Đấu Thần
Chương 12: Đùa giỡn
Ở hậu sơn Lý gia, lúc này ngoại trừ Lý Dật còn có thêm một vị khách nữa.
Quầy hàng của nữ nhân kia đều được mấy người thân vệ của Lý Gia mang đến, về phần nữ nhân Lý Dật ôm vào trong cấm địa, mặc dù có người muốn ngăn cản, nhưng Lý Dật lại nói một câu: đây là thứ cần thiết cho việc tu luyện của ta.
Cũng không biết nữ nhân kia có phải tức đến mức ngất xỉu không, trong lòng Lý Dật đột nhiên nghĩ đến một ý tưởng cổ quái. Xem ra, mình quả thật là sắc lang hàng đầu, càng ngày càng giống thật rồi a.
Vừa nghĩ đến điều này, Lý Dật tiện tay đem khăn che vẫn phủ trên mặt nàng kéo xuống, trong nháy mắt, ánh mắt Lý Dật có phần ngây dại ra.
Đây thoạt nhìn là một nữ hài mười tám, mười chin tuổi, mái tóc nàng màu nâu nhạt, da thịt trắng trẻo trong suốt, khuôn mặt toát ra vẻ diểm lệ không thể tả xiết. Cảm giác nói không nên lời, đối với bất luận nam nhân vào, đều là sát thương cực mạnh! Loại khuôn mặt này nếu như của một nữ tử bình thường, như vậy đối với nàng mà nói, tuyệt đói sẽ là một hồi bị kịch.
Lý Dật thoáng chần chờ, rồi tiện tay đêm cái áo khoác nhìn có hơi bẩn của nàng kéo ra. Trước mắt liền xuất hiện một bộ bì giáp bó sát người.
Bì giáp này hiển nhiên là hàng thượng đẳng, cũng không biết dùng da lông của Ma thú gì chề thành, tản mát ra một ít quang mang lam sắc yếu ớt. Hơn nữa trên bì giáp còn vẽ một số hoa văn kỳ quái. Những hoa văn này Lý Dật chưa từng nhìn thấy, trong nhất thời có vài phần kỳ quái. Bì giáp này cũng giống như áo lót, chỉ bảo vệ một bộ phận ngực của nàng.
Ở phía trên lộ ra một mảnh tuyết trắng, ở giữa là một rãnh vực sâu vút, phía dưới là vòng eo mềm mại tinh tế chỉ có thể nhẹ nhàng nắm chặt. Vùng bụng phẳng lỳ sáng loáng, toát ra từng cơn rung động mê người. Mà cái rốn dễ thương nhỏ nhỏ thật khiến người khác vừa nhìn đã muốn hôn một cái.
Mà nhìn xuống phía dưới lại càng làm người khác phát hỏa. Một cái tiểu khó bằng da cực ngắn bảo vệ bộ vị then chốt của nàng, đem cái bắp chân trắng mơn mởn đầy đặn lộ ra bên ngoài. Đùi bên phải cột một cái đai da, trên cái đai da treo một thanh chủy thủ. Bất quá chủy thủ lúc này lại rơi vào tay Lý Dật. Bên hồn của nàng còn treo một thanh loan đao, chỉ là vị trí có chút kỳ quái.
Lý Dật cau mày, tháo loan đao ra, dưới loan đao là một vết thươn được tùy ý băng bó, mà vết thương lúc này lại chảy ra từng đợt máy tươi, hiển nhiên là nàng thụ thương không nhẹ.
Lý Dật đem thanh loan đao này tháo xuống, sau đó lục lọi toàn thân nàng một chút, rốt cuộc từ bì giáp trước ngực nàng lấy ra một cái nhẫn hình thù kỳ dị.
Cái nhẫn màu đen này có phong cách cổ xưa, trên nhẫn có hai con rắn cuốn lại với nhau. Mà ở vị trị miệng của hai con rắn, có một viên tinh hạc nhỏ bằng hạt gạo ở trên. Chỉ có điều khối tinh hạch này giống như hấp thụ quang mang, cũng không thấy có quang mang gì tản mát ra.
Thế nhưng thấy nữ nhân này đem cái nhẫn giấu kỹ như vậy, Lý Dật liền biết cái nhẫn này chắc chắn là vật bất phàm. Hắn cũng lười suy nghĩ vấn đề này, tiện tay bỏ chiếc nhẫn vào ngực sau đó hắn mới mở lớp vải nữ nhân băng bó quan loa ra.
Một vết thương dài hơn nữa tấc, sâu đến tận xương hiên ra trước mặt Lý Dật. Vùng thịt bên cạnh vết thương có chút thối rữa, theo mỗi lần hô hấp của nữ nhân đều chảy ra một chút máu loãng màu vàng nhạt. Lý Dật thoáng nhìn qua liền có thể xác định, vế thương này nhất định đã bị nhiễm trùng rồi. Hơn nữa vết thương này này chắc chắn đã tạo thành gánh nặng cực lớn đới với thân thể nữ nhân này, bằng không với thực lực của nàng, chắc chắn sẽ không suy yếu đên mức như vậy.
Nhìn bộ dáng này của nữ nhân, cân nhắc một chút, khóe miệng Lý Dật hơi giật giật một chút. Hắn đột nhiên đưa tay điểm mạnh lên huyệt thái dương của nữ nhân, chủy thủ trong tay cũng đồng thời kề lên cổ nàng.
Theo động tác của hắn, nữ hài tử yếu ở từ trong hôn mê tỉnh lại.
Thế nhưng rất hiển nhiên, nàng cũng không phải là tiểu cô nương chưa từng trải qua sự đời, Ánh mắt nàng chỉ lóe lên trong chốc lát, hơn nữa đã biết rõ tình trạng của mình lúc này, ánh mắt nhìn Lý Dật đã có vài phần hờ hững nói:
- Ngươi muốn gì?
- Ta muốn gì chứ?
Khóe miệng Lý Dật cũng khẽ cười:
- Ngươi xem, ngươi là một thiếu nữ mỹ lệ như vậy, mà ta cũng là một nam nhân khí huyết phương cương. Lúc này xung quanh không một bóng người, ngươi lại vô lực phản kháng, còn ta thì có thể muốn làm gì thì làm… Ngươi cho rằng ta sẽ làm cái gì?
- Vô sỉ!
Thiêu nữ cúi đầu rít lên một tiếng, thanh âm trong trẻo vẫn lạnh lùng đến cực điểm.
Trong mắt Lý Dật lóe lên từng tia sáng kỳ dị nói:
- Vô sỉ? Thế giới này có nhiều chuyện vô sỉ hơn, không phải cũng có người làm sao? Tiểu thư… ngươi bây giờ phải phối hợp với ta, để ta có thể chuẩn bị thuận lợi một chút. Sau đó chúng ta cùng chơi một trò đặc sắc, được không? Còn nữa, ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi còn làm động tác mờ ám, thanh chủy thủ này sẽ cắt đứt yết hầu ngươi… Ta nghĩ ngươi so với ta rõ ràng hơn, như vậy sẽ có hậu quả gì…
Lúc đang nói chuyện, tay trái Lý Dật đã chụp được cổ tay của thiếu nữ, đem cánh tay trái đặt trên chuôi loan đao kếu về, đồng thời ném loan đao ra xa một chút.
Thiếu nữ hừ một tiếng, đột nhiên lãnh đạm nói:
- Ngươi nghĩ như thế là ta không có cách gì giết ngươi được sao?
- Ta biết ngươi có thể!
Lý Dật gật đầu, con mắt nheo lại thành một đường thẳng, nói tiếp:
- Cho nên, lúc này không ngại chúng ta làm một cái giao dịch, chỉ cần giao dịch thành công, như vậy, tiếp theo, ta đảm bảo không động đến ngón tay của ngươi.
Thiếu nữ hít một hơi, bộ ngực cao vút phập phồng, chỉ sau chốc lát nàng mới cắn răng thản nhiên nói:
- Ngươi muốn giao dịch cái gì?
Nhìn nàng bởi vì mất máu quá nhiều mà môi vó vài phần tái nhợt, Lý Dật nhịn không được vươn đầu lưỡi liêm môi, thật vất vả mới nén được dụng vọng xuống.
Hắn cũng không phải là không muốn ăn con mèo này, loại thiếu nữ tuyệt sắc như vậy, hắn có thể ăn được cũng không nhiều.
Tựa hồ nhìn thấy một tia biến hóa sinh lý của Lý Dật, thiếu nữ cười lạnh nói:
- Thế nào? Nhịn không được rồi sao?
Lý Dật hơi lắc đầu, bộ dáng tươi cười rực rỡ. Hắn hít một hơi thật sâu, phảng phất như muốn đem toàn bộ hương thơm toát ra từ người thiếu nữ này hít vào, mới thấp giọng nhẹ nhàng nói:
- Tiểu thư mỹ lệ, không bằng trước hết ngươi nói cho ta biết, ngươi tên là gì?
Thiếu nữ ngẫn người, thế nhưng không đáp.
Lý Dật thản nhiên nói:
- Ngươi tốt nhất nên nói thật, chắc ngươi cũng rõ, hai chung ta là cùng một loại người. Loại chuyện này có gạt được ta hay không. Ngươi hẵn so với ra còn rõ ràng hơn.
Thiếu nữ trừng mắt nhìn Lý Dật, giống như muốn nuốt sống hắn vậy, một lát sau từ trong hàm răng cắn chặt mới thốt ra hai chữ:
- Nhược Lâm.
- Nhược Lâm sao? Quả thực là một cái tên rất hay.
- Tên của ngươi quả thật cũng đẹp như người… Tiểu thư Nhược Lâm, ta hỏi ngươi, rốt cuộc là có chuyện gò khiến ngươi rơi vào hoàn cảnh như vậy, đến mức còn xuất thủ với người thường vô tội như ta?
Người thường vô tội?
Nhược Lâm nghe thế tức suýt thổ huyết, nếu Lý Dật là người thường, như vậy trên thế giới cũng không có người bình thường nữa rồi.
Nhược Lâm vốn không định tiếp tục trả lời, nhưng nhìn bộ dáng cười tủm tỉm của Lý Dật lại khiến trong lòng nàng dấy nên từng cơn ớn lạnh.
Tuy rằng biết rõ tên gia hỏa đáng ghê tởm này thực lực còn không bằng một phần thực lực của mình. Nhưng không hiểu tại sao, trên người hắn lại phát ra một loại khí tức nhàn nhạt. Loại khí tức này khiến người ta có một loại cảm giác hít thở không thông, sợ đến nói không nên lời.
- Bị truy sát.
Nhược Lâm rốt cuộc nhẹ giọng nói:
- Bởi vi bị người khác truy sát, ta không còn đường nào để đi, cuối cùng mới phải như vậy… Về chuyện của ngươi… Ta nghĩ ngươi là do phía đối đầu của ta phái tới, cho nên…
- Cho nên mới muốn giết ta đúng không?
Lý Dật thản nhiên nói:
- Bất quá chỉ tiếc rằng, con người ta vừa vặn có vài phần bản lĩnh, bằng không hôm nay e rằng đã mơ hồ mà chết trong tay ngươi rồi. Bởi vậy, để bù đắp tâm linh bị tổn thương của ta… Có phải ngươi nên bồi thường cho ta một chút gì không?
Nhược Lâm khẽ cắn môi nói:
- Ngươi cũng thấy rồi đấy, trên người ta cũng không có gì đáng giá cả, chỗ kim tệ cuối cùng cũng đã đi đổi một quầy hàng cũ nát, cho nên bây giờ trên người ta không còn cái gì tốt, ngươi có muốn cũng không thể.
Lý Dật lắc đầu nói:
- Ai nói ngươi không có bất kỳ chỗ tốt nào?
Nhược Lâm biến sắc, thấp giọng nói:
- Trừ phi ta chết! Bằng không ngươi đừng mơ chạm vào một ngón tay của ta!
Lý Dật vươn tay lên đặt lên mặt nàng, khẽ vuốt nhẹ, sau đó mới thu hồi, đặt lên mũi ngửi chốc lát, vẻ mặt sau sưa nói:
- Thơm quá…
Nhược Lâm nhìn thấy động tác của hắn cũng không biết là tức giận hay xấu hổ, sắc mặt trong nháy mắt trở nên đỏ bừng.
Thế nhưng, Lý Dật giống như không nhìn thấy điều này, tựa cười mà không phải cười nhìn nàng, một lát sau mới nói:
- Ta ngay cả mặt ngươi cũng có thể sờ, như thế nào ngươi còn chưa chết đi?
Nhược Lâm thiếu chút nữ tức đến thổ huyết, nàng nghẹn họng nữa ngày, mới thấp giọng nói:
- Hỗn đản!
Lúc này thanh âm trong trẻo của nàng đã không còn lạnh lùng, mà có vài phần tức giận, mặc dù như vậy, thanh âm đó lại càng dễ nghe hơn vài phần.
Lý Dật buồn cười nhìn nàng, một lát sau mới khẽ thở dài nói?
- Được rồi, nếu như ta thực sự có hứng thú với ngươi, ta còn phải mất công như vậy sao? Trong thời gian ngươi hôn mê, ta cũng có thể làm một số chuyện tình… Bây giờ đùa giỡn xong rồi, chùng ta lại nói chính sự đi… Lúc cùng ta giao thủ, có phải ngươi đã sử dụng một loại Đấu kỹ hay không? Theo như ta được biết, Đâu kỹ Huyền Vũ, cũng không có bất kỳ chiêu thức gì đáng nói, thế nhưng ngươi sử dụng… Không biết, đến tột cùng là ngươi sử dụng Đấu kỹ cấp bậc gì vậy?
Nhược Lâm toàn thân chấn động, trên mặt lộ ra thần tình khó tin, nàng nhìn chằm chằm Lý Dật, dường như muốn một hơi nuốt tơi hắn vậy.<br
Quầy hàng của nữ nhân kia đều được mấy người thân vệ của Lý Gia mang đến, về phần nữ nhân Lý Dật ôm vào trong cấm địa, mặc dù có người muốn ngăn cản, nhưng Lý Dật lại nói một câu: đây là thứ cần thiết cho việc tu luyện của ta.
Cũng không biết nữ nhân kia có phải tức đến mức ngất xỉu không, trong lòng Lý Dật đột nhiên nghĩ đến một ý tưởng cổ quái. Xem ra, mình quả thật là sắc lang hàng đầu, càng ngày càng giống thật rồi a.
Vừa nghĩ đến điều này, Lý Dật tiện tay đem khăn che vẫn phủ trên mặt nàng kéo xuống, trong nháy mắt, ánh mắt Lý Dật có phần ngây dại ra.
Đây thoạt nhìn là một nữ hài mười tám, mười chin tuổi, mái tóc nàng màu nâu nhạt, da thịt trắng trẻo trong suốt, khuôn mặt toát ra vẻ diểm lệ không thể tả xiết. Cảm giác nói không nên lời, đối với bất luận nam nhân vào, đều là sát thương cực mạnh! Loại khuôn mặt này nếu như của một nữ tử bình thường, như vậy đối với nàng mà nói, tuyệt đói sẽ là một hồi bị kịch.
Lý Dật thoáng chần chờ, rồi tiện tay đêm cái áo khoác nhìn có hơi bẩn của nàng kéo ra. Trước mắt liền xuất hiện một bộ bì giáp bó sát người.
Bì giáp này hiển nhiên là hàng thượng đẳng, cũng không biết dùng da lông của Ma thú gì chề thành, tản mát ra một ít quang mang lam sắc yếu ớt. Hơn nữa trên bì giáp còn vẽ một số hoa văn kỳ quái. Những hoa văn này Lý Dật chưa từng nhìn thấy, trong nhất thời có vài phần kỳ quái. Bì giáp này cũng giống như áo lót, chỉ bảo vệ một bộ phận ngực của nàng.
Ở phía trên lộ ra một mảnh tuyết trắng, ở giữa là một rãnh vực sâu vút, phía dưới là vòng eo mềm mại tinh tế chỉ có thể nhẹ nhàng nắm chặt. Vùng bụng phẳng lỳ sáng loáng, toát ra từng cơn rung động mê người. Mà cái rốn dễ thương nhỏ nhỏ thật khiến người khác vừa nhìn đã muốn hôn một cái.
Mà nhìn xuống phía dưới lại càng làm người khác phát hỏa. Một cái tiểu khó bằng da cực ngắn bảo vệ bộ vị then chốt của nàng, đem cái bắp chân trắng mơn mởn đầy đặn lộ ra bên ngoài. Đùi bên phải cột một cái đai da, trên cái đai da treo một thanh chủy thủ. Bất quá chủy thủ lúc này lại rơi vào tay Lý Dật. Bên hồn của nàng còn treo một thanh loan đao, chỉ là vị trí có chút kỳ quái.
Lý Dật cau mày, tháo loan đao ra, dưới loan đao là một vết thươn được tùy ý băng bó, mà vết thương lúc này lại chảy ra từng đợt máy tươi, hiển nhiên là nàng thụ thương không nhẹ.
Lý Dật đem thanh loan đao này tháo xuống, sau đó lục lọi toàn thân nàng một chút, rốt cuộc từ bì giáp trước ngực nàng lấy ra một cái nhẫn hình thù kỳ dị.
Cái nhẫn màu đen này có phong cách cổ xưa, trên nhẫn có hai con rắn cuốn lại với nhau. Mà ở vị trị miệng của hai con rắn, có một viên tinh hạc nhỏ bằng hạt gạo ở trên. Chỉ có điều khối tinh hạch này giống như hấp thụ quang mang, cũng không thấy có quang mang gì tản mát ra.
Thế nhưng thấy nữ nhân này đem cái nhẫn giấu kỹ như vậy, Lý Dật liền biết cái nhẫn này chắc chắn là vật bất phàm. Hắn cũng lười suy nghĩ vấn đề này, tiện tay bỏ chiếc nhẫn vào ngực sau đó hắn mới mở lớp vải nữ nhân băng bó quan loa ra.
Một vết thương dài hơn nữa tấc, sâu đến tận xương hiên ra trước mặt Lý Dật. Vùng thịt bên cạnh vết thương có chút thối rữa, theo mỗi lần hô hấp của nữ nhân đều chảy ra một chút máu loãng màu vàng nhạt. Lý Dật thoáng nhìn qua liền có thể xác định, vế thương này nhất định đã bị nhiễm trùng rồi. Hơn nữa vết thương này này chắc chắn đã tạo thành gánh nặng cực lớn đới với thân thể nữ nhân này, bằng không với thực lực của nàng, chắc chắn sẽ không suy yếu đên mức như vậy.
Nhìn bộ dáng này của nữ nhân, cân nhắc một chút, khóe miệng Lý Dật hơi giật giật một chút. Hắn đột nhiên đưa tay điểm mạnh lên huyệt thái dương của nữ nhân, chủy thủ trong tay cũng đồng thời kề lên cổ nàng.
Theo động tác của hắn, nữ hài tử yếu ở từ trong hôn mê tỉnh lại.
Thế nhưng rất hiển nhiên, nàng cũng không phải là tiểu cô nương chưa từng trải qua sự đời, Ánh mắt nàng chỉ lóe lên trong chốc lát, hơn nữa đã biết rõ tình trạng của mình lúc này, ánh mắt nhìn Lý Dật đã có vài phần hờ hững nói:
- Ngươi muốn gì?
- Ta muốn gì chứ?
Khóe miệng Lý Dật cũng khẽ cười:
- Ngươi xem, ngươi là một thiếu nữ mỹ lệ như vậy, mà ta cũng là một nam nhân khí huyết phương cương. Lúc này xung quanh không một bóng người, ngươi lại vô lực phản kháng, còn ta thì có thể muốn làm gì thì làm… Ngươi cho rằng ta sẽ làm cái gì?
- Vô sỉ!
Thiêu nữ cúi đầu rít lên một tiếng, thanh âm trong trẻo vẫn lạnh lùng đến cực điểm.
Trong mắt Lý Dật lóe lên từng tia sáng kỳ dị nói:
- Vô sỉ? Thế giới này có nhiều chuyện vô sỉ hơn, không phải cũng có người làm sao? Tiểu thư… ngươi bây giờ phải phối hợp với ta, để ta có thể chuẩn bị thuận lợi một chút. Sau đó chúng ta cùng chơi một trò đặc sắc, được không? Còn nữa, ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi còn làm động tác mờ ám, thanh chủy thủ này sẽ cắt đứt yết hầu ngươi… Ta nghĩ ngươi so với ta rõ ràng hơn, như vậy sẽ có hậu quả gì…
Lúc đang nói chuyện, tay trái Lý Dật đã chụp được cổ tay của thiếu nữ, đem cánh tay trái đặt trên chuôi loan đao kếu về, đồng thời ném loan đao ra xa một chút.
Thiếu nữ hừ một tiếng, đột nhiên lãnh đạm nói:
- Ngươi nghĩ như thế là ta không có cách gì giết ngươi được sao?
- Ta biết ngươi có thể!
Lý Dật gật đầu, con mắt nheo lại thành một đường thẳng, nói tiếp:
- Cho nên, lúc này không ngại chúng ta làm một cái giao dịch, chỉ cần giao dịch thành công, như vậy, tiếp theo, ta đảm bảo không động đến ngón tay của ngươi.
Thiếu nữ hít một hơi, bộ ngực cao vút phập phồng, chỉ sau chốc lát nàng mới cắn răng thản nhiên nói:
- Ngươi muốn giao dịch cái gì?
Nhìn nàng bởi vì mất máu quá nhiều mà môi vó vài phần tái nhợt, Lý Dật nhịn không được vươn đầu lưỡi liêm môi, thật vất vả mới nén được dụng vọng xuống.
Hắn cũng không phải là không muốn ăn con mèo này, loại thiếu nữ tuyệt sắc như vậy, hắn có thể ăn được cũng không nhiều.
Tựa hồ nhìn thấy một tia biến hóa sinh lý của Lý Dật, thiếu nữ cười lạnh nói:
- Thế nào? Nhịn không được rồi sao?
Lý Dật hơi lắc đầu, bộ dáng tươi cười rực rỡ. Hắn hít một hơi thật sâu, phảng phất như muốn đem toàn bộ hương thơm toát ra từ người thiếu nữ này hít vào, mới thấp giọng nhẹ nhàng nói:
- Tiểu thư mỹ lệ, không bằng trước hết ngươi nói cho ta biết, ngươi tên là gì?
Thiếu nữ ngẫn người, thế nhưng không đáp.
Lý Dật thản nhiên nói:
- Ngươi tốt nhất nên nói thật, chắc ngươi cũng rõ, hai chung ta là cùng một loại người. Loại chuyện này có gạt được ta hay không. Ngươi hẵn so với ra còn rõ ràng hơn.
Thiếu nữ trừng mắt nhìn Lý Dật, giống như muốn nuốt sống hắn vậy, một lát sau từ trong hàm răng cắn chặt mới thốt ra hai chữ:
- Nhược Lâm.
- Nhược Lâm sao? Quả thực là một cái tên rất hay.
- Tên của ngươi quả thật cũng đẹp như người… Tiểu thư Nhược Lâm, ta hỏi ngươi, rốt cuộc là có chuyện gò khiến ngươi rơi vào hoàn cảnh như vậy, đến mức còn xuất thủ với người thường vô tội như ta?
Người thường vô tội?
Nhược Lâm nghe thế tức suýt thổ huyết, nếu Lý Dật là người thường, như vậy trên thế giới cũng không có người bình thường nữa rồi.
Nhược Lâm vốn không định tiếp tục trả lời, nhưng nhìn bộ dáng cười tủm tỉm của Lý Dật lại khiến trong lòng nàng dấy nên từng cơn ớn lạnh.
Tuy rằng biết rõ tên gia hỏa đáng ghê tởm này thực lực còn không bằng một phần thực lực của mình. Nhưng không hiểu tại sao, trên người hắn lại phát ra một loại khí tức nhàn nhạt. Loại khí tức này khiến người ta có một loại cảm giác hít thở không thông, sợ đến nói không nên lời.
- Bị truy sát.
Nhược Lâm rốt cuộc nhẹ giọng nói:
- Bởi vi bị người khác truy sát, ta không còn đường nào để đi, cuối cùng mới phải như vậy… Về chuyện của ngươi… Ta nghĩ ngươi là do phía đối đầu của ta phái tới, cho nên…
- Cho nên mới muốn giết ta đúng không?
Lý Dật thản nhiên nói:
- Bất quá chỉ tiếc rằng, con người ta vừa vặn có vài phần bản lĩnh, bằng không hôm nay e rằng đã mơ hồ mà chết trong tay ngươi rồi. Bởi vậy, để bù đắp tâm linh bị tổn thương của ta… Có phải ngươi nên bồi thường cho ta một chút gì không?
Nhược Lâm khẽ cắn môi nói:
- Ngươi cũng thấy rồi đấy, trên người ta cũng không có gì đáng giá cả, chỗ kim tệ cuối cùng cũng đã đi đổi một quầy hàng cũ nát, cho nên bây giờ trên người ta không còn cái gì tốt, ngươi có muốn cũng không thể.
Lý Dật lắc đầu nói:
- Ai nói ngươi không có bất kỳ chỗ tốt nào?
Nhược Lâm biến sắc, thấp giọng nói:
- Trừ phi ta chết! Bằng không ngươi đừng mơ chạm vào một ngón tay của ta!
Lý Dật vươn tay lên đặt lên mặt nàng, khẽ vuốt nhẹ, sau đó mới thu hồi, đặt lên mũi ngửi chốc lát, vẻ mặt sau sưa nói:
- Thơm quá…
Nhược Lâm nhìn thấy động tác của hắn cũng không biết là tức giận hay xấu hổ, sắc mặt trong nháy mắt trở nên đỏ bừng.
Thế nhưng, Lý Dật giống như không nhìn thấy điều này, tựa cười mà không phải cười nhìn nàng, một lát sau mới nói:
- Ta ngay cả mặt ngươi cũng có thể sờ, như thế nào ngươi còn chưa chết đi?
Nhược Lâm thiếu chút nữ tức đến thổ huyết, nàng nghẹn họng nữa ngày, mới thấp giọng nói:
- Hỗn đản!
Lúc này thanh âm trong trẻo của nàng đã không còn lạnh lùng, mà có vài phần tức giận, mặc dù như vậy, thanh âm đó lại càng dễ nghe hơn vài phần.
Lý Dật buồn cười nhìn nàng, một lát sau mới khẽ thở dài nói?
- Được rồi, nếu như ta thực sự có hứng thú với ngươi, ta còn phải mất công như vậy sao? Trong thời gian ngươi hôn mê, ta cũng có thể làm một số chuyện tình… Bây giờ đùa giỡn xong rồi, chùng ta lại nói chính sự đi… Lúc cùng ta giao thủ, có phải ngươi đã sử dụng một loại Đấu kỹ hay không? Theo như ta được biết, Đâu kỹ Huyền Vũ, cũng không có bất kỳ chiêu thức gì đáng nói, thế nhưng ngươi sử dụng… Không biết, đến tột cùng là ngươi sử dụng Đấu kỹ cấp bậc gì vậy?
Nhược Lâm toàn thân chấn động, trên mặt lộ ra thần tình khó tin, nàng nhìn chằm chằm Lý Dật, dường như muốn một hơi nuốt tơi hắn vậy.<br
Bình luận truyện