Đầu Lưỡi
Chương 38
"Anh ta cứ như vậy mà cầu hôn hả?" Tiết Mạn kinh hô.
Tần Khai Hân gật đầu.
"Vậy cậu trả lời thế nào?"
"Mình đẩy anh ấy đi ra ngoài..."
"Từ lúc nào mà cậu trở nên cường thế như vậy?" Tiết Mạn không thể tin được nhìn cô.
Tần Khai Hân: "..."
Tối hôm qua, sau khi Bùi Thần nói ra câu kia, cả người Tần Khai Hân đều chấn động, rất lâu sau mới khôi phục lại tinh thần, cô chỉ cảm thấy máu trong người đang sôi trào.
Bùi Thần đây là đang cầu hôn cô sao? Tại sao anh có thể không báo trước đã cầu hôn rồi? Một chút cô cũng chưa chuẩn bị có được hay không? Ít nhất cũng phải để cô trai giới tắm rửa ba ngày, tra Baidu "Đối mặt với bạn trai cầu hôn, nên làm cái gì bây giờ?" một phen chứ.
Như bây giờ, bảo cô trả lời như thế nào đây?
Đáp ứng thì có vẻ quá lỗ mãng, không đáp ứng lại sợ xúc phạm tới Bùi Thần.
Bởi vì quá mức kích động, trong nháy mắt chân tay bắt đầu trở nên luống cuống, một câu cũng chưa trả lời, cô chỉ nói mình mệt, buồn ngủ, đẩy anh ra cửa.
Bây giờ nhớ lại, cách giải quyết này quả thực hỏng bét, không biết sau khi về trong lòng Bùi Thần nghĩ như thế nào, còn cô bị hù sợ, sáng sớm hôm nay rời giường liền trốn tới cửa tiệm tị nạn, hoàn toàn không dám đối mặt với Bùi Thần, sợ anh vừa thấy mặt sẽ nhắc tới chuyện này.
"Cậu đây là điển hình của bệnh sợ kết hôn." Tiết Mạn đưa ra kết luận.
"Không phải cậu cũng thế sao, còn nói mình." Tần Khai Hân ấm ức phản bác.
"Ngại quá, mình đã lĩnh chứng rồi." Tiết Mạn cười hắc hắc.
"Cậu nói cái gì?" Tần Khai Hân lập tức bùng nổ, "Cậu lặp lại lần nữa, cậu vừa nói cái gì?"
Tiết Mạn chậm rãi nói: "Mình và núi băng hợp pháp rồi."
"Mẹ nó, các cậu kết hôn rồi hả?" Tần Khai Hân kích động đến nỗi nói tục.
Tiết Mạn vội vàng bổ nhào qua, bịt miệng cô lại: "Suỵt, khiêm tốn! Ngàn vạn lần phải khiêm tốn!"
Tần Khai Hân gật đầu, tiêu hóa mất vài phút, cuối cùng mới tiếp nhận được sự thật này, cô hạ thấp giọng hỏi Tiết Mạn: "Sao lại thế, tại sao đột nhiên lại lĩnh chứng rồi? Trước kia không phải cậu nói vẫn muốn chơi vài năm nữa, tại sao cậu lĩnh chứng không nói cho mình trước?"
"Ai bảo mình không nói cho cậu, lúc núi băng ở trong bệnh viện, không phải mình nói chúng mình muốn kết hôn sao?" Tiết Mạn nhắc nhở cô.
"Mình còn tưởng rằng cậu nói giỡn..."
"Hôn nhân đại sự sao có thể đùa giỡn được?" Tiết Mạn bỗng nghiêm túc hẳn lên, "Mình và anh ấy quen nhau nhiều năm như vậy, bình tĩnh ngẫm lại, kỳ thực kết hôn cũng không có gì, chỉ là có thêm một tờ giấy mà thôi. Hơn nữa có tờ giấy này, ngày lễ ngày tết mình sẽ không bị buộc kết hôn, cũng rất tốt phải không?"
Tần Khai Hân lắc đầu, nói: "Mình vẫn cảm thấy hiện tại kết hôn có hơi sớm, căn cứ vào họp mặt gia đình mấy năm nay mình đã tổng kết ra một định luật, ép kết hôn xong sẽ bị ép sinh con, sinh con xong lại bị ép sinh đứa thứ hai."
Tiết Mạn khoát tay: "Mình mới không muốn sinh sớm như vậy, mình và núi băng đã bàn bạc, trong năm năm nữa tuyệt đối không tính đến chuyện sinh con."
"Có nghĩa là, núi băng đồng ý rồi hả?"
"Không đồng ý mình có thể cùng anh ấy đi lĩnh chứng? Kính nhờ, không phải do fan anh ấy quá mạnh mẽ sao? Mình phải mạo hiểm tính mạng gả cho người ta đấy!"
"Nếu như người trong nhà ép hai người?"
Tiết Mạn trừng mắt: "Chuyện này thì có gì khó, mình sẽ nói anh ấy không sinh được."
"Phụt!" Tần Khai Hân phun ra một ngụm trà sữa.
Chị hai, cậu nói xấu núi băng như vậy, fan của núi băng nhà cậu biết không?
Ngay cả Tiết Mạn luôn nói "không kết hôn" cũng đã kết hôn, Tần Khai Hân bỗng cảm thấy được chính mình tụt hậu, chẳng lẽ cô và Bùi Thần thật sự nên suy xét đến chuyện kết hôn chuyện rồi?
Không không không, tuy rằng quen biết nhiều như vậy năm, nhưng thời gian hai người bọn họ chân chính nói yêu đương mới hơn hai tháng, nào có chuyện yêu đương hai tháng đã kết hôn, thế nào cũng phải đợi nửa năm một năm chứ?
Theo như lời của Tiết Mạn, Tần Khai Hân "sợ kết hôn", kết quả chính là, khi đối mặt với Bùi Thần, cô trở nên vô cùng mẫn cảm.
Nói ví dụ như:
Bùi Thần gọi điện hỏi cô: "Tối nay em muốn ăn gì?"
Tần Khai Hân: "Em đang giảm béo, tùy tiện ăn chút rau dưa đi."
Bùi Thần: "Không thể ăn chay mãi được, vẫn phải ăn thêm thức ăn mặn."
Mặn? Hôn! (*)
(*) Trong tiếng trung, ‘mặn’ và ‘hôn’ (trong kết hôn) đều đọc là [hūn]
"Ây da, em bỗng nhiên có chút việc, không nói nữa!" Tần Khai Hân cúp điện thoại như bay.
Lại nói ví dụ như:
Lúc ăn cơm tối, khẩu vị của Tần Khai Hân siêu tốt, ăn một đĩa tôm lớn.
Bùi Thần ở bên cạnh vừa giúp cô bóc vỏ tôm, vừa cười nói: "Ăn nhiều một chút, nhìn em sắp đói đến hôn mê rồi."
Hôn mê? Hôn!
Tần Khai Hân nhét miếng tôm vào trong miệng, suýt chút nữa nghẹn chết.
Lại nói ví dụ như:
Cơm nước xong, Tần Khai Hân ngồi trên ghế sofa, dựa vào vai Bùi Thần cùng anh xem tin tức, xem một lát liền buồn ngủ.
Bùi Thần phủ tấm chăn mỏng lên người cô, hỏi: "Nhìn em giống như mệt chết rồi?"
"Thì hơi mệt chút, cả ngày hôm nay em cùng Mạn Mạn chạy đi mua vật liệu xây dựng."
"Vậy nghỉ ngơi sớm một chút, nhìn em buồn ngủ lắm rồi."
Mệt muốn ngủ? Hôn! (*)
(*) Mệt muốn ngủ phát âm là [hūnhūn yùshuì]
Tần Khai Hân lập tức tỉnh táo, trượt khỏi ghế sofa: "Cái kia... Em về ngủ trước, mệt mỏi quá!" Dứt lời, chạy trốn về nhà giống như bay.
Khoa trương nhất có một lần:
Hai người về trễ, cùng nhau ra ngoài ăn cơm, Bùi Thần hỏi Tần Khai Hân muốn ăn cái gì, cô mắc chứng sợ phải chọn lựa, nhất thời không nghĩ ra cái gì có thể ăn được.
"Nếu không ăn ở nhà hàng này?" Bùi Thần chỉ vào một nhà hàng trước mặt.
Em gái phục vụ ngoài cửa lập tức chào đón: "Hoan nghênh tới tiệm chúng tôi, gần đây trong tiệm có món trộn rất đặc sắc..."
Trộn? Hôn!
(*) Trộn (Hán Việt là "hỗn") cũng phát âm là [hún]
"Không cần! Không cần! Em không ăn cái này!" Cô giống như nhìn thấy nhà hàng giết người cướp của, vội vội vàng vàng kéo Bùi Thần, để lại em gái nọ với vẻ mặt mờ mịt.
Em gái phục vụ: Mình nói cái gì sai sao?
Tần Khai Hân bước rất nhanh, một lòng một dạ đi về phía trước, mãi đến khi Bùi Thần gọi cô, cô mới dừng bước lại, quay đầu nhìn anh.
Bùi Thần nhìn cô chằm chằm, hỏi: "Gần đây em có tâm sự à?"
"Em không có." Tần Khai Hân trả lời không chút do dự.
"Có phải ngày đó anh nói chuyện kết hôn dọa đến em?"
A a a, anh hỏi trực tiếp như vậy để làm gì? Tần Khai Hân vừa lắc đầu vừa gật đầu, sau cùng chỉ có thể thừa nhận: "Có... Có một chút..."
"Đứa ngốc." Bùi Thần bật cười, dịu dàng xoa đầu cô.
Tần Khai Hân ngây ngẩn cả người, thật lâu sau mới phản ứng kịp, nhất thời có chút thẹn quá thành giận, sợ kết hôn thì sao? Còn chẳng phải là bởi vì tự nhiên anh nói muốn kết hôn, làm cô một chút cũng không có chuẩn bị, hiện tại lại biến thành cô ngốc nghếch, cô đâu có ngốc?
Chẳng lẽ Bùi Thần chỉ nói đùa, là do cô nghĩ nhiều sao?
Hôn nhân đại sự sao có thể lấy ra đùa? Hơi quá đáng!
Tần Khai Hân càng nghĩ càng tức giận, cảm xúc tích tụ mấy ngày qua nhất thời bùng phát, cô đẩy Bùi Thần ra.
"Em đâu có ngốc? Rõ ràng là anh nói cái gì kết hôn, em chẳng hề có chút chuẩn bị nào. Nếu như anh nói thật, vậy cũng quá tùy tiện, nếu như anh nói đùa, thật xin lỗi, em cảm thấy lấy hôn nhân ra làm trò đùa, một chút cũng không buồn cười!"
Nói xong những lời này, mắt cô đã đỏ hoe, cảm xúc cực kì kích động.
Bùi Thần không ngờ cô sẽ tức giận như vậy, nụ cười trên mặt cứng lại, anh im lặng, chăm chú nhìn cô.
Bị anh nhìn như vậy, Tần Khai Hân cảm thấy toàn thân không được thoải mái, càng tức giận: "Anh nói gì đi chứ!"
Anh vẫn im lặng như cũ, sau đó bất ngờ tiến lên một bước, dùng một tay kéo cô vào trong lòng mình.
Thời tiết tháng năm khá dễ chịu, bên đường là một công viên nhỏ, một nhóm bác gái khiêu vũ thể dục đang tụ tập, hăng say nói chuyện phiếm.
Hai người ôm ấp như vậy, lập tức dẫn tới sự chú ý của họ.
"Haizz, các bà xem..."
Rất xa, dường như nghe thấy tiếng người bàn tán, Tần Khai Hân đỏ mặt xấu hổ, vội vàng nói: "Có người, anh mau buông tay." Vừa nói vừa muốn tránh thoát.
Bùi Thần không phản ứng, ngược lại ôm cô chặt hơn nữa, hai cánh tay có lực bị ngăn cách lớp áo khoác mỏng của cô, dính sát vào eo cô...
Động tĩnh càng lớn càng thu hút sự chú ý, ý thức được điểm ấy, rốt cuộc Tần Khai Hân buông tha, đưa lưng về phía đám người khiêu vũ, trốn vào trong lòng Bùi Thần.
Thật lâu sau, Bùi Thần mới mở miệng: "Em không ngốc, là do anh quá nóng vội."
Người trong lòng giật giật, không lên tiếng.
Bùi Thần tiếp tục nói: "Em để anh đi gặp cha mẹ em, anh còn tưởng rằng..." Anh thở dài, "Là anh suy xét không chu đáo, không nên hấp tấp như thế, lần sau anh sẽ từ từ."
Còn có lần sau? Tần Khai Hân oán thầm.
"Tuy anh không miễn cưỡng em, nhưng mỗi câu anh nói đều là thật lòng, chỉ cần em nguyện ý, bất cứ lúc nào anh cũng có thể kết hôn."
Mặc dù trọng tâm đề tài vẫn xoay quanh chuyện kết hôn, nhưng anh đã nói như vậy, ít nhất còn dễ tiếp thu, tóm lại trước tiên cứ nghĩ biện pháp rời khỏi nơi đông đúc này rồi nói sau.
Người trong lòng nhân gật đầu: "Ừm..."
"Vẫn giận anh sao?"
"Không giận nữa..." Cô nhỏ giọng nói, "Chúng ta có thể đi về không?"
"Được." Cuối cùng, anh buông lỏng tay ra, nhìn Tần khai mừng rỡ ngẩng đầu từ trong lồng ngực mình, gò má cô đỏ bừng, hai mắt mang theo một tầng hơi nước mỏng, dưới ánh đèn đường, khúc xạ ra ánh sáng trong suốt.
Thật muốn hôn cô, không nhịn được nữa rồi.
Bùi Thần nâng cằm cô lên, một tay đỡ sau lưng cô, rướn người ra phía trước, cúi đầu, hôn cô.
Tần Khai Hân hoàn toàn không có phòng bị, trợn mắt nhìn Bùi thần, yết hầu bất giác nuốt ực một cái, hàm răng lập tức bị cạy mở ra, cả người đều rơi vào tay giặc.
Bị hôn sâu như vậy, cơ thể giống như mất hết khí lực, giờ phút này, nếu không nhờ Bùi Thần giữ eo, cơ thể cô chắc chắn sẽ trượt xuống.
Quá đỗi mềm mại, tựa như giẫm lên mây, lỗ chân lông toàn thân đều mở ra...
"Ôi, người trẻ tuổi bây giờ!" Một bác gái mặc quần áo xanh lục lắc đầu cảm thán.
Bác gái mặc áo lông màu lam ở bên cạnh cũng nói: "Quá cởi mở, sao có thể làm như vậy ở trên đường cái?"
"Thật là, dọa người!" Bác gái mặc đồ đỏ nói.
"Các bà nói cái gì thế?" Trong đám người có một bác gái không rõ tình huống cụ thể hỏi.
"Tự bà xem đi, bên kia kìa!"
Bác gái không rõ ràng tình huống: "Bên kia?"
"Chính là ở bên kia, một nam một nữ, nam rất cao, nữ hơi thấp, tuổi tác không chênh lệch con gái bà lắm."
Bác gái không rõ ràng tình huống nói với bác gái bên cạnh: "Tuổi tác không chênh lệch con gái tôi nhiều lắm? Để tôi nhìn xem, a, thấy rồi!"
Từ từ!
Mẹ Tần vỗ đùi: Không đúng, đây là con gái của bà mà!!!
Tần Khai Hân gật đầu.
"Vậy cậu trả lời thế nào?"
"Mình đẩy anh ấy đi ra ngoài..."
"Từ lúc nào mà cậu trở nên cường thế như vậy?" Tiết Mạn không thể tin được nhìn cô.
Tần Khai Hân: "..."
Tối hôm qua, sau khi Bùi Thần nói ra câu kia, cả người Tần Khai Hân đều chấn động, rất lâu sau mới khôi phục lại tinh thần, cô chỉ cảm thấy máu trong người đang sôi trào.
Bùi Thần đây là đang cầu hôn cô sao? Tại sao anh có thể không báo trước đã cầu hôn rồi? Một chút cô cũng chưa chuẩn bị có được hay không? Ít nhất cũng phải để cô trai giới tắm rửa ba ngày, tra Baidu "Đối mặt với bạn trai cầu hôn, nên làm cái gì bây giờ?" một phen chứ.
Như bây giờ, bảo cô trả lời như thế nào đây?
Đáp ứng thì có vẻ quá lỗ mãng, không đáp ứng lại sợ xúc phạm tới Bùi Thần.
Bởi vì quá mức kích động, trong nháy mắt chân tay bắt đầu trở nên luống cuống, một câu cũng chưa trả lời, cô chỉ nói mình mệt, buồn ngủ, đẩy anh ra cửa.
Bây giờ nhớ lại, cách giải quyết này quả thực hỏng bét, không biết sau khi về trong lòng Bùi Thần nghĩ như thế nào, còn cô bị hù sợ, sáng sớm hôm nay rời giường liền trốn tới cửa tiệm tị nạn, hoàn toàn không dám đối mặt với Bùi Thần, sợ anh vừa thấy mặt sẽ nhắc tới chuyện này.
"Cậu đây là điển hình của bệnh sợ kết hôn." Tiết Mạn đưa ra kết luận.
"Không phải cậu cũng thế sao, còn nói mình." Tần Khai Hân ấm ức phản bác.
"Ngại quá, mình đã lĩnh chứng rồi." Tiết Mạn cười hắc hắc.
"Cậu nói cái gì?" Tần Khai Hân lập tức bùng nổ, "Cậu lặp lại lần nữa, cậu vừa nói cái gì?"
Tiết Mạn chậm rãi nói: "Mình và núi băng hợp pháp rồi."
"Mẹ nó, các cậu kết hôn rồi hả?" Tần Khai Hân kích động đến nỗi nói tục.
Tiết Mạn vội vàng bổ nhào qua, bịt miệng cô lại: "Suỵt, khiêm tốn! Ngàn vạn lần phải khiêm tốn!"
Tần Khai Hân gật đầu, tiêu hóa mất vài phút, cuối cùng mới tiếp nhận được sự thật này, cô hạ thấp giọng hỏi Tiết Mạn: "Sao lại thế, tại sao đột nhiên lại lĩnh chứng rồi? Trước kia không phải cậu nói vẫn muốn chơi vài năm nữa, tại sao cậu lĩnh chứng không nói cho mình trước?"
"Ai bảo mình không nói cho cậu, lúc núi băng ở trong bệnh viện, không phải mình nói chúng mình muốn kết hôn sao?" Tiết Mạn nhắc nhở cô.
"Mình còn tưởng rằng cậu nói giỡn..."
"Hôn nhân đại sự sao có thể đùa giỡn được?" Tiết Mạn bỗng nghiêm túc hẳn lên, "Mình và anh ấy quen nhau nhiều năm như vậy, bình tĩnh ngẫm lại, kỳ thực kết hôn cũng không có gì, chỉ là có thêm một tờ giấy mà thôi. Hơn nữa có tờ giấy này, ngày lễ ngày tết mình sẽ không bị buộc kết hôn, cũng rất tốt phải không?"
Tần Khai Hân lắc đầu, nói: "Mình vẫn cảm thấy hiện tại kết hôn có hơi sớm, căn cứ vào họp mặt gia đình mấy năm nay mình đã tổng kết ra một định luật, ép kết hôn xong sẽ bị ép sinh con, sinh con xong lại bị ép sinh đứa thứ hai."
Tiết Mạn khoát tay: "Mình mới không muốn sinh sớm như vậy, mình và núi băng đã bàn bạc, trong năm năm nữa tuyệt đối không tính đến chuyện sinh con."
"Có nghĩa là, núi băng đồng ý rồi hả?"
"Không đồng ý mình có thể cùng anh ấy đi lĩnh chứng? Kính nhờ, không phải do fan anh ấy quá mạnh mẽ sao? Mình phải mạo hiểm tính mạng gả cho người ta đấy!"
"Nếu như người trong nhà ép hai người?"
Tiết Mạn trừng mắt: "Chuyện này thì có gì khó, mình sẽ nói anh ấy không sinh được."
"Phụt!" Tần Khai Hân phun ra một ngụm trà sữa.
Chị hai, cậu nói xấu núi băng như vậy, fan của núi băng nhà cậu biết không?
Ngay cả Tiết Mạn luôn nói "không kết hôn" cũng đã kết hôn, Tần Khai Hân bỗng cảm thấy được chính mình tụt hậu, chẳng lẽ cô và Bùi Thần thật sự nên suy xét đến chuyện kết hôn chuyện rồi?
Không không không, tuy rằng quen biết nhiều như vậy năm, nhưng thời gian hai người bọn họ chân chính nói yêu đương mới hơn hai tháng, nào có chuyện yêu đương hai tháng đã kết hôn, thế nào cũng phải đợi nửa năm một năm chứ?
Theo như lời của Tiết Mạn, Tần Khai Hân "sợ kết hôn", kết quả chính là, khi đối mặt với Bùi Thần, cô trở nên vô cùng mẫn cảm.
Nói ví dụ như:
Bùi Thần gọi điện hỏi cô: "Tối nay em muốn ăn gì?"
Tần Khai Hân: "Em đang giảm béo, tùy tiện ăn chút rau dưa đi."
Bùi Thần: "Không thể ăn chay mãi được, vẫn phải ăn thêm thức ăn mặn."
Mặn? Hôn! (*)
(*) Trong tiếng trung, ‘mặn’ và ‘hôn’ (trong kết hôn) đều đọc là [hūn]
"Ây da, em bỗng nhiên có chút việc, không nói nữa!" Tần Khai Hân cúp điện thoại như bay.
Lại nói ví dụ như:
Lúc ăn cơm tối, khẩu vị của Tần Khai Hân siêu tốt, ăn một đĩa tôm lớn.
Bùi Thần ở bên cạnh vừa giúp cô bóc vỏ tôm, vừa cười nói: "Ăn nhiều một chút, nhìn em sắp đói đến hôn mê rồi."
Hôn mê? Hôn!
Tần Khai Hân nhét miếng tôm vào trong miệng, suýt chút nữa nghẹn chết.
Lại nói ví dụ như:
Cơm nước xong, Tần Khai Hân ngồi trên ghế sofa, dựa vào vai Bùi Thần cùng anh xem tin tức, xem một lát liền buồn ngủ.
Bùi Thần phủ tấm chăn mỏng lên người cô, hỏi: "Nhìn em giống như mệt chết rồi?"
"Thì hơi mệt chút, cả ngày hôm nay em cùng Mạn Mạn chạy đi mua vật liệu xây dựng."
"Vậy nghỉ ngơi sớm một chút, nhìn em buồn ngủ lắm rồi."
Mệt muốn ngủ? Hôn! (*)
(*) Mệt muốn ngủ phát âm là [hūnhūn yùshuì]
Tần Khai Hân lập tức tỉnh táo, trượt khỏi ghế sofa: "Cái kia... Em về ngủ trước, mệt mỏi quá!" Dứt lời, chạy trốn về nhà giống như bay.
Khoa trương nhất có một lần:
Hai người về trễ, cùng nhau ra ngoài ăn cơm, Bùi Thần hỏi Tần Khai Hân muốn ăn cái gì, cô mắc chứng sợ phải chọn lựa, nhất thời không nghĩ ra cái gì có thể ăn được.
"Nếu không ăn ở nhà hàng này?" Bùi Thần chỉ vào một nhà hàng trước mặt.
Em gái phục vụ ngoài cửa lập tức chào đón: "Hoan nghênh tới tiệm chúng tôi, gần đây trong tiệm có món trộn rất đặc sắc..."
Trộn? Hôn!
(*) Trộn (Hán Việt là "hỗn") cũng phát âm là [hún]
"Không cần! Không cần! Em không ăn cái này!" Cô giống như nhìn thấy nhà hàng giết người cướp của, vội vội vàng vàng kéo Bùi Thần, để lại em gái nọ với vẻ mặt mờ mịt.
Em gái phục vụ: Mình nói cái gì sai sao?
Tần Khai Hân bước rất nhanh, một lòng một dạ đi về phía trước, mãi đến khi Bùi Thần gọi cô, cô mới dừng bước lại, quay đầu nhìn anh.
Bùi Thần nhìn cô chằm chằm, hỏi: "Gần đây em có tâm sự à?"
"Em không có." Tần Khai Hân trả lời không chút do dự.
"Có phải ngày đó anh nói chuyện kết hôn dọa đến em?"
A a a, anh hỏi trực tiếp như vậy để làm gì? Tần Khai Hân vừa lắc đầu vừa gật đầu, sau cùng chỉ có thể thừa nhận: "Có... Có một chút..."
"Đứa ngốc." Bùi Thần bật cười, dịu dàng xoa đầu cô.
Tần Khai Hân ngây ngẩn cả người, thật lâu sau mới phản ứng kịp, nhất thời có chút thẹn quá thành giận, sợ kết hôn thì sao? Còn chẳng phải là bởi vì tự nhiên anh nói muốn kết hôn, làm cô một chút cũng không có chuẩn bị, hiện tại lại biến thành cô ngốc nghếch, cô đâu có ngốc?
Chẳng lẽ Bùi Thần chỉ nói đùa, là do cô nghĩ nhiều sao?
Hôn nhân đại sự sao có thể lấy ra đùa? Hơi quá đáng!
Tần Khai Hân càng nghĩ càng tức giận, cảm xúc tích tụ mấy ngày qua nhất thời bùng phát, cô đẩy Bùi Thần ra.
"Em đâu có ngốc? Rõ ràng là anh nói cái gì kết hôn, em chẳng hề có chút chuẩn bị nào. Nếu như anh nói thật, vậy cũng quá tùy tiện, nếu như anh nói đùa, thật xin lỗi, em cảm thấy lấy hôn nhân ra làm trò đùa, một chút cũng không buồn cười!"
Nói xong những lời này, mắt cô đã đỏ hoe, cảm xúc cực kì kích động.
Bùi Thần không ngờ cô sẽ tức giận như vậy, nụ cười trên mặt cứng lại, anh im lặng, chăm chú nhìn cô.
Bị anh nhìn như vậy, Tần Khai Hân cảm thấy toàn thân không được thoải mái, càng tức giận: "Anh nói gì đi chứ!"
Anh vẫn im lặng như cũ, sau đó bất ngờ tiến lên một bước, dùng một tay kéo cô vào trong lòng mình.
Thời tiết tháng năm khá dễ chịu, bên đường là một công viên nhỏ, một nhóm bác gái khiêu vũ thể dục đang tụ tập, hăng say nói chuyện phiếm.
Hai người ôm ấp như vậy, lập tức dẫn tới sự chú ý của họ.
"Haizz, các bà xem..."
Rất xa, dường như nghe thấy tiếng người bàn tán, Tần Khai Hân đỏ mặt xấu hổ, vội vàng nói: "Có người, anh mau buông tay." Vừa nói vừa muốn tránh thoát.
Bùi Thần không phản ứng, ngược lại ôm cô chặt hơn nữa, hai cánh tay có lực bị ngăn cách lớp áo khoác mỏng của cô, dính sát vào eo cô...
Động tĩnh càng lớn càng thu hút sự chú ý, ý thức được điểm ấy, rốt cuộc Tần Khai Hân buông tha, đưa lưng về phía đám người khiêu vũ, trốn vào trong lòng Bùi Thần.
Thật lâu sau, Bùi Thần mới mở miệng: "Em không ngốc, là do anh quá nóng vội."
Người trong lòng giật giật, không lên tiếng.
Bùi Thần tiếp tục nói: "Em để anh đi gặp cha mẹ em, anh còn tưởng rằng..." Anh thở dài, "Là anh suy xét không chu đáo, không nên hấp tấp như thế, lần sau anh sẽ từ từ."
Còn có lần sau? Tần Khai Hân oán thầm.
"Tuy anh không miễn cưỡng em, nhưng mỗi câu anh nói đều là thật lòng, chỉ cần em nguyện ý, bất cứ lúc nào anh cũng có thể kết hôn."
Mặc dù trọng tâm đề tài vẫn xoay quanh chuyện kết hôn, nhưng anh đã nói như vậy, ít nhất còn dễ tiếp thu, tóm lại trước tiên cứ nghĩ biện pháp rời khỏi nơi đông đúc này rồi nói sau.
Người trong lòng nhân gật đầu: "Ừm..."
"Vẫn giận anh sao?"
"Không giận nữa..." Cô nhỏ giọng nói, "Chúng ta có thể đi về không?"
"Được." Cuối cùng, anh buông lỏng tay ra, nhìn Tần khai mừng rỡ ngẩng đầu từ trong lồng ngực mình, gò má cô đỏ bừng, hai mắt mang theo một tầng hơi nước mỏng, dưới ánh đèn đường, khúc xạ ra ánh sáng trong suốt.
Thật muốn hôn cô, không nhịn được nữa rồi.
Bùi Thần nâng cằm cô lên, một tay đỡ sau lưng cô, rướn người ra phía trước, cúi đầu, hôn cô.
Tần Khai Hân hoàn toàn không có phòng bị, trợn mắt nhìn Bùi thần, yết hầu bất giác nuốt ực một cái, hàm răng lập tức bị cạy mở ra, cả người đều rơi vào tay giặc.
Bị hôn sâu như vậy, cơ thể giống như mất hết khí lực, giờ phút này, nếu không nhờ Bùi Thần giữ eo, cơ thể cô chắc chắn sẽ trượt xuống.
Quá đỗi mềm mại, tựa như giẫm lên mây, lỗ chân lông toàn thân đều mở ra...
"Ôi, người trẻ tuổi bây giờ!" Một bác gái mặc quần áo xanh lục lắc đầu cảm thán.
Bác gái mặc áo lông màu lam ở bên cạnh cũng nói: "Quá cởi mở, sao có thể làm như vậy ở trên đường cái?"
"Thật là, dọa người!" Bác gái mặc đồ đỏ nói.
"Các bà nói cái gì thế?" Trong đám người có một bác gái không rõ tình huống cụ thể hỏi.
"Tự bà xem đi, bên kia kìa!"
Bác gái không rõ ràng tình huống: "Bên kia?"
"Chính là ở bên kia, một nam một nữ, nam rất cao, nữ hơi thấp, tuổi tác không chênh lệch con gái bà lắm."
Bác gái không rõ ràng tình huống nói với bác gái bên cạnh: "Tuổi tác không chênh lệch con gái tôi nhiều lắm? Để tôi nhìn xem, a, thấy rồi!"
Từ từ!
Mẹ Tần vỗ đùi: Không đúng, đây là con gái của bà mà!!!
Bình luận truyện