàng.
Hạ Thính Nam víu vào cửa: “Chờ xíu, để em cởi quần áo ngoài đã.”
Từ Bỉnh Nhiên vào phòng tắm, một tay vịn tường, một tay đóng chặt cửa sổ, kế đó anh bật nước nóng, đảm bảo Hạ Thính Nam vào là có nước nóng để tắm.
Chuẩn bị xong, anh ra ngoài thì thấy Hạ Thính Nam đã cởi áo lông cồng kềnh và áo len ném lên giường anh, trên người chỉ còn một chiếc áo tay ngắn màu xám, không có hoạ tiết hay hoa văn nào.
“Lạnh quá!” Hạ Thính Nam rụt cổ vặn vẹo, mở cặp sách định tìm quần áo tắm rửa.
Từ Bỉnh Nhiên không thể hiểu nổi hành động cởi quần áo rồi mới tìm quần áo của cô, anh nói: “Vào tắm đi, để anh tìm cho.”
“Vâng.” Cô nhanh tay lẹ mắt cầm đồ lót sạch sẽ trên tay vào trong, cách một cánh cửa, giọng nói mơ hồ truyền đến, “Tìm giúp em áo dày nhé.”
Nghe thấy trong phòng tắm phát ra tiếng tắm rửa, anh bắt đầu mở cặp của Hạ Thính Nam tìm đồ.
Cặp xách của cô lộn xộn chẳng khác gì tủ quần áo của cô, không hề có khái niệm phân loại, tất cả đều bị chất đống. Từ Bỉnh Nhiên tìm một lúc, nhận ra cô không mang theo quần áo mùa đông, cũng không có đồ ngủ, chỉ có vài chiếc áo ngắn tay ở dưới.
Ánh mắt anh lướt qua chiếc cặp rồi dừng lại.
Từ Bỉnh Nhiên nhanh chóng kéo khóa lên.
Anh đi tới gõ cửa phòng tắm: “Em chỉ mang áo ngắn tay thôi à?”
Giọng Hạ Thính Nam và tiếng nước chảy vang lên: “Có cái áo tay dài nào không? Không thì anh qua phòng em lấy giúp em với.”
Từ Bỉnh Nhiên xoa nhẹ vùng giữa hai đầu lông mày, đắn đo không biét phải qua phòng của Hạ Thính Nam bằng cách nào. Thật ra anh rất muốn sang lấy, nhưng điều kiện là cửa sổ phòng cô phải mở. Tuy nhiên, mẹ Hạ lo lắng vấn đề an toàn nên đã khóa tất cả cửa sổ trước khi ra khỏi nhà, không để lấy cho mấy tên trộm một cơ hội nào, cũng chẳng để lại cho Từ Bỉnh Nhiên và Hạ Thính Nam một cơ hội.
Cuối cùng, Từ Bỉnh Nhiên lấy trong tủ quần áo của mình ra một bộ quần áo dài tay sạch sẽ đưa cho Hạ Thính Nam.
Có điều đối với cô mà nói, bộ này thực sự quá rộng, dáng vẻ Hạ Thính Nam mặc đồ trông rất buồn cười.
Từ Bỉnh Nhiên ngồi trên giường, thấy Hạ Thính Nam đi xiêu xiêu vẹo vẹo tới trước mặt anh, anh vội giữ chặt lấy cô.
Hạ Thính Nam quơ quơ, anh nghiêm túc gập ống tay áo giúp cô, vuốt nhẹ cánh tay ẩm ướt do vừa mới tắm đang lộ ra ngoài.
“Quần áo rộng quá.” Hạ Thính Nam duỗi tay kéo quần áo lên, dùng sức thắt chặt thắt lưng trên quần: “Anh cũng không có áo ngủ nào dày à?”
Từ Bỉnh Nhiên ngẩng đầu nói với cô: “Không có.” Anh không sợ lạnh, đồ ngủ quanh năm đều là áo ngắn tay và quần thể thao.
“Thôi cũng được.” Cô thoải mái nhào người xuống giường Từ Bỉnh Nhiên, lăn vào trong chăn của anh: “Thoải mái quá đi, em chẳng muốn ra ngoài nữa.”
Từ Bỉnh Nhiên xoay người nhìn cô: “Em tắm hơn nửa tiếng rồi.”
“Yên tâm đi, nước ấm vẫn còn ấm.”
Anh xốc chăn lên thăm dò, lướt qua một tấm chăn lông, sờ vào tay của Hạ Thính Nam.
Hạ Thính Nam dùng sức nắm lấy tay anh, hấp thụ độ ấm từ anh.
“Có lạnh không?”
“Vừa đủ.”
“Mai muốn đi đâu chơi?” Anh không hỏi tại sao cô về, như thể đã biết tất cả mọi thứ.
Hạ Thính Nam nghĩ nghĩ: “Xem mặt trời mọc được không?”
“Từ Bỉnh Nhiên, em thực sự không thấy tin nhắn đó.” Biểu cảm của cô vô cùng nghiêm túc.
Trong phòng rất tối, Hạ Thính Nam không thích bật đèn, cô cảm thấy không gian tối tăm thích hợp để chơi và ngủ, nhưng cho dù ở trong bóng tối anh vẫn phát hoạ được nét mặt của Hạ Thính Nam, bất kể là khuôn mặt mịn màng, bộ ngực phập phồng, hay là những ngón tay mà anh đã vuốt ve không biết bao lần.
Từ Bỉnh Nhiên đột nhiên nói: “Có thể kì nghỉ hè này anh sẽ không về.”
Từ Bỉnh Nhiên còn nói: “Lừa em thôi.”
….
Hạ Thính Nam: “Anh đúng là đồ nhàm chán.”
Anh nhếch khoé miệng.
Từ Bỉnh Nhiên nằm trên giường của cô, hai tay che mặt, mí mắt va vào nhau, đầu óc bắt đầu không còn tỉnh táo.
Hôm nay phải ngồi máy bay suốt mấy tiếng đồng hồ, đã vậy còn mang theo nhiều hành lý nên anh quả thật hơi mệt, cộng thêm cường độ huấn luyện cao ở Học viện Cảnh sát, lâu lắm rồi anh chưa được nghỉ ngơi đầy đủ.
Hạ Thính Nam nằm sấp bên cạnh, thăm dò hỏi: “Vậy anh không giận phải không?”
Anh nhắm mắt lại, không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại còn nói: “Hạ Thính Nam, từ năm sau anh thật sự không có thời gian ở bên em.” Từ năm thứ hai, nhà trường sẽ tổ chức giới thiệu, sắp xếp sinh viên đến đồn cảnh sát thực tập, về cơ bản gần như không có thời gian đi chơi.
“Không sao đâu, em có Trần Xuyến đi cùng mà.”
Cô chưa từng thiếu bạn bè.
Từ Bỉnh Nhiên “Ừ” một tiếng, đường cong khóe miệng phẳng lại.
Hạ Thính Nam tò mò xắn tay áo anh lên, sờ mó cơ bắp, sau đó sờ cả cánh tay lớn.
Yết hầu Từ Bỉnh Nhiên cuồn cuộn lên xuống, xoay người giữ chặt hai tay Hạ Thính Nam, nửa ôm nửa kìm cô ra sau, đầu vùi sâu vào cổ cô, hơi nóng phả ra bên tai.
“Đừng sờ lung tung, ngứa.” Giọng nói mệt mỏi và khàn khàn của anh vang lên.
Cô muốn tránh ra, kết quả tránh không thoát, quên đi, nhìn anh mệt mỏi như vậy, muốn ôm thì ôm cũng được… Hạ Thính Nam cực kì bất đắc dĩ, cảm thấy lỗ tai ngứa nhẹ. Cô nhấc vai muốn cọ vài cái nhưng lại vô tình cọ vào khuôn mặt nóng bỏng của Từ Bỉnh Nhiên.
Cô hiếm khi tập luyện nên chân tay rất lạnh, lỗ tai cũng lạnh không kém, chẳng khác gì một con thú máu lạnh. Còn Từ Bỉnh Nhiên lại như một cái lò sưởi, cả người toàn là màu nóng.
Từ Bỉnh Nhiên buồn bực: “Tại sao em lại dùng mặt mình cọ vào mặt anh. ”
“Tại em ngứa.”
Anh mệt đến mức không muốn nhúc nhích, vì thế chỉ gật đầu, dùng mũi cọ vào lỗ tai cô, chóp mũi từng chút từng chút xẹt qua xương tai, tìm kiếm ranh giới lạnh lùng và nóng bỏng.
“Còn ngứa không?” Giọng nói mơ hồ chợt vang lên.
Hạ Thính Nam đáp hết rồi, song không biết có phải Từ Bỉnh Nhiên không nghe thấy cô nói hay không, mà vẫn chậm rãi cọ xát, hô hấp thong dong như thể một giây sau sẽ ngủ thiếp đi.
Quả nhiên, không bao lâu sau động tác vuốt ve của Từ Bỉnh Nhiên càng ngày càng chậm chạp, dần dần có xu hướng dừng lại, môi nhẹ nhàng áp vào tai Hạ Thính Nam, chỉ lưu lại một ít hơi thở trong đó.
Hạ Thính Nam thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới thoải mái thoát ra.
Cô sờ mặt Từ Bỉnh Nhiên, nhiệt độ bình thường, hít thở ổn định, xem ra là do quá mệt mỏi.
Mẹ Hạ đẩy cửa vào thì thấy cảnh này, bà nhẹ nhàng vẫy tay gọi Hạ Thính Nam đi ra.
Hạ Thính Nam đắp chăn lên người Từ Bỉnh Nhiên, sau khi chắc chắn anh ngủ sẽ không bị lạnh cô mới ra ngoài.
“Không sốt chứ?” Mẹ Hạ hỏi, thấy Hạ Thính Nam lắc đầu, bà thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt rồi, để Bỉnh Nhiên ngủ ở phòng con đi, hôm nay ba con không về, con sang ngủ cùng mẹ. ”
Biết Từ Bỉnh Nhiên mệt, mẹ Hạ vô cùng đau lòng. Đối với bà, Từ Bỉnh Nhiên rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ chưa đầy hai tuổi, đã vậy còn thông minh hiểu chuyện nhìn thấu hết thảy cuộc sống.
Đôi khi bà thầm hy vọng Từ Bỉnh Nhiên có thể sống như con gái nhà mình, không tim không phổi, nhàn nhã qua ngày.
……
Mãi đến trưa hôm sau Từ Bỉnh Nhiên mới tỉnh ngủ, mở mắt là căn phòng quen thuộc nhưng lại không phải phòng của anh. Hình ảnh trong mơ vẫn còn đọng lại trước mặt, cả căn phòng cực kì ấm áp.
Anh lề mề vùi đầu vào trong chăn, hít một hơi thật sau, sau đó thức dậy.
Đẩy cửa đi ra thì thấy Hạ Thính Nam đang ngồi trên sofa phim truyền hình, còn mẹ Hạ đã đi làm từ sớm.
Thấy anh có vẻ đã tỉnh táo hơn, Hạ Thính Nam chào hỏi, hỏi han anh ngủ như thế nào, tiếp đó chỉ vào đống thức ăn trên bàn, nói là phần của anh.
Ánh sáng từ cửa sổ bốn phía chiếu vào, phát ra vầng sáng kỳ dị, Từ Bỉnh Nhiên hoảng hốt cảm thấy mình dường như chưa tỉnh lại, tất cả vẫn còn mờ ảo.
Cho nên anh đến gần Hạ Thính Nam, ôm lấy cô từ phía sau.
“Chào buổi sáng.”
Hạ Thính Nam sửng sốt, cho rằng anh đang làm nũng, nghẹn cười nói: “Chào buổi sáng”.
Sau đó, kỳ nghỉ đông của anh chính thức bước đến trong ánh nắng mặt trời tuyệt vời mùa đông
Bởi vì đã lâu chưa về nhà, bạn thời cấp 3 lâu ngày không gặp nên Từ Bỉnh Nhiên đã đi chơi với Chương Hựu Trình vài ngày.
Hoạt động của các bạn không thể tách rời những bữa ăn khuya và các trò chơi. Tuy rằng không có hứng thú, song Từ Bỉnh Nhiên không hề cự tuyệt. Anh từng hỏi Hạ Thính Nam có muốn đi theo hay không, nhưng Hạ Thính Nam thấy thời tiết quá lạnh, chỉ muốn ở lì trong nhà.
Có điều cô ở nhà chơi game từ xa cùng họ, thậm chí thiết lập tình hữu nghị với Chương Hựu Trình.
Chương Hựu Trình là người có tính cách hoạt bát, lần nào cũng hóm hỉnh gọi cô là “em gái Thính Nam”, khiến cô tỏ ra khó chịu, coi Chương Hựu Trình như kẻ thù trong game, còn Từ Bỉnh Nhiên chính là đồng phạm của cô.
Kỳ nghỉ đông công nhận khá ngắn ngủi, vèo một cái đã đến Tết, các cửa hàng trên đường hầu như đều đóng cửa, cửa cuốn xám bạc thoạt nhìn không có bóng người. Cảnh vật lạnh lẽo tiêu điều nhưng màu sắc xung quanh lại rực rỡ hơn, lồng đèn mừng xuân, câu đối đỏ dần xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Tết năm nay cô đơn hơn hẳn, Hạ Thính Nam cảm thấy hình ảnh hai nhà ngồi ăn cơm cùng nhau dường như mới xảy ra hôm qua. Cách đây không lâu, cô và Từ Bỉnh Nhiên vẫn là hai đứa trẻ chưa lớn, cô lắp lego trong phòng Từ Bỉnh Nhiên, ba mẹ hai nhà ngồi ngoài nói chuyện phiếm. Có điều hiện tại vận đổi sao dời.
Cô không kiềm chế được sự đau lòng, ngoài ra còn sợ cảm xúc của mình ảnh đến Từ Bỉnh Nhiên. So với Từ Bỉnh Nhiên, nỗi đau của cô không đáng là bao, vậy mà anh đã có thể mạnh mẽ đứng lên, còn cô vẫn ngã gục tại chỗ.
Ba mẹ Hạ hỏi Từ Bỉnh Nhiên có muốn cùng theo họ về quê ăn Tết không, Từ Bỉnh Nhiên nhất quyết từ chối.
Hạ Thính Nam cảm thấy nếu là cô, cô cũng sẽ làm vậy, không quen biết gì nhau quả thật rất xấu hổ.
“Hazz, làm sao bây giờ, Bình Nhiên không chịu theo nhà mình về quê ăn tết, để nó một mình ở đây không ổn.
Hạ Thính Nam nói: “Hay là con ở lại cùng anh ấy. ”
Mẹ Hạ suy nghĩ, cảm thấy ý kiến này cũng được.
Sau khi biết chuyện cô muốn ở lại, tâm trạng của Từ Bỉnh Nhiên không được tốt lắm.
“Không phải lần trước em bảo sức khỏe của bà nội yếu lắm à? Một năm chỉ có một lần, em phải về gặp bà chứ. ”
Hạ Thính Nam: “Vậy anh phải làm sao đây? ”
Từ Bỉnh Nhiên vừa tức giận vừa buồn cười, “Cái gì mà làm sao? Hạ Thính Nam, anh lớn rồi, một mình ăn Tết cũng không phải là chuyện to tát gì.”
Nếu anh đã nói như vậy, Hạ Thính Nam không cũng không muốn cưỡng ép, hơn nữa cô thật sự rất muốn về thăm bà, bà chắc hẳn cũng rất nhớ cô.
Nhưng mà đến đêm giao thừa, Hạ Thính Nam không thể đặt điện thoại xuống, nghĩ đến Từ Bỉnh Nhiên ở nhà một mình, cô luôn cảm thấy trong lòng cực kì áy náy, vì thế không ngừng gửi tin nhắn thoại cho anh.
“Anh xem Xuân Muộn chưa, tiểu phẩm kia buồn cười ghê.”
“Từ Bỉnh Nhiên, anh có thấy ngôi sao nữ vừa rồi không, cô ấy gầy quá.”
“Bài hát vừa nãy là bài mà em thích nghe nhất, không ngờ lại được lên Xuân Muộn!”
Năm nay, tin nhắn chúc mừng năm mới đến rất đúng giờ, hơn nữa anh còn trả lời nghiêm túc tất cả tin nhắn của Hạ Thính Nam. Nhìn qua, có vẻ anh chẳng hề bị ảnh hưởng gì bởi mấy chuyện trong quá khứ.
Tuy nhiên Hạ Thính Nam vẫn rất lo lắng, vì thế mùng một tết, cô báo với ba mẹ một câu, sau đó vác cặp một mình bắt xe về nhà.
Cô vốn muốn tạo bất ngờ cho Từ Bỉnh Nhiên, ai dè kết quả lại trở thành kinh sợ.
Bóng đèn ngoài hành lang không quá sáng, ánh sáng mờ ảo, thường xuyên nhấp nháy. Tối đó, sau khi đi siêu thị về, Từ Bỉnh Nhiên đang định mở cửa bỗng nghe thấy tiếng thở u ám.
“Ai…”
Mặc dù Từ Bỉnh Nhiên là một người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, song giờ phút này anh vẫn bị dọa đến nỗi người đổ mổ hôi.
Hạ Thính Nam ôm chân ngồi trước cửa nhà họ Từ, vẻ mặt buồn bã nói: “Từ Bỉnh Nhiên, em đợi anh hai tiếng rồi đó…”
Đúng là xui xẻo.
Cô hớn hở lên tầng, hớn hở gõ cửa nhà Từ Bỉnh Nhiên, vậy mà không có bất kì động tĩnh gì, vì vậy cô định về nhà mình trước.
Có điều cô không hề nghĩ đến việc cái gì cô cũng mang về, từ điện thoại, sạc, sạc dự phòng, bàn chải đánh răng điện đến những món đồ vụn vặt khác, tất cả đều đầy đủ, chỉ sót duy nhất chìa khóa nhà.
Từ Bỉnh Nhiên kéo cô từ dưới mặt đất lên, xoa xoa bàn tay lạnh lẽo.
Anh cởi khăn quàng kaki trên cổ mình xuống, quấn từng vòng lên cổ Hạ Thính Nam, tua rua của khăn cọ vào làm cô bật cười vì ngứa, Từ Bỉnh Nhiên dùng mu bàn tay áp vào mặt cô, lạnh quá.
Nửa khuôn mặt Hạ Thính Nam vùi trong khăn quàng cổ, chóp mũi trắng min ửng đỏ.
Từ Bỉnh Nhiên kiềm chế tức giận: “Sao em không gửi tin nhắn cho anh. ”
Hạ Thính Nam hắt hơi một cái, cười khổ nói: “Điện thoại của em hết pin rồi. ”
“Còn sạc dự phòng thì sao?”
“Cũng hết pin nốt…”
“Vậy em không biết nhờ hàng xóm à?”
Hạ Thính Nam không lên tiếng.
Từ Bỉnh Nhiên mím chặt môi, mày nhíu chặt, có thể thấy được tâm trạng của anh không được tốt lắm.
Anh ném túi xách trong tay ngay cửa ra vào, kéo Hạ Thính Nam bước nhanh vào phòng.
Trong phòng vô cùng ấm áp, cửa ban công hé mở, không khí thông thoáng, thỉnh thoảng còn có mấy cơn gió mát rượi lùa vào.
Từ Bỉnh Nhiên cảm thấy hiện tại anh dường như không thở nổi.
Bọn họ không có thói quen bật điều hòa vào mùa đông. Trước kia Từ Bỉnh Nhiên vốn hay làm vậy, nhưng Hạ Thính Nam lại chê phòng anh ngột ngạt, khiến cô khó thở. Ban đầu Từ Bỉnh Nhiên bỏ ngoài tai như không nghe thấy, sau đó thấy mặt Hạ Thính Nam đỏ bừng, cuối cùng anh đành bất đắc dĩ tắt điều hòa, mở cửa sổ cho Hạ Thính Nam hít hà không khí.
Sau này, dần dần Từ Bỉnh Nhiên cũng không thích bật điều hoà.
“Vào đi, tắm nước nóng nhé.” Anh đẩy cô một cách vội vàng.
Hạ Thính Nam víu vào cửa: “Chờ xíu, để em cởi quần áo ngoài đã.”
Từ Bỉnh Nhiên vào phòng tắm, một tay vịn tường, một tay đóng chặt cửa sổ, kế đó anh bật nước nóng, đảm bảo Hạ Thính Nam vào là có nước nóng để tắm.
Chuẩn bị xong, anh ra ngoài thì thấy Hạ Thính Nam đã cởi áo lông cồng kềnh và áo len ném lên giường anh, trên người chỉ còn một chiếc áo tay ngắn màu xám, không có hoạ tiết hay hoa văn nào.
“Lạnh quá!” Hạ Thính Nam rụt cổ vặn vẹo, mở cặp sách định tìm quần áo tắm rửa.
Từ Bỉnh Nhiên không thể hiểu nổi hành động cởi quần áo rồi mới tìm quần áo của cô, anh nói: “Vào tắm đi, để anh tìm cho.”
“Vâng.” Cô nhanh tay lẹ mắt cầm đồ lót sạch sẽ trên tay vào trong, cách một cánh cửa, giọng nói mơ hồ truyền đến, “Tìm giúp em áo dày nhé.”
Nghe thấy trong phòng tắm phát ra tiếng tắm rửa, anh bắt đầu mở cặp của Hạ Thính Nam tìm đồ.
Cặp xách của cô lộn xộn chẳng khác gì tủ quần áo của cô, không hề có khái niệm phân loại, tất cả đều bị chất đống. Từ Bỉnh Nhiên tìm một lúc, nhận ra cô không mang theo quần áo mùa đông, cũng không có đồ ngủ, chỉ có vài chiếc áo ngắn tay ở dưới.
Ánh mắt anh lướt qua chiếc cặp rồi dừng lại.
Từ Bỉnh Nhiên nhanh chóng kéo khóa lên.
Anh đi tới gõ cửa phòng tắm: “Em chỉ mang áo ngắn tay thôi à?”
Giọng Hạ Thính Nam và tiếng nước chảy vang lên: “Có cái áo tay dài nào không? Không thì anh qua phòng em lấy giúp em với.”
Từ Bỉnh Nhiên xoa nhẹ vùng giữa hai đầu lông mày, đắn đo không biét phải qua phòng của Hạ Thính Nam bằng cách nào. Thật ra anh rất muốn sang lấy, nhưng điều kiện là cửa sổ phòng cô phải mở. Tuy nhiên, mẹ Hạ lo lắng vấn đề an toàn nên đã khóa tất cả cửa sổ trước khi ra khỏi nhà, không để lấy cho mấy tên trộm một cơ hội nào, cũng chẳng để lại cho Từ Bỉnh Nhiên và Hạ Thính Nam một cơ hội.
Cuối cùng, Từ Bỉnh Nhiên lấy trong tủ quần áo của mình ra một bộ quần áo dài tay sạch sẽ đưa cho Hạ Thính Nam.
Có điều đối với cô mà nói, bộ này thực sự quá rộng, dáng vẻ Hạ Thính Nam mặc đồ trông rất buồn cười.
Từ Bỉnh Nhiên ngồi trên giường, thấy Hạ Thính Nam đi xiêu xiêu vẹo vẹo tới trước mặt anh, anh vội giữ chặt lấy cô.
Hạ Thính Nam quơ quơ, anh nghiêm túc gập ống tay áo giúp cô, vuốt nhẹ cánh tay ẩm ướt do vừa mới tắm đang lộ ra ngoài.
“Quần áo rộng quá.” Hạ Thính Nam duỗi tay kéo quần áo lên, dùng sức thắt chặt thắt lưng trên quần: “Anh cũng không có áo ngủ nào dày à?”
Từ Bỉnh Nhiên ngẩng đầu nói với cô: “Không có.” Anh không sợ lạnh, đồ ngủ quanh năm đều là áo ngắn tay và quần thể thao.
“Thôi cũng được.” Cô thoải mái nhào người xuống giường Từ Bỉnh Nhiên, lăn vào trong chăn của anh: “Thoải mái quá đi, em chẳng muốn ra ngoài nữa.”
Từ Bỉnh Nhiên xoay người nhìn cô: “Em tắm hơn nửa tiếng rồi.”
“Yên tâm đi, nước ấm vẫn còn ấm.”
Anh xốc chăn lên thăm dò, lướt qua một tấm chăn lông, sờ vào tay của Hạ Thính Nam.
Hạ Thính Nam dùng sức nắm lấy tay anh, hấp thụ độ ấm từ anh.
“Có lạnh không?”
“Vừa đủ.”
“Mai muốn đi đâu chơi?” Anh không hỏi tại sao cô về, như thể đã biết tất cả mọi thứ.
Hạ Thính Nam nghĩ nghĩ: “Xem mặt trời mọc được không?”
Bình luận truyện