Dâu Tây Ba Ba Pi

Chương 69: Em Đang Nói Gì Vậy





Cố Noãn cảm thấy bộ áo ngủ của Hàn Dương quá dài, cậu không mặc quần cũng không có vấn đề gì.
Hàn Dương kêu cậu nắm chặt quần, đứng dậy đi đến tủ quần áo, phát hiện một chiếc quần thể thao có dây rút.

Anh ném quần cho Cố Noãn: "Đổi cái này đi."
"Em phải mặc quần đi ngủ trong khi trời nóng như vậy hả?"
"Phải."
Cố Noãn không còn gì để nói, cậu buông tay ra, đôi chân trắng nõn lại đung đưa trước mặt Hàn Dương.

Hàn Dương quay lưng lại, lỗ tai càng đỏ hơn.
"Cố Noãn, mau mặc quần vào!"
Cố Noãn không ngốc, khi Hàn Dương lớn giọng với cậu, cậu lập tức phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, vội vàng cầm lấy quần thể thao mặc vào.
Kéo được nửa đường, cậu lại bị vướng quần suýt ngã xuống giường, xấu hổ như bị giáo sư bắt quả tang khi đi học muộn.
Hàn Dương nghe thấy tiếng động, vội vàng quay đầu lại, trong nháy mắt nhìn thấy cái mông vểnh của Cố Noãn.

Hình quả dâu tây đỏ in rõ ràng trên bộ quần lót màu trắng.
Hàn Dương: "......"
Cố Noãn thiếu chút nữa quên điều này, một tay che mông: "Không phải em mua! Là ông nội! Lần trước ông về nước mua sắm trên mạng nên mua nhầm! Bởi vì có hình dâu tây nên ông liền đưa cho em...Lúc trước trời mưa dai dẳng, quần ở kí túc xá còn chưa khô, em bất đắc dĩ mới mang theo cái này!"

Trong lúc kích động, Cố Noãn lỡ miệng, cậu đã định đêm nay sẽ ở chung với Hàn Dương.
Hàn Dương: "..."
Hầu kết Cố Noãn chuyển động lên xuống, bất quá, cậu chỉ giải thích vấn đề của quần lót hình dâu tây: "Anh ơi, anh tin em đi! Thật sự không phải đồ lót em tự mua! Cái này không hợp với em, làm sao mà em mua được!"
Bây giờ cậu đã là một người lớn, sẽ không bao giờ mặc loại đồ lót này!
Hai người nhìn nhau, cho dù Hàn Dương trong lòng cảm thấy hợp lý, nhưng nhất thời không nói ra được.

Anh cứng ngắc quay người lại, trong đầu toàn là cái mông dâu tây của Cố Noãn, không nghĩ sang chuyện khác được...
Hàn Dương thúc giục hai lần: "Em mau mặc quần vào!"
Cố Noãn đỏ mặt nắm lấy quần, cuối cùng cũng mặc vào, tuy vẫn còn lỏng nhưng tốt hơn nhiều so với lần trước.
Cậu thở ra, "Xong rồi."
Hàn Dương bước tới, lưu loát giúp cậu thắt dây, buộc chặt.

Nhìn thấy mặt Cố Noãn đỏ bừng còn nhíu mày, Hàn Dương dừng lại, nghĩ rằng Cố Noãn để tâm, vì vậy anh ăn ngay nói thật: "Không phải là không thích hợp."
Anh còn muốn nói thêm một câu thật lòng nữa, đó là cực kỳ thích hợp, rất đáng yêu.
"Anh làm ơn đừng nói nữa." Cố Noãn tuyệt vọng nói.
Hàn Dương kéo thắt lưng cậu lại gần, ôm vào trong lòng, hơi trầm giọng: "Em tức giận?"
"Cái quần bó sát này không thoải mái." Cố Noãn nói dối, thẹn quá hóa giận: "Sau này em sẽ không bao giờ nhận đồ của ông nội cho nữa."
Hàn Dương bị cậu chọc cho phát cười, không nhắc tới chuyện quần lót: "Anh sẽ tìm cho em một chiếc quần thể thao thoải mái hơn."
"Không cần đâu." Cố Noãn liếc nhìn tấm chăn trên sàn rồi đổi chủ đề, cố gắng giảm bớt sự ngượng ngùng, "Anh ơi, tối nay anh định ngủ trên sàn sao?"
"Ừm."
Cố Noãn muốn ngủ với Hàn Dương, nhưng lại lo mình sắp bị cự tuyệt nên kéo Hàn Dương không buông.
"Nếu cái quần thật sự không thoải mái." Hàn Dương ôm Cố Noãn, giống như ôm một đứa trẻ, dỗ dành nói.

Anh lầm tưởng Cố Noãn không thích những chiếc quần bó sát này, "Anh sẽ tìm cho em một chiếc khác."
Hàn Dương không muốn tối nay sẽ gây họa.
Hôm nay không giống xưa, bây giờ anh làm gì Cố Noãn, Cố Noãn cũng sẽ không từ chối anh.

Nhưng Hàn Dương phải giữ lấy, nếu không thì...nếu không, anh phải xin lỗi Quý Mạc và Cố Viễn Sâm? Trong lòng Hàn Dương khổ não, nhưng Cố Noãn trước mặt lại có chút không an phận.
"Anh ơi."
Cố Noãn đột nhiên nhanh trí, đưa tay ôm cổ Hàn Dương, nói một câu kinh thiên động địa: "Muốn em mặc quần thì tối nay anh phải cùng em ngủ trên giường."
"?"
"Nếu không em sẽ cởi quần."
"......"
Cố Noãn nắm lấy quần thể thao, cố ý nháy mắt nói: "Anh, em cởi quần!"
Hàn Dương đột ngột đè tay cậu lại.

Thấy đã thành công một nửa, Cố Noãn kéo dài âm điệu: "Em muốn cởi quần----" Nhưng tay cậu không thoát khỏi tay Hàn Dương.
Cũng may Hàn Dương đã nhìn Cố Noãn lớn lên và anh sớm biết Cố Noãn đang nghĩ gì.
Núi này cao còn có núi khác cao hơn.
Hàn Dương lúc này cũng không vội, anh buông ra, bình tĩnh nhìn Cố Noãn, trong mắt mang theo ý cười: "Cởi ra."
Cố Noãn dùng ngón tay siết chặt sợi dây rút, lẩm bẩm: "Em thực sự sẽ cởi đó."
"Ừ, cởi ra."
"...Anh không thể ngăn em lại một chút à?" Hầu kết Cố Noãn hơi chuyển động, không có bậc thang để đi xuống.

Cậu không ngốc, sao lại có thể lần thứ hai để lộ mông dâu trước mặt Hàn Dương.
Hàn Dương nói: "Không ngăn." Không chỉ có như vậy, Hàn Dương còn ân cần hỏi cậu, "Có cần anh giúp không?"
Cố Noãn giật giật khóe miệng, uy hiếp thất bại.

Mặc dù trông cậu không cần mặt mũi, nhưng cậu thực sự rất dễ thẹn thùng.

Đặc biệt là trong những chuyện đó, cậu là người không có kinh nghiệm...
Hàn Dương thấy cậu thú vị, cố ý duỗi tay ra, chậm rãi kéo dây rút trên quần thể thao của Cố Noãn: "Làm sao vậy, không cởi sao? Không phải em nóng à?"
Cố Noãn một giây sau liền chui vào ổ chăn: "Ngủ đi, ngủ ngon!"
Đêm đó, Hàn Dương toại nguyện ngủ dưới đất.
Cố Noãn quay ngang, ai oán nhìn anh, lên án: "Anh bây giờ hay bắt nạt người ta, trước đây anh không như thế."
"Anh đã thay đổi." Hàn Dương thẳng thắn thừa nhận.
Thành thật mà nói, Cố Noãn thích Hàn Dương như thế này.

Cậu ôm gối, tựa cằm vào cái gối: "Anh, anh buồn ngủ sao?"
"Không có, không phải em nói sáng mai dậy lúc sáu giờ rưỡi sao? Đi ngủ đi."
Đầu óc Cố Noãn tỉnh táo, không chút buồn ngủ, cậu nghĩ đến cuộc điện thoại của Quý Mạc gọi đến cho cậu vào tối nay.
Một lúc sau, cậu gọi anh: "Anh ơi, thật ra thì...em chưa kịp nói với anh một chuyện."
"Ừm?"
"Anh hứa sẽ không giận em, em sẽ nói."
Hàn Dương nở nụ cười: "Sao anh lại giận em?"
Cố Noãn nhắc đi nhắc lại Hàn Dương phải nhớ kỹ những gì mình đã nói, sau đó Cố Noãn mới nói, "Anh có nhớ lần trước em cùng ba đến thành phố D.

không?"
"Nhớ kỹ." Hàn Dương tưởng rằng có vấn đề, lo lắng nói: "Làm sao vậy? Kiểm tra có sai lầm sao?"
Cố Noãn vùi đầu vào gối, lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Tuần sau em lại đi."

Hàn Dương ngồi dậy.
Chỉ thấy đôi mắt của Cố Noãn lấp lánh trong ánh sáng mờ ảo: "Anh, anh có nghe nói về liệu pháp tin tức tố Alpha chưa?" Cậu lấy ra một phần tư liệu bị nhàu nhĩ từ trong balo của mình, đưa cho Hàn Dương, "Nếu anh chưa nghe nói về nó, anh có thể xem qua cái này."
Hàn Dương nhanh chóng nhận lấy, bật đèn sáng lên hết mức, vội vàng lật xem.
So với lời giải thích của vị giáo sư lần trước, phần mô tả trên tài liệu có nhiều câu chữ hơn, càng chi tiết hơn.

May mắn Hàn Dương có khả năng đọc rất tốt, đọc xong cũng không mất nhiều thời gian.

Anh thậm chí không bảo Cố Noãn giải thích, dứt khoát đọc thông tin về phương pháp điều trị cho Omega đã có Alpha hai lần.
Phương pháp này không gì khác hơn là để anh chuẩn bị từ bỏ bất kỳ lịch trình công việc nào trong năm nay.
Hàn Dương cảm thấy chuyện này rất nhỏ, trong lòng anh không có gì quan trọng hơn Cố Noãn.

Về hợp đồng đã ký với công ty, anh không biết nói thế nào với Lão Lương.

Vào một thời điểm quan trọng, e rằng anh phải nhờ Cố Viễn Sâm đứng ra hòa giải.
Sau đó Hàn Dương đọc xong đại khái loại thứ hai, đại thể điểm qua ưu nhược điểm, cũng coi như hiểu rõ.
Anh chốt lại thông tin, sau đó nhìn Cố Noãn ở trên giường, chỉ thấy cậu ngồi nghiêm chỉnh, dáng vẻ chật vật.
Hàn Dương nhớ đến hai chữ "đánh dấu" viết trên tài liệu, nghĩ rằng Cố Noãn đang căng thẳng.

Hàn Dương ngồi ở mép giường, nắm tay Cố Noãn, phát hiện tay cậu hơi lạnh.
Cố Noãn được Hàn Dương ôm vào lòng, mùi thơm bạc hà nhàn nhạt khiến Cố Noãn thư thái, vươn tay ôm lấy Hàn Dương: "Anh ơi, có lẽ em thật sự có thể trở lại thành Omega."
Hàn Dương thật lòng vui vẻ, ôm chặt lấy Cố Noãn, như thể khổ tận cam lai.

Anh vuốt ve lưng Cố Noãn, ngay khi anh nghĩ chính mình đã có tác dụng thì anh lại nghe Cố Noãn nói với anh điều này.
"Em đã chọn cái sau."
——Tin tức tố của một Alpha khác.
Hàn Dương đột nhiên buông tay ra, nụ cười trên mặt dần dần mất đi vẻ ấm áp.

Thay vào đó, Hàn Dương không thể lý giải được ngạc nhiên và tức giận, anh khẽ cau mày, sau nhiều lần xác nhận, giọng anh trở nên khàn khàn: "Em đang nói gì vậy?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện