Dấu Mộng
Chương 29: Dầy vò
Cơn sốt qua đi, cơ thể cô mềm nhũn kiệt sức, Hề Thành Hạo ôm cô ra khỏi
bệnh viện, Giản Tư không chống cự, im lặng nằm trong vòng tay anh. Bộ
dạng lạnh băng của cô, một khi không lên tiếng trở nên ngoan ngoãn lạ
thường. Buổi sáng là thời điểm khám bệnh nhộn nhịp nhất, được một người
đàn ông điển trai ôm chặt len qua đám đông, cô nhận được vô số ánh mắt
ngưỡng mộ, cô hơi mất tự nhiên vì đã lâu không còn là mục tiêu chú ý của những người khác nữa, trong vô thức cô quay mặt sang hướng khác, chợt
nghe thấy tiếng cười khẽ của Hề Thành Hạo, lúc này cô mới nhận ra – hành động vừa rồi của mình rất giống đang nũng nịu thẹn thùng rúc vào ngực
anh.
Cô cười nhạt, hiểu biết của anh về cô vẫn dừng lại ở năm năm trước, cô bây giờ đã quen với cuộc sống bon chen chật vật, còn lòng dạ đâu mà nũng nịu chứ? Nhưng mà… tốt nhất anh không nên hiểu cô của hiện tại, tốt nhất không nên biết cô đang nghĩ gì.
Hề Thành Hạo cẩn thận đặt cô vào trong xe, như thể chỉ một chút sơ suất cũng khiến cô vỡ nát, anh cởi áo khoác đắp lên người cô, rồi quay ra tạm biệt Tưởng Chính Lương và Trương Nhu, cảm ơn họ đã chăm sóc Giản Tư suốt đêm qua.
Tâm trạng Trương Nhu nặng nề không biết nên nói gì mới phải, chỉ gật đầu cho xong, Tưởng Chính Lương liếc nhìn cô gái khép mắt uể oải ngồi trên xe, lông mày giãn ra, anh quyết định phải nói thẳng: “Thành Hạo.” Thường ngày anh đều gọi “Tổng giám đốc Hề”, nhưng lúc này, lời anh nói là dành cho cậu bạn học Hề Thành Hạo ngày xưa, “Nếu cậu không chắc chắn sẽ mang lại hạnh phúc cho Giản Tư thì nên buông tha cho cô ấy.”
Tưởng Chính Lương siết chặt nắm tay, lúc Tư Tư và Hề Kỷ Hằng muốn ở bên nhau, anh không có gì để nói, bởi anh biết… Tư Tư không yêu Hề Kỷ Hằng. Trong thế trận gọi là trò chơi tình cảm cũng được, gọi là giao dịch tiền bạc cũng được, nói ra thì buồn cười, nhưng sự thật Tư Tư mới là người chiếm thế thượng phong. Anh thậm chí còn thấy may mắn, công tử đào hoa ngây thơ Hề Kỷ Hằng phải lòng cô nàng Lọ Lem Giản Tư, bởi Giản Tư xứng đáng có được tình yêu của bất kì chàng trai nào. Anh có thể nhận ra, mặc dù Hề Kỷ Hằng lơ mơ không biết bản thân muốn gì, nhưng lại rất nghiêm túc với Giản Tư, sự mở đầu như thế cũng không đến nỗi tệ.
Nhưng Hề Thành Hạo thì khác, Tưởng Chính Lương hiểu hơn bất cứ ai, Tư Tư yêu Hề Thành Hạo, chỉ một điều này thôi, cũng khiến Giản Tư trở thành người bị tổn thương nặng nền nhất trong kế hoạch “báo thù” điên cuồng này, bất luận ai là người thắng bại. Hơn nữa… rất có thể cô sẽ thất bại thảm hại, bởi vì đối thủ của cô là hai đấng sinh thành nghĩa nặng tình thâm của Hề Thành Hạo.
Năm năm trước Tư Tư có thể gượng dậy được, là vì cô bắt buộc phải chăm sóc mẹ, cô còn có trách nhiệm không thể chối từ, nếu như chuyện cũ diễn lại, Tư Tư còn có thể gượng dậy nổi không?
Hề Thành Hạo đối diện với ánh mắt của Tưởng Chính Lương, có rất nhiều lời không cần nói ra anh cũng hiểu. Hề Thành Hạo cười cười, “Yên tâm, mình rất chắc chắn.”
Lời nói đơn giản ấy thắng hết những lời hứa hẹn đảm bảo, Tưởng Chính Lương lo lắng nhìn nụ cười tự tin, kiên quyết của Hề Thành Hạo, cổ họng tắc nghẽn không nói thêm được gì, Trương Nhu bước đến khẽ kéo tay anh, Tưởng Chính Lương hiểu ý vợ, người ngoài cuộc như vợ chồng họ không nên nhúng tay vào chuyện này.
Sau khi lên xe, Trương Nhu khẽ gõ lên tay vịn cửa xe, “Chính Lương, ngày mai chúng ta bắt đầu tuần trăng mật đi, chơi cho đã một phen.” Dính vào chuyện này khiến cô rất khó xử mệt mỏi, Hề Kỷ Hằng không tìm được Giản Tư thì gọi cho cô hàng trăm cuộc, cô đã làm trái với lương tâm, không chịu bắt máy, cô luôn xem Hề Kỷ Hằng như em trai, đêm qua cũng đủ khiến cô chật vật rồi. Bây giờ mâu thuẫn càng lớn, đến vợ chồng Ngài chủ tịch cũng vào cuộc, cô và Chính Lương không đáng làm vật hi sinh cho họ.
Tưởng Chính Lương im lặng một lúc, cuối cùng gật đầu.
Hề Thành Hạo ôm Giản Tư bước vào căn nhà xa hoa của mình, Giản Tư mơ mơ màng màng, thoáng nhìn thấy vật trang trí tinh tế đặt trước cửa cầu thang, món đồ điêu khắc này để lại dấu ấn rõ nét trong lòng cô, bây giờ nhìn thấy, cảm xúc hỗn độn đan xen nhau.
Lần trước cô đã hốt hoảng tự ti tháo chạy khỏi tòa nhà này như một con chó rơi xuống sông, bây giờ… cô sắp trở thành nữ chủ nhân của tất cả mọi thứ đẹp đẽ nơi đây.
Hề Thành Hạo đặt cô xuống chiếc giường rộng lớn mà cô từng nằm một lần, rồi dịu dàng hỏi: “Muốn ăn gì nào? Anh làm cho em.” Cô cảm thấy có chút áp lực, đôi mắt khép hờ nhìn anh, “Đi tắm.” Cơ thể yếu ớt, ngữ khí lãnh đạm thành ra ngoan ngoãn.
Anh gật đầu, nhưng lập tức nhăn nhó, chỗ này không có quần áo để cô thay. Anh lấy một chiếc áo ngủ sạch sẽ của nam giới, nhét vào tay cô, “Em mặc cái này đi.” Giản Tư gật đầu.
Anh đưa cô vào phòng tắm, sợ cô không biết chỉnh nước nóng, anh tự mình chuẩn bị nước, dòng nước bắn ra từ vòi hoa sen làm ướt tay áo anh, anh còn điều chỉnh nhiệt độ phòng tắm lên cao, để cô không bị cảm lạnh. Giản Tư nhìn anh bận rộn một hồi, sau khi cánh cửa khép nhẹ cô mới bật cười lạnh lùng, Hề Thành Hạo – người đàn ông kiêu hãnh nhất đời chăm sóc phục vụ cô từng ly từng tí như thế, làm trong cô nảy sinh một niềm khoái cảm độc ác. Thả mình vào dòng nước ấm, dễ chịu vô cùng, nhưng vẫn chưa đủ, chỉ thế này thì còn lâu mới đủ, phải bắt anh ta đối xử với cô tốt hơn nữa, phải khiến anh ta không rời xa cô được!
Cô chỉ mặc một chiếc áo ngủ rộng thùng thình, đầu vai sắp lộ cả ra ngoài, một khoảng mịn màng nhô lên nửa ẩn nửa hiện chỗ cổ áo chữ V. Hề Thành Hạo đã thay áo sơ mi, ngồi trên giường hướng ánh mắt về phía phòng tắm đợi cô, cô tựa vào cửa chậm rãi bước ra, anh hơi nôn nóng, sợ cô bị ngất trong lúc tắm, thấy cô bước ra thì lập tức chạy lại đỡ. Cô giật bắn, dính sát vào tường, túm chặt cổ áo ngủ, khuôn mặt đỏ ửng, hoảng loạn lắc đầu liên tiếp. Anh chợt nhận ra cô ngượng nhịu vì thân dưới không hề mặc gì, nên không cho anh ôm. Anh cười khẽ, không miễn cưỡng cô, vừa đỡ vừa dìu cô nằm vào trong chăn.
Mới tắm xong nên da cô mịn như sứ, khuôn mặt xinh xắn ửng hồng, đôi mắt đen tuyền thêm phần long lanh trong trẻo, vẻ đẹp của cô mềm mại quyến rũ, hai con mắt chớp chớp thẹn thùng, toát lên nét mê hoặc khó cưỡng. Anh nhìn cô, tim đập loạn nhịp, đành phải hướng ánh mắt ra chỗ khác, anh không muốn làm cô sợ, hoặc là khiến cô cảm thấy tình yêu anh dành cho cô lẫn tạp ham muốn nhục dục.
“Em ngủ một giấc đi, anh đi lấy quần áo của em về, đợi khi nào em khỏi ốm, chúng ta sẽ đi mua quần áo mới.” Anh nhìn bông hoa điêu khắc đầu giường nói, trong anh nảy sinh một cảm giác nông nổi bộp chộp giống hồi trước khi phải đối diện với cô thiếu nữ Giản Tư xinh đẹp như hoa như ngọc. Cảm giác này làm anh thấy buồn cười, từ lúc nào anh đã không dám nhìn cô chăm chú nữa, chỉ sợ gây ra chuyện gì làm cô căm ghét, làm anh hối hận. Cánh mũi anh lần mò mùi thơm tinh khiết toát ra từ cơ thể cô, anh phải cố gắng giữ cho hơi thở ổn định.
“Quần áo… ở chỗ Hề Kỷ Hằng.” Cô nhăn mày, giọng nói nhẹ bẫng, trong lòng dấy lên một niềm khoái cảm, vì cô biết câu nói này sẽ khiến anh đau đớn.
Quả nhiên Hề Thành Hạo lặng người một lát, sau đó lông mày giãn ra, thản nhiên nói: “Ừ, anh biết rồi, ngủ đi, anh đi lấy quần áo về. Buổi tối ăn cháo hải sản nhé?” Sự dịu dàng của anh làm cô khẽ chạnh lòng, cô gật đầu, anh đi rồi cô mới cuộn tròn trong chăn thành một khối, như thế cô mới cảm thấy yên tâm hơn. Cô nhắm mắt, chìm vào bóng tối, cô biết mình muốn gì, cô không muốn bị đánh bại bởi Hề phu nhân một lần nào nữa, không muốn trở thành người thê thảm nhất, vì thế cô không cần tình yêu của Hề Thành Hạo! Dịu dàng? Ân tình sâu nặng? Năm năm trước chẳng phải anh ta cũng thế sao? Cuối cùng vẫn phủi đít đi mất hút đấy thôi! Không được run rẩy, không được bị mê hoặc, khóe miệng cô nhếch lên thành một nụ cười nhạt, tình yêu của anh ta không thể tin cậy được, trong trò chơi tàn khốc này, chiến lợi phẩm mà cô cần hiện hữu và thực tế, cô chỉ ngốc nghếch một lần, không thể ngốc nghếch thêm lần thứ hai đâu!
Hề Thành Hạo đi rất lâu, lúc tiếng bước chân vang ngoài cầu thang, Giản Tư liền mở mắt. Cô nghe thấy Hề Thành Hạo trầm giọng nói ngoài cửa: “Em chờ một lát.” Cô lập tức hiểu ra, Hề Kỷ Hằng tìm đến rồi.
Hề Thành Hạo nhanh nhẹn đóng cửa lại, ngồi xuống cạnh giường mở ba lô du lịch, lấy ra một bộ quần áo mặc cho cô. Lúc anh rút quần lót ra, cô đỏ mặt vội cướp lời: “Cái này tự em mặc.” Khuôn mặt nặng nề của anh đột nhiên toát lên nét cười, hơi quay lưng về phía cô, để cô không phải xấu hổ.
Sau khi mặc quần áo xong xuôi, anh kéo chăn che kín người cô, rồi mới gọi Hề Kỷ Hằng vào.
Hề Kỷ Hằng mặt mày nặng chịch, đầu óc rối bù, rõ ràng anh đã trải qua một đêm khổ sở. Anh nhìn cô không chút biểu cảm, ánh mắt tàn khốc làm anh trở nên xa lạ. Giản Tư không ngẩng đầu, cô nhận ra mình không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa.
“Anh chỉ hỏi em một câu thôi! Em cam tâm tình nguyện theo anh ta sao?” Hề Kỷ Hằng dán ánh mắt vào đôi bàn tay siết chặt đặt trên chăn của cô. Cô chậm rãi gật đầu.
“Nói đi! Trực tiếp nói ra!” Hề Thành Hạo biết rõ tính khí cậu em họ, lông mày co lại nhưng cũng không ngăn cản.
“Đúng! Là tôi cam tâm tình nguyện!” Giản Tư đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, không thể để anh tiếp tục đến đeo bám cô nữa! Ánh mắt đó quá sắc bén, làm Hề Kỷ Hằng sững sờ, đây không phải là ánh mắt của Giản Tư! Sự kinh hãi của anh cũng khiến Giản Tư giật mình, vội vàng cụp mắt, may mà Hề Thành Hạo vẫn chưa nhận ra, cô chưa có kinh nghiệm, kĩ năng diễn xuất chưa được tốt, cô cắn môi tự châm biếm bản thân.
“Được rồi chứ?” Hề Thành Hạo nhìn Hề Kỷ Hằng, có chút thương xót, anh hiểu cảm giác khi bị từ chối… rất khó chịu. Nói anh tàn nhẫn hay ích kỷ cũng được, anh không thể để Hề Kỷ Hằng có chút hi vọng nào cả, “Sau này, em phải gọi Tư Tư là chị dâu.” Hề Kỷ Hằng mặt mày trắng toát, bật cười căm phẫn, “Được! Được lắm! Thưa chị dâu!” Anh quay người đi thẳng, bước chân luống cuống rối loạn.
Hề Thành Hạo cau mày, thở dài một hơi, vấn đề quan trọng trước mắt không phải là Hề Kỷ Hằng. Anh quay sang nói với Giản Tư, “Tư Tư, chúng ta mau đi đăng kí kết hôn.” Giản Tư mệt mỏi nằm xuống, “Đợi… đợi một thời gian đã, được chứ?” Hề Thành Hạo còn định nói gì, nhưng đôi mắt long lanh u buồn đã lướt về phía anh, vừa như rầu rĩ vừa như cầu xin. Trăm vạn lý do đã biến mất trong chớp mắt, anh bất lực gật đầu.
“Anh đi lấy cháo cho em.” Anh bỏ đi.
Cô tựa lưng vào gối mỉm cười, cô không vội, cô phải cho Hề phu nhân một chút thời gian để níu kéo con trai. Sự dày vò… mới chỉ bắt đầu, cô đang chờ đợi.
Cô cười nhạt, hiểu biết của anh về cô vẫn dừng lại ở năm năm trước, cô bây giờ đã quen với cuộc sống bon chen chật vật, còn lòng dạ đâu mà nũng nịu chứ? Nhưng mà… tốt nhất anh không nên hiểu cô của hiện tại, tốt nhất không nên biết cô đang nghĩ gì.
Hề Thành Hạo cẩn thận đặt cô vào trong xe, như thể chỉ một chút sơ suất cũng khiến cô vỡ nát, anh cởi áo khoác đắp lên người cô, rồi quay ra tạm biệt Tưởng Chính Lương và Trương Nhu, cảm ơn họ đã chăm sóc Giản Tư suốt đêm qua.
Tâm trạng Trương Nhu nặng nề không biết nên nói gì mới phải, chỉ gật đầu cho xong, Tưởng Chính Lương liếc nhìn cô gái khép mắt uể oải ngồi trên xe, lông mày giãn ra, anh quyết định phải nói thẳng: “Thành Hạo.” Thường ngày anh đều gọi “Tổng giám đốc Hề”, nhưng lúc này, lời anh nói là dành cho cậu bạn học Hề Thành Hạo ngày xưa, “Nếu cậu không chắc chắn sẽ mang lại hạnh phúc cho Giản Tư thì nên buông tha cho cô ấy.”
Tưởng Chính Lương siết chặt nắm tay, lúc Tư Tư và Hề Kỷ Hằng muốn ở bên nhau, anh không có gì để nói, bởi anh biết… Tư Tư không yêu Hề Kỷ Hằng. Trong thế trận gọi là trò chơi tình cảm cũng được, gọi là giao dịch tiền bạc cũng được, nói ra thì buồn cười, nhưng sự thật Tư Tư mới là người chiếm thế thượng phong. Anh thậm chí còn thấy may mắn, công tử đào hoa ngây thơ Hề Kỷ Hằng phải lòng cô nàng Lọ Lem Giản Tư, bởi Giản Tư xứng đáng có được tình yêu của bất kì chàng trai nào. Anh có thể nhận ra, mặc dù Hề Kỷ Hằng lơ mơ không biết bản thân muốn gì, nhưng lại rất nghiêm túc với Giản Tư, sự mở đầu như thế cũng không đến nỗi tệ.
Nhưng Hề Thành Hạo thì khác, Tưởng Chính Lương hiểu hơn bất cứ ai, Tư Tư yêu Hề Thành Hạo, chỉ một điều này thôi, cũng khiến Giản Tư trở thành người bị tổn thương nặng nền nhất trong kế hoạch “báo thù” điên cuồng này, bất luận ai là người thắng bại. Hơn nữa… rất có thể cô sẽ thất bại thảm hại, bởi vì đối thủ của cô là hai đấng sinh thành nghĩa nặng tình thâm của Hề Thành Hạo.
Năm năm trước Tư Tư có thể gượng dậy được, là vì cô bắt buộc phải chăm sóc mẹ, cô còn có trách nhiệm không thể chối từ, nếu như chuyện cũ diễn lại, Tư Tư còn có thể gượng dậy nổi không?
Hề Thành Hạo đối diện với ánh mắt của Tưởng Chính Lương, có rất nhiều lời không cần nói ra anh cũng hiểu. Hề Thành Hạo cười cười, “Yên tâm, mình rất chắc chắn.”
Lời nói đơn giản ấy thắng hết những lời hứa hẹn đảm bảo, Tưởng Chính Lương lo lắng nhìn nụ cười tự tin, kiên quyết của Hề Thành Hạo, cổ họng tắc nghẽn không nói thêm được gì, Trương Nhu bước đến khẽ kéo tay anh, Tưởng Chính Lương hiểu ý vợ, người ngoài cuộc như vợ chồng họ không nên nhúng tay vào chuyện này.
Sau khi lên xe, Trương Nhu khẽ gõ lên tay vịn cửa xe, “Chính Lương, ngày mai chúng ta bắt đầu tuần trăng mật đi, chơi cho đã một phen.” Dính vào chuyện này khiến cô rất khó xử mệt mỏi, Hề Kỷ Hằng không tìm được Giản Tư thì gọi cho cô hàng trăm cuộc, cô đã làm trái với lương tâm, không chịu bắt máy, cô luôn xem Hề Kỷ Hằng như em trai, đêm qua cũng đủ khiến cô chật vật rồi. Bây giờ mâu thuẫn càng lớn, đến vợ chồng Ngài chủ tịch cũng vào cuộc, cô và Chính Lương không đáng làm vật hi sinh cho họ.
Tưởng Chính Lương im lặng một lúc, cuối cùng gật đầu.
Hề Thành Hạo ôm Giản Tư bước vào căn nhà xa hoa của mình, Giản Tư mơ mơ màng màng, thoáng nhìn thấy vật trang trí tinh tế đặt trước cửa cầu thang, món đồ điêu khắc này để lại dấu ấn rõ nét trong lòng cô, bây giờ nhìn thấy, cảm xúc hỗn độn đan xen nhau.
Lần trước cô đã hốt hoảng tự ti tháo chạy khỏi tòa nhà này như một con chó rơi xuống sông, bây giờ… cô sắp trở thành nữ chủ nhân của tất cả mọi thứ đẹp đẽ nơi đây.
Hề Thành Hạo đặt cô xuống chiếc giường rộng lớn mà cô từng nằm một lần, rồi dịu dàng hỏi: “Muốn ăn gì nào? Anh làm cho em.” Cô cảm thấy có chút áp lực, đôi mắt khép hờ nhìn anh, “Đi tắm.” Cơ thể yếu ớt, ngữ khí lãnh đạm thành ra ngoan ngoãn.
Anh gật đầu, nhưng lập tức nhăn nhó, chỗ này không có quần áo để cô thay. Anh lấy một chiếc áo ngủ sạch sẽ của nam giới, nhét vào tay cô, “Em mặc cái này đi.” Giản Tư gật đầu.
Anh đưa cô vào phòng tắm, sợ cô không biết chỉnh nước nóng, anh tự mình chuẩn bị nước, dòng nước bắn ra từ vòi hoa sen làm ướt tay áo anh, anh còn điều chỉnh nhiệt độ phòng tắm lên cao, để cô không bị cảm lạnh. Giản Tư nhìn anh bận rộn một hồi, sau khi cánh cửa khép nhẹ cô mới bật cười lạnh lùng, Hề Thành Hạo – người đàn ông kiêu hãnh nhất đời chăm sóc phục vụ cô từng ly từng tí như thế, làm trong cô nảy sinh một niềm khoái cảm độc ác. Thả mình vào dòng nước ấm, dễ chịu vô cùng, nhưng vẫn chưa đủ, chỉ thế này thì còn lâu mới đủ, phải bắt anh ta đối xử với cô tốt hơn nữa, phải khiến anh ta không rời xa cô được!
Cô chỉ mặc một chiếc áo ngủ rộng thùng thình, đầu vai sắp lộ cả ra ngoài, một khoảng mịn màng nhô lên nửa ẩn nửa hiện chỗ cổ áo chữ V. Hề Thành Hạo đã thay áo sơ mi, ngồi trên giường hướng ánh mắt về phía phòng tắm đợi cô, cô tựa vào cửa chậm rãi bước ra, anh hơi nôn nóng, sợ cô bị ngất trong lúc tắm, thấy cô bước ra thì lập tức chạy lại đỡ. Cô giật bắn, dính sát vào tường, túm chặt cổ áo ngủ, khuôn mặt đỏ ửng, hoảng loạn lắc đầu liên tiếp. Anh chợt nhận ra cô ngượng nhịu vì thân dưới không hề mặc gì, nên không cho anh ôm. Anh cười khẽ, không miễn cưỡng cô, vừa đỡ vừa dìu cô nằm vào trong chăn.
Mới tắm xong nên da cô mịn như sứ, khuôn mặt xinh xắn ửng hồng, đôi mắt đen tuyền thêm phần long lanh trong trẻo, vẻ đẹp của cô mềm mại quyến rũ, hai con mắt chớp chớp thẹn thùng, toát lên nét mê hoặc khó cưỡng. Anh nhìn cô, tim đập loạn nhịp, đành phải hướng ánh mắt ra chỗ khác, anh không muốn làm cô sợ, hoặc là khiến cô cảm thấy tình yêu anh dành cho cô lẫn tạp ham muốn nhục dục.
“Em ngủ một giấc đi, anh đi lấy quần áo của em về, đợi khi nào em khỏi ốm, chúng ta sẽ đi mua quần áo mới.” Anh nhìn bông hoa điêu khắc đầu giường nói, trong anh nảy sinh một cảm giác nông nổi bộp chộp giống hồi trước khi phải đối diện với cô thiếu nữ Giản Tư xinh đẹp như hoa như ngọc. Cảm giác này làm anh thấy buồn cười, từ lúc nào anh đã không dám nhìn cô chăm chú nữa, chỉ sợ gây ra chuyện gì làm cô căm ghét, làm anh hối hận. Cánh mũi anh lần mò mùi thơm tinh khiết toát ra từ cơ thể cô, anh phải cố gắng giữ cho hơi thở ổn định.
“Quần áo… ở chỗ Hề Kỷ Hằng.” Cô nhăn mày, giọng nói nhẹ bẫng, trong lòng dấy lên một niềm khoái cảm, vì cô biết câu nói này sẽ khiến anh đau đớn.
Quả nhiên Hề Thành Hạo lặng người một lát, sau đó lông mày giãn ra, thản nhiên nói: “Ừ, anh biết rồi, ngủ đi, anh đi lấy quần áo về. Buổi tối ăn cháo hải sản nhé?” Sự dịu dàng của anh làm cô khẽ chạnh lòng, cô gật đầu, anh đi rồi cô mới cuộn tròn trong chăn thành một khối, như thế cô mới cảm thấy yên tâm hơn. Cô nhắm mắt, chìm vào bóng tối, cô biết mình muốn gì, cô không muốn bị đánh bại bởi Hề phu nhân một lần nào nữa, không muốn trở thành người thê thảm nhất, vì thế cô không cần tình yêu của Hề Thành Hạo! Dịu dàng? Ân tình sâu nặng? Năm năm trước chẳng phải anh ta cũng thế sao? Cuối cùng vẫn phủi đít đi mất hút đấy thôi! Không được run rẩy, không được bị mê hoặc, khóe miệng cô nhếch lên thành một nụ cười nhạt, tình yêu của anh ta không thể tin cậy được, trong trò chơi tàn khốc này, chiến lợi phẩm mà cô cần hiện hữu và thực tế, cô chỉ ngốc nghếch một lần, không thể ngốc nghếch thêm lần thứ hai đâu!
Hề Thành Hạo đi rất lâu, lúc tiếng bước chân vang ngoài cầu thang, Giản Tư liền mở mắt. Cô nghe thấy Hề Thành Hạo trầm giọng nói ngoài cửa: “Em chờ một lát.” Cô lập tức hiểu ra, Hề Kỷ Hằng tìm đến rồi.
Hề Thành Hạo nhanh nhẹn đóng cửa lại, ngồi xuống cạnh giường mở ba lô du lịch, lấy ra một bộ quần áo mặc cho cô. Lúc anh rút quần lót ra, cô đỏ mặt vội cướp lời: “Cái này tự em mặc.” Khuôn mặt nặng nề của anh đột nhiên toát lên nét cười, hơi quay lưng về phía cô, để cô không phải xấu hổ.
Sau khi mặc quần áo xong xuôi, anh kéo chăn che kín người cô, rồi mới gọi Hề Kỷ Hằng vào.
Hề Kỷ Hằng mặt mày nặng chịch, đầu óc rối bù, rõ ràng anh đã trải qua một đêm khổ sở. Anh nhìn cô không chút biểu cảm, ánh mắt tàn khốc làm anh trở nên xa lạ. Giản Tư không ngẩng đầu, cô nhận ra mình không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa.
“Anh chỉ hỏi em một câu thôi! Em cam tâm tình nguyện theo anh ta sao?” Hề Kỷ Hằng dán ánh mắt vào đôi bàn tay siết chặt đặt trên chăn của cô. Cô chậm rãi gật đầu.
“Nói đi! Trực tiếp nói ra!” Hề Thành Hạo biết rõ tính khí cậu em họ, lông mày co lại nhưng cũng không ngăn cản.
“Đúng! Là tôi cam tâm tình nguyện!” Giản Tư đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, không thể để anh tiếp tục đến đeo bám cô nữa! Ánh mắt đó quá sắc bén, làm Hề Kỷ Hằng sững sờ, đây không phải là ánh mắt của Giản Tư! Sự kinh hãi của anh cũng khiến Giản Tư giật mình, vội vàng cụp mắt, may mà Hề Thành Hạo vẫn chưa nhận ra, cô chưa có kinh nghiệm, kĩ năng diễn xuất chưa được tốt, cô cắn môi tự châm biếm bản thân.
“Được rồi chứ?” Hề Thành Hạo nhìn Hề Kỷ Hằng, có chút thương xót, anh hiểu cảm giác khi bị từ chối… rất khó chịu. Nói anh tàn nhẫn hay ích kỷ cũng được, anh không thể để Hề Kỷ Hằng có chút hi vọng nào cả, “Sau này, em phải gọi Tư Tư là chị dâu.” Hề Kỷ Hằng mặt mày trắng toát, bật cười căm phẫn, “Được! Được lắm! Thưa chị dâu!” Anh quay người đi thẳng, bước chân luống cuống rối loạn.
Hề Thành Hạo cau mày, thở dài một hơi, vấn đề quan trọng trước mắt không phải là Hề Kỷ Hằng. Anh quay sang nói với Giản Tư, “Tư Tư, chúng ta mau đi đăng kí kết hôn.” Giản Tư mệt mỏi nằm xuống, “Đợi… đợi một thời gian đã, được chứ?” Hề Thành Hạo còn định nói gì, nhưng đôi mắt long lanh u buồn đã lướt về phía anh, vừa như rầu rĩ vừa như cầu xin. Trăm vạn lý do đã biến mất trong chớp mắt, anh bất lực gật đầu.
“Anh đi lấy cháo cho em.” Anh bỏ đi.
Cô tựa lưng vào gối mỉm cười, cô không vội, cô phải cho Hề phu nhân một chút thời gian để níu kéo con trai. Sự dày vò… mới chỉ bắt đầu, cô đang chờ đợi.
Bình luận truyện