Đấu Phá Thương Khung

Chương 1617: Đối Thoại



“Oành…”

Dưới tầng sâu nhất của Thiên Phần Luyện Khí tháp, trong thông đạo đi xuống thế giới Nham thạch đột nhiên nham thạch tuôn ra ào ào, đám người Huân Nhi kinh ngạc nhìn bóng người mang bộ dạng vô cùng chật vật đang nhanh chóng vọt ra ngoài.

“Tiêu Viêm ca ca!!”

Khi nhìn thấy hình bóng quen thuộc, nụ cười Huân Nhi chợt tắt ngấm, vội hét lên.

“Ca không sao!”

Thân hình Tiêu Viêm chợt lóe đã liền đáp xuống mặt đất. Hắn nhẹ lau vết máu vẫn còn đọng trên khóe môi, ánh mắt mang vẻ ngưng trọng nhìn về lối đi đang tràn ngập nham thạch, bàn tay vô thức nắm chặt lại. Đúng là không nghĩ tới, ở dưới đáy nham thạch này lại tồn tại một thứ kinh khủng như thế.

“Có chuyện gì ở dưới đó thế?”

Thấy bộ dạng chật vật của Tiêu Viêm, đám người Tô Thiên và Ấn Thiên Thước liền kinh thanh hỏi. Bọn họ vô cùng rõ thực lực hôm nay của Tiêu Viêm, nhưng với thực lực như hắn mà lại chật vật đến như thế, vậy thì sự tồn tại ở dưới đáy nham tương đó phải khủng bố đến nhường nào nữa?

“Để lão, báo ngay cho Cổ Nguyên tộc trưởng bọn họ biết, đã xác định được rồi!”

Mang sắc mặt nghiêm trọng, Tiêu Viêm trầm ngâm nói.

Nghe vậy, khuôn mặt đám người Ấn Thiên Thước liền giật giật, trái tim không nhịn được đập nhanh thình thịch. Biết được tin tức này quan trọng như thế nào nên hắn không hề dám chậm trễ, liền vội vã xoay người rời đi, đem tin tức này nhanh chóng truyền đến tai đám người Cổ Nguyên.

"Cổ Đế động phủ, thật sự là ở dưới đáy nham tương này sao?"

Thải Lân ánh mắt kinh dị, nhìn lối đi bằng nham tương trước mặt hỏi. Năm xưa nàng dầu gì cũng đã ở chỗ này một thời gian ngắn, nhưng quả thật không hề phát hiện ra điểm nào.

Tiêu Viêm gật đầu đáp, rồi sau đó kể đại khái lại tình huống phát sinh một lần nữa. Khi đám người Huân Nhi biết được không gian dưới lòng nham tương này lại tồn tại một sinh vật thần bí có thể sánh ngang với bọn Cổ Nguyên, Hồn Thiên Đế thì sắc mặt không khỏi kịch biến.

“May là sinh vật thần bí kia tựa hồ không thể thoát khỏi vùng không gian kia, nếu không hôm nay sợ rằng sẽ phiền toái vô cùng!!”

Tiêu Viêm cười khổ, run giọng đáp. Lấy thực lực của những người xunh quanh hắn, sợ rằng nếu nó mà xông ra ngoài thì có lẽ chẳng ai có thể chế phục được.

"Kế tiếp, chúng ta chỉ cần chờ Liên quân đến nơi là được. Lần này, nếu để cho bọn Hồn tộc được toại nguyện nữa, sợ rằng chúng ta không thể có cơ hội lật ngược tình thế..."

Tiêu Viêm khẽ thở dài, nếu quả thật để cho tên Hồn Thiên Đế kia lấy được Sồ Hình Đế đan khiến hắn đột phá tới được Đấu Đế thì đến lúc đó, trong thiên địa chắc chắn sẽ không người nào có thể chống lại hắn được nữa, cho dù cả Liên quân cũng không thể.

Đám người Huân Nhi nghe thê cũng liền gật đầu đồng ý. Tình huống bây giờ cũng chỉ có thể làm thế mà thôi.

Trong đại điện ở Hồn giới.

“Ngươi nói rằng nhiệm vụ đã thất bại?”

Hồn Thiên Đế ngồi trên bảo tọa giữa đại điện, đôi mắt híp lại nhìn một tên thuộc hạ đang quỳ mọp ở dưới đất đang run rẩy liên hồi, hỏi với giọng thản nhiên.

“Dạ…Chẳng biết tại sao bọn người Tiêu Viêm lại dò xét được hành tung của chúng thuộc hạ. Đám người Hồn U chỉ vừa tới Hắc Giác Vực thì bọn Tiêu Viêm liền đuổi tới ngay tức khắc, họ đã chết trong tay của bọn chúng cả rồi ạ…”

Bóng người ở dưới đất mồ hôi lạnh chảy ra như tắm, bất quá giọng nói vẫn còn rõ ràng.

“Tiêu Viêm làm sao biết hành tung của bọn chúng?”

Hồn Thiên Đế sắc mặt sa sầm, hỏi.

“Thưa Tộc trưởng, tên Tiêu Viêm từng là học viên của Già Nam Học Viện ở Hắc Giác Vực, lần này chẳng qua là đám người học viện cảm thấy được nguy hiểm nên chắc đã thỉnh cầu sự trợ giúp của hắn. Nhưng chắc chắn là hắn không biết được mục đích của chúng ta!!”

Người nọ vội vàng đáp.

“Hừ, thằng nhóc đó tinh như cáo, ai mà biết được hắn đang nghĩ gì? Hơn nữa nếu không phải hắn đã cảnh giác từ trước, cho dùm đám người học viện kia có đưa thư cầu cứu, thì hắn có thể đến đúng lúc như vậy sao hả?”

Hư Vô Thôn Viêm bên cạnh hừ lạnh hỏi.

Nghe thế người nọ vội vàng câm miệng, dường như đã chấp nhận.

“Ý của ngươi là… Tiêu Viêm cũng biết được tin tức Cổ Đế động ở Hắc Giác Vực ư?”

Hồn Thiên Đế nhướng mày, hỏi… Đây là tin tình báo mà bọn họ đã hao tổn vô số tâm cơ để thu thập toàn bộ Cổ Ngọc mới tìm được. Tên Tiêu Viêm làm sao biết ngay được?

“Cũng không loại trừ trường hợp này được. Hắn không phải đã từng lăn lộn ở Hắc Giác Vực sao, ai biết hắn có biết được điều gì không…”

Hắc Viêm trong mắt Hư Vô Thôn Viêm bắt đầu động đậy, hắn trầm giọng nói tiếp:

“Hơn nữa bất kể là hắn có biết được hay không, chúng ta cũng nên bắt đầu hành động ngay, nếu không đến lúc đó xảy ra biến cố gì, chỉ sợ sẽ là một đả kích rất lớn đối với chúng ta..”

“Ừ…đêm dài lắm mộng…”

Hồn Thiên Đế trầm ngâm, nhẹ gật đầu. Hiển nhiên tin tức Tiêu Viêm xuất hiện ở Hắc Giác Vực quả thật làm cho hắn có chút bất an.

“Còn tên Cổ Nguyên kia làm sao bây giờ?”

Hư Vô Thôn Viêm hỏi. Gần đây Cổ Nguyên vẫn luôn giám sát Hồn tộc không gian, nếu tự dưng xuất động một nhóm lớn cường giả thì chắc chắn hắn sẽ phát hiện được.

“Ta đang cho người xây dưng không gian thông đạo nối Hồn Giới với Tây Bắc địa vực, đến

lúc đó ngươi liền dẫn ngay nhân mã tới Hắc Giác Vực, về phần tên Cổ Nguyên kia, để ta quấn lấy hắn là được.”

Hồn Thiên Đế thản nhiên đáp.

“Ừ…”

Nghe vậy Hư Vô Thôn Viêm hơi ngần ngừ, rồi cũng gật đầu đồng ý.

“Chỉ cần ta lấy được Sồ Hình Đế Đan trong Cổ Đế động, thì cho dù là cả đám Liên quân đến đây bất quá chỉ là đám kiến hôi mà thôi…”

Hồn Thiên Đế ngẩng đầu nhìn lên trần đại điện, khuôn mặt hắn nở một nụ cười lạnh như băng, lầm bầm nói.

Trong lúc này, ở Tinh Giới, Cổ Nguyên đang ngồi xếp bằng trong một ngọn thạch tháp, linh lực mênh mông đang tụ tập quanh thân thể của hắn làm cho toàn bộ thạch tháp tràn ngập một uy áp đáng sợ. Dưới uy áp khủng bố như thế, chỉ có mấy người là có thể lại gần thạch tháp, còn những người còn lại đều không thể đặt chân vào phạm vi trăm trượng quanh đó.

Trên tầng đỉnh của thạch tháp, Cổ Nguyên nét mặt trầm lặng như mặt hồ, hai mắt hắn khép hờ, linh hồn lực mênh mông nhẹ dung nhập vào hư không, dùng một phương thức huyền bí hướng về phía Hồn giới, hóa thành một tấm lướí linh hồn bao trùm toàn bộ Hồn Giới. Từ đó, chỉ cần không gian kia có một ba động rất nhỏ liền sẽ bị hắn phát hiện.

“Ông…”

Cổ Nguyên vẫn đang giám sát như thường lệ, bỗng vùng không gian trước mắt phát sinh một trận ba động nhè nhẹ, một bóng người nhanh chóng xuất hiện, đứng chắp tay giữa không trung.

Vào lúc bóng người này xuất hiện, Cổ Nguyên đang ngồi trong thạch tháp ở phía xa liền mở toang đôi mắt, hừ lạnh một tiếng. Thân hình hắn vừa động đã liền biến mất, đến khi xuất hiện thì đã là ở trước mặt bóng người kia.

“Hồn Thiên Đế!”

Mắt nhìn nam tử mang dáng vẻ nho nhã thân vận bộ áo bào trắng trước mặt, trong mắt Cổ Nguyên dường như có vài luồng hàn mang xẹt nhanh qua.

“Bốn người năm ấy, giờ chỉ còn hai người chúng ta còn sống, dòng đời đúng là vô thường.”

Hồn Thiên Đề nhìn Cổ Nguyên, cười nhạt nói.

“Hai người đó vẫn lạc, ngươi không thoát liên quan đâu!”

Cổ Nguyên cười lạnh đáp lại.

Hồn Thiên Đế không đáp lại, hắn nhìn Cổ Nguyên đột nhiên nói:

“Ngươi nếu hợp tác cùng ta, đợi đến lúc ta tấn nhập Đấu Đế sẽ toàn lực giúp ngươi tiến cấp!”

Cổ Nguyên ngẩn người, hắn quả thật không nghĩ tới Hồn Thiên Đế lại nói ra lời kết minh như thế, nhưng sau đó, hắn liền cười, đáp:

“Ngươi cho là có thể sao?”

“Thật đáng tiếc, ngươi là một trong số cực ít người mà ta nhìn được.”

Tựa như đã biết trước đáp án, Hồn Thiên Đế có chút tiếc hận lắc đầu đáp. Hắn chợt ngẩn đầu nhìn phiến hư vô không gian, lẩm bẩm:

“Ai cũng nói là Đấu Đế cường giả có thể thông thiên triệt địa, nhưng ngươi nói vì sao những cường giả Đấu Đế năm xưa đã biến mất sạch sẽ?”

Cổ Nguyên khẽ nhíu mày nhưng cũng không đáp lời.

“Đáp án có lẽ sẽ xuất hiện khi ta tấn cấp lên Đấu Đế.”

Hồn Thiên Đế quay đầu nhìn về cuối trời, vô số ánh sáng kỳ dị xẹt qua trong mắt, chợt hắn quay lại nhìn Cổ Nguyên, cất tiếng cười ngạo nghễ, hô:

“Thiên địa này, không thể trói buộc được ta!”

Một câu của hắn hết sức ngông cuồng, nhưng dường như có một khí thế thôn thiên đảo hải, cho dù là Cổ Nguyên cũng không vì thế mà chê cười, bởi hắn hiểu được đối thủ mình tranh ám đấu hàng ngàn năm với hắn đúng là có tiềm lực này.

“Ngươi muốn quấn lấy ta sao?”

Cổ Nguyên nhìn Hồn Thiên Đế hỏi, lấy sự tinh minh của hắn tự nhiên là sẽ nhìn ra được Hồn Thiên Đế không hề có ý định động thủ. Hắn đứng nói như thế hiển nhiên đối phương chỉ có một mục đích là quấn lấy hắn.

Nghe vậy, Hồn Thiên Đế cười lên một tiếng, thầm ngó chừng thời gian rồi cười đáp:

“Thời gian cũng không xê dịch nhiều lắm…”

“Cổ Đế động ở Hắc Giác Vực sao?”

Cổ Nguyên mắt nhíu lại, hỏi.

Lời hắn vừa thốt khiến nụ cười Hồn Thiên Đế chợt tắt ngấm, rồi nhẹ giọng đáp:

“Các ngươi quả nhiên đã biết rồi…”

Hắn cũng không hề giấu diếm, bởi nếu như Cổ Nguyên đã nói ra như thế thì tất nhiên là sẽ có căn cứ, phủ nhận cũng vô ích…

“Xem ra ông trời không giúp ngươi rồi…”

Cổ Nguyên cười đáp.

“Hưu chết vào tay ai ngươi rất nhanh sẽ biết…”

Hồn Thiên Đế buông tay, chợt sửng người hỏi:

“Nguyên nhân bởi Tiêu Viêm sao?”

Theo như Cổ Nguyên nói, hắn liền biết nguyên nhân vì sao Cổ Nguyên biết được nơi đặt Cổ Đế động rồi.

Cổ Nguyên cười cười, không hề phủ nhận, cũng không thừa nhận.

“Thật là một tai họa…”

Hồn Thiên Đế không nhịn được lắc đầu cảm thán, trong lòng dấy lên vô vàn cảm xúc. Ai có thể nghĩ đến, một Tiêu gia đã suy tàn đến như thế lại xuất hiện một người như vậy.

Cho dù là trong Hồn tộc của hắn cũng phải nhiều lần ăn quả đắng của hắn. Hôm nay

ngay cả Cổ Đế động cũng bị hắn tìm được đầu tiên.

“Cũng do bọn ngu xuẩn kia…Bị hắn gạt đi tin tức..”

Hồn Thiên Đế thầm than thở, nếu Trung Châu không lan truyền ra thì chỉ sợ hắn không hề biết được một người có thể đào thoát khỏi cả Hồn tộc đuổi giết. Cả những chuyện năm xưa, một thiếu niên như một cánh chim bay ngược gió, có thể thoát khỏi tầng tầng kế hoạch của hắn, nhưng hắn không hề bận tâm đến. Ai mà ngờ tới, thất ngộ năm xưa bây giờ lại mang tới cho bọn họ một phiền toái lớn vô cùng như thế.

“Nghe ngươi nói hình như ngươi có nếm quả đắng của hắn à?”

Cổ Nguyên cười hỏi, rồi sau đó trầm mặc thốt:

“Hắn, có lẽ ưu tú hơn Tiêu Huyền…”

“Hả?”

Hồn Thiên Đế cau mày, cười nhạt đáp:

“Ngươi dường như đánh giá rất cao hắn a…Bất quá Hồn Tộc ta có thể là cho người đầu tiên Tiêu Huyền rơi rụng thì tự nhiên có thể làm được người thứ hai!!”

“Cổ Nguyên, hẹn gặp lại ở Hắc Giác Vực!”

Không gian xung quanh Hồn Thiên Đế chậm rãi vặn vẹo, chợt thân ảnh của hắn mờ dần rồi biến mất.

Nhìn Hồn Thiên Đế đã biến mất, hàn mang trong mắt Cổ Nguyên khẽ chớp động, thân hình hắn lóe lên liền xuất hiện ngay trong đại sảnh nghị sự ở Tinh giới, hắn nhìn đám người Lôi Thắng, tay khẽ vung lên, trầm giọng bảo:

“Liên quân xuất động đến Hắc Giác Vực, lần này quyết phải đem Hồn Tộc ngăn chặn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện