Chương 6: 6: Anh Quen Tôi Sao
Tống Như Ngọc cả ngày hôm nay đều dành thời gian để tìm việc làm, vốn Phi Phi muốn cô đến công ty của ba cô ấy, nhưng cô vẫn muốn thử lăn lộn bên ngoài xem thực lực của mình tới đâu.
nếu tình hình không khả quan thì mới cần sự giúp đỡ, cô từ nhỏ đến lớn mọi việc lớn nhỏ đều phải nghĩ cách dự trù cho bản thân.
không bao giờ dám có suy nghĩ dựa dẫm hay ỷ lại, cô luôn nghĩ nếu quá ỷ lại vào đều gì đó, đến khi nó không còn thì bản thân sẽ ra sao?
Bề ngoài mọi người nói cô quật cường, nhưng thật ra là cô rất yếu đuối, vì yếu đuối nên luôn lo sợ, không dám mong có được những điều quá tốt đẹp, bởi những đều tốt đẹp khi có được thì rất vui vẻ, nhưng khi mất đi cũng sẽ rất đau lòng.
cũng vì thế mà cô không dám đặt nhiều tâm tư vào chuyện yêu đương, ngay cả mối tình tuổi học trò cũng không có, mặc dù khi đi học không biết bao nhiêu chàng trai si mê cô.
Có lẽ là bóng ma tâm lý khi thời thơ ấu, trước khi được đưa đến cô nhi viện, cô đã phải trải qua bi kịch gia đình,và chứng kiến sự đau khổ tột cùng của mẹ mình.
năm cô 8 tuổi thì ba cô ngoại tình,ruồng bỏ mẹ con cô, ra đi cùng người phụ nữ khác, biền biệt không trở lại.
sau đó mẹ cô đau khổ tuyệt vọng, ngày ngày càng trở nên ưu tư không nói không cười, rơi vào trầm cảm.
Cuối cùng bà đã tự vẫn.
Mãi đến hôm nay mà cô vẫn không quên được cảnh tượng năm đó, mẹ cô nằm trên sàn nhà, máu từ cổ tay chảy loang ra khắp nơi.
Lúc đó cô vừa đi học về, chứng kiến cảnh tượng bi thương trước mắt, cô chỉ biết ôm lấy mẹ khóc và khóc, khóc mãi.......
.......
3h chiều khi cô vừa từ bên ngoài về, thì thấy một chiếc xe hơi sang trọng đậu trước lối vào nhà mình.
Khi nhìn thấy cô, người đàn ông trong xe mở cửa bước ra.
Anh ta có khuôn mặt đẹp trai, dáng người cao to, ăn mặc sang trọng cô đánh giá anh ta chắc không phải người xấu,hay côn đồ ở đâu đến gây chuyện với cô đâu...(????).
Thấy cô nhìn mình với ánh mắt dò xét, người đàn ông bước tới, lịch sự mở lời." Chào cô, tôi là Hàn Lâm, trợ lý chủ tịch tập đoàn Tần Thị.
Cô là Tống Như Ngọc đúng chứ?"
Anh vừa nói vừa đưa tay ra làm bộ dáng bắt tay chào hỏi.
Tống Như Ngọc tuy ngạc nhiên, nhưng vẫn đưa tay ra, bắt tay với anh.
Xong cô nhanh chóng rút tay lại, giọng hơi ngập ngừng," đúng vậy, tôi là Tống Như Ngọc..nhưng...anh quen tôi sao..?"
Hàn Lâm nở nụ cười với cô, hắn nghĩ thầm, cô gái này nhìn thật trong sáng đáng yêu, cái tên chủ tịch hắt ám này, hắn tự nhiên nhầm vào cô ta làm gì chứ .
( ????)
Đúng là làm khó cho trợ lý Hàn mà, người thương hoa tiếc ngọc như anh ta mà lại giao cho anh nhiệm vụ đối phó với người đẹp.(????) Nội tâm Hàn Lâm luôn nghĩ,Tần Hạo Thiên tìm người đến không có việc gì tốt.
Hắn đứng suy nghĩ nãy giờ quên mất Tống Như Ngọc đang nhìn hắn chầm chầm, trong lòng cô lúc này không phải người này đầu óc có vấn đề chứ?
"Anh Hàn, anh Hàn ".
"À..à..
tôi.., à không, chủ tịch tôi Tần Hạo Thiên muốn gặp cô có chút việc, không biết cô có thể theo tôi đến Tần Thị một chuyến không?"
trời ơi, có phải đây là tin chấn động nhất trong năm mà cô nghe được không? Tần Hạo Thiên, chủ tịch tập đoàn lớn nhất trong nước muốn gặp cô? (????)
" Nhưng tôi đâu có quen biết gì với chủ tịch của anh.
Sao anh ta lại muốn gặp tôi làm gì."
" Thật ngại quá, tôi cũng không biết lý do????,nhưng mà cô yên tâm.
Chắc chắn chúng tôi sẽ không gây bất lợi gì cho cô đâu, cô đi theo chúng tôi nha."
Nói rồi anh ta mở cửa xe động tác mời cô lên xe.
Tống Như Ngọc nãy giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô vẫn đứng đó, bình chân như vại.
" Ở đâu ra chuyện các anh muốn tôi đi, thì tôi phải đi theo chứ?"
" Ây da...
cô Tống à, cô nể mặt tôi một chút đi mà.
Đường đường trợ lý chủ tịch một tập đoàn lớn như vậy, vừa tốt bụng, vừa đẹp trai như tôi đích thân đến đây mời cô,mà cô còn từ chối sao?"
Anh ta nói với giọng hài hài, làm cho Tống Như Ngọc phải phì cười.
" Không phải tôi không nể mặt anh, nhưng khi không,lại đi cùng người xa lạ như thế này...
tôi..
tôi.."
Cô chưa dứt lời, Hàn Lâm vội nói.
" Cô yên tâm, người đến đón cô là tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm đảm bảo cô đi như thế nào, về như thế ấy, không có bất cứ thương tổn gì, được chứ?"
Cô hơi do dự, nhưng rồi cũng đồng ý đi theo.
Anh ta đã nói tới như vậy rồi.Với lại, cô cũng muốn xem xem,người không quen không biết với cô, muốn gặp cô là để làm gì!
Trên xe.
Ngoài cô, Hàn Lâm, còn có 1 người nữa và tài xế.
Thật không biết cô có phúc gì mà được mời trịnh trọng như vậy?
Xe chạy một mạch đến tập đoàn Tần Thị.
Khi xe dừng lại, người đàn ông ngồi phía trước bước xuống trước.
Anh ta bước đến mở cửa xe phía sau, làm động tác mời.
Cô và Hàn Lâm lần lượt xuống xe.
.
Bình luận truyện