Đấu Phá Thương Khung
Chương 1559: Dược Điển bắt đầu!
"Hồn Hư Tử… Sư phụ biết hắn à?"
Phản ứng của Dược lão khiến Tiêu Viêm hơi bất ngờ. Hắn khẽ nheo mắt nhìn bóng đen trên bầu trời. "Lại là người của Hồn tộc, bọn chúng đúng là luôn xuất quỷ nhập thần!"
"Còn nhớ lúc trước ta nói với con chuyện Tiểu Đan tháp chi biến không? Người từng ẩn nấp ở trong Đan tháp, cuối cùng không chỉ phản bội mà còn đánh sư phụ của hắn bị thương, sau đó chạy trốn chính là tên Hồn tộc này!" Dược lão trầm giọng nói, trong thanh âm tràn ngập vẻ chán ghét.
"Tên kia chính là Hồn Hư Tử ư?" Tiêu Viêm trong lòng chấn động, kinh ngạc hỏi.
"Ừm!" Dược lão chậm rãi gật đầu, nhìn chăm chú vào Hồn Hư Tử rồi nói lạnh như băng: " Địa vị của tên này ở trong Hồn tộc cực cao, Hồn Diệt Sinh còn cũng phải kém hơn y. Không nghĩ tới Dược điển năm nay y cũng chạy tới."
"Đối với Hồn tộc, Hồn Hư Tử tương đối quan trọng. Nếu như ta đoán không sai, âm mưu thu thập linh hồn của Hồn điện cũng liên quan tới y. Nếu có thể trừ y đi thì không khác gì chặt đứt một cánh tay đắc lực của Hồn tộc!"
Vừa nghe xong, Tiêu Viêm khẽ híp mắt lại, bên trong tóe ra hàn mang lấp lánh. Đối với Hồn tộc, hắn luôn muốn giết đến đã tay. Nếu như có cơ hội thì cũng nên thử một chút xem có thể làm thịt Hồn Hư Tử hay không đây?!
"Có điều cũng không khinh thường y được! Trên phương diện luyện dược thuật, tên Hồn Hư Tử này có thành tựu cực kỳ cao, nếu không khi xưa tháp chủ Tiểu Đan tháp cũng sẽ không chú ý mà hơn nữa còn thu y làm đệ tử. Ngoài ra đã tu luyện nhiều năm như vậy, tất nhiên thuật luyện dược của y hẳn đã đến một trình độ kinh người!" Dược lão nhẹ giọng nói.
Tiêu Viêm gật đầu. Trong Hồn tộc, cường giả nhiều như mây, mà y có được địa vị thế kia tất nhiên bản lĩnh thật sự không đơn giản. Nếu nói y cũng bình thường thì sợ rằng ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng sẽ không tin, cho nên Tiêu Viêm sẽ không mắc sai lầm khinh địch.
...........................
"Tên Hồn Hư Tử này tới làm gì vậy? Dược tộc chúng ta cũng không có mời hắn mà?"
"Hừ, nhiều năm qua Hồn điện luôn đi bắt linh hồn con người, thậm chí còn không từ thủ đoạn nào để cướp đoạt linh hồn Luyện dược sư. Trong chuyện này nhất định là có chỉ thị của Hồn Hư Tử!"
"Không thể để cho người này phá đại điển của Dược tộc chúng ta được!"
Hồn Hư Tử vừa lộ mặt, lập tức đã gặp phản ứng kịch liệt của rất đông trưởng lão Dược tộc. Từng đôi mắt trợn trừng, từng tiếng quát chói tai không ngừng hướng về phía y.
Ở hàng ghế chủ vị, Dược Đan tộc trưởng và Vạn Hỏa trưởng lão đưa mắt liếc nhau, đều phát hiện đối phương cũng cau mày giống như mình. Hiển nhiên, sự xuất hiện của Hồn Hư Tử có phần ngoài dự liệu của bọn họ. Đối với Hồn tộc, Dược tộc vẫn luôn luôn duy trì một khoảng cách tương đối xa, mà chủng tộc viễn cổ này có lịch sử lâu đời hơn bọn họ rất nhiều. Mấy ngàn năm qua, bất kể các chủng tộc viễn cổ khác có thay đổi như thế nào thì Hồn tộc vẫn duy trì sự thần bí và quỷ dị của mình như cũ, thỉnh thoảng còn xuất ra thực lực kinh khủng khiến người khác phải kiêng kị vạn phần.
Hơn nữa, gần đây vì Linh tộc và Thạch tộc đột nhiên biến mất nên Dược tộc - Lôi tộc - Viêm tộc, ba viễn cổ chủng tộc lớn cũng sinh ra lòng đề phòng Hồn tộc lẫn Cổ tộc, cho nên khi nhìn thấy Hồn Hư Tử thì ai nấy cũng đều có thái độ không vui nhưng bọn họ vẫn hiểu rõ cục diện hện tại. Vì vậy, dù không vui nhưng ít nhất trên mặt vẫn phải giữ nụ cười thân thiện của chủ nhà.
"Ha ha ha… Hình như các bằng hữu Dược tộc không hoan nghênh ta thì phải!? Việc này có vẻ hơi ngược với truyền thống hiếu khách của Dược tộc nhỉ?" Hồn Hư Tử chắp hai tay sau lưng, từ trên không nhìn thẳng về phía Dược Đan, cười nhạt nói.
"Hồn Hư Tử, Dược tộc ta cũng không có mời ngươi mà?! Hơn nữa, hôm nay Hồn tộc cùng Cổ tộc đang bị nghi ngờ, hành động này của ngươi hôm nay không phải càng làm cho Dược tộc ta đối với Hồn tộc ngươi hoài nghi nhiều hơn." Vạn Hỏa trưởng lão trầm giọng nói.
"Chính vì không sợ các ngươi càng thêm nghi ngờ Hồn tộc cho nên hôm nay ta mới tới đây!" Hồn Hư Tử cười một tiếng, nói: "Dược điển này được xưng là đại hội của những Luyện dược sư có cấp bậc cao nhất trên đại lục Đấu Khí. Ha ha… đối với danh hiệu Luyện dược sư đệ nhất đại lục, bản thân ta cũng có một chút hứng thú. Nếu như Vạn Hỏa trưởng lão có tư cách tặng nó cho ta, ta liền rời đi ngay lập tức!"
"Cuồng vọng!"
Hồn Hư Tử vừa nói xong, ngay lập tức liền bị mấy trưởng lão Dược tộc tức giận trách mắng.
"Ha ha, danh hiệu Luyện dược sư đệ nhất đại lục thì Dược tộc ta còn chưa đủ tư cách muốn cho ai thì cho! Muốn được danh hiệu này, ai cũng chỉ có thể dựa vào thuật luyện dược của bản thân mà thôi!" Dược Đan cười nhạt, nói tiếp: "Ngươi muốn đoạt được danh hiệu này thì cứ ở lại. Dược tộc ta cũng không phải là tộc không hiếu khách. Chỉ cần ngươi có thể tuân thủ quy củ của Dược tộc, thì chính là khách của Dược tộc! Nhưng nếu không… cho dù ngươi là Luyện dược sư đứng đầu Hồn tộc thì lão phu cũng phải xuất thủ trừng trị ngươi!" Nói đến chữ cuối, khuôn mặt già nua của Dược Đan thoáng hiện một ý sát phạt sắc bén. Oai nghiêm của tộc trưởng một tộc đúng là khiến lòng người sợ hãi.
"Tộc trưởng, làm vậy hình như có phần không ổn?" Nhìn thấy Dược Đan cho phép tên Hồn Hư Tử này ở lại, những trưởng lão Dược tộc chung quanh liền kinh hãi. Vạn Hỏa trưởng lão do dự một lúc rồi cũng mở miệng nói.
"Dược điển là hoạt động long trọng nhất của Dược tộc. Trước mặt nhiều người như vậy, cũng không thể vô cớ đuổi y đi, làm thế ngược lại còn khiến người ngoài cảm thấy Dược tộc ta ỷ thế hiếp người. Mặc dù cần phải phòng bị Hồn tộc, nhưng hôm nay trong Dược giới có nhiều người thế này thì còn sợ y làm loạn sao?" Dược Đan khoát tay áo, bình tĩnh tiếp lời: "Nếu lão phu phát hiện y làm bất kì điều gì không đúng, liền tự mình xuất thủ giết chết là được!"
Nhìn thấy Dược Đan kiên trì như vậy, mọi người cũng chỉ có thể gật đầu im lặng.
"Vẫn là tộc trưởng Dược Đan đại lượng thôi!" Hồn Hư Tử cười nhạt rồi nhếch môi, ánh sáng vẻ quỷ dị nhanh chóng xuất hiện trong mắt rồi biến mất. Thân hình y vừa động liền hiện ra trên một chiếc ghế đá, mà vị trí này cách Tiêu Viêm và Dược lão không xa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Dược Trần, ngươi cũng thu được một đệ tử giỏi đó nha! Mặc dù ta ở sâu trong Hồn giới, nhưng danh tiếng của đệ tử ngươi vẫn như sét đánh bên tai đấy!" Vừa ngồi xuống ghế đá, Hồn Hư Tử liền chuyển mắt nhìn về Dược lão, trên khóe miệng nở một nụ cười cổ quái rồi nói.
"Tên tuổi vang dội cỡ nào nhưng làm sao có thể sánh được với Hồn Hư Tử các hạ dương danh khi sư diệt tổ?" Dược lão cười một tiếng, lắc đầu nói.
"À, ta từ nhỏ chính là người của Hồn tộc, có huyết mạch của Hồn tộc nên chuyện diệt tổ này còn chưa đủ tư cách đổ lên đầu ta nha! Về phần khi sư?! Khặc khặc, ta không hề xem lão quỷ kia là sư phụ mà!" Đối diện với sự châm chọc của Dược lão, Hồn Hư Tử lắc đầu quầy quậy ra vẻ oan uổng, chợt hai mắt y híp lại lộ ra vẻ nguy hiểm rồi nói: "Dược Trần, thật ra thì ngươi nên cám ơn ta đấy! Nếu năm đó không phải ta coi trọng ngươi, muốn ngươi làm việc cho Hồn tộc thì ngươi đã sớm hồn phi phách tán rồi, làm gì còn có thời gian để đệ tử ngươi cứu thoát? Hắc hắc, có điều cũng không sao, chạy thì lại bắt về! Đến lúc đó, Thiên Phủ liên minh và đám tinh tinh kia tự nhiên sẽ hiểu ai mới là chủ đại lục này!"
Nghe vậy, sắc mặt Dược lão liền sa sầm xuống, nhưng Tiêu Viêm ở bên cạnh lại mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng cười một tiếng. Hắn không nói gì, chỉ tùy ý vung tay áo lên thì Bắc Vương bên cạnh đang đứng yên đột nhiên bắn mạnh tới. Thân hình nó chợt lóe đã lập tức hiện ra bên người Hồn Hư Tử, mãnh liệt tung chân đạp ra một cú như lưỡi dao sắc bén.
"Hừ!"
Tự nhiên bị người công kích, dù có là Hồn Hư Tử thì cũng phải kinh ngạc trong tích tắc. Y thật sự không ngờ Tiêu Viêm lại hung hãn như thế, một câu cũng không nói liền trực tiếp ra lệnh cho người khác động thủ. Chẳng qua y cũng không phải nhân vật tầm thường, lập tức hừ lạnh một tiếng rồi không gian quanh thân bồng bềnh gợn sóng đoạn thân ảnh biến mất đầy quỷ dị. Sau đó, khi nhìn lại đã thấy y đã xuất hiện trên một ghế đá xa xa khác.
"Ầm!"
Bắc Vương tung một cước liền đá nát chiếc ghế đá kia thành bụi phấn sau đó ngừng lại, ánh mắt hờ hững nhìn về phía Hồn Hư Tử rồi đi về bên cạnh Tiêu Viêm, tiếp tục đứng yên như bức tượng.
Tay Tiêu Viêm cầm chén ngọc lên, thị nữ Dược tộc xinh đẹp đứng bên cạnh hiểu ý liền rót đầy dược tửu vào. Hắn nhấp nhẹ một ngụm, lúc này mới thản nhiên mỉm cười nói: "Phản bội sư môn là một tên cặn bã bất nghĩa! Cách xa ta một chút đi!"
"Hắc hắc, Tiêu Viêm ngươi khá! Cứ chờ đó…"
Ở trên ghế đá phía xa, khuôn mặt của Hồn Hư Tử hiện lên một nụ cười lạnh lẽo đến thấu xương. Y ngó chừng Tiêu Viêm, một luồng năng lượng kinh khủng tràn ra từ trong cơ thể khiến cho một số trưởng lão Dược tộc khẽ biến sắc.
"Hồn Hư Tử, hôm nay là đại điển Dược tộc ta, cấm động thủ! Kẻ nào không tuân theo quy định liền bị trục xuất khỏi Dược giới!"
Dược Đan vẫn đang ngồi ở ghế chủ vị giả bộ không nghe không thấy cuộc đối chiến giữa hai người, lúc này cũng ngẩng đầu lên rồi thản nhiên nói.
"Ha ha ha… Nếu tộc trưởng Dược Đan cũng mở miệng, ta tự nhiên là tuân lệnh!"
Nghe thế, Hồn Hư Tử vậy mà vẫn mỉm cười, nhưng sự lạnh lẽo trong ánh mắt y lại càng lúc càng dày đặc. "Lúc Tiêu Viêm xuất thủ lão quỷ này không mở miệng, khi mình muốn phản liền ra vẻ công chính, đây chính là muốn thị uy với mình à?"
"Tốt cho một Dược tộc! Cứ chờ đó!" Hồn Hư Tử thầm cười lạnh, ánh sáng trong mắt càng tăng thêm vẻ quỷ dị.
Dược Đan cũng không để ý tới tới sắc mặt của Hồn Hư Tử nữa, chậm rãi quét mắt qua bốn phía. Lúc lướt qua Tiêu Viêm thì hơi dừng lại một thoáng, sau đó một than âm như sấm nổ từ từ vang dội khắp bầu trời.
"Giờ lành đã đến! Bắt đầu Dược điển!"
Phản ứng của Dược lão khiến Tiêu Viêm hơi bất ngờ. Hắn khẽ nheo mắt nhìn bóng đen trên bầu trời. "Lại là người của Hồn tộc, bọn chúng đúng là luôn xuất quỷ nhập thần!"
"Còn nhớ lúc trước ta nói với con chuyện Tiểu Đan tháp chi biến không? Người từng ẩn nấp ở trong Đan tháp, cuối cùng không chỉ phản bội mà còn đánh sư phụ của hắn bị thương, sau đó chạy trốn chính là tên Hồn tộc này!" Dược lão trầm giọng nói, trong thanh âm tràn ngập vẻ chán ghét.
"Tên kia chính là Hồn Hư Tử ư?" Tiêu Viêm trong lòng chấn động, kinh ngạc hỏi.
"Ừm!" Dược lão chậm rãi gật đầu, nhìn chăm chú vào Hồn Hư Tử rồi nói lạnh như băng: " Địa vị của tên này ở trong Hồn tộc cực cao, Hồn Diệt Sinh còn cũng phải kém hơn y. Không nghĩ tới Dược điển năm nay y cũng chạy tới."
"Đối với Hồn tộc, Hồn Hư Tử tương đối quan trọng. Nếu như ta đoán không sai, âm mưu thu thập linh hồn của Hồn điện cũng liên quan tới y. Nếu có thể trừ y đi thì không khác gì chặt đứt một cánh tay đắc lực của Hồn tộc!"
Vừa nghe xong, Tiêu Viêm khẽ híp mắt lại, bên trong tóe ra hàn mang lấp lánh. Đối với Hồn tộc, hắn luôn muốn giết đến đã tay. Nếu như có cơ hội thì cũng nên thử một chút xem có thể làm thịt Hồn Hư Tử hay không đây?!
"Có điều cũng không khinh thường y được! Trên phương diện luyện dược thuật, tên Hồn Hư Tử này có thành tựu cực kỳ cao, nếu không khi xưa tháp chủ Tiểu Đan tháp cũng sẽ không chú ý mà hơn nữa còn thu y làm đệ tử. Ngoài ra đã tu luyện nhiều năm như vậy, tất nhiên thuật luyện dược của y hẳn đã đến một trình độ kinh người!" Dược lão nhẹ giọng nói.
Tiêu Viêm gật đầu. Trong Hồn tộc, cường giả nhiều như mây, mà y có được địa vị thế kia tất nhiên bản lĩnh thật sự không đơn giản. Nếu nói y cũng bình thường thì sợ rằng ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng sẽ không tin, cho nên Tiêu Viêm sẽ không mắc sai lầm khinh địch.
...........................
"Tên Hồn Hư Tử này tới làm gì vậy? Dược tộc chúng ta cũng không có mời hắn mà?"
"Hừ, nhiều năm qua Hồn điện luôn đi bắt linh hồn con người, thậm chí còn không từ thủ đoạn nào để cướp đoạt linh hồn Luyện dược sư. Trong chuyện này nhất định là có chỉ thị của Hồn Hư Tử!"
"Không thể để cho người này phá đại điển của Dược tộc chúng ta được!"
Hồn Hư Tử vừa lộ mặt, lập tức đã gặp phản ứng kịch liệt của rất đông trưởng lão Dược tộc. Từng đôi mắt trợn trừng, từng tiếng quát chói tai không ngừng hướng về phía y.
Ở hàng ghế chủ vị, Dược Đan tộc trưởng và Vạn Hỏa trưởng lão đưa mắt liếc nhau, đều phát hiện đối phương cũng cau mày giống như mình. Hiển nhiên, sự xuất hiện của Hồn Hư Tử có phần ngoài dự liệu của bọn họ. Đối với Hồn tộc, Dược tộc vẫn luôn luôn duy trì một khoảng cách tương đối xa, mà chủng tộc viễn cổ này có lịch sử lâu đời hơn bọn họ rất nhiều. Mấy ngàn năm qua, bất kể các chủng tộc viễn cổ khác có thay đổi như thế nào thì Hồn tộc vẫn duy trì sự thần bí và quỷ dị của mình như cũ, thỉnh thoảng còn xuất ra thực lực kinh khủng khiến người khác phải kiêng kị vạn phần.
Hơn nữa, gần đây vì Linh tộc và Thạch tộc đột nhiên biến mất nên Dược tộc - Lôi tộc - Viêm tộc, ba viễn cổ chủng tộc lớn cũng sinh ra lòng đề phòng Hồn tộc lẫn Cổ tộc, cho nên khi nhìn thấy Hồn Hư Tử thì ai nấy cũng đều có thái độ không vui nhưng bọn họ vẫn hiểu rõ cục diện hện tại. Vì vậy, dù không vui nhưng ít nhất trên mặt vẫn phải giữ nụ cười thân thiện của chủ nhà.
"Ha ha ha… Hình như các bằng hữu Dược tộc không hoan nghênh ta thì phải!? Việc này có vẻ hơi ngược với truyền thống hiếu khách của Dược tộc nhỉ?" Hồn Hư Tử chắp hai tay sau lưng, từ trên không nhìn thẳng về phía Dược Đan, cười nhạt nói.
"Hồn Hư Tử, Dược tộc ta cũng không có mời ngươi mà?! Hơn nữa, hôm nay Hồn tộc cùng Cổ tộc đang bị nghi ngờ, hành động này của ngươi hôm nay không phải càng làm cho Dược tộc ta đối với Hồn tộc ngươi hoài nghi nhiều hơn." Vạn Hỏa trưởng lão trầm giọng nói.
"Chính vì không sợ các ngươi càng thêm nghi ngờ Hồn tộc cho nên hôm nay ta mới tới đây!" Hồn Hư Tử cười một tiếng, nói: "Dược điển này được xưng là đại hội của những Luyện dược sư có cấp bậc cao nhất trên đại lục Đấu Khí. Ha ha… đối với danh hiệu Luyện dược sư đệ nhất đại lục, bản thân ta cũng có một chút hứng thú. Nếu như Vạn Hỏa trưởng lão có tư cách tặng nó cho ta, ta liền rời đi ngay lập tức!"
"Cuồng vọng!"
Hồn Hư Tử vừa nói xong, ngay lập tức liền bị mấy trưởng lão Dược tộc tức giận trách mắng.
"Ha ha, danh hiệu Luyện dược sư đệ nhất đại lục thì Dược tộc ta còn chưa đủ tư cách muốn cho ai thì cho! Muốn được danh hiệu này, ai cũng chỉ có thể dựa vào thuật luyện dược của bản thân mà thôi!" Dược Đan cười nhạt, nói tiếp: "Ngươi muốn đoạt được danh hiệu này thì cứ ở lại. Dược tộc ta cũng không phải là tộc không hiếu khách. Chỉ cần ngươi có thể tuân thủ quy củ của Dược tộc, thì chính là khách của Dược tộc! Nhưng nếu không… cho dù ngươi là Luyện dược sư đứng đầu Hồn tộc thì lão phu cũng phải xuất thủ trừng trị ngươi!" Nói đến chữ cuối, khuôn mặt già nua của Dược Đan thoáng hiện một ý sát phạt sắc bén. Oai nghiêm của tộc trưởng một tộc đúng là khiến lòng người sợ hãi.
"Tộc trưởng, làm vậy hình như có phần không ổn?" Nhìn thấy Dược Đan cho phép tên Hồn Hư Tử này ở lại, những trưởng lão Dược tộc chung quanh liền kinh hãi. Vạn Hỏa trưởng lão do dự một lúc rồi cũng mở miệng nói.
"Dược điển là hoạt động long trọng nhất của Dược tộc. Trước mặt nhiều người như vậy, cũng không thể vô cớ đuổi y đi, làm thế ngược lại còn khiến người ngoài cảm thấy Dược tộc ta ỷ thế hiếp người. Mặc dù cần phải phòng bị Hồn tộc, nhưng hôm nay trong Dược giới có nhiều người thế này thì còn sợ y làm loạn sao?" Dược Đan khoát tay áo, bình tĩnh tiếp lời: "Nếu lão phu phát hiện y làm bất kì điều gì không đúng, liền tự mình xuất thủ giết chết là được!"
Nhìn thấy Dược Đan kiên trì như vậy, mọi người cũng chỉ có thể gật đầu im lặng.
"Vẫn là tộc trưởng Dược Đan đại lượng thôi!" Hồn Hư Tử cười nhạt rồi nhếch môi, ánh sáng vẻ quỷ dị nhanh chóng xuất hiện trong mắt rồi biến mất. Thân hình y vừa động liền hiện ra trên một chiếc ghế đá, mà vị trí này cách Tiêu Viêm và Dược lão không xa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Dược Trần, ngươi cũng thu được một đệ tử giỏi đó nha! Mặc dù ta ở sâu trong Hồn giới, nhưng danh tiếng của đệ tử ngươi vẫn như sét đánh bên tai đấy!" Vừa ngồi xuống ghế đá, Hồn Hư Tử liền chuyển mắt nhìn về Dược lão, trên khóe miệng nở một nụ cười cổ quái rồi nói.
"Tên tuổi vang dội cỡ nào nhưng làm sao có thể sánh được với Hồn Hư Tử các hạ dương danh khi sư diệt tổ?" Dược lão cười một tiếng, lắc đầu nói.
"À, ta từ nhỏ chính là người của Hồn tộc, có huyết mạch của Hồn tộc nên chuyện diệt tổ này còn chưa đủ tư cách đổ lên đầu ta nha! Về phần khi sư?! Khặc khặc, ta không hề xem lão quỷ kia là sư phụ mà!" Đối diện với sự châm chọc của Dược lão, Hồn Hư Tử lắc đầu quầy quậy ra vẻ oan uổng, chợt hai mắt y híp lại lộ ra vẻ nguy hiểm rồi nói: "Dược Trần, thật ra thì ngươi nên cám ơn ta đấy! Nếu năm đó không phải ta coi trọng ngươi, muốn ngươi làm việc cho Hồn tộc thì ngươi đã sớm hồn phi phách tán rồi, làm gì còn có thời gian để đệ tử ngươi cứu thoát? Hắc hắc, có điều cũng không sao, chạy thì lại bắt về! Đến lúc đó, Thiên Phủ liên minh và đám tinh tinh kia tự nhiên sẽ hiểu ai mới là chủ đại lục này!"
Nghe vậy, sắc mặt Dược lão liền sa sầm xuống, nhưng Tiêu Viêm ở bên cạnh lại mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng cười một tiếng. Hắn không nói gì, chỉ tùy ý vung tay áo lên thì Bắc Vương bên cạnh đang đứng yên đột nhiên bắn mạnh tới. Thân hình nó chợt lóe đã lập tức hiện ra bên người Hồn Hư Tử, mãnh liệt tung chân đạp ra một cú như lưỡi dao sắc bén.
"Hừ!"
Tự nhiên bị người công kích, dù có là Hồn Hư Tử thì cũng phải kinh ngạc trong tích tắc. Y thật sự không ngờ Tiêu Viêm lại hung hãn như thế, một câu cũng không nói liền trực tiếp ra lệnh cho người khác động thủ. Chẳng qua y cũng không phải nhân vật tầm thường, lập tức hừ lạnh một tiếng rồi không gian quanh thân bồng bềnh gợn sóng đoạn thân ảnh biến mất đầy quỷ dị. Sau đó, khi nhìn lại đã thấy y đã xuất hiện trên một ghế đá xa xa khác.
"Ầm!"
Bắc Vương tung một cước liền đá nát chiếc ghế đá kia thành bụi phấn sau đó ngừng lại, ánh mắt hờ hững nhìn về phía Hồn Hư Tử rồi đi về bên cạnh Tiêu Viêm, tiếp tục đứng yên như bức tượng.
Tay Tiêu Viêm cầm chén ngọc lên, thị nữ Dược tộc xinh đẹp đứng bên cạnh hiểu ý liền rót đầy dược tửu vào. Hắn nhấp nhẹ một ngụm, lúc này mới thản nhiên mỉm cười nói: "Phản bội sư môn là một tên cặn bã bất nghĩa! Cách xa ta một chút đi!"
"Hắc hắc, Tiêu Viêm ngươi khá! Cứ chờ đó…"
Ở trên ghế đá phía xa, khuôn mặt của Hồn Hư Tử hiện lên một nụ cười lạnh lẽo đến thấu xương. Y ngó chừng Tiêu Viêm, một luồng năng lượng kinh khủng tràn ra từ trong cơ thể khiến cho một số trưởng lão Dược tộc khẽ biến sắc.
"Hồn Hư Tử, hôm nay là đại điển Dược tộc ta, cấm động thủ! Kẻ nào không tuân theo quy định liền bị trục xuất khỏi Dược giới!"
Dược Đan vẫn đang ngồi ở ghế chủ vị giả bộ không nghe không thấy cuộc đối chiến giữa hai người, lúc này cũng ngẩng đầu lên rồi thản nhiên nói.
"Ha ha ha… Nếu tộc trưởng Dược Đan cũng mở miệng, ta tự nhiên là tuân lệnh!"
Nghe thế, Hồn Hư Tử vậy mà vẫn mỉm cười, nhưng sự lạnh lẽo trong ánh mắt y lại càng lúc càng dày đặc. "Lúc Tiêu Viêm xuất thủ lão quỷ này không mở miệng, khi mình muốn phản liền ra vẻ công chính, đây chính là muốn thị uy với mình à?"
"Tốt cho một Dược tộc! Cứ chờ đó!" Hồn Hư Tử thầm cười lạnh, ánh sáng trong mắt càng tăng thêm vẻ quỷ dị.
Dược Đan cũng không để ý tới tới sắc mặt của Hồn Hư Tử nữa, chậm rãi quét mắt qua bốn phía. Lúc lướt qua Tiêu Viêm thì hơi dừng lại một thoáng, sau đó một than âm như sấm nổ từ từ vang dội khắp bầu trời.
"Giờ lành đã đến! Bắt đầu Dược điển!"
Bình luận truyện