Đấu Thần
Chương 742: Bốn Đại Phú Thương
Sau khi lấy lại dung giới cùng vật phẩm khác của mình, sau đó hai người trở lại ngoại thành phồn hoa, Lạc Thủy lúc này cũng khôi phục lại vẻ thiếu nữ nhẹ nhàng.
- An ca ca, hôm nay thật sự là quá thống khoái. Ngươi không biết, tên Ba Đông đáng ghét nhất, ỷ vào nãi nãi của hắn, suốt ngày không nghề chơi bời lêu lổng, ai thấy cũng đều đau đầu. Cũng may có Ba bá bá đánh hắn, bằng không chúng ta hôm nay xui xẻo rồi.
Lý Dật thản nhiên nói:
- Ngươi không trách ta thiếu chút nữa làm cho Lạc gia cùng Ba gia quan hệ căng thẳng sao?
- Làm sao như vậy? Ngươi là hôn phu của ta, là do Ba Đông trêu chọc ta trước, ngươi xuất đầu cho ta, ta làm sao có thể trách ngươi được. Giáo huấn tên Ba Đông tiểu tử kia cũng tốt, nhìn xem hắn từ nay về sau còn dám khi dễ chúng ta hay không.
Lạc Thủy nói ra lời này làm cho Lý Dật có chút cảm động, hắn vốn tưởng rằng Lạc Thủy nhiều ít trách hắn không thể ẩn nhẫn, thiếu chút nữa gây ra phiền toái, không nghĩ tới cô nàng lại nguyện đắc tội với Ba gia một trong chín đại vọng tộc đế đô, cũng không muốn chính mình chịu nhục. Cô nàng này, Lý Dật phát hiện hắn thật sự có điểm thích nàng.
- An ca ca, ta hỏi ngươi một vấn đề.
- Ừ?
- Nếu hôm nay Ba bá bá không có kịp thời đi ra, ngươi xử trí tình thế như thế nào?
- Giết Ba Đông, sau đó mang ngươi rời đi.
Lời của Lý Dật nói làm Lạc Thủy giật mình một cái, sau đó dừng bước, quay đầu nghiêm túc đánh giá Lý Dật:
- Thiệt hay giả?
- Đương nhiên là thật sự.
Lý Dật ngay cả Đấu Thần điện tử y đại tư tế cũng dám giết, giết một người của chín đại vọng tộc như vây, Lý Dật cũng không có chút áp lực nào. Bất quá, trước mặt Lạc Thủy thần sắc sợ run, Lý Dật sáng sủa cười:
- Nói giỡn với nàng thôi, chúng ta cùng lắm thì bỏ đi, bằng bổn sự chúng ta, muốn chạy trốn khỏi Ba phủ còn có vấn đề gì sao?
- Ngươi đương nhiên không có vấn đề, ta thì không nhất định.
- Ta không có vấn đề, ngươi đương nhiên cũng không có vấn đề, chẳng lẽ An ca ca có thể bỏ mặc kệ ngươi sao? Ngươi là vị hôn thê của ta mà.
Hạnh phúc trên gương mặt xinh đẹp của Lạc Thủy có vài phần anh khí hiện ra, tiểu nha đầu lơ đãng nhích lại gần Lý Dật, miệng phấn lại trề môi:
- Ai biết được ngươi thật tâm hay là giả toan tính, nếu có cơ hội, bản tiểu thư nhất định sẽ hảo hảo khảo nghiệm ngươi.
Xe ngựa nhanh chóng đi xuyên qua nhai đạo, tiếng động bên ngoài xôn xao không ảnh hưởng đến cảm xúc của hai người. Thấy nỗi lòng tiểu nha đầu bình tĩnh trở lại, Lý Dật mới đột nhiên hỏi:
- Ngươi biết lá thư cha ngươi gửi cho Ba lão con lừa có ghi cái gì không?
- Ba lão con lừa, ha ha, An ca ca, ngươi rõ ràng nhìn thấy Ba bá bá như con lừa sao. Khoan hãy nói, người một nhà Ba gia đều có một bộ mặt con lừa. Ách, lá thư này, cha ta để cho ta tự tay giao cho Ba lão con lừa, ta không biết trong đó nói gì.
- Không biết sao, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi. Đúng rồi, Lạc Thủy muội muội, cái tên Ba lão con lừa này cũng không đơn giản, người này bên ngoài thô lỗ, kỳ thật làm người khôn khéo, chúng ta từ nay về phải cẩn thận một chút.
- Làm sao ngươi lại nghĩ như vậy, Ba bá bá đối với Lạc gia chúng ta không tệ, đối với ta cũng không tồi, nếu không có Ba bá bá, cha ta cũng không đảm đương nổi cái chức hải quân tướng quân kia.
Lý Dật đột nhiên minh bạch, đối với một thiếu nữ mà nói những lười này, nàng chưa hẳn đã hiểu, những chuyện này thì chính mình cứ để trong bụng thôi:
- Vậy chúng ta kế tiếp muốn đi bái phỏng ai vậy, lại là một nhà vạn thần phù hộ, hay là đụng phải một nhà như Ba tiểu con lừa nữa.
- Cái tình huống như vậy tuyệt đối sẽ không xuất hiện lần thứ hai nữa.
Lạc Thủy khẳng định nói:
- Hắn là bằng hữu tốt nhất của cha ta, tại đế đô không tính là thế lực lớn, chỉ là một thương nhân mà thôi. Bàng Ba Khắc thúc thúc rất có nhiều tiền, một trong đế đô tứ đại phú thương, nghe nói trong nhà hắn kim tệ dùng ức đơn vị để tính. Công việc buôn bán thường xuyên phải dùng thương thuyền, cái này đương nhiên phải dựa vào phụ thân của ta, mà cha ta thu được hàng hóa cấm, từ bọn cướp biển lấy được chiến lợi phẩm, cũng cần thông qua Bàng Ba Khắc thúc thúc xử lý.
Cái này gọi là đôi bên cùng có lợi, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Lý Dật tin tưởng hải quân hạm đội của Lạc Kỳ thỉnh thoảng hành động thương thuyền. Lý Dật hiểu ý cười:
- Bằng hữu như vậy rất là tin cậy, trừ phi lợi ích quan hệ đứt gãy. Xem ra, chúng ta tại đế đô chắc không sầu do thiếu tiền rồi.
- Đúng là như vậy.
Lạc Thủy không ngại cười nói:
- Chúng ta bên ngoài phải đi tặng lễ vật, thực tế là sao, hắc hắc, nói cho Bàng thúc thúc, dùng tiền giúp hắn có thêm quan hệ, còn chờ cái gì nữa sao?
- Chúng ta đi ngay bây giờ sao.
- A, không cần gấp gáp như vậy, chúng ta có nhiều thời gian.
Hai người sau khi từ Ba phủ về nhà, mang lễ vật liền thẳng đến nhà Bàng Ba Khắc. Tiền cùng quyền là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng, một người như Ba Bố Vi, tiền đối với hắn mà nói không có ý nghĩa gì. Mà cho dù giàu có như đế đô tứ đại phú thương, đối với Bàng Ba Khắc quyền lực mà nói, vẫn không là gì. Bởi vậy, đối với Ba gia mà nói, Lạc gia chỉ là con chó nuôi mà thôi, nhưng ở trong mắt Bàng Ba Khắc, Lạc gia lại là vị thần hộ mệnh của mình. Lý Dật cùng Lạc Thủy đến, nhận lấy Bàng gia không giống bình thường, Bàng Ba Khắc rất mập, người mập bình thường chỉ có một cái cằm, nhưng Bàng Ba Khắc mập đến nỗi có bốn cái cằm. Nếu như Ba Bố Vi như là một đầu lão con lừa, thì Bàng Ba Khắc chính là một đầu trư mập.
- Chất nữ thân ái của ta, hai năm không thấy, đã thành một đại cô nương xinh đẹp như vậy. Ta thực ghen ghét Lạc Kỳ huynh đệ, rõ ràng có con gái xinh đẹp như vậy. Chất nữ thân ái, ngươi nhất định muốn gặp con của ta, chỉ mong nó làm cho ngươi hơi chút động tâm.
Bàng Ba Khắc nói nửa đùa nửa thật.
- Cám ơn Bàng thúc thúc, bất quá, lần này tới đây ngoại trừ thay phụ thân biếu chút hải sản cho ngài, còn muốn nói cho ngài một tin tức tốt, ta đã đính hôn rồi.
- Đính hôn rồi sao? Cái này đối với đứa con của ta mà nói, tuyệt đối là một cái tin tức xấu. Hôn phu của cháu, hắn nhất định là một người phi thường xuất sắc, hy vọng có một ngày ta có thể trông thấy hắn, xem hắn so với con của ta mạnh hơn bao nhiêu.
Lạc Thủy hì hì cười, chỉ chỉ Lý Dật:
- Hắn ở bên cạnh người đấy.
- Là ngươi sao? tiểu tử may mắn, ngươi có biết hay không, ngươi là tiểu tử may mắn nhất trên thế giới này... Ách, bất kể thế nào mà nói, ta còn muốn chúc phúc các ngươi.
Bàng Ba Khắc nói, từ trong giới lấy ra tinh tạp, đưa cho Lạc Thủy:
- Đây là quà mừng cháu.
Lạc Thủy cũng không chối từ, nói tạ, nhận lấy cất kỹ. Đây là một loại thông dụng tinh tạp không ký danh, về phần kim ngạch, tự nhiên là vượt qua những giá trị hải sản kia. So sánh với Ba Bố Vi, Lý Dật đối với Bàng Ba Khắc có hảo cảm hơn nhiều, tuy nhiên người này cũng không phải là đèn đã cạn dầu, nhưng hắn vô hại hơn nhiều, mà nếu như cùng lợi ích, hắn hoàn toàn có thể làm bằng hữu của người. Cùng loại người này quan hệ cùng một chỗ không có áp lực, hắn tự nhiên xem hiểu tâm tư của ngươi, theo tâm ý của người khác mà làm việc.
- Có thể nói cho ta biết, vị tiểu tử này, hắn là ai, tên gọi là gì?
Lý Dật cười:
- Ta gọi là An Đồ Sinh, phó tướng của Lạc Kỳ tướng quân. Bàng thúc thúc, người nói việc buôn bán của người đi.
- Bàng thúc thúc, sinh ý của người đại thể sao rồi.
- Trên thực tế, làm một thương nhân, chỉ cần là kiếm tiền, sản nghiệp của ta là vận tải, sau đó là buôn bán ma hạch tài liệu. Nhưng sao? tiểu tử, ngươi đối với việc buôn bán cũng có hứng thú sao?
Bàng Ba Khắc nhìn Lý Dật nói:
- Kỳ thật ta từ khi còn bé mơ ước lớn nhất là làm một thương nhân, bất quá bởi vì nguyên nhân nào đó, giấc mộng này không có cách nào thực hiện. Bàng thúc thúc, sinh ý ngài có tốt không?
Nói đến việc buôn bán của mình, như bất kỳ một thương nhân nào, Bàng Ba Khắc nhăn lại lông mày, bắt đầu nói:
- May mắn ngươi không có có trở thành thương nhân, cái này thực là một chức nghiệp thấp hèn, tha thứ ta đây sao thô lỗ. Ngươi phải đồng thời đối mặt với những tên quan viên có lòng tham không đáy, biên cảnh thủ vệ thậm chí trị an tuần tra đội, còn phải chuẩn bị gặp những thế lực như hấp huyết quỷ, ngươi phải có biểu hiện ăn nói khép nép, có khi như người còn là người đàn bà chanh chua cùng bọn họ cò kè mặc cả, lại càng không cần phải nói ngươi buôn bán với đối thủ cạnh tranh, bọn họ sẽ xếp đặt mưu kế tinh diệu, chờ đợi ngươi chui vào, sau đó là tổn thất hàng trăm vạn kim tệ. Đương nhiên, có đôi khi ta cũng làm như vậy. Ta buôn bán lời chút ít tiền tài không giả, nhưng vạn thần có thể làm chứng, nếu như ở 30 tuổi, ta nhất định sẽ một lần nữa lựa chọn lại nghề nghiệp của mình.
Kiên nhẫn nghe Bàng Ba Khắc nói xong, Lý Dật mỉm cười:
- Chẳng lẽ Bàng thúc thúc không có nghĩ qua, kiếm tiền đơn giản một chút mà không có phong hiểm sao?
- Nào có loại chuyện tốt như vậy, nếu có loại sinh ý tốt như vậy trên thế giới này còn sẽ có người nghèo sao?
- Lý Dật nhìn chung quanh hạ thấp giọng xuống, tìm được chén bạc nho nhỏ, hắn cầm tại trong lòng bàn tay, không ngừng xoa bóp, vừa nói:
- Ta có sinh ý, có thể đề nghị Bàng thúc thúc, đương nhiên, nếu như Bàng thúc thúc có hứng thú, Lạc gia chúng ta có cổ phần.
Xét thấy sòng bạc tại Thiên phong đế quốc đạt được thành công rất lớn, Lý Dật cảm thấy có thể tại đại thần đế đô cũng thử một lần, hiện tại hắn tuy không thiếu tiền, nhưng vốn Lý Dật hùng tâm tráng chí, từ nay về sau tiêu tiền chỉ sợ còn rất nhiều. Hơn nữa có Bàng Ba Khắc là người quản lý tuyệt hảo như vậy, làm sao không cùng kiếm tiền?
Bàng Ba Khắc mới đầu không có để ý, hắn là thương nhân giảo hoạt mà khôn khéo, có thể trở thành đế đô tứ đại phú thương, tự nhiên có chỗ khôn khéo của mình. Trong mắt hắn, Lý Dật bất quá là tiểu hài tử hai mươi tuổi, có thể có ý kiến gì mà kiếm được nhiều tiền:
- Ngài nói nói xem, ta tin tưởng đề nghị của ngài nhất định sẽ làm cho ta được lợi không ít.
Lý Dật xúc xắc, ba cái xúc xắc cơ hồ giống như ngân đúc, trên mặt rõ ràng có thể đếm được. Chiêu thức này làm cho lão thương nhân trợn mắt kinh ngạc:
- Thứ này gọi xúc xắc sao, một loại trò chơi mới, ngài thấy được sao? Xúc sắc có sáu mặt, mỗi mặt đều có một đếm. Hiện tại chúng ta chơi trò chơi này một chút, vì gia tăng kích thích trò chơi, Bàng thúc thúc, chúng ta một người lấy ra một kim tệ.
Lý Dật đem chén trà trước mặt rửa qua, ba cái xúc xắc cho vào trong đó, sau đó mà bắt đầu lắc.
- Cái trò chơi này, thoạt nhìn không thú vị.
Bàng Ba Khắc cười ha hả nói.
- Đừng vội.
Lý Dật rung vài cái, đem cái chén móc ngược trên bàn, hắn vận khí không ném ra mười bốn điểm:
- Hiện tại mọi người tới thử một lần, nhìn xem ai đếm cộng điểm lớn nhất, như vậy người đó được một kim tệ.
- A. Cái này không phải là trò chơi, mà là một loại đánh bạc.
Bàng Ba Khắc khôn khéo cực độ, lập tức phản ứng. Tại Đấu Thần đại lục, ngoại trừ thiên phong đế quốc, là nơi chân chính khai thác đánh bạc, đương nhiên ở đó cũng có đám gia hỏa, say mê đánh bạc.
- Đúng, ngươi có thể gọi là đánh bạc. Chúng ta vừa mới đánh cuộc, nếu như nguyện ý tham gia đừng nhiều lời, có thể đổi một loại phương thức, như là đoán lớn nhỏ.
- Ta còn không biết rõ, loại trò chơi này, hoặc nói là đánh bạc, cùng việc buôn bán của ta có quan hệ gì.
Dù sao cũng là một thương nhân, Bàng Ba Khắc mọi thời khắc đều không quên sinh ý.
- Cái trò chơi này chính là sinh ý.
Lý Dật tự tin cười, bắt đầu đề nghị kiến thiết một tòa sòng bạc:
- Đây là một trò chơi rất đơn giản, nhưng về mặt học vấn lại phi thường phức tạp, nói quá nhiều cũng không hữu dụng, ta nghĩ, chúng ta trước tiên có thể mở một gian sòng bạc nho nhỏ để xem lợi nhuận rốt cuộc như thế nào?
- Nói thật, cháu rể thân ái của ta, đối với đề nghị của ngươi ta cũng không có quá lớn hứng thú, tiền của ta đều vất vả thu được, không muốn thông qua vài cái xúc xắc mà rơi vào túi người khác.
- An ca ca, hôm nay thật sự là quá thống khoái. Ngươi không biết, tên Ba Đông đáng ghét nhất, ỷ vào nãi nãi của hắn, suốt ngày không nghề chơi bời lêu lổng, ai thấy cũng đều đau đầu. Cũng may có Ba bá bá đánh hắn, bằng không chúng ta hôm nay xui xẻo rồi.
Lý Dật thản nhiên nói:
- Ngươi không trách ta thiếu chút nữa làm cho Lạc gia cùng Ba gia quan hệ căng thẳng sao?
- Làm sao như vậy? Ngươi là hôn phu của ta, là do Ba Đông trêu chọc ta trước, ngươi xuất đầu cho ta, ta làm sao có thể trách ngươi được. Giáo huấn tên Ba Đông tiểu tử kia cũng tốt, nhìn xem hắn từ nay về sau còn dám khi dễ chúng ta hay không.
Lạc Thủy nói ra lời này làm cho Lý Dật có chút cảm động, hắn vốn tưởng rằng Lạc Thủy nhiều ít trách hắn không thể ẩn nhẫn, thiếu chút nữa gây ra phiền toái, không nghĩ tới cô nàng lại nguyện đắc tội với Ba gia một trong chín đại vọng tộc đế đô, cũng không muốn chính mình chịu nhục. Cô nàng này, Lý Dật phát hiện hắn thật sự có điểm thích nàng.
- An ca ca, ta hỏi ngươi một vấn đề.
- Ừ?
- Nếu hôm nay Ba bá bá không có kịp thời đi ra, ngươi xử trí tình thế như thế nào?
- Giết Ba Đông, sau đó mang ngươi rời đi.
Lời của Lý Dật nói làm Lạc Thủy giật mình một cái, sau đó dừng bước, quay đầu nghiêm túc đánh giá Lý Dật:
- Thiệt hay giả?
- Đương nhiên là thật sự.
Lý Dật ngay cả Đấu Thần điện tử y đại tư tế cũng dám giết, giết một người của chín đại vọng tộc như vây, Lý Dật cũng không có chút áp lực nào. Bất quá, trước mặt Lạc Thủy thần sắc sợ run, Lý Dật sáng sủa cười:
- Nói giỡn với nàng thôi, chúng ta cùng lắm thì bỏ đi, bằng bổn sự chúng ta, muốn chạy trốn khỏi Ba phủ còn có vấn đề gì sao?
- Ngươi đương nhiên không có vấn đề, ta thì không nhất định.
- Ta không có vấn đề, ngươi đương nhiên cũng không có vấn đề, chẳng lẽ An ca ca có thể bỏ mặc kệ ngươi sao? Ngươi là vị hôn thê của ta mà.
Hạnh phúc trên gương mặt xinh đẹp của Lạc Thủy có vài phần anh khí hiện ra, tiểu nha đầu lơ đãng nhích lại gần Lý Dật, miệng phấn lại trề môi:
- Ai biết được ngươi thật tâm hay là giả toan tính, nếu có cơ hội, bản tiểu thư nhất định sẽ hảo hảo khảo nghiệm ngươi.
Xe ngựa nhanh chóng đi xuyên qua nhai đạo, tiếng động bên ngoài xôn xao không ảnh hưởng đến cảm xúc của hai người. Thấy nỗi lòng tiểu nha đầu bình tĩnh trở lại, Lý Dật mới đột nhiên hỏi:
- Ngươi biết lá thư cha ngươi gửi cho Ba lão con lừa có ghi cái gì không?
- Ba lão con lừa, ha ha, An ca ca, ngươi rõ ràng nhìn thấy Ba bá bá như con lừa sao. Khoan hãy nói, người một nhà Ba gia đều có một bộ mặt con lừa. Ách, lá thư này, cha ta để cho ta tự tay giao cho Ba lão con lừa, ta không biết trong đó nói gì.
- Không biết sao, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi. Đúng rồi, Lạc Thủy muội muội, cái tên Ba lão con lừa này cũng không đơn giản, người này bên ngoài thô lỗ, kỳ thật làm người khôn khéo, chúng ta từ nay về phải cẩn thận một chút.
- Làm sao ngươi lại nghĩ như vậy, Ba bá bá đối với Lạc gia chúng ta không tệ, đối với ta cũng không tồi, nếu không có Ba bá bá, cha ta cũng không đảm đương nổi cái chức hải quân tướng quân kia.
Lý Dật đột nhiên minh bạch, đối với một thiếu nữ mà nói những lười này, nàng chưa hẳn đã hiểu, những chuyện này thì chính mình cứ để trong bụng thôi:
- Vậy chúng ta kế tiếp muốn đi bái phỏng ai vậy, lại là một nhà vạn thần phù hộ, hay là đụng phải một nhà như Ba tiểu con lừa nữa.
- Cái tình huống như vậy tuyệt đối sẽ không xuất hiện lần thứ hai nữa.
Lạc Thủy khẳng định nói:
- Hắn là bằng hữu tốt nhất của cha ta, tại đế đô không tính là thế lực lớn, chỉ là một thương nhân mà thôi. Bàng Ba Khắc thúc thúc rất có nhiều tiền, một trong đế đô tứ đại phú thương, nghe nói trong nhà hắn kim tệ dùng ức đơn vị để tính. Công việc buôn bán thường xuyên phải dùng thương thuyền, cái này đương nhiên phải dựa vào phụ thân của ta, mà cha ta thu được hàng hóa cấm, từ bọn cướp biển lấy được chiến lợi phẩm, cũng cần thông qua Bàng Ba Khắc thúc thúc xử lý.
Cái này gọi là đôi bên cùng có lợi, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Lý Dật tin tưởng hải quân hạm đội của Lạc Kỳ thỉnh thoảng hành động thương thuyền. Lý Dật hiểu ý cười:
- Bằng hữu như vậy rất là tin cậy, trừ phi lợi ích quan hệ đứt gãy. Xem ra, chúng ta tại đế đô chắc không sầu do thiếu tiền rồi.
- Đúng là như vậy.
Lạc Thủy không ngại cười nói:
- Chúng ta bên ngoài phải đi tặng lễ vật, thực tế là sao, hắc hắc, nói cho Bàng thúc thúc, dùng tiền giúp hắn có thêm quan hệ, còn chờ cái gì nữa sao?
- Chúng ta đi ngay bây giờ sao.
- A, không cần gấp gáp như vậy, chúng ta có nhiều thời gian.
Hai người sau khi từ Ba phủ về nhà, mang lễ vật liền thẳng đến nhà Bàng Ba Khắc. Tiền cùng quyền là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng, một người như Ba Bố Vi, tiền đối với hắn mà nói không có ý nghĩa gì. Mà cho dù giàu có như đế đô tứ đại phú thương, đối với Bàng Ba Khắc quyền lực mà nói, vẫn không là gì. Bởi vậy, đối với Ba gia mà nói, Lạc gia chỉ là con chó nuôi mà thôi, nhưng ở trong mắt Bàng Ba Khắc, Lạc gia lại là vị thần hộ mệnh của mình. Lý Dật cùng Lạc Thủy đến, nhận lấy Bàng gia không giống bình thường, Bàng Ba Khắc rất mập, người mập bình thường chỉ có một cái cằm, nhưng Bàng Ba Khắc mập đến nỗi có bốn cái cằm. Nếu như Ba Bố Vi như là một đầu lão con lừa, thì Bàng Ba Khắc chính là một đầu trư mập.
- Chất nữ thân ái của ta, hai năm không thấy, đã thành một đại cô nương xinh đẹp như vậy. Ta thực ghen ghét Lạc Kỳ huynh đệ, rõ ràng có con gái xinh đẹp như vậy. Chất nữ thân ái, ngươi nhất định muốn gặp con của ta, chỉ mong nó làm cho ngươi hơi chút động tâm.
Bàng Ba Khắc nói nửa đùa nửa thật.
- Cám ơn Bàng thúc thúc, bất quá, lần này tới đây ngoại trừ thay phụ thân biếu chút hải sản cho ngài, còn muốn nói cho ngài một tin tức tốt, ta đã đính hôn rồi.
- Đính hôn rồi sao? Cái này đối với đứa con của ta mà nói, tuyệt đối là một cái tin tức xấu. Hôn phu của cháu, hắn nhất định là một người phi thường xuất sắc, hy vọng có một ngày ta có thể trông thấy hắn, xem hắn so với con của ta mạnh hơn bao nhiêu.
Lạc Thủy hì hì cười, chỉ chỉ Lý Dật:
- Hắn ở bên cạnh người đấy.
- Là ngươi sao? tiểu tử may mắn, ngươi có biết hay không, ngươi là tiểu tử may mắn nhất trên thế giới này... Ách, bất kể thế nào mà nói, ta còn muốn chúc phúc các ngươi.
Bàng Ba Khắc nói, từ trong giới lấy ra tinh tạp, đưa cho Lạc Thủy:
- Đây là quà mừng cháu.
Lạc Thủy cũng không chối từ, nói tạ, nhận lấy cất kỹ. Đây là một loại thông dụng tinh tạp không ký danh, về phần kim ngạch, tự nhiên là vượt qua những giá trị hải sản kia. So sánh với Ba Bố Vi, Lý Dật đối với Bàng Ba Khắc có hảo cảm hơn nhiều, tuy nhiên người này cũng không phải là đèn đã cạn dầu, nhưng hắn vô hại hơn nhiều, mà nếu như cùng lợi ích, hắn hoàn toàn có thể làm bằng hữu của người. Cùng loại người này quan hệ cùng một chỗ không có áp lực, hắn tự nhiên xem hiểu tâm tư của ngươi, theo tâm ý của người khác mà làm việc.
- Có thể nói cho ta biết, vị tiểu tử này, hắn là ai, tên gọi là gì?
Lý Dật cười:
- Ta gọi là An Đồ Sinh, phó tướng của Lạc Kỳ tướng quân. Bàng thúc thúc, người nói việc buôn bán của người đi.
- Bàng thúc thúc, sinh ý của người đại thể sao rồi.
- Trên thực tế, làm một thương nhân, chỉ cần là kiếm tiền, sản nghiệp của ta là vận tải, sau đó là buôn bán ma hạch tài liệu. Nhưng sao? tiểu tử, ngươi đối với việc buôn bán cũng có hứng thú sao?
Bàng Ba Khắc nhìn Lý Dật nói:
- Kỳ thật ta từ khi còn bé mơ ước lớn nhất là làm một thương nhân, bất quá bởi vì nguyên nhân nào đó, giấc mộng này không có cách nào thực hiện. Bàng thúc thúc, sinh ý ngài có tốt không?
Nói đến việc buôn bán của mình, như bất kỳ một thương nhân nào, Bàng Ba Khắc nhăn lại lông mày, bắt đầu nói:
- May mắn ngươi không có có trở thành thương nhân, cái này thực là một chức nghiệp thấp hèn, tha thứ ta đây sao thô lỗ. Ngươi phải đồng thời đối mặt với những tên quan viên có lòng tham không đáy, biên cảnh thủ vệ thậm chí trị an tuần tra đội, còn phải chuẩn bị gặp những thế lực như hấp huyết quỷ, ngươi phải có biểu hiện ăn nói khép nép, có khi như người còn là người đàn bà chanh chua cùng bọn họ cò kè mặc cả, lại càng không cần phải nói ngươi buôn bán với đối thủ cạnh tranh, bọn họ sẽ xếp đặt mưu kế tinh diệu, chờ đợi ngươi chui vào, sau đó là tổn thất hàng trăm vạn kim tệ. Đương nhiên, có đôi khi ta cũng làm như vậy. Ta buôn bán lời chút ít tiền tài không giả, nhưng vạn thần có thể làm chứng, nếu như ở 30 tuổi, ta nhất định sẽ một lần nữa lựa chọn lại nghề nghiệp của mình.
Kiên nhẫn nghe Bàng Ba Khắc nói xong, Lý Dật mỉm cười:
- Chẳng lẽ Bàng thúc thúc không có nghĩ qua, kiếm tiền đơn giản một chút mà không có phong hiểm sao?
- Nào có loại chuyện tốt như vậy, nếu có loại sinh ý tốt như vậy trên thế giới này còn sẽ có người nghèo sao?
- Lý Dật nhìn chung quanh hạ thấp giọng xuống, tìm được chén bạc nho nhỏ, hắn cầm tại trong lòng bàn tay, không ngừng xoa bóp, vừa nói:
- Ta có sinh ý, có thể đề nghị Bàng thúc thúc, đương nhiên, nếu như Bàng thúc thúc có hứng thú, Lạc gia chúng ta có cổ phần.
Xét thấy sòng bạc tại Thiên phong đế quốc đạt được thành công rất lớn, Lý Dật cảm thấy có thể tại đại thần đế đô cũng thử một lần, hiện tại hắn tuy không thiếu tiền, nhưng vốn Lý Dật hùng tâm tráng chí, từ nay về sau tiêu tiền chỉ sợ còn rất nhiều. Hơn nữa có Bàng Ba Khắc là người quản lý tuyệt hảo như vậy, làm sao không cùng kiếm tiền?
Bàng Ba Khắc mới đầu không có để ý, hắn là thương nhân giảo hoạt mà khôn khéo, có thể trở thành đế đô tứ đại phú thương, tự nhiên có chỗ khôn khéo của mình. Trong mắt hắn, Lý Dật bất quá là tiểu hài tử hai mươi tuổi, có thể có ý kiến gì mà kiếm được nhiều tiền:
- Ngài nói nói xem, ta tin tưởng đề nghị của ngài nhất định sẽ làm cho ta được lợi không ít.
Lý Dật xúc xắc, ba cái xúc xắc cơ hồ giống như ngân đúc, trên mặt rõ ràng có thể đếm được. Chiêu thức này làm cho lão thương nhân trợn mắt kinh ngạc:
- Thứ này gọi xúc xắc sao, một loại trò chơi mới, ngài thấy được sao? Xúc sắc có sáu mặt, mỗi mặt đều có một đếm. Hiện tại chúng ta chơi trò chơi này một chút, vì gia tăng kích thích trò chơi, Bàng thúc thúc, chúng ta một người lấy ra một kim tệ.
Lý Dật đem chén trà trước mặt rửa qua, ba cái xúc xắc cho vào trong đó, sau đó mà bắt đầu lắc.
- Cái trò chơi này, thoạt nhìn không thú vị.
Bàng Ba Khắc cười ha hả nói.
- Đừng vội.
Lý Dật rung vài cái, đem cái chén móc ngược trên bàn, hắn vận khí không ném ra mười bốn điểm:
- Hiện tại mọi người tới thử một lần, nhìn xem ai đếm cộng điểm lớn nhất, như vậy người đó được một kim tệ.
- A. Cái này không phải là trò chơi, mà là một loại đánh bạc.
Bàng Ba Khắc khôn khéo cực độ, lập tức phản ứng. Tại Đấu Thần đại lục, ngoại trừ thiên phong đế quốc, là nơi chân chính khai thác đánh bạc, đương nhiên ở đó cũng có đám gia hỏa, say mê đánh bạc.
- Đúng, ngươi có thể gọi là đánh bạc. Chúng ta vừa mới đánh cuộc, nếu như nguyện ý tham gia đừng nhiều lời, có thể đổi một loại phương thức, như là đoán lớn nhỏ.
- Ta còn không biết rõ, loại trò chơi này, hoặc nói là đánh bạc, cùng việc buôn bán của ta có quan hệ gì.
Dù sao cũng là một thương nhân, Bàng Ba Khắc mọi thời khắc đều không quên sinh ý.
- Cái trò chơi này chính là sinh ý.
Lý Dật tự tin cười, bắt đầu đề nghị kiến thiết một tòa sòng bạc:
- Đây là một trò chơi rất đơn giản, nhưng về mặt học vấn lại phi thường phức tạp, nói quá nhiều cũng không hữu dụng, ta nghĩ, chúng ta trước tiên có thể mở một gian sòng bạc nho nhỏ để xem lợi nhuận rốt cuộc như thế nào?
- Nói thật, cháu rể thân ái của ta, đối với đề nghị của ngươi ta cũng không có quá lớn hứng thú, tiền của ta đều vất vả thu được, không muốn thông qua vài cái xúc xắc mà rơi vào túi người khác.
Bình luận truyện