Đấu Phá Thương Khung
Chương 1556: Hung hãn!
"Ngũ tinh Đấu Thánh?"
Khí tức khủng bố đột ngột truyền ra khắp quảng trường làm cho không ít cường giả ở xung quanh bị chấn động, ánh mắt nhìn về phía thân ảnh trẻ tuổi kia dường như có thêm một phần kinh sợ. Thực lực như vậy, cho dù phóng nhãn khắp nội bộ của loại chủng tộc viễn cổ như Dược tộc thì cũng thuộc tầng cao nhất rồi.
"Thiên Phủ Tiêu Viêm, danh bất hư truyền…!"
Những thế lực tông phái liếc nhìn lẫn nhau thì đều thấy trong mắt đối phương lộ vẻ một chút ngưng trọng xen lẫn cảm khái. Khó trách tại sao trong mấy năm gần đây, Thiên Phủ liên minh lại phát triển mạnh mẽ như thế. Có nhân vật trọng yếu như Tiêu Viêm chống đỡ thì liên minh này sẽ không yếu ớt như những liên minh tạm thời khác.
Thời điểm Tiêu Viêm bạo phát khí tức, sắc mặt của Dược Vạn Quy liền trở nên vô cùng khó coi. Lão chưa từng dự đoán được, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, Tiêu Viêm không chỉ đã đuổi kịp mà còn triệt để vượt xa lão như vậy.
Ngũ tinh Đấu Thánh…! Đối diện với cường giả cấp bậc này, lão hoàn toàn không phải là đối thủ.
Sắc mặt của Dược Vạn Quy biến đổi không ngừng. Khí tức của Tiêu Viêm đang bao phủ xung quanh người lão giống như thái sơn áp đỉnh, khiến cho lão cảm thấy áp lực vô cùng. Nếu thật sự giao thủ thì e rằng không quá mười chiêu lão sẽ bị Tiêu Viêm đả bại.
"Vù… vù...!"
Khí tức của Ngũ tinh Đấu Thánh bộc phát đã làm kinh động không ít cường giả của Dược tộc. Lập tức, trên bầu trời liên tiếp vang lên những âm thanh xé gió, tiếp đó là từng đạo thân ảnh xuất hiện trên không trung của quảng trường. Chỉ có điều, khi vừa nhìn thấy tộc nhân nằm la liệt, máu tươi nhuốm đầy đất thì những thân ảnh đó vốn đang kinh ngạc liền chuyển thành giận dữ. Bất kể đã xảy ra chuyện gì thì những người này cũng là tộc nhân của Dược tộc, hiện tại đang ở cửa nhà mà lại bị người khác đánh thành bộ dáng như vậy. Điều này chẳng khác nào không nể mặt Dược tộc.
"Vạn Quy trưởng lão, có chuyện gì xảy ra vậy?" Kinh sợ qua đi, từng đạo ánh mắt đều nhìn về phía Dược Vạn Quy.
"Các vị trưởng lão tới thật đúng lúc. Tiêu Viêm kia thật sự quá càn rỡ, dám ra tay độc ác với tộc nhân ở ngay tại địa bàn của bổn tộc. Mọi người hãy nhanh cùng ta bắt hắn lại, nếu không thì thể diện của Dược tộc ở trước mặt vô số khách nhân sẽ bị mất hết!" Nhìn thấy những thân ảnh vừa xuất hiện, sắc mặt Dược Vạn Quy liền trở nên mừng rỡ. Lão vội vàng hô lên.
"Tiêu Viêm? Chính là Tiêu Viêm của Tiêu tộc ư?"
Nghe thấy tiếng hô của Dược Vạn Quy, mấy vị trưởng lão của Dược tộc ở trên không trung liền tỏ ra kinh hãi, hiển nhiên là không xa lạ gì với cái tên Tiêu Viêm này. Lập tức, ánh mắt của bọn họ đều dồn về phía Tiêu Viêm, đặc biệt là khi cảm nhận được cỗ khí tức kinh khủng kia là do hắn bạo phát ra thì vẻ kinh dị trong mắt lại càng nồng đậm hơn rất nhiều.
"Tiêu Viêm, Tiêu tộc của ngươi năm đó cùng Dược tộc chúng ta có quan hệ không tồi. Chỉ có điều, hành động lần này của ngươi không khỏi có chút quá đáng rồi đấy!" Một lão giả mặc áo bào màu vàng sắc mặt có chút âm trầm, mở miệng nói.
"Kính trọng người thì người sẽ kính trọng lại, vũ nhục người thì sẽ bị người vũ nhục lại!"
Tiêu Viêm cười nhạt một tiếng. Hắn cũng không bởi vì có nhiều trưởng lão của Dược Tộc đang ở trên không trung mà biến sắc, ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Dược Vạn Quy, nụ cười băng lãnh trên khóe miệng càng thêm rõ nét: "Dược Vạn Quy, có đôi khi lời nói không thể văng ra bừa bãi được đâu!"
"Tiêu Viêm, ngươi còn muốn như thế nào nữa?"
Thấy thế, khuôn mặt của Dược Vạn Quy khẽ run lên, lạnh lùng hỏi. Lúc này đây, nhãn lực của lão vẫn cực kì sắc bén.Vừa rồi, tuy Tiêu Viêm ra tay tàn nhẫn với mấy tộc nhân kia nhưng vẫn lưu lại mạng sống của bọn hắn, bởi vậy Dược Vạn Quy cho rằng Tiêu Viêm vẫn còn e ngại Dược tộc, thế nên khi xuất hiện nhiều người giúp đỡ thì dũng khí của lão bắt đầu phục hồi.
"Ngươi hãy nhận lỗi với lão sư của ta!" Tiêu Viêm mỉm cười, nói.
Hai con ngươi trong mắt Dược Vạn Quy hơi co lại, nhưng ngay sau đó lão bèn nhếch miệng cười nhạt. Thân phận của lão cao hơn Dược Trần không biết bao nhiêu lần, muốn hắn xin lỗi Dược Trần trước mặt bao nhiêu người như thế này sao? đừng có hòng!
"Tiêu Viêm, việc này có lẽ Vạn Quy trưởng lão đã sai, thế nhưng ngươi cũng đã đả thương nhiều người như vậy, cơn giận chắc cũng đã nguội bớt không ít. Chi bằng mỗi người nên nhường nhau một bước, ngươi thấy thế nào?" Một gã trưởng lão của Dược tộc nhíu mày, nói. Hắn biết rõ, muốn để Dược Vạn Quy mở miệng xin lỗi là chuyện cực kỳ khó khăn.
Tiêu Viêm chậm rãi lắc đầu. Đám người của Dược Tộc này đều hung hăng ngạo mạn, so với bọn họ thì người của Cổ tộc có sự tu dưỡng tốt hơn hẳn. Loại châm biếm giống như khiêu khích đó làm Tiêu Viêm không thoải mái chút nào, mà muốn ngăn chặn vấn đề ấy thì chỉ có một biện pháp duy nhất là dùng vũ lực mạnh mẽ chấn nhiếp, khiến cho đám người kia phải ngậm miệng lại.
Đối phó với loại người ti tiện đến tận xương tủy này thì chỉ có thể vận dụng thủ đoạn mạnh mẽ.
Đánh tới khi nào bọn họ câm miệng mới thôi!
"Nếu ngươi đã không muốn xin lỗi… vậy thì ta đành phải ra tay thôi!"
Giọng nói nhẹ nhàng của Tiêu Viêm khiến cho Dược Vạn Quy và các trưởng lão đều biến sắc mặt. Nhưng không đợi bọn hắn đáp lời, thân hình Tiêu Viêm đã giống như tia sáng, lao nhanh về phía Dược Vạn Quy.
"Tiêu Viêm, chớ có khoa trương!"
Thấy một màn này, phần đông trưởng lão của Dược tộc đều tức giận gầm lên một tiếng, chỉ có điều, bọn họ còn chưa kịp nhúng tay thì một đạo quang mang màu hồng phấn từ trong cơ thể Tiêu Viêm đột ngột bạo xuất ra, hóa thành một hỏa anh huyền phù trên không trung. Hỏa anh há miệng phun ra những ngọn hỏa diễm hồng phấn vô cùng kinh khủng, bên trong ẩn chứa lực lượng hủy diệt cuồng bạo, làm cho đám trưởng lão của Dược tộc trở nên sợ hãi, nhanh chóng lui về phía sau. Mà trong số những vị trưởng lão kia cũng có không ít kẻ biết nhiều hiểu rộng, lập tức kêu lên đầy thất thanh.
"Tịnh Liên Yêu Hỏa!"
Khi những trưởng lão của Dược tộc bị Tiểu Y ngăn cản ở trên bầu trời thì thân ảnh của Tiêu Viêm như là quỷ mị, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt của Dược Vạn Quy, rồi lạnh lùng xuất ra một chỉ đánh về phía lão.
"Tiêu Viêm, dừng tay!"
Ngay khi Tiêu Viêm ra tay với Dược Vạn Quy thì một âm thanh già nua vang vọng khắp vùng trời. Rồi bất chợt, trong cơn kinh ngạc, mọi người liền nhìn thấy một cụm hỏa vân cuồng bạo, bên trong ẩn chứa một lão giả tóc đỏ từ trên đỉnh núi phóng xuống với khí thế như lôi đình.
"Là Vạn Hỏa trưởng lão!
Vừa nhìn thấy hồng phát lão giả thì lập tức trên quảng trường vang lên những âm thanh sợ hãi thán phục. Không nghĩ tới ngay cả vị này cũng bị kinh động mà xuất hiện.
"Lục tinh Đấu Thánh?"
Thời điểm lão giả tóc đỏ xuất hiện, lông mày của Tiêu Viêm cũng hơi nhíu lại. Nhưng, khi hắn thoáng nhìn thấy khuôn mặt của Dược Vạn Quy lộ ra thần sắc cuồng hỉ xen lẫn vẻ âm tàn thì ánh mắt hắn lại càng lạnh lẽo hơn, thế công không giảm chút nào, chỉ phong lăng lệ hung hăng điểm về phía Dược Vạn Quy.
"Tiểu tạp chủng, lão phu há lại sợ ngươi sao…! Khô Vinh chưởng…!"
Nhìn thấy Tiêu Viêm vẫn từng bước ép sát, Dược Vạn Quy cũng tức giận vô cùng, đấu khí trong cơ thể điên cuồng gào thét rồi thi nhau tuôn trào, đồng thời bàn tay khô héo mang theo một cỗ kình phong quỉ dị đánh ra một chưởng, trực tiếp đối chọi với Tiêu Viêm
Đối diện với sự chống cự của Dược Vạn Quy, hai mắt Tiêu Viêm khẽ híp lại, song chỉ hơi cong, rồi bất chợt nhanh như thiểm điện điểm vào giữa chưởng tâm của Dược Vạn Quy một cách mạnh mẽ.
"Phanh!"
Vừa va chạm trong chốc lát, kình phong sắc bén phía trên thủ chưởng của Dược Vạn Quy đã nhanh chóng tan rã. Và bất chợt, từ cánh tay của lão truyền đến một cơn đau nhức kịch liệt, cùng với đó là một cái lỗ đầm đìa máu tươi xuất hiện trong lòng bàn tay. Ngoài ra, lực đạo va chạm cũng khiến lão bị chấn bay, bước chân chật vật lùi lại phía sau đến mấy trăm trượng tạo thành hai cái rãnh mương thật sâu ở trên mặt đất. Đến khi lão ổn định được thân thể thì miệng liền phun ra một ngụm máu tươi, trông vô cùng thảm hại.
"Lão phu liều mạng với ngươi!"
Bị đánh bại bởi một chiêu đó, hai mắt Dược Vạn Quy lập tức đỏ sọc như máu. Lão tức giận gầm lên một tiếng, bàn chân dậm mạnh xuống đất, thân hình nhanh như thiểm điện xuất hiện ở trước mặt Tiêu Viêm, rồi đột ngột vung tay áo lên. Theo đó, một mảng lớn phấn vụ màu trắng phiêu tán ra, trùng trùng điệp điệp vây khốn lấy Tiêu Viêm.
"Xèo… xèo!"
Khi phấn vụ màu trắng rơi xuống đất liền phát ra những tiếng ăn mòn. Và chỉ trong thời gian rất ngắn, từng phiến đá vô cùng cứng rắn đã hóa thành hư không. Có thể dễ dàng nhận ra, phấn vụ này là vật kịch độc.
"Bành!"
Độc phấn được vẩy ra, nhưng trong mắt Dược Vạn Quy chưa kịp hiện lên vẻ âm tàn thì một bàn tay được bao trùm bởi hỏa diễm màu hồng đột nhiên xuất hiện từ trong lớp độc phấn, nhanh như chớp chụp vào cổ của Dược Vạn Quy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Tiêu Viêm!"
Vị lão giả tóc đỏ đang dữ dội lướt đến nhìn thấy một màn này thì lão liền giận dữ gầm lên một tiếng. Lão không nghĩ tới ngay cả lời của hắn mà Tiêu Viêm cũng chẳng thèm để ý. Ngay lập tức, lão nắm chặt tay lại, hỏa hồng đấu khí nhanh chóng ngưng tụ, hóa thành một cây hỏa diễm trường mâu khổng lồ ước chừng trăm trượng chỉ trong chớp mắt. Cánh tay của lão khẽ rung lên, cự mâu liền hung hăng phóng về phía Tiêu Viêm bằng một tốc độ cực kì kinh người.
"Oành!"
Bàn chân của Tiêu Viêm hung hăng dậm một cái xuống mặt đất, theo đó một cột nham thạch khổng lồ chừng mấy trăm trượng từ trong lòng đất bắn lên dữ dội, trực tiếp đánh nát bấy cự mâu.
Chỉ có điều, ngay khi Tiêu Viêm xuất thủ trong một tích tắc kia, lão giả tóc đỏ rốt cuộc cũng đã lướt đến. Thân hình lão chỉ khẽ động là đã xuất hiện cách Tiêu Viêm không xa. Hơn nữa, khi lão nhìn thấy một tay của Tiêu Viêm đang nắm chặt lấy yết hầu của Dược Vạn Quy thì sự kinh sợ trong mắt lại càng sâu, không nói lời nào liền xuất ra một chưởng đánh về phía Tiêu Viêm. Thời điểm thủ chưởng của lão lướt đi, dường như trong hư vô bắt đầu xuất hiện một loại dao động không gian cực kỳ đáng sợ, dập dờn tựa như thực chất.
Tiêu Viêm sắc mặt lạnh lùng, nhìn thoáng qua Dược Vạn Quy đang hốt hoảng muốn lui về phía sau, rồi liếc về phía lão giả tóc đỏ. Hắn hừ lạnh một tiếng, ngón tay khẽ búng, một đạo hắc ảnh theo đó liền xuất hiện ở bên cạnh hắn. Trước phần đông ánh mắt chăm chú của mọi người, Tiêu Viêm liền huy động song chưởng, mạnh mẽ ngạnh kháng với lão giả kia.
"Đang!"
Song chưởng đụng vào nhau, một luồng kình phong vô hình cực kì đáng sợ tuôn ra dữ dội, khiến cho những phiến đá trên quảng trường lập tức xuất hiện vô số vết nứt, còn về phần hai người kia thì đều chật vật lui về phía sau hai bước.
Sau khi đối kháng kịch liệt với lão giả tóc đỏ, ánh mắt Tiêu Viêm nhìn về phía Dược Vạn Quy lại càng trở nên băng lãnh hơn. Bất chợt, chộp tay về phía trước, bắt lấy yết hầu của Dược Vạn Quy, rồi khẽ tăng lực khiến cho sắc mặt của Dược Vạn Quy nhanh chóng trở nên tái nhợt và bắt đầu thấy hoảng sợ…
Nhìn Dược Vạn Quy đang giãy dụa giống như cá chết ở trong tay Tiêu Viêm, trong lòng mọi người cũng hơi run rẩy. Tiêu Viêm này quá cường hãn rồi, nhiều trưởng lão của Dược tộc xuất thủ như thế, vậy mà đều không thể ngăn cản được hắn…!
Khí tức khủng bố đột ngột truyền ra khắp quảng trường làm cho không ít cường giả ở xung quanh bị chấn động, ánh mắt nhìn về phía thân ảnh trẻ tuổi kia dường như có thêm một phần kinh sợ. Thực lực như vậy, cho dù phóng nhãn khắp nội bộ của loại chủng tộc viễn cổ như Dược tộc thì cũng thuộc tầng cao nhất rồi.
"Thiên Phủ Tiêu Viêm, danh bất hư truyền…!"
Những thế lực tông phái liếc nhìn lẫn nhau thì đều thấy trong mắt đối phương lộ vẻ một chút ngưng trọng xen lẫn cảm khái. Khó trách tại sao trong mấy năm gần đây, Thiên Phủ liên minh lại phát triển mạnh mẽ như thế. Có nhân vật trọng yếu như Tiêu Viêm chống đỡ thì liên minh này sẽ không yếu ớt như những liên minh tạm thời khác.
Thời điểm Tiêu Viêm bạo phát khí tức, sắc mặt của Dược Vạn Quy liền trở nên vô cùng khó coi. Lão chưa từng dự đoán được, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, Tiêu Viêm không chỉ đã đuổi kịp mà còn triệt để vượt xa lão như vậy.
Ngũ tinh Đấu Thánh…! Đối diện với cường giả cấp bậc này, lão hoàn toàn không phải là đối thủ.
Sắc mặt của Dược Vạn Quy biến đổi không ngừng. Khí tức của Tiêu Viêm đang bao phủ xung quanh người lão giống như thái sơn áp đỉnh, khiến cho lão cảm thấy áp lực vô cùng. Nếu thật sự giao thủ thì e rằng không quá mười chiêu lão sẽ bị Tiêu Viêm đả bại.
"Vù… vù...!"
Khí tức của Ngũ tinh Đấu Thánh bộc phát đã làm kinh động không ít cường giả của Dược tộc. Lập tức, trên bầu trời liên tiếp vang lên những âm thanh xé gió, tiếp đó là từng đạo thân ảnh xuất hiện trên không trung của quảng trường. Chỉ có điều, khi vừa nhìn thấy tộc nhân nằm la liệt, máu tươi nhuốm đầy đất thì những thân ảnh đó vốn đang kinh ngạc liền chuyển thành giận dữ. Bất kể đã xảy ra chuyện gì thì những người này cũng là tộc nhân của Dược tộc, hiện tại đang ở cửa nhà mà lại bị người khác đánh thành bộ dáng như vậy. Điều này chẳng khác nào không nể mặt Dược tộc.
"Vạn Quy trưởng lão, có chuyện gì xảy ra vậy?" Kinh sợ qua đi, từng đạo ánh mắt đều nhìn về phía Dược Vạn Quy.
"Các vị trưởng lão tới thật đúng lúc. Tiêu Viêm kia thật sự quá càn rỡ, dám ra tay độc ác với tộc nhân ở ngay tại địa bàn của bổn tộc. Mọi người hãy nhanh cùng ta bắt hắn lại, nếu không thì thể diện của Dược tộc ở trước mặt vô số khách nhân sẽ bị mất hết!" Nhìn thấy những thân ảnh vừa xuất hiện, sắc mặt Dược Vạn Quy liền trở nên mừng rỡ. Lão vội vàng hô lên.
"Tiêu Viêm? Chính là Tiêu Viêm của Tiêu tộc ư?"
Nghe thấy tiếng hô của Dược Vạn Quy, mấy vị trưởng lão của Dược tộc ở trên không trung liền tỏ ra kinh hãi, hiển nhiên là không xa lạ gì với cái tên Tiêu Viêm này. Lập tức, ánh mắt của bọn họ đều dồn về phía Tiêu Viêm, đặc biệt là khi cảm nhận được cỗ khí tức kinh khủng kia là do hắn bạo phát ra thì vẻ kinh dị trong mắt lại càng nồng đậm hơn rất nhiều.
"Tiêu Viêm, Tiêu tộc của ngươi năm đó cùng Dược tộc chúng ta có quan hệ không tồi. Chỉ có điều, hành động lần này của ngươi không khỏi có chút quá đáng rồi đấy!" Một lão giả mặc áo bào màu vàng sắc mặt có chút âm trầm, mở miệng nói.
"Kính trọng người thì người sẽ kính trọng lại, vũ nhục người thì sẽ bị người vũ nhục lại!"
Tiêu Viêm cười nhạt một tiếng. Hắn cũng không bởi vì có nhiều trưởng lão của Dược Tộc đang ở trên không trung mà biến sắc, ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Dược Vạn Quy, nụ cười băng lãnh trên khóe miệng càng thêm rõ nét: "Dược Vạn Quy, có đôi khi lời nói không thể văng ra bừa bãi được đâu!"
"Tiêu Viêm, ngươi còn muốn như thế nào nữa?"
Thấy thế, khuôn mặt của Dược Vạn Quy khẽ run lên, lạnh lùng hỏi. Lúc này đây, nhãn lực của lão vẫn cực kì sắc bén.Vừa rồi, tuy Tiêu Viêm ra tay tàn nhẫn với mấy tộc nhân kia nhưng vẫn lưu lại mạng sống của bọn hắn, bởi vậy Dược Vạn Quy cho rằng Tiêu Viêm vẫn còn e ngại Dược tộc, thế nên khi xuất hiện nhiều người giúp đỡ thì dũng khí của lão bắt đầu phục hồi.
"Ngươi hãy nhận lỗi với lão sư của ta!" Tiêu Viêm mỉm cười, nói.
Hai con ngươi trong mắt Dược Vạn Quy hơi co lại, nhưng ngay sau đó lão bèn nhếch miệng cười nhạt. Thân phận của lão cao hơn Dược Trần không biết bao nhiêu lần, muốn hắn xin lỗi Dược Trần trước mặt bao nhiêu người như thế này sao? đừng có hòng!
"Tiêu Viêm, việc này có lẽ Vạn Quy trưởng lão đã sai, thế nhưng ngươi cũng đã đả thương nhiều người như vậy, cơn giận chắc cũng đã nguội bớt không ít. Chi bằng mỗi người nên nhường nhau một bước, ngươi thấy thế nào?" Một gã trưởng lão của Dược tộc nhíu mày, nói. Hắn biết rõ, muốn để Dược Vạn Quy mở miệng xin lỗi là chuyện cực kỳ khó khăn.
Tiêu Viêm chậm rãi lắc đầu. Đám người của Dược Tộc này đều hung hăng ngạo mạn, so với bọn họ thì người của Cổ tộc có sự tu dưỡng tốt hơn hẳn. Loại châm biếm giống như khiêu khích đó làm Tiêu Viêm không thoải mái chút nào, mà muốn ngăn chặn vấn đề ấy thì chỉ có một biện pháp duy nhất là dùng vũ lực mạnh mẽ chấn nhiếp, khiến cho đám người kia phải ngậm miệng lại.
Đối phó với loại người ti tiện đến tận xương tủy này thì chỉ có thể vận dụng thủ đoạn mạnh mẽ.
Đánh tới khi nào bọn họ câm miệng mới thôi!
"Nếu ngươi đã không muốn xin lỗi… vậy thì ta đành phải ra tay thôi!"
Giọng nói nhẹ nhàng của Tiêu Viêm khiến cho Dược Vạn Quy và các trưởng lão đều biến sắc mặt. Nhưng không đợi bọn hắn đáp lời, thân hình Tiêu Viêm đã giống như tia sáng, lao nhanh về phía Dược Vạn Quy.
"Tiêu Viêm, chớ có khoa trương!"
Thấy một màn này, phần đông trưởng lão của Dược tộc đều tức giận gầm lên một tiếng, chỉ có điều, bọn họ còn chưa kịp nhúng tay thì một đạo quang mang màu hồng phấn từ trong cơ thể Tiêu Viêm đột ngột bạo xuất ra, hóa thành một hỏa anh huyền phù trên không trung. Hỏa anh há miệng phun ra những ngọn hỏa diễm hồng phấn vô cùng kinh khủng, bên trong ẩn chứa lực lượng hủy diệt cuồng bạo, làm cho đám trưởng lão của Dược tộc trở nên sợ hãi, nhanh chóng lui về phía sau. Mà trong số những vị trưởng lão kia cũng có không ít kẻ biết nhiều hiểu rộng, lập tức kêu lên đầy thất thanh.
"Tịnh Liên Yêu Hỏa!"
Khi những trưởng lão của Dược tộc bị Tiểu Y ngăn cản ở trên bầu trời thì thân ảnh của Tiêu Viêm như là quỷ mị, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt của Dược Vạn Quy, rồi lạnh lùng xuất ra một chỉ đánh về phía lão.
"Tiêu Viêm, dừng tay!"
Ngay khi Tiêu Viêm ra tay với Dược Vạn Quy thì một âm thanh già nua vang vọng khắp vùng trời. Rồi bất chợt, trong cơn kinh ngạc, mọi người liền nhìn thấy một cụm hỏa vân cuồng bạo, bên trong ẩn chứa một lão giả tóc đỏ từ trên đỉnh núi phóng xuống với khí thế như lôi đình.
"Là Vạn Hỏa trưởng lão!
Vừa nhìn thấy hồng phát lão giả thì lập tức trên quảng trường vang lên những âm thanh sợ hãi thán phục. Không nghĩ tới ngay cả vị này cũng bị kinh động mà xuất hiện.
"Lục tinh Đấu Thánh?"
Thời điểm lão giả tóc đỏ xuất hiện, lông mày của Tiêu Viêm cũng hơi nhíu lại. Nhưng, khi hắn thoáng nhìn thấy khuôn mặt của Dược Vạn Quy lộ ra thần sắc cuồng hỉ xen lẫn vẻ âm tàn thì ánh mắt hắn lại càng lạnh lẽo hơn, thế công không giảm chút nào, chỉ phong lăng lệ hung hăng điểm về phía Dược Vạn Quy.
"Tiểu tạp chủng, lão phu há lại sợ ngươi sao…! Khô Vinh chưởng…!"
Nhìn thấy Tiêu Viêm vẫn từng bước ép sát, Dược Vạn Quy cũng tức giận vô cùng, đấu khí trong cơ thể điên cuồng gào thét rồi thi nhau tuôn trào, đồng thời bàn tay khô héo mang theo một cỗ kình phong quỉ dị đánh ra một chưởng, trực tiếp đối chọi với Tiêu Viêm
Đối diện với sự chống cự của Dược Vạn Quy, hai mắt Tiêu Viêm khẽ híp lại, song chỉ hơi cong, rồi bất chợt nhanh như thiểm điện điểm vào giữa chưởng tâm của Dược Vạn Quy một cách mạnh mẽ.
"Phanh!"
Vừa va chạm trong chốc lát, kình phong sắc bén phía trên thủ chưởng của Dược Vạn Quy đã nhanh chóng tan rã. Và bất chợt, từ cánh tay của lão truyền đến một cơn đau nhức kịch liệt, cùng với đó là một cái lỗ đầm đìa máu tươi xuất hiện trong lòng bàn tay. Ngoài ra, lực đạo va chạm cũng khiến lão bị chấn bay, bước chân chật vật lùi lại phía sau đến mấy trăm trượng tạo thành hai cái rãnh mương thật sâu ở trên mặt đất. Đến khi lão ổn định được thân thể thì miệng liền phun ra một ngụm máu tươi, trông vô cùng thảm hại.
"Lão phu liều mạng với ngươi!"
Bị đánh bại bởi một chiêu đó, hai mắt Dược Vạn Quy lập tức đỏ sọc như máu. Lão tức giận gầm lên một tiếng, bàn chân dậm mạnh xuống đất, thân hình nhanh như thiểm điện xuất hiện ở trước mặt Tiêu Viêm, rồi đột ngột vung tay áo lên. Theo đó, một mảng lớn phấn vụ màu trắng phiêu tán ra, trùng trùng điệp điệp vây khốn lấy Tiêu Viêm.
"Xèo… xèo!"
Khi phấn vụ màu trắng rơi xuống đất liền phát ra những tiếng ăn mòn. Và chỉ trong thời gian rất ngắn, từng phiến đá vô cùng cứng rắn đã hóa thành hư không. Có thể dễ dàng nhận ra, phấn vụ này là vật kịch độc.
"Bành!"
Độc phấn được vẩy ra, nhưng trong mắt Dược Vạn Quy chưa kịp hiện lên vẻ âm tàn thì một bàn tay được bao trùm bởi hỏa diễm màu hồng đột nhiên xuất hiện từ trong lớp độc phấn, nhanh như chớp chụp vào cổ của Dược Vạn Quy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Tiêu Viêm!"
Vị lão giả tóc đỏ đang dữ dội lướt đến nhìn thấy một màn này thì lão liền giận dữ gầm lên một tiếng. Lão không nghĩ tới ngay cả lời của hắn mà Tiêu Viêm cũng chẳng thèm để ý. Ngay lập tức, lão nắm chặt tay lại, hỏa hồng đấu khí nhanh chóng ngưng tụ, hóa thành một cây hỏa diễm trường mâu khổng lồ ước chừng trăm trượng chỉ trong chớp mắt. Cánh tay của lão khẽ rung lên, cự mâu liền hung hăng phóng về phía Tiêu Viêm bằng một tốc độ cực kì kinh người.
"Oành!"
Bàn chân của Tiêu Viêm hung hăng dậm một cái xuống mặt đất, theo đó một cột nham thạch khổng lồ chừng mấy trăm trượng từ trong lòng đất bắn lên dữ dội, trực tiếp đánh nát bấy cự mâu.
Chỉ có điều, ngay khi Tiêu Viêm xuất thủ trong một tích tắc kia, lão giả tóc đỏ rốt cuộc cũng đã lướt đến. Thân hình lão chỉ khẽ động là đã xuất hiện cách Tiêu Viêm không xa. Hơn nữa, khi lão nhìn thấy một tay của Tiêu Viêm đang nắm chặt lấy yết hầu của Dược Vạn Quy thì sự kinh sợ trong mắt lại càng sâu, không nói lời nào liền xuất ra một chưởng đánh về phía Tiêu Viêm. Thời điểm thủ chưởng của lão lướt đi, dường như trong hư vô bắt đầu xuất hiện một loại dao động không gian cực kỳ đáng sợ, dập dờn tựa như thực chất.
Tiêu Viêm sắc mặt lạnh lùng, nhìn thoáng qua Dược Vạn Quy đang hốt hoảng muốn lui về phía sau, rồi liếc về phía lão giả tóc đỏ. Hắn hừ lạnh một tiếng, ngón tay khẽ búng, một đạo hắc ảnh theo đó liền xuất hiện ở bên cạnh hắn. Trước phần đông ánh mắt chăm chú của mọi người, Tiêu Viêm liền huy động song chưởng, mạnh mẽ ngạnh kháng với lão giả kia.
"Đang!"
Song chưởng đụng vào nhau, một luồng kình phong vô hình cực kì đáng sợ tuôn ra dữ dội, khiến cho những phiến đá trên quảng trường lập tức xuất hiện vô số vết nứt, còn về phần hai người kia thì đều chật vật lui về phía sau hai bước.
Sau khi đối kháng kịch liệt với lão giả tóc đỏ, ánh mắt Tiêu Viêm nhìn về phía Dược Vạn Quy lại càng trở nên băng lãnh hơn. Bất chợt, chộp tay về phía trước, bắt lấy yết hầu của Dược Vạn Quy, rồi khẽ tăng lực khiến cho sắc mặt của Dược Vạn Quy nhanh chóng trở nên tái nhợt và bắt đầu thấy hoảng sợ…
Nhìn Dược Vạn Quy đang giãy dụa giống như cá chết ở trong tay Tiêu Viêm, trong lòng mọi người cũng hơi run rẩy. Tiêu Viêm này quá cường hãn rồi, nhiều trưởng lão của Dược tộc xuất thủ như thế, vậy mà đều không thể ngăn cản được hắn…!
Bình luận truyện