Đấu Thần
Chương 164: Trận đấu dai dẳng
Đả tự: Sided Lovettt
***
- Tiểu tử này, lại cũng là Đấu Sư...
Hồng Vũ vẻ mặt mãi vẫn bình thản lúc này cũng không nhịn được buộc miệng thốt lên.
Diệp Khinh Vũ ở bên cạnh hắn cũng lộ ra vẻ mặt kinh hãi!
Phải biết rằng nàng rất rõ tuổi tác của Lý Dật!
Mười sáu tuổi! Cho dù hắn lúc trước có giả ngây giả dại âm thầm tu luyện, cho dù hắn tu luyện ngay từ trong bụng mẹ đi chăng nữa! Vậy thì hắn có thể thăng cấp Đấu Sư lúc mười sáu tuổi, cũng chỉ có bốn chữ có thể hình dung!
Đó chính là: Độc nhất vô nhị!
Đúng! Độc nhất vô nhị! Trên Đại lục Đấu Thần, hai mươi tuổi có thể thăng cấp Đấu Sư, đã là thiên tài trong các thiên tài, thế nhưng Đấu Sư mười sáu tuổi thì ghê gớm đến thế nào?
Huống hồ, với nhãn lực của những người trên thạch đài dĩ nhiên có thể nhìn ra, khí thế của Lý Dật lúc này khi chạm vào khí thế của Nạp Lan Hạ lại không hề cam bái hạ phong!
Như vậy cái duy nhất có thể giải thích chính là, hoặc là, hắn đã có công pháp cấp rất cao! Hoặc là hắn đã đạt đến cảnh giới Tứ, Ngũ Tinh Đấu Sư, hoặc điều khủng khiếp nhất chính là, hai điều kiện phía trên hắn đều có!
Nhân vật như vậy mà xuất hiện, khiến họ sao có thể không kinh hãi?
Hồng Vũ và Diệp Khinh Vũ đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại dính chặt mắt vào Lý Dật!
Hôm nay nếu như hắn có có giành thắng lợi, vậy thì cách tốt nhất, chính là giết hắn ngay tại chỗ, hoặc là tạo quan hệ với hắn... Bằng không, có lẽ mấy mươi năm sau, thậm chí mười mấy năm sau, cục thế của các thế lực trên Đế quốc Thiên Phong này sẽ phải thay đổi!
Cơ hồ là cùng lúc, vẻ mặt của Nạp Lan Thiên Triết cũng đanh lại. Sau chốc lát, cánh tay đang cầm tách trà của hắn bất giác khẽ run lên, rồi thấp giọng lầm bầm nói:
- Đấu Sư mười sáu tuổi? Đấu Sư mười sáu tuổi? Lý Hàn... Chẳng trách người chịu đề một mình hắn đến Nạp Lan Gia ta thoái hôn! Thì ra người đã tính từ lâu, nếu trong trường hợp lão gia tử không xuất thủ, cho dù hắn không thắng thì cũng có thể nguyên vẹn rút lui sao?
Còn Nạp Lan Lâm vẻ mặt lại sững sờ. Dĩ nhiên nàng biết rằng cái gã trước mắt nàng tuổi tác không chênh lệch với mình là bao nhiêu, bản thân mình sau khi thăng cấp Đấu Giả, đã được mệnh danh là thiên tài, thế nhưng không ngờ, tên này...
Nếu như vậy mà nói, mình bại trong tay hắn cũng không có gì oan uổng a...
Ở vị trí cao nhất trên cao đài, bàn tay Nạp Lan Bá đang vuốt râu chợt run lên, khiến một sợi râu trắng muốt bị dứt xuống, nhưng ông lại không hề phát hiện. Đôi mắt ông giàn giật một cách khó tin, sau chốc lát, mới thấp giọng than, nói:
- Khánh nhi... Ngươi nói gia gia có phải già rồi mắt hoa không? Sao ở cự ly này mà có thể nhìn nhầm...
Chỉ có Nạp Lan Khánh vẻ mặt vẫn hết sức bình thản, hắn khẽ cười, nói:
- Gia gia, người không nhìn nhầm... Lý Dật đó quả thực đã ngưng kết được Sa y Đấu khí, cũng tức là nói, hắn là một Đấu Sư danh chính ngôn thuận!
Nạp Lan Bá khẽ gật đầu, sau chốc lát, ánh mắt ông khẽ vụt lóe, nói:
- Hắn đúng là đã kết được Sa y Đấu khí, thế nhưng tại sao ta lại cảm giác, thực lực bản thân của hắn vẫn là Đấu Già?
Nạp Lan Bá dù gì cũng là cường giá thành danh nhiều năm, năng lực cảm ứng cũng hơn hẳn người khác phần nào, chưa đầy một hồi, đã nhìn ra rồi không nhịn được lên tiếng hỏi.
Nạp Lan Khánh cười ha hả, thấp giọng nói:
- Gia gia, thực lực của hắn thế nào? Có quan trọng không?
- Đúng là không quan trọng...
Nạp Lan Bá sắc mặt biến đổi liên hồi, rồi lại thở dài một tiếng:
- Ài, im lặng xem tiếp đi... Không ngờ lớp trẻ bây giờ lại đúng là khiến người khác giật mình a! Không muốn phục cũng không được...
Trên lôi đài, Nạp Lan Hạ quét mắt nhìn Lý Dật. Lần này, vẻ bình thản và lòng kiêu hãnh thường ngày đã bị thay thế toàn bộ bằng sự kinh ngạc, từ lúc bắt đầu đã khinh thường Lý Dật, đến vừa rồi mới quyết định nghiêm túc nhìn nhận, hắn cho rằng mình không xem thường người này, mà nên giành cho hắn một sự tôn trọng, thế nhưng lại không ngờ... Hắn cũng là một Đấu Sư?
Chậm rãi thở ra một hơi, sau chốc lát, Nạp Lan Hạ đã trở về trạng thái bình thường. Sự kiêu ngạo trong ánh mắt của hắn đã hoàn toàn biến mất, mà ánh mắt nhìn Lý Dật đã có đầy sự nặng nề!
- Ngươi... Quả nhiên rất mạnh!
Nạp Lan Hạ nhẹ nhàng nói:
- Ta cũng thừa nhận, bản thân mình đã xem thường người... Thế nhưng trước khi phân định thắng thua, tất cả đều không có ý nghĩa gì?
Cổ tay khẽ vung lên, tay phải trong không trung biến thành trào, trường kiếm bị văng ra lúc trước như cảm ứng được lời triệu hoán, vút một cái đã trở về trong tay hắn. Sau đó, đấu khí hai màu lại uốn lượn trên trường kiểm, ngay lập tức khiến trường kiểm lớn thêm vài phần!
Thấy cảnh tượng này, Lý Dật cũng khẽ cười một tiếng, cổ tay phải khẽ rung lên, chỉ nghe thấy tiếng vút vút vút, Đoạn Hồn Nhận đã từ từ chúc xuống không ngừng lắc lư ở đầu nối với sợi xích...
- Vậy thì... bắt đầu đi...
Nạp Lan Hạ cuối cùng thở ra một hơi, ánh mắt vut lóe lên tia cuồng nhiệt! Đối với cường giả mà nói, chuyện phấn khích nhất, chính là được đánh với một đối thủ ngang tài ngang sức với mình!
Nạp Lan Ha dâm chân xuống, cả người đã lao tới như thiển điện, lưỡi kiêm rung rung chỉ nhìn thấy đám đấu khí hai màu giống như một tấm màn lụa cực lớn, đập mạnh xuống đầu của Lý Dật!
Lần này, tốc độ của Nạp Lan Hạ còn nhanh hơn lúc trước mấy phần, cơ hồ chỉ trong chưa đầy chớp mắt. Thế nhưng Lý Dật lại không hề biến sắc, hắn có thể cảm nhận được rõ rằng Thiên Khôn Địa Càn Châu ở đan điền khí hải đã gắn chặt với mình, hình thành một vòng tuần hoàn quỷ dị, khiên trong chớp mắt bản thân đột phá được hạn chế của Đấu Giả!
Cảnh giới Đấu Sư quả nhiên không tầm thường!
Đúng lúc màn đấu khí sắp đánh vào người, Lý Dật quăng mạnh tay trái, một đạo đấu khí mỏng đánh mạnh ra. Cùng lúc đó tay phải rung lên, Đoạn Hồn Nhận lại đột ngột xuất hiện trước mặt Nạp Lan Hạ!
Ầm!
Đấu khí va vào nhau, trong không trung nồi lên một vùng sóng năng lượng khổng lồ. Cơ hỗ là cùng lúc, thân ảnh của hai người lướt qua nhau!
- Hỏa Phong Tề Vũ!
- Hồi Phong Chưởng! Giảo kình!
Đấu khí hai màu hình thành một lốc xoáy gió, lao vù vù về phía Lý Dật. Thế nhưng Hồi Phong Chưởng của Lý Dật cũng không chút nhường nhịn lao tới!
Xuy~~
Hai luồng khí kình lốc xoáy va mạnh vào nhau, sau đó điên cuồng giằng xé. Khoảng không ở giữa hai người chốc chốc lại bắn ra những tia thiểm điện, hòa quang văng khắp nơi!
Keng!
Hai đạo nhân ảnh cơ hồ cùng lúc lui ra. Lý Dật quăng tay phải một cái, Đoạn Hồn Nhận đã chém thẳng về phía Nạp Lan Hạ. Thế nhưng Nạp Lan Hạ lại vung ngược tay lên, một đạo kiểm khí đã chém vào trên Đoạn Hồn Nhận!
Thân ảnh của hai người lại nhanh chóng lui ra, rồi chậm rãi hạ đất. Trận giao phong vội vã vừa rồi, khiến mọi người hoa mắt. Đến lúc hai bên đều đáp đất, người ngoài lôi đài cơ hồ mới thấp thoáng nhìn rõ, trên người hai bọn họ lúc này đều có thêm mấy vết thương.
- Phì!
Lý Dật vẫy nhẹ tay trái, vừa rồi Hồi Phong Chưởng đối thẳng với chiêu Đấu kỹ đó của Nạp Lan Hạ, hắn cũng đã hứng không ít thiệt thòi, lòng bàn tay đã có một vết thương. Nạp Lan Hạ cơ hồ cũng không tốt gì hơn. Vừa rồi hắn chống lại đòn tấn công của Lý Dật, lúc này tay phải cầm kiếm cũng không ngừng run lên, hiền nhiên đấu khí lôi thuộc tính đã khiến hắn không thể chống cự lại với sự tê dại!
Cảnh tượng này khiến Lý Dật phải nhíu mắt lại. Hắn dậm chân phải một cái, thân hình lại bắn thẳng về phía Nạp Lan Hạ. Lúc đến bên cạnh Nạp Lan Hạ, hắn đã ném Đoạn Hồn Nhận ra, thanh quang trên hai tay cùng lúc vụt lóe, giống như quỷ mị đánh xuống Nạp Lan Hạ.
- Thanh Vân Thủ!
Đối với chiều Đấu kỹ này của Lý Dật, Nạp Lan Hạ đã được thấy uy lực của nó, hắn chỉ khẽ thu người lại nửa bước, trường kiếm trong tay đã chuyển sang tay trái. Lưỡi kiếm khẽ chém xuống, đã chém nghiêng vào cổ họng của Lý Dật.
Cảm nhận được kiếm khí lạnh buốt, Lý Dật không dám chậm trễ, lúc này hắn thực chất không kịp biến chiêu, thân hình chỉ giật lui về sau, kiếm khí lướt qua đầu mũi hắn, khiến thoáng chốc hăn lạnh buốt của người.
- Nạp Lan Hạ, Ngươi quả nhiên lợi hại!
Lý Dật thầm nói một tiếng trong lòng. Thế nhưng thời khắc này hắn không hề do dự, tự thế đây người ra sau không hề biến đổi, hai tay chống vào đất ấn mạnh một cái, đầu bàn chân đã bật lên trên thẳng tắp.
Biến cố bất ngờ khiến một kẻ có kinh nghiệm chiến đấu phong phú như Nạp Lan Hạ cũng không kịp né tránh. Hắn vô thức muốn lui ra, thế nhưng người còn chưa kịp động cước đòn của Lý Dật đã quăng thẳng vào cằm hắn.
Phụtthiễm điện
Nạp Lan Hạ phun ra một búng máu, người chao đảo lui về sau mấy bước. Đó không phải thương thể quá nghiêm trọng, chỉ có điều bị Lý Dật đá một cước, khiến hắn cắn vào lưỡi, thiếu chút nữa cắt đứt luôn lưỡi của mình.
Dù gì, đấu khí của hắn có lợi hại thế nào cũng không thể luyện đến mức vào đến cả lưỡi chứ?
Chỉ có điều, chiều này tuy khiến Nạp Lan Hạ bị trúng đòn, thế nhưng vì hắn có Sa y Đấu khí bảo vệ, trên thực tế lại không có chút tác dụng nào.
- Ngươi! Muốn chết?
Nạp Lan Hạ hừ lạnh một tiếng, sự nhục nhã lúc này khiến trong lòng hắn đã bùng lửa giận. Người còn chưa đáp đất, bàn chân lại đậm một cái thật mạnh, người hắn đã như quỷ mị bồ tới. Trường kiếm trong tay lại chuyển sang tay phải, trong thoáng chốc kiếm quang giống như từng đạo thiềm điện bồ thẳng về phía Lý Dật.
Lý Dật cũng cười lạnh một tiếng. Nếu như đọ đấu khí, hắn có khi sẽ sợ đối phương thế nhưng đọ thân thủ, với kẻ thân là sát thủ chí tôn ở thế giới ngầm kiếp trước như hắn còn có thề sợ ai? Tay phải khẽ giơ lên, Đoạn Hồn Nhận đã rơi vào trong tay. Đâm, chém, bật, bồ, quăng đập... Các chiêu thức tấn công đánh thắng về vị trí chí mạng của Nạp Lan Hạ không hề khách khí.
Keng! Keng! Keng!
Một chuỗi âm thanh vang lên trong không khí, vào lúc binh khí hai bên chạm vào nhau, trong không khí bắn ra tia lửa. Kiếm khí sắc bén và phong nhận bay tán loạn khắp nơi, khiến lôi đài bị nứt tách ra.
Thân hình của hai người quấn vào nhau. Lúc mới đầu, rất nhiều người còn có thể nhìn ra, hai chiếc bóng đen trắng không ngừng va chạm vào nhau, thế nhưng chưa đến khắc sau, đã phát hiện hai chiếc bóng này đã hoàn toàn quấn chặt vào nhau. Nếu như không phải chốc chốc lại có đấu khí bắn ra, e rằng sẽ không có người cho rằng hai tên này đang quyết đấu.
Đương nhiên, với những người có thực lực cao, dĩ nhiên có thể nhìn rõ động tác bên trong từng chiều đều độc địa đánh vào vị trí chí mạng khiến người khác không khỏi nắm chặt tay.
Miêu Khả ngồi trên vị trí trọng tài đứng lên một cách không tự chủ. Tuy rằng từ lúc bắt đầu đến bây giờ, lão không hề lộ ra vẻ kinh ngạc gì, thế nhưng lúc này cũng không thể nào chịu được nữa.
Hắn sớm đã dự liệu thực lực của Lý Dật chắc chắn không kém, thế nhưng lại tuyệt đối không thể ngờ, hắn lại mạnh đến mức này. Chỉ dựa vào thân thủ mà hắn thể hiện ra, e rằng trong lớp trẻ của Bắc Đẩu Tông cũng không có ai là đối thủ của hắn.
Về phần Nạp Lan Hạ, vì danh tiếng của hắn luôn vang dội, vì vậy lại không gây ra chút kinh ngạc nào.
Một nóc đỉnh đối diện với khán đài, Cung Vô Song đang ẩn mình trong chiếc áo hắc bào, sắc mặt đã vô cùng cổ quái. Khác với người khác, nàng biết thực lực của Lý Dật, dĩ nhiên hiểu rõ, hắn chắc chắn sẽ không thua, thế nhưng vẫn bị cách chiến đấu của Lý Dật khiến cho vô cùng căng thẳng.
- Ài, tên này lẽ nào không biết âm thầm một chút sao... Nhanh chóng giải quyết đối phương rồi thoái hôn là xong việc... Hay là, ngươi cũng đang đợi con bài bí mật của đối phương?
Cung Vô Song chán nản thở dài, ánh mắt lại nhìn chằm chằm về phía Lý Dật...
***
- Tiểu tử này, lại cũng là Đấu Sư...
Hồng Vũ vẻ mặt mãi vẫn bình thản lúc này cũng không nhịn được buộc miệng thốt lên.
Diệp Khinh Vũ ở bên cạnh hắn cũng lộ ra vẻ mặt kinh hãi!
Phải biết rằng nàng rất rõ tuổi tác của Lý Dật!
Mười sáu tuổi! Cho dù hắn lúc trước có giả ngây giả dại âm thầm tu luyện, cho dù hắn tu luyện ngay từ trong bụng mẹ đi chăng nữa! Vậy thì hắn có thể thăng cấp Đấu Sư lúc mười sáu tuổi, cũng chỉ có bốn chữ có thể hình dung!
Đó chính là: Độc nhất vô nhị!
Đúng! Độc nhất vô nhị! Trên Đại lục Đấu Thần, hai mươi tuổi có thể thăng cấp Đấu Sư, đã là thiên tài trong các thiên tài, thế nhưng Đấu Sư mười sáu tuổi thì ghê gớm đến thế nào?
Huống hồ, với nhãn lực của những người trên thạch đài dĩ nhiên có thể nhìn ra, khí thế của Lý Dật lúc này khi chạm vào khí thế của Nạp Lan Hạ lại không hề cam bái hạ phong!
Như vậy cái duy nhất có thể giải thích chính là, hoặc là, hắn đã có công pháp cấp rất cao! Hoặc là hắn đã đạt đến cảnh giới Tứ, Ngũ Tinh Đấu Sư, hoặc điều khủng khiếp nhất chính là, hai điều kiện phía trên hắn đều có!
Nhân vật như vậy mà xuất hiện, khiến họ sao có thể không kinh hãi?
Hồng Vũ và Diệp Khinh Vũ đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại dính chặt mắt vào Lý Dật!
Hôm nay nếu như hắn có có giành thắng lợi, vậy thì cách tốt nhất, chính là giết hắn ngay tại chỗ, hoặc là tạo quan hệ với hắn... Bằng không, có lẽ mấy mươi năm sau, thậm chí mười mấy năm sau, cục thế của các thế lực trên Đế quốc Thiên Phong này sẽ phải thay đổi!
Cơ hồ là cùng lúc, vẻ mặt của Nạp Lan Thiên Triết cũng đanh lại. Sau chốc lát, cánh tay đang cầm tách trà của hắn bất giác khẽ run lên, rồi thấp giọng lầm bầm nói:
- Đấu Sư mười sáu tuổi? Đấu Sư mười sáu tuổi? Lý Hàn... Chẳng trách người chịu đề một mình hắn đến Nạp Lan Gia ta thoái hôn! Thì ra người đã tính từ lâu, nếu trong trường hợp lão gia tử không xuất thủ, cho dù hắn không thắng thì cũng có thể nguyên vẹn rút lui sao?
Còn Nạp Lan Lâm vẻ mặt lại sững sờ. Dĩ nhiên nàng biết rằng cái gã trước mắt nàng tuổi tác không chênh lệch với mình là bao nhiêu, bản thân mình sau khi thăng cấp Đấu Giả, đã được mệnh danh là thiên tài, thế nhưng không ngờ, tên này...
Nếu như vậy mà nói, mình bại trong tay hắn cũng không có gì oan uổng a...
Ở vị trí cao nhất trên cao đài, bàn tay Nạp Lan Bá đang vuốt râu chợt run lên, khiến một sợi râu trắng muốt bị dứt xuống, nhưng ông lại không hề phát hiện. Đôi mắt ông giàn giật một cách khó tin, sau chốc lát, mới thấp giọng than, nói:
- Khánh nhi... Ngươi nói gia gia có phải già rồi mắt hoa không? Sao ở cự ly này mà có thể nhìn nhầm...
Chỉ có Nạp Lan Khánh vẻ mặt vẫn hết sức bình thản, hắn khẽ cười, nói:
- Gia gia, người không nhìn nhầm... Lý Dật đó quả thực đã ngưng kết được Sa y Đấu khí, cũng tức là nói, hắn là một Đấu Sư danh chính ngôn thuận!
Nạp Lan Bá khẽ gật đầu, sau chốc lát, ánh mắt ông khẽ vụt lóe, nói:
- Hắn đúng là đã kết được Sa y Đấu khí, thế nhưng tại sao ta lại cảm giác, thực lực bản thân của hắn vẫn là Đấu Già?
Nạp Lan Bá dù gì cũng là cường giá thành danh nhiều năm, năng lực cảm ứng cũng hơn hẳn người khác phần nào, chưa đầy một hồi, đã nhìn ra rồi không nhịn được lên tiếng hỏi.
Nạp Lan Khánh cười ha hả, thấp giọng nói:
- Gia gia, thực lực của hắn thế nào? Có quan trọng không?
- Đúng là không quan trọng...
Nạp Lan Bá sắc mặt biến đổi liên hồi, rồi lại thở dài một tiếng:
- Ài, im lặng xem tiếp đi... Không ngờ lớp trẻ bây giờ lại đúng là khiến người khác giật mình a! Không muốn phục cũng không được...
Trên lôi đài, Nạp Lan Hạ quét mắt nhìn Lý Dật. Lần này, vẻ bình thản và lòng kiêu hãnh thường ngày đã bị thay thế toàn bộ bằng sự kinh ngạc, từ lúc bắt đầu đã khinh thường Lý Dật, đến vừa rồi mới quyết định nghiêm túc nhìn nhận, hắn cho rằng mình không xem thường người này, mà nên giành cho hắn một sự tôn trọng, thế nhưng lại không ngờ... Hắn cũng là một Đấu Sư?
Chậm rãi thở ra một hơi, sau chốc lát, Nạp Lan Hạ đã trở về trạng thái bình thường. Sự kiêu ngạo trong ánh mắt của hắn đã hoàn toàn biến mất, mà ánh mắt nhìn Lý Dật đã có đầy sự nặng nề!
- Ngươi... Quả nhiên rất mạnh!
Nạp Lan Hạ nhẹ nhàng nói:
- Ta cũng thừa nhận, bản thân mình đã xem thường người... Thế nhưng trước khi phân định thắng thua, tất cả đều không có ý nghĩa gì?
Cổ tay khẽ vung lên, tay phải trong không trung biến thành trào, trường kiếm bị văng ra lúc trước như cảm ứng được lời triệu hoán, vút một cái đã trở về trong tay hắn. Sau đó, đấu khí hai màu lại uốn lượn trên trường kiểm, ngay lập tức khiến trường kiểm lớn thêm vài phần!
Thấy cảnh tượng này, Lý Dật cũng khẽ cười một tiếng, cổ tay phải khẽ rung lên, chỉ nghe thấy tiếng vút vút vút, Đoạn Hồn Nhận đã từ từ chúc xuống không ngừng lắc lư ở đầu nối với sợi xích...
- Vậy thì... bắt đầu đi...
Nạp Lan Hạ cuối cùng thở ra một hơi, ánh mắt vut lóe lên tia cuồng nhiệt! Đối với cường giả mà nói, chuyện phấn khích nhất, chính là được đánh với một đối thủ ngang tài ngang sức với mình!
Nạp Lan Ha dâm chân xuống, cả người đã lao tới như thiển điện, lưỡi kiêm rung rung chỉ nhìn thấy đám đấu khí hai màu giống như một tấm màn lụa cực lớn, đập mạnh xuống đầu của Lý Dật!
Lần này, tốc độ của Nạp Lan Hạ còn nhanh hơn lúc trước mấy phần, cơ hồ chỉ trong chưa đầy chớp mắt. Thế nhưng Lý Dật lại không hề biến sắc, hắn có thể cảm nhận được rõ rằng Thiên Khôn Địa Càn Châu ở đan điền khí hải đã gắn chặt với mình, hình thành một vòng tuần hoàn quỷ dị, khiên trong chớp mắt bản thân đột phá được hạn chế của Đấu Giả!
Cảnh giới Đấu Sư quả nhiên không tầm thường!
Đúng lúc màn đấu khí sắp đánh vào người, Lý Dật quăng mạnh tay trái, một đạo đấu khí mỏng đánh mạnh ra. Cùng lúc đó tay phải rung lên, Đoạn Hồn Nhận lại đột ngột xuất hiện trước mặt Nạp Lan Hạ!
Ầm!
Đấu khí va vào nhau, trong không trung nồi lên một vùng sóng năng lượng khổng lồ. Cơ hỗ là cùng lúc, thân ảnh của hai người lướt qua nhau!
- Hỏa Phong Tề Vũ!
- Hồi Phong Chưởng! Giảo kình!
Đấu khí hai màu hình thành một lốc xoáy gió, lao vù vù về phía Lý Dật. Thế nhưng Hồi Phong Chưởng của Lý Dật cũng không chút nhường nhịn lao tới!
Xuy~~
Hai luồng khí kình lốc xoáy va mạnh vào nhau, sau đó điên cuồng giằng xé. Khoảng không ở giữa hai người chốc chốc lại bắn ra những tia thiểm điện, hòa quang văng khắp nơi!
Keng!
Hai đạo nhân ảnh cơ hồ cùng lúc lui ra. Lý Dật quăng tay phải một cái, Đoạn Hồn Nhận đã chém thẳng về phía Nạp Lan Hạ. Thế nhưng Nạp Lan Hạ lại vung ngược tay lên, một đạo kiểm khí đã chém vào trên Đoạn Hồn Nhận!
Thân ảnh của hai người lại nhanh chóng lui ra, rồi chậm rãi hạ đất. Trận giao phong vội vã vừa rồi, khiến mọi người hoa mắt. Đến lúc hai bên đều đáp đất, người ngoài lôi đài cơ hồ mới thấp thoáng nhìn rõ, trên người hai bọn họ lúc này đều có thêm mấy vết thương.
- Phì!
Lý Dật vẫy nhẹ tay trái, vừa rồi Hồi Phong Chưởng đối thẳng với chiêu Đấu kỹ đó của Nạp Lan Hạ, hắn cũng đã hứng không ít thiệt thòi, lòng bàn tay đã có một vết thương. Nạp Lan Hạ cơ hồ cũng không tốt gì hơn. Vừa rồi hắn chống lại đòn tấn công của Lý Dật, lúc này tay phải cầm kiếm cũng không ngừng run lên, hiền nhiên đấu khí lôi thuộc tính đã khiến hắn không thể chống cự lại với sự tê dại!
Cảnh tượng này khiến Lý Dật phải nhíu mắt lại. Hắn dậm chân phải một cái, thân hình lại bắn thẳng về phía Nạp Lan Hạ. Lúc đến bên cạnh Nạp Lan Hạ, hắn đã ném Đoạn Hồn Nhận ra, thanh quang trên hai tay cùng lúc vụt lóe, giống như quỷ mị đánh xuống Nạp Lan Hạ.
- Thanh Vân Thủ!
Đối với chiều Đấu kỹ này của Lý Dật, Nạp Lan Hạ đã được thấy uy lực của nó, hắn chỉ khẽ thu người lại nửa bước, trường kiếm trong tay đã chuyển sang tay trái. Lưỡi kiếm khẽ chém xuống, đã chém nghiêng vào cổ họng của Lý Dật.
Cảm nhận được kiếm khí lạnh buốt, Lý Dật không dám chậm trễ, lúc này hắn thực chất không kịp biến chiêu, thân hình chỉ giật lui về sau, kiếm khí lướt qua đầu mũi hắn, khiến thoáng chốc hăn lạnh buốt của người.
- Nạp Lan Hạ, Ngươi quả nhiên lợi hại!
Lý Dật thầm nói một tiếng trong lòng. Thế nhưng thời khắc này hắn không hề do dự, tự thế đây người ra sau không hề biến đổi, hai tay chống vào đất ấn mạnh một cái, đầu bàn chân đã bật lên trên thẳng tắp.
Biến cố bất ngờ khiến một kẻ có kinh nghiệm chiến đấu phong phú như Nạp Lan Hạ cũng không kịp né tránh. Hắn vô thức muốn lui ra, thế nhưng người còn chưa kịp động cước đòn của Lý Dật đã quăng thẳng vào cằm hắn.
Phụtthiễm điện
Nạp Lan Hạ phun ra một búng máu, người chao đảo lui về sau mấy bước. Đó không phải thương thể quá nghiêm trọng, chỉ có điều bị Lý Dật đá một cước, khiến hắn cắn vào lưỡi, thiếu chút nữa cắt đứt luôn lưỡi của mình.
Dù gì, đấu khí của hắn có lợi hại thế nào cũng không thể luyện đến mức vào đến cả lưỡi chứ?
Chỉ có điều, chiều này tuy khiến Nạp Lan Hạ bị trúng đòn, thế nhưng vì hắn có Sa y Đấu khí bảo vệ, trên thực tế lại không có chút tác dụng nào.
- Ngươi! Muốn chết?
Nạp Lan Hạ hừ lạnh một tiếng, sự nhục nhã lúc này khiến trong lòng hắn đã bùng lửa giận. Người còn chưa đáp đất, bàn chân lại đậm một cái thật mạnh, người hắn đã như quỷ mị bồ tới. Trường kiếm trong tay lại chuyển sang tay phải, trong thoáng chốc kiếm quang giống như từng đạo thiềm điện bồ thẳng về phía Lý Dật.
Lý Dật cũng cười lạnh một tiếng. Nếu như đọ đấu khí, hắn có khi sẽ sợ đối phương thế nhưng đọ thân thủ, với kẻ thân là sát thủ chí tôn ở thế giới ngầm kiếp trước như hắn còn có thề sợ ai? Tay phải khẽ giơ lên, Đoạn Hồn Nhận đã rơi vào trong tay. Đâm, chém, bật, bồ, quăng đập... Các chiêu thức tấn công đánh thắng về vị trí chí mạng của Nạp Lan Hạ không hề khách khí.
Keng! Keng! Keng!
Một chuỗi âm thanh vang lên trong không khí, vào lúc binh khí hai bên chạm vào nhau, trong không khí bắn ra tia lửa. Kiếm khí sắc bén và phong nhận bay tán loạn khắp nơi, khiến lôi đài bị nứt tách ra.
Thân hình của hai người quấn vào nhau. Lúc mới đầu, rất nhiều người còn có thể nhìn ra, hai chiếc bóng đen trắng không ngừng va chạm vào nhau, thế nhưng chưa đến khắc sau, đã phát hiện hai chiếc bóng này đã hoàn toàn quấn chặt vào nhau. Nếu như không phải chốc chốc lại có đấu khí bắn ra, e rằng sẽ không có người cho rằng hai tên này đang quyết đấu.
Đương nhiên, với những người có thực lực cao, dĩ nhiên có thể nhìn rõ động tác bên trong từng chiều đều độc địa đánh vào vị trí chí mạng khiến người khác không khỏi nắm chặt tay.
Miêu Khả ngồi trên vị trí trọng tài đứng lên một cách không tự chủ. Tuy rằng từ lúc bắt đầu đến bây giờ, lão không hề lộ ra vẻ kinh ngạc gì, thế nhưng lúc này cũng không thể nào chịu được nữa.
Hắn sớm đã dự liệu thực lực của Lý Dật chắc chắn không kém, thế nhưng lại tuyệt đối không thể ngờ, hắn lại mạnh đến mức này. Chỉ dựa vào thân thủ mà hắn thể hiện ra, e rằng trong lớp trẻ của Bắc Đẩu Tông cũng không có ai là đối thủ của hắn.
Về phần Nạp Lan Hạ, vì danh tiếng của hắn luôn vang dội, vì vậy lại không gây ra chút kinh ngạc nào.
Một nóc đỉnh đối diện với khán đài, Cung Vô Song đang ẩn mình trong chiếc áo hắc bào, sắc mặt đã vô cùng cổ quái. Khác với người khác, nàng biết thực lực của Lý Dật, dĩ nhiên hiểu rõ, hắn chắc chắn sẽ không thua, thế nhưng vẫn bị cách chiến đấu của Lý Dật khiến cho vô cùng căng thẳng.
- Ài, tên này lẽ nào không biết âm thầm một chút sao... Nhanh chóng giải quyết đối phương rồi thoái hôn là xong việc... Hay là, ngươi cũng đang đợi con bài bí mật của đối phương?
Cung Vô Song chán nản thở dài, ánh mắt lại nhìn chằm chằm về phía Lý Dật...
Bình luận truyện